"Sen" gồm 3 phần: Hạt mầm, Trong bùn và Hoa sen, đó là tập hợp những câu chuyện về cuộc sống đa diện, đa sắc, về nghề y tác giả ghi chép lại bằng vốn sống và cảm nhận của mình. Đúng như tựa sách, "Sen" là cuốn sách nhẹ nhàng mà sâu sắc, toát lên sự thanh cao, để lại nhiều lắng đọng trong lòng độc giả. Giọng kể của tác giả mang dấu ấn của Thiền, Phật giáo với những lời chiêm nghiệm, răn dạy về chữ Tâm, về lẽ sống mang đến cho độc giả những bài học sống quý giá. Chẳng có gì tận diệt Chẳng có gì phai phôi Nơi bùn đen sâu thẳm Sự sống vẫn sinh sôi. Những cành hoa sen trắng Có em và có tôi Ta cùng nhau góp mặt Trong cuộc đời buồn vui
Xem thêm

    Trong cuộc sống đầy biến động, vất vả, lo toan, những cuốn sách hiện lên với các giá trị ngời sáng của tình người, tắm mát cho tâm hồn đang chìm trong lưu lạc, khổ đau. Liệu đứng trước dòng đời vội vã, mưu sinh từng miếng cơm, manh áo, chìm đắm trong tiền tài, quyền lực, có mấy ai chịu dừng lại, bước những bước đi thật chậm rãi, để có thể ngắm nhìn rõ hơn thế giới xung quanh, những điều kì diệu, nhỏ bé và bình dị? Liệu mấy ai thấy được vẻ đẹp của bông cúc dại nơi ven đường, thấy được người quét rác trong đêm khuya lạnh lẽo làm đẹp cho đời? Liệu ai sẽ nhận ra tình yêu thương sâu sắc của người mẹ, người cha mà đáp lại ngay lập tức? Chỉ có đó là sự hờ hững, cho rằng là lẽ tất nhiên và lặng lẽ phớt lờ. Qua các tác phẩm đắt giá của Nguyễn Bảo Trung, đặc biệt là “Sen”, ta như được phiêu lưu qua từng trang sách, chìm đắm vào từng câu chữ và dòng hồi tưởng như cuốn nhật ký thu nhỏ của tác giả. Do nghề nghiệp là một bác sĩ nên ông thường viết những mẩu chuyện nhỏ nơi phòng trực cấp cứu, viện dưỡng lão và viện mồ côi một cách đầy sinh động, chứa đựng nhiều ý nghĩa nhân sinh sâu sắc. Bên cạnh đó, lối viết trong tác phẩm “Sen” mang hơi hướng của Phật giáo, điển hình là bài thơ mở đầu cuốn sách:


“Muôn loài muôn sự dung thông

Hiểu rồi sẽ thấy trong bùn có sen

Ngoài sân chiếc lá an nhiên

Khép đêm tịch lặng cửa thiền nắng lên”


    Có lẽ các bạn không còn xa lạ gì với loài hoa này nhỉ? Một loài hoa thanh khiết, màu hồng nhạt, toả hương thơm dịu dàng thoang thoảng mỗi kì đơm bông. Nó là loài hoa sống nơi bùn lầy, vươn lên và tỏa sáng rực rỡ. Cuốn sách đã lựa chọn quá trình sinh trưởng của hoa sen để làm tựa cho ba chương, từ khi nảy mầm cho đến khi rực rỡ nhất.

    Chương 1: “Hạt mầm”, lấy cảm hứng từ bài thơ “Đôi dép” của nhà thơ Nguyễn Trung Kiên, Nguyễn Bảo Trung đã để cho chính những đồ vật tầm thường như đôi dép kể lại các gam màu cuộc sống của những thân phận đang mang chúng.

