Cuộc đời của mỗi con người là một chuyến hành trình dài và đầy trắc trở. Đôi lúc chúng ta có thể vượt qua những thử thách trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng cũng có lúc, chúng ta mất nhiều thời gian hơn để bước ra khỏi những cuộc chiến như vậy, cùng đầy vết thương bên mình. Khi ấy, điều tốt nhất mà chúng ta nên làm là hãy cho bản thân nghỉ ngơi  trên chuyến hành trình này để tìm lại chút bình yên trong tâm hồn. 

Việc chúng ta dành thời gian nghỉ ngơi, không phải là chúng ta đang bị tụt lại ở cuộc hành trình so với người khác. Đơn giản là ta tập trung hơn vào bản thân và lấy lại năng lượng vốn có để tiếp tục cuộc hành trình phía trước. Bên cạnh đó, hãy nhớ rằng mỗi người là một cá thể độc lập, với xuất phát điểm và tốc độ khác nhau. Chính vì thế, hãy tin tưởng vào bản thân và cho phép chính mình được bước đi với đúng tốc độ. 

Hãy nhớ rằng: “Đôi khi trong cuộc đời cũng cần những lúc thử dừng lại xem sao. Coi như nghỉ một lát giữa chuyến hành trình mang tên đời người. Chỗ này là bến cảng, cháu là con thuyền chỉ thả neo một chốc rồi đi. Nghỉ ngơi thỏa thích đi rồi lại ra khơi.”


Giới thiệu về tác giả 

Satoshi Yagisawa sinh năm 1977, là nhà văn đến từ đất nước Mặt trời mọc. Ông đã có trong mình một số lượng tác phẩm nhất định và trong số đó, Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là tác phẩm đầu tay của ông. Đây cũng là cuốn sách đã giúp cho nhà văn ẵm giải thưởng văn học Chiyoda vào năm 2008. Hai năm sau đó, cuốn sách đã được dựng thành phim và công chiếu tới khán giả, với Kikuchi Akiko thủ vai chính Tatako. 

Đến với Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki, chúng ta có thể cảm nhận được sự chân thực và gần gũi qua từng trang sách. Dưới ngòi bút của Satoshi Yagisawa, mọi thứ từ khung cảnh, bầu không khí, cho đến những câu chuyện nhỏ xoay quanh Tatako đều nhẹ nhàng và bình yên đến lạ. Cho dù đôi lúc, chuyện có đề cập tới những cảm xúc không mấy tích cực, nhưng nó cũng không hề đem lại cảm giác nặng nề. Đấy có lẽ là yếu tố quan trọng giúp tạo nên một Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki thật bình yên. 



Giới thiệu về cuốn sách

Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là đứa con tinh thần đầu tiên của nhà văn Satoshi Yagisawa. Cuốn sách tập trung vào hành trình của nhân vật chính Tatako và những trải nghiệm của cô trước và sau khi đến với khu phố sách cũ ở Jimbocho.

Tatako là một cô gái trẻ rất đáng yêu và đầy sức sống. Vậy nhưng sau khi bị người yêu cũ cùng công ty lừa dối, Tatako dường như đã mất hết sức lực của mình. Cô trở nên chán nản và thường dành nhiều thời gian để ngủ, như cái cách để trốn tránh hiện thực đầy đau lòng. Một ngày nọ, Tatako đã trò chuyện lại cùng người cậu Satoru đã 10 năm không gặp và nhận lời trông cửa tiệm sách cũ của cậu. Từ đó, chuyến hành trình của Tatako như lật sang trang mới khi cô tìm thấy hứng thú với những quyển sách nhuốm màu thời gian tại tiệm sách Morisaki.



Cảm nghĩ về cuốn sách 

Mình tình cờ đến với cuốn sách vào một sáng cuối tuần mưa lạnh. Khi ấy, tất cả những gì mình muốn là điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân. Có lẽ vì thế, mình đã không mong đợi gì vào một cuốn sách mà mình vô tình tìm thấy. Một phần vì đối với mình, văn phong Nhật đôi lúc hơi khó ngấm nữa. 

Bất ngờ thay, chỉ từ một cơn tò mò mang tên đọc thử, mình đã bị cuốn vào những trang sách đầy ma thuật của Satoshi Yagisawa lúc nào không hay. Khi gập lại trang sách cuối cùng, ấy cũng là lúc bản thân mình tìm lại được bình yên trong tâm hồn. 

