Đã bao giờ bạn tưởng tượng về một mai khi mình thức dậy,
bỗng nghe được tin rằng mình đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo với tỉ lệ cứu
chữa được là rất thấp? Sẽ thế nào nếu bạn nhận ra bạn dần mất đi những khả năng
cử động như đứng, ngồi hay chỉ đơn giản là cử động đôi tay của mình? Sẽ ra sao
khi mỗi lúc màn đêm buông xuống, bạn luôn tự hỏi rằng liệu ngày mai có đến với
mình hay không, liệu mình còn có thể mở mắt để ngắm nhìn thế giới này một lần
nào nữa không? Cuộc sống này liệu có còn ý nghĩa nếu bạn từ bỏ tất cả ước mơ,
hy vọng về tương lai? Bạn sẽ cảm thấy như thế nào nếu biết rằng dù có nỗ lực đến
mấy thì vẫn không thể chạy thoát khỏi bánh xe số phận đã xoay? Những chuyện thế
này quả thật rất đáng sợ nhỉ.
Ấy vậy mà cô bé Aya 15 tuổi, ở cái độ tuổi xuân sắc nhất
của cuộc đời, lại nhận được chẩn đoán rằng em đã mắc phải một căn bệnh quái ác,
bệnh thoái hoá tiểu não. Và những ngày tháng sau đó là những chuỗi ngày cực khổ
mà Aya phải chiến đấu với bệnh tật. Dù có đôi lúc cô đã bất lực và muốn từ bỏ,
nhưng sâu thẳm trong trái tim, Aya vẫn mong muốn được sống, khát khao sống mãnh
liệt chưa bao giờ nguôi ngoai. Hơn 10 năm ròng rã chiến đấu với bệnh tật nhưng
Aya chưa bao giờ thôi nở nụ cười trên môi. Em quả là một đoá hoa đẹp đẽ vượt
lên trên những nghịch cảnh cuộc đời. Chỉ bằng chừng ấy đã lôi cuốn người đọc đến
với câu chuyện Một lít nước mắt, quyển sách được viết dựa trên những dòng nhật
ký đẫm nước mắt của chính cô bé Aya.
Tóm tắt
Nội dung cơ bản của cuốn sách được tóm tắt gọn trong
đoạn trích dẫn sau:
“Một tâm hồn nhạy cảm
Một gia đình ấm áp
Một căn bệnh hiểm nghèo
Một cơ thể tật nguyền”
Đó là những
gì Kito Aya có trong hơn 20 cuộc đời. Với Aya, tương lai của cô là một con đường
hẹp, và càng ngày nó càng trở nên hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi tất cả những
ước mơ và dự định, thậm chí việc tự mình bước ra ngoài phố để đi tới hiệu sách
cũng trở thành một khao khát cháy bỏng. Hơn 6 năm kiên trì viết nhật ký, cô kể
về những cảm nhận và suy tư của bản thân trong suốt quãng thời gian chứng kiến
cơ thể mình từng bước từng bước gánh lấy một số phận đau đớn. Nhưng từ trong nước
mắt và tật nguyền, cuộc tìm kiếm giá trị bản thân của cô đã làm rúng động cả Nhật
Bản.
Đồng hành
cùng Kito Aya trong chuyến hành trình dài và lắm đau khổ này là gia đình của
em. Từ cô em gái luôn tị nạnh với chị mình đến người mẹ tần tảo nuôi các con. Mẹ
của Kito Aya có thể nói là người phụ nữ vĩ đại. Vì con gái mình đang bệnh mà
làm tất cả, bao gồm cả việc bà tiếp tục kế thừa ý chí của Aya mà viết nên những
trang cuối cùng của nhật ký Một lít nước mắt, không chỉ là cánh tay đắc lực
truyền ý chí cho con gái bà còn cùng với các vị y bác sĩ tìm cách để điều trị
thoái hóa tiểu não để truyền cảm hứng cho những ai đang phải chịu căn bệnh quái
ác này. Cùng với bến đỗ vững chắc là gia đình, Aya đã luôn mạnh mẽ, lạc quan
chiến đấu với bệnh tật.
