“Làm bạn với bầu trời” là tác phẩm mới nhất, món quà mà nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tặng độc giả mùa thu này. Là một tác giả ăn khách bậc nhất hiện nay, Nguyễn Nhật Ánh có đông đảo độc giả yêu thích, đón đọc. 9 tháng sau khi ra mắt Cảm ơn người lớn từng gây “bão” làng sách hồi cuối năm 2018, nhà văn tiếp tục mang tới bạn đọc tác phẩm mới. Truyện dài Làm bạn với bầu trời sẽ chính thức phát hành toàn quốc vào ngày 12/9 tới.
Xem thêm

Mặc dù phải chịu liên tiếp từ bất hạnh này đến nỗi đau khác nhưng cậu bé Tèo vẫn luôn nhìn nhận mọi thứ xung quanh bằng sự lạc quan, yêu đời. Cậu dùng tình yêu thương để tha thứ cho những lỗi lầm, sự vô tâm của người lớn. Tèo trong Làm bạn với bầu trời chưa từng cảm thấy mình bất hạnh. Mặc dù liệt nửa người phải nằm yên 1 chỗ, nhưng em không chán nản. Ngược lại Tèo biết tìm niềm vui qua đôi mắt của mình. Em lấy bầu trời làm bạn, sách đọc làm thầy. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua của Tèo vẫn vô cùng vui vẻ, thích thú. Mặc dù, đôi lúc em vẫn khóc “những ngày đầu nằm liệt một chỗ, tay em lúc nào cũng khóc”. Việc lấy bàn tay lau đi những giọt nước mắt đã được em lý giải vô cùng ngộ nghĩnh. Nhân vật tôi vì chơi chung với Tèo đã nhận ra được rất nhiều điều. Đặc biệt là tình yêu thương mà cậu đã dành cho mẹ. Đồng thời còn là việc khiến mẹ hạnh phúc trong cuộc sống vô cùng giản đơn. Nhờ vào sự lạc quan, tình yêu thương của Tèo, đã cảm hóa được mọi người xung quanh. Tình cảm của Tèo giống như dòng nước mát, âm thầm tưới tắm cho vùng đất cằn cỗi. Mỗi ngày một ít cho đến khi vùng đất đấy ngập tràn nước. Dần dần, mọi người cũng hiểu ra và trân trọng được những tình cảm giản đơn nhưng vô cùng quan trọng bên cạnh mình.

Mỗi người chúng ta – ai cũng từng là trẻ em, ai cũng từng có tuổi thơ cho riêng mình. Tuổi thơ đó là những kỉ niệm, là những câu chuyện được mở ra từ hiện thực bằng những lời văn lãng mạn, giản dị làm mọi người mê đắm, là những con chữ mang lại hạnh phúc cho người đọc. Tuổi thơ của bé Tèo có phần đặc biệt so với những người bạn đồng trang lứa. Đó là tuổi thơ không hề màu hồng, không đẹp đẽ từ khi lên 8 tuổi với biết bao nhiêu những nỗi đau về mặt thể xác lẫn tâm hồn. Cậu bé bị liệt cả người trong một vụ tai nạn, người bạn thân nhất của Tèo đó chính là bầu trời. Với văn phong của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, thằng Tèo nổi lên xuyên suốt cả một câu chuyện là người có một trái tim vô cùng lương thiện, một nỗi khát khao được sống, một tâm hồn ngập tràn yêu thương và sự hồn nhiên qua rất nhiều những trích dẫn: “Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên”. Qua những câu chuyện mà tác giả đã kể, chúng ta như một phần nào đó được trở về, được sống những ngày tháng tuyệt vời đó cùng thằng Tèo, thằng Lam, thằng Nghị và những người bạn của tuổi thơ.

