Đây có lẽ là câu chuyện về nỗi ám ảnh và sự cô đơn. Nhưng quan trọng hơn hết, đây là một câu chuyện về cảm hứng nghệ thuật và hội hoạ - đặc biệt là tranh Monet. Về cái đẹp và sự khao khát cái đẹp. Mong mỏi được chiếm hữu cái đẹp, lòng mê say hướng tới cái đẹp cũng là một biểu hiện khao khát muốn sống của con người.


Tác giả NGUYỄN DƯƠNG QUỲNH

Hiện đang sinh sống tại Thành phố Hồ Chí Minh, là giảng viên của khoa Thiết kế nghệ thuật, Đại học Hoa Sen.

Các tác phẩm đã xuất bản: Đỏ (2012), Thị trấn của chúng ta (2014), Thỏ rơi từ mặt trăng (2016), Táo mùa hè (2018), … cùng với một số sách dịch tiếng Anh và tiếng Nhật khác.

Ngoài viết lách, sở thích chính là vẽ tranh, chơi game và ngủ.


TÓM TẮT VÀ REVIEW TÁC PHẨM

“Tôi muốn vẽ, như cách con chim cất cao tiếng hót.” - Claude Monet (1840 - 1926)

Một họa sĩ bệnh tật mê đắm vẻ đẹp của một ca sĩ thần tượng trẻ tuổi, và tìm cách đuổi theo để vẽ tranh người đó, rồi tận mắt chứng kiến mọi thứ sụp đổ bởi một cơn bão tăm tối đáng buồn mà cả hai đều không thể kiểm soát.Đây có lẽ là câu chuyện về nỗi ám ảnh và sự cô đơn. Về mong muốn biểu lộ bản thân mình và thấu hiểu người khác bằng nghệ thuật.Đây cũng là một câu chuyện về sự vật hóa của cái đẹp trong thế giới hiện đại, một điều xảy ra với cả hai giới, đặc biệt là trong công nghiệp giải trí.Nhưng quan trọng hơn hết, đây là một câu chuyện về cảm hứng nghệ thuật và hội họa – đặc biệt là tranh Monet. Về cái đẹp và sự khao khát cái đẹp.

Câu chuyện bắt đầu từ một nhân vật tên Kim, không rõ giới tính là gì, những được một cậu idol trong sách gọi Kim là anh. Kim lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng Kim lại mang trong lòng một bệnh tâm lý, chứng rối loạn nhân cách ám ảnh nghi thức. KIm luôn tự nhốt bản thân vào trong xưởng vẽ.

“…Lúc nào cũng chỉ có ở hiện tại. Bây giờ chỉ cần được vẽ là đủ rồi. Nhưng như thế không ổn chút nào. Nhân vật mở to mắt, rồi gục ngã. Cơn bộc phát bất chợt của tôi. Những bức tranh của Monet…“

Đối với Kim, là một người nhìn cuộc đời bằng đôi mắt khác lạ, vì luôn nhốt bản thân trong xưởng vẽ, thương bị tâm lý nhạy cảm nên hay dễ bị kích động đồng thời chốn đông người.

“..Nhiều năm đã trôi qua. Tốt nghiệp đại học nước ngoài, bước vào thương trường, dần dần nắm lấy vị trí quan trọng trong tập đoàn, trở thành người thừa kế tuyệt vời theo đúng ý. Thông minh, biết ăn nói, nhanh nhạy, tinh ranh. Chỉ là quá quan tâm tới quần áo tóc tai. Chúng tôi có xuất phát điểm hoàn toàn khác. Tôi không thể đến trường càng lại không thể giao tiếp trôi chảy với người xung quanh. Và dễ dàng chịu quá nhiều kích thích. Sau khi đưa tôi đi gặp nhiều chuyên gia, dù thất vọng bỏ cuộc và để mặc với tôi như y tá, gia sư hay thầy dạy vẽ. Ít nhất khi cắm đầu vẽ tranh, có thể bộc lộ bản thân theo một cách ít gây hại cho mình và những người xung quanh hơn…”

“Không biết từ khi nào, trở thành một hoạ sĩ.” - Tiếng ồn ấy đã làm Kim phải nằm viện khá lâu vì sức khoẻ không ổn từ bé. Một con người tiều tuỵ, không rõ từ khi nào đã thành một hoạ sĩ.

Tiếp cận với vẽ, Kim khi chợt nhìn thấy 1 bức tranh chép dưới tầng hầm, vừa thích nhìn vừa lại ngắm chăm chú những thứ đẹp đẽ.

