Cũng giống như biết bao tác giả trên đời, Quan Đông Dã Khác trước khi bắt đầu viết đã cân nhắc kỹ càng xem mình nên viết những gì. Trong lời chia sẻ trước khi bước vào những câu chuyện, Quan Đông Dã Khách đã thẳng thắn kể rằng đầu óc mình thật sự hỗn loạn, suy nghĩ rối bời tựa như một mớ dây đan xen chằng chịt. Về sau, nhờ lời khuyên từ bạn bè mà tác giả trút bớt gánh nặng, không áp lực bản thân phải tìm kiếm những mẩu chuyện li kì hay phải dùng ngôn từ hoa mỹ để khoa trương cho phần nội dung.
“Tôi cảm thấy tôi không phải một người biết kể chuyện, nhưng tôi chắc chắn là người biết tán gẫu. Vì rất nhiều lý do, tôi gặp được rất nhiều người, và cũng chứng kiến rất nhiều chuyện.”
Quan Đông Dã Khách là nhà văn, biên kịch tự do, anh sinh năm 1988 tại ngôi làng nhỏ ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc. Lối kể chuyện vừa thân thuộc nhưng cũng không kém phần thâm thuý và sắc sảo mà Quan Đông Dã Khách có được một phần do tác động của lối sống vừa tự do vừa hiện thực tại Bắc Kinh.
Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không bao gồm hơn hai mươi câu chuyện ngắn, đa số kể về các mối tình mà tác giả chứng kiến hoặc được nghe kể lại. Số ít còn lại là những kỷ niệm của người thân, người quen biết và của chính Quan Đông Dã Khách.
“Tôi từng chứng kiến rất nhiều chuyện vui buồn hợp tan, cũng từng chứng kiến rất nhiều mối tình nghiệt ngã, tôi không có quyền bình luận họ tốt xấu ra sao, cũng chẳng có quyền lý giải họ đúng sai thế nào. Tôi chỉ may mắn gặp được những người ấy, nghe được những câu chuyện ấy.”
Từ vị trí chứng nhân đầy khách quan trong câu chuyện của những người mình từng gặp, Quan Đông Dã Khách muốn viết gì đó để lưu lại hồi ức về những điều mà kiếp này anh cho là kiếp này chỉ gặp chứ không thể cầu. Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không là tác phẩm đầu tay của Quan Đông Dã Khách, cũng là những ghi chép với phong thái gần gũi, như lời tâm sự giữa những người bạn.
Chỉ cần xứng đáng, thì nên được ghi nhớ
“Tôi thích phương Năm, nhưng tôi chưa bao giờ đến phương Nam, cũng giống như việc tôi yêu phương Bắc, nên chẳng nỡ rời xa phương Bắc. Tất thảy những thứ khó lòng có được, tôi đều không nỡ dùng hết quá nhanh, nơi nào chưa đi thì cứ dành lại đó, người nào chưa gặp, thì cứ đợi ở đó.”
Đó là lý do mà Quan Đông Dã Khách cảm thấy giữa thế gian bao la này, người nhiều đến thế, có bấy nhiêu người lại kèm thêm bấy nhiêu câu chuyện, chỉ cần xứng đáng, thì nên được ghi nhớ.
Như thế nào mới được tính là xứng đáng?
Lấy chuyện uống rượu làm ví dụ, tác giả tự nhận mình thích nhâm nhi, nhưng chỉ uống với đúng người, khi ấy mới có nhiều câu chuyện. Một khi gặp được người hợp để cùng ngồi lại nói chuyện, rượu của Quan Đông Dã Khách có lẽ không đủ. Vậy nên, chỉ cần người bạn của mình bằng lòng mời một ly rượu vào đêm khuya bốn bề thanh vắng, Quan Đông Dã Khách sẵn lòng kể những câu chuyện khiến anh khắc cốt ghi tâm. Tác giả cũng hy vọng, trong rất nhiều đêm cảm thấy cô đơn sau nay, khi bên cạnh có chút rượu, rượu gì tuỳ ý, Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không sẽ trở thành đồ nhắm cho người đọc. Những mẩu chuyện góp nhặt được kể ra sau đây không quá nhiều, không quá ít, nhưng biết đâu có thể giúp chúng ta tự sự với bản thân, không say không về.