Bình yên mà mọi người vẫn nghĩ đến thường là những cảm xúc tích cực hiện hữu bên trong một cá nhân. Đó có thể là sự vui vẻ, nhẹ nhõm, cũng có thể là sự hài lòng, tận hưởng. Có thể thấy rằng, sự bình yên cũng tồn tại dưới nhiều dáng vẻ và tuỳ thuộc vào cách mà mỗi người định nghĩa về nó. Vậy bình yên đến từ cuốn sách Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là gì vậy nhỉ?


Bình yên là khi khám phá được sở thích mới 

Ai cũng có cho mình những sở thích riêng biệt. Đó có thể là nấu ăn, đan len, chơi cầu lông, hay những sở thích mạo hiểm hơn. Có người khám phá được điều mình thích từ rất sớm khi họ khoảng chừng mười mấy tuổi. Nhưng cũng có người phải đi qua biết bao trải nghiệm mới nhận ra được đâu là điều mình thích. Đối với Tatako, có lẽ đó là một loại trải nghiệm không ngờ tới. 

Ban đầu, thái độ của Tatako đối với cửa hàng sách chỉ đơn thuần là một loại trách nhiệm. Mỗi ngày thức dậy, cô nàng chỉ cần mở cửa tiệm, tiếp xúc với một số khách hàng, và chuyển giao lại cho người cậu của mình. Tatako thậm chí còn nghĩ rằng bản thân không thuộc về những chồng sách cũ, về tiệm sách đã tồn tại từ bao thế hệ trước. Vậy nhưng đúng là “nói trước bước không qua”. Vào một đêm khi trí óc bị nhấn chìm bởi những dòng suy nghĩ, Tatako đã chọn một cuốn sách để giết thời gian. Đó cũng chính là bước ngoặt về tâm lý của cô nàng đối với những cuốn sách cũ kỹ: 

“Trước giờ tôi chỉ mang lòng hiềm khích nên đã hoàn toàn quên mất vai trò vốn có của chúng.”

Vốn ôm tâm lý chọn đại một cuốn sách, ấy mà Tatako đã chìm đắm hẳn vào nó. Để rồi khi trang sách cuối cùng khép lại, cũng là khi cô nàng như bừng tỉnh. Sáng hôm sau, Tatako hồ hởi hơn bình thường rất nhiều và bắt đầu trò chuyện cùng cậu Satoru về sách nhiều hơn. Có lẽ, đúng là sách luôn ẩn giấu những phép thuật của riêng mình. Chúng có thể khiến con người đồng cảm, cũng có thể giúp con người dường như bừng tỉnh khỏi những đám mây đen của cảm xúc. 

Từ sau ấy, chính nhờ việc thay đổi thái độ với những cuốn sách cũ, Tatako đã mở lòng hơn với những người xung quanh. Cô nàng  không chỉ bớt “chíu khọ” hơn với vị khách hàng thân quen, mà con làm thân được với nhân viên tiệm cà phê gần đó - Tomo. Có lẽ, sách không chỉ mang lại nguồn tri thức, nguồn cảm xúc, mà nó còn kéo con người lại gần nhau. Và có lẽ chính từ bước ngoặt ấy, trái tim Tatako đã dần trở nên bình yên từ lúc nào không hay. 

Những đám mây đen cảm xúc đã tan đi, thay thế bằng những đám mây trong trẻo. Con “quỷ ngủ” trong Tatako dường như cũng biến mất, trả lại một cô gái tràn đầy nhựa sống. Ấy có lẽ là cái hay khi khám phá được điều mình thích. 


Bình yên là sống chậm lại và biết đấu tranh cho bản thân 

Đối với cô gái trẻ Tatako, trải qua cú sốc bị bạn trai cắm sừng đã khiến cả tinh thần lẫn thể xác cô rất mệt mỏi. Cô nàng sụt cân vì không ăn uống được, tinh thần trở nên kém hơn vì bị mất ngủ và vì cảm xúc không ổn định. Suốt 2 tuần như vậy, Tatako đã quyết định nộp đơn xin nghỉ việc và thoát khỏi một Tokyo đầy vội vã. 

