10 tháng trước Chuyện của một người thầy phi thường “Tôi đi học” là 1 lời tự sự về cuộc đời của thầy Nguyễn Ngọc Ký – một tấm gương sáng ngời về tinh thần nghị lực qua biết bao thế hệ người Việt Nam. Thầy là con người được mến mộ bởi sự kiên cường nỗ lực, thấy còn là một người mang lòng nhiệt huyết vô cùng cháy bỏng với nghề giáo suốt hàng chục năm đứng trên bục giảng.Cuốn tự truyện được thầy viết từ năm 1966 khi đang học tại khoa Văn, Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Cuốn sách được xuất bản lần đầu vào năm 1970 với tên gọi “Những năm tháng không quên” là nơi chứa đựng quãng đời gian khổ nhất cũng như đáng nhớ nhất đối với người thanh niên Nguyễn Ngọc Ký.Mở đầu cuốn tự truyện là lời tâm sự của Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng về chàng trai đầy nghị lực “Nguyễn Ngọc Ký là tấm gương vượt khó tuyệt vời. Cuộc đời của cậu bé Nguyễn Ngọc Ký thay đổi bắt đầu từ cơn bạo bệnh khi cậu lên 4 tuổi. Cơn bạo bệnh đã cướp mất của cậu bé cả hai tay. Cuộc đời tươi đẹp phía trước bỗng nhiên tối sầm lại đối với cậu bé. Nhưng cậu vẫn luôn mang trong mình niềm hi vọng. Với tình yêu mãnh liệt với học tập, cậu vẫn luôn nỗ lực học tập để được như chúng bạn cùng trang lứa, để rồi trở thành một nhà giáo được mọi người kính trọng và yêu quý.Cuốn sách là một câu chuyện giản dị, đời thường. Thành công của ngày hôm nay có được đâu dễ dàng, đó là sự khổ luyện vất vả, khó khăn hơn gấp nhiều lần người bình thường. Tác phẩm đã làm rung động hàng triệu trái tim, là nguồn cảm hứng qua biết bao thế hệ học sinh Việt Nam về nghị lực và lòng hiếu học. Thầy là một con người vẹn toàn cả đức lẫn tài, mang trong mình phẩm chất của 1 nhà giáo vĩ đại. Cuốn tự truyện “Tôi đi học” sẽ là niềm động lực to lớn cho bất cứ ai đang nản chí, thiếu động lực trong cuộc sống. Like Share Trả lời
9 tháng trước Lẽ ra phải truyền cảm hứng Cuốn sách này lẽ ra phải truyền cảm hứng nhưng tác giả không thể khơi dậy cảm xúc đó trong tôi. Mặc dù ông ấy là người kể câu chuyện của chính mình, nhưng lời kể nghe rất xa cách. Tôi không thể liên hệ với ông ấy hoặc những gì ông ấy cảm thấy vì ông ấy chưa bao giờ thực sự đề cập đến nó.Mỗi khi gặp vấn đề, anh ấy chưa bao giờ bỏ cuộc. Tôi hiểu rằng anh ấy là một người quyết tâm và kiên trì nhưng ôi thôi, thực sự chứ? Bạn đã bao giờ cảm thấy buồn hoặc cảm thấy bị bỏ rơi vì bạn là người khuyết tật chưa? Không có một lần nào trong cuộc đời bạn cảm thấy lạc lối? Đừng nói với tôi không, điều đó sẽ không bình thường.Trong cuốn sách, tác giả chỉ kể cho chúng ta về vấn đề của anh ấy và cách anh ấy vượt qua nó. Anh ấy đề cập rất ít về cảm xúc tiêu cực của mình khiến tôi cảm thấy như thể anh ấy đang kể câu chuyện của người khác, không phải của chính anh ấy. Tác giả là người khuyết tật, anh ấy không thể sử dụng tay và phải làm mọi thứ bằng chân. Về mặt thể chất, anh ấy không hoàn hảo, nhưng anh ấy dường như quá hoàn hảo đối với tôi về mặt tinh thần, hoặc ít nhất đó là cách anh ấy tự miêu tả mình. Tôi không thể tin rằng không ai bắt nạt anh ấy, mọi người có tốt bụng như vậy không? Tôi biết anh ấy đã vật lộn rất nhiều với khuyết tật của mình nhưng tôi không thể đồng cảm với anh ấy, dựa trên những gì anh ấy viết. Tôi ước anh ấy có thể để chúng tôi thấy nhiều hơn về mặt con người của anh ấy, anh ấy chỉ là một vị thần đáng sợ trong cuốn sách. Like Share Trả lời
