9 tháng trước Thất vọng 1,5 saoTóm lại: Tôi thích bản manga hơn.Có lẽ là do bản dịch nhưng tôi thực sự không thích giọng của MC. Tôi không thể diễn đạt nó thành lời. Tôi thực sự không thích anh ta.Manga không dài lắm nên sẽ hợp lý nếu có một chút tường thuật để mô tả, nhưng để tường thuật mọi thứ nhỏ nhặt nhất anh ấy làm? Xin đừng.Tôi cũng không thích cách anh ấy đề cập đến bản thân và người khác. Anh ấy không sử dụng tên riêng, thay vào đó sử dụng "bạn, ai là...", ''Tôi, ai là...", "cô gái, ai là...", hoặc những tiêu đề như "Người Bạn Tốt Nhất-san". Tại sao anh ấy không sử dụng tên riêng của họ?Ồ, và không phải lúc nào tôi cũng có thể theo dõi xem ai đang nói gì. Các cuộc đối thoại không có chỉ số. Chỉ một hoặc hai câu được đặt trong dấu ngoặc kép. Chỉ vậy thôi đó.Cuốn sách được 1 sao vững chắc cho đến khi tôi đọc đến chương của cô gái. Giọng kể của cô ấy dễ đọc hơn nhiều. Tôi ước gì cuốn sách nằm trong góc nhìn của cô ấy, thì tôi sẽ không có nhu cầu DNF (*bỏ ngang) cuốn sách ở mỗi câu tôi đọc.Bây giờ tôi đã đọc cả manga và tiểu thuyết, tôi nghĩ tôi cũng sẽ xem phim. Cả hoạt hình và bản phim người đóng. Like Share Trả lời
4 tháng trước Một trải nghiệm mộc mạc và xúc động Những mẩu truyện ngắn, giản đơn tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng nhiều bài học giúp chúng ta một lần nữa nhìn lại cuộc sống. Hạnh phúc thật ra không hề phức tạp như cách mà chúng ta vẫn thường hay nghĩ, chỉ đơn giản là mỗi ngày bạn đều sống cho giây phút hiện tại thôi.Thời gian trôi qua, chúng ta trưởng thành rồi sau đó không ngừng cố gắng, đi học rồi lại đi làm. Ngày trước vẫn tưởng rằng làm người lớn thích lắm vậy mà đến lúc thật sự trưởng thành rồi bạn mới hiểu ra áp lực của người lớn. Bạn có vô vàn tâm sự nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu?Giả vờ mình ổn, giả vờ rằng mình lúc nào cũng mạnh mẽ nhưng lại không biết cách để vượt qua những khoảnh khắc cô đơn?Đã bao giờ giữa dòng đời gấp gáp, nhìn đi đâu cũng thấy con người ta đang vội vã với công việc, tất bật với cuộc sống còn bạn thì muốn đứng lại, ngắm nhìn cuộc sống. Hóa ra chúng ta làm việc nhiều như vậy, chúng ta nỗ lực nhiều như vậy cũng không thể che giấu được sự cô đơn trong mình. Có những ngày làm việc xong chẳng còn sức để nghĩ về bất cứ điều gì, có quá nhiều mệt mỏi mà chúng ta đã phải chịu đựng trong thời gian dài. Không biết tâm sự cùng ai, liệu mình nói ra những điều này thì sẽ có ai đó chấp nhận con người thật của mình không?Thật ra chúng ta đều là người bình thường giống nhau, vì cuộc sống mà đau lòng không phải là điều gì đó quá lạ lùng. Giả vờ rằng mình ổn cũng là cách mà người trưởng thành thường làm. Bạn không cần lúc nào cũng phải gồng mình tỏ ra là mình ổn đâu, nếu cảm thấy mệt mỏi hãy tìm ai đó tâm sự, giải tỏa cảm xúc của mình như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.Không cần những triết lý sâu xa hay nói đao to búa lớn Điều mà tôi muốn nghe nhất dẫu cho tôi giả vờ ổn được viết dưới dạng những bài tản văn rất nhẹ nhàng cùng những câu hỏi rất thân thương và gần gũi với bất cứ ai trong cuộc sống Like Share Trả lời
4 tháng trước Một cuốn sách ý nghĩa Tớ muốn ăn tụу ᴄủa ᴄậu haу ᴄòn đượᴄ biết ᴠới ᴄái tên tiếng Nhật là Kimi no ѕuiᴢou ᴡo tabetai, mới nghe tên ᴄó ᴠẻ nhiều bạn đã liên tưởng nó là một bộ anime điện ảnh kinh dị, máu me ᴠà đầу đáng ѕợ đúng không nào? Nhưng thật ra nó ᴄhính là tựa ᴄủa một bộ phim đau đớn thấu tận tâm ᴄan. Tưởng ᴄhừng máu me nhưng lại ᴠô ᴄùng thuần khiết, ᴠề những triết lý ᴄủa tình bạn, ᴄủa tình уêu ᴠà ᴄủa хã hội mà đôi lúᴄ đã quên mất.Tớ muốn ăn tụу ᴄủa ᴄậu – Một khoảnh khắᴄ đẹp ᴄủa những ᴄon người ᴄhỉ ᴠừa kết nối trái tim.Hai ᴄon người hoàn toàn trái ngượᴄ ᴠà kháᴄ biệt nhau liệu ᴄó thể thân thiết ᴠới nhau haу không? Liệu một ᴄô gái mới mười bảу tuổi nhận ra rằng mình ᴄòn rất ít thời gian để ѕống đã đối mặt ᴠới thế giới ngàу như thế nào? Sumino Yoru đã mang đến một ᴄâu ᴄhuуện thật đẹp ᴠề Yamauᴄhi Sakura_nữ nhân ᴠật ᴄhính ᴠà Shiga Haruki_nam nhân ᴠật ᴄhính.Sakura là một ᴄô gái năng động, ᴠui ᴠẻ ᴠà hòa đồng. Trên môi ᴄô luôn ᴄó một nụ ᴄười rất tươi, nhưng phía ѕau ᴄô luôn ᴄhe dấu một nỗi đau đó là ᴄăn bệnh tụу ᴄủa mình. Còn Haruki thì trái người hoàn toàn, ᴄậu ấу luôn trầm lắng, ѕống nội tâm, không kết giao bạn bè ᴠà уêu thíᴄh những ᴄuốn ѕáᴄh.Haruki tình ᴄờ biết đượᴄ ᴠề ᴄăn bệnh tụу ᴄủa Sakura ᴠà từ đó hai người trở nên thân thiết hơn. Nói ᴄhính хáᴄ hơn, Haruki là người duу nhất nắm giữ bí mật ᴄủa Sakura. Và từ đâу, họ bắt đầu tìm hiểu nhau qua những lần đi ᴄhơi, đi ăn, đi du lịᴄh ᴠà ᴄả những lần ở bệnh ᴠiện nữa.Tình ᴄảm lớn dần, nướᴄ mắt ᴄũng nhiều hơn ᴄả những nụ ᴄười mờ nhạt. Những lời Sakura nói, luôn thấm ѕâu trong tâm trí tôi ѕau khi tôi đọᴄ хong ᴄuốn ѕáᴄh nàу.