Tất cả chúng ta đều mưu cầu hạnh phúc, nhưng lại chẳng chẳng mấy ai hài lòng với cuộc sống của chính mình. Chúng ta giành phần lớn thời gian chạy theo những ảo tưởng nhất thời, tin vào của cải hào nhoáng, nhà cao cửa rộng, địa vị và danh tiếng để rồi khiến lòng ngập tràn những bất an, toan tính và mệt nhọc. Liệu chúng ta có từng tự vấn bản thân: “Hạnh phúc thực sự khởi nguồn từ đâu?”, “Làm thế nào để luôn giữ được một tâm hồn thanh cao hướng thiện?”. Vậy thì những chia sẻ chân thành, giản dị của tác giả Lưu Đình Long trong cuốn Tâm kinh mình thuyết cho mình chắc chắn sẽ cho bạn một lời giải đáp xác đáng. Cuốn sách như một góc bình yên luôn chào đón bất cứ tâm hồn nào đang loay hoay với cuộc sống áp lực, bận rộn, một người bạn ở bên giãi bày tâm sự, và là một người thầy nhắc nhở mỗi người về giá trị trân quý nhất của cuộc sống.

/ Đôi nét về tác giả Lưu Đình Long /

Lật mở trang sách đầu tiên, tấm hình đen trắng của tác giả Lưu Đình Long trong chiếc khăn kẻ ô cùng một nụ cười hiền rất dễ mến ngay lập tức để lại trong tâm trí độc giả một ấn tượng mạnh mẽ.

Lưu Đình Long là phó Thư ký Tòa soạn Báo Giác Ngộ đồng thời phụ trách Giác Ngộ Online. Biết đến pháp môn Làng Mai của thiền sư Thích Nhất Hạnh từ năm 2005, Lưu Đình Long đã quyết định đi theo con đường học Phật và trở thành một cư sĩ, đồng thời làm một nhà báo với sứ mệnh chia sẻ những chiêm nghiệm quý giá của mình tới nhiều người đọc.  Một số tác phẩm đáng chú ý của anh được biết tới như: Lắng nghe hơi thở (NXB Trẻ, 2012), Tâm kinh mình thuyết cho mình (NXB Hồng Đức, 2014) và Như mây thong dong (Saigon Books và NXB Văn hoá - Văn nghệ, 2018).

/ Lời nhắn qua nhan đề tác phẩm /

“Tâm kinh mình”: Ý nói rằng chân kinh không ở đâu xa, mà ở ngay trong tâm mỗi chúng ta.
“Thuyết cho mình”: Tự mình chiêm nghiệm những bài học cuộc sống rồi viết lên những luân lý, lời răn dạy để nhắc nhở chính mình, hằng ngày, hằng giờ.

Sở dĩ cuốn sách được đặt cho cái tên như vậy là bởi theo tác giả Lưu Đình Long, mỗi người chúng ta, theo Phật dạy đều có một phần tự tánh sáng suốt, an lạc, tự tại với định-tuệ trang nghiêm. Chỉ cần chúng ta ngồi lại, niệm sâu sắc, quán chiếu một cách điềm tĩnh, nhẹ nhàng thân-tâm cùng những hiện tượng diễn ra quanh mình, là ta có thể lắng nghe được những điều mà tai thường không nghe được - cái nghe từ bên trong tâm hồn là lắng đọng là cái thấy như thật những điều giả tạm đang hiển bày, như mặt hồ tĩnh lặng có thể soi chiếu được hình ảnh vạn vật.

Và kể cả khi người ta nghiệm ra được những chân lý, giáo thuyết bằng trải nghiệm và quán chiếu của mình, ta cũng không được lười biếng, phải ghi những lời ấy lại để ngày sau thực tập. Bởi lẽ một ngày có hàng ngàn dòng suy nghĩ chảy qua tâm trí ta, nếu không ghi lời răn xuống, vậy thì quả là uổng công ta đã dày công chiêm nghiệm. Hiểu được điều này, tác giả họ Lưu đã mạnh dạn chia sẻ những suy nghĩ của chính mình trong một cuốn sách cô đọng và dễ mang theo cho những bạn trẻ có duyên đọc được.

Tôi đọc những dòng viết này và thực tập theo như một lời răn nhắc tự thân và thấy nhờ vậy mình giảm được tham-sân-si, giảm được nỗi khổ niềm đau đè nặng khiến mình lo lắng, sợ hãi. Vậy nên tôi mạnh dạn tập hợp lại những dòng viết ấy để tặng bạn đọc như một giao cảm, tâm tình dành cho những người hữu duyên, với mong muốn bạn đọc cũng có chút lợi lạc, an yên nào đó.

/ Vậy thì bạn đọc có thể mong chờ điều gì ở cuốn sách này? /

Tác giả Lưu Đình Long đã trình bày những quan sát và cảm nhận tinh tế của mình qua những đoạn tản văn ngắn về 3 đề tài chính: 

  1. Hiểu và thương

  2. Lắng nghe

  3. Sách tấn chính mình 

Những dòng viết này ngắn gọn thôi, nhưng lại rất chất, hàm ý chứa đựng nhiều, rất phù hợp với sự “kén đọc” của thời hiện đại. Lật giở bất cứ trang sách nào ở bất cứ phần nào, bạn đọc cũng có thể nhanh chóng đồng cảm với đôi dòng tâm sự của tác giả, tạm xa lánh nhịp sống và guồng quay công việc bộn bề để trầm mình vào giây phút hiện tại tĩnh lặng mà an yên. 

Ta có thể nói Tâm cho mình thuyết cho mình là một cuốn sách self-help cũng được, bởi nó giúp mỗi bạn đọc có thêm động lực và cảm hứng trong công việc, mà nói đây là một cuốn cẩm nang trên trường đời cũng không sai, bởi những dòng tâm sự này được viết bởi một Phật tử đã có thời gian chiêm nghiệm về cuộc sống. Sẽ có những giá trị hay bài học chúng ta vốn dĩ đã thấu hiểu, nhưng lại vô tình lãng quên, lại có những điều mà một người trẻ chưa từng trải vốn dĩ không được biết đến. Khi ấy cuốn sách sẽ đóng vai trò là cầu nối khai mở tri thức, để mỗi người hiểu mình hơn, hiểu đời hơn, và đặc biệt hiểu mình cần sống sao cho xứng đáng và ý nghĩa hơn.