    Đôi dép đầu tiên: “Đôi dép hàng hiệu”. Đúng như cái tên của nó, sinh ra là một đôi dép được nhà thiết kế lừng danh “Robert Tèo” làm ra. Một cái tên nửa Tây nửa ta, một mái tóc nhuộm vàng, cắt kiểu cách Hàn Quốc. Chẳng hiểu sao mà người ta lại gọi đó là quyến rũ? Có vẻ như tôi và đôi dép đã cùng suy nghĩ: “Gia tài của mẹ, một bọn lai căng”. Vì được người nổi tiếng làm ra, nên đôi dép có lẽ rất tự tin về vẻ đẹp của nó, thứ mà đã từng được rất nhiều người nổi tiếng săn đuổi. Nó không cần đẹp, chỉ cần mác thôi cũng đã rất “hot” rồi. Tuy nhiên, nó lại có một suy nghĩ đúng đắn rằng: “Có nhân ắt gặt quả” nên đôi dép đó chưa bao giờ cố gắng đẩy những chiếc dép khác xuống và tôn vinh mình lên. Mặc dù niềm kiêu hãnh của đoá hoa hồng là nỗi đoạ đày cho đám hoa giấy, nó vẫn bình thản hiên ngang giữa cuộc đời. Một đôi dép còn chính trực như thế, tại sao chúng ta lại phải làm những điều xấu, để rồi nhận lại những giông bão phía sau? Dù cho đôi dép là hàng hiệu, nhưng thời gian mà, nghiệt ngã lắm, làm phai mờ nhiều thứ. Nó giờ đây đã lỗi mốt và được bán cho một bà bán vé số, người miền Trung, những người con bỏ xứ vào Sài Gòn mưu sinh, cuộc đời toàn gam màu tối, chằng chịt những vết chân đi. Bà đã tha chiếc dép đi khắp hang cùng góc nhỏ mặc bao mỏi mệt. Đôi dép mệt rã rời, tự hỏi bà lấy đâu ra sức khoẻ để làm công việc nặng nhọc này? Nhưng khi nhìn thấy bà bước vào bệnh viện trong thời điểm màn đêm buông xuống, được nhìn vào đôi mắt ấm áp của người mẹ khi đến thăm đứa con bị ung thư máu đang say giấc nồng, nó như hiểu ra tất cả. Lúc bà bước đi, nó còn kịp thấy dòng nước mắt đang lăn dài trên khoé mắt người con. Tôi rất thích những dòng nước mắt, những cái tình chảy ra từ sâu thẳm trái tim, trào dâng lên nơi cửa sổ tâm hồn. Con người ta giờ sống vô cảm quá. Có lẽ không lâu nữa, người ta sẽ nói về dòng nước mắt như những truyện cổ tích thuở nào! Bạn có bao giờ chú ý đến đôi dép của mẹ? Bạn đã từng thử lắng nghe để hiểu được tình yêu mà mẹ dành cho chúng ta? Hay bạn vẫn hồn nhiên sống, vì nghĩ đó là lẽ đương nhiên? Là mẹ ắt phải thương mình? Ừ, thì mẹ là thế đó, vẫn làm những việc âm thầm lặng lẽ, tấm lòng yêu thương vô bờ. Và đôi dép tiếp tục bước đi...

      Đôi dép thứ hai, là đôi dép của tình yêu. Bạn định nghĩa tình yêu thế nào? Là hai người cùng sinh sống chung một mái nhà? Là đồng cam cộng khổ? Là thấu hiểu cho nhau? Đôi dép có lẽ đã chứng kiến một tình yêu còn sâu sắc, mãnh liệt hơn thế, một tình yêu oan trái, tàn lụi khi nó đang độ mơn mởn nhất..

