Chiến tranh thế giới thứ 2 là một nỗi kinh hãi của toàn nhân loại, là một giai đoạn lịch sử mà có lẽ ai đã từng trải qua đều không thể quên được ký ức ghê rợn.  Nhật ký Anne Frank là một quyển sách mà trong đó bao gồm nhưng câu chuyện hoàn toàn có thật, Anne Frank đã kể lại những cảm xúc và suy nghĩ của cô vào những ngày tháng khủng khiếp trong chiến tranh ở quyển nhật ký này. Và sau này quyển Nhật ký Anne Frank đã trở nên nổi tiếng, được lấy cảm hứng để dựng lên bộ phim Bạn thân nhất của tôi Anne Frank. 




          Món quà đặc biệt của bố và những tâm sự đầu tiên của Anne

        Quyển nhật ký được Anne bắt đầu viết vào ngày 13 tháng 6 năm 1942, cuốn nhật ký là món quà sinh nhật lần thứ 13 mà cô nhận được từ cha của mình, từ đây cô bắt đầu viết lên những tâm sự của bản thân. Mở đầu của cuốn nhật ký Anne đã kể về ngày sinh nhật của cô vào ngày 12 tháng 6 năm ấy, khi cô thức dậy sớm và được con mèo Mouschi chào đón ở phòng ăn. Có lẽ, ngày sinh nhật ấy cô đã vô cùng hạnh phúc khi nhận được những món quà của bố mẹ, Anne còn mang bánh đến trường mời những người bạn và họ cùng hát, cùng nhảy múa. Cô xem cuốn nhật ký như một người bạn, cô giới thiệu về gia đình của mình trong nhật ký. Anne sinh ra trong một gia đình ấm cúng, khi có được tình thương yêu từ bố mẹ, bố cô là một quản đốc tại một công ty sản xuất các mặt hàng phục vụ cho việc làm mứt, và một người chị 16 tuổi, không những vậy Anne còn có khá nhiều bạn bè,  nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bạn nam. Trước đó, cô cùng gia đình từng sống tại thành phố Frankfurt -am-Main tại Đức, nhưng vì là người Do Thái gia đình cô phải chuyển đến Hà Lan năm 1933. Chiến tranh thế giới thứ 2 bùng nổ, khi Đức chiếm Hà, chúng đã đưa ra rất nhiều luật lệ hà khắc dành cho người Do Thái, như họ phải đeo ngôi sao vàng, chỉ được mua sắm tại những cửa tiệm dành cho người Do Thái, những đứa trẻ phải đến trường học Do Thái,.... Cũng như bao cô cậu bé cùng tuổi, Anne cùng bạn bè khi đi học đều có những suy nghĩ về việc ai sẽ lên lớp, ai sẽ ở lại, về kết quả học tập vào cuối năm, và đôi khi có những phút nói chuyện trong giờ học. Anne đã kể về mối tình của bản thân với Hello Sibergerg nhưng bà của anh ấy không thích điều này, và bố của Anne cũng rất giận dữ khi cả hai đi dạo đến hơn 8 giờ mới về. Kết quả thi cuối kỳ của cô và chị gái rất xuất sắc, và dĩ nhiên bố mẹ cô đã rất vui vì điều đó. Những ngày tiếp theo gia đình Anne bắt đầu lên kế hoạch dời đến nơi ẩn nấp nhằm thoát khỏi sự truy quét của quân đội Đức với người Do Thái. Miep và chồng của cô là bạn thân của gia đình Anne đã đến giúp họ chuẩn bị đồ, để di chuyển đến nơi ẩn nấp. Cả gia đình cô phải mặc rất nhiều quần áo, đi bộ đến nơi ẩn nấp, và phải tạm biệt chú mèo Moontje, một điều may mắn rằng họ đã đến được nơi trú ẩn một cách an toàn. 


