Nếu như một ngày nào đó bạn nhận ra rằng cái ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời đang tỏa ra từ chính những người thân của bạn lại chính là một lời nói dối thì cảm giác của bạn sẽ như thế nào? Buồn bã, thất vọng? Đó chính là năng lực của Fujikura Hijiri (nam chính). Tác giả Sakurai Mina đã cho ta một câu chuyện tình yêu giữa một anh chàng với năng lực đặc biệt và một cô gái mới chuyển đến. Câu chuyện tình vô cùng trong sáng và hồn nhiên nhưng cũng có những giây phút sâu lắng và sâu sắc. Câu chuyện không chỉ là tình yêu học trò tuyệt đẹp mà còn ẩn chứa một điều gì đó, một bài học nào đó sau khi ta đóng quyển sách lại.
Tổng quan về tác phẩm
Tác phẩm sở hữu mạch truyện khá trơn chu, nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng cũng thể hiện được một câu chuyện tình học đường đầy xinh đẹp và đủ sức lôi cuốn để bạn đọc đến cuối cùng. Dù không có những tình tiết gay cấn hay gây bất ngờ để tạo cảm giác hồi hộp cho người đọc, tác phẩm vẫn truyền đạt được những cảm xúc của nhân vật Fujikura Hijiri (nam chính) và chính tác giả một cách đầy sâu lắng. Có thể, khi đọc quyển sách này sẽ có đôi lúc bạn chợt nhận ra là mình cũng đã từng như vậy.
Tóm tắt nội dung
Từ khi còn nhỏ, Fujikura Hijiri đã có một năng lực nhìn thấy ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ những người cậu yêu quý nhưng rồi cậu dần nhận ra rằng cái ánh sáng tuyệt đẹp như ánh mặt trời ấy lại là một lời nói dối, sự dối trá. Và đó cũng chính là khởi đầu cho một cuộc sống cô độc, luôn trốn tránh mọi người của cậu. Rồi thì cũng chính cái năng lực ấy ấy mà cậu đã đưa ra quyết định: là không yêu bất kỳ ai.
Nhưng rồi chính sự xuất hiện của một cô gái tên là Futaba Haruka- một nữ sinh mới chuyển đến, một cô gái trung thực, nhiệt tình và rất yêu mèo đã làm cho quyết định đó của cậu bị phá sản. Và cũng chính cô gái ấy, đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống u ám của cậu, giúp cậu có đủ can đảm để đối diện với sự thật đằng sau thứ ánh sáng giả tạo ấy, tìm lại được niềm tin và tình yêu đã bị đánh mất từ lâu. Tưởng chừng như mọi thứ đều đã được định sẵn một cái kết hạnh phúc. Thế nhưng, chính cô gái ấy cũng đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ đó…
Nhân vật chính Fujikura Hijiri
Cậu có năng lực nhìn thấy lời nói của những người mà cậu yêu quý từ nhỏ. Bất kể dù đối phương có nói dối tự nhiên cỡ nào, thuận miệng ra sao thì cậu vẫn nhìn thấy cái ánh sáng lấp lánh ấy. Cậu đã từng mong ước rằng thứ ánh sáng ấy hãy thật xấu xí tới mức không ai muốn nhìn thấy, thế nhưng cậu vẫn không thể nào lờ nó đi và cũng chẳng thể khiến nó trở nên xấu xí nên cậu đã quyết định “ không yêu bất kỳ ai “. Cũng chính vì nhìn thấy cái ánh sáng ấy, biết được rằng những lời nói đầy tình thương, đầy sự hy vọng của cha mẹ và những người bạn thân là lời nói dối nên đã làm cho cậu mất niềm tin vào chính cuộc sống này. Cậu lựa chọn trốn tránh giao tiếp với mọi người để bản thân không bị tổn thương, sợ hãi đối mặt với những sự thật ở trước mặt mình, cậu chọn sự cô độc để bản thân cảm thấy an toàn. Điều này, được tác giả miêu tả rất chi tiết và bạn sẽ dễ dàng nhận ra được sự sợ hãi trong Fujikura Hijiri. Đồng thời, bạn cũng sẽ nhận ra rằng: “Vì sao người ta phải nói dối? Vì người ta muốn che dấu đi sự thật.” Bởi có lẽ đôi khi sự thật sẽ khiến đôi phương đau lòng, thất vọng và tổn thương. Nhưng đau lòng thay, sự thật mà mọi người luôn cố gắng giấu đi lại luôn được Fujikura nhìn rõ.