Khi thế giới
dường như quay lưng với Aya, thì cuốn nhật ký chính là lời nói giành lại công bằng
cho bản thân em. Rằng em tàn nhưng không phế, rằng em vẫn là đoá hoa đang trong
độ nở rộ xinh đẹp nhất của tuổi xuân. “Đau khổ và đau khổ qua đi, và ở phía
bên kia đang có một cầu vồng mang màu hạnh phúc chờ đợi tôi. Đừng vội vàng, đừng
tham lam. Đừng bỏ cuộc bởi vì mọi người đều tiến một bước tại một thời điểm nào
đó. Dù việc đó không quan trọng nhưng tôi muốn trở nên có ích cho người khác.”
Những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt, cùng với câu chuyện của Aya đã làm hàng
triệu độc giả trên khắp thế giới cảm phục và rơi lệ. Tinh thần của Aya đã truyền
cảm hứng tới những người đang sống thông điệp mạnh mẽ về cuộc sống.
Aya đã từng có một cuộc đời bình thường như bao người
khác
“Cuộc sống của mình như một bông hoa đang
nở. Từ lúc bắt đầu của tuổi trẻ, mình muốn trân trọng nó và không có bất cứ nuối
tiếc gì.”
Kito Aya là một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết sống. Aya
sinh ra trong một gia đình bình thường và hạnh phúc như bao gia đình khác. Gia
đình Aya gồm có sáu người, mẹ là nhân viên y tế cộng đồng, cha có cửa hàng bán
đậu phụ. Aya là con gái lớn, vừa lên trung học, là người có nhiều cảm xúc, đơn
giản là ngờ nghệch, nhưng rất dễ phát khùng và cười to ngay sau đó.
“Có gì đó bên trong như sắp sửa gãy vụn. Cảm
giác đó ngày càng rõ ràng và tệ hại trừ khi được điều trị càng sớm càng tốt.
Tôi sợ. Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nhập viện mới có câu trả lời cho
câu hỏi thứ tư.”
Khoảnh khắc sụp đổ khi phát hiện ra bản thân mình mắc
bệnh
Khi bắt đầu viết nhật ký, Aya đang ở độ tuổi 14, cái tuổi
mới lớn, cái tuổi khó khăn, cái tuổi với bao ước mơ, hoài bão. Trong tương lai
có thể cô bé sẽ lớn lên, học hành thành đạt, có người mình yêu và hẳn sẽ có một
gia đình nhỏ ấm cúng. Nhưng tiếc thay, khi ở lứa tuổi đẹp nhất, Aya lại phát hiện
ra mình đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo có tên là thoái hoá tiểu não. Người mắc
phải căn bệnh này sẽ mất khả năng kiểm soát cơ thể. Những gì bệnh nhân có thể
làm là quan sát cuộc sống xung quanh và nhớ về quá khứ. Mọi hoạt động tinh thần
như cảm xúc, suy nghĩ, xúc động,... hầu như không hề bị ảnh hưởng. Vì thế mà bệnh
nhân như bị cầm tù vậy.
Căn bệnh đã làm cho Aya gầy sút đi, mất khả năng kiểm
soát cơ thể nên khi ngã Aya không có khả năng theo phản xạ tự chống tay đỡ.
Cách đi đứng trở lên bất thường, cử động lờ đờ khiến Aya tủi thân vì lời nói của
bạn bè. Thật khó để tưởng tượng những gì mà một cô gái 14 tuổi đã phải chịu đựng
trong suốt thời gian đầu phát hiện bệnh chứng. Em đã phải hứng chịu những ánh mắt
soi xét, những lời xì xầm bàn tán về một con người đang rơi xuống tận cùng của
tuyệt vọng.
Không chịu khuất phục trước số phận
Lần giở những trang nhật ký cổ xưa của người đã từng sống
cách mình nửa thế kỷ, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được những đau đớn, khó
khăn, những tủi nhục mà Aya phải chịu đựng. Dù có cố gắng cách mấy, cầu nguyện
nhiều đến nhường nào cũng không thể ngăn được sự sống của em dần trượt qua kẽ
tay. Nhưng vì không muốn làm người thân lo lắng, cô bé không đầu hàng mà luôn
chiến đấu với bệnh tật, cố gắng sống thật có ích.