Bầu trời trong cuốn sách là bầu trời nhà văn đã ngắm suốt những ngày còn nhỏ ở quê nhà, và là bầu trời những năm làm một thanh niên xung phong đi gác đêm ở Củ Chi. Khi ấy bầu trời, ánh trăng, ngôi sao đã giúp ông đỡ cảm giác cô đơn. Trong cái nhìn nhận đầy thú vị về thế giới của thằng Tèo, tôi thấy mình như sống lại ngày bé. Tôi của cái thời vẫn thường ngây ngốc tưởng tượng xem đám mây trên trời hôm nay có hình gì. Giọng văn của Nguyễn Nhật Ánh vẫn vậy, dung dị đến quá đỗi chân thành. Qua cách nhìn của Tèo tôi lại bất giác giật mình nghĩ lại sao bản thân lại không bằng một đứa con nít như thế. Sự thuần khiết ấy có còn tồn tại trong tâm khảm tôi sao bao năm bị cuộc sống hối hả ngoài kia bủa vây không? Theo quan điểm của tôi, truyện ngắn này, khác lạ ở chỗ nó xây dựng được một bối cảnh và các đường dây liên hệ rộng hơn so với các truyện ngắn trước. Không còn quá gói gọn ở môi trường học đường, gia đình nữa. Câu chuyện của Tèo là chuyện của một chuỗi sự kiện tác động lẫn nhau tạo nên. Bố cục khá chặt chẽ và sáng tạo. Đến cuối cùng vẫn tạo được yếu tố bất ngờ khiến người xem phải vỡ òa rồi mỉm cười. Mình thích nhất quan điểm của tác giả khi truyền tải sự thật qua truyện, một sự thật có phần ích kỉ của những người lớn. Từ chuyện chú Quế đối xử lạnh nhạt với thằng Tèo, cô Hạnh bỏ lại con mình 10 năm và cuộc hội ngộ đầy thờ ơ sau nhiều xa cách. Hay cách mà chú Quỳ không cho cho cô Đài vợ mình đi làm và cái cách hờn giận đầy gia trưởng khi muốn chia đôi mọi thứ kể cả quà tặng và nhiều lần đi ngoại tình rồi quay về cầu xin, Trên đây là những trải nghiệm cảm xúc của chỉ riêng bản thân mình ngay sau khi đọc sách “Làm bạn với bầu trời”. Từ bé mình đã thật sự rất thích truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh rồi vì vậy mình rất recommend các bạn mua quyển này về đọc nha. Còn bạn cảm nhận thế nào? Đọc cùng mình ngay nhé!

Cũng giống như những tác phẩm trước đây, Nguyễn Nhật Ánh hướng đến đối tượng độc giả là những người ở độ tuổi mới lớn, tuổi trưởng thành muốn ôn lại những hồi ức đẹp đẽ về thời niên thiếu của mình. Tuy nhiên đây không phải là một câu chuyện tình yêu đầy vụng dại, cũng không phải là những năm tháng tuổi học trò bên bạn bè trường lớp mà là câu chuyện của một con người, cụ thể hơn là một đứa nhóc – tên là Tèo! Nhiều người vẫn nghĩ rằng, một đứa trẻ thì có chuyện gì để kể, nhưng có lẽ họ đã nhầm! Ngay khi chính chúng ta còn nhỏ, chúng ta đã từng vẽ nên những câu chuyện đầy màu sắc thú vị của cuộc đời mình. Đó không phải là một chuyện gì đó quá lớn lao mà chỉ đơn giản là những khoảnh khắc trọn vẹn với cảm xúc. Tèo cũng vậy, cậu không được may mắn như những đứa trẻ đồng trang lứa nhưng những câu chuyện của cậu tràn ngập hạnh phúc và tình yêu, thứ lan tỏa đến cho biết bao trái tim độc giả đang thổn thức. Tám tuổi, Tèo đã phải đối mặt với một cú sốc khắc nghiệt đầu đời: Bị liệt nửa người sau một vụ tai nạn! Lúc này, người bạn tri kỉ của cậu chính là bầu trời. Có lẽ lâu nay cậu vẫn chưa quá để tâm đến sự đẹp đẽ của nó, cho đến khi chỉ có thể nằm một chỗ, cậu mới nhận ra bầu trời kia lại trong xanh biết bao. Tèo không biết mặt mũi bố mẹ của mình, nhưng thay vào đó cậu có thể nhớ rõ những người luôn kề cạnh cậu lúc khó khăn: sự san sẻ của anh hai Tí, sự nuôi nấng của dì Hào, bác Đỉnh, chú Vịnh, và còn có tình yêu thương của Lam, Nghị, Diệu nữa. “Bầu trời” của Tèo không chỉ có những cơn gió mát rượi, những đám mây trôi bồng bềnh hay những giọt mưa lách tách rơi xuống bên hiên cửa sổ, Tèo vui sướng bao nhiêu khi xung quanh cậu còn là một “bầu trời” rộng lớn của tình yêu, tình bạn và hơn hết là tình người. Những biến cố ập đến khá sớm đối với một cậu bé tám tuổi, nhưng Tèo không phải mang một trái tim của một cậu bé tám tuổi đơn thuần. Đối với Tèo, hạnh phúc nhất là sự quan tâm đầy ấm áp của mọi người, thứ có thể xoa dịu mọi vết thương trong con người cậu. “Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên”. Chỉ đơn giản là kể về những ngày tháng tuổi thơ của Tèo ở làng quê nhưng “Làm Bạn Với Bầu Trời” của Nguyễn Nhật Ánh đã làm lay động lòng người. Đọc truyện, chúng ta nhận ra rằng: Thuốc chữa lành được vết thương thể xác, còn vết thương trong tâm hồn chỉ có thể được hàn gắn bởi tình yêu thương!