Mỗi câu chuyện mà Quan Đông Dã Khách viết ra đều hàm chứa sâu xa một ý nghĩa đáng trân trọng và những kinh nghiệm sống mà người trường thành đã kinh qua. Tuy câu chuyện có thể kích động, ấu trí, ngu xuẩn, lại còn thêm ít phần vụng về, nhưng tất thảy lại lột tả chân thực một cuộc sống trần trụi, khắc nghiệt và không kém phần rực rỡ.
“Những người sống ở Bắc Kinh đều biết, thành phố này rộng lớn như vậy, nhìn thì có vẻ ồn ào huyên náo, nhưng chẳng ai liên quan đến ai, đây là một nơi mà bạn có khóc đến xé tim xé phổi cũng chẳng ai dừng lại hỏi bạn có chuyện gì.”
Những dòng tường thuật nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng sau đó chính người viết lại khẳng định rằng cũng chỉ có Bắc Kinh mới là nơi có thể mong cầu sự ấm áp, có thể tìm thấy tình yêu, hoặc đôi khi là nỗi niềm tiếc nuối. Thành phố này không thay đổi, Quan Đông Dã Khách nghĩ nó vẫn sẽ tồn tại mãi mãi, theo một cách rất riêng, vừa lạnh lùng, vừa ấm áp.
Người khiến tác giả tin rằng tình yêu vẫn tồn tại mãnh liệt trên cõi đời này chính là A Tô cô nương, cô hàng xóm lúc nào cũng giữ khư khư trong nhà chiếc vali chứa đầy thư của bạn trai gửi cho mình. Dù đã ra nước ngoài, dù A Tô cô nương kể với Quan Đông Dã Khách mình đang trong mối quan hệ thường gọi là yêu xa, nhưng đến cuối cùng, sự thật nằm sau lớp vỏ bọc đó là những điều không tưởng. Chỉ mới vài trang đầu, cách kể chuyện và nội dung câu chuyện của Quan Đông Dã Khách không ngừng kích thích trí tò mò của người đọc. Đương nhiên, không chỉ một, mà còn nhiều câu chuyện, nhiều nhân vật vừa hiện thực vừa giống như tiểu thuyết chực chờ lấy nước mắt của độc giả.
Nếu một phần nghẹn ngào sau khi lướt qua lời kể về tình yêu của A Tô cô nương, sự hy sinh mà Chu Cửu Cân dành cho Lưu Tiểu Mễ sẽ mang đến sự bùi ngùi gấp nhiều lần.
“Có những người mà sự tồn tại của họ là để chứng minh cho tầm quan trọng của một người khác, họ sẽ dùng những năm tháng đằng đẵng để chứng minh sự dụng tâm gian khổ của bản thân. Người ta nói người đang yêu sẽ phát ra ánh sáng, tôi nghĩ ánh sáng đó cũng sẽ chiếu rọi lên người họ yêu.”
Quan Đông Dã Khách đã miêu tả về người bạn học Lưu Cửu Cân của mình như thế. Từ năm lớp ba, Cửu Cân đã thích Lưu Tiểu Mễ, cô gái mà đến khi trưởng thành vẫn luôn cao hơn cậu 5cm. Kiên trì theo đuổi, âm thầm kề cận là vậy, Cửu Cân còn phải chứng kiến Tiểu Mễ thoả thích yêu đương với chàng trai khác. Tốt nghiệp đại học, Tiểu Mễ chia tay người yêu, tìm việc làm hay chuyển nhà đều nhờ một tay Chu Cửu Cân lặn lội tới Thượng Hải giúp đỡ. Tính cách của Cửu Cân vốn dĩ là vậy, vì người con gái trong lòng ngần ấy năm, việc gì cậu ta cũng cắm cúi hoàn thành mà không mảy may kê ca lời nào. Cũng vì Tiểu Mễ mà Cửu Cân đổi tuyến xe chở hàng thành Thượng Hải - Ninh Hạ, cuối cùng gặp tai nạn trên chính trục đường cao tốc đó vào mùa đông năm 2009 do sương mù dày đặc. Tình yêu mà Tiểu Mễ mất mười ba năm mới động lòng, không ngờ lại là cả cuộc đời của Cửu Cân. Đến khi người không còn, Tiểu Mễ mới nói ra sự thật vì sao luôn cao hơn Cửu Cân 5cm, nước mắt lã chã bên thi thể người bạn thuở nhỏ, người chỉ còn vài ngày nữa sẽ thật sự là bạn trai của cô.