Cậu đã luôn sống trong sự cô độc suốt một khoảng thời gian dài. Ngay cả khi lễ nhập học bắt đầu cậu vẫn như vậy im lặng và không bắt chuyện với ai và cũng không muốn ai bắt chuyện với mình. Lúc nào, cậu cũng ở căn cứ bí mật của mình một mình lặng lẽ nhìn con sông đang chảy. Trong truyện, thì chú mèo tên Meo - một chú mèo mà cậu đã nhặt trên đường, lại chính là một người bạn thân nhất của cậu, người mà cậu luôn mở lòng trước khi Haruka xuất hiện. Khi nói chuyện với Meo thì đó chính là lúc cậu cảm thấy thoải mái nhất, chính bản thân cậu hay than phiền về sự tham ăn của Meo, hay cho rằng Meo vô tâm nhưng cậu lại luôn là người quan tâm Meo nhất. Ngày nào đi học về cậu đều nói chuyện với Meo và dường như chính bản thân Meo cũng hiểu được cậu chủ mình đang nói điều gì đó. Chú mèo tên Meo đã đem đến tình yêu tuổi học cho chính cậu chủ của mình.
Nhân vật Futaba Haruka
Là một cô gái vừa mới chuyển đến thành phố này để sinh sống. Dù phải sống trong một môi trường mới hoàn toàn nhưng Haruka lại rất dễ dàng xây dựng các mối quan hệ và luôn tạo cảm giác thân thiện, tích cực với mọi người. Haruka trái ngược hoàn toàn với Fujikura Hijiri, Haruka là một cô gái kỳ lạ, nhiệt tình và cố chấp một cách khó hiểu nhưng lại có thể giúp cậu dần mở lòng với mọi người hơn. Điều đặc biệt nhất, là mọi lời nói của cô gái này đều xuất phát từ trái tim, một cách chân thành và thành thật. Có thể nói là Futaba Haruka như một vị thiên thần đã xuất hiện và cứu rỗi cuộc sống đầy sự u ám và bế tắc của Fujikura Hijiri bằng chính sự trung thực, tâm hồn đầy sự trong sáng cùng với đôi bàn tay đầy ấm áp và một trái tim đầy trung thực, cô đã bóc từng lớp, từng lớp vỏ bọc của Fujikura Hijiri, giúp cậu có đủ can đảm đối mặt với sự thật, đối mặt với cái ánh sáng lấp lánh đầy giả tạo đó, giúp cậu tìm lại niềm vui, niềm tin và tình yêu vốn dĩ đã bị đánh mất từ lâu.
Gia Đình Của Fujikura Hijiri
Bố mẹ của Fujikura Hijiri vốn đã chẳng còn yêu thương gì nhau. Bố cậu thì lúc nào cũng đi công tác từ lúc cậu chỉ là một đứa trẻ cho tới tận khi đã trở thành học sinh trung học, có thể nói là cậu chẳng có một kỷ niệm gì với bố của mình. Từ bé, cậu đã luôn gắn bó với mẹ nhưng mẹ của cậu cũng chẳng khác gì bố cậu khi mà bà vẫn luôn giữ nguyên khối lượng công việc sau khi sinh con và bà cũng thường dùng những lời nói đầy tình thương để nói với cậu nhưng đáng buồn hay đó lại là một lời nói dối. Lúc nào tan học về cậu vẫn luôn ở nhà một mình cùng chú mèo của mình, khoảng thời gian mà cậu được gặp ba mẹ chỉ có thể tính bằng vài tiếng. Mặc dù, cả bố và mẹ của cậu không còn yêu thương nhau nhưng họ vẫn luôn tỏa ra là mình yêu thương nhau, yêu gia đình. Nhưng có lẽ họ cũng không ngờ đến việc là những sự giả dối mà họ luôn che giấu đứa con của mình lại bị nó nhìn thấy một cách rõ ràng và đầy đau đớn. Chính những sự gượng gạo trong từng cử chỉ thân mật, những câu nói yêu thương nhưng lại là lời nói dối đã khiến cho chính bản thân Fujikura Hijiri cảm thấy ngột ngạt, khó chịu trong chính ngôi nhà của mình - nơi duy nhất khiến con người ta cảm thấy thoải mái, yên bình, nơi để trở về sau những ngày vất vả. Ngay cả khi cậu nói ra tất cả những gì mình thấy thì cậu cũng chỉ nhận được sự thờ ơ của cả bố và mẹ. Và rồi, cuộc sống của cậu với gia đình cậu trở nên lạnh nhạt và u ám.