                Những câu chuyện ở nơi trú ẩn

              Chỗ ẩn nấp của gia đình họ trong tòa nhà văn phòng của ông Otto Frank - bố của Anne - trong nhật ký Anne đã miêu tả rất rõ về nơi ở mới này, “Ở tầng trệt là kho hàng và kề bên đó là lối vào văn phòng , văn phòng nằm các tầng trên . Có hai văn phòng - phòng phía trước thì lớn và sáng , phía sau thì nhỏ và tối”, “Bên trên tầng ba là "gian nhà bí mật ". Có vài gác mái để chứa đồ phía bên trái , và phía bên phải là cửa vào nơi chúng tôi ẩn nấp”. Anne và Margot - chị gái cô - sống trong một căn phòng nhỏ, còn phòng ngủ của bố mẹ cô cũng dùng làm phòng khách, gia đình sống ở đây cùng gia đình của những nhân viên khác. Sau khoảng một tháng dọn đến nơi ẩn nấp, chính quyền Đức đã gọi trình diện một số người, tuy nhiên mọi chuyện vẫn ổn, một số người cho rằng gia đình Anne đã chuyển đến Thụy Sĩ, giúp gia đình cô thoát sự truy sát của quân đội Đức. Khi ở nơi trú ẩn, cô và bà Van Daan không thiện cảm với nhau vì bà ấy cho rằng cô nói quá nhiều, còn Anne cho rằng bà ấy không biết tiết kiệm thức ăn. Dù ở nơi trú ẩn, và không được đến trường, tuy nhiên Anne vẫn học tiếng Pháp, đọc sách, vẽ cây phả hệ, có một tình huống đã xảy ra với Anne khi cô đang viết những dòng nhật ký, bà Van Daan đã hỏi mượn nhưng Anne đã từ chối vì những lời cô đã nói về bà ấy trong nhật ký. Cô và mẹ đã xảy ra xích mích, cô đã khóc, không những vậy Anne nghĩ rằng mẹ không hiểu mình. Ở nơi trú ẩn, một vài ngày sau đó, có tiếng chuông reo và cô lo lắng rằng lính Đức đến bắt họ, nhưng không phải vậy và buổi tối Peter - con trai của ông bà Van Daan - “ anh ta mặc bộ quần áo chật cứng của mẹ anh và mình mặc bộ comple của anh” làm cho mọi người cười phá lên vì màn tấu hài. Vào tháng 10 năm 1942, Anne tâm sự một vài tin tồi tệ khi Đức bắt nhiều người Do Thái và giết họ bằng hơi độc. Cuối những năm 1942 khi chiến tranh đang xảy ra rất ác liệt, những người Do Thái luôn trong tình trạng sợ hãi, nguy hiểm có thể ập đến bất kỳ lúc nào, tại nơi ẩn nấp mọi người lại chào đón thêm ông nha sĩ Alfred Dussel. Anne rất lo lắng khi cô nghe tin rằng những đồng bào Do Thái của mình bị lính Đức bắt, và vào mỗi tối những người Do Thái phải xếp hàng trên đường, đó có thể là khởi đầu cho những chuỗi ngày khủng khiếp sau đó. Anne cho rằng bản thân rất may mắn vì mỗi đêm còn được ngủ trong nệm ấm, còn một số người bạn của cô đã bị lính Đức bắt. Trong căn nhà bí mật ấy đã bắt đầu có hai người bạn trẻ nảy sinh tình cảm vào những ngày chiến tranh khốc liệt, Peter và Anne bắt đầu hẹn hò và họ thường tâm sự với nhau trên gác mái. Đầu những năm 1944, quân đồng minh đã dần chiếm ưu thế trên chiến trường, gia đình Anne và mọi người mong rằng chiến tranh sẽ sớm kết thúc. Cuốn nhật ký kết thúc vào ngày 1 tháng 8 năm 1944, với những suy ngẫm sâu thẳm trong trái tim cô gái trẻ 15 tuổi.




                     Câu chuyện phía sau Nhật ký Anne Frank

                Ba ngày sau khi cuốn nhật ký này kết thúc, gia đình Anne bị cảnh sát Đức bắt giữ và đưa đến trại tập trung, phải làm như nô lệ tại đây. Đầu năm 1945, vì dịch sốt phát ban bùng phát, cô bị lây nhiễm và mất trong trại giam chỉ một vài ngày trước khi quân đội Anh giải phóng nơi này. Miep và chống của cô đã tìm thấy quyển nhật ký của Anne, trao trả cho ông Otto Frank khi chiến tranh kết thúc, ông Otto đã đọc quyển nhật ký, ông quyết định giúp cho cô con gái út hoàn thành ước mơ trở thành nhà văn nên ông đã cho xuất bản quyển nhật ký này.