Nếu trên đời tình yêu nào cũng thành, cặp đôi nào cũng hạnh phúc, thì cuộc sống biết đâu lại giảm bớt đôi chút ý nghĩa. Chia xa, nghe có vẻ đau lòng nhưng chỉ có người từng đánh mất mới hiểu rõ nhất giá trị khi còn bên cạnh nhau.
“Vì cậu biết rõ một tình yêu đẹp là như thế nào, cho nên không đúng người thì không thể nào tạm bợ được. Cũng giống như việc cậu biết rõ, một đôi giày vừa vặn sẽ luôn luôn dễ chịu hơn một đôi giày không vừa chân, tình yêu cũng vậy, một tình yêu đẹp, suy cho cùng là phải biết đợi chờ.”
Giống như đoạn mà Quan Đông Dã Khách viết cho Nghê An Bân và Lưu Hiểu Kiều trong lễ cưới, người ấm áp trong tình yêu không nhất thiết phải là bạch mã hoàng tử hay nữ thần có đàn bướm vây quanh, chỉ cần chờ được chân mệnh của cuộc đời, trái tim bấy lâu nay phủ đầy bụi sẽ lập tức ấm áp trở lại.
Một khi thời gian bên cạnh nhau quá lâu, càng không được để cho cảm giác chắc chắn đánh lừa, nếu không dũng cảm mở lời giành lấy tình yêu thì cũng không xứng đáng có được nó. Vũ Phi chính là vì ỷ lại cả tuổi thơ lớn lên bên cạnh Cung Hiểu, ngay cả lời tỏ tình đơn giản nhất cũng chưa từng nói ra. Kết quả phải chứng kiến Cung Hiểu sóng đôi bên một đồng nghiệp, mà từ lúc cô vào công ty thì anh ta đều đặn tỏ tình mỗi ngày.
Hiển nhiên, cuộc ái tình nào mà không có sự góp mặt của những hiểu lầm, giống như câu chuyện của Xuân Dương và Kiều Đình, hay của Bân Cửa và Mạch Dao. Cũng từ đó, có đủ kiểu kết thúc trong êm đềm hạnh phúc, trong đau đớn biệt ly, nhưng Quan Đông Dã Khách vẫn tin, một khi không từ bỏ người mình yêu thì sau đó sẽ không phải trải qua việc hồi tưởng lại những ấm áp ngọt ngào bị nhấn chìm bởi cảm giác tiếc nuối.
“Tất cả tình yêu đều có một kết quả, hoặc là chia tay, hoặc là sống bên nhau trọn đời. Nhưng tôi không có, ngay từ đầu đã là sai lầm rồi.”
Đó là lời mà người bạn tên Thẩm Bác nói với Quan Đông Dã Khác, sau khi tâm sự về câu chuyện của mình. Vì sự suy luận nóng vội của mình, hơn nữa niềm tin dành cho người mình yêu cũng không đủ lớn để chống lại lời đâm chọt của kẻ ngoài cuộc, Thẩm Bác vì một hiểu lầm tai hại mà vĩnh viễn không có cơ hội bù đắp cho Trình Tiểu. Phải đến lúc Trình Tiểu không còn trên đời, Thẩm Bác mới vỡ lẽ mình thật sự không xứng đáng với tình yêu trong sạch của Trình Tiểu. Người viết đã đặt nhan đề cho một câu chuyện theo cách khiến người đọc ray rứt: Tương phùng vốn nằm trong sự bỏ lỡ.
