“Anh vẫn không biết gì cả có phải không? Anh chẳng biết em đang cất gì trong lòng Anh vẫn không biết nụ cười có vui không Chẳng thể đoán được sâu nông giọt nước mắt Không biết khi nào gọi là đúng thời khắc Chẳng biết liệu đã bắt được nhịp tim em” Đó là những vần thơ da diết trích từ tập thơ “Sao em buồn đến thế?” của tác giả Trịnh Nam Trân. Xuyên suốt cuốn sách là mạch cảm xúc của tình yêu ngọt ngào, xen lẫn một chút hờn giận, một chút buồn bã, nhưng hơn cả là niềm tin và sự cầu chúc cho người mình yêu thương được hạnh phúc, dẫu không thể bên nhau. Đọc thơ Trịnh Nam Trân, độc giả như lạc vào một thế giới của thứ ngôn ngữ diệu kì và đẹp đẽ nhất. Nó vừa bộc bạch vừa ẩn chứa tình cảm khát khao; vừa rõ ràng, công khai vừa mang tính biểu tượng để mỗi người có thể tìm được đoạn kết riêng cho mỗi cuộc tình, như là sau tháng ngày không biết sao mình buồn đến thế bỗng lấp lánh một chồi xanh của hi vọng, thiết tha. Sẽ nhận ra người mình cần trong cuộc đời, phải đi một đoạn đường dài mới có thể gặp gỡ; sẽ gặp khó khăn, sẽ phải chôn giấu tủi hơn, nhưng sau cùng là hạnh phúc thì chờ đợi bao lâu cũng là xứng đáng phải không? Trân trẻ, và có tâm hồn. Bởi vậy, mỗi góc nhìn về tình yêu, tuổi trẻ, cuộc đời đều rất dịu dàng, bao dung, vị tha: Anh ơi liệu ngày mai khi thức giấc Thế gian này có muôn phần tốt đẹp hơn Em mong thượng đế sẽ từ bi hỉ xả Để một lần nữa cứu vớt mọi chúng ta Sao em buồn đến thế? Còn là tập sách - ảnh đánh dấu sự kếp hợp trở lại của Trịnh Nam Trân – Kỳ Anh Trần – chàng nhiếp ảnh và nàng thơ, như là sinh ra dành cho nhau. Nếu thơ của Nam Trân đẹp và buồn, thì ảnh của Kỳ Anh Trần luôn có hồn, thơ mộng, đẹp như những thước phim. Điều đặc biệt hơn, phần cuối cuốn sách, tác giả dành một chương để viết những tản văn tản mạn về cuộc đời. dẫu đôi khi chỉ là những dòng viết ngắn, nhưng lại để lại ấn tượng mạnh mẽ về cuộc sống và tình yêu đôi lứa. Để mỗi chúng ta, sau khi khép lại trang sách, sẽ hiểu ra rằng, sau mỗi cuộc tình, không ai cần định nghĩa sống trọn vẹn là như thế nào, lỗi lầm ra sao. Mà chỉ cần đối xử với cuộc đời này như thể lần cuối chúng mình được ôm hôn nhau, bạn nhé! Tặng bạn một chiếc ôm ấm áp và một nụ hôn ngọt ngào, mong bạn rạng rỡ và lấp lánh giữa những ngày mùa xuân ngọt ngào.
Xem thêm

Giống như những cuốn sách trước đây của Nam Trân, "Sao em buồn đến thế?" cũng lại là một cuốn sách có sự hòa quyện đầy nghệ thuật giữa chữ và hình. Cùng nghe Nam Trân kể về câu chuyện đằng sau những tấm hình trong cuốn sách mới của cô nhé! "Đây là hai tấm ảnh mình thích nhất mà anh Kyanh chụp trong quyển thơ-ảnh SAO EM BUỒN ĐẾN THẾ? của bọn mình. Khi mình nói với anh về tựa đề cũng như những gì mình muốn truyền tải trong quyển thơ, thì anh (vẫn như mọi lần), không nói gì nhiều cả, cũng chẳng bàn bạc gì với mình hay lên ý tưởng gì. Mà thật ra, mình cũng đã quen với điều đó. Ở bên nhau lâu, người ta sẽ bắt đầu có những cuộc đối thoại lặng thầm như thế. Ngày qua ngày lại trôi, và bộ ảnh vẫn chưa có dấu hiệu gì được thai nghén. Hôm ấy bọn mình đi Đà Lạt, ngày đầu tiên vừa đến, trời bất chợt đổ mưa. Ánh nắng chiều đang rất đẹp và rực rỡ bay biến nhanh đến độ mình còn chưa kịp ghi nhớ. Và đúng lúc ấy, anh bảo để anh chụp hình. Và cũng như bao lần, mình không bao giờ biết rõ anh nghĩ gì trong đầu, mình chỉ biết rằng anh biết mình cần gì. Bộ ảnh ra đời trong một cơn mưa Đà Lạt, khi mà đối với mình hình ảnh cơn mưa là để gột rửa những nỗi đau, thì anh đã (một cách vô tình, có lẽ!) chọn nó làm đại diện cho cả bộ ảnh của tập thơ-ảnh “buồn” lần này. Khi câu chữ làm bật lên, thì ảnh hình lại nỗ lực làm dịu chúng. Và mình mong rằng sau khi đọc những câu chữ của mình, mong rằng cơn mưa mà anh Kỳ Anh đã chọn đặt vào trong bộ ảnh, sẽ giúp bạn, làm một điều gì đó."

