THƯ là một áng văn trần trụi ngột ngạt ứa ra từ người tù sau song sắt. Lâu nay, nếu có giai thoại gì về người tù, thì đó thường là một người tù kiên trì, có thành tựu. Ví như kiên trì rèn sức khi bị giam, và tạo ra một giáo trình thể hình hiệu quả… Ví như chịu khó đa dạng hóa cách vượt ngục, dù liên tục bị bắt về… Ví như kiên trì đào tường hàng chục năm ròng, chỉ bằng một cái đục đá… Qua THƯ, Keigo cũng đem đến một người tù kiên trì. Suốt 15 năm, bị cầm tù ngày nào, hắn đều cần mẫn tìm cách cầm tù những người ngoài đời ngày ấy, suốt 15 năm. Chuyện bắt đầu khi một thanh niên mới đôi mươi đột nhập tư gia để ăn trộm, ăn trộm xong không về ngay mà ngồi lại xem ti vi, xem đến nỗi giết người. Thật bi kịch! Nhưng phần chìm của bi kịch ấy vẫn còn ở đằng sau, trong áng văn trần trụi ngột ngạt tên THƯ này.
Xem thêm

Muốn chấm 5 sao, nhưng thấy chưa đủ xuất sắc và ấn tượng để được 5 sao nên cho 4.5 sao, làm tròn xuống 4 sao :)). Truyện hay và cuốn, đọc một lèo khong dứt ra được. Mấy cuốn trước của bác, đọc phải lê lết đến nửa quyển mới cuốn được nhưng quyển này cuốn liên tục, tài kể chuyện của bác đỉnh thật. Mỗi lần mình nghĩ mình đã đạt được câu trả lời cho vấn đề thì bác lại hé ra một góc nhìn khác. Nhiều lúc đọc chắc đoạn sau sẽ thế này, đời người không thể xuống chó mãi được, phải lên chứ nhỉ, nhưng mà cuộc đời của Naoki cứ xuống mãi xuống mãi. Nhiều lúc chỉ ước cái vòng kì thị luânr quẩn kia chấm dứt đi, ngừng lại đi nhưng nó không ngừng mà cứ kéo dài mãi. Tội ác mà người anh gây ra là cái chết không chỉ một người mà là cái chết của các kết nối xã hội. Sự kì thị sẽ còn mãi, cách con người ta phải kết nối lại sẽ như thế nào lại là một câu hỏi và trả lời thực sự quá khó. Tình cờ làm sao khi mình vừa đọc quyển này trong lúc cả thế giới đang nổi lên chiến dịch yêu cầu chấm dứt sự phân biệt đối xử với người da đen, rồi mọi người lại cãi nhau về yêu cầu quyền bình đẳng của người châu Á, của tất cả mọi người. Mình không đủ hiểu biết và ngôn từ chính xác để diễn giải suy nghĩ của mình. Nhưng mình khá đồng tình với quan điểm của một người chị rằng: Hầu hết mọi người đều có sự phân biệt người này người kia, nhưng hãy để suy nghĩ đó chôn chặt trong đầu bạn, đừng có biểu hiện ra ngoài và hãy cố gắng học hỏi để có thể dần dần thay đổi nhận thức, đừng cư xử như một đứa thượng đẳng, kì thị và hành động hãm l** là được (Cái này không phải là đạo đức giả ngoài mặt bình thường mà bên trong kì thị, mà là hãy cố gắng thay đổi và suy nghĩ theo khía cạnh để có cái nhìn trung dung nhất có thể). "Một thé giới không có phân biệt hay thành kiến, chỉ có thể là sản phẩm của trí tưởng tưởng. Bởi con người là loài sinh cật sống không thể thiếu phân biệt va thành kiến."