                         Cảm nhận cá nhân

                     Anne là một cô gái đặc biệt, thông minh, cô cảm thấy thương xót cho những người Do Thái, cô cho rằng bản thân ích kỷ khi chạy trốn ở một nơi an toàn. Cũng như bao cô gái ở độ tuổi dậy thì, cô cũng có đôi lúc khó chịu với mẹ, nghĩ rằng mẹ không hiểu mình và quan tâm cô quá mức. Cô tâm sự rằng kinh nguyệt là một điều thú vị, thay vì như những cô gái khác thường khó chịu khi đến kỳ kinh như một số cô gái khác. Tình yêu của cô và Peter là một tình yêu trong sáng, tình yêu ấy đã làm xoa dịu đi trái tim Anne trong những ngày chiến tranh khốc liệt. Dù trong hoàn cảnh lẩn trốn khó khăn Anne và gia đình vẫn rất lạc quan, tích cực hằng ngày. Tôi đọc Nhật ký Anne Frank vào năm 15 tuổi, tôi cảm giác khi đọc sách là đang tâm sự với cô ấy. Dù Anne đã ra đi nhưng quyển nhật ký của cô vẫn còn sống mãi theo thời gian.

  

Tóm tắt bởi: Bảo Ngọc - Bookademy

 Hình ảnh: Bảo Ngọc

 

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

 


Xem thêm

Đọc cuốn sách này vừa bổ ích vừa buồn bã, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần cho cả hai. Tôi mới đọc được nửa cuốn sách này và tôi không cảm thấy gì ngoài nỗi buồn vì một cuộc đời như vậy đã bị lấy đi vào thời điểm còn quá trẻ. Tôi ước mình có thể bày tỏ cảm xúc của mình về cuốn sách này giống như cách Anne thể hiện trong nhật ký của cô ấy, nhưng tôi không có tài năng như vậy, mặc dù tôi hơn cô ấy hai mươi tuổi. Giống như hầu hết mọi người, tôi biết số phận của Anne là gì, và tôi thấy một số khía cạnh của cuốn nhật ký này rất khó đọc. 

Tôi không nghĩ mình là người duy nhất còn sống tin rằng thế giới này sẽ trở nên nghèo nàn hơn nhiều nếu không có tài năng của những người tài năng như Anne, nhưng chúng ta không thể thay đổi tiến trình lịch sử, vì vậy hãy hy vọng chúng ta có thể rút ra bài học quá khứ của chúng ta.

Tôi không phải là người thích đi du lịch, nhưng cuốn nhật ký này đã truyền cảm hứng cho tôi đến thăm 'Phụ lục bí mật' của Anne để tận mắt chứng kiến nơi cô ấy đã sống trong cô lập bấy lâu nay. Tôi đã đọc nhiều cuốn sách trong thời gian của mình, nhưng không cuốn nào chạm đến trái tim tôi như cuốn này.

Nhật ký Anne Frank – Như tên gọi, đây là cuốn nhật ký của cô bé Anne Frank- người được muôn đời ví như một thiên thần Do Thái. Phải sống chui lủi nơi nhà Phụ bí mật cùng gia đình, lẩn trốn khỏi nanh vuốt của Hitler, cô bé Anne đã trút hết những tâm tư, những mẩu chuyện mỗi ngày ở nơi cô sống, nâng niu chắt chiu cuốn nhật ký như một người bạn tâm giao. “Nhật Ký Anne Frank” không chỉ là những trang giấy của một cô nhóc 14 tuổi đơn thuần, mà nó vun đầy những giá trị lịch sử đích thực, nhân cách con người và niềm tin lấp lóe như ngọn nến trong đêm.

Bền bỉ sao niềm bác ái của Anne Frank

Một thiếu nữ chớm nở, nhiệt huyết ở độ tuổi 13, 14, vô vàn người hâm mộ như Anne lại có ngày phải thẫn thờ và dồn dập sợ hãi sau những bức vách im lìm của khu nhà Phụ. Một nghịch cảnh khôn lường thử thách tấm lòng ngập tràn sự sống của Anne, may mắn sao cô bé ấy vẫn còn một ‘người bạn’ để hàn huyên tâm sự- ấy chính là cuốn nhật ký mang tên mĩ miều Kitty.