Đến với Jimbocho với nhịp sống chậm hơn, Tatako đã có một màn lột xác đáng mừng. Có lẽ đây là một cột mốc mà Tatako sẽ nhớ mãi trong cuộc hành trình của bản thân, bởi quãng nghỉ này đã giúp cô nàng thoát khỏi cái kén của mình. Điều này đúng như Neale Donald Walsch đã từng nói: 

“Cuộc sống bắt đầu khi bạn bước ra khỏi ngưỡng an toàn của mình”

Cuộc sống của Tatako trước đây vốn chỉ lặp đi lặp lại, như cuộc sống của bao người trẻ tuổi khác ở chốn thành thị. Nhiều khi vì bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống, họ cũng vô thức bó buộc mình trong một lối sống lặp lại như thế. Vậy nhưng đến với Jimbocho, Tatako đã được tiếp xúc với văn hoá sách cũ, khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của nơi đây, và biết trân trọng những mối quan hệ hơn. 

Từ một người chỉ đọc truyện tranh, Tatako đã đồng cảm và học hỏi thêm nhiều điều từ những cuốn sách cũ tại tiệm sách Morisaki. Từ một người nhìn cuộc sống dưới lăng kính chán chường, Tatako đã dần biết cách nhìn chúng dưới một khía cạnh tươi sáng hơn. Và từ một người vốn sống khép mình, Tatako đã biết giao lưu, trò chuyện và quan tâm những người xung quanh nhiều hơn. 

Cô nàng tìm được cho mình những nguồn cảm hứng mới, ngay từ chính những người thân quen. Tatako được truyền cảm hứng khá nhiều từ người cậu Satoru, cho dù trước đó cô có nghĩ rằng cậu mình chỉ là “một loài động vật thân mềm”. Cậu đã dạy cho cô gái trẻ biết thế nào là tạm nghỉ trên hành trình của mình, thế nào là đứng lên đòi lại công bằng cho bản thân, và thế nào là bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình. 

Chi tiết khiến mình nhớ nhất về mối quan hệ cậu-cháu này chính là khi cậu Satoru khởi xướng việc đến gặp người yêu cũ và bắt cậu ta xin lỗi. Khi mới đọc, mình thấy ôi có lẽ đó là một quyết định nhất thời và có phần bồng bột, bởi khi ấy đã là 11 giờ đêm rồi và hai người vừa mới nhậu xong. Thế nhưng có lẽ, những quyết định tưởng chừng “điên rồ” lại đem lại một kết quả tốt hơn mong đợi. Tatako cuối cùng đã nói lên được tiếng lòng mình sau bao lâu tự chịu đựng. Mặc dù có lẽ cô nàng vẫn chưa xả được hết tất cả, nhưng so với khi trước đã có sự tiến bộ rõ rệt. Chính việc dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân và đứng lên đấu tranh cho chính mình đã giúp Tatako buông bỏ được những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực dứt điểm. 

“Tuy có chút khác thường, song chuyện hôm ấy đã cho tôi một cú hích. Những điều tôi băn khoăn bấy lâu đều đã được xóa hết, cơ thể hóa nhẹ bẫng. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy đã đến lúc có thể rời khỏi nơi này.

Cuối cùng, Tatako cũng đã có thể tiếp tục chuyến hành trình của mình sau thời gian ngắn dừng chân tại con phố sách cũ. Lần này trên chuyến hành trình của mình, cô nàng đã có thêm sự yên bình và năng lượng tươi mới đồng hành cùng với mình.



Bình yên là khi đến một nơi xa lạ và giao lưu cùng những người mới

Người ta thường bảo rằng dành thời gian ở một nơi khác có thể giúp xóa tan mọi mệt mỏi. Có lẽ đó là lý do khi con người ta cảm thấy bế tắc, họ thường chọn đi du lịch. Trong trường hợp của Tatako, việc chuyển đến khu phố sách cũ - một môi trường hoàn toàn khác so với những vội vã nơi cô gái trẻ từng ở, đã giúp cô phần nào được sống chậm lại.  

Mới đầu khi đến với khu Jimbocho, nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa tài nào tiếp thu nổi sự thật là cô sẽ dành thời gian ở nơi đây. Tatako vẫn mang trong mình suy nghĩ rằng nơi đây thật buồn tẻ, khách hàng quen thuộc chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà có khi họ cũng có chút phiền phức nữa.  