9 tháng trước Tuôn trào cảm xúc Mặc dù thiếu cảnh hành động nhưng "Mặt trời lặn là một cuốn sách khá thú vị, mang đến cho người đọc cái nhìn sâu sắc về văn hóa Nhật Bản thời hậu chiến. Ở đây Dazai thể hiện những cuộc đấu tranh của một gia đình quý tộc Nhật Bản. Anh là người thẳng thắn, đôi khi khá trữ tình và luôn luôn như vậy." chính xác. Vì thực tế là cuốn sách có nhịp độ chậm nên các chương cuối cùng sẽ bù đắp cho điều đó.Tôi thích văn xuôi của Osamu Dazai, quan điểm của anh ấy đối với cuộc sống và cách viết tự truyện của anh ấy. Tôi thích Naoji và những lá thư của anh ấy khiến tôi yêu anh ấy nhiều hơn. Anh ta tát vào các giá trị của xã hội bằng cách chứng minh rằng trầm cảm thực sự có thể là căn bệnh của tầng lớp thượng lưu.Đó là một cuốn sách sẽ khiến bạn choáng ngợp với rất nhiều cảm xúc. Like Share Trả lời
9 tháng trước Đọc thấy cảm động . Cuối cùng tôi đã đọc nó và nó khiến tôi cảm động (và khiến tôi cảm thấy hơi bi quan) như 𝑁𝑜 𝐿𝑜𝑛𝑔𝑒𝑟 𝐻𝑢𝑚𝑎𝑛 và 𝑆𝑐ℎ𝑜𝑜𝑙𝑔𝑖𝑛 và 𝑆𝑐ℎ𝑜𝑜𝑙𝑔𝑖𝑟𝑙 trước đây tôi đã làm.Tiêu đề 𝑇ℎ𝑒 𝑆𝑒𝑡𝑡𝑖𝑛𝑔 𝑆𝑢𝑛 là hoàn hảo và không hề ngẫu nhiên chút nào. Nhân vật chính của câu chuyện chính, Kazuko, đã tóm tắt chính xác lập trường của gia đình cô và của chính cô khi tuyên bố họ là "nạn nhân của thời kỳ chuyển tiếp về đạo đức".Phong cách viết đầy ám ảnh và dễ tiếp cận của Dazai đặt độc giả vào hoàn cảnh của các nhân vật. Thay vào đó, chúng được viết ra để mọi người có thể hiểu được bất chấp sự phức tạp và mâu thuẫn trong tính cách của chúng. Cách anh ấy thể hiện sự nghèo khó của Kazuko và gia đình còn lại của cô ấy (tức là người mẹ ốm yếu và anh trai nghiện ma túy) thật đau lòng và khiến bạn đồng cảm với hoàn cảnh ngày càng tồi tệ của họ.Những bước ngoặt đen tối mà họ phải đương đầu và cuộc đấu tranh của họ để thích nghi sau khi rơi khỏi tầng lớp quý tộc được viết rất hay và giúp hiểu đầy đủ về các thế hệ hậu chiến nói chung và sự xung đột về các giá trị cũng như sự mất đi ý nghĩa trong cuộc sống. mà họ phải chịu đựng. Do đó, những quyết định đáng tiếc mà Kazuko và Naoji đưa ra không gây ngạc nhiên cho chúng ta, mà theo một cách nào đó, nó đưa chúng ta đến gần họ hơn.Những thay đổi đáng kể trong tính cách của Kazuko và việc cô tìm kiếm mục đích để bám víu trong khi vẫn duy trì sự tự tin của mình giữa những điều bất thường khiến cô trở thành một nhân vật đặc biệt và đặc biệt thú vị để nghiên cứu và phân tích. Anh trai Naoji của cô cũng có những nét đặc biệt và có một cuộc sống đáng để khám phá. Những lá thư của anh ấy cho thấy tâm lý của anh ấy tinh tế đến mức nào (tôi đã hy vọng nhận được nhiều lời hơn từ anh ấy). Anh