Sau đây, tôi xin phép trích và bình luận đoạn tản văn tiêu biểu trong tác phẩm Tâm kinh mình thuyết cho mình của tác giả Lưu Đình Long để bạn đọc có cái nhìn rõ hơn:

PHẦN I: HIỂU VÀ THƯƠNG


Bình an trước được, mất

Mình học Phật và mình thấm giáo lý nhân-quả nên mọi chuyện dù tốt hay xấu diễn ra với mình, với người, mình đều quán chiếu trong chiều sâu đó để mình bình an đúng nghĩa trước những được mất của cuộc đời. Và khi ấy mình sẽ thôi trách đời, trách người bất công, phần tốt dành hết cho người còn phần mình lại toàn điều xấu. 

Xấu hay tốt đều là phần thưởng mà mình là người trực tiếp phát thưởng nên mình sẽ đón nhận nó bằng một cái tâm bình thản.

Đạo Phật không dạy hay răn về bảo hộ hay trừng phạt, mà dạy nhân quả tất cả do mình gây ra, nên người con Phật sẽ mỉm cười trước bão tố, trước những nỗi khổ đau dẫu khi ấy vài người sẽ phân vân mà hỏi: “Tu theo Phật mà cũng gặp tai ương, khổ ách à?”

Nếu gặp câu hỏi này, người con Phật sẽ từ tốn nói với người thắc mắc rằng: Tôi đã gieo hạt ớt, hạt chanh, giờ tôi gặp phải chua cay là đúng rồi. Nhưng giờ tôi biết Phật pháp nên tôi sẽ gieo những hạt lành, hạt ngọt và nguyện gặt quả chua cay mà mình đã gieo trồng ở quá khứ một cách hoan hỷ. Sống vậy, nghĩ vậy, nói vậy là ta đang truyền đi bài pháp “Bồ-tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả” và cả bài pháp “làm lành, lánh dữ” được thể hiện ngay trên pháp quy y của mình:

Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng lành
(Không làm những việc ác, chỉ làm những việc lành)

Dù bạn có am hiểu về Phật giáo hay không thì chắc chắn cũng từng ít nhất một lần nghe đến Luật nhân quả. Khoan hãy nghĩ đến những lý thuyết cao siêu mà các bậc hiền triết vẫn thường nhắc đến, bởi Luật nhân quả vốn luôn hiện diện trong cuộc sống của mỗi chúng ta, trong mọi hành động, lời nói và suy nghĩ. Lão Tử có câu: 

Gieo suy nghĩ gặt lời nói, gieo lời nói gặt hành động, gieo hành động gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận.

Hiểu được Luật nhân quả không có nghĩa chúng ta phải tu theo Phật, hay dùng thật nhiều tiền của dâng lễ nhằm xóa hết mọi nghiệp chướng, bởi gieo “nhân” thì ắt gặt “quả”, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Thay vào đó, chúng ta sẽ bình thản đón nhận những quả xấu mà mình đã gieo, cẩn trọng hơn với mọi quyết định của mình, trao đi yêu thương nhiều hơn để nhận lại được một tâm hồn thanh thản, trong sáng. 


Yêu thương không tự chủ

Khi yêu ai đó ta thường tuyên bố rằng ta yêu người đó hơn cả bản thân mình. Ta vin vào câu nói này để mà nghĩ, mà suy, mà nói, mà làm những điều đôi khi rất phi thường nhưng lắm lúc cũng kỳ quặc để thể hiện tình thường và chứng minh cho sự yêu thương vô bờ bến đó. 

Ta hành động kỳ quặc để không cho bất kỳ ai đến gần người ta thương(vì trong mắt ta, ai tới gần cũng không an toàn). Ta bằng mọi giá ở bên người đó dẫu người đó cảm thấy khó khăn hay áp lực khi ở bên ta. Thậm chí ta có thể chết vì người đó để chứng minh rằng ta yêu họ nhiều như điều ta nói…

Ta hành xử điên rồ và suy nghĩ dại dột như thế, gây cho ta sự bất an, làm cho người thương sợ hãi, khiến những người xung quanh hoang mang… là bởi ta không nhìn thấy được tính tương tức giữa ta và người thương.

Tính tương tức chính là sự nương nhau biểu hiện trong ý niệm, lời nói, thân thể của ta với người ta thương. Ta không thấy rằng, khi ta hành xử thái quá thì ta sẽ tạo ra những khổ đau thay vì là hạnh phúc, bình an. Mà ta bất an, ta tổn hại bản thân mình...thì làm sao người thương ta có thể an lòng? Và cánh cửa rung cảm, hạnh phúc khi ấy đã đóng lại mất rồi.

Do vậy, yêu một ai đó, thương một ai đó thì ta phải có hạnh phúc, bình an. Tình yêu ấy còn đẹp hay không, ta có thể nhận biết từ chính sự hoan hỷ, an lạc mà những người yêu nhau nhặt nhạnh từ chính cách nghĩ, cách làm tặng nhau…


PHẦN II: LẮNG NGHE


Hạnh phúc “ké” 

Mình có thể nhặt được rất nhiều hạnh phúc quanh mình nếu mình chịu khó để ý và nhặt. Như là, mình nhìn bà mẹ đó, trẻ măng, dắt con gái nhỏ lon ton qua đường, hai mẹ con cười vang, rồi mình mỉm cười với họ(dù hai mẹ con ấy không thấy), rồi mình thì thầm: Dễ thương quá, cưng quá đi.

Như là mình đọc một đoản văn ngắn ngắn mà đứa con viết cho má, với những lời ngọt ngào, yêu thương, những câu xin lỗi chơn thành; hay mình đọc những dòng thư dịu dàng của một ông bố dành cho con gái, hay lời tâm tình mẹ dành cho con trai trên một trang báo nào đó. Rồi mình mừng cho con người ấy, bởi họ có ngọn nguồn và gốc rễ yêu thương để mà vui, mà sống, mà hưởng thụ yêu thương giữa cuộc đời dâu bể. 