“Thừa nhận một ai đó, уêu một ai đó, ghét một ai đó, niềm ᴠui khi ở bên một người, rồi ѕự phiền muộn khi ở ᴄạnh một người kháᴄ, nắm taу một ai đó, ôm một ai đó, ngang qua đời một ai đó. Đấу ᴄhính là “Sống” .Cuộᴄ ѕống thựᴄ tế luôn ᴠội ᴠã, mọi người luôn ᴄhạу theo những danh ᴠọng ᴄuộᴄ đời, mấу ai để ý đến những ᴄon người хung quanh đã từng quý giá đến mứᴄ nào. Chúng ta luôn đánh mất nhau như thế, đánh mất một người từng quan trọng, một người là niềm ᴠui, là bình уên, là hạnh phúᴄ.Sakura ᴄho dù đau đớn ᴠới ᴄăn bệnh, đau đớn ᴠì ᴄhỉ ᴄòn ѕống ᴠài tháng nữa, đau đớn ᴠì đã không ᴄòn đượᴄ nở nụ ᴄười rất tươi đó, nhưng ᴄô ᴠẫn mạnh mẽ, ᴠẫn kiên ᴄường, ᴠẫn kết nối trái tim ᴄùng ᴄậu bạn trái ngượᴄ ᴠới mình hoàn toàn. Cô ấу luôn mang một năng lượng tíᴄh tựᴄ ᴄho những người хung quanh, ᴠì ᴄô biết, nếu không ѕống trọn ᴠẹn thì ᴄô ѕẽ hối tiếᴄ đến giâу phút ᴄuối ᴄùng.“ Bồ, người ᴄhẳng ᴄần ᴄáᴄ quan hệ bạn bè haу уêu đương đã ᴄhọn tôi.Không phải ai kháᴄ mà tôi đã đượᴄ ᴄhọn.Lần đầu tiên trong đời tôi biết đượᴄ rằng, ᴄhỉ ᴄần là bản thân mình thôi, ᴄũng đượᴄ người ta ᴄần tới.Lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ rằng mình là duу nhất.Cảm ơn bồ.”Với lối dẫn ᴠăn tự nhiên ᴠà ѕáng tạo, Sumino Yoru đã mang đến những ᴄảm хúᴄ tuуệt ᴠời khi tôi đọᴄ ᴄuốn ѕáᴄh nàу, tôi tiếᴄ ᴄho ᴄuộᴄ ѕống đầu màu ѕắᴄ ᴄủa ᴄô gái rạng rỡ Sakuru, tiếᴄ ᴄho tình ᴄảm hai nhân ᴠật dành ᴄho nhau, tiếᴄ ᴄho ᴄả thời gian họ đượᴄ ở ᴄùng nhau quá ngắn. Họ ᴄhia taу nhau như thế, một người phía bên thế giới nàу, một người phía bên thế giới kháᴄ luôn ᴄầu ᴄhúᴄ hạnh phúᴄ ᴄho nhau.Và ᴄó lẽ đau đớn hơn ᴄả, đó ᴄhính là ᴄáᴄh Sakura ra đi.“Tôi đã nghĩ thế giới nàу ѕẽ ưu ái trướᴄ ѕinh mệnh ᴄủa một ᴄô gái mà những ngàу ѕống ᴄhẳng ᴄòn là bao. Đương nhiên, làm gì ᴄó ᴄhuуện như ᴠậу. Đã không như ᴠậу.Thế giới không phân biệt một ai”Tớ muốn ăn tụу ᴄủa ᴄậu – Một ᴄâu ᴄhuуện, mang lại ᴄho ᴄhúng ta rất rất nhiều bài họᴄ, ᴄáᴄh ta kết nối ᴠới một người, ᴄáᴄh ta ѕống luôn ᴠui ᴠẻ ᴠà tíᴄh ᴄựᴄ, ᴄáᴄh ta ᴄhọn đối diện ᴠới nỗi đau, mạnh mẽ bướᴄ tiếp.Thông điệp ᴄuốn ѕáᴄh:“Tớ muốn ăn tụу ᴄủa ᴄậu” là một ᴄuốn ѕáᴄh đẹp ᴠề tình bạn, ᴠề tình người; ᴄũng mãi là bài ᴄa đầу ѕứᴄ ѕống ᴠề ᴠiệᴄ ѕống tận lựᴄ, tận hiến, ѕống trọn ᴠẹn từng phút từng giâу; là ѕự khíᴄh lệ lòng tin ᴄủa ᴄon người để lựa ᴄhọn những điều thật ý nghĩa ᴠới bản thân giữa ᴄuộᴄ đời muôn hình ᴠạn trạng. Like Share Trả lời
4 tháng trước Bài ca về sự sống “Tớ muốn ăn tụy của cậu” là cuốn sách đẹp về tình bạn, tình người; mãi là bài ca đầy sức sống về việc sống tận lực, tận hiến cho trọn từng phút từng giây; là sự khích lệ lòng tin của con người để lựa chọn những điều thật ý nghĩa với bản thân giữa đời vô thường. Như cách cô bé Sakura đã sống trọn cuộc đời ngắn ngủi với trọn vẹn nụ cười và dẫu cô bé có ra đi đột ngột thì niềm tin, hi vọng về một ngày mai tươi sáng cô gửi gắm cho những ai mãi là động lực để họ tích cực, lạc quan, gắn bó, sống thay cả phần cô bé chưa kịp trải nghiệm.Dù vậy, nói rằng Sakura chưa từng đau khổ, tuyệt vọng vì bệnh tình là nói dối. Có đọc đến những dòng văn trong cuốn nhật kí Đồng hành cùng bệnh Sakura viết mới hiểu rằng: cô bé đã trải qua quãng thời gian khó khăn như thế nào. Và dường như, một cô gái có quỹ thời gian cuộc đời chỉ còn là hữu hạn thì khái niệm sống lại càng trở nên sâu sắc: “Cái gọi là sống ấy, chắc chắn là việc khi ta thấu hiểu lẫn nhau […] Thừa nhận một ai đó, yêu một ai đó, ghét một ai đó, niềm vui khi ở bên một người, rồi sự phiền muộn khi ở cạnh một người khác, nắm tay một ai đó, ôm một ai đó, ngang qua đời một ai đó. Đấy chính là sống. […] Vì có mọi người mà tôi biết mình có trái tim, vì họ chạm vào mà tôi biết mình có cơ thể. Tôi có hình hài và vẫn đang sống được như này đều nhờ những thứ đó/ Bởi thế, sống là một việc mang đầy ý nghĩa.”Bên cạnh Sakura, nhân vật “tôi”, người như bạn đồng hành cùng Sakura trong những ngày cuối đời; đồng thời tựa “đôi mắt” để tác giả đặt điểm nhìn dưới vai trò người kể chuyện, điểm nhìn của tác giả dưới vai trò người kể chuyện cũng là hiện thân của châm ngôn về chữ “sống”. Nhưng không phải dưới dạng cái loa phát ngôn cho tư tưởng tác giả, “tôi” – Shiga Haruki thuyết phục người đọc ở sự thay đổi tích cực của cậu ấy. Từ một người coi bản thân tựa “chiếc thuyền lá”, gió thổi, nước đẩy tới đâu, “tôi” sẽ trôi theo tới đó, không có nhận thức về con người, thế giới, thuận theo đối phương rồi tôi dần cuốn theo Sakura, mở lòng đón nhận thanh âm cuộc sống.Xây dựng cá nhân “tôi” như điển hình của một bộ phận không nhỏ thanh thiếu niên Nhật Bản thụ động, ngại giao tiếp với xã hội, sống khép kín, thu mình; tác giả Yoru Sumino như ngầm khẳng định: Giữa dòng chảy cuộc đời, chẳng ai có thể mãi là một chiếc thuyền lá. Từng khoảnh khắc ta hiện diện trên trên cõi đời vẫn luôn ẩn chứa những