Đời người vốn dĩ là một hành trình rất dài, có người đến thì ắt sẽ có kẻ đi, có hợp, có tan, âu cũng là lẽ thường tình, và nếu may mắn chúng ta sẽ gặp được người nguyện ý cùng ta đi hết quãng đời còn lại. Hơn nữa, cuộc sống thực tại vốn dĩ rất vô thường, đâu phải câu chuyện tình yêu nào cũng có được cái kết đẹp giống như trong những tập truyện tiểu thuyết. Có lẽ trong những tháng ngày tuổi trẻ dài rộng mênh mông ấy, chúng ta ai cũng từng có những cuộc chia ly, vui vẻ có, đau buồn có, có khi là cả day dứt khôn nguôi nữa…

Vậy bạn hãy thử nghĩ xem, điều duy nhất còn sót lại trong chúng ta sau mỗi lần gặp gỡ chia ly là gì?

Đến với cuốn sách điều duy nhất còn sót lại của tác giả Zelda, tôi nghĩ chúng ta sẽ có được những giây phút lặng người nhớ về những cuộc chia ly đã qua. Nhịp sống hiện đại ngày càng vội vã, hối hả, xô bồ, đôi khi chúng ta quên mất bản thân mình cần sống chậm lại, cần suy nghĩ lại về những gì đã qua bởi dẫu sao đó cũng là một phần trong cuộc hành trình mà ta đang đi. Những ngày tháng tuổi trẻ ấy, chúng ta đều lưu giữ những điều đặc biệt cho riêng mình để nó trở thành niềm vui, niềm hạnh phúc hay những nỗi đau, những day dứt, ám ảnh cho riêng mình. Và rồi khi đọc cuốn sách này, ta bắt đầu tự hỏi sau những phút giây bãi bể nương dâu ấy, điều duy nhất để lại trong ta là gì? Hy vọng sau khi đọc nó, các bạn sẽ có câu trả lời cho riêng mình.


Đôi nét về tác giả 


Tác giả Zelda sinh năm 1990, cô tên thật là Nguyễn Vũ Tú Hằng. Cô là cây bút quen thuộc với các độc giả lứa tuổi teen Việt Nam trên các trang báo, tạp chí và ấn phẩm văn học trẻ. Cô được biết đến là một người con gái ít ồn ào, kiệm nói, yêu nghệ thuật. Có lẽ vì vậy mà cô được gọi là nữ tác giá bí ẩn nhất đồng bằng châu thổ sông Hồng bởi thông tin trên mạng của cô cũng rất ít ỏi. Nhiều độc giả yêu thích Zelda rất mong muốn được tìm hiểu thêm điều điều về cô, thế nhưng dù có google nát cả chuột thì cũng chẳng có mấy thông tin nào về cô tác giả này cả. Tôi từng nghe một câu chuyện vui rằng, từng có người làm ở toàn soạn báo muốn xin tấm ảnh của Zelda để tiện lăng xê cho tác phẩm của cô, nhưng rồi Zelda lại gửi cho người ấy tấm ảnh là … mái tóc của cô.

Zelda đã đi rất nhiều nơi và trả nghiệm văn hóa nhiều, cô từng là việc ở Nhật Bản, học tại Hàn Quốc nên những câu chuyện của cô có bối cảnh, tâm lý nhân vật mang phong vị của những nền văn hóa khác nhau. Cô có thể vẽ lên một bến tàu điện ngầm ở Seoul đầy cảm hứng, một khung cảnh tuyết lãng mạn ở Nhật Bản hay chỉ là một đêm trăng bình dị ở một khu chung cư của Việt Nam. Nói về truyện của Zelda, cô có chiều hướng xây dựng nhân vật phảng phất phong cách truyện của các tác giả Nhật Bản. Giàu tự sự và giàu bản sắc. Zelda nổi tiếng với những bài thơ rất đẹp nhưng văn của cô ấy cũng đẹp chẳng kém thơ.

Nếu từng một lần đọc tác phẩm của Zelda, bạn sẽ hiểu được cái gu sống, cái gu viết chẳng thể nào lẫn vào ai được. Và sẽ chỉ có hai tình huống xảy đến: một là bạn không thể cảm nhận được và đặt cuốn sách xuống, hai là bạn cảm nhận được và rồi cái thứ văn ấy sẽ ám ảnh bạn mãi có lẽ chính bạn cũng không biết nó sẽ ám ảnh đến bao giờ. 


Đôi nét về cuốn sách


Cuốn sách điều duy nhất còn sót lại đánh dấu sự trở lại của một cây bút viết nên nỗi buồn của tuổi trẻ - Zelda. Cuốn sách này dành cho tất cả những ai đã, đang, và sẽ yêu chất thơ và những nỗi buồn trong những tác phẩm của Zelda. 

