“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Những năm tháng trung học, có ai không từng ôm ấp trong tim một bóng hình? Có ai không từng âm thầm dõi theo bước chân ai đó dưới giữa sân trường? Có ai không từng cố ý ngó nghiêng ở cửa lớp bên cạnh, chỉ để hi vọng tình cờ bắt gặp cậu ấy... nhìn thấy rồi giả vờ bước qua. Những ngày tháng đó dễ rung động lắm. Có những cơn cảm nắng chớp nhoáng đến rồi đi như cơn mưa bóng mây, nhưng cũng có khi cảm nặng đến triền miên không dứt. Đến nỗi suốt thời học sinh chỉ dõi theo một bờ vai ấy, một bóng lưng ấy. Đã cố dằn lòng phải quên đi, vì cảm thấy mình không bằng người ta, cũng không dám thổ lộ. Nhưng trái tim thì vẫn khắc khoải, vẫn nhớ mong. Ấy là thầm yêu.... Là hạnh phúc khi vô tình chạm mặt cậu ấy ở canteen trường. Là tủi thân khi cậu ấy cười đùa bên người cô bạn lớp bên. Là đơn phương ngưỡng mộ, đơn phương đố kỵ, đơn phương khiêu chiến rồi lại đơn phương khắc ghi trong tim. Đơn phương vẫn cứ là đơn phương. Giá như một lần được nói ra, dám nói ra, nói ra được... thì có lẽ lòng đã vơi bớt ít nhiều nhớ mong. Ở đâu đó đã nói rằng, trong tuổi thanh xuân của mỗi người, có thể không có một người bạn cùng bàn như Dư Hoài, nhưng ai cũng thầm thương trong lòng một Thịnh Hoài Nam. “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Hết cả thanh xuân, tất cả tình cảm vẫn được Lạc Chỉ cẩn thận giữ chặt trong lòng, không mảy may để cho anh chàng hotboy Thịnh Hoài Nam biết. Chẳng có dũng khí nói ra những lời luôn ấp ủ, cũng chẳng dám đưa tay về phía cậu ấy gần hơn. Ba năm cấp 3 trung học Chấn Hoa cứ lặng lẽ trôi qua như thế. Để hình bóng ấy mãi trở thành kỷ niệm sống động nhất của tuổi học trò. Rằng người ấy đã từng hiện hữu trong suốt những năm tháng thanh xuân, rằng Lạc Chỉ đã từng mơ hồ ngốc nghếch như thế. Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam - câu chuyện thầm yêu ai cũng mong ngóng bấy lâu. Biết bao nhiêu điều muốn nói, giờ đối diện với cậu ấy, liệu Lạc Chỉ có dám nói ra hết tất cả hay không? Hãy cùng đọc “Thầm Yêu, Quất Sinh Hoài Nam” để sống lại những cảm xúc ngây ngô, trân quý nhất của đời học sinh. Bởi vì ai mà chẳng từng một lần thầm yêu.
Xem thêm

Nếu đã từng đọc Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân của tác giả Bát Nguyệt Trường An thì Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam chính là bộ sách không thể bỏ qua. Hai bộ sách - một môtip - một tác giả nhưng lại đem đến cho người đọc những dư vị khác nhau. Nếu thời học sinh cấp 3 của Dư Hoài và Cảnh Cảnh là những tháng ngày đẹp đẽ nhất thì những ngày đó với Lạc Chỉ là những ngày chỉ có thể đứng ngắm chàng trai mình yêu từ xa, nếu khi trưởng thành, mối tình "Canh cánh trong lòng" khiến người ta nuối tiếc, thì mối tình Lạc Chỉ - Thịnh Hoài Nam cuối cùng cũng có một kết thúc đẹp sau bao nhiêu năm vấn vương một bóng hình. Vậy suy cho cùng, là quá trình đáng nhớ hay kết quả mới là điều quan trọng? 3 năm cấp 3, 3 năm thanh xuân tuyệt đẹp, cô gái Lạc Chỉ vẫn luôn cố gắng, chỉ mong chàng học trưởng xuất sắc Thịnh Hoài Nam có thể một lần chú ý đến mình, vậy mà trong trí nhớ của anh, Lạc Chỉ chẳng có gì đặc biệt, anh chỉ biết cô là người đứng đầu ban xã hội. Một sự gặp gỡ lúc thơ bé kéo theo tình cảm giấu kín biết bao nhiêu năm. Một Lạc Chỉ si tình, một Thịnh Hoài Nam xuất sắc, mặc dù trong tim Lạc Chỉ chưa bao giờ xuất hiện hình bóng chàng trai khác trong trái tim nhưng tôi vẫn tiếc thay cô gái ấy - một cô gái vừa ngốc nghếch, lại vừa đáng yêu. Cá nhân tôi thích Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam hơn Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân, bởi lẽ dẫu cuộc sống có khắc nghiệt nhưng suy cho cùng từ cấp 3 đến đại học, rồi trưởng thành, bao nhiêu năm kề vai vẫn nên có một kết thúc trọn vẹn. Một cuốn sách thanh xuân vừa khiến người đọc nuối tiếc lại khiến người đọc thỏa mãn.