Fujikura Hijiri sau khi thoát khỏi cái vỏ ốc của chính mình tạo ra
Chính Futaba Haruka đã làm cho cuộc sống của Fh bị đảo lộn hoàn toàn. Cũng nhờ vậy mà cậu đã học được cách đối mặt với sự thật hay vì trốn tránh nó. Nhờ có cô gái ấy mà cậu đã có lại niềm tin vào cuộc sống và tình yêu. Cô đã giúp cậu tìm thấy lại thứ được gọi là hạnh phúc, một thứ mà chính bản thân cậu còn cho rằng mình không thể tìm thấy nó. Cô và cậu cũng có một khoảng thời gian tuyệt đẹp bên nhau, tạo cho những kỷ niệm đẹp đẽ khó mà quên được dù có lẽ trong cuộc tình của cả hai cũng có những sự thật đau lòng. Nhưng điều tuyệt vời nhất mà cả hai đều có được đó chính là niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.
Phản ánh về thực trạng của một số gia đình hiện nay
Dù không được đề cập một cách trực tiếp nhưng thông qua cách kể chuyện của tác giả ta vẫn có thể dễ dàng thấy được khi đọc đó chính là sự thờ ơ của bố và mẹ Fujikura Hijiri. Cũng có thể nói là chính sự thờ ơ này mà đã khiến cho bản thân Fujikura Hijiri tự thu mình lại và sống một cuộc sống đầy u ám. Trong cuộc sống của chính chúng ta vẫn có rất nhiều đứa trẻ luôn phải sống trong sự thờ ơ, vô tâm của bố mẹ giống như Fujikura Hijiri vậy. Chính sự thờ ơ ấy sẽ vô tình khiến cho đứa trẻ trở nên vô cảm với chính những người thân, với cả xã hội này, làm cho các mối quan hệ trở nên lỏng lẻo, thiếu đi sự đoàn kết khi làm việc tập thể. Ít nhất la mắng, nghiêm khắc với con cái vẫn thể hiện sự quan tâm, tương tác, nhưng thờ ơ, lạnh lùng khiến con cảm thấy mình như thừa thải trong nhà. Chính điều đó sẽ làm cho cá nhân đó trở nên lười biếng và thiếu trách nhiệm và tệ hơn là có thể đi đến con đường của tội ác. Bản thân Fujikura Hijiri đã luôn sống trong cô độc, cậu cảm thấy phiền phức khi phải giao tiếp với mọi người, cậu luôn trốn tránh mọi thứ dù đó là việc làm tốt đi chăng nữa. Cũng thật may mắn là Fujikura Hijiri đã được cô gái Futaba Haruka giúp đỡ. Nhưng những đứa trẻ khác trong cuộc sống của chúng ta thì sao? Liệu có ai sẽ đến và giúp chúng giống như Futaba Haruka đã làm? Câu trả lời có lẽ vẫn sẽ là một ẩn số. Thông qua nhân vật chính Fujikura Hijiri ta cũng phần nào hiểu thêm và hình dung được lý do khiến cậu trở nên cô độc và lạnh nhạt. Đồng thời ta cũng nhìn thấy được cuộc sống đầy sự cô độc, buồn tẻ. Câu chuyện cũng chính sự phản ánh và cũng là một sự nhắn nhủ rằng đã là bố mẹ thì hãy dành tình yêu thương cho đứa con của mình đừng khiến nó tự thu mình lại và sống một cuộc sống đầy cô độc và u ám như vậy.
