Xem thêm

Nữ chính Phạm Lệ Thu. Là nhân vật chính của bộ truyện, người kể về toàn bộ chuỗi sự kiện trong mạch truyện chính dưới ngôi thứ nhất. Được giới thiệu ngay từ đầu là con gái nhà bán đậu phụ, xấu xí, da đen và chẳng có mấy chi tiết miêu tả về các thành tích hay lý do giúp em vào được ngôi trường Việt Đức danh giá. Ngay từ những chương đầu tiên, Phạm Lệ Thu đã được miêu tả như cô bé nhà nghèo vượt khó và có ý chí quyết tâm. Thế nhưng, thay vì đi theo hướng nêu cao tinh thần và khả năng của em bằng vài trang liệt kê thành tích, nữ hoàng đã gây ấn tượng cho các độc giả về một nàng Tears Falls trong đầu chỉ toàn có tiền, yếu kém, thiếu kiến thức trầm trọng và may mắn 🤏. Qua các sự kiện ví như, suy đoán về hai từ Tears Falls được nam chính ghi trên bảng, ngu ngơ trong tiết học giáo dục giới tính, không có kiến thức cơ bản. Và kế tiếp đó là quan hệ tình dục không biện pháp an toàn dẫn đến phải cưới chạy bầu ngay sau khi tốt nghiệp. ( Một hành động mà nếu được đem ra ngoài thế giới thực sẽ bị không ít ném đá đàm tếu, thế nhưng trong truyện lại được vô số bạn trẻ thiếu kiến thức, khả năng tư duy để nhận thức được sự sai lệch đạo đức không chỉ trong riêng tác phẩm này mà còn là đa số câu chuyện do tác giả viết).

Chúng ta nhận được những gì khi mua quyển sách này về và nghiền ngẫm nó? Một đống giấy vụn và tư tưởng sai lệch trong đại não, không hơn không kém. Trong khi có hàng tá những cách viết để thể hiện một câu chuyện tình yêu thơ mộng đẹp đẽ tuổi học trò, về cậu trai ưu tú vô tình gặp gỡ cô gái nghèo vượt khó, ấn tượng sâu sắc Lan Rùa để lại cho chúng ta qua tác phẩm này chỉ là những thông tin sai lệch, sự thiếu kiến thức, sự phân biệt cộng động LGBT và hàng loạt chi tiết hạ thấp giá trị của một người phụ nữ. Chẳng riêng gì " Tớ thích cậu hơn cả Harvard", sự thiển cận và thiếu kiến thức của Lan Rùa cũng được thể hiện qua nhiều tác phẩm khác. Có thể nói, việc cổ xúy hành vi xâm hại tìn* d*c và các nữ hoàng hạ thấp giá trị của phụ nữ nói chung và những cô gái từ độ tuổi 18 - 30 nói riêng đã được thể hiện quá rõ ràng. Nói thật, tác phẩm đầu tiên mình đọc của tác giả là tác phẩm "Em là nhà". Vào thời điểm đó, mình chỉ coi đây là một câu chuyện hài và đọc để giải trí nhưng đã dừng lại sau những tình tiết nhảm nhí như việc nữ chính mất trí nhớ ( mặc dù kỳ thực việc chẳng nhớ gì chỉ vì bị xe đâm cũng ảo không kém). Và vài năm trước là tác phẩm mình đang nói hôm nay " Tớ thích cậu hơn cả Harvard" sau khi đọc và nghiên cứu một số bình luận và những tác phẩm khác cùng tác giả, thứ mình nhận ra đó là hành vi vô đạo đức khi núp bóng fanfiction để cổ xúy và lan truyền tư tưởng độc hại là cách LR kiếm tiền. Kiếm ăn bằng việc truyền bá những ý nghĩ sai lệch, lan truyền và làm nhẹ đi sức nặng của tội danh xâm hại tình d*c. Mình không nói tác phẩm có chứa tình tiết xhtd là sai nhưng hãy tỉnh táo và nhìn xem, giữa bao nhiêu nhà văn có mấy người tập trung miêu tả về khoái cảm khi bị xâm hại thay vì sự chống cự quyết liệt như Lan Rùa? Mình không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ tuổi để hiểu tầm nghiêm trọng của việc truyền bá thông tin sai lệch và cũng đủ tuổi để chịu trách nhiệm với những gì mình đang nói. Cuối cùng, chốt sổ chỉ mong các bạn trẻ mầm non tương lai của đất nước đừng bao giờ biết đến truyện của Lan Rùa khi vẫn còn non nớt 💌.