Một câu chuyện đi sâu vào lòng người đọc là một câu chuyện biết khai thác các khía cạnh nổi bật khác nhau của các tuyến nhân vật của mình sao cho có thể thông qua các nhân vật của mình để có thể truyền tải những thông điệp chân thật nhất đến với người đọc. Và phải nói rằng tác giả đã thật sự thành công trong việc diễn đạt nội tâm của nhân vật, thông qua từng nhân vật biểu đạt những thước phim thanh xuân trầm lắng mà tràn đầy sắc màu chạm tới trái tim độc giả. Một Lạc Chỉ bình dị nhưng nội tâm hết sức mạnh mẽ.Một cô gái tưởng chừng yếu đuối nhưng lại hết sức gan lì sẵn sàng đối mặt với mọi vấn đề đến cùng.Thông qua Lạc Chỉ ta có thể thấy những khía cạnh khác nhau của yêu đơn phương, yêu đơn phương không phải lúc nào cũng cần sự hồi đáp tuy nhiên nếu như vô tình hoặc không mà ta có một cơ hội thì ai cũng nên thử. Vì sao vì nếu như không thử làm sao chúng ta có thể biết được mình cũng hoàn toàn xứng đáng được yêu thương như vậy. Còn đối với nam chính mình nghĩ rằng mỗi người sẽ có một quan điểm khác nhau về chàng trai này.Đối với mình thì mình nghĩ nếu tính trên mức điểm 10 thì chàng trai này chỉ được 5/10 thôi.Điểm trừ đầu tiên mà mình muốn nói đến chính là sự không dứt khoát trong tình yêu của chàng trai này. Thịnh Hoài Nam là một chàng trai không hề khéo léo trong chuyện tình cảm, anh chàng thường dễ bị tác động bởi các mối quan hệ xung quanh đặc biệt là đối với các nữ thứ khác trong truyện và chắc chắn rằng dù là vô tình hay không thì anh chàng cũng đã làm tổn thương đến tình cảm của Lạc Chỉ.Cho dù sau này anh chàng có chứng minh tình yêu của anh chàng đối với nữ chính của chúng ta như thế nào đi nữa thì hẳn những câu chuyện rắc rối trước kia cũng đủ để trừ điểm nam chính của chúng ta rồi nhỉ?

“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Những năm tháng trung học, có ai không từng ôm ấp trong tim một bóng hình? Có ai không từng âm thầm dõi theo bước chân ai đó dưới giữa sân trường? Có ai không từng cố ý ngó nghiêng ở cửa lớp bên cạnh, chỉ để hi vọng tình cờ bắt gặp cậu ấy... nhìn thấy rồi giả vờ bước qua. Những ngày tháng đó dễ rung động lắm. Có những cơn cảm nắng chớp nhoáng đến rồi đi như cơn mưa bóng mây, nhưng cũng có khi cảm nặng đến triền miên không dứt. Đến nỗi suốt thời học sinh chỉ dõi theo một bờ vai ấy, một bóng lưng ấy. Đã cố dằn lòng phải quên đi, vì cảm thấy mình không bằng người ta, cũng không dám thổ lộ. Nhưng trái tim thì vẫn khắc khoải, vẫn nhớ mong. Ấy là thầm yêu....Là hạnh phúc khi vô tình chạm mặt cậu ấy ở canteen trường. Là tủi thân khi cậu ấy cười đùa bên người cô bạn lớp bên. Là đơn phương ngưỡng mộ, đơn phương đố kỵ, đơn phương khiêu chiến rồi lại đơn phương khắc ghi trong tim. Đơn phương vẫn cứ là đơn phương. Giá như một lần được nói ra, dám nói ra, nói ra được... thì có lẽ lòng đã vơi bớt ít nhiều nhớ mong. Ở đâu đó đã nói rằng, trong tuổi thanh xuân của mỗi người, có thể không có một người bạn cùng bàn như Dư Hoài, nhưng ai cũng thầm thương trong lòng một Thịnh Hoài Nam. “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Hết cả thanh xuân, tất cả tình cảm vẫn được Lạc Chỉ cẩn thận giữ chặt trong lòng, không mảy may để cho anh chàng hotboy Thịnh Hoài Nam biết. Chẳng có dũng khí nói ra những lời luôn ấp ủ, cũng chẳng dám đưa tay về phía cậu ấy gần hơn. Ba năm cấp 3 trung học Chấn Hoa cứ lặng lẽ trôi qua như thế. Để hình bóng ấy mãi trở thành kỷ niệm sống động nhất của tuổi học trò. Rằng người ấy đã từng hiện hữu trong suốt những năm tháng thanh xuân, rằng Lạc Chỉ đã từng mơ hồ ngốc nghếch như thế. Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam - câu chuyện thầm yêu ai cũng mong ngóng bấy lâu. Biết bao nhiêu điều muốn nói, giờ đối diện với cậu ấy, liệu Lạc Chỉ có dám nói ra hết tất cả hay không? Hãy cùng đọc “Thầm Yêu, Quất Sinh Hoài Nam” để sống lại những cảm xúc ngây ngô, trân quý nhất của đời học sinh. Bởi vì ai mà chẳng từng một lần thầm yêu.