bất ngờ không thể lí giải, có thể là duyên kì ngộ, cũng có thể là những điều tàn nhẫn khiến bản thân ta như muốn ngã gục. Song, lựa chọn cách sống, cách đối mặt với mỗi vấn đề phát sinh như thế nào lại là quyết định của riêng mỗi người. Thậm chí, việc thuận theo dòng chảy, thuận theo quyết định người khác, sống khép kín, thu mình cũng là một chọn lựa. Và với quỹ thời gian ngắn ngủi, con người tiếc nuối hay hi vọng, nằm ở chính việc người đó chọn lựa cách sống, lựa chọn từng bước tiến trong cuộc đời.Và bài ca về sự sống trong tiểu thuyết ”Tớ muốn ăn tụy của cậu” còn hiện diện ở bóng hình những người đã bên cạnh “tôi” và Sakura. Là cậu bạn lúc nào cũng rủ “tôi” ăn kẹo cao su như góp tiếng nói để “tôi” hiểu rằng, “tôi” không còn là một cá nhân vô hình giữa tập thể lớp. Là cô gái có tên Kyoko không chỉ là bạn thân của Sakura mà còn đóng vai trò, tựa sợi dây nối tiếp minh chứng cho tình bạn giữa Sakura – “tôi” từng tồn tại trên cõi đời. Cả những bậc phụ huynh xuất hiện trong cuốn truyện như biểu tượng của kinh nghiệm, sự từng trải, giúp định hình lối đi, cân bằng cảm xúc cho lớp trẻ vẫn đang lạc lối.Bằng một giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng, thuần khiết mà không kém phần day dứt, ”Tớ muốn ăn tụy của cậu” viết về sự sống và hi vọng bằng những nỗi đau thương quặn thắt. Nhưng có lẽ, trải qua đau thương, người ta mới càng thêm trân trọng hạnh phúc, vượt qua đêm tối để thấy ánh sáng người ta mới càng trân trọng hi vọng hướng tới tương lai; đối diện với tử sinh, người ta mới càng thêm trân trọng sự sống và những khoảnh khắc hiện diện trên cõi đời.Đồng thời, từ trang viết ”Tớ muốn ăn tụy của cậu”, tác giả Yoru Sumino cũng như muốn gửi gắm những giá trị rất “thiền” về cái chết và sự tái sinh. Có lẽ chết đi cũng không đồng nghĩa với kết thúc mà chỉ là hình thức khác của sự sống. Con người ra đi, hóa thành cát bụi song người ta sẽ lần nữa tái sinh, trong kí ức những người ở lại. Như những nụ hoa anh đào, hoa tàn chỉ là hình thức để loài cây này tiếp tục ủ nụ, chờ đến mùa xuân lại bung cánh. Tựa cô bé Sakura mất đi nhưng nụ cười, tinh thần sống tích cực của cô bé vẫn mãi còn trong trái tim những ai đang sống. Like Share Trả lời
4 tháng trước Khi sự sống tựa như cánh hoa đào Thoạt tiên, cái tên Kimi no suizou wo tabetai – “Tớ muốn ăn tụy của cậu” thật dễ khiến người đọc liên tưởng đến một câu chuyện kinh dị, rùng rợn. Nhưng trái ngược với ấn tượng ban đầu ấy, “Tớ muốn ăn tụy của cậu” lại là câu chuyện thấm thía, nhẹ nhàng, trong sáng tới thuần khiết mà đau đớn đến tận tâm can và gợi bao suy ngẫm về giá trị sống cùng những triết lí nhân văn tưởng chừng hết sức giản dị nhưng dường như cuộc sống bộn bề, ta đã lỡ lãng quên.Lật giở từng trang sách, cả tác phẩm tựa cuốn nhật kí của một chàng trai mắc chứng ngại giao tiếp kể về những tháng ngày gần gũi bên cô bạn mắc căn bệnh nan y chỉ còn sống được chưa đầy một năm. Tình tiết truyện không gay cấn đến nghẹt thở, cũng chẳng cốt lấy sự bất ngờ để câu kéo ánh nhìn từ độc giả. Mà chính những câu chữ chân thật, gần gũi; từng tình tiết, sự kiện cứ thế hiện lên như chính từng nhịp dòng đời đã cuốn hút người xem đến những trang truyện cuối cùng. “Chỉ có vậy, tôi mới có thể cảm nhận rằng không phải cô ấy đang nhìn vào cái chết, mà nhìn vào sự sống. Và chỉ có vậy, tôi mới có được cảm giác trái tim nhỏ bé của mình trở nên nhẹ nhõm hơn. Tôi là một kẻ hèn nhát. Rõ ràng tôi đã biết nhưng đâu đó vẫn không thể chấp nhận việc cô ấy sẽ chết.”Tình tiết truyện giản dị, trong trẻo, tươi sáng đến nỗi, dường như một khoảnh khắc, ta quên mất rằng đây là cuốn sách viết về một cô gái mười bảy tuổi còn chưa đầy một năm để sống. Chỉ đến khi, bước ngoặt chuyển tiếp thực sự xuất hiện, độc giả mới nhận ra, “Tớ muốn ăn tụy của cậu” dẫu tươi sáng đến đâu cũng không phải một câu chuyện chiều lòng người đọc bằng phép màu biến điều không thể thành có thể. Mà tác phẩm này được tác giả Yoru Sumino xây dựng chân thực đến tàn nhẫn. Cô bé Sakura ra đi khi thời hạn một năm còn chưa đến, không phải vì chứng bệnh ung thư tuyến tụy cô vẫn chiến đấu bấy lâu; sự ra đi bất ngờ, tức tưởi, đau đớn và để lại đau thương cho tất cả những người xung quanh đồng thời khiến ta thấu hiểu sự thật nghiệt ngã rằng: Cuộc đời vốn chẳng công bằng nhưng lại rất công bằng với tất cả.Cuộc đời sẽ không vì bạn bất hạnh mà thiên vị bạn hơn những người khác. Nên bởi thế, cuộc đời lại như trở nên quá đỗi bất công với bao sinh mạng vốn mang quá nhiều bất hạnh. Chúng ta có thể lựa chọn để trở thành người này, người khác, lựa chọn cách sống như này như kia; song ta lại chẳng thể lựa chọn những biến cố trong cuộc sống của chính mình. Vì vậy, ta chỉ có thể sống sao cho khỏi phí hoài quỹ thời gian hiện tại và tranh thủ nói những lời yêu thương với người ta cảm mến. Bởi, chẳng ai có thể đoán định trước tương lai sẽ thế nào. Like Share Trả lời