Giả dụ như cuộc gặp gỡ đầu tiên của Tatako cùng anh khách quen tên Sabu. Khi biết rằng Tatako trông tiệm sách hộ nhưng lại không hề đọc sách, Sabu đã có một “màn diễn thuyết” về hiện thực trạng đọc sách của giới trẻ ngày nay. Cuộc nói chuyện ấy kéo dài hẳn 1 tiếng, khiến Tatako phải choáng váng mà “tưởng như gặp thần vậy”.

Ấy thế nhưng càng về sau này, khi gặp gỡ và làm quen những người xung quanh khu phố, Tatako đã tìm được cho mình chốn bình yên. 

Việc gặp gỡ và trò chuyện cùng người khác đôi khi cũng là một cách cải thiện tâm trạng. Có những lúc, chúng ta có thể cùng nhau mải miết nói về 1 chủ đề cụ thể cùng một người nọ, cùng nhau trao đổi và lạc vào thế giới quan của đối phương. Hay có những lúc, chúng ta chỉ cần những khoảng lặng ngồi cạnh nhau và đọc sách là đủ rồi. Chính từ những khoảnh khắc ấy, tâm trạng chúng ta như được cải thiện đáng kể từ sự quan tâm và giãi bày lòng mình cùng người khác. Bên cạnh đó, việc kết nối cùng những người mới, được hiểu thêm về họ và những điều xung quanh họ cũng là một trải nghiệm tốt. Đôi lúc chính vì thế, bạn học hỏi được từ chính họ và gỡ được những khúc mắc trong lòng. 

Điều này được thể hiện qua những chi tiết nhỏ về mối quan hệ giữa Tatako và Tomo - cô gái làm việc tại quán cà phê gần đó. Phải nói rằng Tomo đã giúp Tatako biết tận hưởng cuộc sống hơn với những cuốn sách và một bó hoa. Nhờ có đề xuất của Tomo về việc mua hoa để trang trí lại căn phòng nhỏ, Tatako đã có hứng thú hơn với việc này. Cô nàng thường mua những loại hoa khác nhau cắm trong phòng, giúp cho không gian sống của mình bừng sáng hơn bao giờ hết. 

Sau một khoảng thời gian ở Jimbocho, Tatako cũng nhận ra được cái đẹp của khu phố nơi đây. Nó có thể mang chút phong vị cũ kỹ, nhưng lại thể hiện được cái vẻ đẹp ấm áp và yên bình.

“Vừa đi tôi vừa ngắm nhìn đường phố Jimbocho với tâm trạng khác hẳn khi mới đặt chân tới đây. Rồi tôi thấy toàn bộ khu phố như một chốn thám hiểm, lồng ngực rộn ràng háo hức. Tại góc phố cũ bình dị này, hiệu sách cũ, quán cà phê, những quán bar mang phong vị nước ngoài... có vô số những nơi khiến ta muốn thử tạt qua nằm trên đường chính hay những con ngõ nhỏ. Cả khu phố được bao bọc bởi vẻ bình yên rất độc đáo, không thấy ở bất cứ ngõ ngách nào cảm giác láo nháo mà tôi căm ghét.”

Cô nàng cũng nhận ra cho dù là tiệm sách thì mỗi một tiệm lại mang một vẻ đẹp độc đáo đến từ những loại sách khác nhau. Chính nhờ khu phố mới và những con người mới, Tatako đã thay đổi tâm trạng mình, mở lòng mình ra để nhìn thấy những vẻ đẹp bị ẩn giấu từ bên trong của cuộc sống. Hoặc, cũng chính là Tatako đang dần mở lòng mình để nhận lại những bình yên trong tâm hồn.


Lời kết 

Chuyến hành trình của chúng ta luôn tràn ngập những điều thú vị đang chờ đợi ở phía trước. Mặc dù hành trình này không phải lúc nào cũng bằng phẳng và vui vẻ, nhưng ấy mới là cuộc sống. Vậy nên mỗi khi muốn có một khoảng nghỉ dành cho bản thân, hãy thực hiện mà đừng do dự. Hãy bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, để tìm lại bình yên, tìm lại chính mình. Biết đâu khi ấy, bạn cũng khám phá ra được thật nhiều điều về thế giới, con người xung quanh, và về chính mình?