Lời nói dối
Điều đặc biệt trong quyển sách này có lẽ đó chính là năng lực của Fujikura Hijiri. Đó có lẽ là một năng lực hay và có ích nhưng không phải ai cũng có thể đối mặt được với những sự thật đau lòng ấy. Như chúng ta đã biết phần lớn mọi lời nói dối thì luôn có hại và xấu, chính bản thân chúng ta đều được ba mẹ hay thầy cô dạy là không được nói dối. Nhưng rồi khi dần lớn lên thì chúng ta vẫn sử dụng lời nói dối một cách thường xuyên mà thôi. Vậy tại sao ta vẫn cứ hay nói dối dù biết nó là xấu? Câu trả lời sẽ tùy thuộc vào từng hoàn cảnh khác nhau, có thể là muốn che giấu một điều gì đó hay muốn gây một bất ngờ nên mới nói dối, hoặc để lừa gạt một ai đó,… Nói đi nói lại thì ai ai cũng cho rằng nói dối là rất xấu nhưng mà đâu phải lúc nào nói dối cũng là xấu đâu. Bạn đã bao giờ tự hỏi bản thân rằng: “Liệu khi biết được sự thật thì bản thân có đủ can đảm đối diện với nó không?”. Lời nói dối vẫn có nhiều mặt tốt, nó giúp cho những người khác không bị tổn thương, để bảo vệ một điều gì đó. Cũng lẽ vì thế mà thứ ánh sáng rực rỡ mà Fujikura Hijiri nhìn thấy mỗi khi người thân nói dối không phải là thứ ánh sáng khiến người ta muốn chạm vào mà ánh sáng ấy giống như một thông điệp dành cho Fujikura Hijiri và cả chúng ta là không phải bất cứ lời nói dối nào cũng xấu xa và không phải ai nói dối cũng đều là người giả tạo.
Có một câu nói về sự trung thực thế này: “Kẻ bị trừng phạt lại chính là người muốn sống trung thực để giảm bớt nỗi đau trong lòng.” Lời nói dối luôn không được hoan nghênh, bất kể lý do đó có động trời thế nào đi nữa. Nhưng đôi khi, nói dối là một cách để giúp cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cảm nhận của bản thân
Câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng nhưng giàu cảm xúc và những bài học về cuộc sống được lồng ghép một cách đầy nghệ thuật. Khi đọc xong quyển sách này, tôi cảm thấy thật dễ chịu từ thể chất đến tận tinh thần, có lẽ do câu chuyện không có nhiều sự bất ngờ để gây hồi hộp nhưng bù lại là câu chuyện lại vô cùng cuốn hút. Quyển sách này, đã cho cảm nhận được sự cô độc của chính nhân vật Fujikura Hijiri một cách rõ nét thông qua một vài chi tiết đơn giản, nó khiến tôi phải nhìn nhận lại cuộc sống của chính bản thân mình và những người xung quanh mình. Tôi cảm thấy thật mừng vì bản thân mình đã có một gia đình tốt và đầy niềm vui, tôi học được cách trân trọng cuộc sống của bản thân hơn. Qua quyển sách này tôi cũng dần hiểu ra được ý nghĩa thật sự của việc nói dối và cũng học được cách để nói dối đúng lúc đúng thời điểm. Theo cá nhân tôi, đây là một quyển sách rất đáng để đọc. Quyển sách sẽ là một trong những cách giúp bạn cảm thấy được thư giãn, được nhìn thấy một tình yêu đầy sự trong sáng dễ thương cùng với đó là những triết lý đơn giản nhưng thấm đẫm tình người.
Tác giả : Lý Ngọc Xuân.
Hình ảnh : Lý Ngọc Xuân.
-------------------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Dù đã có những lúc Hijiri đã phải chịu đựng biết bao tổn thương từ những lời nói dối từ những người thân thiết nhất, những lời nói dối của sự ích kỷ, để rồi Hijiri như chẳng thể còn yêu thương một ai. Nhưng lời nói dối của Haruka, lại mang một hình hài khác. Đó là lời nói dối của yêu thương, của hy vọng, của những ước muốn cao cả nhất, nhưng tiếc thay, chỉ khi đến cuối Hijiri mới có thể hiểu được. Hồi kết lại mở ra chương mới, là một kết thúc mở, mà tớ nghĩ có lẽ là một kết thúc phù hợp nhất. Người ta có thể nghĩ rằng Haruka đã không thể chờ mùa đông đến, nhưng người ta cũng có thể hy vọng, rằng Haruka lại một lần nữa là ánh sáng của Hijiri, lại một lần nữa thắp lên yêu thương trong cậu.