4 tháng trước Khoảnh khắc kết nối những trái tim “Có thể như vậy , chúng ta là người đối lập”“Tôi không viết về ngày mai của tôi – người vẫn còn thời gian , nhưng tôi đã nghĩ về ngày mai của cô ấy – người chẳng có mấy thời gian đã được hẹn trước.Cái logic ngu ngốc gì thế này !Tôi đã nghĩ thế giới này sẽ ưu ái trước sinh mệnh của một cô gái mà những ngày sống chẳng còn là bao.Đương nhiên , làm gì có chuyện như vậy . Đã không như vậy , thế giới không phân biệt một ai.Nó không nương bàn tay tấn công bình đẳng ấy với bất cứ một ai, kể cả tôi – một người thân thể khỏe mạnh hay cô ấy – người sắp ra đi vì căn bệnh nan y . Hai con người trái ngược và khác biệt liệu có thể thân thiết với nhau được không? Liệu một cô gái 17 tuổi có thể chấp nhận mình còn rất ít thời gian để sống ? Sumino Yoru đã mang đến một câu chuyện thật đẹp giữa nữ chính Yamauchi Sakura và nam chính Shiga Haruki.Sakura là một cô gái hòa đồng , vui vẻ , luôn nở nụ cười trên môi ngay khi phải đối mặt với căn bệnh nan y đang mang trong mình .Haruki người trái ngược hoàn toàn , một người trầm lặng , sống nội tâm, không kết giao bạn bè và yêu những cuốn sách. Haruki tình cờ biết về căn bệnh của Sakura và từ đó họ trở lên thân thiết hơn . Nói chính xác, Haruki nắm giữ bí mật của Sakura . Và từ đây, họ bắt đầu hiểu nhau qua vài lần nói chuyện , đi chơi , đi ăn , đi du lịch và ở bệnh viện nữa . Tình cảm càng lớn dần , nước mắt cũng nhiều hơn .Cuộc sống luôn vội vã , ai cũng chạy theo những con đường danh vọng của mình mà không nhận ra bản thân đang dần tạo ra những khoảng cách đối với những người xung quanh . Thậm chí là đánh mất chính mình , gia đình , tình yêu và hạnh phúc . Mặc dù , đau đớn và tuyệt vọng khi chỉ sống được một vài tháng nữa . Nhưng Sakura vẫn luôn thể hiện sự mạnh mẽ , kiên cường , luôn mang những năng lượng tích cực của mình đến với những người xung quanh và tận hưởng những ngày cuối cùng được tồn tại mà không có cảm giác tiếc nuối. Với lối dẫn dắt tự nhiên và sáng tạo . Tác giả đã mang lại cho tôi những cảm xúc tuyệt vời khi đọc cuốn sách này .Để rồi có sự tiếc nuối : tiếc tình cảm mà họ dành cho nhau, tiếc thời gian lại quá ngắn, hai người bị chia cách bởi hai thế giới.-“ Làm sao để trở thành người như cậu ?-“Tớ muốn làm người như cậu “ Like Share Trả lời
4 tháng trước Một cuốn sách sâu sắc từ tựa đề đến nội dung Chắc hẳn khi nghe đến cái tên ”Tớ muốn ăn tụy của cậu" rất nhiều bạn sẽ phải hốt hoảng và tưởng tượng đến những tình cảnh máu me be bét, một bộ truyện kinh dị có đúng không nào? Thế nhưng đằng sau cái tên ấy là một câu chuyện bi thảm đầy nước mắt về tình yêu.Hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, tưởng chừng như họ không thể thân thiết được ấy vậy mà cả hai lại trở thành một điều đặc biệt trong cuộc sống của nhau. Trong một lần tình cờ, Kitamura Takumi nhặt được cuốn nhật ký của Yamauchi Sakura và biết được cô bị mắc căn bệnh về tuyến tụy. Rất ít người biết được bí mật ấy thế nên Takumi đã quyết định ở bên cạnh bạn mình để thực hiện ước nguyện cùng Sakura.Một cô gái ở tuổi 17 với bao nhiêu ước mơ, hoài bão ấy vậy mà phải đối diện với án tử của cuộc đời. Trong chuyện Sakura là một cô gái lúc nào cũng vui vẻ và hoạt bát, thật ra cô bạn ấy chỉ đang muốn che giấu đi cảm xúc thật của mình. Một chàng trai ở độ tuổi 17 nhưng lại sống một cuộc đời thầm lặng, cậu nhút nhát, khi nào cũng thích ở một mình ấy vậy mà lại đáp ứng những nguyện vọng của Sakura. Sakura thật may mắn, quãng thời gian ngắn ngủi ấy cô có thể ở bên cạnh Takumi. Takumi giống như ánh mặt trời rọi thẳng vào góc sâu thẩm trong trái tim của cô gái nhỏ ấy.“Tôi không biết về ngày mai của tôi – người vẫn còn thời gian, nhưng tôi đã nghĩ ngày mai của cô ấy – người chẳng còn mấy thời gian đã được hẹn trước.Cái logic xuẩn ngốc gì thế nàyTôi đã nghĩ thế giới này sẽ ưu ái trước sinh mệnh của một cô gái mà những ngày sống chẳng còn là baoĐương nhiên, làm gì có chuyện như vậy. Đã không như vậyThế giới không phân biệt một ai.Nó không nương bàn tay tấn công bình đẳng ấy với bất kỳ ai, kể cả tôi – người có một thân thể khỏe mạnh, hay cô ấy – người sắp ra đi vì một căn bệnh nan y.”Sakura thật mạnh mẽ, mặc dù phải chịu đau đớn vì bệnh tật nhưng cô không từ bỏ mà vẫn vui vẻ ở bên cạnh người bạn của mình. Cô biết rằng thời gian sống của mình không còn nhiều vì thế cô luôn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc để không phải nuối tiếc bất cứ điều gì. Qua những lần trò chuyện và cùng nhau đi chơi cả hai càng ngày thân thiết, tình cảm ấy vô cùng chân thành của một cậu bạn dành cho một người đang cận kề cái chết.