Chắc chắn thanh xuân của bạn cũng đã từng vì một ai đó mà rung động, cũng từng vì ai đó mà giấu kín nỗi niềm, chỉ có thể chôn chặt nỗi nhớ vào tim. Truyện viết về thanh xuân nhiều vô số kể, nhưng Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam vẫn là một trong những tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi. Cùng với Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân, Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam là hai cuốn sách viết về thanh xuân tuyệt vời của Bát Nguyệt Trường An. 11 năm dài đằng đẵng, từ khi nhỏ gặp Thịnh Hoài Nam lần đầu tiên, cho đến khi vào học chung trường cấp 3 với Chấn Hoa, rồi cùng chung trường đại học P, trái tim của Lạc Chỉ luôn hướng về một Thịnh Hoài Nam, đó vừa là mối tình đầu khiến cô đau âm ỉ nhưng cũng là thứ tình cảm sâu đậm nhất mà cô dành cho một chàng trai khi chỉ có thể vấn vương trong lòng. Thật sự rất thích cái cách tác giả Bát Nguyệt Trường An xây dựng tính cách nhân vật Lạc Chỉ, mặc dù là một cô gái rất xuất sắc nhưng đứng trước mặt chàng trai Thịnh Hoài Nam, cô vẫn chỉ là một cô gái tự ti, luôn nghĩ mình không xứng đáng với anh, để rồi tình cảm 3 năm cấp 3 cứ chôn chặt trong lòng, chẳng ai hay biết. Đứng trước người con trai mà mình yêu, ai có đủ dũng khí nói một chữ thích cơ chứ. Nếu đọc Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân có cảm giác nuối tiếc vì Dư Hoài và Cảnh Cảnh không thể đến với nhau thì trong Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam, may mắn thay, cuối cùng Lạc Chỉ cũng có thể ở bện Thịnh Hoài Nam, đây chắc chắn là kết thúc mà rất nhiều độc giả mong đợi, trong đó có tôi. "Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết. Thịnh Hoài Nam yêu Lạc Chỉ, cả thế giới đều biết." Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam - một cuốn sách viết về thanh xuân tuyệt vời dành cho những ai đã từng chôn chặt một bóng hình trong tim thời niên thiếu.

Đây là thể loại ngôn tình mình yêu thích nhất: thanh xuân vườn trường. Tình yêu tuổi học trò, là tình yêu thơ mộng, tình yêu trong sáng. Có ai đó đã nói: "Người bạn yêu năm cấp ba là người bạn yêu nhất". Mình nghĩ, có lẽ thật vậy, nó chẳng ngây ngô, chẳng bồng bột như cấp hai. Chẳng vụ lợi như khi lên đại học. Đó là tình yêu trong trẻo, mãnh liệt nhất. Mình thấy đâu đó hình ảnh của mình trong nhân vật Lạc Chỉ, cũng thầm yêu, cũng ôm ấp hình bóng của một Thịnh Hoài Nam nhưng lại chẳng dám ngỏ lời. Trò chuyện với anh qua một quyển sổ nhỏ. Tình yêu của Lạc Chỉ, có thể ví như mây trôi. Yêu thịnh Hoài Nam nhưng cô không tấn công làm quen, theo đuổi dồn dập. Ngược lại, cô luôn cố gắng, lặng lẽ học tập, để trở nên ưu tú, để thu hút ánh nhìn của người mình yêu bằng chính năng lực của bản thân. Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, cả thế giới không ai biết. Đúng thật, khi Thịnh Hoài Nam có bạn gái, cô cũng một mình gặm nhấm nỗi đau mà chẳng giãi bày cùng ai. Nếu có thể dùng một từ để diễn tả tình yêu của Lạc Chỉ, mình sẽ chọn: bất diệt. Rồi, cuối cùng thì hai người họ cũng yêu nhau. Tình yêu đến một cách từ từ chậm rãi nhưng rất đáng yêu. Khiến mình không khỏi ghen tị và thầm mong có ngày mình cũng tìm được một tình yêu êm đềm như thế. Và kết thúc là hai người họ cưới nhau. Hi hi, điều này khỏi nói chắc ai cũng đoán được.