    “Hắn đưa tay hất văng cái tô xuống đất. Xoảng! Vỡ tan tành. Người vợ cúi xuống nhặt lên, dáng nhẫn nại. Hắn quay mặt vào tường, cau có”. Đọc những dòng đầu, có vẻ như đôi dép này được đi bởi một cô gái có người chồng vũ phu. Mặc dù vậy, cô vẫn rất yêu thương anh ta. Cô khá xinh đẹp, “làn da trắng, mái tóc đen bồng bềnh hư ảo”. Người ta nói: “Hồng nhan thì bạc phận”, quả đúng như vậy. Cuộc đời chị gắn liền với hai chữ cơ cực và một người chồng bạo lực. Chuyện chỉ có thế? Không. Chị ban đầu là gái bán dâm. Với một xuất thân nghèo hèn, sinh ra trong một gia đình đông con, ba mẹ không có tiền, lo toan cuộc sống cho các em là những đồng tiền hằng đêm mà cô nằm trơ ra như gỗ đá. Có tương lai cho người như cô? Có ánh mắt thiện cảm nào cho cô không? Không. Chỉ còn lại những đêm tủi hổ, gương mặt tàn tạ, bẩn nhơ. Khi cô đang chìm sâu vào dòng xoáy của đồng tiền, anh đã tới và đưa bàn tay nắm lấy chút hy vọng còn xót lại. Tình yêu thật diệu kì, khiến mọi con đường cô đi đều là nắng mai rực rỡ. Nhưng số phận thật trớ trêu. Anh bị mắc căn bệnh suy thận gian ác. Anh chỉ là một kẻ xe ôm nghèo. Chẳng lẽ cô bỏ anh một mình? Yêu mà có gian nan đã chùn bước sao gọi là yêu? “Yêu là cháy đến tàn hơi, là chết đến tận cùng”. Liệu trời xanh có thấu? Anh có lẽ như đã biết bệnh tình của mình, nên đã dùng hành động bạo lực kia để làm cô chán ghét anh, rời bỏ người chồng, rời bỏ những vất vả vì gia đình. Anh muốn một mình gánh lấy tất cả, một mình anh chịu đựng những nỗi đau. Người đời sao hiểu được, lời ra tiếng vào: “Vì sao cô hi sinh nhiều thế cho một thằng không ra gì?” Cô vẫn lặng lẽ, một lòng chăm sóc tận tình. Thế nhưng anh đã mất. Trong đêm cô đi mời khách để kiếm tiền lọc thận cho anh, vì quá đau đớn, chàng trai đã cắt cổ tay tự tử. Hôm ấy cô không khóc. Cô cười, nụ cười của kẻ điên. Xong cô thiếp đi vì quá mệt. Xong đám tang, xong một kiếp người. Chỉ còn cô ở lại. Cô miên man theo dòng kí ức nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ, những ân tình như khắc vào tim, vào tâm trí, những hành động yêu thương đã ngấm vào gan tủy khi trời còn nắng đẹp, ánh nắng vẫn lung linh... Cô muốn về. Nhưng về đâu, khi căn nhà cũng đã bán đi để chạy chữa thuốc thang? Về đâu, có chăng chỉ mình cô thấu. “Đời không như là mơ, nhưng tình yêu là bất diệt”. Tôi muốn có tình yêu như thế, một tình yêu cháy rực đến hơi thở cuối cùng...

      Đôi dép thứ ba, đôi dép của sự thành công. Người đi nó là một chàng trai thành đạt, nhưng chỉ biết mỗi công việc. Liệu khái niệm thành công chỉ dựa vào tài sản và địa vị của con người? Một hôm, khi chủ nhân của đôi dép về sớm thì bắt gặp vợ mình đang cùng với người đàn ông khác.. Đau, đau lắm. Tất cả như đổ sập. Nếu như trước đó anh vui mừng biết bao vì được thăng chức, còn định mua hoa tặng vợ, nhưng giờ đây anh chỉ còn thất vọng và buồn bã. Bao nhiêu tháng ngày cố gắng đã tan vỡ, chỉ vì anh đã quá vô tâm với vợ mình. Chính sự vô tâm đó đã góp phần cho người vợ bị cám dỗ dẫn dắt, rồi đây bước đi trong đêm tối, đôi mắt vô hồn. Có những vết thương không thể lành theo năm tháng. Hãy bước chậm lại để yêu thương nhiều hơn!

      Đôi dép thứ 4, đôi dép của lòng nhân hậu. Một đôi dép giản đơn, còn sót lại trên kệ giày, mòn mỏi đợi chờ được ra đi. Và rồi nó được mang đi bởi một người đàn bà thấp lùn, khuôn mặt xấu xí. Thế nhưng, bà sở hữu một trái tim nhân hậu. Bà đã cố gắng cứu người đàn ông nghèo đang hấp hối ở ga tàu. Tuy nhiên, trước đó không ai chịu chữa bệnh cho ông ta cả. Nghèo khi bệnh chỉ có chết. Trong cuộc sống thực dụng này, thật sự nghèo là một tội ác. Cuối cùng, bà cũng không cứu được người đàn ông đó, những giọt nước mắt xót thương cho người xa lạ lăn trên hai bờ mi. Bà khóc cho thân phận của người nghèo, cho người đã mất trong một đêm mưa thiếu vắng tình người. Đoán xem bà là ai? Chắc chắn mọi người đều đã nghe đến mẹ Teresa Calcutta. Đôi dép ấy đã may mắn được theo chân người đàn bà xấu xí đi khắp thế giới cứu vớt những cuộc đời. Cứ thế, cứ thế, lần lượt các đôi dép được bán đi, qua mỗi đôi dép là một câu chuyện, một bài học. Đúng thật, những đôi dép đã nói lên cuộc đời của những người mang nó!