Và cũng đừng quên rằng mỗi chúng ta đều thuộc về một nơi nào đó. Mỗi chúng ta đều xứng đáng nhận được những yêu thương từ những người yêu quý. Giống như Tatako đã nhận ra cho dù bản thân có bị trầy trật đến mấy thì cô nàng vẫn nhận được sự quan tâm và ủng hộ từ người cậu Satoru, hay những người bạn mới quen vậy.

“Tôi cảm nhận hơi ấm từ người cậu, tận đáy lòng cảm thấy thực an yên. Tôi đang được che chở. Có người lo lắng cho tôi như thế, tức giận thay cho tôi như thể chuyện của bản thân mình như thế. Cho tới gần đây tôi vẫn cảm thấy hình như mình cô đơn trên thế giới rộng lớn này, nhưng ở ngay bên cạnh có người đang bảo vệ tôi, suy nghĩ cho tôi. Tôi quá đỗi hạnh phúc vì điều ấy.” 

Hy vọng cho dù là vào một ngày nắng đẹp hay một ngày mưa buồn, bạn cũng tìm được bình yên cho chính mình thông qua sự dịu dàng của những câu chữ mà Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki đem lại.


Tóm tắt & Review bởi: Phan Hồng Hạnh - Bookademy 

Hình ảnh: Hồng Mến  


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Điều khiến mình thích thú nhất khi gấp lại cuốn sách, chính là cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong suy nghĩ của Takako sau thời gian ở tại hiệu sách Morisaki.

Cô nói: “Nếu tôi không tới đó, có lẽ cuộc sống sau này sẽ ở trong trạng thái vô định. Sách thì dĩ nhiên rồi, nhưng ở đó tôi còn gặp rất nhiều người, học được rất nhiều thứ, cuối cùng dù chỉ một chút thôi nhưng tôi cảm thấy mình đã tìm được điều bản thân trân trọng." Đúng là sau khi đắm chìm cùng sách, cuộc sống Takako có những thay đổi đáng kể, từng là người nhút nhát, không dám thổ lộ cảm xúc, cô dần trở thành người có thể nói ra suy nghĩ bản thân, còn có thêm những người bạn mới, cùng họ dạo chơi, trò chuyện hàng giờ.

Cô cũng bắt đầu có thêm thói quen mới, đi dạo khu phố mình sống, đến quán cafe bình yên đằm chìm trong thế giới của sách. Cũng ở chính nơi đó, gian phòng cũ kỹ, cô nhận ra trái tim mình ấm lòng nhờ sự chăm sóc của cậu, có biết rằng cậu yêu cô nhiều đến như thế. Và cô cũng hiểu rằng, có những điều vô nghĩa, tâm thường với người này, nhưng lại có vô vàn ý nghĩa với người khác, người sẵn sàng hi sinh cuộc đời mình để được sống trọn vẹn với nó.

Cũng như Takako, mình tin rằng: “Sách có thể không phải là cả thế giới, những sách sẽ là cầu nối, giúp mỗi người chúng ta trở thành phiên bản tốt đẹp hơn và giúp chúng ta tìm thấy ngôn từ để diễn đạt tâm hồn mình, tìm thấy những người bạn tri kỷ.”

Trích dẫn đắt giá

“Đôi khi trong cuộc đời cũng cần những lúc thử dừng lại xem sao. Coi như nghỉ một lại giữa chuyến hành trình dài mang tên đời người. Chỗ này là bến cảng, cháu là con thuyền chỉ thả leo một chốc rồi đi. Nghỉ ngơi thỏa thích rồi hãy ra khơi.”

“Chuyện mình thực sự tìm kiếm có lẽ không thể ngay lập tức biết được. Có khi phải mất cả một đời mới hiểu ra từng chút một”

Theo mình, với những ai mong chờ cuốn sách có cao trào, kịch tích, Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki có thể khiến bạn chút thất vọng.

Nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm cuốn sách nhẹ nhàng, bình yên, chút đồng cảm trong thế giới nội tâm thì cuốn sách này có thể dành cho bạn. 177 trang với lời văn hết giản dị như một cách trò chuyện quen thuộc gần gũi, nhưng cũng đủ sức mạnh xoa dịu tâm hồn đang tìm thấy nơi chốn bình yên sau những cơn bão lớn.

Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki giúp mình diễn đạt phần nào những tâm tư chưa thể nói thành câu, những trang sách đủ cho phép có được chút ngẫm nghĩ suy tư về bản thân, những khao khát, ước mơ vẫn đang ủ mầm. Lòng mình ánh niềm hi vọng, về những cuộc hội cuốn hội ngộ tâm hồn đồng điệu, nơi chúng mình ngồi cùng nhau, trong một chiều mưa rả rích, dưới ánh đèn vàng tại quán cafe quen thuộc, chúng mình nói về sách, về những tâm tư vấn giấu kín, chưa từng dám thổ lộ cùng ai.

Chuyện được kể dưới góc nhìn của Tadako, một cô gái làm việc công sở bình thường.  “Nghĩ lại thì cuộc đời hai mươi lăm năm qua của tôi luôn kiểu “tàm tạm”“. Những tưởng một tuổi thanh xuân như vậy sẽ trôi qua thật êm đềm, sẽ chẳng có biến cố nhưng nào ngờ cô lại tan vỡ, bị đối phương trêu đùa trước tình cảm chân thành của mình.

Khi Tadako thu mình lại để tự xoa dịu vết thương lòng, một cánh cửa mở ra đến nơi mà cô không biết rằng sẽ đưa nỗi buồn kia đi rất xa trôi vào dĩ vãng. Cuộc gọi của cậu Satoru và lời đề nghị đến ở tại hiệu sách Morisaki, một hiệu sách cũ lâu đời ở Jimbocho. Được cậu giao cho việc trông coi tiệm sách, Tadako đã gặp nhiều người mới-những con người yêu sách, vui tính và hòa nhã. Dẫu vậy, dường như những ký ức về Hideaki-người đã reo rắc nỗi đau lên trái tim nhỏ bé của Tadako vẫn cứ ùa về, tự nhiên như dòng chảy của những dòng sông đổ ra biển mỗi khi cô nằm và chìm vào giấc ngủ. 

Nhưng từ một buổi tối không ngủ và vô tình đọc cuốn “Cho đến cái chết của một cô gái”, Tadako đã dần bị cuốn vào thế giới của sách-nơi sẽ cho cô sống nhiều cuộc đời, thậm chí làm cô quên đi thực tại đau lòng, cho cô gặp gỡ nhiều người và để rồi thấm hơn nữa những vết rạn nứt của chính mình. Tadako đã cởi mở hơn, trò chuyện nhiều hơn với cậu Satoru và cho đến một hôm, cô đã lấy hết can đảm để làm theo cậu. Đến bắt Hideaki phải xin lỗi. Trút được ra hết những tâm tư, gánh nặng trong tâm dường như được tháo bỏ. Tadako đã sẵn sàng trên chặng đường mới.  “Nếu không nhanh chóng bắt đầu hành trình tìm ra nơi dành cho mình thì đời cháu sẽ kết thúc mà chẳng có gì mất.” Thật vậy, tuổi trẻ là những sai lầm, những vấp ngã và cả những vết thương. Ở tại thời điểm ấy, ta cho rằng sức nặng của những tổn thương là quá lớn và sẽ chẳng thể vượt qua nổi. Nhưng chính những khoảnh khắc đó, khi có tia sáng chiếu vào khoảng tối trong ta, dù chỉ nhỏ bé nhưng chắc chắn sẽ giúp con tim ta tìm được lí do để sống, để bước tiếp. 

Tình yêu có thể là một tấm chăn mềm mại ôm ấp trái tim nhưng cũng có thể là mũi kim làm tim ta rỉ máu. Nhưng đừng sợ và né tránh tình yêu. Đó là những gì cậu Satoru đã khuyên Tadako: 

“Đừng sợ chuyện yêu đương nhé. Khi còn yêu hãy yêu người đó hết mình. Dẫu cháu có vì tình yêu mà đau khổ cũng đừng chọn sống cô độc mà không yêu bất kì ai. Cậu rất lo sau chuyện lần này Tadako sẽ ngừng không yêu ai nữa. Tình yêu là thứ tuyệt vời. Cháu đừng quên điều đó. Những ký ức khi cháu yêu một người là tuyệt đối không được xóa khỏi trái tim. Chúng sẽ từ từ sưởi ấm cho cháu.”