ấy gợi nhớ đến Yozo, nhân vật chính của 𝑁𝑜 𝐿𝑜𝑛𝑔𝑒𝑟 𝐻𝑢𝑚𝑎𝑛. Tôi thậm chí còn suy đoán rằng Dazai đã biến nhân vật này thành trung tâm của sự chú ý trong tác phẩm hoàn thiện cuối cùng của mình bởi vì anh ấy muốn trao nhiều tiếng nói hơn cho một người có tâm hồn giống Naoji.Xét cho cùng, hai tác phẩm kinh điển xuất sắc của Nhật Bản, 𝑇ℎ𝑒 𝑆𝑒𝑡𝑡𝑖𝑛𝑔 𝑆𝑢𝑛 và 𝑁𝑜 𝐿𝑜𝑛𝑔𝑒𝑟 𝐻𝑢𝑚𝑎𝑛, đều được xem xét là tự truyện của Dazai. Vì vậy, cho dù đó là Naoji, Yozo hay ông Uehara (người mà tôi nghĩ là giống Dazai nhất), tất cả đều nhằm tượng trưng cho tác giả người Nhật và cuộc đời đau buồn mà ông đã trải qua. Like Share Trả lời
9 tháng trước Đọc thấy không thật Cuốn sách này lẽ ra phải truyền cảm hứng nhưng tác giả lại không thể khơi dậy được cảm xúc đó trong tôi. Mặc dù anh ấy là người đang kể câu chuyện của chính mình, nhưng lời tường thuật nghe có vẻ xa vời. Tôi không thể liên tưởng đến anh ấy cũng như những gì anh ấy đang cảm thấy vì anh ấy chưa bao giờ thực sự đề cập đến điều đó.Mỗi lần gặp khó khăn, anh đều không bao giờ bỏ cuộc. Tôi hiểu rằng anh ấy là một người quyết tâm và kiên trì nhưng ôi thôi nào, thật sao? Bạn đã bao giờ cảm thấy buồn bã hay cảm thấy bị bỏ rơi vì mình là người khuyết tật chưa? Chưa có lần nào trong đời bạn cảm thấy lạc lõng phải không? Làm ơn đừng nói với tôi là không, điều đó không bình thường đâu.Trong cuốn sách, tác giả chỉ kể cho chúng ta nghe về vấn đề của mình và cách anh vượt qua nó. Anh ấy đề cập rất ít về những cảm xúc tiêu cực của mình, điều đó khiến tôi có cảm giác như thể anh ấy đang kể câu chuyện của người khác chứ không phải của chính mình. Tác giả là một người khuyết tật, không thể sử dụng tay và phải làm mọi việc bằng chân. Anh ấy còn lâu mới hoàn hảo về mặt thể chất nhưng đối với tôi anh ấy dường như quá hoàn hảo về mặt tinh thần, hoặc ít nhất đó là cách anh ấy tự bảo vệ mình. Tôi không thể tin được là không có ai thực sự bắt nạt anh ấy, mọi người có tốt đến vậy không? Tôi biết anh ấy đã phải vật lộn rất nhiều với khuyết tật của mình nhưng tôi không thể đồng cảm với anh ấy, dựa trên những gì anh ấy viết. Tôi ước gì anh ấy có thể cho chúng ta thấy nhiều hơn khía cạnh con người của anh ấy, anh ấy chỉ là một vị thần kỳ dị trong cuốn sách. Like Share Trả lời
10 tháng trước Một người thầy vĩ đại Gấp lại những trang sách cuối cùng của cuốn “Tôi đi học”, bản thân tôi không khỏi xúc động bởi thầy Nguyễn Ngọc Ký, một trái tim ngoan cường dám thách thức với số phận nghiệt ngã của bản thân để thực hiện khát khao gieo con chữ, nuôi dưỡng tâm hồn cho biết bao em nhỏ. Cuốn sách là một câu chuyện giản dị, đời thường nhưng cũng vô cùng xúc động về nghị lực và sự quyết tâm vượt lên chính những khiếm khuyết của bản thân thầy. Câu chuyện về thầy Nguyễn Ngọc Ký đã làm rung động hàng triệu trái tim, là nguồn cảm hứng qua biết bao thế hệ học sinh Việt Nam về nghị lực và lòng hiếu học. Cuốn tự truyện “Tôi đi học” sẽ luôn là niềm động lực to lớn cho bất cứ ai đang nản chí, thiếu động lực trong cuộc sống. Like Share Trả lời
