3 quyển sách nên đọc trong những ngày bất lực nhất của tuổi trẻ

Nguyễn Vũ Thiên Anh

Muốn lò xo bay cao hãy ép nó đến tận đáy. Muốn nhìn màu xanh của biển cả hãy tự tháo mình khỏi bến cảng “an toàn”. Giới hạn giống như một rào cản mà chỉ khi thật sự vượt qua nó ta mới trọn vẹn sống một cuộc đời. Nhưng hình như tuổi trẻ nào cũng e sợ nó cả, e sợ cái cảm giác bất lực chèn ép đến nghẹt thở mỗi khi mon men lại gần đường ranh giới phân đôi giữa khát khao và hiện thực. Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ trải qua cảm giác này. Nhưng sớm thôi, ở tầng đáy của sự đau đớn, khi mong muốn được sống lớn hơn sự sợ hãi, họ sẽ có một cuộc đời.

Có rất nhiều “tuổi trẻ” như vậy tồn tại trong những trang sách. Tuổi trẻ dám yêu, dám sống, dám thể hiện trọn vẹn những cảm xúc giữa biến thiên cuộc đời, những “tuổi trẻ” thật sự sống bất chấp luật lệ và sự chèn ép giữa một xã hội đầy giông tố. Đi cùng những nhân vật ấy, chứng kiến cách mà họ khóc, họ cười, cách mà họ đấu tranh cũng là một cách để ta nhìn và chiêm nghiệm những chân lý của cuộc đời. Dưới đây là danh sách tổng hợp 3 quyển sách mà trong những ngày bất lực nhất của tuổi trẻ, hãy tìm đến để xem cuộc sống thực sự trong như thế nào. Đọc để hiểu, đọc để đi và đọc để tự mình bước qua những đêm dài.

1)    Kẻ trộm sách – Markus Zusaki

Một quyển sách chứa đựng nhiều hơn cả… một quyển sách. Rất khó để có thể miêu tả trọn vẹn nội dung của “Kẻ trộm sách” khi mà nó chứa đựng toàn bộ câu chuyện lịch sử thời chiến xoay quanh hai nhân vật cô bé Liesel và chàng bạn thân Ruby. Tác phẩm này nổi tiếng đến mức nó đã được chuyển thể thành phiên bản điện ảnh như là một trong những hồi ức đẹp nhất của thế chiến thứ hai trên Đức Quốc Xã.

Nhưng một lời khuyên là nếu muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác mà “Kẻ trộm sách” mang lại hãy tìm đến bản giấy, tìm con chữ trên trang sách trước rồi mới tới thước phim trên màn ảnh rộng. Vì trên trang sách có thứ mà màn ảnh không có: Một thần chết đồng hành từ đầu đến cuối tác phẩm cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Câu chuyện được kể bằng lời của thần chết trên con phố mang tên Thiên Đường, là những thông điệp hòa lẫn giữa niềm vui, hạnh phúc tột độ và những cái chết thời chiến mà đến cả “người canh giữ cái chết” cũng phải rùng mình. Trang sách ở đây đóng vai trò như một hàm ý mà tùy vào góc nhìn thưởng thức hoặc phân tích mà câu trả lời về vai trò của những cuốn sách sẽ là những đáp án hoàn toàn khác nhau. Nhưng chung quy sách vẫn giữ vai trò quan trọng như một tia hy vọng, một người bạn đồng hành cứu sống cô bé Liesel khỏi những tội ác khủng khiếp mà phát xít Đức mang lại.

Xuyên suốt cuộc hành trình là những mâu thuẫn đan xen rất khó tả, khi niềm vui dâng cao lại dấy lên những cảm giác chẳng lành, khi đau khổ tột độ lại thấy đâu đó bóng dáng của tình yêu. Đọc quyển sách cứ như là đọc tất cả cảm xúc mà một con người có thể trải qua vậy. Nó đẹp, cay nghiến, rợn người và cho ta cảm giác gì đó tựa như một người giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng lúc nửa đêm. Bàng hoàng, hoảng loạn nhưng khát khao được tồn tại, được trải nghiệm cảm giác hơi ấm vẫn tràn qua cơ thể, được thấy những người thân yêu nhất bên cạnh mình. Là quyển sách được kể bởi thần chết nhưng lại dành cho những kẻ đang sống và khát khao giữ mãi cảm giác này.

2)    Kafka bên bờ biển

Là một quyển sách khó nuốt, hay phải nói trắng ra là hoàn toàn có nguy cơ không hề hiểu một chữ nào trong quyển sách ngay từ lần đầu tiên đọc. Bởi nó được viết ra bởi Haruki Murakami bậc thầy trong việc khiến người khác mãi day dứt, trăn trở trong việc sử dụng những từ ngữ tưởng chừng như không mang một ý nghĩa gì. Truyện của Murakami là vậy, không hiểu ở thời điểm này nhưng rồi sẽ hiểu ở một thời điểm khác. Nhất là với những người trẻ, khi mà họ trưởng thành hơn, đủ can đảm để đối diện với sự thật ẩn sâu bên trong bản thân mình.