Những hạnh phúc từ người khác đó, nếu mình nhặt bằng cái tâm tùy hỷ mà Đức Phật đã dạy thì mình sẽ thấy yêu đời đến lạ. Tùy hỷ là vui với niềm vui của người khác, vui với công đức người khác tạo - nghe tưởng dễ nhưng kỳ thực rất khó để thực tập. Khó vì trong ta cốn có quá nhiều ganh ghét, tự ti, hơn thua,... nên đâu dễ dầu gì mà vui khi người khác thành công.

Tập khí này hiển bày ngay cả trong một gia đình cùng huyết thống. Anh em, chị em có khi còn tranh giành, hơn thua về tình thương, gia sản. Rồi ngay cả trong một cúng hội đào tràng có khi còn nhìn xem ai cúng ít cúng nhiều, rồi dè bỉu nhau là thị của, cuốn được là “đệ tử ruột” của thầy nên mới như thế.

Do vậy, bao giờ mình gỡ bỏ được hơn thua, ganh ghét, tị hiềm trong lòng thì mình sẽ có rất nhiều hạnh phúc, hạnh phúc “ké” những người và những việc quanh mình.

Người có thể thật lòng chúc mừng cho hạnh phúc của người khác, chắc hẳn phải là người vui vẻ và an yên nhất thế gian. Bởi người đó có thể buông xuống những đố kỵ, ganh ghét, đặt lòng vị tha lên trên vị kỷ cá nhân. Hoặc chắc hẳn người đó đã học cách hài lòng với những thứ mình có, mở lòng ra với thế giới xung quanh để đón nhận nguồn năng lượng tích cực tỏa ra từ những hành động nhỏ nhoi và giản dị thôi. 

Vậy mới thấy, thượng đế ban cho con người 2 mắt, 2 tai và 1 cái miệng, thế mà loài người chúng ta đôi khi chỉ muốn nói về chính mình, về những vấn đề, bực dọc thường nhật mà quên mất sử dụng 2 mắt để nhìn ngắm vẻ đẹp của cuộc sống quanh ta, hay dùng hai tai để lắng nghe những người thân thương ta trò chuyện. Chỉ cần để ý một chút thôi, chắc chắn mỗi người sẽ “ké” được rất nhiều niềm hạnh phúc đang diễn ra xung quanh ta đó.

PHẦN III: SÁCH TẤN CHÍNH MÌNH



Thi thoảng mình nên…

Thi thoảng ta cũng nên cho bản thân mình làm một số bài kiểm tra, kiểm tra về độ nhẫn nhịn và chịu đựng, về tình thương và lòng bao dung mà mình vẫn thường kêu gọi mọi người thực hiện. Chắc chắn ta sẽ nhận được những bài làm đáng suy nghĩ, và thường là điểm kém bởi ta chưa giỏi lắm đâu.

Thi thoảng, ta cũng nên kiểm tra người thương. Người ta nói, thương yêu nhau thì nên tin tưởng nhau, nhưng không nên tin tưởng tuyệt đối. Tất nhiên không phải là hoài nghi mà là cần những bài kiểm tra để mình biết người ta đang sống với mình như thế nào, nghĩ về mình ra sao, và để kiểm tra độ chơn thành của những mật ngọt trên môi, nghe sướng tai lắm nhưng kiệu có phải chỉ là những lời nói có cánh phát ra từ trái tim dối lừa?

Không quá khó để biết được sự chơn thành của một tấm chân tình, của những lời yêu thương tha thiết mà người khác nói. Chỉ cần một phản ứng không mấy hoan hỷ khi ta nhắc lại lời hứa cũ kỹ jau một kết luận không mấy thiện cảm của người dành cho mình là đủ để biết họ thật lòng với mình đến đâu.

Quả thật không khó để nói lời yêu thương, để thề thốt, để nói hai chữ chơn thành, mãi mãi,... Nhưng thực rất khó để yêu thương chơn thành, yêu thương mà không mảy may toan tính. Nếu có thì đó chắc là những tình thương lớn, như tình thương yêu đồng loại hay những tình thương dành cho những sinh linh bé bỏng, thua thấp hơn mình, đau khổ hơn mình, phải không?

Sách tấn, hay có thể hiểu là tự soi chiếu, nhắc nhở, trau dồi chính bản thân mình mỗi ngày là lời nhắn nhủ chân thành nhất mà tác giả Lưu Đình Long muốn gửi đến bạn đọc. Bởi cuộc sống chính là một cuộc hành trình để con người ta tự học và học hỏi từ người khác, mọi sự tốt xấu có thể đến vào những lúc chúng ta không ngờ đến nhất, vậy nên chúng ta cần phải thường xuyên soi lại bản thân mình, những mối quan hệ xung quanh mình để kịp thời nhận ra những khiếm khuyết mà sửa đổi. Trên con đường ấy, nếu có thể có một người bạn để trao cho mình những lời khuyên, ân cần soi sáng con đường của mình là một điều may mắn và hạnh phúc. Bạn đọc cũng đừng quá nghiêm khắc dằn vặt bản thân mỗi khi nhận ra khiếm khuyết của mình, bởi tha thứ cho bản thân cũng là một kiểu vị tha. Điều quan trọng là phải thật thà với chính mình, rồi mình mới mở lòng được với thế giới, để đón nhận nhiều điều an lành, tốt đẹp. 

 / Lời kết / 

Tâm kinh mình thuyết cho mình không phải một cuốn sách có thể đọc xong trong ngày một ngày hai, đó là cả một cuộc hành trình suy ngẫm, chiêm nghiệm, trau dồi bản thân và thực tập ý chí mà mỗi người đọc sẽ lại có những trải nghiệm khác nhau tùy theo kinh nghiệm sống và phương pháp luyện tập. Chính vì vậy, hãy đọc đi đọc lại những dòng viết tinh tế của tác giả Lưu Đình Long thật nhiều lần và thật chậm thôi, mỗi lần đọc có khi bạn sẽ lại nhìn ra được một cái hay, cái đúng khác nhau. Đọc đi đọc lại thật nhiều lần, đến một lúc nào đó, có lẽ bạn sẽ bất ngờ khi nhận ra tâm trí mình đã trưởng thành hơn nhường nào rồi đó.


