Rừng Nauy
Xem thêm

I once had a girl


Or should I say she once had me


She showed me her room


Isn't it good Norwegian wood?


– Norwegian wood (Rừng Nauy), The Beatles


Từng lời nhạc, từng lời nhạc vang lên. Lững lờ, chậm rãi như đưa ta vào một khu rừng đại ngàn ngả bóng, luẩn quẩn trong thứ sương mờ bảng lảng của chiều tà. Trong Rừng Na-uy, ta đi qua mọi cung bậc của tuổi trẻ, của những lạc lối, những dại khờ nhưng cũng ẩn chứa một mạch nguồn sự sống cuồn cuộn.


**HARUKI MURAKAMI – MƠ TRONG CÕI TẠM**


Haruki Murakami sinh năm 1949 tại Kyoto nhưng lớn lên tại Nishinomiya và Ashiya, Nhật Bản. Việc chịu ảnh hưởng trực tiếp từ đấng sinh thành đã mang đến cho tác giả niềm đam mê văn học và âm nhạc phương Tây, những năm tháng trưởng thành của ông gắn liền với tên tuổi các nhà văn Mỹ xuất chúng như Kurt VonnegutRichard Brautigan. Để rồi từ đấy, ở những trang viết của ông, ta nhìn thấy một nét hiện đại đầy phóng khoáng, căng tràn của thứ văn hóa Tây phương trên cái nền của xứ sở hoa anh đào. Murakami Haruki là người có khát vọng cải biến văn học Nhật Bản nói riêng và văn học thế giới nói chung. Tác phẩm của ông là sự xóa nhòa ranh giới giữa cái tầm thường và cái thanh cao, giải quyết hài hòa giữa tính chất bình dân và tính chất bác học trong sáng tạo nghệ thuật. Với những kĩ thuật điêu luyện và tài tình, Murakami đã xoay chuyển hiện thực cụ thể thành những hiện thực huyền ảo, dẫn dụ người đọc vào những mê cung của nhận thức, từ đó khám phá ra bản thể cũng như xã hội. Dù cho đôi khi những tác phẩm của ông bị gắn cho cái mác ngoại lai, đối chọi với dòng văn học cổ điển thống trị văn đàn Nhật song theo tôi, chính những giao thoa của văn hóa Đông – Tây cùng những tự sự từ chính cuộc đời mình đã khiến cho ngòi bút của Haruki Murakami trở nên độc nhất vô nhị, một thứ văn chương hư ảo nơi đời thực cũng là mộng ảo và nơi mộng ảo trở thành đời thực. Như chính ông đã từng nói: “Đến năm 29 tuổi tôi mới bắt đầu viết. Trước thời gian đó tôi chẳng có gì để viết. Đôi khi bạn phải sống cuộc đời của chính mình cho hết sức hết lòng, hết mực chân thành, sau đó bạn mới tìm thấy một cái gì đó của riêng mình để viết.” 


Yếu tố huyền ảo đã trở thành một thành tố quan trọng trong tác phẩm của Murakami Haruki. Nó tạo lập những thế giới phi lý nhưng đồng thời lại là phản quang của xã hội, người ta bước vào để tìm lối đi ra, mặc khải và minh triết cho những thiếu hụt về bản thể người. Dưới những trang viết của Haruki Murakami, ta thấy con người được lột trần trong dòng chảy của suy nghĩ: những vụn vỡ, những tổn thương, những gì bản năng nhất đều được bộc bạch một cách sắc lạnh và bình thản như nó vốn là. Nhưng cũng dưới lăng kính của Haruki Murakami, con người cũng bị đè nén và dồn ép đến tận đường cùng, một dòng nước đục ngầu và dữ dội ẩn dưới mặt hồ tĩnh lặng. Tựa như muốn mở tung lòng mình để người khác nhìn vào nhưng đến khi được người kia nhìn nhận, thì trong đấy lại không có thứ gì tồn tại, một lớp vỏ rỗng. Những vấn đề bản năng nhất của loài người được ông phơi bày ra, để nhân vật đối mặt với hết thảy những hỉ nộ ái ố của đời người và để rồi chấp nhận chúng là một phần của đời mình chứ không tìm cách đối nghịch lại với nó. 