“Mình sẽ không tham lam. Mình sẽ không bỏ
cuộc. Bởi vì mọi người đều làm mọi thứ từng bước một.”
“Mình không muốn nói những điều như “Tôi
muốn quay lại trước đây”. Mình biết hiện tại mình như thế nào và mình sẽ tiếp tục
sống.”
Đồng hành cùng Aya chính là gia đình của em
Thanh xuân của Aya là một bức tranh với đầy những gam
màu tối, căn bệnh thoái hóa tiểu não đã làm em mất đi những khả năng vận động
cơ bản của một con người, tệ hơn là theo thời gian, nó khiến em phải nằm liệt một
chỗ. Đáng ra ở cái tuổi 15, độ tuổi xuân xanh ấy, em phải được vui chơi thỏa
thích, được đắm chìm trong hạnh phúc, và được mơ ước về một tương lai tươi đẹp,
nhưng những mộng tưởng đó cũng phải dừng lại vì em phải đối diện với sự thật
phũ phàng – em đã mắc phải một căn bệnh khó chữa.
May mắn thay, trong cuộc hành trình ấy, em không hề cô
đơn. Aya vẫn còn có rất nhiều người ở phía sau cổ vũ em, đặc biệt là mẹ của cô
bé.
Chắc hẳn bố mẹ nào khi biết con mình mắc bệnh quái ác,
và mẹ của Aya khi biết cô chỉ còn cơ hội sống rất mong manh, bà dường như gục
ngã trong chính suy nghĩ của mình. Dù đau khổ là thế nhưng bố mẹ Aya luôn cố
kìm nén lại và dành thời gian còn lại để chăm sóc và yêu thương Aya. Từ lúc mắc
bệnh đến khi qua đời, bố mẹ luôn là người bên cạnh, ủi an và thấu hiểu cho cô.
Bố mẹ cũng là niềm hi vọng, là mục đích sống của cùng của cô gái nhỏ vừa bước
vào độ tuổi 15.
Mẹ mình dạy rằng: “Chậm chạp cũng được,
không giỏi giang cũng được, điều quan trọng là con luôn nỗ lực hết mình.”
“Aya, những năm tháng tới đây ở phổ thông
của con sẽ có nhiều cam go và thử thách, từ những điều tưởng chừng đơn giản đến
những ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng những ai sống trên đời cũng đều
gặp phải những khó khăn, thử thách. Đừng nghĩ rằng con thiếu may mắn. Con sẽ thấy
hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn có những người đau khổ, bất hạnh
hơn con.”
Thật ra bệnh của Aya được mẹ của Aya phát hiện đầu
tiên nhưng vì không muốn tin ở sự thật này, mẹ Aya tìm đọc các sách, đưa hồ sơ
bệnh án của con cho nhiều giáo sư bệnh viện ở các nơi khác để kiểm tra, nhưng
cuối cùng bà đau lòng chấp nhận sự thật, cũng chính là chuẩn bị tâm lí giúp đỡ
con. Gia đình họ phải đối mặt với những vấn đề như sự phát triển bệnh tình,
hàng ngày nhìn thấy con mất dần khả năng cử động, vấn đề bệnh phí đè nặng lên đôi
vai của người làm cha mẹ. Mỗi chi tiết tuy nhỏ nhưng đủ làm đau lòng người đọc,
không ngăn nổi những dòng nước mắt. Cô em gái dần hiểu chị mình hơn, và cậu em
trai cũng không còn xấu hổ với chúng bạn vì người chị bệnh tật của mình nữa.
Mơ ước về một tương lai tươi sáng
“Mẹ ơi, tại sao căn bệnh lại chọn con?”
là câu hỏi đã lấy đi nước mắt của biết bao nhiêu độc giả. Chẳng ai lại nghĩ rằng
một cô bé 15 tuổi lại có thể thốt ra được câu nói xé lòng như thế. Ở độ tuổi 15, dường như chúng ta đang
là những đứa trẻ vô tư vô lo về chuyện của tương lai thì Aya lại phải chấp nhận
sự thật rằng cô phải từ bỏ ước mơ trở thành vận động viên bóng rổ bởi căn bệnh
thoái hóa dây thần kinh tiểu não. Căn bệnh đã làm cô mất đi khả năng đi lại và
chạy nhảy bình thường như những người khác, về sau cô bé chỉ có thể gắn bó với
chiếc xe lăn với cái mác “người khuyết tật” mà y học lúc bấy giờ chưa tìm ra
cách chữa trị. Tại sao ông trời lại nỡ nhận tâm chọn một cô bé nhỏ tuổi, với biết
bao ước mơ, hoài bão còn chưa thực hiện được, để giáng xuống một cú sốc rằng mình
sẽ không còn sống được bao lâu nữa cơ chứ.