Đọc “Kafka bên bờ biển” đôi lúc sẽ có cảm giác nhờn nhợn nơi gáy cổ, ớn lạnh trước cái cách mà một con người (hoặc chính chúng ta) có thể đột ngột thay đổi và để cho những mặt tối lần lượt nhấn chìm bản thân mình. Hành trình đi tìm bản ngã của những người trẻ được tác giả ghi lại như một thứ gì đó lập dị và khó hiểu hoặc thậm chí phải gọi là méo mó đến biến dị. Đó cũng là cách mà Murakami cố tình vặn xoắn để làm tổn thương hoặc chữa lành những chỗ mà ông cho rằng cần thiết trong tâm hồn của độc giả.

Bước vào quyển sách với tâm thế như nào, “Kafka bên bờ biển” sẽ làm lộ nguyên cái tâm thế ấy. Trần trụi, mỏng tang, không chút che dậy. Cho tường những thứ chưa tường, cho hiện diện những thức chưa hiện diện hoặc cố tình bị đổi thay vì một lí do nào đó. Để sau cùng phục vụ cho một mục tiêu duy nhất, mỗi người rồi lại sẽ trở về với cái vốn có của mỗi người. Không phải là ai hay một cái gì khác mà cuộc đời muốn mình trở thành.

“Kafka bên bờ biển” là đọc không dễ nhưng lại là một quyển sách mà bất kì người trẻ cũng cần phải cầm qua. Để hiểu thứ mình đang theo đuổi và thứ mình mơ ước có thật sự giống nhau. Và để chắc chắn rằng chính mình, chứ không phải ai khác vẫn sống, vẫn đứng vững thay vì đổi thay theo những vẫn đục “rất đời”.

3)    6 người đi khắp thế gian

Đây có lẽ là quyển sách nổi tiếng nhất trong 3 quyển sách nên đọc trong những ngày bất lực nhất của tuổi trẻ, và có lẽ cũng là quyển nặng nề nhất, ít nhất là trong cảm nhận của cá nhân. 6 con người, 6 câu chuyện, 6 cuộc hành trình tụ lại 1 điểm chung là chu du khắp thế giới để chạy khỏi thứ đang ám ảnh kéo họ lại phía sau. Cũng giống như cách mà một đứa trẻ mơ ước về cuộc hành trình đi khắp thế giới, nhưng khi ước mơ chạm mặt đất việc đầu tiên đứa trẻ ấy mong ước là có thể an toàn trở về, không phải tiếp tục cuộc hành trình khai phá. Nhưng cuộc hành trình của những nhân vật trong quyển sách lại hoàn toàn khác, họ chỉ có duy nhất một con đường phía trước, cũng như duy nhất một lối về. Đó là lang bạt khắp thế gian.

Có thể ví von “6 người đi khắp thế gian” như một quyển từ điển về những vấn đề đang xảy ra khắp nơi trên Trái Đất này, từ tôn giáo, chính trị, chiến tranh, tình dục, những nền văn hóa đến cả những thứ không thể định nghĩa bằng lời. Thứ nào cũng như thứ nào, cũng có cách dằn xé người ta theo cách riêng của nó. Im lặng, rỉ máu và không để lại một dấu vết gì. Vì những vết thương ấy xuất phát và lớn lên từ bên trong, và cũng bởi không bao giờ có thể nhìn thấy nên cũng không có một cách nào chữa lành. Những câu chuyện mà các nhân vật mang theo đều có nỗi đau riêng của nó. Nỗi đau mà có lẽ ngoài những người trong cuộc ra, cảm nhận từ phía ngoài có lẽ cũng chỉ là cảm nhận thừa thải.

Cái đáng đọc ở đây là cách mà họ phản kháng, cách mà họ tự tìm lối thoát để giải phóng cho những nỗi uất ức đang dày vò mình. Có thể nó không hoàn hảo, có thể tất cả những gì họ làm từ đầu tới cuối chỉ là vật lộn và chạy trốn. Như cái cách mà loài người chạy trốn khỏi cơn mưa, để cho mình khỏi ướt, để có thể tự nói mình vẫn còn rất yêu mình. Những suy nghĩ ngông nghênh và bất cần rồi sẽ thay đổi khi kề cập giữa ranh giới sự sống và cái chết. “Phải chết đôi ba lần thì mới sống tốt được”, càng bị chèn ép và tuyệt vọng sự sống và khát khao lại càng hiện lên rực rỡ hơ bất cứ thứ gì. “Kịch tính chỉ là một màn chào hỏi và cuộc sống thực sự chỉ mới bắt đầu ở phía sau”

Trên đây là 3 quyển sách, tập hợp của 3 chuỗi nhân vật, 3 sự kiện khác nhau nhưng đều có một điểm chung là họ đã sống trọn vẹn một cuộc đời. Trong một cuộc hành trình nhiều ngã rẽ, dễ có những lúc ta vô phương và mông lung trong những câu hỏi về cuộc đời. Những lúc mà cả thế giới như đang trở mặt, thay nhau dằn xé ta từng người, từng người. Những thứ khiến ta sẵn sàng đặt dấu chấm hết cho những toan tính dang dở, hay thậm chí là cả cuộc đời.