“Tớ muốn ăn tụy của cậu" là một cuốn truyện hay, nhẹ nhàng, hấp dẫn người đọc từ ngôn từ đến cảm xúc. Cách Sumino Yoru dẫn dắt câu truyện ấy rất dịu dàng nó khiến cho bạn đọc khó có thể quên được. Sự sống quả thật rất mong manh với một người biết trước án tử của mình thế nhưng cách Sakura đối diện với nó khiến ai trong chúng ta cũng phải thán phục. Cuốn sách là bài học về tình bạn về tình người để mỗi chúng ta ai cũng sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn trong cuộc sống.Hãy trân trọng sự sống, bởi chúng ta chẳng ai biết trước được ngày mai của mình có đến nữa hay không? Đừng để phải nói chữ nuối tiếc quá nhiều, hãy sống theo cách mà bạn yêu thích, trở thành người mà bạn muốn trở thành. Cuộc đời có bao nhiêu, tại sao phải đắn đo? Mỗi buổi sáng khi thức dậy bạn biết mình vẫn còn sống thì hãy tận hưởng nó một cách trọn vẹn. Like Share Trả lời
4 tháng trước Sự Sống Mong Manh Từ “A Walk to Remember” đến “The Fault in Our Stars”, những câu chuyện tình cảm tuổi teen tràn ngập với mô típ yêu một người mắc bệnh nan y. Tác giả Yoru Sumino và họa sĩ Idumi Kirihara (dịch giả Beni Axia Conrad) đã mang đến góc nhìn của họ về mô típ này trong tiểu thuyết manga *I Want to Eat Your Pancreas (Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu)*, tác phẩm cũng đã được chuyển thể thành anime và phim live-action. Như thường thấy trong những câu chuyện như thế này, một chàng trai trẻ gặp khó khăn trong cuộc sống đã yêu một cô gái đang dần lụi tàn. Chúng ta sẽ gọi nhân vật chính là “MC” trong bài review này bởi vì tên của cậu không được tiết lộ cho đến cuối sách và tôi muốn tránh tiết lộ nội dung. MC là một người sống nội tâm, không thoải mái với việc người khác nhìn nhận mình dựa trên cái tên của cậu. Vì vậy, trong suốt cuốn sách, mỗi khi cậu được gọi tên, nó lại được thay thế bằng những cụm từ như [Bạn Cùng Lớp Biết Bí Mật Của Tôi], [Bạn Cùng Lớp Hướng Nội], hoặc [Bạn Cùng Lớp Trông Có Vẻ Buồn Bã].Cô gái, Yamauchi Sakura, mắc một căn bệnh tụy không xác định giai đoạn cuối. Cô được khuyến khích viết nhật ký nỗi đau về căn bệnh của mình, nhưng cuốn nhật ký này đã vô tình bị MC phát hiện, tiết lộ bí mật của cô. Sakura đã giấu bệnh tình của mình với tất cả mọi người trừ gia đình và cảm thấy được giải thoát khi có ai đó khác biết về điều này. Cha mẹ cô lo lắng cho cô, và cô sợ bạn bè sẽ đối xử với mình khác đi. Khi MC hầu như không có phản ứng gì sau khi biết một người bạn cùng lớp của mình đang chết dần, cô cảm thấy bị thu hút.Sakura muốn sống hết mình trong khoảng thời gian còn lại và bắt đầu mời MC tham gia mọi loại hoạt động với cô vì cậu biết bí mật của cô nhưng không đối xử với cô khác đi. Từ nhà hàng đến những chuyến đi chơi ở các thị trấn lân cận, họ dành thời gian bên nhau. Sakura thường nói bâng quơ về cái chết sắp đến của mình và mong muốn tìm thấy tất cả niềm vui trong cuộc sống. Điều này là thử thách đối với MC khi cậu bắt đầu mở lòng và cố gắng hiểu cảm xúc của mình dành cho Sakura và nhận ra rằng cô ấy sẽ một ngày nào đó ra đi, để lại cậu với chỉ những ký ức về cô.Tiêu đề của cuốn sách bắt nguồn từ một câu chuyện mà Sakura kể về một niềm tin trong một số nền văn hóa rằng nếu một người bị bệnh, họ sẽ ăn bộ phận khỏe mạnh tương ứng từ một con vật và sẽ khỏi bệnh. Do đó, cô ấy đùa rằng cô muốn ăn tuyến tụy của MC.Trước khi gặp Sakura, MC không có bạn bè. Cậu là một kẻ cô độc lãnh đạm, xa lạ với tất cả mọi người xung quanh. Cậu tự nhủ rằng mình không muốn dính vào những rắc rối, nhưng thực tế là cậu sợ kết nối với người khác và sau đó mất đi họ. Gặp gỡ Sakura là điều cậu luôn muốn tránh, nhưng cậu cảm thấy bị cuốn hút vào cô. Có lần cậu hỏi Sakura điều đó có nghĩa là gì "để sống" và cô trả lời rằng nó có nghĩa là "có sự gắn kết với người khác." Trong thời gian bên nhau, họ dạy cho nhau ý nghĩa của cuộc sống và cách đối diện với cái chết.Cái chết đóng vai trò nổi bật trong câu chuyện, và có thể người đọc sẽ nghĩ rằng họ đã sẵn sàng khi Sakura ra đi. Tuy nhiên, cái chết của cô ấy vẫn là một cú sốc và bất ngờ, càng làm rõ hơn sự mong manh của cuộc sống và nhu cầu sống trọn vẹn của chúng ta. MC còn lại để thương tiếc mất mát của bạn mình. Câu chuyện tiếp tục theo dõi tác động của cái chết của Sakura đối với cha mẹ và bạn bè của cô trong vòng một năm sau đó. Dù phải đối mặt với nỗi sợ tồi tệ nhất và mất đi người thân thiết, MC đã trưởng thành và tìm kiếm thêm bạn bè, tạo thêm nhiều mối liên kết với người khác.*Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu* là một cuốn sách thiếu niên tuyệt vời với hình ảnh minh họa đẹp. Nó có thể giúp một thanh thiếu niên hiểu được cách để vượt qua sự bối rối của tuổi mới lớn, tình yêu, cảm xúc của sự hấp dẫn, cô đơn, kết bạn, cảm giác bị phán xét, và nhiều thứ khác. Ngoài ra, nó còn đề cập đến những chủ đề rất nặng nề như trầm cảm, mất đi người thân, ý nghĩa của cái chết, và ý nghĩa của việc thực sự sống.---**Review Bởi M. T. Bennett, YN dịch** Like Share Trả lời