Ngoài ra, chúng ta có thể kể đến một số nhân vật như Chi - cô hot girl trong lớp, Hưng - lớp trưởng hay cả bố của nam chính - ông Nguyễn Hoàng Đăng Khôi. Hưng và Chi, như bao nhân vật phụ cùng lớp với nữ chính trong chuyện được miêu tả như lũ cậu ấm cô chiêu, lợi dụng tiền bạc và địa vị của cha mẹ như một cách để thể hiện bản thân. Chi, đứa con gái chẳng kiếm ra đồng nào sẵn sàng trả hàng chục triệu cho bạn học để nữ chính né xa người nó mến, người mà rõ ràng nó có quỳ rạp xuống hay chết trôi phương nào cũng chẳng mảy may để tâm. Hay Hưng, người con trai học giỏi, tài ba, văn thể mĩ thì điên cuồng vì đứa con gái mà trong hơn 2/3 mạch truyện chính chẳng chút tình cảm với Hưng. Khác với Chi, Hưng không dùng tiền để mua chuộc Thu, nó dùng những trò chơi bẩn như dèm pha nói xấu và đổ sơn. Hai nhân vật ảo này lần nữa vô tình mà để lại trong những học sinh trẻ non nớt định kiến về lũ "con nhà giàu" xấu xa hống hách. Tình cờ tạo nên khoảng cách giữa những bạn trẻ thuộc tầng lớp trung lưu, công nhân, trí thức và những đứa con tầng lớp thương lưu, quan chức, doanh nhân. Vậy còn ông Nguyễn Hoàng Đăng Khôi, có gì để nói ? Ngay từ vài chương đầu được miêu tả là nguyên nhân chính dẫn đến căn bệnh của con trai, người bỏ mặc con cái để đi hú hí với nhân tình. Thế nhưng buồn cười thay, ở vài chương cuối ông lại xuất hiện và hoà nhập với gia đình một cách tự nhiên như chẳng hề có cuộc chia ly, người con trai từng ném cốc tào phớ vào cô ca sĩ nhân tình của ông giờ cũng thân thiết với cha mình đến lạ. Vậy Lan Rùa giải thích cho những điều này bằng cách nào ? Một vài trang kể về cách ông tạ lỗi với vợ con, chia tay nhân tình ? Miêu tả cách mối quan hệ dần dần được hàn gắn ? Không, Lan Rùa đã không làm vậy. Chị đã chỉ để lại vài câu mờ nhạt nhưng thành công tẩy trắng được những hành vi tồi tệ của bố ruột nam chính. Sự tẩy trắng hơn bột giặt Omo này đã thành công làm độc giả quên đi việc ông ngoại tình, làm cái mác "kẻ phản bội" trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Nội dung sách xoay quanh những câu chuyện giản dị thường ngày nhưng lại không kém phần ngọt ngào của cặp đôi Thu và Khôi. Trong câu chuyện, nữ chính là cô bạn Thu có tên đầy đủ là Phạm Lệ Thu, xuất thân từ một gia đình nghèo bán đậu phụ, vì thế mà cô được bạn bè đặt cho biệt danh là “Tây Thu đậu phụ”. Tuy còn nhỏ và nhà nghèo nhưng với sự dạy dỗ rất tốt của cha mẹ, mà Thu lại là một cô bé hết sức dễ thương và dễ quý.

Và Khôi tên đầy đủ là Nguyễn Hoàng Trọng Khôi là một cậu bé mắc bệnh tự kỹ bởi bị ám ảnh lúc còn nhỏ, tuy được mệnh danh là soái ca trong truyện ngôn tình, sinh ra đã ở vạch đích, gia đình giàu có nhưng gia đình của Khôi không mấy hạnh phúc. Ba của Khôi là một người hết sức đáng giận nhưng thay vào đó Khôi có một người mẹ yêu thương cậu hết mình, một người dì cứ tìm mọi cách để trêu cậu.