Buồn, day dứt, nhưng cũng tràn đầy hy vọng! Đó là những gì mình sẽ nói khi ai đó hỏi cảm nhận của mình về cuốn “Làm bạn với bầu trời” Là một tác phẩm của bác Nguyễn Nhật Ánh (NNA), cùng với cái tên “Làm bạn với bầu trời” có một chút gì đó bâng khuâng, tiếc nuối. Hai điều đó làm mình có cảm tưởng rằng đây lại là 1 câu chuyện về  tình yêu tuổi học trò như “Mắt biếc” hay câu chuyện về những hồi ức tuổi thơ như “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Do đó lúc mua cuốn này mình cũng không hy vọng nhiều, vì với mình thì 2 cuốn trên là những quyển hay nhất của bác Ánh về đề tài này rồi. Cơ mà đọc được 1/3 cuốn thì mình mới nhận ra là có gì đó sai sai, rằng cuốn sách này không hề giống bất cứ cuốn nào mình đã từng đọc trước đó của tác giả NNA. Cuốn sách không lấy chủ đề về tình yêu tuổi học trò, cũng không đưa chúng ta trở về tuổi thơ để trải nghiệm lại những trò nghịch ngu hồi còn bé. Mà nói về 1 vấn đề thời sự hơn, là về những người trẻ rũ bỏ trách nhiệm với chính con cái của họ, về sự gen tuông thái quá của những thành viên trong gia đình. Và tất nhiên, như nhiều tác phẩm khác của NNA, câu chuyện cũng được kể qua ánh nhìn ngây thơ của những đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Làm cho cuốn sách có những đoạn ta vừa phải xót xa cho hoàn cảnh của nhân vật, lại vừa phải bật cười vì sự ngây thơ, hồn nhiên của nhân vật ấy. Phần 1 Mở đầu câu chuyện, chúng ta đã được giới thiệu với thằng Tèo. Một đứa bé 8 tuổi, nhưng phải nằm 1 chỗ vì tai nạn. Nhưng không vì năm 1 chỗ mà nó gây phiền toái cho người khác, trái lại, với sự ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng của mình, nó đã gây thiện cảm được với tất cả mọi người xung quanh, và chắc chắn là với cả người đọc cuốn sách này nữa. Vì phải nằm 1 chỗ nên nó đọc nhiều sách, nó còn vẽ giỏi và thường hay mơ mộng nhìn lên khoảng trời xanh bên ngoài cửa sổ. Với nó, cuộc sống lúc nào cũng tràn đầy màu sắc và sự hy vọng. Nhân vật chính còn nhận xét : Trong thế giới của thằng Tèo, mọi chuyện xem ra rất đơn giản : “ Chỉ cần có lòng tốt, con người có thể làm được tất cả” Phần 2  Tuy nhiên, đến chương 2, ta được kể những câu chuyện về quá khứ của Tèo. Tưởng một đứa bé lúc nào cũng mỉm cười hy vọng như thế phải có 1 tuổi thơ hạnh phúc, nhưng không. Ta sẽ biết được, nó không phải con đẻ của cha mẹ nó. Tuổi thơ nó là những tháng ngày chịu sự ghẻ lạnh của cha nó vì nghi nó là con riêng của vợ, là những trận đòn roi khi cha nó say rượu. Là tình anh em thắm thiết giữa nó và anh nó là thằng Tí Tí không biết. Nhưng nó biết một câu tục ngữ nó vẫn nghe người lớn nói. Thế là nó vui vẻ giải thích cho em nó: - Người ta nói “Thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi” đó em - Vậy ba đánh em là vì ba thương em hả anh ? - Chứ gì nữa - Nhưng ba đánh đau quá anh à – Tèo sờ tay xuống mông xuýt xoa – Em muốn ba thương em ít thôi. Như vậy ba sẽ nhẹ tay hơnNghe em nói mà thằng Tí rơm rớm nước mắt. Nó lớn hơn thằng Tèo 4 tuổi nên nó cũng khôn hơn. Ngay cả nó, nó cũng đâu muốn ba nó “thương” nó như kiểu ba nó “thương” thằng Tèo. Nó chỉ nói vậy để em nó vui. Tự nhiên nó thấy ân hận. Nó cảm giác như nó đang dối gạt em mìnhTí không dám đưa tay gạt nước mắt, sợ thằng Tèo biết nó khóc. Nó cứ xốc thằng Tèo trên lưng, lếch thếch đi Thế mà Tèo lại tin là anh nó nói thật, với nó, cuộc sống vẫn luôn ngập tràn sắc màu và hy vọng. Nó luôn tin rằng có những cô tiên luôn đi bên cạnh nó, bảo vệ và ban cho nó những điều tốt lành. Sự đối lập giữa quá khứ và tính cách thơ ngây, hồn nhiên của nó càng làm nổi bật sự lên án về thái độ của những người trẻ không có trách nhiệm với con cái, về sự ghen tuông thái quá của những người trong gia đình. Phần 2 này làm mình thực sự ấn tượng, vì