**RỪNG NA UY – KHU RỪNG CỦA TUỔI TRẺ**


Rừng Na-uy bắt đầu bằng chính bản nhạc cùng tên được tấu theo điệu không lời khi nhân vật chính (Watanabe) người mà được kể từ góc nhìn thứ nhất nghe thấy khi đang trên chuyến bay đến Hamburg. Bản nhạc ấy là chìa khóa mở ra một căn phòng kín đã bị chính anh cất giấu nhiều năm trong những ngõ ngách tâm hồn mình. Một khi căn phòng ấy được mở ra, những dòng chảy miên viễn của một thời đã xa giờ đây được thoát ra và một lần nữa nhấn chìm Watanabe trong một cơn chấn động của cảm xúc. Trong suối nguồn của những mảnh vỡ ký ức đó, ta đi cùng với Watanabe, Naoko, Midori và vô số những người trẻ khác, mà có thể đâu đó chúng ta sẽ bắt gặp bản thân mình cùng những cuồng dại, những đau đớn đến vật vã, những đêm trường của tột cùng cô đơn của tuổi trẻ. Khác với những tác phẩm khác của Murakami thường xuất hiện những hình tượng siêu nhiên kỳ lạ dày đặc tại một thế giới song song tồn tại như những cơn mưa cá, những giấc mơ lạ kỳ là yếu tố quyết định chuyến hành trình của nhân vật, những nhân vật có khả năng đặc biệt mà không hề được lý giải, ở Rừng Na-uy, ta như đang đọc một cuốn nhật ký chắp vá của tuổi trẻ, của hồi ức với những sự kiện tuy có thể diễn giải trên mặt thực tế, song lại nặng nề và bất thường không kém những sự kiện ở tác phẩm khác khi nhìn nhận dưới sức nặng của tâm hồn.


And when I awoke I was alone


This bird had flown


So I lit a fire


Isn't it good Norwegian wood?


– Norwegian wood, The Beatles


Bước vào Rừng Na-uy, ta như được bước vào cuộc đời, hay chính xác hơn là quãng đời tuổi trẻ của ba nhân vật Watanabe, Naoko, Midori với muôn màu muôn vẻ qua những dòng hồi tưởng của nhân vật Watanabe


**WATANABE - Người Lưu Giữ Ký Ức**


Nhân vật trung tâm của cả câu chuyện, là sợi dây liên kết những mảnh đời kỳ lạ của tuổi trẻ lại không ai khác ngoài Watanabe, một người luôn tự nhận mình quá đỗi bình thường và mờ nhạt giữa những bước chân vội vàng của năm tháng. Như chính anh tự nói, “Tôi quen đọc sách khuya và ngủ đến tám giờ mới dậy[…] Tôi chỉ là một thằng nhóc bình thường thích đọc sách.”. Nhưng ở Watanabe có một khả năng đặc biệt mà chính anh cũng không nhận ra đã kéo những người xung quanh anh lại, đấy chính là khả năng nhìn nhận một người như họ vốn là. Có lẽ với Watanabe, hay là hiện thân của nhà văn Haruki Murakami, mỗi người đều có những vấn đề của riêng mình và nó là một phần của họ, làm nên con người họ bất kể xấu hay đẹp. Khi cùng với Watanabe, các nhân vật khác có một môi trường thích hợp để họ có thể thỏa sức là chính họ, không phải gắn những nhãn mác giả tạo ngoài xã hội bắt họ đeo lên và Watanabe ở đấy, không phán xét, không xu nịnh và bắt ép họ làm bất cứ điều gì. Và chính vì thế, những nhân vật quanh anh luôn tin tưởng anh tuyệt đối để anh bước vào phần yếu mềm trong nội tâm của họ. Cho đến cùng, kể cả khi mỗi người một phương, Watanabe vẫn luôn mang vác những mảnh ký ức của những người xung quanh mình như một thứ tàn ảnh. Có lẽ, họ tin rằng khi mình ở cạnh anh mới là lúc mình thực sự đang sống và nếu Watanabe còn cất trong tâm hồn những ký ức về họ, thì họ vẫn còn tồn tại, vẫn còn sống.