Có lẽ chúng ta đã quá quen thuộc với hình ảnh một cô
thiếu nữ mộng mơ với mối tình đầu ngây thơ trong những cuốn văn học Nhật Bản,
cùng với đó là những trải nghiệm khó quên của năm tháng thanh xuân rực rỡ. Thế
nhưng, “thanh xuân” của Aya chính là những chuỗi ngày cô bé không ngừng chiến đấu
với bệnh tật, từng giờ đấu tranh với căn bệnh của chính mình. Nhưng không vì những
bất công đó mà Aya nản lòng, đối diện với án tử của cuộc đời, Aya đã chiến đấu
như một chiến binh thực thụ. Có giằng xé, có đau khổ, nhưng cũng có hạnh phúc,
có hy vọng. Khi sự sống đang dần trôi đi, Aya lựa chọn đối diện với tất cả.
“Hãy sống! Mình muốn hít thở thật sâu dưới
trời xanh.” Dù cho Aya biết rằng bản thân mình chẳng
mảy may có nổi một tia hy vọng sống nhưng cô bé vẫn dũng cảm chiến đấu, niềm
khao khát được sống chưa bao giờ bị dập tắt. Mặc cho hiện thực khắc nghiệt, Aya
vẫn ôm niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng và kiên trì viết nhật ký mỗi
ngày với mong muốn gửi gắm mọi tâm tư, tình cảm vào cuốn nhật ký của mình.
“Cái chết không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất
là bỏ cuộc.” là những lời nói động viên bản thân của Aya.
Rõ ràng đứng trước cái chết, ai cũng sợ hãi. Nhưng Aya vẫn cố gắng thuyết phục
bản thân rằng em sẽ làm được, em sẽ sống trọn vẹn từng phút giây này, để không
phải hối tiếc về sau, cũng để chứng minh rằng em có thể mạnh mẽ như những người
mà em hâm mộ.
Khát vọng hạnh phúc của một con người
Những dòng nước mắt đã xuyên thấm vào từng trang nhật
ký của Aya, những trăn trở của cô bé tật nguyền Aya, những cố gắng không ngừng
nghỉ và những buồn tủi của một con người nỗ lực phi thường. Đó là tất cả những cảm
xúc mà Aya đã trải qua trong suốt cuộc hành trình, từ những giây phút ban đầu
em chưa tin rằng mình mắc bệnh, cho đến lúc đau khổ tột cùng khi phải chấp nhận
sự thật đó và nỗ lực sống thật trọn vẹn trong những chuỗi ngày cuối cùng.
“Bác sĩ, cháu có thể… kết hôn được không?”
Câu hỏi này cứ đau đáu mãi trong lòng mình. Nếu Aya chỉ là một người con gái bình
thường, không mang trong mình căn bệnh quái ác, có lẽ em đã có được một cuộc đời
bình thường như bao bạn nữ khác. Như thế thì em sẽ được đi đến một ngôi trường
bình thường, kết giao bạn bè bình thường, gặp gỡ những người bình thường. Trong
tương lai có lẽ cô bé sẽ lớn lên, học hành thành đạt, rung động với một người đặc
biệt nào đó, và cuối cùng thì hẳn em sẽ có được một gia đình nhỏ ấm cúng như những
mơ mộng tuổi trẻ của các cô thiếu nữ. Nhưng tất cả chỉ là nếu như… Còn hiện thực
đối với Aya vẫn thật cay nghiệt.
Cảm nhận của bản thân
Đã bao giờ bạn cảm thấy muốn kết thúc sinh mạng của mình
chưa? Đã bao giờ bạn nghĩ đến việc dù cho bạn có cố gắng đến mức nào thì cơ thể
vẫn không nghe theo ý mình? Dù cho có hy vọng, cầu nguyện thật nhiều nhưng sự
thật mà bạn phải đối diện vẫn không như mong ước?