thông điệp truyền tải của nó quá mạnh mẽ, người xem sẽ cùng buồn, cùng vui với Tèo. Sẽ phẫn nộ trước sự bất công của người bố nuôi, phẫn nộ mẹ ruột thằng Tèo vì đã bỏ nó đi … ________________________________________________________________________________ Nói chung thì đây là một trong những cuốn truyện hay của tác giả NNA, tuy không xuất sắc bằng “Cho tôi 1 vé đi tuổi thơ”, “Mắt biếc” nhưng lại nói về 1 đề tài rất lạ, và mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc trong khi đọc. Hơn nữa cũng rất ngắn, chỉ đọc 1 buổi tối là hết nên thực sự mong mọi người hãy tự mình mua và trải nghiệm nhé :D

Giữa những “tạp âm” của cuộc sống, đôi khi “dấu lặng” là điều tất yếu mà ai cũng khao khát có được. Càng lớn ta càng mong ước được trở về với những tháng ngày hồn nhiên vô lo vô nghĩ, như Tèo cậu bé trong cuốn sách mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh – “Làm bạn với bầu trời”. Quyển sách này đã chạm tới trái tim mình bằng những ngôn từ đơn giản và cả không gian sống quanh các nhân vật không thể nào giản đơn hơn, còn bạn thì sao ? Cuốn sách xoay quanh cuộc đời của Lam cậu bé mười tuổi cùng với hai người bạn là Nghị và Hằng. Sau khi gặp được Tèo là em của Nghị, từng trang sách bắt đầu lôi cuốn người đọc hơn. Cuộc đời Tèo không màu hồng như những đứa trẻ khác, những bất công oái ăm trong cuộc sống đã đưa đẩy cậu bé từ nổi đau này đến nổi đau khác, như việc từ nhỏ không ở với mẹ và chẳng biết cha ruột mình là ai, ngay cả việc bị đối xử tệ bởi người dượng, rồi đến tai nạn té suối làm Tèo không thể đi lại, những chấn thương mà cuộc sống này mang lại cho nó không chỉ ở thể xác mà còn cả tinh thần, nhưng tất thảy điều đó không ngăn cản được tâm hồn tràn đầy yêu thương, những suy nghĩ tuy rất đơn giản nhưng đầy lạc quan của cậu bé. Không chỉ có Lam và các nhân vật trong câu chuyện học được rất nhiều điều hay mà những người đọc quyển sách này chắc hẳn cũng đã biết nên chắp vá tâm hồn mình như thế nào qua những câu nói giản dị mang đầy sức sống từ Tèo. Cái cách Tèo nhìn cuộc sống này vốn dĩ là một đứa trẻ tám tuổi nhưng lại rất nghệ sĩ. Nghệ sĩ ở việc cuộc đời đã cướp đi của em rất nhiều mà em vẫn luôn mĩm cười đón nhận nó đến, vì thế mọi người xung quanh luôn bù đắp cho em những tình cảm thiếu thốn mà đáng lẽ một đứa trẻ trạc tuổi Tèo đều phải có. Cách san sẻ của anh hai Tí, sự nuôi nấng của dì Hào, bác Đỉnh, chú Vịnh; tình yêu thương của Lam, Nghị và Diệu nữa. Dưới ngồi bút của Nguyễn Nhật Ánh thì cuộc đời của Tèo chả có gì khác ngoài hai chữ “éo le”, dẫn dắt người đọc từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ai cũng ngỡ đã đến hồi kết cho đến khi biết phần sách mình chưa đọc vẫn còn dày, vẫn còn rất nhiều bất ngờ đang chờ đợi khi mở từng trang sách. Nhờ thế mà nhà văn đã vẽ cho Tèo ngoài trái tim yêu thương và lòng bao dung thì cách cư xử lễ phép của Tèo cũng làm ta giật mình vì nghĩ rằng bản thân còn thua xa một đứa con nít như thế. Sự thuần khiết ấy có thể thanh lọc được hết tất cả các tâm hồn hiện đang bị vấy bẩn bởi cuộc sống luôn hối hã ngoài kia. Không ai cấm cản được việc ta nhìn cuộc sống với một cặp kính khác như thế nào, nhưng có phải cặp kính xám, đen làm tâm hồn cũng dần già úa không, sao không thử một lần thay đổi nó để cảm nhận cuộc sống này vẫn còn rất đáng sống. Hãy luôn chấp nhận rằng con thuyền cuộc đời mình không thể nào đi trên biển rộng bao la mà chỉ gặp phải đôi ba con sóng dữ, nó có thể ồ ạt kéo đến, việc ta làm là hãy mĩm cười đón nhận nó, vì khi ấy tâm hồn này đã đánh bại cơn sóng ấy rồi. “Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong một hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng tươi vui trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình”.