Review chi tiết bởi: Muse - Bookademy
Hình ảnh: Muse - Bookademy   

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Muse  - Bookademy." 


Xem thêm

Chúng ta hay đổ lỗi cho hoàn cảnh trước những điều bất như ý, rồi lẩn quẩn trong khổ. Chúng ta hay để đời sống bên ngoài cuốn đi đến nỗi quên mất rằng trong lòng mình cũng chứa đầy những cơn gió lành thổi mát cho tâm hồn của mình. Chúng ta không nhận ra được con đường thoát khổ luôn hiện diện bên trong mình, với đầy đủ những chất liệu tốt đẹp mà ta có thể sử dụng. Đức Phật có dạy: “Người là nơi nương tựa của chính mình, còn ai khác nữa có thể làm nơi nương tựa?”. Có lẽ ai học Phật đều hiểu rằng mỗi người chúng ta, đều mang trong mình khả năng để trở thành Phật bằng sự tu học, bằng trí tuệ và nỗ lực của bản thân. Tôi nghĩ, Tâm kinh mình thuyết cho mình không đơn thuần là những lời tâm tình cho chính mình của tác giả. Khi đọc sách của Lưu Đình Long, chúng ta cần phải đặt nội dung của sách vào một hệ tư tưởng, mà tôi cho rằng, xuyên suốt những bài viết đó vẫn không nằm ngoài chân lý của Tứ diệu đế (Khổ - Tập - Diệt - Đạo). Cái hay, cái đẹp của sách ở chỗ là hệ tư tưởng đó được viết lại bằng những lời tâm tình với thân - khẩu - ý của chính tác giả, ở chỗ kết hợp nhuần nhuyễn giữa thái độ, tinh thần của người học Phật trong hệ tư tưởng đó. Và quan trọng hơn, là thái độ trước thực tiễn, sử dụng nó để quán chiếu bản thân, để từ đó mỗi người trước hết có thể tìm về nương tựa chính mình, rồi sau đó mới có thể giúp đỡ chia sẻ đến người khác. Nếu như Đắc nhân tâm chỉ cách người ta “đối ngoại”, thì Tâm kinh mình thuyết cho mình chỉ mình cách “đối nội”. Cách “đối nội” ở đây không phải với một cá nhân nào khác, mà là chính mình. Đối nội ở đây không phải ở chỗ mổ xẻ bản thân mình để phê bình hay chỉ trích, mà là nâng niu bằng những lời vỗ về để xoa dịu muộn phiền. Một lần nữa, người đọc nhận ra ẩn bên dưới những lời tâm tình đó chính là những phạm trù của Bát Chánh đạo (Chánh kiến - Chánh tư duy - Chánh ngữ - Chánh nghiệp - Chánh mạng - Chánh tinh tấn - Chánh niệm - Chánh định), để hướng con người tìm đến an tĩnh và trí tuệ trọn vẹn trong những thời khắc của hiện tại. Tâm kinh mình thuyết cho mình vừa được tái bản có chỉnh sửa bởi Nhà xuất bản Dân Trí và Saigon Books. Trước đó, năm 2014, Tâm kinh mình thuyết cho mình được Nhà xuất bản Hồng Đức ấn hành, thu hút sự quan tâm của độc giả.

Viết hay viết tốt là do học nhiều, sống nhiều, cảm xúc nhiều. Vốn sống của người tri thức không những giàu kinh nghiệm sống, mà còn giàu cả về từ ngữ để diễn tả những kinh nghiệm đó. Cuộc sống hiện đại quá bộn bề trăm việc, dễ gây áp lực với chúng ta. Xu hướng tạo không gian riêng, chủ động thời gian để khiến tinh thần thoải mái, an lạc được giới trẻ chú ý hơn, nếu được truyền cảm hứng. Thật sự tán dương những quyển sách có nội dung chia sẻ về kinh nghiệm sống, về cảm quan nhân sinh, và về chất liệu để tạo nên bình an trong đời sống tinh thần ở người trẻ. “Làm mới tâm mình, quét dọn những phiền não để tâm ta bớt chật chội là một công việc cần phải được tiến hành thường xuyên. Mỗi ngày ta vẫn lau dọn nhà cửa để thấy mát mẻ, dễ chịu hơn nhưng ta quên quét dọn trong tâm mình, để những ngổn ngang lu lấp, làm ta mất hết khả năng kham nhẫn, thương yêu... ... thay đổi chính mình chính là tu. Thay đổi ý - ngữ - thân dần theo hướng hiền thiện, thì cái chân cái mỹ tự khắc phát lộ, cảnh và người xung quanh tự khắc sẽ nương tựa mà thay đổi theo”. Đó là một đoạn trích nhỏ từ cuốn “Tâm Kinh mình thuyết cho mình” của tác giả Lưu Đình Long giúp mỗi người có thể suy ngẫm, thực tập trong bối cảnh bận rộn, nhiều lao chen. Lời chia sẻ nhẹ nhàng, giản dị trong sách thấm tinh thần Phật dạy, ai đọc cũng cảm thấy nhẹ nhàng, bình an, như được an ủi, chữa lành. Mong rằng, cuốn sách mới tái bản này của Lưu Đình Long sẽ đến được nhiều người, để kết duyên lành trên đường vui tu tập. Được biết, ngoài “Tâm kinh mình thuyết cho mình”, tác giả đã ra mắt các ấn phẩm: Lắng nghe hơi thở, Như gió an lành, Như mây thong dong. Đây là những cuốn sách trị liệu tâm hồn rất nhẹ nhàng, sâu lắng.