Được Anne trân quý như một người bạn mến yêu, cuốn nhật ký chứa đầy những tham vọng, niềm tin, niềm thất vọng xen lẫn niềm vui chập chờn của chủ nhân nó. Từng trang giấy và nét chữ thanh mảnh đã đánh dấu bước ngoặt biến chuyển tâm lý của Anne theo thời gian. Từ một nhóc con ương bướng hấp tấp, đã thành một người trưởng thành thật sự với cái đầu sắc sảo đến lạ so với tuổi 14 của cô chỉ sau hai năm ở khu nhà Phụ. Những triết lý nhân sinh cô tự ngộ nhận và tự mình thai nghén, những đánh giá châm biếm lẫn thành thật của cô về những người cùng nhà, và hơn cả là niềm tin và trái tim nhân hậu lại càng mạnh mẽ hơn qua trắc trở. Nỗi lo lắng thường trực đến thấu tim, những cơn tủi thân hờn dỗi, ác mộng vài đêm và hơn cả là lòng căm thù ngùn ngụt với quân Đức, tất cả đã tôi luyện cho Anne một tấm lòng cao cả, tràn đầy ước vọng và niềm lạc quan bừng cháy.

“Tớ không nghĩ lời khuyên của mẹ có thể đúng được, bởi lẽ nếu ta là một trong những người phải gánh chịu đau khổ thì ta sẽ phải làm sao? Ta sẽ hoàn toàn bất lực. Trái lại, cái đẹp vẫn còn, ngay cả ở trong hoàn cảnh bất hạnh. Nếu ta cứ cố tìm kiếm nó, ta sẽ càng khám phá ra thêm nhiều điều hạnh phúc và lấy lại sự cân bằng. Một người hạnh phúc sẽ làm cho những người khác hạnh phúc lây; một người can đảm và có đức tin sẽ không bao giờ chết trong đau khổ…”

Dải ác mộng bao trùm lấy nhân gian

Phát xít Đức- ác mộng trần thế của người Do Thái. Chỉ cần đọc qua nhật ký của Anne Frank, cảnh những đoàn người Do Thái vô tội với đôi vai rũ xuống và xiềng xích bao vây chợt rành rành trước mắt. Những xiềng xích ấy không chỉ trói buộc trên thân thể, mà còn cả ở tâm hồn. Bị tống vào trong những trại tập trung Tử thần, quỵ ngã trong những buồng hơi độc và những thí nghiệm kinh hoàng của người Đức. Những đứa con bị tách khỏi cha mẹ, những thân xác im lìm nơi đất khách và máu thịt vương đầy cả những hòn sỏi- đấy là cách mà con người đối xử với nhau sao!

Một dân tộc nhạy cảm và kiêu hãnh với bộ óc siêu việt- nay lại bị săn đuổi như những con cừu dưới nanh vuốt và nòng súng săn của bọn phát xít và chịu những nỗi đau thấu trời. Tất cả chỉ là vì họ là người Do Thái!

Nhưng đâu phải niềm vui đã chết…

Dù trong nghịch cảnh, thế nhưng hy vọng và tiếng cười không bao giờ tắt. Những người chu cấp cho gia đình Frank như là sứ giả của nụ cười vậy. Họ không quản mệt nhọc, không quản gian lao và chẳng hề e dè lấy Thần Chết rình rập từng phút, họ vẫn cố gắng cứu sống đồng loại mình. Những giây phút ngắn ngủi được trò chuyện với nhau, những ánh mắt sáng rỡ khi giạ khoai tây dần được lấp đầy và những giờ học yên tĩnh, tất cả vẫn tiếp diễn trong khu nhà Phụ, vẫn kiên cường bền bỉ mỗi ngày, chống lại nỗi sợ hãi cô hồn đang bao phủ nơi đất Đức.

“Đó là một điều mà chúng tớ không bao giờ được quên; trong lúc những người khác thể hiện sự anh dũng của mình trên chiến trường hoặc trong cuộc chiến chống lại quân Đức thì mỗi ngày, những người  giúp đỡ chúng tớ lại chứng tỏ lòng dũng cảm ấy bằng tinh thần lạc quan và tình cảm yêu thương”.

Ẩn sâu trong đó, qua những lời kể thoáng qua của Anne, đâu đó có những người dân lương thiện đã bằng lòng che chở cho những gia đình Do Thái đang trốn chạy, họ hiên ngang bảo vệ lấy đồng loại của mình khỏi lính Đức- những con quỷ trong bộ lốt người!

Cô bé qua đời vào tháng 2 năm 1945 tại trại tập trung  Bergen-Belsen, Đức cùng người chị Margot của mình.