Bầu trời tượng trưng cho sự rộng mở, khoáng đạt. Cũng vì thế, “Làm bạn với bầu trời” sẽ giúp con người bao dung và luôn có những suy nghĩ trong trẻo. Với thông điệp này, Nguyễn Nhật Ánh đã viết nên một truyện dài, dồn hết bút lực làm bật lên một trái tim ngập tràn yêu thương nên đã luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy mà tâm hồn ấy lúc nào cũng bình yên. Áng văn như ngọn gió thổi bùng khát khao được sống và sống thật tốt mỗi phút giây. Ra mắt bạn đọc vào một ngày giữa tháng 9 năm 2019, “Làm bạn với bầu trời” là tác phẩm thứ 45 in tại NXB Trẻ của người dệt mộng tuổi thơ – Nguyễn Nhật Ánh. Một câu chuyện cổ tích không có yếu tố hoang đường, kỳ ảo. Nếu xét đặc trưng về nội dung tư tưởng, “Làm bạn với bầu trời” được xây dựng theo motif mang tinh thần lạc quan, có hậu của truyện cổ tích, với nhân vật chính thuộc kiểu nhân vật bất hạnh không rõ cha mẹ là ai. Nhưng thay vì sử dụng các yếu tố thần kỳ để giành chiến thắng cho cái thiện, thì Nguyễn Nhật Ánh dùng tình yêu thương để cảm hóa tất cả. “Làm bạn với bầu trời” kể về chú bé Tèo bị liệt nửa người, ngày qua ngày em nằm trên chiếc giường kề bên cửa sổ, ngắm mây trời và làm bạn với thiên nhiên. Truyện diễn biến xung quanh tính cách của em, đến bệnh tình, rồi mở rộng ra thân thế. Và xuyên suốt những bất hạnh xuất hiện dày đặc trên cuộc đời bé con mới 8 tuổi, em vẫn luôn sống với niềm lạc quan yêu đời và lòng bao dung hết thảy, sự thông minh và tâm hồn tinh khôi ấy gột rửa mọi thứ bụi bặm của cuộc đời và của lòng người. Giống như nhiều truyện khác của Nguyễn Nhật Ánh, nhân vật “tôi” vẫn là người kể chuyện. Nhưng đến tác phẩm này, nhân vật chính bên cạnh “tôi” không phải là mối tình non trẻ với “con nhỏ” nào nữa, mà là chú bé Tèo bất động nhưng lại luôn sinh động. Tèo hiện lên qua lăng kính của nhân vật “tôi” – một người yêu thương em, làm cho tâm hồn em vốn đã đẹp lại càng thêm lung linh, càng có sức truyền cảm hứng. “Làm bạn với bầu trời” không thể coi là một sự đột phá trong sự nghiệp của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng cũng là một sự khác biệt. Cuốn sách nhẹ nhàng, ấm áp và xoa dịu tâm hồn. Sự tàn nhẫn của người lớn. 8 năm tồn tại trên cõi đời, từ lúc được sinh ra, Tèo chưa có cơ hội làm sai điều gì để phải chịu bất hạnh cả. Nhưng dường như tất cả những đớn đau tủi hổ đều trút xuống thân hình gầy gò còm cõi của bé con, bởi những lỗi lầm và ích kỷ của người lớn. Giữa những tròng trành của cuộc đời, mẹ buông xuôi phó mặc trong phút giây, để rồi có em. Sinh ra em nhưng lại chẳng thể nuôi nấng nên đành gửi cho dì Hảo vợ dượng Quế, trong lúc dượng đi làm ăn xa. Rồi mẹ đi biệt xứ. Dượng Quế trở về, bởi lòng nghi kỵ với vợ mà nghi ngờ thân thế của Tèo, cho rằng em là con riêng của vợ. Vì nguyên do đó mà suốt những năm tháng ấu thơ, Tèo sống trong sự bất công, ghẻ lạnh của người “bố” này. Người lớn sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Một lần lầm lỡ, sự thiếu trách nhiệm của mẹ, sự thiếu tin tưởng trong hôn nhân của dượng… Vì cớ gì tất cả lại bắt Tèo phải chịu đựng? Cuộc sống khắc nghiệt lắm! Đúng! Con người sẽ có đôi lần vấp ngã, lầm lỡ. Không sai! Nhưng người mẹ đó đi tha hương xây dựng gia đình hạnh phúc với chồng giỏi con ngoan rồi cố tình không quan