Theo chân những quyển sách, theo chân những người trẻ ngông cuồng. Đọc để thấy cách họ đi, cách họ sống và hòa quyện cùng nỗi đau như một vẻ đẹp vốn có thay vì trốn chạy. Để ta biết kì thực đau đớn cũng là một dạng kí ức đẹp, rất rất đẹp. Đọc kĩ từng chương sách, lật giở kĩ lưỡng từng mẫu giấy mỏng tan. Vì điểm cuối của một trang sách, điểm cuối của những câu chuyện “rất đời” ấy lại là một câu chuyện khác đáng được trân trọng hơn. Câu chuyện của chính chúng ta.

Tác giả: [Nguyễn Vũ Thiên Anh]

Nếu bạn yêu thích bài viết này, hãy ấn nút Like của bài viết trên website và chia sẻ đến cộng đồng nhé!

--------

Tham gia cuộc thi The Reader Next Door để chia sẻ những cuốn sách hữu ích cho cộng đồng tại: https://bit.ly/31a65xY 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị và các cuộc thi về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Một tâm hồn mạnh mẽ thì luôn luôn có gì đó để tin tưởng và nương tựa. Hi vọng có nghĩa là tin tưởng và mong chờ điều tốt đẹp đến. Nếu điều gì đó chưa xảy đến, chúng ta nên tin tưởng nó sẽ tốt đẹp. Trong cuộc sống phải luôn luôn hi vọng và lạc quan thay vì thất vọng và bi quan. Hi vọng tạo ra động lực giúp chúng ta mạnh mẽ hành động, làm thay đổi thực tại theo chiều hướng tích cực. Sống luôn hi vọng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp và đáng sống, có nhiều thứ cần gắn kết, trân trọng và nâng niu. Người không biết tin tưởng, lạc quan vào một cái gì đó ở ngày mai luôn trói mình trong cảm giác bi quan, buồn chán và đau khổ. Ai cũng cần rèn luyện cho mình thói quen luôn luôn sống có ước vọng. Muốn làm được điều điều đó, bạn phải tự tin vào bản thân và cuộc sống, không ngừng nỗ lực học tập để hoàn thiện bản thân, chăm chỉ làm việc để tạo ra các giá trị sống. Chỉ khi bạn mạnh mẽ, bạn mới có niềm tin mạnh mẽ. Mọi sự lười nhác, ích kỉ và vô cảm đều mang đến nỗi thất vọng và thất bại. Chính nó sẽ dìm cuộc đời bạn vào trong bóng tối. Không ai cấm cản bạn ước vọng và tin tưởng một điều gì đó nên chớ từ chối niềm tin của chính mình. Kiên nhẫn là nghệ thuật hi vọng. Đừng bỏ cuộc trước khi mọi thất bại chưa thực sự rõ ràng. Hãy luôn tin tưởng điều đó để có đủ sức mạnh vượt qua nghịch cảnh vươn tới thành công