Bố Anne- ông Otto Frank là người duy nhất sống sót, và ông đã dành cả đời còn lại để gìn giữ và bảo vệ di sản vĩnh hằng mà con gái ông để lại cho thế giới.

Nhật ký của Anne Frank vẫn là một tiêu chuẩn văn hóa quan trọng, gần 70 năm sau khi nó được viết. Thậm chí trong năm qua, chúng ta đã có những tranh cãi về thông điệp thiếu cân nhắc của Justin Bieber để lại tại Secret Annex, hay nguồn cấp dữ liệu Twitter "Hipster Anne Frank". Và sau đó, tất nhiên, luôn có những người theo chủ nghĩa Chân lý, chủ yếu là những người theo chủ nghĩa tân Quốc xã, háo hức tuyên bố rằng toàn bộ cuốn nhật ký được tạo thành từ toàn bộ vải vóc sau chiến tranh.

Bài đánh giá này là về nhật ký của một cô gái trẻ: Phiên bản dứt khoát. Phiên bản gốc được xuất bản ở Mỹ vào giữa những năm 50 được chỉnh sửa bởi Otto Frank, cha của Anne, người là cư dân Annex duy nhất sống sót sau Holocaust. Phiên bản đó đã gỡ bỏ rất nhiều suy nghĩ sâu sắc hơn của Anne về gia đình và quá trình trưởng thành của chính mình. Bản Definitive tái hiện tài liệu đó, nhưng vẫn là sự kết hợp giữa nhật ký cá nhân của Anne và bản mà chính cô ấy đã viết lại trong phụ lục năm 1944 với mục tiêu xuất bản sau chiến tranh (hoàn chỉnh với các bút danh). 

Cuốn nhật ký bắt đầu vào tháng 6 năm 1942, tập trung vào cuộc sống học đường của Anne và những hạn chế đối với người Do Thái Hà Lan trong thời kỳ Đức chiếm đóng. Một tháng sau, cô và gia đình đi trốn, và nhanh chóng được gia nhập bởi gia đình Van Pels. Sau đó là tiến sĩ Pfeffer, một nha sĩ xấu tính. Với tám người sống trong một không gian chật chội như vậy, những xung đột cá nhân sớm xuất hiện và Anne ghi lại những điều này rất chi tiết. Công lao của Anne (và cô ấy chỉ ở độ tuổi từ 13 đến 15 khi viết) rằng cô ấy có thể xem xét các xung đột từ nhiều góc độ và với tư cách là người trẻ nhất đang ẩn náu, cô ấy thường là mục tiêu của những lời chỉ trích không mong muốn từ đồng bào tị nạn, vì vậy tính khách quan và sự đồng cảm của cô ấy rất đáng chú ý.

Từ các cửa sổ nhà phụ, các báo cáo của những người trợ giúp không phải là người Do Thái, Anne ghi lại những gì đang diễn ra ở thế giới bên ngoài - những vụ mất tích bắt buộc của người Do Thái, các báo cáo về trại tập trung và phòng tử thần, và quá trình diễn ra quá chậm. quân Đồng minh giải phóng lãnh thổ do Đức quốc xã chiếm đóng. Hậu quả của nó vào tháng 6 năm 1944 đã mang đến cho cư dân Annex hy vọng hão huyền, hy vọng sai lầm cay đắng, rằng họ có thể tồn tại lâu hơn Đức quốc xã và thoát ra khỏi nơi ẩn náu. Đồng thời, Amsterdam đang chết đói theo đúng nghĩa đen dưới sự chiếm đóng của Đức, và nhà kho và văn phòng nơi phụ lục được đặt quá hấp dẫn đối với những tên trộm, vì vậy thật khó để sự hiện diện của chúng được giữ bí mật mãi mãi...