tâm, cố tình che giấu sự tồn tại về đứa con là Tèo thì không phải là quá tàn nhẫn hay sao? Đừng ngụy biện cho những khó khăn của bản thân mà hãy sống có trách nhiệm! Nếu như mẹ sinh ra không phải đứa bé có tâm hồn tinh khôi như Tèo mà là một đứa con bình thường khác, thì có khi sự bình thường đó đã bị cuộc sống đè ép cho vặn vẹo đi rồi. Thật may là cuộc đời không có nếu như! Thật may là Tèo đã mang trái tim thiên sứ để xuống sưởi ấm cho những người xung quanh em. Đừng coi đây là câu chuyện cổ tích có hậu, hãy xem xét bình diện hiện thực để thấy sự thiếu trách nhiệm, sự thiếu tin tưởng và tràn đầy ích kỷ của người lớn đã đẩy trẻ em vào cuộc sống bấp bênh như thế nào. Điều diệu kỳ từ yêu thương. Có lẽ không nên nói nhiều về những đớn đau Tèo phải chịu đựng nữa, mà nhìn vào cách em đối mặt với tất cả bằng yêu thương lại thấy ấm lòng. “Tâm hồn cậu bé thật đẹp!” Điều này cứu vớt hết thảy. Diệu kỳ thay, Tèo không thấy bản thân mình bất hạnh. Em không buồn chán, không u sầu, cũng không hận hay giận ai hay bất kỳ điều gì. Em sống cho hiện tại và tìm niềm vui qua đôi mắt mình. Dĩ nhiên là một đứa bé, em cũng biết khóc: “Những ngày đầu nằm liệt một chỗ, tay em lúc nào cũng khóc.” Khi khóc, đôi bàn tay dùng để lau nước mắt mà ướt đẫm, vì vậy mà tay cũng khóc – đó là cách lý giải ngộ nghĩnh của Tèo. Giọt nước mắt làm trôi đi những nỗi buồn, rồi em lại nhìn đời bằng đôi mắt trong veo veo. Tèo liệt nửa người, nằm một chỗ, nhưng đầu óc em linh hoạt hơn bọn nhỏ. Sự thông minh, lém lỉnh, óc sáng tạo vô bờ, có sách làm thầy, bầu trời làm bạn, khiến ngày qua ngày Tèo trải qua luôn sinh động. Mang một trái tim ngập tràn yêu thương, Tèo đã luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, cho sự nhẫn tâm của người lớn, nhờ vậy mà tâm hồn em lúc nào cũng bình yên. Trái tim ấy còn sưởi ấm cho người khác nữa, những lời nói trong lúc vô tình cũng có thể lan tỏa yêu thương: “Khi mình thương ai đó, người đó nấu gì mình cũng thấy ngon.” Nhờ chơi chung với Tèo mà nhân vật “tôi” nhận ra cậu yêu mẹ nhường nào, và việc khiến mẹ hạnh phúc cũng đơn giản lắm. Sự lan tỏa yêu thương của Tèo diễn ra âm thầm, lặng lẽ nhưng không thể kháng cự. Như dòng suối mát lành len lỏi trong lòng đất khô cằn cho đến khi thấm đẫm. “Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong một hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng tươi vui trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình – những phẩm chất đó có lẽ chỉ có ở thằng Tèo, đứa bé xem việc được làm bạn với bầu trời cao xanh và khoáng đạt là niềm vui lớn lao. Lớn lao hơn nhiều so với những mất mát của bản thân mình.” Sự trưởng thành trong cái trẻ con ấy khiến bạn đọc thích Tèo nhưng cũng càng thương em hơn. Suy cho cùng, trẻ con quá hiểu chuyện cũng không tốt. Bác Hồ kính yêu đã từng dạy: “Trẻ em như búp trên cành, Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan.” “Làm bạn với bầu trời” truyền cảm hứng về điều kỳ diệu từ tình yêu thương và lòng bao dung, dạy các em cách sống tốt đẹp, sống khoáng đạt và suy nghĩ trong trẻo. Nhưng người lớn nếu có đọc tác phẩm này, nên ngẫm về những nhân vật “trưởng thành” trong truyện, về những điều họ làm đã khiến cho một số phận búp măng chao nghiêng và suýt bị vùi dập.