Cuốn sách dị thường giữa cuộc sống đời thường Nếu dùng một từ để miêu tả cuốn sách này thì ắt hẳn “dị thường” sẽ là một tính từ thích hợp. Dị thường ở đây là sự hòa trộn giữa những thứ quái dị, hoang đường với những điều giản dị, bình thường. Cuốn sách chứa đựng những yếu tố siêu thực mà dường như ý nghĩa của nó vượt lên trên những gì hiện hữu trên trang giấy, ngôn từ ở đây cũng trở thành một cái gì đó hoàn toàn siêu hình. Ngay từ những chương đầu tiên, tác phẩm đã thể hiện cái “lạ” khi để hai tuyến nhân vật với hai chuyến hành trình được chia đôi rõ rệt, Kafka ở những chương lẻ và những chương chẵn còn lại dành cho lão Nakata. Tưởng như khi bỏ cách một chương, đọc các chương lẻ với nhau, rồi các chương chẵn với nhau, chúng ta sẽ có hai câu chuyện hoàn toàn khác vậy. Ấy thế mà như sợi dây thừng với những sợi riêng rẽ mà bện lại, câu chuyện của hai con người này đan xen vào nhau và xuất hiện những điểm giao thoa nơi xảy ra những trùng hợp ngẫu nhiên đến kì lạ. Họ có chung điểm xuất phát, chung chuyến hành trình và thậm chí cùng hướng đến một điểm. Hai cuộc đời “tưởng chừng” như riêng biệt… Tác phẩm là hai câu chuyện tưởng như riêng biệt với hai cuộc đời của hai con người mà chẳng quen biết nhau hay có bất cứ mối quan hệ nào ràng buộc họ với nhau. Một bên là cậu học sinh trung học đang vào tuổi mới lớn, chập chững vào đời thì bên kia là ông già lẩm cẩm, đang ở bên kia sườn dốc của cuộc đời. Kafka Tamura, một học sinh trung học, bỏ nhà ở Tokyo vào sinh nhật 15 tuổi của mình, để chạy trốn thực tại, chạy trốn lời nguyền khủng khiếp mà người cha đã giáng xuống đầu mình. Có một yếu tố rất hay khi tác giả miêu tả Kafka, đó chính là ở nội tâm của cậu. Ở con người này chính bản thân cậu thì hoàn toàn mộc mạc và thực tế, nhưng những mối quan hệ xung quanh cậu, những câu chuyện về quá khứ của cậu thì lại luôn bí ẩn, chứa đầy những điều kì lạ. Từ một cậu bé với người cha vô tâm, bị mẹ bỏ rơi ngay từ khi còn nhỏ, cậu lớn lên như một học sinh cá biệt. Cậu luôn vịn vào “cái thằng cu tên Quạ” để trốn tránh những tình huống khó phản ứng trong cuộc sống. Nakata, một ông lão luôn tự nhận mình không được sáng dạ cho lắm, không biết đọc, sống nương nhờ vào trợ cấp hàng tháng và tưởng như chẳng bao giờ ra khỏi cái quận Nakoto. Với con người này thì có lẽ mọi sự kì lạ đã xuất hiện ngay từ thời điểm bắt đầu khi từ một cậu bé thông minh, sáng dạ, ông gần như đã chết trong 3 tuần để rồi khi tỉnh lại trở thành một con người hoàn toàn khác, quên hết tất cả, mất một nửa cái bóng của chính mình, như một bản thể ở thế giới song song này vô tình lạc sang thế giới kia trong lúc dòng thời gian nhiễu loạn vậy. Nhưng ở Nakata có sự khoan thai từ tốn mà có thể khiến người ta đến ghen tị. Lão sống chẳng cần để tâm tới thời gian, lão tham gia vào cuộc hành trình mà chẳng hề biết điểm đến hay phải làm gì tiếp theo. Những gì xảy ra với lão tựa như thoi đưa, tất cả đều tự nhiên mà không phải bận tâm hay toan tính điều gì. Thật là một cách du lịch kì lạ! Đời người bây giờ liệu rằng có còn được như thế khi mà guồng quay của cuộc sống cuốn ta đi, như cơn sóng dữ dội cuốn trôi những gì ta để lại trên cát? Kafka bên bờ biển và… nồi lẩu thập cẩm? Kafka bên bờ biển không chỉ đơn thuần là cuốn tiểu thuyết giả tưởng, mà ở đó là sự kết hợp của những yếu tố trừu tượng trong triết học, của những hình tượng tâm linh trong các câu chuyện thần thoại, cũng có những yếu tố kinh dị kì bí, nhưng cũng có những câu chuyện của hiện thực, của đời sống hàng ngày. Vì thế quả là không ngoa khi người ta ví đây như một nồi lẩu thập cẩm! Nhưng điểm hay là ở chỗ mặc dù câu chuyện chứa đầy những yếu tố giả tưởng, đầy những điều phi thường, thực tại và mộng ảo đan xen lẫn nhau, nhưng qua khung cảnh được tái hiện, qua ngòi bút của Murakami, tất cả những thứ ấy, mặc dù huyền bí nhưng vẫn vô cùng thuyết phục. Có thể độc giả sẽ có lúc hoài nghi rằng đâu đó trong cuộc sống thực tại sẽ xuất hiện những mê cung, những phiến đá cửa vào,…như thế. Điều gì tạo nên Kafka bên bờ biển? Hình ảnh trung tâm của tác phẩm, cũng chính là tiêu đề, Kafka bên bờ biển, đó vừa là bức tranh với hoài niệm về quá khứ, cũng là bản nhạc nơi khởi nguồn của khát khao lưu giữ hiện tại. Ngay từ khi cái tên bản nhạc được nhắc tới, dòng chảy của tác phẩm như cơn sóng trào lên và cuốn theo cái tên Kafka bên bờ biển từ giây phút đó, một điệp khúc chỉ với hai hợp âm, như mọi vật đều mang hai nghĩa. Đây là câu chuyện với đầy những ẩn dụ, là hành trình với đầy những mê cung, nơi quy tụ những cuộc đời với đầy những bản ngã, tác phẩm thực sự là cuốn tiểu thuyết sâu sắc nhưng như tác giả đã nói, chưa chắc đã có thể hiểu hết được ngay từ lần đầu. Với cuốn tiểu thuyết này, chắc chắn xứng đáng để quay lại đọc lần 2, và cả những lần khác nữa, khi ấy, khi đã trải nghiệm rồi, khi đã bị những cơn sóng của cảm xúc cuốn trôi, đã lạc những mê cung của cuộc sống, có thể độc giả sẽ chiêm nghiệm được nhiều điều hơn nữa, và biết đâu, sẽ bắt gặp chính bản ngã của đời mình! ~ Annie ~