Nếu không phải được kể trong Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không, có lẽ không nhiều người hình dung được trên thế gian này còn có một loại tình yêu bề ngoài trông đơn thuần nhưng ẩn sau đó là sự nỗ lực và sức mạnh không ai so bì kịp. Đó là cách mà Thượng Nam và Vu Ninh, đôi tình nhân bán đồ ăn sáng dưới khu nhà của tác giả, đã nương tựa lẫn nhau, kề vai sát cánh vượt qua bế tắc trong cuộc sống. Không hiểu sao, dù đã nghe nhiều anh em bạn bè gọi người mình yêu là vợ, nhưng chỉ riêng lúc nghe Thương Nam gọi Vũ Ninh thì Quan Đông Dã Khách lại thấy cay cay sống mũi. Hai người họ đều vì nhau mà gặp phải những tại nạn ảnh hưởng đến sức khoẻ, nhưng vì đó mà trong họ có loại cảm giác ngoại Vu Ninh ra, Thượng Nam chẳng có gì và ngược lại. Tác giả phần nào lý giải được, đó là cảm giác vô cùng yên tâm, khi hai người chỉ có duy nhất đối phương trong đời, chỉ có thể dựa vào nhau ngày này qua ngày nọ, tiếp tục vì đối phương mà sống tốt.
Sau hàng loạt chuyện tình từ những người bạn, Quan Đông Dã Khách còn gửi đến độc giả trái tim luôn ôm ấp bóng hình người chồng quá cố của bà cô mình. Bà Tuệ Lan, người con gái học hành đến nơi đến chốn, lại còn là con của gia đình thành thị, lại quyết định từ bỏ mọi thứ đi theo tiếng gọi tình yêu đến vùng Baqi Sumu thuộc Nội Mông Cổ. Ông Tát Nhân, người ông sẵn sàng bán hết gia tài để đưa cho bà Tuệ Lan lo việc gia đình, dù chưa gặp lần nào nhưng Quan Đông Dã Khách vẫn ngưỡng mộ tình cảm ông dành cho bà. Lần mà bà kể lại câu chuyện đời mình, cũng là lần gặp cuối cùng của bà Tuệ Lan với người thân ruột thịt trước khi từ giã nhân gian để đoàn tụ với ông Tát Nhân. Bà đã từ chối điều trị căn bệnh của mình, với mong muốn sớm được bầu bạn với ông nơi suối vàng.
“Trên đời luôn có rất nhiều người bình thường, tự cho mình là người tốt, rồi coi những người không giống chúng ta là dị hợm và trốn tránh họ theo bản năng.”
Dù người có thần thức không ổn định như thím Hoa, thì sự bàn tán hay soi mói của xóm làng căn bản không ảnh hưởng gì đến tấm chân tình thím ấy dành cho Tống tiên sinh. Cũng giống Cẩu Gia, người dùng tên của chiến hữu trận vong đặt cho những chú chó sống cùng mình, nhờ có ông và “những đứa con cưng” của mình mà cả làng năm lần bảy lượt được bảo hộ an toàn. Nhìn năm quả trứng trong túi áo Cẩu Gia trước khi ra đi, chính là phần thưởng mà ông muốn mang sang thế giới bên kia thưởng cho năm chú chó từng chung lưng đấu cật với mình.
Câu chuyện cuối cùng trong sách là câu chuyện Quan Đông Dã Khách kể về chú chó tên Cơm Cháy của mình.
Chếnh choáng với thế sự (cảm nhận sau khi đọc)
Cuộc sống trong mắt Quan Đông Dã Khách hệt như bộ phim không có biên kịch, tất cả tình tiết diễn ra rất mực tuần tự bởi bàn tay đạo diễn vô hình nào đó, chẳng một ai đoán trước đi khi nào đoạn cao trào sẽ xuất hiện. Đôi khi những gì phô bày trước mắt mang dáng vẻ hết sức êm đềm, nhẹ nhàng như nước chảy, đó nhất định là do tình tiết gây cấn chưa đến lúc lộ diện. Phải từng trải qua ngày cuộc đời đối xử tệ bạc với chính mình, có khi còn khiến người ta khó quên hơn cả cảnh bi đát trong bộ phim thần tượng.