Người ta thường nói yêu đơn thương là tình yêu thi vị mà lại thầm lặng và chắc có lẽ bất cứ cô gái nào đã từng yêu như vậy hẳn cũng sẽ bắt gặp hình ảnh của mình thông qua Lạc Chỉ.Đó là hình ảnh khi cô lặng lẽ bám theo bóng lưng rắn rỏi mà vững chắc của anh, là khi cô đếm những bước chân khoảng cách giữa anh và cô, là khi cô rụt rè bỏ chạy khi anh bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại,… cứ như vậy Lạc Chỉ cứ từng bước từng bước khắc ghi những thước phim chân thực về chàng trai ấy thông qua cuốn nhật ký thanh xuân được viết bằng trái tim của mình. Lạc Chỉ nhìn bóng lưng của Thịnh Hoài Nam quen thuộc đến nỗi cô chỉ cần liếc qua một lần là đủ để biết đó có phải là bóng lưng của chàng trai ấy hay không, chỉ tiếc rằng cả quãng thanh xuân của Thịnh Hoài Nam chưa bao giờ xuất hiện bóng hình của cô.Thậm chí Lạc Chỉ đã từng vừa khóc vừa bộc bạch nỗi niềm của mình lên bức tường trên sân thượng của trường “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết”.Nếu câu chuyện cứ diễn ra theo hướng lặng thầm như vậy thì chúng ta sẽ không có gì để bàn, tuy nhiên sau này khi vào năm hai đại học vận mệnh lại xoay vòng và 1 lần nữa duyên phận đã để cho cô gái của chúng ta có cơ hội được gặp lại chàng trai của mình. Lạc Chỉ tình cờ gặp lại Thịnh Hoài Nam khi anh chàng đang vướng phải rắc rối liên quan đến chuyện tình cảm, chính màn tương trợ giải vây kịp lúc ấy đã giúp cô có dịp gặp và nói chuyện với chàng trai trong mơ của mình.Cũng chính từ đây câu chuyện tình đầy biến cố trắc trở của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam chính thức bắt đầu. Với bước khởi đầu từ sự thấu hiểu, từ những toan tính nhỏ nhoi cùng sợi dây hạnh phúc duy nhất đang cố len mầm trong con tim của Lạc Chỉ cho đến những biến cố hiểu lầm trắc trở khiến cả hai xa cách cùng những mâu thuẫn hận thù từ đời trước tưởng chừng đã đánh gục tình yêu mà Lạc Chỉ đã cố gắng giữ gìn suốt từng ấy năm. Nhưng may mắn thay với con tim nhiệt huyết mà chân thành của mình Lạc Chỉ cuối cùng đã thành công bảo vệ được trọn vẹn tình yêu của mình.

Đây là một trong những tác phẩm để lại cho mình rất nhiều những xúc cảm về quãng thời gian học trò và đặc biệt là về 1 thời áo trắng đã qua. Mình cũng đã từng thích một người, từng lén lút dõi theo mọi hành động nghô nghê, tinh nghịch của chàng trai ấy.Từng có lúc thất thần ngắm nhìn khuôn mặt cậu ấy khi cười, từng có lúc chăm chú ngắm nhìn cậu ấy học bài rồi thích chí cười tủm tỉm cả ngày nhưng chỉ tiếc rằng mình không được mạnh mẽ như Lạc Chỉ trong câu chuyện.Cô ấy dám thử thách, dám can đảm dành tặng cho mình 1 lần được nắm chặt duyên phận trong tay và có lẽ chính lần đánh cược tất cả ấy đã đem lại cho cô gái nhỏ bé của chúng ta cái kết đẹp đẽ nhất mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn. Còn với mình tình yêu khi ấy mình chỉ dám cất giữ trong những trang nhật kí cấp 3 ngày xưa mà chưa một lần thổ lộ với cậu ấy. Suy cho cùng đó có lẽ là kỉ niệm nuối tiếc nhưng cũng trong trẻo nhất mà mình đã may mắn có được trong thời thanh xuân này.Sẽ có nhiều bạn cũng giống như mình cũng sẽ nuối tiếc 1 thời học trò đã qua, nuối tiếc vì chưa dám thổ lộ với người mình thích,chưa chạm được vào một cái kết he như Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam. Nhưng mình hi vọng rằng mỗi người trong chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ can đảm hơn để theo đuổi và dành được hạnh phúc về phía mình bởi ai trong số chúng ta cũng rất xứng đáng để trở thành nữ chính trong câu chuyện tình mà mình đang theo đuổi. Có một đoạn tự thuật trong truyện mà mình vô cùng tâm đắc đó chính là khi Lạc Chỉ nhớ lại những tháng ngày tương tư hồi cấp 3 của mình “Trông thấy anh sẽ hồi hộp, sau đó sẽ len lén cười. Anh thi Toán đạt giải, cô vui. Trận chung kết của đội bóng rổ gặp đối thủ khó nhằn, anh nhiều lần đột phá vòng vây, cô xem mà sốt ruột. Cô là cô gái bình thường nhất, dùng một cách bình thường nhất để thích một người”