4 tháng trước Một cuốn tiểu thuyết đáng để bạn đọc! Tôi đã khóc quá chừng khi đọc cuốn sách này.Trước khi bàn về cuốn sách, tôi muốn nói lý do tại sao nó lại gây được tiếng vang lớn với tôi như vậy. Cả hai nhân vật trong sách đều có những đặc điểm mà tôi thấy ở bản thân mình. Tôi là một mọt sách, và không giống như bây giờ, khi lớn lên, việc bị cô lập và bị bắt nạt luôn đi đôi với việc trở thành một mọt sách. Tuy nhiên, tôi đã cân bằng nó bằng cách có những người bạn thân trong khi cũng không cố gắng trở thành một kẻ ẩn dật hoàn toàn. Vì thế, tôi đã dành nhiều thời gian rảnh của mình để đọc tiểu thuyết, truyện tranh, xem các chương trình truyền hình, anime, hoặc chơi game. Điều này làm tôi kết nối với cách nhìn nhận cuộc sống của nhân vật chính [Không Tên]-Kun khi tôi ở độ tuổi của cậu ấy. Nói đơn giản, tôi không thấy mình thú vị, vậy thì tại sao ai khác lại thấy thú vị về tôi? Vậy tại sao phải thấy ai khác thú vị làm gì?Ngược lại, chúng ta có Sakura, và đây không phải là một spoiler, cô ấy mắc bệnh tuyến tụy và đang chết dần. Cô ấy hướng ngoại, và dùng sự hài hước để che giấu nỗi đau của mình. Cô yêu thương những người thân cận với mình và sẽ làm BẤT CỨ ĐIỀU GÌ vì họ. Thậm chí là che chắn cho họ khỏi nỗi đau mà cô đang trải qua. Đây là điều tôi cũng làm, và có thể liên hệ hoàn toàn với cô ấy. Vì thế, khi nhìn cách cô ấy đối diện với căn bệnh khủng khiếp này, tôi có thể đặt mình vào vị trí của cô ấy 100%.Giờ hãy nói về câu chuyện. Nhân vật chính của chúng ta không tiết lộ tên của mình. Thực ra cậu ấy có tiết lộ, nhưng mỗi lần ai đó nói đến tên cậu, cậu lại tưởng tượng ra những gì HỌ nghĩ về cậu. Điều này tạo ra những cảnh rất hài hước, và đồng thời khiến bạn cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy. Đây là một ý tưởng truyện rất thông minh, tương tự như "Silent Voice" (một manga tuyệt vời khác) nơi mà nhân vật khi nhìn vào mặt người khác thấy một dấu X lớn vì cậu quá sợ hãi để thực sự nhìn vào mặt họ sau khi bị bắt nạt quá lâu. Vì thế, khi Không Tên-kun phát hiện ra nhật ký của Sakura và biết rằng cô mắc căn bệnh này, cô quyết định hoàn toàn làm bạn với cậu. Vì cậu sẽ là NGƯỜI DUY NHẤT ngoài gia đình trực tiếp của cô biết về việc cô sắp chết.Cuốn sách này không che giấu sự thật, hoặc nói có thể tình hình sẽ đổi chiều, rằng nữ chính của chúng ta sẽ ra đi. Nhưng điều tuyệt vời mà cuốn sách làm là đưa bạn vào một cuộc sống, dù ngắn ngủi, để thấy bạn có thể tận hưởng nó như thế nào. Và nó khiến bạn đặt câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống đối với bạn, và những người xung quanh bạn. Nó chạm đến mọi khía cạnh cảm xúc mà nó cần.Nhưng điều thực sự hiệu quả hơn tất cả là lời thoại. Nhiều manga cần phải được dịch và đôi khi những câu đùa không được khéo léo khi dịch sang ngôn ngữ khác. Nhưng trời ơi, tôi đã cười, cười mỉm, và cười lớn ở nhiều cảnh trong đây. Thêm vào đó, những khoảnh khắc nghiêm túc thực sự khiến tôi không thể rời mắt khỏi trang sách và đây là hơn 400 trang tôi đọc chỉ trong một lần ngồi. Đúng, nó tốt đến mức đó.Nghe này, tôi có thể ngồi đây và nói về điều này mãi mãi. Tối qua, tôi nằm xuống lúc 8:15PM và đọc xong khoảng 9:45PM. Có một lúc tôi phải đặt sách xuống vì tôi đang khóc và nước mắt rơi xuống trang sách. Vợ tôi nhìn tôi như thể tôi điên và tôi nói với cô ấy "Điều này ngang ngửa với đoạn kết của tập 7 trong Saga" và cô ấy kinh ngạc. Đúng vậy, mọi người ạ, đây là cuốn sách đáng để đọc.Đây có thể là một trong những manga yêu thích nhất của tôi từ trước đến giờ. Tốt ngang với "Your Name" và "Silent Voice", và chắc chắn là một cuốn PHẢI đọc. Tôi chấm 5 trên 5.--------**Cre: James DeSantis, YN dịch** Like Share Trả lời
4 tháng trước Hạnh phúc trong bi kịch Tôi đã khóc. Rất nhiều. Tôi nghĩ đó là tất cả những gì cần nói....Nhưng đây là phần tôi lảm nhảm về nó :DĐể cho rõ ràng, tôi cần phải nói rằng tôi không thường xuyên khóc vì sách. Do đó, một phần kỳ lạ nào đó trong tôi luôn muốn tìm kiếm tất cả những tác phẩm "lấy nước mắt" mà tôi có thể để xem liệu nó có "tác dụng" với mình không. (Gõ những dòng này ra làm tôi thấy mình có vẻ còn kỳ quặc hơn tôi nghĩ, nhưng thôi kệ, vì tôi cũng lo lắng như bạn vậy.)Bỏ qua những thói quen kỳ lạ, việc đọc manga này là một quyết định tệ hại của tôi. Nó đã khiến tôi trở thành một mớ hỗn độn, và sau khi xem xong bản anime chuyển thể (và lại khóc vì nó!), tôi chắc chắn rằng mình sẽ nghĩ về nó một thời gian dài.“Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu” ban đầu có vẻ chỉ là một câu chuyện tình cảm bi thảm khác. Chàng trai gặp cô gái mắc bệnh nan y. Cô gái thay đổi quan điểm sống của chàng trai, hoặc ngược lại. Chàng trai và cô gái yêu nhau. Cô gái qua đời, để lại chàng trai với trái tim tan vỡ nhưng được trưởng thành nhờ khoảng thời gian họ đã chia sẻ.Một mặt, câu chuyện này có thể trở nên vô cùng sáo rỗng, với những nhân vật hoạt động như những khuôn mẫu sống và cốt truyện dễ đoán hơn cái chết của nhân vật bước vào tầng hầm trong phim kinh dị. Nhưng không phải vậy. Nó *thực sự* không phải vậy. Manga này thật sự truyền tải ý nghĩa của cuộc sống và tác động đến cảm xúc một cách sâu sắc.Dù Sakura chết ở cuối truyện, và nguyên nhân cái chết của cô ấy không liên quan đến bệnh tình, manga đã cho chúng ta thấy rằng cuộc sống đáng để sống, dù cho có chuyện gì xảy ra, qua cách mà Sakura từ chối để bệnh tật định nghĩa những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình.Ngoài ra, câu chuyện này còn khám phá ý nghĩa của các mối quan hệ và cách chúng định hình chúng ta, cũng như điều gì thực sự có nghĩa là được sống. Cách mà con người tác động đến nhau giống như cách chúng ta tác động đến họ. Vẻ đẹp tự nhiên trong việc nhận ra bản thân trong người khác, như những con người sống và hít thở.Manga đã thể hiện mọi thứ theo một cách vô cùng đẹp đẽ (tôi nói điều này theo nghĩa đen; phần nghệ thuật thực sự tuyệt vời), và nó hiệu quả trong việc khơi dậy lòng nhân ái của bạn bằng cách xử lý các chủ đề về đạo đức, tình yêu và mất mát. Nó thực sự khiến bạn suy nghĩ và muốn sống.Khi tôi đọc xong, tôi đã hoàn toàn kiệt sức về mặt cảm xúc. Tôi không nghĩ rằng mình từng khóc nhiều như vậy vì sự mong manh và nhân phẩm của cuộc sống con người.Tổng thể, manga này thành công trong việc truyền tải ý nghĩa mà không nhồi nhét những đỉnh cao triết lý nặng nề vào đầu bạn. Nó để bạn tự rút ra kết luận mà không có vẻ lên lớp, đồng thời duy trì được sự cân bằng hài hòa giữa sự hài hước và nỗi buồn man mác.Manga này vô cùng an ủi và ấm lòng, bởi vì dù cho bạn phải trải qua tất cả sự sầu muộn để đến được cuối câu chuyện, cuối cùng, nó vẫn là kiệt tác về câu chuyện của một chàng trai và một cô gái, gắn kết với nhau theo một cách bất ngờ, và mọi thứ xảy ra sau đó.---------**Cre: Human / Bookread, YN dịch** Like Share Trả lời
4 tháng trước Tình yêu & Khát vọng tuổi trẻ Câu chuyện Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu diễn ra vào một ngày mùa Xuân tháng tư, anh chàng mọt sách nhặt được quyển nhật ký với tựa đề “Sống với cái Chết” trong một lần đến bệnh viện. Trùng hợp thay, cuốn nhật ký ấy thuộc về cô gái cùng lớp với bản tính năng động, dễ thương mà ai cũng mến. Cô cho biết mình đang mắc chứng bệnh hiểm nghèo về tuyến tụy và thời gian không còn nhiều. Cô gái ấy là Sakura, với mong muốn tìm kiếm người chia sẻ bí mật này, cũng như để tận hưởng vẹn toàn những ngày còn lại, Sakura quyết định kết thân với người bạn “mọt sách”. Trái tim của chàng trai trẻ bị cô gái mang tâm hồn tự do, thánh thiện làm đảo điên. Chuỗi ngày hạnh phúc bắt đầu, theo sau là tiếng tích tắc của thời gian đuổi theo...Thời gian sáng tác cách đây không lâu nên có thể thấy nội dung cốt truyện mang màu sắc trẻ trung, pha lẫn sự hiện đại hợp với thị trường và giới trẻ hiện nay. Tuy nhiên, với một người xem khó tính như mình có thể dễ dàng nhận ra nét tương đồng với phim “Tháng tư là lời nói dối của em”. Cả hai đều nói về căn bệnh hiểm nghèo và về một anh chàng sống khép kín cùng cô gái luôn sôi nổi, hòa đồng. Mô típ hai nhân vật chính ở hai cực đối lập nhau trong Anime/Manga khá phổ biến và quen thuộc chính vì vậy nên mình không đánh giá cao về phần mở đầu của tác phẩm.Như mình đã đề cập, Tớ Muốn Ăn Tụy Cậu là tác phẩm có mô típ không mới mẻ nhưng càng xem, mình lại càng bị cuốn vào mối quan hệ “đặc biệt” của họ. Vì sao Sakura có thể thích một anh chàng… nhạt như nước ốc đến vậy? Tính cách của chàng mọt sách cũng không dễ gì để người xem chấp nhận. Cớ vì sao khi nghe tin cô gái sắp chết, Kitamura vẫn có thể giữ bộ mặt bình thản như không gì xảy ra? Theo chiều tiếp diễn câu chuyện, các khuất mắt dần được giải đáp. Tính cách “một chiều” của nhân vật chỉ là lớp vỏ che đi nhiều tầng ẩn sâu.Sakura mong muốn tận hưởng những tháng ngày cuối đời một cách bình thường, cũng vì lẽ đó, cô muốn giữ gìn những mối quan hệ hiện tại, nhất là đối với người bạn thân Kyouko. Có lẽ, trong thâm tâm Sakura muốn quên đi căn bệnh quái ác của mình. Nếu mọi người biết, họ sẽ đối xử với cô rất khác, bằng những ánh mắt thương hại, lo lắng và nuối tiếc. “Cái chết” sẽ như được gợi lại qua sự tương tác hằng ngày. Nhưng có bí mật nào mà lại có thể giữ mãi trong lòng? Sakura cần người giãi bày tâm sự, một người thấu hiểu và chia sẻ bí mật riêng tư mà vẫn có thể đối xử với cô bình thường.Về phần chàng mọt sách Kitamura, cậu là người