Một lúc nào đấy, anh buộc sẽ phải chôn cất những mảnh ký ức đấy, song ngay tại lúc này, anh vẫn mang trên mình trọng trách của một người lưu giữ ký ức. Watanabe cũng có thể coi là hiện thân của một đất nước Nhật Bản trong thời hiện đại, mang trên mình tất cả quá khứ đau thương của dân tộc, nhưng cuối cùng, họ vẫn chọn cách sống tiếp. 



**NAOKO – CÁI CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ THỨ GIẾT TA**


Death is not the opposite of life but a part of it

(Cái chết không phải sự đối lập của sự sống mà là một phần của nó)


Theo tôi, cái chết không phải là thứ giết ta mà chính tâm hồn mình. Naoko đã trải qua quá nhiều bi kịch, những cái chết bất ngờ của những người thân thiết nhất trong cuộc đời đã đẩy cô vào đường cùng của sự sống. 


Nói thật là nếu có thời gian, tôi vẫn có thể nhớ lại gương mặt nàng. Tôi phải chắp nối các hình ảnh vào với nhau - bàn tay lạnh tí xíu của nàng; mái tóc đen và duỗi thẳng của nàng, sờ vào thật mịn và thật mát; một cái thuỳ châu tròn trịa mềm mại và một nốt ruồi bé tí tẹo ngay bên dưới; chiếc áo khoác lông lạc đà nàng mặc mùa đông; thói quen nhìn thẳng vào mắt tôi mỗi khi nàng hỏi; giọng nói thỉnh thoảng lại hơi run run của nàng (như thể nàng đang nói trên một đỉnh đồi lộng gió) - và rồi gương mặt nàng bỗng ở đó, lúc nào cũng bắt đầu trong tư thế nhìn nghiêng, vì Naoko với tôi luôn có lối sánh bước bên nhau. Rồi nàng sẽ quay sang tôi, mỉm cười, hơi nghiêng đầu một chút, bắt đầu nói, và nhìn sâu vào mắt tôi như đang cố dõi theo một con cá nhỏ vừa bơi vụt qua một vùng nước của một con suối trong vắt.


Có thể thấy, bản thân Naoko luôn hiện diện trong suy nghĩ và ánh nhìn của người khác (mà ở đây là Watanabe), cô luôn giấu đi sự tồn tại của chính bản thân mình như một kẻ lạc bóng. Từ những bước đi mải miết với Watanabe, hay thậm chí cả mong muốn làm tình với anh đều xuất phát từ sự chạy trốn quá khứ và đi tìm một tương lai, một bản thể mới của mình. Song, con người ta không thể chạy đến tương lai nếu không có những lớp nền móng căn bản từ quá khứ. Hành trình tìm kiếm tương lai của Naoko từ đó trở thành một cú trượt dài về những ám ảnh trong quá khứ, một thứ mê cung do chính cô tự tạo ra. Ở Naoko, chúng ta luôn thấy một sự bình lặng, một con suối trong vắt như lời Watanabe trên bề mặt. Song những cơn sóng đen tối nhất, những gì dữ dội nhất lại nằm ở dưới đáy của lòng sông, dưới lớp mặt nạ bình lặng ấy. Sự bám víu vào Watanabe có thể nhìn nhận như sự kiếm tìm và khao khát tự tạo ra một quá khứ mới với anh, nơi không tồn tại những biến cố cô đã phải trải qua. Nhưng có lẽ, đến Watanabe cũng không thể hiểu nổi những gì Naoko đã chịu đựng, những ước nguyện của cô hay phải chăng chính Naoko đã tự nhận thức được đây là điều bất khả mà để cuối cùng, cô đã chọn cách kết thúc đời mình. Đây có thể là cách tốt nhất, với Naoko, để kết thúc nỗi đau đớn dày vò mình, để kết thúc những chuỗi ngày tháng đi tìm bóng của chính mình.