Thật là kỳ lạ vì mình luôn đọc những quyển truyện ngắn của mấy tác giả Nhật rất nhanh. Chẳng hiểu tại sao, nhưng có lẽ chính mấy thứ bình thường, dung dị lại dễ đọc, dễ thấm và mình càng không muốn để bị đứt quãng.

“Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki” cũng là một cuốn sách tương tự vậy. Motip quen thuộc tưởng chừng đến phát chán trong mấy cuốn mình từng đọc giờ lại xuất hiện, không nữ chính thì nam chính bị một căn bệnh gì đó, cuối cùng thế nào cũng rời xa nhau.

Nhưng chẳng biết là do nét văn hóa, cách viết của người Nhật, hay đơn thuần chỉ do mình cảm nhận, mình lại thích kiểu nỗi đau mà mấy chú, bác viết. Nó không phải là cảm giác chết đi sống lại, phải bật khóc tu tu. Nó chỉ đơn giản là một nỗi buồn trong vắt. Rằng đến thời khắc người đó phải đi thì cứ để họ đi, nếu như họ cần thì vẫn có thể quay về. Là tự ta cho họ quyền lựa chọn, chỉ vì ta yêu.

Khi đọc cuốn này bên mình luôn phảng phất hương Another 13, mùi gỗ ấm áp của những nốt hương đầy xúc cảm như đang ôm lấy mình trọn vẹn, làm mình dễ mường tượng ra hiệu sách cũ nơi cuối ngõ Sakura một cách dễ dàng.

À, thật ra thì mình còn cười rất nhiều lần khi thấy nữ chính hụt hẫng nữa. :)))

Cái cảm giác ngây thơ, đôi lúc là khờ dại vì tự bản thân “si tâm vọng tưởng”, khi đã từng trải qua rồi, thì rất dễ đồng cảm.

Lý do mình có thể bật cười là vì giờ đã đủ trưởng thành, nói tiêu cực một chút thì là đã già. :))) Mình vui vẻ khi thấy Takako cũng như mình của những năm tháng thiếu niên, chỉ một vài ba câu chuyện, một ánh mắt tình cờ cũng đủ làm bản thân phải đứng hình suy nghĩ.

Ai trong số chúng ta rồi cũng sẽ có thể được sách chữa lành. Chỉ là bản thân chúng ta có thực sự muốn bắt đầu hành trình uống thuốc hay không. Đó là điều mình đã luôn tin, và niềm tin càng được củng cố sau khi gấp sách.

Takako từng rất ghét cậu Satuto vì dáng người ẻo lả, cười cợt cậu, trong những gì Takako kể lại những ngày đầu tiên của câu luôn là thái độ khó chịu và có chút coi thường. Nhưng nhờ những ngày ở gần cậu, được cậu khích lệ việc tìm hiểu cuốn sách, có thời gian gần gũi trò chuyện với cậu. Takako mới hiểu ra, đằng sau dáng vẻ có chút tâm thường theo cách cô từng nghĩ một người lại ẩn chứa một trái tim phong phú, vô cùng tích cực. Một con người dù đã ngoài 40 nhưng ánh mắt luôn lấp lánh như đứa trẻ mỗi khi nói về giấc mơ mình, sách và thế giới riêng. Người quên chăm chút bản thân, toàn tâm sóc sức duy trì tiệm sách cũ không có đủ tiền thuê nhân lực. Người có ước mơ: “ Muốn được nhìn thử tận mắt nhìn đất nước, muốn bằng cách nào đó thử những khả năng mình có được được, muốn biết được cuộc đời chính bản thân mình, không phải người khác.”

Người cậu yêu thương cháu gái đến mức, một mực giữa đêm khuya phải đứa cháu gái mình đến căn hộ người yêu cũ bội bạc cho hắn một bài học nhớ đời, hay ít nhất thì cũng phải giúp cô cháu gái mình can đảm đối diện cảm xúc luôn chọn đè nén trong lòng. Và đó cũng là một người hiền hậu, lạ lùng từ đến mức, người vợ từng bỏ đi năm khi quay về, câu duy nhất cậu nổi vợ mình “em về đấy à” Cậu chẳng trách mách, không oán giận, không chửi rửa, dẫu trong đầy thắc mắc.

Làm sao, người chủ hiệu sách lại có tâm hồn rộng lớn và đáng quý như vậy? Phải chăng bao năm qua, sách đã giúp cậu ấy có một thế giới quan rộng mở về tình yêu thương, sự cảm đảm và cả một tấm lòng vị tha.

Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki là tác phẩm đầu tay của nhà văn người Nhật Bản Yagisawa Satoshi, từng đạt giải thưởng danh giá Chiyoda về văn học năm 2008. Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là quyển sách có cốt truyện giản dị kể về câu chuyện nhân vật nữ chính có tên là Takako, lấy bối cảnh ở hiệu sách Morisaki cũ ở khu Kanda Jimbocho, Nhật Bản.

Takako là một cô gái hai mươi lăm tuổi, khá nhút nhát, ước mong của cô là được sống cuộc đời giản đơn tại Tokyo. Cô hài lòng với cuộc sống yên bình, an ổn, có đôi chút nhàm chán của chính mình. Thế nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ không lường trước. Takako bị người yêu lừa dối, mất việc, trở nên tuyệt vọng. Cô bắt đầu những ngày tháng buồn tẻ, chọn cách ngủ để chôn vùi nỗi đau.

Mẹ thương con gái, nên nhờ người cậu - chủ cửa hàng hiệu sách tìm cách giúp đỡ cháu gái. Cậu Satoru, 10 năm không liên lạc đã gọi cho Takako về thị trấn nhỏ chơi, thỉnh thoảng giúp cậu trông coi cửa hiệu. Lúc đầu Takako thấy phiền phức, bản thân cô từ khi lớn lên chẳng lấy ưu người cậu này cho lắm, mặc dù lúc nhỏ cô rất quấn cậu. Nhưng nghĩ tình cảnh hiện tại bản thân, cô miễn cưỡng đồng ý. Và Takako không hề biết rằng, chuyến trở về ấy tạo nên lối rẽ định mệnh, những ngày ở hiệu sách đã giúp cuộc sống cô bước sáng một chương hoàn toàn mới. Trong câu chuyện, ngoài Takako, Cậu Satoru - chủ của hiệu sách cũ Morisaki, còn có các nhân vật như sau:
Hideaki - người yêu cũ của Takako
Cô Momoko - vợ cậu Satoru, người từng bỏ đi biệt tích suốt 5 năm
Chú Morisaki - chủ quán cafe mà cậu Satoru thường lui tới.
Chú Suba - người yêu mến sách đại văn hào Nhật Bản - khách ruột của hiệu sách.

Bên cạnh đó, còn có cô bạn mọt sách Tomo, anh chàng phục vụ nhút nhát Takano và người bạn mà Takako quen biết tại quán cafe là Waka

Nhớ lại, hai năm trước, mình ghé mua cuốn Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki tặng chị đồng nghiệp. Mình và chị hay trò chuyện, rồi dần dần trở nên thân thiết. Thân hơn mới biết chị là mọt sách chính hiệu. Căn phòng của chị, là nơi chứa toàn sách, phần lớn là tác phẩm văn học kinh điển. Chị từng nói sách là tài sản quý giá mà chị muốn gìn giữ nhất trong cuộc đời. Mỗi lần tan làm trở về, chỉ cần nhìn thấy đống sách chất cao trên kệ, áp lực, mệt mỏi trong chị dần vơi đi.

Đó cũng là lý do, lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách, hình ảnh bên tấm bìa là một cô gái ngồi lặng lẽ đọc sách, xung quanh là những giá sách lấp đầy căn phòng trống, mình nghĩ ngay đến chị.

Mình cũng là một người mê sách, nhưng chưa từng nghĩ sẽ sở hữu nhiều sách giống chị. Mình yêu sách, vì sách giúp mình đi qua những ngày tháng cô đơn của tuổi trẻ, sách cũng trở thành người thầy mang đến cho mình nhiều bài học quý giá trên hành trình kiếm tìm bản thân. Tình yêu với sách trong mình, mỗi ngày đang lớn dần thêm.

Một hôm tình cờ ghé dạo chợ sách, gặp lại cuốn Những giấc mơ hiệu sách Morisaki, mình quyết định mua về. Hai năm trước cuốn sách khiến mình nghĩ về chị đồng nghiệp. Thì hai năm sau này, cuốn sách khiến mình suy nghĩ về bản thân - với ước mơ được sống một cuộc đời bình yên bên cạnh những trang sách.