The White Darkness
Xem thêm

David Grann đã mang đến một tác phẩm cuốn hút với "White Darkness". Cuốn sách kể về câu chuyện của Henry Worsley, một người đàn ông bị ám ảnh bởi lòng can đảm và khát vọng chinh phục Nam Cực – một vùng đất khắc nghiệt và đầy thử thách.

Điều làm tôi ấn tượng nhất chính là cách Grann tái hiện lại hành trình của Worsley. Từng trang sách như mở ra một thế giới băng tuyết vô tận, nơi mà thiên nhiên vừa đẹp đến nghẹt thở, vừa đáng sợ đến tận cùng. Sự cô đơn, lạnh giá và kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần của Worsley được mô tả sống động, khiến tôi không thể rời mắt.

Cuốn sách không chỉ kể về một cuộc hành trình vật lý, mà còn là hành trình nội tâm của con người. Worsley không chỉ đối mặt với những trở ngại của tự nhiên mà còn với chính bản thân mình – sự sợ hãi, hy vọng, và lòng kiên định. Đọc xong, tôi cảm nhận được sự nhỏ bé của con người trước thiên nhiên, nhưng đồng thời cũng thấy được sức mạnh phi thường mà niềm tin và ý chí có thể mang lại.

"White Darkness" là một câu chuyện đầy cảm hứng về lòng dũng cảm và sự kiên cường, dành cho những ai yêu thích khám phá và hiểu sâu hơn về giới hạn của con người.

Như Grann đã lưu ý, Worsley bị ám ảnh bởi Shackleton, một nhà thám hiểm Bắc Cực nổi tiếng hơn với những thất bại, nơi mọi người không chết đói, hơn là bất kỳ thành công nào khác. Khác với Amundsen, người đã thành công, hay Scott, người đã chết theo cách kiên cường, Shackleton đã đưa mọi người về nhà. Sự ám ảnh của Worsley một phần có vẻ như liên quan đến kết nối gia đình (tổ tiên của ông, Frank, đã làm việc với Shackleton). Trước khi thực hiện nỗ lực solo, Worsley đã tham gia một chuyến đi bộ ba người cùng Will Gow (một người hậu duệ của Shackleton) và Henry Adams (cháu trai của Jameson Boyd).

Sự ám ảnh của Worsley cũng có vẻ như là một dạng thờ phụng anh hùng, khi ông thực hiện một cuộc hành hương thú vị đến mồ của Shackleton.

Grann trình bày một cái nhìn tổng quan nhanh về cuộc đời của Worsley, giúp người đọc cảm nhận được ai đã mất, chứ không chỉ là một bi kịch mơ hồ hay trừu tượng. Mặc dù Grann không nói rõ lý do, nhưng ông làm rất tốt việc cho phép người đọc cảm nhận được động lực và quyết tâm đã thúc đẩy cuộc hành trình của Worsley, đồng thời thấy được gia đình đã ủng hộ ông.

Bài tiểu luận dài được bổ sung bởi những bức ảnh, và tông điệu của nó mang tính tưởng niệm, nhưng êm đềm và toàn diện hơn một bài cáo phó.