Nếu đã từng đọc thần thoại Hy Lạp, chắc hẳn bạn vẫn còn nhớ câu chuyện buồn về loài hoa hướng dương. Nữ thần nước Clytie đem lòng yêu Apollo – nam thần của ánh dương và nghệ thuật, thế nhưng khi ấy, chàng đã trót ôm mối tình đơn phương với tiên nữ Daphne. Ngày ngày, Clytie dõi theo Apollo trong vô vọng, để rồi hóa thành một bông hoa hướng dương cứ mãi hướng về phía mặt trời. Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam cũng như cái cách mà Clytie yêu Apollo vậy, lặng lẽ mà sâu đậm đến tuyệt vọng. Lạc Chỉ có một tuổi thơ không mấy êm đềm. Bố cô làm nghề thợ điện, từ khi Lạc Chỉ còn bé, ông đã không may qua đời trong một tai nạn. Sau khi bố mất, hai mẹ con Lạc Chỉ bị nhà nội hắt hủi, chửi mắng, đuổi ra khỏi nhà. Có lẽ vì vậy, Lạc Chỉ không có được sự hồn nhiên, vui tươi như bạn bè đồng trang lứa. Cô tự tạo nên cho mình cái vỏ bọc trầm mặc, thậm chí là khó gần. Do đó, trong suốt những năm cấp ba, cô không có lấy một người bạn thực sự. Cuộc sống của Lạc Chỉ trong những năm tháng ấy tựa như một cuốn phim, mà trong đó, Thịnh Hoài Nam là nhân vật chính vô cùng nổi bật, còn Lạc Chỉ là một diễn viên quần chúng hết sức tầm thường. Thế nhưng, cô gái tầm thường là cô lại đem lòng yêu nhân vật nam chính rực rỡ trong ánh hào quang ấy. Lạc Chỉ gặp Thịnh Hoài Nam lần đầu tiên khi cô mới chỉ là đứa bé năm tuổi. Suốt 11 năm sau đó, trong lòng cô vẫn luôn vương vấn bóng hình cậu con trai ấy. Lạc Chỉ là một cô gái bình thường, dùng một cách bình thường nhất để yêu một người. Cô trông thấy anh sẽ hồi hộp, lén lút nhìn anh rồi mỉm cười. Cô luôn cố ý đi qua những nơi anh xuất hiện, nhưng lại chỉ dám âm thầm đi phía sau anh. Đối với Lạc Chỉ, bóng lưng của anh quen thuộc đến mức chỉ cần một cái liếc mắt cô đã có thể nhận ra. Nhưng Thịnh Hoài Nam lại hoàn toàn không biết đến người con gái tên Lạc Chỉ… Lạc Chỉ may mắn hơn thần Clytie, vì đến cuối cùng tình cảm của cô cũng được đáp lại. Ngay từ lần đầu tiên ngồi uống cà phê cùng Lạc Chỉ, Thịnh Hoài Nam đã biết cô có ý với mình. Và rồi, cô gái luôn rụt rè, nhút nhát ấy bước từng bước vào trái tim anh, theo cái cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất. À không, phải nói rằng Lạc Chỉ thực ra đã ở trong tim Hoài Nam từ những năm tháng cấp ba, nhưng ngày ấy cô đã không nhận ra anh vì giọng anh khàn đi do bị ốm. Ngày ấy, Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đã dựa lưng nói chuyện với nhau qua một lớp kính. Ngày ấy, cô đã rời đi khi chưa kịp trả lời câu hỏi: “Cậu tên là gì?”. Và kể từ ngày hôm ấy, trong trái tim Thịnh Hoài Nam đã xuất hiện một cô gái mà anh chẳng hề biết tên. “Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam”, đúng như tên gọi của nó, là một khoảng thế giới đơn phương mà Lạc Chỉ dành cho Thịnh Hoài Nam hơn là một câu chuyện tình yêu của hai người. Có lẽ vì vậy mà mình chưa cảm nhận được rõ tình yêu của Hoài Nam dành cho Lạc Chỉ. Sự phát triển trong cảm xúc của Thịnh Hoài Nam được lướt qua khá nhanh, đây cũng là điểm mình không thích nhất của bộ truyện này. Gấp lại trang sách cuối cùng, mình hơi có cảm giác hụt hẫng. Có thể là vì mình đã quá quen với những nam chính thâm tình như Hà Dĩ Thâm hay Niên Bách Ngạn, hoặc cũng có thể Bát Nguyệt Trường An thực sự chỉ muốn xây dựng một câu chuyện riêng cho Lạc Chỉ mà thôi. ****** Có thể nói, Bát Nguyệt Trường An là một cây bút xuất sắc của dòng truyện thanh xuân vườn trường. Dù là Thịnh Hoài Nam trong “Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam” hay Dư Hoài trong “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” hay Lâm Dương của “Xin chào, ngày xưa ấy” thì đều là những bóng hình mà chúng ta từng theo đuổi, từng khiến chúng ta lưu luyến bởi ánh mắt, nụ cười, hay nhớ nhung mùi hương trên quần áo. Tuy nhiên, có lẽ vì mình đã quá quen với những bộ truyện ngược luyến tàn tâm, nên sự nhẹ nhàng của tác phẩm này khiến mình cảm giác có phần nhàm chán. Mặc dù vậy, phải nói rằng Bát Nguyệt Trường An đã thật sự thành công khi gợi lại trong lòng người đọc tình cảm thầm “crush” ai đó một cách rõ ràng mà tinh tế như vậy. Nếu đã hoặc đang thầm thích một người, chúng ta sẽ thấy thấp thoáng đâu đó bóng hình của chính bản thân mình trong từng trang sách. Thích một người, là viết đầy tên của người ấy trong những trang nhật kí, là rất muốn đến gần người ấy nhưng lại sợ bị phát hiện ra, là âm thầm đi theo sau người ấy nhưng khi người ấy quay đầu thì lại vội vàng bỏ chạy. Thích một người, là chính mình cũng không biết vì sao mình lại thích người ấy. Có lẽ là vào một ngày nắng, bóng hình người ấy cùng với ánh nắng rực rỡ vô tình len lỏi vào trái tim ta. Cũng có thể là vào một ngày mưa, người ấy dù chỉ đang đứng dưới màn mưa trắng xóa thôi cũng khiến ta cứ hoài vương vấn… Phần ngoại truyện về Thịnh Hoài Nam và Lạc Chỉ đã khiến mình chợt nhớ đến một câu nói của Trương Ái Linh và Hồ Lan Thành mà có lần Thịnh Hoài Nam đã vô tình nhắc đến: “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.” Mặc dù câu chuyện về sau của Hồ Lan Thành và Trương Ái Linh không được viên mãn như vậy, nhưng có lẽ Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam sẽ được như câu nói ấy, có thể bên nhau một đời một kiếp, đến khi đầu bạc răng long.