Vốn đã rất ấn tượng với thơ của chị Trân từ quyển “Em giấu gì vậy cho tôi xem được không?”. Không mất quá lâu để mình hoàn thành quyển này. Gói gọn trong 140 trang sách nhỏ nhắn, chỉ với ngần ấy câu từ mà mình được thấy một Nam Trân khác hoàn toàn. Vẫn cái sự trẻ trung ấy nhưng muộn phiền ngày đậm hơn, vẫn cái sự dịu dàng ấy nhưng trăn trở ngày nhiều hơn. “Lời xin lỗi của vua Bảo Đại” là bài thơ tớ thích nhất. Bởi vì tớ cảm thấy góc nhìn này rất hay, mối tình của Nam Phương gắn liền với những lá thư chắc hẳn ai cũng biết, tớ đã từng đọc qua rất nhiều trang viết đứng dưới góc nhìn của Nam Phương mà bày tỏ sự cảm thông, thế nhưng một lá thư xin lỗi từ vua Bảo Đại lại là một khía cạnh ít ai nghĩ đến. Nếu có chút khả năng nào còn xót lại, liệu rằng Bảo Đại có chọn viết nhưng dòng thơ trên cho Nam Phương thay vì bức thư chỉ làm bà rơi lệ hay không? Vẫn không ai biết được. Suy nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu tớ cả chiều. Sách bắt đầu bằng thơ, nữa sau là tản văn và cuối cùng là phần ảnh. Đọc “Sao em buồn đến thế?” giống như đang nằm nghe ai đó kể chuyện bên tai, tim ta sẽ tự biết cách tìm lại những cảm xúc vốn đã giấu rất kỹ trong tâm hồn, lay động nó, xoa dịu nó. Để rồi phần hình ảnh xuất hiện như thể đang bước ra từ câu chữ, nằm gọn gàng ở cuối sách, nói rằng, đến đây là hết rồi. Tớ đọc quyển sách này tầm một tháng trước, lúc đó mình đọc nhiều thơ hơn hẳn vì mọi thứ có vẻ hơi mệt mỏi với mình, chuyện học và nhiều cảm xúc ngổn ngang khác chiếm mất chỗ dành cho việc đọc. Một buổi sáng thảnh thơi cuối tuần tớ đã đọc quyển này, rồi vừa vặn kết thúc vào lúc trưa. Vậy là mình có cả buổi chiều để nghĩ về nó.

Đọc thơ Trịnh Nam Trân, độc giả như lạc vào một thế giới của thứ ngôn ngữ diệu kì và đẹp đẽ nhất. Nó vừa bộc bạch vừa ẩn chứa tình cảm khát khao; vừa rõ ràng, công khai vừa mang tính biểu tượng để mỗi người có thể tìm được đoạn kết riêng cho mỗi cuộc tình, như là sau tháng ngày không biết sao mình buồn đến thế bỗng lấp lánh một chồi xanh của hi vọng, thiết tha. Sẽ nhận ra người mình cần trong cuộc đời, phải đi một đoạn đường dài mới có thể gặp gỡ; sẽ gặp khó khăn, sẽ phải chôn giấu tủi hơn, nhưng sau cùng là hạnh phúc thì chờ đợi bao lâu cũng là xứng đáng phải không? Trân trẻ, và có tâm hồn. Bởi vậy, mỗi góc nhìn về tình yêu, tuổi trẻ, cuộc đời đều rất dịu dàng, bao dung, vị tha: Anh ơi liệu ngày mai khi thức giấc Thế gian này có muôn phần tốt đẹp hơn Em mong thượng đế sẽ từ bi hỉ xả Để một lần nữa cứu vớt mọi chúng ta Sao em buồn đến thế? Còn là tập sách - ảnh đánh dấu sự kếp hợp trở lại của Trịnh Nam Trân – Kỳ Anh Trần – chàng nhiếp ảnh và nàng thơ, như là sinh ra dành cho nhau. Nếu thơ của Nam Trân đẹp và buồn, thì ảnh của Kỳ Anh Trần luôn có hồn, thơ mộng, đẹp như những thước phim. Điều đặc biệt hơn, phần cuối cuốn sách, tác giả dành một chương để viết những tản văn tản mạn về cuộc đời. dẫu đôi khi chỉ là những dòng viết ngắn, nhưng lại để lại ấn tượng mạnh mẽ về cuộc sống và tình yêu đôi lứa. Để mỗi chúng ta, sau khi khép lại trang sách, sẽ hiểu ra rằng, sau mỗi cuộc tình, không ai cần định nghĩa sống trọn vẹn là như thế nào, lỗi lầm ra sao. Mà chỉ cần đối xử với cuộc đời này như thể lần cuối chúng mình được ôm hôn nhau, bạn nhé!