**MIDORI – MÀU XANH CỦA TUỔI TRẺ**


Trái ngược với nỗi u uất của Naoko, Midori hiện lên trong mắt người đọc với tất cả những gì tươi trẻ nhất, với nguồn năng lượng hừng hực cháy của tuổi trẻ. Cô chính là hiện thân của một tuổi trẻ đầy cuồng nhiệt, đầy đam mê và không ngần ngại theo đuổi những điều mình thích. 


Ở đâu đó giữa “chưa đủ” và “không có gì”. Tớ vẫn luôn thèm được yêu, dù chỉ một lần thôi. Tớ muốn biết được yêu đấy phần mình nó ra sao, đến đây mức không thể chịu đựng được nữa ấy. Chỉ một lần thôi. Nhưng họ chưa bao giờ cho tớ cái đó, chưa bao giờ. Dù chỉ một lần.


Midori” có nghĩa là màu xanh lá, cô đại diện cho sự nổi loạn, một con vẹt nhiều màu, nhiều lời, những nguồn năng lực nóng cháy của tuổi trẻ. Midori cũng như màu xanh tươi mát, là đối trọng với một Naoko đầy muộn phiền. Midori không ngần ngại phơi bày bản thân mình với cuộc sống cũng như không ngần ngại đón nhận tất cả những vẻ đẹp cuộc sống mang lại cho cô. Bên cạnh Midori, Watanabe luôn được mở hết những cánh cửa của cảm xúc, của suy nghĩ bởi với cô, chỉ cảm nhận về tâm hồn chưa bao giờ là đủ. Muốn cảm nhận đúng nghĩa về Midori, ta cần phải vận dụng hết tất cả mọi giác quan, sử dụng hết tất cả mọi thứ màu sắc tồn tại trên đời. Nhưng có lẽ thế vẫn chưa đủ, vì dù luôn ồn ã và chói chang như cách Midori vốn thể hiện, cô vẫn giữ lại một nét bí ẩn của riêng mình mà ta sẽ phải ngỡ ngàng khi khám phá ra được điều đấy. 

Có lẽ ai cũng cần có một Midori cho riêng mình. Một Midori không cần phải làm ở tiệm sách như Midori trong Rừng Na Uy, không cần lôi bạn lên sân thượng để xem nhà cháy rực rỡ như pháo hoa, không cần đặt cho bạn những câu hỏi làm bạn không biết trả lời như thế nào,… Chỉ cần một Midori để bạn đủ dám bước ra khỏi vòng an toàn của bản thân để thử đủ thứ trò điên rồ của đời nhưng cũng sẽ luôn thấy bình yên khi được ở bên cạnh. Một Midori rực cháy như nắng mùa hạ nhưng cũng nhẹ nhàng bên ta như làn gió mùa xuân. 



**LỜI KẾT**


Rừng Na-uy đã vẽ nên bức chân dung của tuổi trẻ với đầy đủ những cung bậc cảm xúc mà mỗi người trong chúng ta ai cũng đã từng trải qua. Khép lại Rừng Na-uy, ta bồi hồi nhớ lại một thời quá quãng mà ở đâu đó, ta đã bắt gặp Watanabe, Naoko và cả Midori.

-----------

**Review chi tiết bởi: Elena Bui - Bookademy**

Norwegian Wood là một tiểu thuyết năm 1987 của tác giả người Nhật Haruki Murakami. Toru Watanabe, 37 tuổi, vừa đến Hamburg, Đức. Khi nghe bản hòa tấu của bài hát Norwegian Wood của Beatles, anh đột ngột bị bao trùm bởi cảm giác mất mát và hoài niệm. Anh nhớ lại những năm 1960, thời điểm xảy ra nhiều điều chạm đến cuộc đời anh.