“ … Dẫu ngày hôm ấy, người hoạ sĩ trẻ tuổi nọ đã dịu dàng kể cho nhau. Bức tranh cuối cùng trong căn phòng ấy… là bản sao một bức Monet vẽ khi đã gần như không thấy gì. Có thể chữa lành bởi một cuộc phẫu thuật. Nhưng Monet liên tục trì hoãn, vì không thể ngừng vẽ…”

Cậu idol là nhân vật thứ hai, cậu idol được biết đến qua Kim phát hiện và Kim một mực muốn vẽ tranh về cậu ta. Kim đã nhờ người em trai dùng mọi cách kể cả là dùng tiền để có thể vẽ Cậu Idol đấy.

“..“Cậu sẽ giúp tôi tìm một thứ gì tôi muốn vẽ phải không?”

Vậy thì muốn vẽ người đó! ..” 

Cậu Idol đã tình cờ được quản lý phát hiện và hướng dẫn cậu ta vào sự nghiệp ca hát, nhảy, múa, với 1 con người xinh đẹp khiến Kim bất ngờ này đến bất ngờ khác. 

Gia cảnh của cậu Idol có vẻ không tốt bằng Kim, vì cậu ta đang sống chung với mẹ kế, phải chịu nhiều áp lực trong cuộc sống của gia đình lẫn cả đến từ công việc.

“ …Thành phố lấp lánh ánh đèn trải ra như một biển ánh sáng, bỗng ngực đau nhói, dường như một lưỡi dao vừa đâm thấu người rồi biển mất trong chốc lát, để lại cơn đau dai dẳng. Trước mặt, hiện ra phòng tranh Monet với những bức hoa súng xanh ngắt yên bình. Và cả bức tranh khốc liệt dữ dội đã làm Kim bật khóc…” 

Điều này đã dẫn đến dấu hiệu của một con đường bị huỷ hoại đến phần cuối của quyển sách. Trong Kim luôn có trực giác nhanh nhạy của một người nội tâm bất ổn có thể dễ dàng phát hiện được những dấu hiệu của sự trầm cảm khó nói. Điều mà hầu hết những người mẫu, ca sỹ làm mẫu vẽ cho Kim đều gặp phải chuyện không may nay. Áp lực cuộc sống là một áp lực cực kỳ tiêu cực.

Đây không hẳn là một quyển sách kinh dị như nhiều tin tức được đăng, nhưng có vẻ đây là một quyển sách tâm lý của nhân vật, từ Kim đến cậu Idol, cả hai nhân vật đều mang nhiều dấu hiện của bệnh tâm lý, trong đó, căn bệnh “ Trầm cảm “ là điều đáng lo ngại. Các nhân vật trong quyển sách là minh chứng điển hình cho chứng bệnh tâm lý này. Đồng thời qua đó, cho ta thấy được bệnh tâm lý có ảnh hưởng không tốt với người trẻ ngày nay, phải chịu từ những áp lực tâm lý gia đình và áp lực của cuộc sống đã dẫn đến những hành vi đáng lo ngại. 

“Monet phải dán nhãn những ống màu của mình, vì không còn phân biệt rõ màu sắc nữa. Những bức tranh đáng sợ và kỳ quặc đó ra đời khi người hoạ sĩ đã gần như hoá mù loà. Đối mặt với những màu sắc tựa đang thét lên, lắng nghe không sót một lời những gì người hoạ sĩ kể, cơ thể nhỏ bé càng lúc càng run rẩy. Không phải tôi sợ sự kỳ quái của bức tranh ấy, hay cảm động trước cảnh ngộ của Monet. Cảm xúc chiếm gần hết tâm trí - ghen tị…”

Review chi tiết bởi: Tấn Tài

Hình ảnh: Khánh Linh

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy 

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Nguyễn Dương Quỳnh là một tác giả trẻ không quá xa lạ với cuộc thi Văn Học Tuổi 20 của NXB Trẻ. Những tác phẩm từng được xuất bản của Dương Quỳnh như Thị Trấn Của Chúng Ta, Đỏ, Thỏ Rơi Từ Mặt Trăng, Thăm Thẳm Mùa Hè… đã được bạn đọc gần xa đón nhận. Mặc dù không gây được tiếng văn lớn, tạo ra làn sóng như vài người khác nhưng Nguyễn Dương Quỳnh có tố chất của một nhà văn tương lai. Những tác phẩm đều mang ý nghĩa sâu sắc, cách viết tinh tế và khá riêng.