Tâm Kinh Mình Thuyết Cho Mình - Đó là tựa đề cuốn sách thứ hai của Lưu Đình Long (BTV Báo Giác Ngộ), do NXB Hồng Đức ấn hành, Báo Giác Ngộ liên kết xuất bản, ra mắt vào hạ tuần tháng 11-2014. Sách dày 248 trang là những chia sẻ ngắn mà chân thành và nhẹ nhàng được tác giả gọi là “tâm kinh tự thuyết”, viết trước tiên dành cho chính bản thân, để tự nhắc nhở mình - những mong hoàn thiện tự thân trên bước đường học Phật. Sách đã nhận được những lời giới thiệu thật dễ thương với sự yêu mến dành tặng của nhà văn trẻ Văn Thành Lê, doanh nhân Nguyễn Hữu Duy (Công ty TNHH Vạn Thiên Sa), Trần Thị Xuân Quyên (Trường Quản lý khách sạn Việt Úc - VAAC), MC Vũ Mạnh Cường và nhà báo Đinh Anh Tuấn (Tạp chí HTV - Đài Truyền hình TP.HCM). Theo đó, nhà văn trẻ Văn Thành Lê viết: “Giữa một rừng các tác giả trẻ vẫn ngày ngày sướt mướt quằn quại cùng ngôn tình, tâm bút của Lưu Đình Long chắc chắn sẽ đến với bạn đọc theo cách riêng của nó. Không hào nhoáng. Không ồn ào. Chầm chậm thôi. Như những mạch nước ngầm thấm sâu vào lòng đất đá ong, ngọt lịm”. Còn Giám đốc học vụ của VAAC Trần Thị Xuân Quyên thì nhận xét: “Đọc Tâm kinh mình thuyết cho mình chậm rãi thôi bạn sẽ thấy cuốn sách như một tấm gương phản chiếu chính hình ảnh của bản thân ở đấy. Tác giả đã tinh tế, nhẹ nhàng ở từng câu chữ, từng chương mà càng đọc càng ngộ ra rằng "Chiến thắng vạn quân không bằng tự chiến thắng mình””.  Hay, MC Vũ Mạnh Cường thì cảm nhận: “Tác giả tự nhận đây chỉ là những lời “tự răn” mình, nhưng khi tiếp cận, độc giả lại có thể “soi mình” trong đó một cách thật rõ ràng và mạch lạc”. Sau khi sách được phát hành gần một tháng, Tâm kinh mình thuyết cho mình đã đón nhận được sự quan tâm của nhiều bạn đọc trẻ, đó là một điều may mắn cho thể loại sách có hơi hướm Phật giáo, bởi vì tôn giáo nói chung đã bị “đóng khung” với suy nghĩ là những triết lý cao siêu, khó cảm. Sở dĩ có được sự may mắn ấy thiết nghĩ vì nội dung trong sách được chuyển tải dưới dạng góc nhìn, cảm nhận một cách nhẹ nhàng hóa mọi thứ, theo một “tư duy tích cực”, với một góc nhìn khác mà tác giả đã gia công thông qua những con chữ của mình.

iác Ngộ - Mỗi người là một bài pháp. Nếu biết lắng nghe, quán niệm sâu sắc thì mình có thể thuyết tâm kinh cho chính mình, như một bài pháp để mình nương vào đó thực tập, kiến tạo bằng an và khai mở trí tuệ. Thầy dạy, không phải tu lâu mới “sáng” mà chỉ cần mình chánh niệm, nhìn cho kỹ, nghe cho sâu thì mình cũng có trí tuệ (thầy nói, nhìn kỹ, nghe sâu cũng chính là định). Và từ đó, mình sẽ thấy được con đường đi đúng đắn. Đã có con đường đi rồi thì đi, khi đi mình tiếp tục chánh niệm và nhận diện từng bước chân chánh niệm, thong dong của mình. Tôi gọi đó là chìa khóa để mở những lớp cửa vô sinh. Trên lộ trình mình đi qua, sẽ có rất nhiều lớp cửa. Hễ qua một lớp là mình có an lạc hơn một chút, bước vào rừng thiền xa hơn một chút, cũng có nghĩa là mình bằng an (định) hơn, gần tịnh độ hơn. Mỗi bước chân và mỗi cái nhìn của mình có thể chế tác được năng lượng an lạc. Mình bước tới và mình biết là mình đang chạm vào tịnh độ. Mình nhìn và mình thấy được trong mỗi sự vật, sự việc đều có vô thường và sự tiếp nối thì mình sẽ không còn đau khổ, không thấy mất mát, và đương nhiên đó là hạnh phúc. Vô thường theo như chiếc bóng, biểu hiện trong từng sát na! Nhưng, đừng chỉ dừng lại và nắm giữ hạnh phúc mình vừa có, hãy đi tiếp và mở những cánh cửa khác. Đường còn dài, nhưng đừng sợ đường xa, bởi ngay mỗi bước chân mình đã chạm vào tịnh độ, mỗi cái nhìn mình đã thấy được vô sanh-bất diệt thì không còn sợ hãi. Hễ nghĩ đường còn dài, còn xa là mình sẽ nản, sẽ dễ thối chuyển. Chính vì vậy mà Bụt dạy mình phải sống ở hiện tại, chạm vào hạnh phúc ngay hiện tại. Thậm chí, hiện tại hiện tướng khổ, không lành thì cũng cơ hội để thực tập ôm ấp, chuyển hóa nó trở thành thứ năng lượng - làm lực đẩy hoặc đòn bẩy để mình mở cửa vô sinh. Khi nhận diện như thế, mình có thể thuyết tâm kinh cho mình, bắt đầu như thế này: “Ở ngay hiện tại này, mình đang cư trú nơi đất mẹ bao dung, và mình nghe được trong sâu thẳm nơi tâm mình. Ở đó, có thể hình dung như một mảnh vườn có chứa đầy những hạt giống là cỏ cây và hoa trái. Mình giống như một người làm vườn, suốt ngày vun vun xới xới. Nào là ta thấy vườn của ông hàng xóm nhiều cỏ, bực mình quá. Nào là vườn của chị kế bên sao ngát hương thơm thế, ganh tị quá… Mình chỉ nhìn đây, nhìn đó, mà quên nhìn vườn của mình, và khi ấy mình vô tình để cho cỏ mọc, lùm rừng phát triển. Cũng bởi bực mình, ganh tị, ích kỷ… là thứ nước tưới tẩm cho cỏ, lùm, rừng phát triển mà mình nào có hay? Mình đâu biết vì sao vườn của người đầy hoa trái, thơm và ngọt? Và mình cũng không biết vườn người khác sao đầy cỏ dại… Bởi mình vô minh, bởi mình luôn để mình chạy nhảy quàng xiên, và mình đã để cho cỏ mọc đầy vườn. Này, đó là tập khí có từ lâu, lâu lắm, do mình huân tập thường xuyên nên hiện tại này mình nhớ và làm như một cái máy tự động, vô thức. Mình nhìn kỹ, và mình thấy xấu hổ quá. Cái gọi là tàm quý, cần phải có ngay lúc này để trở về chăm sóc khu vườn (tâm) của mình. Hiểu rõ vì sao cỏ mọc, vì sao hoa trái ngát hương thì mình hãy bắt đầu tưới tẩm những hạt giống hoa trái và đừng để cho hạt giống cỏ cây, lùm rừng có cơ hội được nẩy mầm. Biết là, “hoa thường hay héo, cỏ thường tươi” nhưng đừng ngại, muốn thưởng thức hoa, và muốn hiến tặng cái đẹp cho cuộc đời và cho chính khu vườn của mình thì phải tỉnh thức, chánh niệm mà chăm sóc, vun bón, tưới tẩm. Này, bài pháp ngắn ấy ta vừa thuyết cho chính ta, trong sự tĩnh tâm. Mình đọc và nhớ tụng thường xuyên, để chăm sóc vườn (tâm) của mình…”.   Nghe xong bài pháp ấy, tôi cảm nhận mình sáng ra một tí, hình như một bông hoa vừa nở, để tặng cho pháp sư và góp vào khu vườn. Cứ thế, cứ thế nhé, ai cũng có thể là thợ làm vườn giỏi nếu có chánh niệm chăm sóc khu vườn của chính mình! Và ai cũng có thể là pháp sư, tự thuyết tâm kinh cho chính mình, bởi không ai cứu được mình ngoài chính mình…