10 tháng trước Tấm gương vượt qua nghịch cảnh "Chúng ta phải biết sống lạc quan, đừng bao giờ cảm thấy bản thân mình bất hạnh, ông trời sinh ra ta, có một cơ thể hoàn hảo, có một gia đình hạnh phúc, để chúng ta gặp nhau, thế là quá đủ rồi. Chúng ta phải vui lên, sống thay cho những đứa trẻ không được thấy mặt trời, sống thay cho những ai thực sự bất hạnh, phải vui lên, đừng buồn vì bất cứ thứ gì.”Tôi rất thích cuốn sách này bởi lẽ nó là một câu chuyện thực tế tuy khó tin về một cậu bé bị liệt lại có thể trở thành một thầy giáo ưu tú nhưng tất cả là sự thật. Thầy đã dùng chân viết lên số phận của mình như một huyền thoại.Điều tôi tâm đắc nhất ở cuốn sách là nội dung, lời văn chân thật gợi nhiều hình ảnh thôn quê như bọn trẻ chơi ở sân đình làm nhiều người gợi nhớ tuổi thơ của mình. Tôi rất thích câu “Tôi sẽ chẳng bao giờ quên quãng thời gian ngắn ngủi đáng yêu ấy, những ngày đôi tay của tôi còn lành lặn. Bây giờ nhớ lại, tôi ước gì được sống lại, dù chỉ đôi phút…” Lần đầu tôi đọc đoạn này tôi nhìn đôi tay của mình, cảm thấy hạnh phúc vô cùng và nghĩ nếu mình là Ký thì mình sẽ như thế nào, một cảm giác đau đớn thương tiếc bất chợt trong tim khiến tôi nhói lòng, thật đáng sợ. Điều tâm đắc thứ ba tôi thấy dụng ý tác giả viết cuốn sách này cho học sinh noi theo, sự kiên trì vượt khó của tác giả qua những câu chuyện trong sáng, chân tình trong mỗi trang sách sẽ mãi là ngọn lửa thắp sáng cho tâm hồn bao thế hệ.Sau khi đọc xong cuốn sách nói về cuộc đời đầy khổ luyện và ý chí phấn đấu, vượt qua nghịch cảnh để đến với thành công của người thầy “tàn nhưng không phế”. Tôi đi học là cuốn tự truyện kể về chặng đường vất vả mà thầy Nguyễn Ngọc Ký đã trải qua. Câu chuyện chân thật về sự khổ luyện đầy cảm động của Nguyễn Ngọc Ký thật đáng để mọi người noi theo. Cuốn tự truyện "Tôi đi học" như một lời nhắn nhủ cho học sinh hãy cố gắng học tập tốt hơn, lao động và rèn luyện tốt hơn để sau này trở thành người có ích cho xã hội.“Hãy sống đừng để cho một phút nào của tuổi trẻ trôi đi hoài phí. Không có gì ngày mai. Không đạt được nếu hôm nay ta biết học hết mình” Like Share Trả lời
10 tháng trước Người thầy truyền cảm hứng cho bao thế hệ “Tôi đi học” là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa của người thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký. Nguyễn Ngọc Ký là một cố nhà giáo kiêm nhà văn ở Việt Nam. Vào năm lên 4 tuổi, ông đã không may bị bệnh và liệt cả hai cánh tay, từ đó, mọi sinh hoạt hằng ngày của ông đều trở nên khó khăn hơn. Nhưng chính bằng sự nỗ lực của mình, ông đã vươn lên số phận để trở thành một tấm gương sáng, một người thầy giáo ưu tú cho các thế hệ sau noi theo.Cuốn sách đã tái hiện lại cuộc đời của nhà giáo Nguyễn Ngọc Ký thông qua những trang văn giàu hình ảnh. Xuyên suốt những trang sách là câu chuyện về cuộc đời, về sự nỗ lực của thầy. Khi mới bị liệt, thầy đã gặp vô vàn những khó khăn trong cả việc học tập lẫn trong sinh hoạt, thế nhưng