Sách Làm bạn với bầu trời là tác phẩm 45 của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh được chính thức ra mắt độc giả ngày 12.9.2019 đúng dịp tết trung thu của trẻ con. Hơn 30 năm không ngừng cống hiến cho văn học Việt Nam nói chung và cho văn học thanh thiếu niên nói riêng, các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh vẫn không hề mất đi độ nhiệt và cái lửa mà bác muốn truyền đạt cho người xem. Trở lại với quyển sách Làm bạn với bầu trời lần này, vẫn là những câu chuyện hết sức đời thường dung dị và mang đậm chất tuổi thơ theo phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng qua đó người đọc lại có thể tự cảm nhận được thêm vô vàng những góc cạnh khác nhau về cuộc sống của những người lớn xung quanh. Sau khi khép quyển sách lại, tôi chỉ có thể nói rằng” Có quá nhiều yêu thương trong một quyển sách” Cuốn sách là món quà mà tác giả muốn gửi đến những ai đang muốn tìm thấy một ngọn đèn dẫn lối cho bản khi bạn bi quan nhất. Khi bạn luôn sống tốt và tin tưởng vào những lạc quan thì mọi thứ đến với bạn theo một khía cạnh nào đó cũng sẽ là điều tốt đẹp. Bầu trời tượng trưng cho sự rộng mở, khoáng đạt. Cũng vì thế, đọc sách làm bạn với bầu trời sẽ giúp con người bao dung và luôn có những suy nghĩ trong trẻo – nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chia sẻ trong buổi họp báo giới thiệu tác phẩm sáng 11-9 tại NXB Trẻ. Nhưng tôi chắc bạn sẽ nghĩ lại khi đọc hết,sách Làm bạn với bầu trời chính là một câu chuyện của cuộc sống và những mối quan hệ gia đình, bạn bè, làng xóm đan xem lại với nhau trong góc nhìn trẻ nhỏ của nhân vật “tôi”. Cách sử dụng ngôi xưng thứ nhất chính là điểm đặc biệt mà vẫn chúng ta vẫn hay thấy ở các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh bởi vì theo bác chia sẻ thì điều đó sẽ làm tăng tính thực tế và khắc họa được tâm tình của nhân vật. “Tôi” là Lam một câu bé 10 tuổi sống ở một thị trấn nhỏ cùng với hai đứa bạn thân là Nghị, một thằng mồm miệng hay ba hoa và nhỏ Hằng thích màu tím đến tha thiết nhưng lại chả có được nổi cái áo màu tím nào cả. Cả câu chuyện là cái nhìn của nhân vật “Tôi” xung quanh cuộc sống và câu chuyện của Tèo, em họ Nghị – một thằng bé vừa trải qua tai nạn chấn thương, không thể đi được và qua khung cửa sổ mỗi ngày, nó chỉ có thể làm bạn với bầu trời với những mộng mơ vô cùng nghệ sĩ của mình. Trên trời có mây đủ hình, có những cánh chim bay, thỉnh thoảng có những cánh bướm đủ màu lượn quanh cửa sổ. Những hạt mưa như có ai chấm lên người từng chấm lạnh. Như là ai đó dùng chiếc cọ nhúng vào mưa quét lên người chọc ghẹo..  Những câu chuyện hàng ngày đầy hóm hỉnh và thú vị của bọn trẻ con được vẽ ra hồn nhiên và đầy sự đáng yêu. Bạn sẽ vô thức bật cười vì những câu nói hết sức ngu ngơ của tuổi hồn nhiên. Bên cạnh đó, người lớn cũng sẽ nhìn thấy được một phần nào chính mình qua câu chuyện tình yêu dang dở được kể hết sức bông đùa của chú Vịnh. Hay những mâu thuẫn vợ chồng nghi kị, ràng buộc con cái và cách người ta xử trí có phần dở hay của cô Hạnh, chú Toàn, dì Hào, hay cô Đài chú Quỳ,… Nói tóm lại truyện của Nguyễn Nhật Ánh không bao giờ dừng lại ở những câu chuyện tầm phào của trẻ con mà gửi gắm bên trong luôn là nhưng quan điểm sống lớn lao hơn về nhân sinh và đối nhân xử thế. Nếu là một bạn trẻ có thể đọc một cách vui vẻ và lạc quan nhất. Nếu là người lớn bạn có thể chiêm nghiệm về chuyện đời chuyện người. Sách Làm bạn với bầu trời có thể chia thành 2 phần chính, từ đầu đến hơn giữa câu chuyện là sự phát họa tâm hồn lạc quan, yêu đời và thoáng có phần nghệ sĩ của cậu bé Tèo, phần sau là về những nút thắt xoay quanh người lớn và cuộc đời Tèo. Cuộc đời của Tèo không hề màu hồng khi nó chỉ mới lên 8 tuổi. Rất rất nhiều những suy nghĩ tiêu cực của người lớn đã đẩy nó từ nỗi đau này đến nỗi đau khác. Từ khi hiểu được thế giới này nó đã bị ba mình chán ghét, không vừa mắt.  