Tưởng chừng cả hai người chẳng có chút liên hệ liên quan gì đến nhau, thế nhưng tình cảm chính là dựa vào duyên phận. Định mệnh vốn là thứ con nguooiwf không thể nào quyết định được, giữa họ đã nảy sinh tình cảm và có một mối tình biết bao bạn trẻ mơ ước. Trong một lần đi giao đậu phụ giúp ba, Thu đã gặp Khôi, nào ngờ có vẻ như Khôi đã để ý đến cô bé ngay lần gặp đầu tiên.

Sau đó của Khôi và Thu cùng thi vào một trường, vì để nhường cho Thu mà Khôi đã giả vờ bị ốm, nhưng cuối cùng, cả hai lại học chung trường, chung lớp thậm chí còn là bạn thân nữa. Thu và Khôi ngồi cùng bàn với nhau trong lớp học, nhưng khổ tâm Khôi lại ít nói chuyện, đúng hơn là không nói chuyện, cứ ngồi im mộ chỗ học rồi vẽ, vẽ rồi học, cậu vẽ rất đẹp. Vì Khôi cũng đẹp trai nên được rất nhiều người để ý đến. Tây Thu biết được chuyện Khôi mắc bệnh tự kỉ, không phải là bẩm sinh mà là dô môi trường khiến cậu trở nên lầm lì như vậy. Và Thu đã quyết định rằng sẽ bảo vệ cậu, và xem Khôi là bạn thân nhất hệ Mặt Trời.

Vì làn da đen và nhà nghèo nên Thu bị nhiều bạn trong lớp khinh thường, không chới với Thu. Nhưng Tây Thu cũng không cần, cô bé nghĩ rằng mình chỉ cần chơi với Khôi thôi là đủ bởi vì Khôi đã cho Thu rất nhiều thứ như socola, sách vở, bút thước,…Tây Thu vốn dĩ là một cô bé nhân hậu, nhưng cô bé lại ở trong một gia đình nghèo, mẹ thì bị bệnh tim, thế nên cô bé rất nhạy tiền, bởi vì tiền chính là thứ duy nhất có thể cứu mẹ cô, có thể làm ba đỡ đau lòng. Để rồi, có những tình huống nhỏ xảy ra như Thu “bán” Khôi để nhận tiền của Chi rồi cảm thấy ân hận có lỗi,…

Về phần Khôi, cậu coi Tây Thu như bảo vật, nhưng mà mỗi tội cậu cứ ghen hoài, ghen suốt, ấy thế mà Thu lại không nhận ra. Cảnh buồn nhất chắc là khi Tây Thu bị nhốt trong phòng lạnh, Khôi không tìm được thì lại trở bệnh nặng hơn, phải đưa vào bệnh viện, Khôi hiểu nhầm là Thu đã bỏ sang nước ngoài. Tuy là một đoạn ngắn thôi, sau hai cô cậu lại trở về bên nhau, nhưng vẫn khiến cho người đọc cảm động mà rơi nước mắt.

Khôi thích Thu, nhưng Thu ngây thơ không nhận ra điều ấy. Nhưng rồi thời gian cũng trôi qua, Thu cũng dần cảm nhận được tình cảm mà Khôi dành cho mình. Vì thế, hai cô cậu đã bước vào thế giới tình yêu gà bông, nhưng việc học hành vẫn còn đó, không thể ngăn cản được họ. Cả hai đã có những khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, những lời nói dỗ dành như dỗ một đứa con nít và họ đã ở bên nhau suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, cùng xây dựng ước mơ đi du học, tương lai hạnh phúc của hai người. Họ đã cùng đỗ vào trường Harvard, ngôi trường mơ ước của Tây Thu cũng là mơ ước của biết bao nhiêu học sinh.

Tưởng chừng đã có một kết cục viên mãn, nhưng rồi những biết cố bất ngờ đã xảy đến, Khôi – người mà Thu đã thích hơn cả Harvard ấy lại đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết. Trải qua rất nhiều biến cố và thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng hai người đã gắp lại nhau tại nước Mỹ và cảm giác của Thu về Khôi vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu không hề thay đổi.