thầy vẫn cố gắng học tập, rèn luyện và cuối cùng thầy đã chiến thắng chính cuộc đời mình bằng sự quyết tâm, tinh thần không ngại vượt khó.Khép lại những trang sách, người đọc không khỏi cảm phục trước sự nghị lực, tinh thần hiếu học của thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký. Mỗi câu chuyện là mỗi kỉ niệm đẹp về tình người, về bài học đạo lí, về ý chí vượt qua nghịch cảnh. Cuốn sách và người thầy Nguyễn Ngọc Ký vẫn sẽ luôn sống mãi theo thời gian, như những hạt giống tâm hồn được gieo cho đời đời về sau.“Có những con ngườinhư hạt giống trong ta…” Like Share Trả lời
10 tháng trước Tâm huyết trao đời "Chúng ta phải biết sống lạc quan, đừng bao giờ cảm thấy bản thân mình bất hạnh, ông trời sinh ra ta, có một cơ thể hoàn hảo, có một gia đình hạnh phúc, để chúng ta gặp nhau, thế là quá đủ rồi. Chúng ta phải vui lên, sống thay cho những đứa trẻ không được thấy mặt trời, sống thay cho những ai thực sự bất hạnh, phải vui lên, đừng buồn vì bất cứ thứ gì.”Người ta thường nói: "Ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả hết”. Nhưng tôi đôi khi cảm thấy bất lực khi có cảm giác ông trời đang muốn nhấn chìm tôi giữa dòng người bất tận. Sự bất lực khi bản thân quá yếu kém, đó là bất lực khi tôi không có ý chí phấn đấu. Trong cuộc sống, tôi vẫn may mắn hơn so với rất nhiều người, có những cô bé, cậu bé phải trải qua cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, không có điều kiện để đến trường, phải đấu tranh với định kiến xã hội, với sự xa lánh của bạn bè, nỗi bất lực của bản thân khi có những khiếm khuyết trên cơ thể. Tôi hiểu được điều ấy từ một câu chuyện, câu chuyện quen thuộc nơi giảng đường, câu chuyện về cậu bé viết bằng chân qua cuốn sách “Tôi đi học” của thầy giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Ký.“Tôi đi học” là những trang nhật ký đầy nỗ lực của thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, là lời khẳng định, không gì là không thể, chỉ cần ta có quyết tâm, có ý chí, biết đấu tranh và một con mắt nhìn đời lạc quan. Một người bạn của tôi từng tâm sự: “Chúng ta phải biết sống lạc quan, đừng bao giờ cảm thấy bản thân mình bất hạnh, ông trời sinh ra ta, có một cơ thể hoàn hảo, có một gia đình hạnh phúc, để chúng ta gặp nhau, thế là quá đủ rồi. Chúng ta phải vui lên, sống thay cho những đứa trẻ không được thấy mặt trời, sống thay cho những ai thực sự bất hạnh, phải vui lên, đừng buồn vì bất cứ thứ gì.”Tôi hỏi bạn, nếu một ngày, bạn bị đau tay, làm gì cũng bất tiện, bạn có cảm thấy bực bội không? Thế nhưng, có một Nguyễn Ngọc Ký sau một lần ốm đã phải mang “đôi tay nặng trịch, không còn đủ sức nhấc nó lên nữa”. Nếu một ngày, bạn bị những người xung quanh nhìn bằng con mắt dò xét, bạn có khó chịu không? Thế nhưng có một Nguyễn Ngọc Ký đã phải nghe những lời trêu đùa của lớp bạn: “Ký què!” rồi những lần bị bạn bè cười vào mặt. Bạn thường mơ về một tương lai đẹp đẽ ra sao? Nhưng có một Nguyễn Ngọc Ký chỉ ước “đôi tay được trở lại bình