Không ai biết lý do thật sự cho đến khi câu chuyện về cô Hạnh, mẹ thật sự của nó được kể lại. Cô Hạnh là em ruột của dượng Quế người mà Tèo gọi là ba hiện tại. Trong một đêm khuya tĩnh mịt, cô Hạnh mang thằng Tèo giao lại cho chị dâu mình rồi từ đó cô biệt tăm suốt 8 năm trời. Cô Hạnh đi không một lời để lại làm mâu thuẫn gia đình dì Hảo trở nên gây gắt khi chồng cô cứ đinh ninh đây là con riêng của vợ mình, khiến dì Hảo bao năm lao đao trong sự kinh nhục của chồng và thằng Tèo phải sợ hãi trong cái đòn roi của ba nó. Rồi đến lúc khi ông nhận ra cái sai lầm bao năm của mình thông qua lời khuyên nhủ của bác Đỉnh thì cũng là ngày mà thằng Tèo bị ngã xuống suối chấn thương cột sống. Nhưng sau khi đối diện với tất tần tật những điều khủng khiếp như vậy thằng Tèo vẫn giữ được một trái tim vô cùng thiện lương và tràn ngập yêu thương. Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên”. Quyển sách khép lại với phần cuối khi Tèo theo mẹ trở về quê cũ, khi bệnh tình của nó bỗng trở nặng, khi rất nhiều nút thắt và bước ngoặc thú vị về lai lịch của cha Tèo được mở ra. Người đọc sẽ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên, có những nỗi đau, có những giọt nước mắt lăn dài và cả những khoảng lặng và không lắp đầy… Bầu trời trong cuốn sách là bầu trời nhà văn đã ngắm suốt những ngày còn nhỏ ở quê nhà, và là bầu trời những năm làm một thanh niên xung phong đi gác đêm ở Củ Chi. Khi ấy bầu trời, ánh trăng, ngôi sao đã giúp ông đỡ cảm giác cô đơn. Trong cái nhìn nhận đầy thú vị về thế giới của thằng Tèo, tôi thấy mình như sống lại ngày bé. Tôi của cái thời vẫn thường ngây ngốc tưởng tượng xem đám mây trên trời hôm nay có hình gì. Giọng văn của Nguyễn Nhật Ánh vẫn vậy, dung dị đến quá đỗi chân thành. Qua cách nhìn của Tèo tôi lại bất giác giật mình nghĩ lại sao bản thân lại không bằng một đứa con nít như thế. Sự thuần khiết ấy có còn tồn tại trong tâm khảm tôi sao bao năm bị cuộc sống hối hã ngoài kia bủa vây không? Theo quan điểm của tôi, truyện ngắn này, khác lạ ở chỗ nó xây dựng được một bối cảnh và các đường dây liên hệ rộng hơn so với các truyện ngắn trước. Không còn quá gói gọn ở môi trường học đường, gia đình nữa. Câu chuyện của Tèo là chuyện của một chuỗi sự kiện tác động lẫn nhau tạo nên. Bố cục khá chặt chẽ và sáng tạo. Đến cuối cùng vẫn tạo được yếu tố bất ngờ khiến người xem phải vỡ òa rồi mỉm cười. Mình thích nhất quan điểm của tác giả khi truyền tải sự thật qua truyện, một sự thật có phần ích kỉ của những người lớn. Từ chuyện chú Quế đối xử lạnh nhạt với thằng Tèo, cô Hạnh bỏ lại con mình 10 năm và cuộc hội ngộ đầy thờ ơ sau nhiều xa cách. Hay cách mà chú Quỳ không cho cho cô Đài vợ mình đi làm và cái cách hờn giận đầy gia trưởng khi muốn chia đôi mọi thứ kể cả quà tặng và nhiều lần đi ngoại tình rồi quay về cầu xin, Trên đây là những trải nghiệm cảm xúc của chỉ riêng bản thân mình ngay sau khi đọc sách “Làm bạn với bầu trời”. Từ bé mình đã thật sự rất thích truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh rồi vì vậy mình rất recoment các bạn mua quyển này về đọc nha. Còn bản cảm nhận thế nào? Đọc cùng mình ngay nhé!