Đây là một tác phẩm mang hơi thở buồn bã, vừa lạ lại vừa rất đỗi thân thuộc. Xuyên suốt cuốn sách nhỏ chỉ vỏn vẹn 184 trang là những câu chuyện vụn vặt về tình yêu của những người trẻ tuổi trong những năm tháng thanh xuân cuộc đời. Có đôi lúc thứ tình cảm ấy thật đẹp, thật tự nhiên nhưng đôi lúc kết thúc lại thật chóng vánh, thật day dứt làm sao. Cuốn sách điều duy nhất còn sót lại gồm có 12 câu chuyện ngắn với những ngôn từ được chắt lọc, những câu chữ thản nhiên như không, nhưng lại dị và lạ mang một phong cách riêng chỉ có ở tác giả Zelda:

  1. Phần duy nhất còn sót lại 

  2. Cô gái đến từ cơn mưa

  3. Ngày đẹp trời đi đạp vịt

  4. Hai đoàn tàu giao nhau, rồi sao nữa

  5. Sputnik

  6. Do you believe in love

  7. Lời nói dối của tuổi 17

  8. Chuyến tàu 15 tiếng

  9. Siết tay

  10.  Ở yên một chỗ

  11. Vô ý tìm nhau

  12.  Chiếc tàu ngầm màu vàng

điều duy nhất còn sót lại chính là một nốt nhạc đệm đầy dịu dàng và có phần kì lạ cho câu chuyện của tuổi thanh xuân. Nốt nhạc đệm mà mỗi độc giả khi đọc sẽ như được hòa mình và sống cùng tác phẩm để xướng lên những khúc ca xúc cảm nơi riêng bạn. Mong rằng bạn sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời khi đọc cuốn sách này. Và tôi cũng rất hi vọng nó sẽ góp phần đem lại một điều gì đó cho tâm hồn của bạn.


Cảm nhận cá nhân về cuốn sách


Đúng như tiêu đề của bài viết hôm nay, tôi đọc cuốn sách này vào một ngày mưa. Đó là một buổi chiều mưa mùa thu, cái thời tiết mà rất dễ khiến cho con người ta cảm thấy buồn man mác. Đây là cuốn sách mà tôi được tặng nên lúc mà tôi bắt đầu đọc nó, tôi thật sự không biết cuốn sách này viết về cái gì, có nội dung ra sao. Ấn tượng đầu tiên khiến tôi cầm nó lên để đọc có lẽ chính là ở cái tên của cuốn sách điều duy nhất còn sót lại - một cái tên sách viết thường, không hề viết hoa chữ cái đầu giống như những quyển sách khác. 

Thoạt đầu, tôi không có nhiều ấn tượng với cuốn sách này lắm, bởi lẽ đó là những câu chuyện rất đỗi bình thường, bình dị và mộc mạc. Nhưng rồi khi yên lặng đọc hết cuốn sách, tôi nhận ra bản thân đã có những giây phút lặng người suy ngẫm rất lâu trong lúc đọc nó. Có lẽ cũng bởi một phần buổi chiều mưa khiến cho con người trở nên đa sầu đa cảm. Nhưng cuốn sách này thực sự đã đem đến cho tôi những suy ngẫm rất ý nghĩa.

  • Về những gì đã qua

Cuốn sách điều duy nhất còn sót lại là một cuốn gồm những mẩu chuyện ngắn nói về những cuộc gặp gỡ với những cảm xúc yêu dịu dàng thầm lặng của các nhân vật. Những cuộc gặp gỡ trong trang sách của tác giả Zelda vừa lạ lùng mà lại vừa đẹp đẽ. Đó là câu chuyện của những người trẻ đầy phóng khoáng, nông nổi nhưng cũng lại hết sức tinh tế và dè dặt với tình yêu của chính mình. Có lẽ cũng giống như lứa những người trẻ tuổi chúng ta - những cô cậu thiếu niên đầy nhiệt huyết với cuộc đời nhưng lắm lúc không dám đón nhận tình cảm hoặc thậm chí rón rén yêu thương đến mức đối phương không cảm nhận thấy.

Có những cuộc gặp gỡ mà chúng ta chẳng thể ngờ đó lại là lần duy nhất ta được gặp họ. Có những cuộc chia ly mà có lẽ đến chính ta cũng không thể dự đoán được rằng đó sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Vô vàn những lời hứa được đưa ra nhưng lời nói gió bay, liệu bạn có tự tin rằng bản thân sẽ giữ được liên lạc với họ mãi mãi? 

“Ngày đưa Trà ra sân bay, tôi ngồi cạnh, để cô bạn nắm lấy tay dịu dàng. Nhớ thi thoảng viết gì đó cho tớ. Được rồi, tớ hứa. Đừng có hứa. Vì sao? Quá nhiều thủy tinh. Tôi khẽ siết tay Trà. Hàng dễ vỡ? Trà gật đầu, xin nhẹ tay.”