     Phần 2: “Trong bùn”, kể về những câu chuyện nơi phòng trực cấp cứu. Tác giả cuốn sách làm ở bệnh viện, gặp không biết bao người bệnh và cảnh khổ đau. Ông chữa trị cho họ, và từ đó bệnh nhân dạy lại cho ông những bài học, những kinh nghiệm sống. Có những người bệnh không biết lo cho sức khỏe, chỉ đến khi bệnh nặng mới khám. Có những người con khóc ngất nơi phòng cấp cứu, khi mọi chuyện đã lỡ làng. Trước đó thì lại chẳng mảy may quan tâm. Những căn bệnh có biểu hiện là những cơn đau. Cơn đau làm con người ta phát hiện những bộ phận hỏng hóc cần tu sửa. Nhưng có những chứng bệnh lại không có cơn đau, hoặc đến muộn khi bệnh đã rất nặng, nhất là ung thư. Con người ta có thể bỏ tiền để mua một căn hộ sang trọng, một con xế hộp xa xỉ, mua những loại thuốc mắc tiền, thuê bác sĩ giỏi nhất, chỉ duy sức khỏe không mua được. Sức khỏe là quá trình sống, khi đổ bệnh, có tiền cũng chưa chắc chữa được. Bác sĩ chứ có phải tiên đâu. Thật sự, chết là mất hết, có tiền là vô nghĩa. Vậy sao, thay vì lao đầu kiếm tiền, họ không chịu nghĩ đến sức khoẻ mình một chút để sống khỏe mạnh và được yêu thương nhiều hơn? Có những bệnh nhân là ông bà, cha mẹ phải chăm cháu, chăm con nên không thể đi khám định kì, đến lúc ngã bệnh, thì đã quá trễ. Có những người con xa cha mẹ đi học nơi xứ người, lại không về được khi mẹ mất, có người con thì sống gần, nhưng tới khi mẹ mất thì mới biết mẹ bệnh. Sống vậy được sao? Nếu bạn có mẹ, có bố, có ông bà, hãy yêu thương ngay đi, vì lần nào cũng có thể là lần cuối cùng được yêu thương đấy!

 

“Con ơi đừng sợ hãi

Trước thế gian mịt mờ

Con vẫn còn có mẹ

Sáng mười phần từ bi”

 

     Nghề y, một nghề cao quý, đấu tranh với thần chết giành lấy từng mạng người, quả thực  là một bông sen đẹp nhất!

      Phần ba: “Hoa sen”, là những ý niệm về Phật giáo, về sự vô thường của cuộc sống. Khái niệm nhân sinh trong tác phẩm được khắc hoạ như một tờ giấy trắng, người biết trân trọng sẽ tô điểm cho nó thêm nhiều sắc màu, hy vọng, niềm tin và hạnh phúc... còn nếu cứ cố chấp dừng đôi chân, bàn tay ôm đau buồn nhỏ nhặt, thế chẳng khác nào cầm lọ sơn nhuộm đen hết cả phần đời của mình. Mà một bức tranh màu đen u ám, thì sẽ chẳng có giá trị nào cả. Đọc để ngẫm, để thẩm thấu suy tư. Và hãy yêu thương nhiều hơn, kết thành những bông sen rực rỡ, tô thắm cho dòng đời ngược xuôi vội vã...


“Lời khen làm con hạnh phúc

Lời chê làm con lao đao

Ánh nhìn làm con xiêu đổ

Thế con đâu giữa bộn bề”

 

      Khép lại những dòng văn, tôi nghe con tim mình thổn thức, bồn chồn. Tâm hồn tôi đã được lắng nghe nhiều hơn, được yêu thương nhiều hơn, được trở thành bông sen lan tỏa hương thơm. Một cuốn sách tuyệt vời. Tim còn đập là còn sống, là còn được yêu thương. Bạn hãy lắng nghe trái tim nhiều hơn, bạn nhé!

   “Hãy cười nhiều hơn khóc, hãy cho nhiều hơn nhận, và hãy yêu thương nhiều hơn căm hận.” - Khuyết danh