Watanabe, bạn cùng lớp của anh là Kizuki, và bạn gái của Kizuki, Naoko, là những người bạn thân nhất. Kizuki và Naoko đặc biệt gần gũi, cảm thấy họ như tri kỷ, và Watanabe dường như rất vui khi đóng vai trò hỗ trợ họ. Cuộc sống lý tưởng này bị phá vỡ bởi vụ tự sát bất ngờ của Kizuki vào sinh nhật lần thứ 17 của anh.

Cái chết của Kizuki để lại ảnh hưởng sâu sắc đến hai người bạn còn lại: Watanabe cảm nhận sự hiện diện của cái chết ở khắp nơi, trong khi Naoko cảm thấy như một phần quan trọng của cô đã mất đi vĩnh viễn.

Họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, đi dạo vào các ngày Chủ nhật, mặc dù tình cảm giữa họ không bao giờ được làm rõ trong giai đoạn này. Vào đêm sinh nhật thứ 20 của Naoko, cô cảm thấy đặc biệt yếu đuối và họ quan hệ tình dục, trong lúc đó Watanabe nhận ra rằng cô vẫn là trinh nữ.

Sau đó, Naoko để lại một lá thư nói rằng cô cần thời gian xa cách và sẽ nghỉ học để đến một viện điều dưỡng. Những sự kiện này diễn ra trong bối cảnh của sự bất ổn dân sự.

“Nếu bạn chỉ đọc những cuốn sách mà mọi người khác đang đọc, bạn chỉ có thể nghĩ những gì mọi người khác đang nghĩ.”

LƯU Ý: Đây không phải là một câu chuyện tình yêu

Đây là lần đầu tiên tôi được giới thiệu về thế giới của Murakami. Đây không phải là một câu chuyện tình yêu sến súa như một số người hâm mộ Murakami muốn nói với bạn. Bản thân Haruki Murakami cũng bối rối trước sự nổi tiếng mà câu chuyện này đạt được do cuốn tiểu thuyết này đã thoát khỏi những chủ đề siêu thực thường thấy trong các tiểu thuyết của ông. Sự nổi tiếng đạt được thông qua Rừng Na Uy đã ảnh hưởng sâu sắc đến nhà văn đến mức ông phải rời Nhật Bản và đi khắp châu Âu và sống ở Hoa Kỳ một thời gian, dẫn đến việc viết Dance Dance Dance.

Lấy bối cảnh những năm 60, Rừng Na Uy đưa chúng ta đi qua những suy ngẫm của một Toru Watanabe, người nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ khi ông tham gia các cuộc biểu tình của sinh viên và những người mà ông đã kết nối trong thời gian đó. Vậy thì không có câu chuyện tình yêu sao? Có những ám chỉ đến tình yêu, nhưng không có câu chuyện tình yêu. Các chủ đề chính của Rừng Na Uy là sự cô đơn, sự buồn chán hiện sinh, trầm cảm và tự tử. Mặc dù, giống như hầu hết các cốt truyện của Murakami, những chủ đề này được đưa ra một cách tinh tế. Cuốn sách đôi khi khiến tôi suy ngẫm sâu sắc về quá khứ và gợi lên cảm giác hoài niệm mạnh mẽ. Tôi có thể tự tin giới thiệu cuốn sách này cho độc giả của bất kỳ thể loại hoặc phong cách văn học nào.

Cuốn tiểu thuyết đã được chuyển thể thành phim vào năm 2010."

Tôi không hiểu tại sao cuốn sách này lại trở thành một trong những tác phẩm nổi tiếng và được ưa chuộng nhất của Murakami. Thực tế, khi được hỏi về nó trong một cuộc phỏng vấn, chính Murakami đã nói rằng ông bối rối trước sự nổi tiếng của nó và rằng nó thực sự không phải là điều ông muốn được biết đến.