Điều đáng sợ nhất với một người đang sống có lẽ không
phải là một cái chết bất đắc kỳ tử, mà là cái chết chưa đến ngay nhưng được thông
báo trước. Nó bóp nghẹt người ta trong sự sợ hãi, tiếc nuối và vô nghĩa của cuộc
đời. Trong Rừng Nauy Wantanabe và Naoko đã lạc lối trong mê cung của lằn ranh sống
chết, cái chết của người bạn thân phủ một lớp sương mù mịt lên con đường tương
lai của cả hai. Họ vụn vỡ và đau khổ trước cái chết và không thể tìm được lối
đi cho bản thân, không lí tưởng, vô mục đích, cả hai phí hoài những năm tháng
thanh xuân với một nỗi buồn câm lặng đã kịp ăn sâu vào những tâm hồn cô độc.
Khác với nỗi buồn bàng bạc vương vấn bao mảnh đời ấy, Aya là chiến binh của hạnh
phúc. Thần chết đã nắm em trong bàn tay rồi, nhưng thay vì đầu hàng trước số phận,
em chọn cách chắt chiu những gì còn lại, sống thật trọn vẹn trong những giây phút
cuối cùng.
Hình ảnh một cô gái kiên cường, chấp nhận căn bệnh của
mình, ngày ngày nỗ lực tập viết, tập sử dụng muỗng đũa, thậm chí là tập nói
chuyện vì với em, tất cả những điều đó thật khó khăn kể từ cái ngày căn bệnh giáng
xuống đầu em và gia đình. Thật đau đớn nhưng cũng thật kiên cường.
“Có những người mà sự tồn tại của họ giống
như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan
trọng nhường nào. Mình muốn trở thành sự tồn tại như thế.” là
câu nói ấn tượng nhất trong lòng mình sau khi khép sách lại.
Đọc những dòng nhật ký của Aya, chúng ta mới hiểu được
cô bé đã đau đớn đến mức nào, để rồi chúng ta cảm thấy biết ơn vì đã có một cơ
thể khỏe mạnh, để được sống, được ước mơ, được hy vọng và yêu thương. Chúng ta
là những người rất may mắn vì được “hít thở dưới bầu trời xanh” – điều mà Aya
không thể thực hiện được nữa. Và sống không đơn giản chỉ là tồn tại, mà chúng
ta cần phải cống hiến, lạc quan với những khó khăn như cái cách mà Aya ngẩng
cao đầu đối diện với bệnh tật. Hãy luôn cố gắng, kiên cường và sống hết mình, bởi
“Thời gian sẽ không dừng lại dẫu cho tôi có đạp hết đồng hồ trên thế giới.”
Chúng ta hãy sống và mỉm cười dù cho bất cứ điều gì xảy ra. Cảm ơn sự xuất hiện
của Aya ở thế giới này, để giúp chúng ta biết ơn những gì mà bản thân mình may
mắn có được.
“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên
Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.”
- Tóm tắt bởi: Thanh Thảo -
Bookademy
Hình ảnh: Cẩm Anh
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của
Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết
thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn
nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn
không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Đây có lẽ là những đoạn trích từ nhật ký của chính Aya. Tôi không nghĩ ban đầu nó được viết để xuất bản, có những lời chân thành và một số chỗ người đọc có thể không hiểu.
Nói cách khác là không có ý định “gây ấn tượng”, thay vì diễn biến kịch tính, lại có một cảm giác đáng sợ là cơ thể không thể cử động từng giây phút, điều này được thể hiện qua mong muốn trở nên tích cực của con người. Tất cả những gì tôi có thể làm là khóc trước những lời nói rất chân thực và chân thành đó và cảm nhận của tôi về những loại bệnh tật và “người khuyết tật” này đã thay đổi một chút.
Từ những gì tôi đọc được trong nhật ký, Aya đã không đến bệnh viện cho đến khi các triệu chứng của cô ấy tiến triển đáng kể. Đây chỉ là một cuốn nhật ký nên đằng sau hậu trường có rất nhiều mâu thuẫn, suy nghĩ đang diễn ra trong già đình của cô gái ấy.