Lạc Chỉ biết Thịnh Hoài Nam từ khi còn là một cô bé, thầm theo dõi quan sát anh, thầm thích anh 11 năm. Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đều học ở trường cấp 3 Chấn Hoa, ngôi trường trọng điểm có tiếng. Thịnh Hoài Nam là nam sinh đứng đầu ban tự nhiên còn Lạc Chỉ xuất sắc nhất ban xã hội. Tưởng rằng hai người sẽ là một cặp xứng đôi vừa lứa nhưng không phải. Thịnh Hoài Nam là nam thần học đường được nhiều cô gái ngưỡng mộ, anh học giỏi, chơi bóng hay, tính tình cực tốt, không kiêu ngạo lại có nhiều bạn bè. Khuyết điểm duy nhất của anh là học văn kém đến nỗi bị cô dạy văn kêu than: “Ai là Thịnh Hoài Nam? Có định thi đại học không hả?” Còn Lạc Chỉ dù học giỏi bao nhiêu cũng chỉ là cô gái mờ nhạt không nổi trội. Lạc Chỉ mong muốn Thịnh Hoài Nam nghe đến tên mình, cố gắng viết văn thật hay để cô giáo đọc mẫu trước lớp của anh, nhưng cứ đến tiết là anh gục đầu xuống bàn nằm ngủ. Lạc Chỉ có một quyển nhật ký, trong đó chỉ viết về anh. Nghe được tin anh có bạn gái, những trang nhật ký ngày nào cũng viết bị bỏ trống 10 ngày. Cho tới khi tốt nghiệp, Thịnh Hoài Nam cũng chỉ biết Lạc Chỉ qua lời nói của bạn gái anh. Tình cảm thầm kín của Lạc Chỉ suốt những năm tháng cấp 3 chỉ để lại qua dòng chữ ở bức tường nơi khuất nhất: “Lạc Chỉ thích Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết”. Truyện không hợp gu mình lắm, nhưng rồi quyết định đọc tiếp vì thích nhân vật Lạc Chỉ. Chúng ta có thể thấy bản thân mình qua những hành động của Lạc Chỉ. Cô cố ý đi ngang qua cửa phòng học của anh, đứng ở góc xa nhìn anh chơi bóng rổ, cố ý lắng nghe khi có ai đó nhắc đến anh, viết kín tên anh trong nhật ký, đi sau lưng anh mong anh ngoảnh đầu lại, thích mùi bột giặt trên áo quần anh. Lên đại học học cùng trường với Thịnh Hoài Nam, Lạc Chỉ cố tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cố gắng nhắn tin sao cho cuộc trò chuyện kéo dài hơn. Cứ thầm thích nhiều khi đến tuyệt vọng muốn buông bỏ nhưng Thịnh Hoài Nam lại dễ dàng khiến cô mềm lòng. Những câu chuyện trong quá khứ được dần hé lộ. Cô bé đóng vai “Hoàng hậu” trong trò chơi hồi nhỏ mà anh chưa kịp hỏi tên. Cô gái ngồi sau cánh cửa kính tâm sự với anh chưa trả lời cây hỏi: “Cậu tên là gì?” đã vội bỏ chạy. Có lẽ nếu năm xưa hai người không nhút nhát thì cái kết viên mãn đã đến sớm hơn nhiều năm. Tình cảm của Lạc Chỉ được nhắc đến nhiều và sâu sắc nên tình cảm của Thịnh Hoài Nam có vẻ mờ nhạt hơn. Trong truyện có kha khá nữ phụ thích anh, tình cảm mỗi chị một kiểu, có chị thích đến ảo tượng, có chị tình cảm rất biến thái khác người, có chị kín đáo thích dù đã có người yêu,…. Đọc một lúc là nhầm chị này với chị khác :)) Lạc Chỉ đúng chuẩn giỏi viết văn, nói câu nào câu nấy mang tính triết lý và hay trích dẫn những câu nói nổi tiếng. Văn phong tác giả và team dịch cũng xuất sắc nên truyện có màu sắc lãng mạn kiểu thơ ca

“Có lẽ rất lâu sau này, khi hai đứa trẻ trưởng thành, làm hoàng đế hoặc trở thành chim sơn ca, chúng sẽ hiểu, cảnh đoàn tụ trong mắt người xem chưa chắc là mong muốn của nhân vật trong vở diễn. Có đôi lúc, câu chuyện đẹp nhất là câu chuyện được kể thầm thì trên nhành cây nhỏ, dưới ánh hoàng hôn tím thẫm của buổi chiều tà.” “Cho nên, chim sơn ca không nhất thiết phải hót ở hoàng cung.” Cảm ơn Bát Nguyệt Trường An, cảm ơn nhóm dịch giả đã mang tới cho mình một câu chuyện thanh xuân đẹp đến thế này. Mình nói