Ta không muốn ai bắt lỗi mình dù đôi khi lỗi lầm mình lớn lắm. Thế nhưng ta lại ưa bắt lỗi người, thường vạch lá tìm sâu để chỉ lỗi dẫu đôi khi lỗi người chỉ bé tẹo. Ta không muốn người khác lưu giữ những chấm đen của mình, vì nó có thể là vết đau cần được nguôi quên, thế nhưng trong ta thì lưu lại vô số những chấm đen của người thân thương, gần gũi bên mình, thậm chí của cả những người không quen mà ta loáng thoáng đọc được ở đâu đó. Ta không muốn bị phụ rẫy, không muốn bị tổn thương bởi những lời chì chiết, mắng mỏ. Thế nhưng ta lại sẵn sàng bội bạc, mắng nhiếc người khác không thương tiếc. Những điều ta không muốn nhiều lắm, nó nằm trong ý thức sợ quả xấu của bất kỳ chúng sinh nào chưa ngộ nhân quả, hoặc có biết nhưng đã quên trong ngồn ngộn những ước muốn vô bờ bến. Dân gian mình nói giản dị lắm, làm gì cũng nghĩ tới hậu quả của nó, chính là nhắc ta hãy quán nhân quả trong mỗi việc làm. Người Phật tử thì được Phật dạy về tam nghiệp nên trong tư duy, lời nói, hành động ta đều phải nghĩ tới hậu quả của nó, vì lời nói, hành động của mỗi người đều là quả từ suy nghĩ trước đó hoặc có khi là quả từ tam nghiệp xấu, tốt đã tác tạo nhiều đời... Nếu ngộ nhân quả và sống được với đạo lý đó thì ta sẽ hoan hỷ đón nhận những quả xấu có thể xảy đến cho mình (vì ta đã gieo trước đó, ở đời nào xa xôi lắm) và bắt đầu thôi những ý nghĩ, lời nói, việc làm chứa đựng nỗi khổ đau cho người khác cũng như cho muôn loài chúng sinh. Nếu được thì trao tặng những niềm vui, hạnh phúc để làm giàu có thêm sự vô úy (không sợ hãi) trong mình. Đó cũng chính là thực hành lời dạy của Phật, chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành - đoạn tất cả việc ác, làm tất cả việc lành.