Con người ta hay day dứt, hay buồn lòng, hay phiền muộn về những điều đã qua, về những điều đã bỏ lỡ. Nhưng rồi dù muốn hay không chúng ta vẫn phải học cách chấp nhận rằng việc đó đã qua rồi, một khi đã qua là không thể quay lại được nữa, đã qua rồi thì chẳng thể vãn hồi… Những gì đã qua sẽ nằm gọn lại trong kí ức của chúng ta, có thể chúng sẽ phai nhạt đi theo thời gian, hoặc có thể chúng quá sâu khắc khiến ta không tài nào có thể quên đi được. Nhưng rồi mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, theo cách này hoặc theo cách khác, có lẽ đó chính là đặc quyền của tuổi trẻ chúng ta.

điều duy nhất còn sót lại - một cuốn sách rất đỗi nhẹ nhàng nhưng khi đọc xong lại thấy lòng mình buồn man mác… Mỗi câu chuyện trong cuốn sách nhỏ nhắn này đều khiến tôi cảm nhận được một nỗi day dứt nào đó. Có những nhân vật, họ đã sai, họ đã bỏ lỡ, họ đã để qua đi biết bao cơ hội nhưng rồi họ cũng nhận ra tình cảm của mình, nhưng rồi họ cũng dũng cảm đối mặt để không phải hối tiếc. Tuổi trẻ là vậy đó. Chưa bao giờ là quá muộn để nhận ra. Và, cũng chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại. 

“Rồi cả khi đến lúc cô nói không nên gặp nhau nữa, tôi vẫn khắc khoải câu hỏi Đan có thích tôi không. Câu trả lời vốn ở ngay trước mắt. Trái đất hay sao Hỏa hay sao Mộc sao Kim cũng đâu có khác nhau, chỉ là Đan đã muốn đi cùng tôi. Nhưng tôi không nhận ra điều ấy.”

Và rồi…

“- Cậu còn muốn đi sao Hỏa không Đan?

- Còn cơ hội khác sao? 

…..

- Tớ xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn làm sputnik của cậu.

Lần này là một sự im lặng dài. Nhưng Đan không dập máy, tôi biết tôi vẫn còn cơ hội được chạm tới cô lần nữa. Rồi một lúc lâu sau, giọng ấm áp đó lại vang lên:

- Vậy thì tớ muốn đi nhiều nơi. Cả sao Mộc. Ngắm nhiều mặt trăng.

- Và tớ sẽ đi cùng.

- Ừ.”

Tất cả những điều đã qua đều góp phần làm nên chúng ta ở hiện tại. Tôi nghĩ rằng có lẽ một trong những điều còn sót lại trong ta sau mỗi cuộc gặp gỡ chia ly phải chăng chính là những xúc cảm duy nhất ở thời điểm đó mà tương lai ta không thể thay thế được, hay phải chăng chính là sự trưởng thành của chính ta trên chặng đường hành trình của cuộc đời mình… Có lẽ điều đó sẽ tùy vào cảm nhận của từng người nhưng tôi tin rằng không một cuộc gặp gỡ nào, và cũng không một cuộc chia ly nào là vô nghĩa. Mọi thứ xảy đến trong cuộc đời của chúng ta đều mang một ý nghĩa nhất định của riêng nó.

  • Về điều duy nhất còn sót lại

Lá thư của Patrick dành cho Sara ở những trang cuối cùng của quyển sách này đã rung lên rất nhiều xúc cảm trong tôi. Tôi không biết cảm xúc đó liệu có phải là sự day dứt, tiếc nuối cho hai người họ vì đã bỏ lỡ nhau hay là sự mừng vui, may mắn vì cuối cùng họ cũng tìm đến hạnh phúc thật sự cho riêng mình. Nhưng tôi biết rằng tình cảm và cảm xúc của cậu ấy vẫn sẽ còn vẹn nguyên trên những dòng thư cậu ấy gửi gắm đến người con gái ấy - người sẽ không đọc được điều này đúng lúc.

“Tớ chỉ muốn cậu tìm thấy người cậu cần tìm, làm việc cậu cần làm, yêu người cậu yêu và yêu cậu. Tớ chỉ muốn khi xong tất cả những việc đó, cậu sẽ quay về đây tìm tớ.

Cậu sẽ quay về đây với tớ.”

Những mẩu truyện ngắn của cây bút Zelda trong cuốn sách điều duy nhất còn sót lại này đa số đều có kết thúc mở. Có lẽ họ sẽ quay về, hoặc sẽ tiếp tục đi, chẳng ai có thể biết được cả, bởi đó là tuổi trẻ của riêng họ. Và chúng ta chỉ là những người đọc đứng bên rìa cuộc sống ấy, nghe một lát cắt từ câu chuyện ấy và cứ mãi suy nghĩ rằng, điều duy nhất còn sót lại là gì?