Đầu tiên, mình biết cuốn sách bởi tựa đề ấn tượng của nó. Tựa sách ngắn gọn, súc tích nhưng thể hiện được phần nào nội dung đặc biệt cả câu chuyện. Đây là cuốn sách được chuyển thể thành phim lần đầu tiên mình xem thấy cảm động và toát lên sự ngây ngô nào đó của cô bé Liesel cũng có phần giống cái tôi của mình. Cốt truyện được xây dựng lấy bối cảnh ở thế chiến thứ 2, đặc biệt hơn người kể k ai khác chính là Thần chết- một nhân vật có mối quan hệ mật thiết với sự chết chóc tàn khốc trong sự đổ máu của chiến tranh và vô nghĩa của con người. Qua cái nhìn lạnh lùng, khách quan của Thần chết cũng phần nào toát lên sự thương hại, sự trách móc của người nối kéo dương về âm, sống về chết này. Thương hại, xót xa khi 1 người lạnh lùng, chỉ là một cái bóng màu đen phủ hơi chết chóc rùng rợn, là người thường trực nơi con người từ cõi đời trần phải thốt lên rằng :” Tôi nhìn thấy sự xấu xí và vẻ đẹp của họ, và tôi tự hỏi rằng làm sao mà một thứ như vậy lại có thể mang cả hai thuộc tính này.” Khép lại sự u ám xám xịt của nhân vật cốt trong câu chuyện của Zusak, ta lại thấy lé loi trong màn đêm mờ ánh sáng lấp lánh nhân bản sự trong trắng, ngây thơ, hài hòa của Cô bé Liesel. Tóm lại, chúng ta không thể phủ nhận rằng ” kẻ trộm sách” là một tác phẩm kinh điển- một tinh hoa của văn học thế giới! Cảm ơn Markus Zusak- tác giả mà tôi luôn hằng mến mộ!

Kẻ trộm sách chính là một bản án đanh thép nhất dành cho cuộc chiến mà Adolf Hitler đã tạo ra. “Trẻ con Đức thì tìm kiếm những đồng xu rơi vãi trên đường. Người Đức Do Thái thì trông chừng để khỏi bị bắt”. Không chỉ là hình ảnh hàng đoàn người Do Thái đói rét nghèo khổ diễu hành đến những trại tập trung, không chỉ là cuộc chạy trốn trong nỗi sợ, trong bóng tối của những người Do Thái còn được gọi là những kẻ may mắn. Đó còn là cuộc sống khổ cực của những người dân Đức, đặc biệt ở tầng lớp hạ lưu. Những con người thiếu cái ăn cái mặc, những đứa trẻ phải đi ăn trộm để thỏa mãn cơn khát. Những buổi tối phải chạy náo loạn trước các đợt không kích và rồi cuối cùng họ đã không còn chạy kịp nữa, họ chết ngay trong những giấc mơ dang dở của mình. Những gì đã chứng kiến và cả sự gắn kết vô hình với những con người trong cuộc chiến tranh đã khiến giọng kể của Thần chết trở nên gay gắt hơn, không còn sự thờ ơ mà đã trở thành thứ giọng kể chất quá đầy những cảm xúc. Chính Thần chết cũng thừa nhận một điều rằng: “Ngay cả Thần chết cũng có một trái tim”. Nhưng dường như Hitler thì không. Và nếu một vài người dân Đức đổ những mất mát hay những trận không kích là do sự xủi quẩy của người Do Thái thì “Sự xúi quẩy chắc chắn sẽ xảy đến, và nếu họ có thể đổ lỗi cho những người Do Thái như là một lời cảnh báo hay một sự mở đầu của những thảm họa, thì họ nên đổ lỗi cho Quốc trưởng và yêu cầu đối với nước Nga của ông ta như là nguyên nhân thật sự của thảm họa ấy”. Hà Thúy Ngà