Cuộc sống, với những gì đã và đang diễn ra giống như một màn hình lớn để ai đó chịu khó nhìn vào thì sẽ thấy những quy luật nào đó, tùy cách nhìn, hướng nhìn của mình cũng như độ sáng của đôi mắt người nhìn. Ở đó, có thể có những "cảnh báo" nhất định, rằng nếu đi theo con đường đó, làm như thế, hành xử vậy... thì sẽ khổ đau đó, không chỉ khổ cho mình mà còn cho người, thậm chí nhiều người. Đôi khi ta nhìn thấy những cảnh báo đó cũng như hình dung được kết cuộc đa số của con đường mình đi nhưng ta vẫn liều mình hoặc không thể vượt qua được "sức hút" của nó. Cái đó là do tập khí - hay thói quen vốn đã ăn sâu vào trong tâm thức con người, chúng sinh từ đời này tới đời khác nên cứ thế mà "tự động" làm một cách vô thức, đôi khi rất xấu xí nhưng ta xem nó là bình-thường trong cách mình nghĩ. Ví như, có người thấy rằng loài khác sinh ra là để "phục vụ" con người nên xem loài khác là đối tượng để săn đuổi, ăn thịt, giết hại... Nhưng, với đôi mắt quán chiếu nhân quả, bằng tâm độ lượng, thương yêu của mình thì Phật xem tất cả chúng sinh đều là anh em, cha mẹ, bạn bè... của ta trong vòng luân hồi sanh tử, chỉ vì "chiếc áo" khác nhau nên bây giờ không nhận ra, vì vậy phải thương nhau, chớ giết hại, càng không nên vì lợi dưỡng mà ăn thịt, săn đuổi... Tuy nhiên, đôi khi ta đã nghe điều đó, hiểu nhưng lắm lúc cũng chẳng thể vượt qua được, không tránh được việc vì lợi mình mà hại vật, thậm chí đạp lên trên hạnh phúc của người khác để đạt được. Đạo Phật gọi là "nghiệp lực chi phối". Còn Nguyễn Du trong Truyện Kiều thì bảo "Bắt phong trần phải phong trần/ Cho thanh cao mới được phần thanh cao". Người thích đùa có câu "Yêu thì khổ, không yêu thì... lỗ. Thà chịu khổ, chứ không chịu lỗ", để chỉ cho một "tập khí" cần-một-ai-đó đồng hành trong những vui buồn của mình là khát khao chung của con người, dẫu biết rõ, có thể sẽ khổ rất nhiều, như lời bài hát "đường vào tình yêu, có trăm lần vui, có vạn lần buồn". Tỉ lệ chênh lệch giữa vui buồn quá lớn theo cấp số nhân, gấp nhiều lần phần buồn nhưng người ta vẫn khó "thoát", dù không phải không biết. Thậm chí, có người nằm lòng rằng, hễ còn yêu ai đó, theo kiểu luyến ái thế gian, ham thích, ích kỷ, chiếm hữu... thì sẽ còn luân hồi tử sanh nhưng rồi cũng bị tình cảm ấy chi phối một cách mãnh liệt, lắm lúc bứng hết mọi gốc rễ của những lý luận khác để lao vào tình yêu "giống như con thiêu thân lao vào trò chơi thế gian". Vậy đó, nên Đức Phật mới dạy, không có thứ gì thu hút người nam bằng thanh-sắc người nữ và ngược lại. Chính vì "sức hút" đó mà người ta nhiều lúc quên tất tần tật những điều mình đã đeo đuổi được gọi tên là lý tưởng, thế nên mới có... mỹ nhân kế, mỹ nam kế để xưa nay người ta dùng vào những cuộc chiến chinh hoặc bòn rút, đục khoét tài sản của ai đó, nếu muốn. Thấy điều đó để nhận diện rằng, khi chúng sinh còn long đong trong biển khổ sanh tử, bất chấp những cảnh báo để lao vào (không chỉ chuyện yêu, còn có khối thứ khác hút người ta đến chết như tiền tài, danh vọng, hưởng thụ dục lạc...) đã được báo trước cho một kết cuộc không ra gì nhưng lòng tham, tâm sân si luôn nông nỗi để rồi người ta cứ năm lần bảy lượt, hết đời này tới đời khác, hết lần này tới lần khác trong đời này cứ phải khổ rồi đau, rồi ân hận, nuối tiếc rồi "bổn cũ soạn lại", cứ thế mà xuống lên sáu đường. Do vậy mới có "luân hồi", mới có chuyện để nói, nói mãi luận bàn, chia sẻ dẫu đã "biết rồi, khổ lắm...". Có những cái cứ nói mãi nhưng làm hoài không được, như là chuyện bỏ bớt vài ham muốn, giảm bớt vài đòi hỏi... để mình không phải say, không phải mê và không phải tê tái khi nó mất đi hoặc thay đổi mà mình vẫn chưa thể làm được. Vì mình thiếu một quyết tâm, vì nghiệp mình còn nặng quá, vì cuộc đời xung quanh khắc nghiệt quá... Nghĩ thế để mình phải thương mình hơn (chứ không phải chán mình quá) bằng cách phát nguyện cho con được đi trên đường sáng, vững chãi hơn nơi mỗi bước chân trên thực địa ở hiện tại này và cả tương lai, xin cho ai cũng dễ thương để họ bớt khổ và con không bị nhấn chìm trong bể khổ nhân gian vì con chưa phải là tay bơi cự phách, vô nhiễm trước mọi thứ nơi biển đời... Đừng xem những lời nguyện và "xin xỏ" ấy là vô ích, nó sẽ giúp mình rất nhiều, đôi khi là kim chỉ nam để mình đi cho đúng đường, lắm lúc là tiếng chuông nhắc mình tỉnh lại nếu mình mê mải đi vào đường hiểm, tối tăm…

Cảm nhận của tôi về tác giả là một người thân thiện trong tương giao, nghiêm túc và cẩn trọng trong công việc, tràn đầy năng lượng tích cực trong cảm quan. Từ khi còn thiếu niên, chú ấy - cách tôi gọi tác giả - đã là một Phật tử thuần thành và việc ứng dụng Phật pháp vào cuộc sống đã tạo nên phẩm cách riêng biệt và đáng khen. Thông qua các tác phẩm của tác giả đã xuất bản, cho thấy rằng “sự nhận thức đúng đắn dẫn tới các hành động thành công” và sự truyền cảm hứng, năng lượng tích cực cho các bạn trẻ về lối sống thiện, sống xanh bằng chánh niệm và tuệ giác như một tấm gương lành để soi chung. Người xưa nói “đọc văn biết người”. Đúng vậy! Chỉ cần đọc văn của người, ta có thể cảm nhận được phần nào tính cách và cuộc sống của họ trong đó. Muôn kiếp nhân sinh: Cái nhìn mới về thế giới, luân hồi và nhân quả Cảm nhận của tôi về tác giả là một người thân thiện trong tương giao, nghiêm túc và cẩn trọng trong công việc, tràn đầy năng lượng tích cực trong cảm quan. Từ khi còn thiếu niên, chú ấy - cách tôi gọi tác giả - đã là một Phật tử thuần thành và việc ứng dụng Phật pháp vào cuộc sống đã tạo nên phẩm cách riêng biệt và đáng khen. Thông qua các tác phẩm của tác giả đã xuất bản, cho thấy rằng “sự nhận thức đúng đắn dẫn tới các hành động thành công” và sự truyền cảm hứng, năng lượng tích cực cho các bạn trẻ về lối sống thiện, sống xanh bằng chánh niệm và tuệ giác như một tấm gương lành để soi chung. Người xưa nói “đọc văn biết người”. Đúng vậy! Chỉ cần đọc văn của người, ta có thể cảm nhận được phần nào tính cách và cuộc sống của họ trong đó. Muôn kiếp nhân sinh: Cái nhìn mới về thế giới, luân hồi và nhân quả