“Cậu phải đi nhiều, nhìn nhiều, quăng mình vào xã hội, mất vô số thứ, thì cậu mới biết cái gì còn sót lại trong cậu. Cái gì đó không tuổi…”

Càng trải nghiệm nhiều, càng nhìn nhiều, ta càng gặp gỡ nhiều và cũng đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cuộc chia ly hơn xảy đến trong cuộc đời ta. Những điều còn sót lại trong chúng ta sau những cuộc gặp gỡ chia ly là gì, có lẽ chỉ bản thân chúng ta mới biết được, hay thậm chí ngay cả chính bản thân ta cũng không biết đó là gì. 

Cuộc đời chính là như vậy. Mọi thứ sẽ không có gì là trọn vẹn cả. Điều quan trọng là chúng ta cảm nhận và đón nhận những điều xảy đến với cuộc đời mình ra sao. Những người trẻ trong câu chuyện của Zelda không ôm những hoài bão lớn lao, họ cũng là những người rất đỗi gian dị như chúng ta vậy. Họ gặp nhau, rời xa nhau, rồi lại gặp lại nhau. Và có lẽ thứ vòng tròn đó chỉ có thể trở nên tròn trịa khi chúng ta biết thay đổi sau mỗi lần gặp gỡ. Trưởng thành hơn, thấu triệt hơn, hoặc chỉ đơn giản là để nhận ra chúng ta vẫn vậy, vẫn đang chờ đợi một ai đó, hay nhận ra rẵng vẫn có người luôn chờ đợi ta.

Những mẩu truyện ngắn trong cuốn sách nhỏ này có lẽ sẽ không đủ sâu sắc bởi lẽ tác giả không kể quá nhiều nhưng nó đủ để chúng ta đắm chìm vào đó, đủ để chúng ta suy ngẫm mãi về nó. Có lẽ bạn sẽ bất chợt nhận ra được điều gì đó khiến bạn thật sự bất ngờ và tôi mong rằng lúc đó không là quá muộn khi bạn nhận ra.

Tuổi trẻ thật đẹp đẽ và quý giá biết bao, người trẻ chúng ta vẫn có cơ hội nhận ra và bắt đầu lại. Những điều qua đi đều là những bài học đáng quý khiến cho ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Những người đến và đi trong cuộc đời đều có những ý nghĩa riêng mang đến cho ta những bài học riêng. Những lần hợp rồi lại tan cũng vẫn mãn để lại trong ta những cảm xúc riêng không giống nhau. Mong rằng mỗi chúng ta đều trân quý những buổi gặp gỡ, trân quý những lần chia ly, trân quý hết thảy những gì đã xảy đến trong cuộc đời ta, những điều đã góp phần tạo nên chúng ta của ngày hôm nay.


Lời kết

Gấp lại cuốn sách nhỏ này, tôi vẫn còn vấn vương, vẫn còn day dứt khôn nguôi lắm…Vẫn còn mãi đắn đo suy ngẫm lắm về điều duy nhất còn sót lại trong chúng ta. Có lẽ chúng ta vẫn mãi băn khoăn day dứt rất nhiều điều đã từng xảy đến với ta trong quá khứ. Nhưng dẫu sao cuộc đời mỗi người đều không giống nhau, có thể lúc này đây tôi vẫn chưa thật sự nhận ra điều duy nhất còn sót lại mà tác giả muốn gửi gắm nhưng tôi biết bản thân mình phần nào đã nhận ra những điều còn sót lại trong chính mình sau những lần gặp gỡ chia ly của cuộc đời. Mong rằng mỗi chúng ta đều có những điều tuyệt vời đáng quý để nhận ra sau những chặng đường trên hành trình cuộc đời của mình. Cuốn sách điều duy nhất còn sót lại của Zelda thực sự là một cuốn sách đáng để thưởng thức và suy ngẫm, đáng được mọi người biết đến nhiều hơn.

điều duy nhất còn sót lại là cuốn sách đã đem đến những cảm xúc mới không thể gọi tên thành lời trong tôi. Và tôi hi vọng rằng những ai sau khi đọc được bài viết này có thể tìm đến những quyển sách của Zelda, đặc biệt là cuốn sách mang tên điều duy nhất còn sót lại này . Và rồi, thật hi vọng vào một buổi chiều mưa nào đó, bạn có thể lấy cuốn sách nhỏ này ra và từ từ đăm mình trong đó. Và biết đâu bạn sẽ bắt đầu yêu cái chất thơ và những nỗi buồn trong các tác phẩm của ngòi bút mang tên Zelda. 


Tóm tắt bởi: Thu Hương - Bookademy

Hình ảnh: Thanh Trúc

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy 

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm