Cảm ơn vì đã cạnh bên, từ những câu chuyện tản văn nho nhỏ bình dị đời thường của tác giả trẻ Minh Phúc, với giọng văn mộc mạc, bạn có thể bắt gặp đâu đó hình ảnh là chính bản thân, là quê nhà, là hương thơm,…trào dâng nỗi niềm hân hoan mới mẻ. 

Minh Phúc là một cây bút trẻ đọc nhiều, viết nhiều và có tâm hồn nhạy cảm nên văn chương của chị đọc cũng dễ chịu như trong một ngày trời nóng, sau giấc ngủ trưa, uống một ly nước mát, còn thoang thoảng mùi rễ tranh do mẹ nấu. Hơn thế nữa, sách có những chi tiết nho nhỏ dễ thương, ví như hình tác giả chính là hình con trai của chị tự vẽ tay, những tranh minh họa khác cũng nhỏ bằng bàn tay nho nhỏ, xinh xinh.

Cảm ơn vì đã cạnh bên, giữa những bon chen, xô bồ của đời thường, lòng mỗi người chợt thấy lắng lại, như tìm ra được phương thuốc tinh thần kỳ diệu, giúp chữa lành những tổn thương và mất mát từng trải qua, càng hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp đang đón chờ mình ở phía trước.

Như vừa bừng dậy sau một cơn đau, ta bỗng thiết tha hơn với từng ngày ta sống. Thời gian như gió bay vèo, nhưng nếu ta không nắm giữ những khoảnh khắc nhỏ bé này, thì biết bao giờ mới rung động thật sự. Như nhà thơ Pháp Pierre Emmanuel thốt những câu bàng hoàng:

Tại sao vĩnh cửu xanh màu lá cây?

Ôi đau đớn không lời

Cành dương xỉ còn khép lại 

Kẻ nào chưa cảm thấy trong lòng mình ru

khẽ lên những chiếc lá đầu mùa

Thì không bao giờ biết được vĩnh cửu...

Ký ức đó có thể bao gồm là mùi hương xa, nghe qua liền vụt nhớ. Là niềm cảm động giản dị trong hành động thương yêu. Chúng như những lớp “bụi quý” lấp lánh mỗi ngày mà nếu cất công quét dọn và gìn giữ, đến một lúc biết đâu sẽ đúc được một Bông hồng vàng. Ký ức còn có thể là nội, là ngôi nhà, là chiếc cầu, là cái cây chiếc lá. Hay là cả một tuổi thơ mê mải lúp xúp trên đồng ruộng, dang nắng với đứa bạn xóm quê. Hứa hẹn với nhau sẽ cùng nhau thân thương đến lớn, lúc đó đâu có biết sau này, mỗi cuộc đời người đều có riêng từng số phận. Mỗi số phận đều khó khăn để chống đỡ, để vượt qua trong hành trình của trưởng thành.

Thời gian như gió bay vèo, nhưng nếu ta không nắm giữ những khoảnh khắc nhỏ bé này, thì biết bao giờ mới rung động thật sự. May mắn thay ta có mắt để nhìn, có tim để thương, có đầu óc để thấu đáo, có tấm lòng thẳm sâu chân thành để đối đãi cùng nhau.Và, may mắn thay, như tôi đó, dù sao vẫn còn có một “thổ ngơi thơm phức hồn ma cũ” (Bình Nguyên Lộc) – đó là nhà, là quê – để những lúc bộn bề, có thể nằm vùi trong từng nhung nhớ, để khẽ khàng lại, chậm mình lại hơn và rồi bước ra khỏi vũng tối của mình một cách mạnh mẽ, vững vàng.

Tất cả chúng được làm thành từ những kỷ niệm nhỏ nhẻ, chúng khiến cho ký ức trở thành những cuốn phim riêng tư, đặc biệt và đầy sinh động. Chúng cũng làm liền lạc lại những tổn thương và mất mát, giúp tôi nhận rõ mình, tổn thương và mất mát, giúp tôi nhận rõ mình, nhận rõ người, nhận rõ những thứ cần trân trọng.

Như người nông dân, mãi yêu thương và chăm bón đất của mình, cây của mình, tôi gom nhặt ký ức - chúng đã sẵn sàng để nảy mầm xanh - từ mảnh đất nhỏ bé nơi tâm khảm mình. Chúng là những kết nối để tôi hiểu vì sao mình trở thành người hiện tại mình đang là. Từ những ký ức nhỏ bé này, tôi chợt nhận ra, mình chỉ có thể giản dị và thiết tha với cuộc sống - khi những vẻ đẹp lặng lẽ này được tôn quý, vun trồng. 

Hẳn như người nông dân, có lúc cũng sẽ kinh ngạc trước sắc màu rực rỡ lại sinh từ những bông hoa vậy. Ký ức của tôi, chúng cũng nhiều màu sắc như bông hoa dại trên đồng hay bên vệ đường. Những bông hoa không quá nổi bật, nhưng nhờ sắc màu này, mà những thứ bên cạnh chúng trở nên sống động hơn.


NHÀ 

còn anh, còn em, tình thương còn ở lại
con cào cào búng qua rào thương nhớ
dưới bàn chân cỏ vẫn mọc rất xanh
để thương một ngôi nhà khác
từ những điều giản dị bình thường

Còn anh, còn em, tình thương còn ở lại - Những kiểu thương không nói thành lời bao giờ, nhưng ta hiểu, đó là vì ở trên đời, ta còn anh còn em. Bạn không thể chọn lựa trở thành em hay chị hay anh của người này người khác, cũng như không lựa chọn ai làm cha làm mẹ của mình. Mối dây ruột rà thiêng liêng này là duy nhất của mỗi người, và chỉ riêng người đó, mới cảm thấu được.

Hẳn ai cũng nhớ câu chuyện Bó đũa trong sách giáo khoa hồi ấy. Ông cha già, để dạy cho các con mình lòng yêu thương nhau và tinh thần đoàn kết gắn bó một nhà, ông đã dùng hình ảnh bẻ từng chiếc đũa trong bó đũa và bẻ nguyên bó đũa thì khác nhau thế nào. Kế bên chuyện bó đũa, lại cũng có thêm câu chuyện Ăn khế trả vàng. Đời sống luôn có mặt này mặt khác.

Các câu chuyện vỡ lòng này, nghiêm túc mà nghĩ về nó, sẽ khiến ta nghiêm túc trân trọng những nhỏ nhoi, những ký ức, kỷ niệm, những chia sẻ mà chỉ có làm anh làm em trên đời mới có được. 

NHỚ 

một người đi ngang cuộc đời
tìm Tết trong niềm nhớ
mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên đâu?
Trong hương áo mới thơm thơ
khi gió ngang qua

Con người, dù có thế nào, vẫn ghi lại cảnh cũ, và mường tượng rằng mình thấy nó, hoặc luôn thấy nó trong những giấc mơ. Nó trở thành cái góc nhớ huyền bí và êm dịu nhất, để mỗi khi nhớ lại, không hẳn chỉ là nỗi buồn. Đâu ai biết được khi lớn lên, đối mặt với những tổn thương, hay đi qua những trắc trở gian nan ta còn lại điều gì. Nhưng bằng cách này hay cách nào khác, ta vẫn phải sống. Những cuộc hạnh ngộ trong đời nhau, dù sượt nhanh như cánh chim bay qua đầu rồi mất hút, cũng đủ tràn về thủa thiếu thời ta đã lãng quên. Thủa ấy, ai cũng trong veo và vui tươi lắm.

Nhiều khi, cách ta gặp lại một người, cũng giống như cách ta gấp một cuốn sách. Nhốt những mảnh đời ta biết phía bên trong. 

Nhớ cái mùi Tết dường như luôn đồng nghĩa với mùi nhà. Cái mùi mà mình khó diễn tả với ai một cách cụ thể, nhưng nghĩ đến, là thấy dậy trào một niềm cảm động. Cảm động như lúc ngồi cạnh nhau trong cái ngày đầu năm làm gì làm cũng phải thảnh thơi, nhắp tách trà hay nhón một miếng mứt béo ngọt, mọi người sẽ tự ngửi mùi Tết của riêng mình, thứ mùi riêng tư và duy nhất.

Bởi vì, hẳn ai cũng có một mùi riêng trong ký ức. Nên những ngày còn ở phố, nghe tiếng bánh xe rào rạt mặt đường, tự dưng cũng nôn nao. Những chuyến xe Tết đầy ứ, chắc nụi, dồn dập, chở bao tình thâm về lại. Có khi về, chỉ để hít ngửi lại mùi xứ sở cho đầy bầu phổi, để lại mang chiếc phổi phồng phao mà ra đi, kiểu như được bơm căng đầy năng lượng mới mẻ. 

Và tin tôi đi, cái nắng cái gió Tết ở xứ sở nào, vẫn mang hương và mùi của Mật!

THƯƠNG 

cây hạnh xôn xao
nếu con có một người bạn nhỏ
những ngày mưa qua thành phố
như cái cây, vẫn xanh đến khi này
ngắm mình từ phía bên trong

Những điều nhỏ nhồi bỗng thành đẹp đẽ - Sống trong " trạng thái bình thường mới", cô chỉ còn cách luyện lại thói quen quan sát và nhìn ngắm. May thay, trong những góc nhỏ, luôn có gì đó xinh đẹp, luôn có cách gì đó của bạn bè mình, họ khiến cho đời sống - dù đang chật vật, cũng vẫn có chút lấp lánh. Làm cái người ghi chép lại, cô nghĩ, là cách mình học từ cuộc sống để sống. Một cuộc đời của thực tại, không phải trong mơ. 

Những buổi sáng của những ngày dài dằng dặc ấy, bầy sẻ vẫn ríu rít khi chúng đáp xuống nhặt lá khô ở ban - công. Cặp ong bầu đen cùi cụi ở đâu bay đến, khoét lỗ làm tổ trên chiếc ống tre cô vắt ngang làm giàn cho hoa đậu biếc. Đám ong mật như những lữ khách heo phòng nhẹ và chăm chỉ làm cái việc hút mật cho đời. Buổi trưa, cây lá riêu với gió và nắng. Rồi những cành những lá như xếp gọn lại một ngày tươi tắn, thời gian tự thả trôi mình trong bóng tối của anh đêm tràn ngập tràn. Mật mã của tự nhiên là thứ mà nếu nắm bắt được, hẳn là ta đã phải sống chan hoà hơn, yêu thương hơn. Đời sống lúc nào cũng có thể chỉ là bắt đầu.

Dù sao đi nữa, ta vẫn như cành cây cũ, vẫn sẽ đâm chồi, từ biệt chiếc lá già, đón mầm nụ mới. Cành cây cũ của hôm nay rất khác cành cây hôm qua, và khác với cái cành cây của ngày mới nữa.

Vì vậy mà đọc Cảm ơn vì đã cạnh bên giữa những bon chen, xô bồ của đời thường, lòng mỗi người chợt thấy lắng lại, như tìm ra được phương thuốc tinh thần kỳ diệu, giúp chữa lành những tổn thương và mất mát từng trải qua, càng hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp đang đón chờ mình ở phía trước. Và rồi giống những gì tác giả Cảm ơn vì đã cạnh bên chia sẻ trong cuốn sách, đó còn là sự khắc khoải của trải nghiệm.


Review chi tiết bởi: Tấn Tài 

Hình Ảnh: Tấn Tài

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy 

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Minh Phúc là một cây bút trẻ đọc nhiều, viết nhiều và có tâm hồn nhạy cảm nên văn chương của chị đọc cũng dễ chịu như trong một ngày trời nóng, sau giấc ngủ trưa, uống một ly nước mát, còn thoang thoảng mùi rễ tranh do mẹ nấu. Hơn thế nữa, sách có những chi tiết nho nhỏ dễ thương, ví như hình tác giả chính là hình con trai của chị tự vẽ tay, những tranh minh họa khác cũng nhỏ bằng bàn tay. Bé bé, xinh xinh.

Là một người luôn tràn ngập những xúc cảm, Minh Phúc thích trồng hoa, cây trái ở ban công và... viết sách nên sách của chị như có hoa và cây trái trong đó. Là mẹ của một chú bé tên Bùm, tác giả còn là cộng tác viên thường xuyên cho các chuyên mục tổ ấm, tản văn, chuyện nhà... ở các báo tại TP.HCM nên chị sống đôi khi thiên về những hoài niệm: “Từ những ký ức nhỏ bé này, tôi chợt nhận ra, mình chỉ có thể giản dị và thiết tha với cuộc sống – khi những vẻ đẹp lặng lẽ này được tôn quý, vun trồng. Hẳn như người nông dân, có lúc cũng sẽ kinh ngạc trước sắc màu rực rỡ lại sinh từ những bông hoa vậy. Ký ức của tôi, chúng cũng nhiều màu sắc như bông hoa dại trên đồng hay bên vệ đường. Những bông hoa không quá nổi bật, nhưng nhờ sắc màu này, mà những thứ bên cạnh chúng trở nên sống động hơn. Có thể, ký ức đó bao gồm những bữa ngồi bên thềm nhà với má, ngắm chậu vạn thọ nở hết từng bông vàng rực”, Minh Phúc trải lòng.