Chắc hẳn nhắc tới “lịch sử” người ta chỉ nhớ tới sự khô khan và khó hiểu của nó. Người lớn là như thế còn đối với trẻ em lại càng khó khăn hơn vì chúng chỉ bị thu hút bởi những trò chơi điện tử, phim hoạt hình hiện đại... Dần đà những bài học lịch sử bị phai mòn, lãng quên và chỉ mãi là quá khứ. Những ý nghĩ như “môn sử là một phụ có gì mà quan trọng”... càng làm gia tăng sự chán ghét lịch sử trong trường học và không còn giá trị.
Chuyện nhỏ trong thế giới lớn hay dịch thô Lược sử thế giới cho bạn đọc nhỏ tuổi của E.H.Gombrich là một chuyến tàu đi ngược về quá khứ. Từng chương trong sách là từng điểm dừng chân ở một cột mốc lịch sử khác nhau. Chuyến tàu ấy về lại từ thời Kỷ Băng Hà, thời tiền sử cho đến những nền văn minh đầu tiên của loài người: Ai Cập, Hy Lạp...Mỗi trạm dừng là những lần chúng ta chiêm nghiệm về quá khứ về những sự kiện đã qua hay những bài học mà chiến tranh để lại cho đời sau. Vì thế chuyến tàu không những điểm lại quá khứ mà còn để ta hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn những gì đã qua.
Với nhiều người trên trái đất nó hãy còn rất xa vời. Nhiều người ở châu Á, châu Phi và Nam Mỹ vẫn còn chịu những cảnh khổ cực mà cách đây không lâu vẫn là những điều hết sức bình thường ở châu Âu. Chúng ta không thể có một giải pháp đơn giản nào cả, bởi vì sự thiếu hiểu biết và nghèo đói thường đi kèm với nhau.
Điểm đặc biệt ở Chuyện nhỏ trong thế giới lớn so với những cuốn sách lịch sử khác rằng thay gì đưa hết tất cả thông tin vào sách, tác giả lại gợi mở những câu hỏi như “Nước nào phát minh ra những con số?” hay “Vì sao kim tự tháp được dựng lên?”... nhằm kích thích người đọc tư duy, tìm tòi để kiến thức được lưu lại một cách tự nhiên và nhớ lâu hơn.
2. Cái đẹp của Chuyện nhỏ trong thế giới lớn:
Xét về cái đẹp đầu tiên phải kể tới hình ảnh trong sách. Mặc dù đối tượng là trẻ em nhưng sách được thiết kế không hề màu mè mà chỉ đơn giản là những bức minh họa đơn giản với tông chủ đạo là trắng đen để hướng người đọc chú tâm vào phần nội dung hơn là những hình ảnh. Cách xưng hô tôi - em trong sách tạo ra cảm giác gần gũi, thân mật cùng với phong cách kể chuyện nhẹ nhàng, bình dị.
Cái đẹp thứ hai chính là những giá trị mà sách mang lại. Trong chuyến tàu đi ngược về quá khứ là những lời tâm sự của chính tác giả về giá trị nhân đạo, lòng thương yêu giữa con người. Được tác giả viết sau những năm tháng diễn ra Chiến tranh thế giới lần thứ hai, những giá trị về con người lại càng được nâng cao.
Review chi tiết bởi: Gia Nghi - Bookademy
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Cho dù tất cả những điều khác trong cuốn sách này được viết kém (điều không phải như vậy), chỉ vì lời bình luận này mà cuốn sách xứng đáng với tất cả năm sao mà tôi đã đánh giá:
Và khi, vào năm 1918, Tổng thống Mỹ Wilson tuyên bố rằng ông muốn một hòa bình công bằng, trong đó mỗi quốc gia sẽ tự quyết định số phận của mình, nhiều binh lính của họ đã từ bỏ...Sau đó, khi hiểu rằng Tổng thống Wilson muốn có một hiệp ước hòa bình, và rằng các cuộc đàm phán sẽ được tổ chức tại các cung điện hoàng gia cổ xưa của Versailles, St Germain và Trianon, Áo, Hungary và Đức đã cử sứ giả đến Paris, chỉ để phát hiện ra rằng họ bị loại trừ khỏi các cuộc đàm phán này...Vậy là Tổng thống Wilson đã giữ lời hứa của mình như thế nào. (Điều bạn vừa đọc là điều tôi tin là đúng khi tôi viết bài viết này, nhưng hãy đọc lời giải thích của tôi ở chương cuối cùng của cuốn sách này.)
...
Vai trò của Tổng thống Mỹ Wilson không hề như tôi đã tưởng tượng. Tôi đã mô tả một tình huống trong đó Wilson hứa với người Đức và người Áo những điều mà ông không thể thực hiện. Tôi tin chắc rằng những gì tôi nhớ phải là đúng - bởi vì nó là một phần của trải nghiệm của riêng tôi - và khi tôi viết về nó sau này, tôi chỉ viết lại những gì mọi người tin. Nhưng tôi nên kiểm tra lại sự thật, như tất cả các nhà sử học phải đặc biệt cẩn thận làm. Nói ngắn gọn, Tổng thống Wilson thực sự đã đưa ra một lời đề nghị hòa bình vào đầu năm 1918, nhưng vì Đức và Áo và các đồng minh của họ vẫn hy vọng chiến thắng cuộc chiến, họ đã bỏ qua nó. Chỉ khi cuộc chiến kéo dài thêm mười tháng nữa, và họ đã bị đánh bại với tổn thất rất nặng, họ mới sẵn sàng chấp nhận đề xuất của Tổng thống. Nhưng lúc đó đã quá muộn.
Gombrich lần đầu tiên viết cuốn sách này ở Đức vào năm 1935. Bản dịch tôi đọc là bản tiếng Anh được Gombrich chỉnh sửa và chuẩn bị vào khoảng thời gian từ năm 1990 đến 2005. Ông có thể dễ dàng chỉnh sửa đoạn văn đầu tiên nhưng ông đã giữ nguyên nó như khi được viết ra lần đầu, vừa bảo tồn vừa thừa nhận lỗi lầm của mình. Viết chủ yếu cho học sinh, tôi nghĩ hai đoạn trích này dạy trẻ bài học quan trọng nhất về lịch sử và cuộc sống: Kiểm tra sự thật và nếu bạn sai, hãy sửa đổi niềm tin của bạn và đừng ngại thừa nhận điều đó. Trong thời đại ngày nay của sự thật giả tạo, tôi nghĩ bài học này có giá trị ngang với trọng lượng vàng của Glenn Beck.