Trong 18 tháng đầu tiên ở ẩn, nhật ký của Anne có phần thưa thớt, nhiều tháng chỉ có 2-3 mục. Thật thú vị, người Frank và những cư dân trong phụ lục khác đã bị đồng hóa hơn là những người Do Thái tinh ý. Tôi không nghĩ rằng tôi đã nhận thức được điều đó trước đây. Khoảng một nửa tài liệu trong phiên bản này chỉ đến từ năm 1944. Suy nghĩ của Anne về tôn giáo, chính nghĩa của người Do Thái (mặc dù cô ấy thiếu quan sát cá nhân), chủ nghĩa nữ quyền, tính cách của chính cô ấy (cô ấy nổi tiếng tự mô tả mình là "một đống mâu thuẫn") và mối quan hệ của cô ấy với Peter Van Pels, cậu bé tuổi teen trong phụ lục, rất mạnh mẽ và kêu gọi người đọc ngày nay qua nhiều năm. Việc Đức quốc xã hủy hoại tiềm năng của cô ấy (cô ấy chết vì bệnh sốt phát ban trong trại tập trung vài tuần trước khi được quân Đồng minh giải phóng) vẫn còn rất kinh khủng. Ngay cả sau 70 năm, đây vẫn là một trong những biên niên sử thời chiến quan trọng nhất và là một trong những hồi ký chân thành nhất từng được viết.

Tôi đã mua cuốn sách này khi tôi 15 tuổi nhưng tôi đã đợi đến năm 17 tuổi để đọc nó. Tôi không bắt mình đợi hai năm cũng không phải không muốn đọc, tôi chỉ cảm thấy đọc nhật ký của Anne Frank là một điều cần được trân trọng. 

Tôi vừa đọc một vài cuốn sách lấy bối cảnh Thế chiến thứ hai và xoay quanh chủ đề Holocaust ('Kẻ trộm sách' và 'Cậu bé mặc bộ đồ ngủ sọc') và hoàn toàn cảm thấy đã đến lúc đọc Nhật ký của Anne Frank. Và tôi rất vui vì đã chờ đợi. Tôi sẽ không bao giờ rút ra được nhiều điều từ nó nếu tôi đọc nó khi còn trẻ và không có tư duy đúng đắn để đọc nó.

Có lẽ điều sâu sắc nhất về cuốn sách này không phải là việc Anne đang lẩn trốn Đức quốc xã hay gặp nguy hiểm vì bị sát hại, mà là cô ấy là một cô gái tuổi teen bình thường. Cô ấy có tất cả những cảm xúc, suy nghĩ, cảm xúc mà tất cả thanh thiếu niên - và tôi vào thời điểm đọc sách - cảm thấy rất mạnh mẽ ở độ tuổi đó. Trong khi đọc nó, bạn có thể cảm thấy Anne lớn lên và trưởng thành, cũng như cách cảm xúc của cô ấy phát triển và trưởng thành khi cô ấy già đi. Đó thực sự chính xác là điều tôi cảm thấy trong những năm tuổi thiếu niên của mình. Trên thực tế, tôi cảm thấy rất giống Anne, tôi gần như có thể đang đọc nhật ký của chính mình - ngoại trừ phần Đức quốc xã khá tập trung - và đây là điều ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất về cuốn nhật ký. Cô ấy thường đề cập đến "sau chiến tranh" hoặc "khi tôi được làm mẹ" hoặc "khi tôi có nhà riêng", và đây là những điều tôi đặc biệt đau lòng vì chúng là những điều mà tất cả các cô gái tuổi teen đều khao khát, và những điều đã từng bị đánh cắp khỏi cô ấy theo cách tàn nhẫn nhất.

Tất nhiên, cuốn Nhật ký của Anne Frank cực kỳ quan trọng với tư cách là một hồ sơ văn hóa vì nó cho bạn biết rất nhiều chi tiết về cuộc sống thực tế ở Châu Âu thời Đức Quốc xã vào đầu những năm 1940, và đó là lịch sử mà bạn không thể có được từ các số liệu thống kê lịch sử. Holocaust rất quan trọng để tìm hiểu vì nó là một nỗi kinh hoàng không bao giờ có thể lặp lại nữa, và câu chuyện về một cô gái ngây thơ, tràn đầy sức sống nhắc nhở chúng ta về điều đó.

Khi bạn cảm thấy mình đã “có tuổi” (theo một nghĩa nào đó), bạn KHÔNG THỂ không đọc cuốn sách này. Nó đã kết bạn với tôi và ám ảnh tôi theo nhiều cách. Tôi yêu Anne và thương tiếc cô ấy, cũng như tất cả những nạn nhân khác giống như cô ấy, mỗi khi tôi nghĩ về Holocaust. Cô ấy là đại diện cho tất cả những đau khổ mà Holocaust gây ra và cuốn nhật ký của cô ấy khiến bạn cảm nhận được điều đó theo một cách quan trọng như vậy.