đây là một câu chuyện đẹp không phải vì nó lung linh hoàn mỹ, mà nó đẹp bởi vì đó là một câu chuyện chạm đến cảm xúc của mình, làm mình khóc, làm mình cười cùng các nhân vật. “Trên con đường rợp bóng cây trong trường, anh đi ngang qua em Đeo chiếc tai nghe rồi khẽ hát Dáng vẻ chăm chú Khiến trái tim em bất chợt khẩn trương Chúng ta bắt đầu trò chuyện mỗi ngày Quan tâm tới sự thay đổi của thời tiết Nhớ cả anh mang giày số bao nhiêu Yêu có rất nhiều cách để biểu đạt Không cần phải dùng tới nhẫn hay hoa hồng.” Khi đọc xong những dòng cuối cùng của truyện, mình đã bất chợt nhớ những ca từ của bài hát “Đừng Khách Sáo” do Tô Tinh sáng tác trong chương trình Sing My Song 2015. Những ca từ trong bài hát này thật giống với câu chuyện tình yêu của các nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam”. Những chuyện tình kết thúc bởi vì đơn giản là họ không còn yêu nhau nữa. Mình luôn luôn thích những câu chuyện như vậy, không phải vì bất cứ lí do nào khác từ gia đình, từ xã hội, từ sự hiểu lầm. Thịnh Hoài Nam đồng ý chia tay Diệp Triển Nhan bởi vì anh cảm thấy mình không còn yêu cô ấy nữa. Trương Minh Thụy không nhận lời tỏ tình của Hứa Nhất Thanh (cô gái anh từng yêu) bởi vì anh không còn thích cô nữa. Qua Bích chia tay Bách Lệ bởi anh cảm thấy mình yêu Trương Mặc Hàm,… Bác đạp xích lô có nói: “Tôi nghĩ, đời này làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế? Đều do con người gây ra mà thôi. Nếu bạn trai cháu và cô bạn gái cũ thực sự yêu đương khăng khít, vậy thì hiểu lầm gì cũng không chia rẽ được. Hiểu lầm cái con khỉ. Hai người đã ở bên nhau rồi thì phải đứng chung một phía, chỉ thẳng vào kẻ gây rối mà chửi, không giải thích rõ thì quyết sống chết luôn chứ.” Bạn mình từng nói với mình rằng. Hồng Lâu Mộng là tiểu thuyết để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng cậu ấy bởi vì cậu ấy nhận ra rằng: “Những mối quan hệ của con người trong xã hội này không có cái gì là thiên định hết, tất cả đều do con người lựa chọn.”. Lạc Chỉ cũng từng nói rằng không có sự trùng hợp, khi hai người gặp nhau, một người thốt lên “thật trùng hợp” thì chỉ có người kia mới biết thật ra không trùng hợp tí nào. Lạc Chỉ đến được với Thịnh Hoài Nam là do cô ấy lựa chọn, cô ấy tạo ra cơ hội để mình tiếp cận được người con trai cô ấy thích. Trương Minh Thụy quyết định theo đuổi Lạc Chỉ nên cậu ấy ngày nào cũng đến căn – tin số 3 để mua bánh mỳ, Lạc Dương quen biết với Đinh Thủy Tịnh là do cậu ấy chủ động viết giấy làm quen, Trần Tĩnh trở thành một cặp với Lạc Dương là do cô ấy chủ động tỏ tình. Tất cả những mối nhân duyên trong cuộc đời bạn là do bạn nắm lấy, do bạn lựa chọn, đừng đổ lỗi cho số phận. Như có lần Thịnh Hoài Nam hỏi Lạc Chỉ nếu như lần ấy ở hành lang cậu không quay người chạy đi mà chưa kịp nghe câu hỏi của mình, lúc ấy mình hỏi cậu tên gì, nếu như lúc đó cậu trả lời thì có phải bây giờ câu chuyện của chúng ta sẽ khác không? Lạc Chỉ đã nói rằng “sẽ chẳng có hai chữ “nếu như” đó đâu, biết đâu lúc đó cậu quen mình, nhưng rồi đến năm lớp 12 cậu lại thích Diệp Triển Nhan và cậu lại chia tay mình và đến với cô ấy thì sao?”