Bạn đã bao giờ tưởng tượng ra rằng, có một ngày, mình sẽ ngồi nghe Thần chết kể chuyện? Một kẻ không có trái tim, khuôn mặt sắc lạnh, một kẻ chỉ xuất hiện khi trái tim mọi sinh vật ngừng đập. Gã ta sẽ kể ra được câu chuyện gì? Về mọi cái chết trên khắp hành tinh? Đúng là vậy, còn kẻ nào “am hiểu” về cái chết hơn Thần chết và còn thời kỳ nào thích hợp hơn những năm tháng của cuộc chiến tranh thế giới thứ II. Kẻ trộm sách là một tác phẩm xuất sắc của nhà văn người Úc Markus Zusak– người đã giành giải thưởng Margaret A. Edwards năm 2014 vì những đóng góp của ông cho văn học thiếu niên xuất bản ở Hoa Kỳ. Kẻ trộm sách kể về cuộc đời của một bé gái người Đức tên là Liesel. Câu chuyện bắt đầu tại nước Đức và vào giai đoạn bùng nổ cuộc chiến tranh thế giới thứ II. Cha mẹ Liesel bị bắt vì là “người cộng sản”, cô bé đến sống cùng gia đình bố mẹ nuôi ở phố Thiên Đàng. Liesel là một cô bé yêu đọc sách, cô bé sẵn sàng thực hiện vài vụ trộm để có những cuốn sách và Liesel đã giành tặng những ngôn từ ấy cho những con người xung quanh cô. Và đây là câu chuyện đươc kể lại bởi Thần chết. Một câu chuyện khiến Thần chết cũng phải day dứt. Chiến tranh- cuộc thanh trừ những người Do Thái của Đức Quốc xã là một thảm họa đã được ghi chép lại, đã được miêu tả lại qua rất nhiều các tác phẩm. Kẻ trộm sách cũng viết về câu chuyện đó, nhưng bằng một cách kể chuyện khác. Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của Thần chết, một kẻ mang đến nỗi khiếp sợ từ luồng hơi thở lạnh ngắt từ địa ngục của gã. Kẻ trộm sách luôn được bao bọc trong một lớp từ ngữ dường như hời hợt, có cái cảm giác lành lạnh, cái chết của con người nhẹ bẫng, vài câu chuyện đáng thương của họ nghe như một trò châm biếm dưới cái nhìn của Thần chết. Nhưng một kẻ như Thần chết cũng phải thay đổi trước một cuộc chiến khốc liệt đến như thế. Câu chuyện của đứa bé gái vừa chứng kiến cảnh em trai chết trên tay người mẹ khốn khổ, phải rời xa mẹ mãi mãi, đến sống với một đôi vợ chồng xa lạ- Câu chuyện được bắt đầu chỉ như một cái liếc mắt bị vương lại vài giây trong lúc Thần chết làm công việc đầy bận rộn của ông ta. Nhưng rồi ông ta bắt gặp những lần trộm sách của cô bé và bắt đầu lưu tâm. Điều gì có thể thay đổi sự hờ hững của Thần chết trước hàng nghìn linh hồn ông ta đang vác trên vai? Chỉ là khi ông ta bắt đầu dừng ánh nhìn lâu hơn trước sự sống. Cuộc sống của cô bé Liesel tràn đầy những cung bậc. Mất mát, đau đớn, hạnh phúc, gia đình, tình bạn, nỗi ân hận, sự nuối tiếc và rồi lại đầy mất mát. Dõi theo cuộc đời một con người đang lớn lên, đi qua những chiến trường sau cuộc không kích, sau một ngày phải dọn đi 4.500 linh hồn, cuộc diễu hành đến những trại tập trung của những người Do Thái, lòng tốt đến mất trí của bố … Tất cả làm cho giọng kể của Thần chết bắt đầu nhỏ giọt những cảm xúc rất con người. Nếu lưu tâm sẽ nhận ra, càng về những trang cuối của câu chuyện, sự căm hận , bất bình đã bằng cách nào đó len lỏi được vào trong giọng kể của Thần chết. Điều gì đã khiến một kẻ coi cái chết nhẹ bẫng phải thốt lên: “Tôi những muốn hỏi bà ấy làm sao một giống loài có thể vừa quá xấu xa vừa quá vĩ đại như vậy, và làm sao mà từ ngữ của giống loài ấy lại có thể vừa đáng nguyền rủa vừa thần diệu đến thế?” Tất cả công dân của một dân tộc “thượng đẳng” đều có cuộc sống thượng đẳng? Ngài Quốc trưởng mang đến cho dân tộc Đức thuần chủng của hắn ta điều gì? No ấm, hạnh phúc và đường bệ một cách vui vẻ ngắm nhìn những đoàn người Do Thái diễu hành đi qua như một trò tiêu khiển? Không! Hoàn toàn không! Vẫn có một phố Thiên Đàng nghèo khổ, đói rét, họ cũng gầy còm thiếu ăn đâu khác những “tội đồ Do Thái” ngoài kia. Những người đàn ông hay cả những cậu bé bị buộc phải ra chiến trường. Có những kẻ mang theo sự cuồng tín, tôn thời Quốc trưởng, có những người phải ra đi trong sự đau đớn cưỡng ép, họ không chiến đấu vì lý tưởng, họ chỉ chiến đấu để được sống sót. Con người nhất định không thể bị phân cấp chỉ bởi dòng máu chảy khắp cơ thể họ. Bởi con người kết nối với nhau bằng trái tim và xúc cảm. Khi bố nuôi của Liesel chứng kiến cảnh một người đàn ông Do Thái khụy ngã giữa đường vì đói rét và những đòn roi bố đã đưa một mẩu bánh mì cho ông ta. Lúc ấy, bố đã quên mất những nguy hiểm có thể sẽ đến với bản thân và cả người mà ông đang cưu mang, Khi ấy lòng tốt quá lớn của bố đã trỗi dậy một cách điên cuồng và thiếu ý chí. Để cuối cùng khi nhận ra mình vừa làm điều gì ông đã ngã vật trong sự day dứt: “bố là một thằng ngốc”. Nhưng: “Không. Bố ơi. Bố chỉ là một con người”. Những người được che giấu (Người Do Thái) họ ... ......chỉ luôn khiếp sợ? Những người che giấu (Người Đức thuần chủng) họ ... ......luôn thanh thản và cao thượng? Tồn tại trong cơ thể một con người xuất hiện rất nhiều những khuôn mặt và nhân cách. Chúng có thể vì ngoại cảnh mà trỗi dậy hoặc bị nhấn chìm. Một tay đấm Do Thái từng rất mạnh mẽ và can đảm khi cuộc càn quét nổ ra đã luôn phải lẩn trốn một cách đầy sợ hãi. Nhưng cũng chính người đàn ông Do Thái sợ hãi tới mức dường như không dám thở ở bất cứ nơi đâu anh ta đang đứng, đang nằm ấy đã liều mình bước ra khỏi căn hầm trú ẩn của mình khi cuộc không kích đang dội trên đầu để được thỏa khao khát ngước nhìn bầu trời, để “đánh cắp” một khoảng khắc của bầu trời lưu vào những nhỡn ảnh hiếm hoi trong ký ức của anh ta. Bởi một người Do Thái thì luôn chỉ có thể nhìn xuống. Con người tràn ngập những sợ hãi ấy vẫn không bị những cuộc không kích, sự lùng sục, tra xét của quân Đức Quốc xã làm anh ta trở nên hèn hạ. Con người ấy vẫn đau đáu một cảm giác tội lỗi với những người anh đã bỏ lại sau lưng, với gia đình người Đức đã cưu mang anh. Anh cảm thấy tội lỗi với họ. Đức Quốc xã có thể đánh gục thân thể suy kiệt của anh. Nhưng không thể cướp đi của anh những day dứt rất con người. Mỗi ngôi nhà, mỗi con người trên con phố Thiên Đàng đều có một câu chuyện riêng. Nhưng chiến tranh luôn khiến cho con người ta dường như cùng có chung một điều: NỖI ĐAU. Những con người trên phố Thiên Đàng ấy, những người “Đức thuần chủng” ấy họ buộc phải ra chiến trường và họ mang về từ chiến trường cái vết thương nặng nề nhất không phải những bàn tay, bàn chân không còn nữa mà chính là nỗi day dứt tại sao họ còn được sống khi người anh em của họ đã không còn mảnh thân nguyên vẹn nơi chiến tuyến. Chẳng ai muốn mình phải chết, nhưng có lẽ đôi khi cái chết chính là một lối đi thanh thản nhất. Chiến tranh giết chết con người. Nhưng dư chấn của chiến tranh giết chết trái tim con người trước khi hơi thở của họ cạn kiệt.

Cuộc sống nhiều thử thách, nếu chỉ có bản lĩnh, lòng dũng cảm không thôi thì chưa đủ, bạn phải có sự lạc quan, niềm tin và nhất là Hi Vọng. Hi vọng là chìa khóa thành công của mỗi người. Người ta thường nói nhiều đến “niềm hi vọng”, “tia hi vọng”, “hi vọng mong manh”… và rất nhiều những ngôn từ khác nhau để nói về hi vọng. Nhưng chúng ta thấy đấy, hi vọng dù lớn lao hay chỉ là một đốm lửa, tia lửa đi nữa thì nó vẫn chứa đựng trong đó là cả một chờ đợi, mong mỏi mãnh liệt. Bởi thế, hi vọng mang đến cho cuộc sống này nhiều ý nghĩa. Hi vọng tạo cho con người động lực để sống, để tồn tại. Nó cũng tạo cho con người niềm tin, sự lạc quan hướng đến thế giới của tương lai. Bởi “cuộc sống luôn cho bạn cơ hội thứ hai – đó gọi là ngày mai”. Một ngày nào đó, bất chợt một biến cố lớn trong đời bạn xảy ra, bạn trở nên tuyệt vọng, không có ý chí vươn lên. Cuộc sống bạn tràn ngập màu đen như bóng tối của đường hầm. Và khi một cái đầu đầy nỗi sợ hãi thì còn chỗ trống nào cho những ước mơ. Khi đó, bạn hãy bình tĩnh đánh thức bản ngã, thức dậy bản lĩnh, đốt lửa hi vọng, thắp sáng niềm tin. Bạn sẽ thấy cuối đường hầm tối tăm kia là ánh sáng, dù nhỏ, nhưng bạn tiến tới càng gần thì càng thấy con đường sáng hiện ra. Hi vọng luôn mang đến cho chúng ta cuộc sống lạc quan, sự an yên trong tâm hồn, tìm thấy niềm vui trong bất hạnh khổ đau. Bởi vậy đừng từ bỏ hi vọng dù là rất nhỏ. Ngược lại với hi vọng là thất vọng. Nếu hi vọng là con đường dẫn tới tương lai, thì sự thất vọng lại là địa ngục để giam cầm cuộc đời bạn. Thế nhưng có nhiều kẻ lại chọn cho mình địa ngục, sống không ước mơ, không hi vọng, sống như loài côn trùng chỉ biết rúc mình trong bóng đêm. Nhưng cũng không ít kẻ tự huyễn hoặc mình bằng những hi vọng viển vông, những ảo vọng xa vời, những mộng tưởng phù phiếm không thể với tới. Trong tiếng Anh nếu LIVE là “Sống” thì viết ngược của LIVE là EVIL lại là “Quỷ dữ”. Vậy bạn chọn sống một cuộc sống Hi Vọng hay chọn cho mình địa ngục và Quỷ dữ? Và nếu cuộc đời bạn là một bức tranh đen tối thì hãy tự cầm bút và điểm lên đấy những ngôi sao sáng.