"Ngủ Ngon Nhé Nàng Thơ" được giới thiệu thế này:

“Một họa sĩ bệnh tật mê đắm vẻ đẹp của một ca sĩ thần tượng trẻ tuổi, và tìm cách đuổi theo để vẽ tranh người đó, rồi tận mắt chứng kiến mọi thứ sụp đổ bởi một cơn bão tăm tối đáng buồn mà cả hai đều không thể kiểm soát. Đây có lẽ là câu chuyện về nỗi ám ảnh và sự cô đơn. Về mong muốn biểu lộ bản thân mình và thấu hiểu người khác bằng nghệ thuật. Đây cũng là một câu chuyện về sự vật hóa của cái đẹp trong thế giới hiện đại, một điều xảy ra với cả hai giới, đặc biệt là trong công nghiệp giải trí. Nhưng quan trọng hơn hết, đây là một câu chuyện về cảm hứng nghệ thuật và hội họa – đặc biệt là tranh Monet. Về cái đẹp và sự khao khát cái đẹp.”

Trong tác phẩm này, Nguyễn Dương Quỳnh đã sử dụng khá nhiều chất liệu từ nghệ thuật hội họa, đặc biệt là tránh của Monet và thần thoại Hy Lạp. Bối cảnh truyện ở thời hiện đại nhưng sẽ cung cấp được cho người đọc một lượng kiến thức thú vị về văn hóa. Tuy nhiên, nếu bạn muốn tìm kiếm chất liệu văn hóa Việt Nam như trong Thị Trấn Của Chúng Ta hoặc Thăm Thẳm Mùa Hè thì chắc chắn sẽ thất vọng.

Ấn tượng về "Ngủ Ngon Nhé Nàng Thơ" là sự kết hợp của truyện tranh Nhật Bản, phim về tầng lớp thượng lưu của Hàn Quốc, truyện về giới giải trí của Trung Quốc. Truyện của tác giả vẫn nghiêng về phong cách tiểu thuyết Nhật Bản như lúc đầu.

Những nhân vật trong truyện xuất hiện xuyên suốt chính là Kim, nhân vật tôi cũng là nhân vật chính kể lại câu chuyện, là người họa sĩ không rõ giới tính bị tự kỷ từ nhỏ, có vấn đề về tinh thần dễ dàng kích động và phát bệnh. Nhân vật “chàng thơ” là một nghệ sĩ thần tượng, bản thân mình không cảm thấy nhân vật này có gì đặc biệt ngoại trừ được tác giả mô tả là đẹp. Có lẽ truyện bị ảnh hưởng khá nhiều bởi cảm xúc của Nguyễn Dương Quỳnh vì cô ấy cũng là một người đam mê vẻ đẹp của các nghệ sĩ thần tượng. Có lẽ truyện là một tác phẩm kỷ niệm dành cho nghệ sĩ mà cô ấy đang ủng hộ.

Nhân vật khiến tôi ấn tượng nhất lại là em trai song sinh của Kim, một chàng trai trẻ, một doanh nhân thành công nhưng lạnh lùng, tàn nhẫn. Theo cách gọi của Kim chính là một nhà tư bản đúng nghĩa. Anh nhìn mọi thứ bằng con mắt của người kinh doanh, tỉnh táo và lý trí đến vô cảm. Góc nhìn của anh về vẻ đẹp đôi khi thực tế đến ác liệt, nhưng chưa hẳn đã sai lầm. Trong thế giới của những con người giàu sang bậc nhất đất nước, mọi thứ đều có thể xảy ra. Tuy nhiên, tình cảm của anh dành cho Kim lại là một điều kỳ lạ. Mối dây liên kết của cặp song sinh có lẽ không chỉ dừng lại ở huyết thống hữu hình mà còn là tâm linh vô hình. Anh yêu Kim, với toàn bộ ý nghĩa của từ yêu, gần như độc chiếm.

“Em tôi vừa nói vừa đẩy đưa chơi đùa với viên kẹo nơi đầu lưỡi. Đôi môi nó đã nhuộm màu đỏ thắm.

“Thế cậu có hạnh phúc không?” Tôi đột ngột hỏi.

Chúng tôi có hạnh phúc không?

Đang với tay lấy thêm trái cây trên bàn, em tôi ngoảnh đầu, tròn mắt: “Đương nhiên là em hạnh phúc rồi. Kim đã chuyển vào với em. Kim ngoan ngoãn đi khám. Nên dĩ nhiên em đang rất hạnh phúc.”