thường, dù chỉ đôi phút…”“Tôi đi học” là cuốn sách 39 chương nhật ký mà thầy giáo ưu tú kể lại về tuổi thơ bất hạnh nhưng cố gắng vươn lên đến chiếc ghế đại học để truyền động lực cho bạn đọc. Hầu hết mọi người chỉ biết đến câu chuyện về cậu bé viết bằng chân, chứ ít ai biết đến những ngày tháng mà Nguyễn Ngọc Ký phải sống buồn tủi, phải nhờ đến những người xung quanh giúp đỡ, những cố gắng của một đứa trẻ để được bằng bạn bằng bè. Ít ai biết rằng, Nguyễn Ngọc Ký viết rất hay vẽ đều rất đẹp, học không chỉ đều mà còn giỏi… Đó là kết quả của sự đấu tranh bằng tinh thần, nghị lực, bằng khát khao và hy vọng.Tôi may mắn hơn nhiều người, tôi may mắn được tặng cuốn “Tôi đi học” từ khi còn nhỏ, tôi đọc cuốn sách trong thời gian mơ hồ và trống rỗng nhất của tuổi dậy thì. Nhà tôi cách nhà thầy không xa, tôi may mắn có được chữ ký của thầy, và giáo viên chủ nhiệm của tôi cũng là học trò của thầy. Chính câu chuyện vươn lên của thầy đã trở thành động lực cho tôi phấn đấu, truyền cảm hứng để tôi trưởng thành hơn, không sợ những va vấp của đường đời. Và đó là cuốn sách đầu tiên tôi đọc, “cuốn sách làm thay đổi ước mơ”, cuốn sách đánh dấu điểm xuất phát trên con đường yêu sách của tôi. Like Share Trả lời
“Tôi đi học” là 1 lời tự sự về cuộc đời của thầy Nguyễn Ngọc Ký – một tấm gương sáng ngời về tinh thần nghị lực qua biết bao thế hệ người Việt Nam. Thầy là con người được mến mộ bởi sự kiên cường nỗ lực, thấy còn là một người mang lòng nhiệt huyết vô cùng cháy bỏng với nghề giáo suốt hàng chục năm đứng trên bục giảng.
Cuốn tự truyện được thầy viết từ năm 1966 khi đang học tại khoa Văn, Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Cuốn sách được xuất bản lần đầu vào năm 1970 với tên gọi “Những năm tháng không quên” là nơi chứa đựng quãng đời gian khổ nhất cũng như đáng nhớ nhất đối với người thanh niên Nguyễn Ngọc Ký.
Mở đầu cuốn tự truyện là lời tâm sự của Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng về chàng trai đầy nghị lực “Nguyễn Ngọc Ký là tấm gương vượt khó tuyệt vời. Cuộc đời của cậu bé Nguyễn Ngọc Ký thay đổi bắt đầu từ cơn bạo bệnh khi cậu lên 4 tuổi. Cơn bạo bệnh đã cướp mất của cậu bé cả hai tay. Cuộc đời tươi đẹp phía trước bỗng nhiên tối sầm lại đối với cậu bé. Nhưng cậu vẫn luôn mang trong mình niềm hi vọng. Với tình yêu mãnh liệt với học tập, cậu vẫn luôn nỗ lực học tập để được như chúng bạn cùng trang lứa, để rồi trở thành một nhà giáo được mọi người kính trọng và yêu quý.
Cuốn sách là một câu chuyện giản dị, đời thường. Thành công của ngày hôm nay có được đâu dễ dàng, đó là sự khổ luyện vất vả, khó khăn hơn gấp nhiều lần người bình thường. Tác phẩm đã làm rung động hàng triệu trái tim, là nguồn cảm hứng qua biết bao thế hệ học sinh Việt Nam về nghị lực và lòng hiếu học. Thầy là một con người vẹn toàn cả đức lẫn tài, mang trong mình phẩm chất của 1 nhà giáo vĩ đại. Cuốn tự truyện “Tôi đi học” sẽ là niềm động lực to lớn cho bất cứ ai đang nản chí, thiếu động lực trong cuộc sống.