. Câu chuyện của Lạc Dương và Trần Tĩnh làm mình buồn nhất và cũng trăn trở nhiều nhất. Lạc Chỉ đã có thời gian ngưỡng mộ tình cảm của anh chị mình đến vậy, cô nói rằng, sau bao nhiều thăng trầm, trải qua bao bãi bể nương dâu của cuộc đời mà đến lúc này đây hai người họ vẫn hạnh phúc, vẫn kề vai sát cách bên nhau. Cuộc đời tàn khốc, chúng ta biết điều đó, thế nên thật là hạnh phúc khi mà phát hiện vẫn còn một cặp đôi ở bên nhau bền bỉ đến thế. Trong Nghiệp Đế Vương của tác giả Mị Ngữ Giả có đoạn đối thoại thế này: “Ca ca, từ khi nào chúng ta lại biến thành thế này? Chẳng lẽ mọi thứ trước kia đều là bọt nước, phu thê tình thâm tương kính như tân mà chúng ta chứng kiến thuở nhỏ cũng là giả dối?”. “Muội cho rằng phụ thân vốn nên là người thế nào, mẫu thân vốn nên là người như thế nào? Như muội từng nói, họ cũng chỉ là những người phàm tục mà thôi.”. “A Vũ, đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình đi, huynh và muội hiểu được cha mẹ bao nhiêu?”. Lạc Chỉ chắc cũng biết là mình không hiểu Lạc Dương được bao nhiêu. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều có câu chuyện mà không thể kể cho ai nghe. Lạc Dương có yêu Trần Tĩnh hay không, anh ấy có từng yêu Đinh Thủy Tịnh hay không, câu trả lời chỉ có mỗi anh ấy biết. Lạc Chỉ và chúng ta chỉ biết rằng cuối cùng là anh ấy lựa chọn ở bên cạnh Trần Tĩnh. Khi Đinh Thủy Tịnh bảo Lạc Dương hèn nhát, không dám theo đuổi tình cảm thật sự của mình. Lạc Dương đã nói thế này: “Em có tài như thế, không cam lòng như thế, vì sao không thi vào trường Mỹ thuật? Bởi vì trên đời này không có nhiều chuyện có thể xốc nổi mạo hiểm như vậy. Mọi người đều như nhau cả thôi.”. Mình rất thích Lạc Chỉ, bởi vì cô không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người khác, Lạc Chỉ biết rằng chỉ có trái tim mỗi người mới tự hiểu rõ điều mình muốn là gì. Mình đã khóc rất nhiều, rất nhiều cho mối quan hệ của Lạc Dương và Trần Tĩnh, có lẽ cũng giống như tâm trạng đau lòng của Lạc Chỉ khi nhận ra mối tình mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật sự không hoàn hảo như mình từng nghĩ. Nghe lại từng ca từ của bài hát “Đừng khách sáo” của Tô Tinh làm mình chợt khóc nức nở. Thì ra tình yêu đơn giản đến thế, và cũng ấm áp đến thế. Đó là giây phút Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam cùng ngồi ở hành lang trường học ngắm thành phố về đêm, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cúi đầu buộc dây giày cho Lạc Chỉ, đó là lúc hai người cùng leo tường uống bia, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cầm kéo khéo léo lấy mác áo ra cho Lạc Chỉ, là lúc cậu ấy ôm từ phía sau, nhẹ nhàng hôn khẽ lên mái tóc…. Đẹp đến độ mình nước mắt lăn dài. Từng nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam” làm mình có cảm giác rất chân thật, như là họ đang sống trước mắt mình vậy. Là cô gái luôn tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, kiêu ngạo. Là chàng trai luôn cố gắng là tốt nhất trong mắt mọi người. Lại có cô gái sống ngay thẳng từng phút từng giây. Có người kiên trì với tình cảm một thời gian rất dài, lại có người dễ thích dễ quên. Rất nhiều, rất nhiều câu chuyện cùng được kể song song với nhau. Một lần nữa mình vô cùng cảm ơn nhóm dịch giả đã dịch truyện này. Từng câu, từng chữ được trau chuốt khi chuyển ngữ. Càng đọc bạn sẽ càng thấm, càng cảm thấy lay động lòng người nhờ một phần rất lớn của nhóm dịch giả. P/s: huhu, viết dài quá thể nên xin phép dừng tay. Thật sự truyện này có quá nhiều thứ để viết, để cảm nhận vì mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng của mình. Tóm lại là truyện vô cùng, vô cùng hay mọi người ạ.