Mọi sự trên đời luôn rất tùy hứng, cũng rất thất thường, nó thỏa chí điều khiển con người lao về phía trước, Khi tâm trạng tốt, chúng ta như được nó ban cho vui vẻ cả ngày, ngược lại, khi tâm trạng không tốt, nó lại khiến con người khoác lên trạng thái ủ rũ, buồn bã.
Cho đến lúc viết xong câu chuyện cuối cùng, Quan Đông Dã Khách bỗng nhận ra, những con người và sự việc vẫn đang không ngừng tiếp diễn ở đời thực. Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không chẳng qua là kể lại quãng thời gian lấp lánh nhất trong cuộc đời của từng nhân vật. Tương tự, mỗi kết thúc cũng là đại diện cho một sự khởi đầu mới. Bất kể tốt hay xấu, tình yêu lẫn tình người vẫn không ngừng thay đổi cùng với dòng chảy thời gian, sự thể xấu dần dần cũng sẽ tốt lên, còn điều gì từ đầu vốn đã tốt càng về sau sẽ càng hạnh phúc hơn nữa. Quan Đông Dã Khách chính là đã nhìn, đã lắng nghe mọi câu chuyện của mọi người, của bản thân theo một cách thức vô cùng tích cực và lạc quan.
Dù là cuốn sách đầu tay, nhưng cả về hình thức lẫn nội dung đều được tác giả an bài một cách chỉnh chu, xứng đáng dành cho những ai đã bước qua tuổi thành niên đọc và nghiền ngẫm. Quan Đông Dã Khách đã làm hết sức để người đọc có được cảm giác giống như khi chính anh lần đầu lắng nghe những câu chuyện đó từ bạn bè và người thân của mình. Mỗi câu chuyện đều cất giữ vài cái tên, vài mối tình hoặc thậm chí là vài cuộc đời. Tác giả không mong cầu độc giả có thể ghi nhớ, chỉ cần trên đường đời còn xa xôi vạn dặm, biết đâu được khoảnh khắc nào đó lại đột nhiên nhớ ra mình từng biết một chuyện tương tự như thế, từ đó chiêm nghiệm giá trị sống và ngà ngà say trong dòng chảy nhân sinh.
Thông qua những câu chuyện tích góp được sau nhiều năm trưởng thành, Quan Đông Dã Khách rút ra cho mình bài học về hàm ý trong tình yêu lẫn tình thân. Bằng văn phong không màu mè, cầu kỳ mà rất mạch lạc, lắng đọng, mọi câu chuyện được thuật lại dưới ngòi bút của tác giả cũng giống như người rầu rĩ vô tình bắt gặp bữa tiệc an ủi. Sau một ngày dài vật lộn ngoài xã hội, người đi làm, người đi học đều cần ai đó bầu bạn và truyền thêm chút động lực để tiếp tục chống chọi với dông bão cuộc đời. Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không chính là người đồng hành mà có thể linh động giở ra ở bất kỳ đâu, trên xe buýt giờ tan tầm, trong quán cà phê lúc tối muộn hay giữa đêm mất ngủ,... Giọng văn của Quan Đông Đã Khách cùng những mẩu chuyện chân thực dưới ngòi bút của anh giống như bên cạnh luôn có một người ở cùng, nói cùng, rồi cùng uống cạn một ly và chếnh choáng với muôn vàn thế sự.
--------------------------------------------------
Tóm tắt bởi: Anh Thư - Bookademy
Hình ảnh: Anh Thư
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
“Chuyện tình cảm là như vậy, có người đi, thì sẽ có người khác tới. Yêu đương cũng giống như đợi một chiếc xe, nếu như mãi không thấy chuyến xe mình cần lên, thì chỉ có thể gọi xe khác hoặc đi bộ về. Tình cảm cũng như vậy, chẳng có ai ngồi yên một chỗ chờ đợi ai, đến lúc thì người ta phải đi thôi”
Nên, trong tình yêu hãy tận hưởng niềm vui mỗi ngày, mỗi ngày bên cạnh nhau là một ngày tràn đầy sức sống. Hãy thôi kì vọng, thôi đòi hỏi trong mối quan hệ mà đáng ra cả hai cần được nâng niu, quan tâm, chia sẻ và tôn trọng.