Đến một lúc ta sẽ ngộ ra rằng, mỗi người đều có những cái khó của riêng mình. Cái khó đó nó sẽ ràng buộc ta lại, làm mình cứ mãi loay hoay như "gà mắc tóc", càng cố càng thấy rối, thấy bất lực, không thể thoát ra được. Khi ngộ ra điều đó ta sẽ thương được người và thương cả chính mình. Bởi, điều đó ta không muốn và người ta chắc cũng không muốn mình bị dính mắc vào, loay hoay trong đó. Khi ấy, ta sẽ không còn đào xới hay trách móc những cái khó đã bó cái khôn kia và sẽ bắt đầu chuyến hướng nhìn, mong ước người cũng như mình có thể bước qua những cái khó - vốn là nghiệp mình tạo - được ví như cái bẫy, là tấm lưới mà ta đã đào, đã giăng và nay mắc vào. Ông bà mình có câu, "cái khó ló cái khôn" cũng là ở chỗ này chứ không chỉ ở chỗ tìm ra đường hướng giải quyết, thoát ra. Khôn ra nhờ nhận thấy cái khó của mình và người là một phần nghiệp thức để mà thôi giăng lưới, đào hố... cho chính mình, nghĩa là thôi tạo ra những oán cừu, sóng gió cho người - đó chính là hành động của người thấy rõ nhơn quả trùng trùng. Cũng trong cái thấy ấy, ta sẽ thay đổi ý niệm trách móc bằng ý niệm thương người tạo tội, thay đổi hành động xa lánh những người đang loay hoay mắc tóc, rối nùi trong những nỗi khổ đau, bất an bằng việc cảm thông, nâng đỡ, dắt dìu... để họ bước qua những yếu lòng, dính mắc. Thực sự thì để bỏ rơi một người mà ta gọi là "khó dạy, khó bảo" rất dễ dàng, còn thu nạp và giúp người ấy chuyển đổi tâm tánh, bỏ ác làm lành mới khó, ai nguyện làm và làm được thì mới đích thị có lòng từ bi, vô ngại. Tất nhiên, nói đi thì cũng nói lại, sự thân cận, gần gũi ấy phải được thực thi bởi một sự hoan hỷ cũng như bằng hiểu biết, thương yêu chứ không phải là cố gắng mệt nhoài, không phải là một sự chịu đựng quá sức. Và, đương nhiên, nếu sức ta không đủ thì chọn cách tạm xa cũng là một hành động từ bi-trí tuệ, đồng thời, không quên gửi một lời chúc lành cho người sớm bước qua những cái khó, là biệt nghiệp của họ. Lời chúc ấy, hành động ấy cũng đã là biểu hiện của một tình thương vô bờ, là hạt giống lành ta đã gieo vào mảnh đất tâm mình, đến lúc nào đó sẽ lớn dậy để ta có thể nghĩ, làm được những việc khó làm đối với nhiều người, như là không bỏ rơi những người đang hiện tướng ác, gây tạo tội nghiệp trùng trùng mà hóa độ họ thoát khỏi sông mê, bể khổ như hạnh lành mà chư Phật, Bồ-tát, thầy Tổ đã làm vậy!

Đọc "Tâm kinh mình thuyết cho mình" chợt nhận ra mình vẫn chưa đón nhận bản thân một cách sâu sắc, đôi lúc chúng ta phớt lờ đi những hạt cỏ tham - sân - si đang sinh sôi nẩy nở trong “phước điền” của mình, đôi khi chỉ từ một ý niệm thoáng qua. Chúng ta hay đổ lỗi cho hoàn cảnh trước những điều bất như ý, rồi lẩn quẩn trong khổ. Chúng ta hay để đời sống bên ngoài cuốn đi đến nỗi quên mất rằng trong lòng mình cũng chứa đầy những cơn gió lành thổi mát cho tâm hồn của mình. Chúng ta không nhận ra được con đường thoát khổ luôn hiện diện bên trong mình, với đầy đủ những chất liệu tốt đẹp mà ta có thể sử dụng. Đức Phật có dạy: “Người là nơi nương tựa của chính mình, còn ai khác nữa có thể làm nơi nương tựa?”. Có lẽ ai học Phật đều hiểu rằng mỗi người chúng ta, đều mang trong mình khả năng để trở thành Phật bằng sự tu học, bằng trí tuệ và nỗ lực của bản thân. Tôi nghĩ, Tâm kinh mình thuyết cho mình không đơn thuần là những lời tâm tình cho chính mình của tác giả. Khi đọc sách của Lưu Đình Long, chúng ta cần phải đặt nội dung của sách vào một hệ tư tưởng, mà tôi cho rằng, xuyên suốt những bài viết đó vẫn không nằm ngoài chân lý của Tứ diệu đế (Khổ - Tập - Diệt - Đạo). Cái hay, cái đẹp của sách ở chỗ là hệ tư tưởng đó được viết lại bằng những lời tâm tình với thân - khẩu - ý của chính tác giả, ở chỗ kết hợp nhuần nhuyễn giữa thái độ, tinh thần của người học Phật trong hệ tư tưởng đó. Và quan trọng hơn, là thái độ trước thực tiễn, sử dụng nó để quán chiếu bản thân, để từ đó mỗi người trước hết có thể tìm về nương tựa chính mình, rồi sau đó mới có thể giúp đỡ chia sẻ đến người khác. Nếu như Đắc nhân tâm chỉ cách người ta “đối ngoại”, thì Tâm kinh mình thuyết cho mình chỉ mình cách “đối nội”. Cách “đối nội” ở đây không phải với một cá nhân nào khác, mà là chính mình. Đối nội ở đây không phải ở chỗ mổ xẻ bản thân mình để phê bình hay chỉ trích, mà là nâng niu bằng những lời vỗ về để xoa dịu muộn phiền. Một lần nữa, người đọc nhận ra ẩn bên dưới những lời tâm tình đó chính là những phạm trù của Bát Chánh đạo (Chánh kiến - Chánh tư duy - Chánh ngữ - Chánh nghiệp - Chánh mạng - Chánh tinh tấn - Chánh niệm - Chánh định), để hướng con người tìm đến an tĩnh và trí tuệ trọn vẹn trong những thời khắc của hiện tại.