sống thu mình, khép kín. Khi được Sakura chia sẻ bí mật, cách hành xử của cậu tuy có thể làm khó chịu một số người, nhưng trên một phương diện cũng hợp tình hợp lý vì nếu đặt mình vào cùng hoàn cảnh, sao dám chắc cô gái vui vẻ trước mắt đang nói thật hay đùa? Thế rồi, cậu cũng xuôi theo dòng cuốn của cơn gió mùa Xuân mát rượi. Số phận đưa đẩy hai con tim lẻ loi kết nối nhau. Nhưng có thật sự là số phận gắn kết? Tình huống chàng trai ngẫu nhiên gặp cô gái đã được giải thích bằng sự lựa chọn.Chính sự lựa chọn là chìa khóa tạo nên số phận! Anh đã cầm và đọc quyển nhật ký, chính sự lựa chọn này đã dẫn anh đến với Sakura, anh đồng ý ở bên cạnh cô, làm những điều cô mong muốn. Mọi hành động và chọn lựa của hai người đã dẫn họ đến với nhau. Số phận mà bạn mong muốn sẽ do chính bàn tay bạn tạo nên, cũng là bài học nhỏ mà tác phẩm truyền tải đến những người trẻ tuổi.Chủ đề tác phẩm lấy cảm hứng từ “The Little Prince” (Le Petit Prince – sáng tác bởi nhà văn người Pháp Antoine de Saint-Exupéry) và cũng là tựa sách nước ngoài yêu thích của Sakura. “Cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn bằng những mối quan hệ gắn bó”. Đây là chủ đề mang tính xuyên suốt trong câu chuyện! Qua mối quan hệ có phần lạ lẫm nhưng đặc biệt, con tim Sakura đã tìm thấy sự thanh thản trong chuỗi những ngày sót lại. Cái chết ai mà chẳng sợ! Sakura cũng có những lúc yếu lòng, khi nỗi lo lắng lấn át đi vẻ ngoài tươi tắn, yêu đời. Nhưng nhất quyết, Sakura không thể để Kyouko biết – người bạn thân nhất vốn là cô gái giàu cảm xúc, Sakura không muốn những ngày tháng cuối trong cuộc đời là những ngày buồn bã, xám màu. Chỉ những lúc như thế, chàng trai mọt sách là người duy nhất có thể thấu hiểu, kết nối với tâm hồn cô. Và cũng qua Sakura mà cuộc sống chàng trai mới trở nên thú vị, tràn đầy sắc hồng của tuổi thanh Xuân, anh dần mở lòng hơn với tất cả mọi người.Tác phẩm có nhiều tầng nghĩa, đặc biệt là cái kết sẽ làm sốc không biết bao nhiêu người. Có thể bạn biết trước cái kết, nhưng những gì diễn ra sẽ không như bạn nghĩ! Hình ảnh Sakura – cây hoa anh đào, tượng trưng cho những nét đẹp trong cuộc đời nhưng chóng phai tàn theo dòng chảy thời gian. Thế nhưng, tác phẩm không quá lấn sâu vào nỗi bi kịch, ký ức của người yêu thương vẫn tồn tại mãi trong trái tim của những con người còn sống. Hình ảnh cây hoa anh đào cũng là hình ảnh tượng trưng cho sự tái sinh. Tuy thời gian bầu bạn với Sakura không nhiều, nhưng những ký ức, hình ảnh về người con gái thánh thiện năm xưa đã giúp Kitamura trưởng thành và mở mình hơn (Chi tiết thú vị khác: tên của cậu và Sakura cũng rất hợp nhau).Diễn biến truyện không có cao trào thực sự, mạch truyện ngang ngang nhẹ nhẹ. Nhưng nội dung tác phẩm vẫn đảm bảo truyền tải hết ý nghĩa câu chuyện về cách mà Sakura đã thay đổi Kitamura bằng tâm hồn trong sáng và lạc quan của mình.Nhìn chung, Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu không chỉ đơn thuần là câu chuyện tình cảm bi kịch, mà còn là chuyến hành trình tìm kiếm nhân dạng, khám phá bản thân và khát vọng của những con người trẻ tuổi. Một tác phẩm hay đối với những ai chưa có dịp thưởng thức nhiều những bộ tình cảm – bi kịch. Nhưng nếu bạn là khán giả khó tính thì đừng quá hy vọng tác phẩm có thể làm bạn vỡ òa trong nước mắt, hãy giữ sự kỳ vọng thấp khi thưởng thức bộ phim này.Và nếu bạn – như mình – là người đã xem qua các tác phẩm tình cảm lãng mạn pha bi kịch xuất sắc như Ef A tales of Memories/Melodies, Clannad, Anohana, Shigatsu … thì tác phẩm “Tôi muốn ăn tuyến tụy của cậu” sẽ khó có thể lay động sợi dây “nước mắt” của bạn.-------- **Cre: CTV** Like Share Trả lời
1,5 sao
Tóm lại: Tôi thích bản manga hơn.
Có lẽ là do bản dịch nhưng tôi thực sự không thích giọng của MC. Tôi không thể diễn đạt nó thành lời. Tôi thực sự không thích anh ta.
Manga không dài lắm nên sẽ hợp lý nếu có một chút tường thuật để mô tả, nhưng để tường thuật mọi thứ nhỏ nhặt nhất anh ấy làm? Xin đừng.
Tôi cũng không thích cách anh ấy đề cập đến bản thân và người khác. Anh ấy không sử dụng tên riêng, thay vào đó sử dụng "bạn, ai là...", ''Tôi, ai là...", "cô gái, ai là...", hoặc những tiêu đề như "Người Bạn Tốt Nhất-san". Tại sao anh ấy không sử dụng tên riêng của họ?
Ồ, và không phải lúc nào tôi cũng có thể theo dõi xem ai đang nói gì. Các cuộc đối thoại không có chỉ số. Chỉ một hoặc hai câu được đặt trong dấu ngoặc kép. Chỉ vậy thôi đó.
Cuốn sách được 1 sao vững chắc cho đến khi tôi đọc đến chương của cô gái. Giọng kể của cô ấy dễ đọc hơn nhiều. Tôi ước gì cuốn sách nằm trong góc nhìn của cô ấy, thì tôi sẽ không có nhu cầu DNF (*bỏ ngang) cuốn sách ở mỗi câu tôi đọc.
Bây giờ tôi đã đọc cả manga và tiểu thuyết, tôi nghĩ tôi cũng sẽ xem phim. Cả hoạt hình và bản phim người đóng.