Cuộc sống của mỗi người luôn có muôn vàn những khó khăn, chông gai ở phía trước, nhưng dù khắc nghiệt đến đâu mỗi chúng ta vẫn không bao giờ ngừng hi vọng, sự lạc quan, tin tưởng vào tương lai, đó sẽ là chìa khóa thành công của mỗi người. Bởi trên đường đời, chưa ai không một lần vấp ngã. Điều quan trọng không phải ngã như thế nào, đau đớn ra làm sao mà là ta phải biết đối mặt với nó như thế nào. Nếu mất đi niềm tin, trở nên tuyệt vọng, không có ý chí vươn lên, ta sẽ mãi chìm trong vũng bùn tăm tối và chắc chắn sẽ đưa chúng ta đến bờ bực của những thất bại. Ngược lại, nếu trong tâm có hi vọng, ta luôn có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, tìm được sự bình an, thanh thản trong bất hạnh khổ đau. Đồng thời, thái độ sống lạc quan, vui vẻ sẽ giúp ta nhận được sự yêu quý, gần gũi từ những người xung quanh và không bao giờ cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Gần đây, chúng ta không khỏi cảm phục trước diễn viên Quốc Tuấn – người không từ bỏ hi vọng, đồng hành cùng con suốt mười lăm năm ròng rã. Để rồi, sau tất cả, hạnh phúc đã thực sự mỉm cười với anh và gia đình. Dù vậy, không phải ai cũng tìm được ngọn lửa hi vọng để thắp sáng tương lai của chính mình. Một số dễ dàng bi lụy trước khó khăn, từ bỏ ước mơ và sống một cuộc đời mờ nhạt. Số khác thì lại cứ lao theo những ảo vọng xa vời, những mộng tưởng phù phiếm mà dần lãng quên giá trị đích thực của cuộc sống. và cuối cùng họ trở thành cái bóng mờ nhạt trên chính cuộc đời của mình. Helen Keller từng nói: “Bạn chẳng thể làm gì mà thiếu đi hi vọng”. Vậy nên, tất cả chúng ta hãy tìm cho mình những hi vọng đúng đắn và sống hết mình từng giây từng phút để thực hiện những giấc mơ của bản thân.

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ không tránh khỏi những lúc khó khăn và vấp ngã, để bước qua những khó khăn ấy và đi tiếp trên con đường của mình, chúng ta cần phải có một tinh thần lạc quan và một niềm tin, hi vọng vững chắc vào bản lĩnh của mình. Có thể thấy, hi vọng có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con người. Vậy thế nào là hi vọng? Hi vọng là niềm tin, sự tin tưởng vào những điều tốt đẹp sẽ xảy đến, sống lạc quan, không ngừng nỗ lực trong cuộc sống và công việc để có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Trong cuộc sống, mỗi con người ai cũng sẽ có lúc gặp phải khó khăn, gian khổ, trắc trở. Nếu chúng ta không ngừng hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn ở phía trước, chúng ta sẽ có động lực để cố gắng vươn lên, vượt qua khó khăn ở thực tại. Biết hi vọng, tin tưởng, con người ta sẽ trở nên lạc quan hơn, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn và tận hưởng được trọn vẹn vẻ đẹp cuộc sống mang lại. Người có sự hi vọng, cố gắng vươn lên sẽ được mọi người yêu quý, ngưỡng mộ và học tập theo, từ đó truyền được nguồn cảm hứng, những thông điệp tốt đẹp đến với mọi người, tạo ra một xã hội tốt đẹp hơn. Tuy nhiên trong xã hội vẫn còn có nhiều người sống với lối sống tiêu cực, bi quan, gặp chút khó khăn là muốn bỏ cuộc giữa chừng, không phấn đấu vươn lên mà chỉ dựa dẫm vào người khác. Lại có những người sống trong ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp mà không cố gắng vươn lên,… những người này đáng bị xã hội thẳng thắn lên án, chỉ trích. Đứng trước những thử thách, mỗi con người được lựa chọn cho mình một tinh thần để vượt qua, hãy luôn giữ lấy sự lạc quan, niềm hi vọng và hướng về phía trước, đến những điều tốt đẹp. Không một ai là hoàn hảo, nhưng khi ta biết cố gắng hoàn thiện bản thân và vươn lên phía trước, chúng ta sẽ đạt được những thành quả xứng đáng với công sức bỏ ra.