Tôi có thể nói gì đây? Có quá ít nhân vật khơi dậy sự quan tâm của tôi và quá nhiều về cô bạn gái bị trầm cảm và người bạn lập dị của cô ấy tại viện tâm thần. Ngoài ra, những cảnh được cho là hài hước về bạn cùng phòng đại học của anh ấy lại không khiến tôi hứng thú chút nào và cuối cùng khiến tôi cảm thấy u ám và đáng lo ngại.

Có lẽ cuốn sách này được nhiều người đồng cảm vì

có bốn vụ tự tử trong đó? Không, không thể như vậy. Murakami đề cập đến chứng trầm cảm một cách sâu sắc và chu đáo hơn nhiều trong Biên niên sử chim vặn dây cót.

Điều tệ nhất về sự nổi tiếng của cuốn sách này là nó có thể là lời giới thiệu của một số độc giả về Murakami, điều này rất có thể khiến họ hình thành quan điểm tiêu cực về ông và không quan tâm đến việc khám phá các tác phẩm khác của ông, điều này thật tệ. Cuốn sách này nên kèm theo cảnh báo: ""Không dành cho phụ nữ mang thai, có thể gây ung thư và không thể hiện được thiên tài vĩ đại của Murakami.""

Trước khi bắt đầu, xin hãy biết rằng đây không phải là Murakami đầu tiên của tôi. Tôi đã đọc Kafka bên bờ biển và rất thích nó. Tôi đã đọc Biên niên sử chim vặn dây cót và cũng rất thích. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên đọc cuốn sách đã làm nên tên tuổi của ông, cuốn sách mà mọi người ở Nhật Bản được cho là đã đọc, cuốn sách đã buộc Murakami phải chạy trốn khỏi đất nước để thoát khỏi sự chú ý của giới truyền thông. Tôi đã thất vọng biết bao khi hoàn thành. Ngoài ra, tôi đã viết bài này trên iPad nên dấu câu và chữ hoa không đúng. Tôi đã cố gắng sửa tất cả các lỗi tự động sửa nhưng có thể tôi đã bỏ sót một số lỗi. Tất cả các nhân vật trong cuốn sách này đều đáng ghét. Toru Watanabe, nhân vật chính, là một người đàn ông tự thương hại khi nhớ lại những ngày tháng ở trường đại học ở Tokyo trong cuộc bạo loạn của sinh viên năm 1969-1970 khi ông được cho là "phải lòng". Anh ta cố gắng tự miêu tả mình là một "chàng trai tốt bụng", tự lừa dối mình rằng mình trung thực và "chưa bao giờ nói dối trong đời" (một ý tưởng bị bác bỏ nhiều lần trong tiểu thuyết. Ví dụ: Khi Midori hỏi anh ta rằng anh ta có ngủ với Naoko không và anh ta trả lời "chúng tôi không làm gì cả" - vâng, bởi vì mọi người thường cọ xát cơ thể trần truồng vào nhau và quan hệ bằng miệng với bất kỳ ai và tất cả mọi người. Bạn biết đấy, điều đó chẳng là gì cả.

Midori là nhân vật đại diện cho mẫu người "khác biệt" điển hình, một lớp vỏ mỏng che giấu thực tế rằng cô ấy thực ra là người yêu mơ ước của nhiều người đàn ông thiếu tự tin. Cô ấy dễ thương, gợi cảm, khao khát làm hài lòng đàn ông về mặt tình dục, quan tâm đến việc "quan hệ tình dục như điên", thân thiện và hòa đồng với nhiều người, nấu ăn ngon, dọn dẹp và chăm chỉ làm việc, đồng thời thể hiện khả năng chăm sóc đàn ông một cách nô lệ, tức là nữ thần nội trợ. "Tôi đang tìm kiếm sự ích kỷ. Sự ích kỷ hoàn hảo. Ví dụ, nếu tôi nói với bạn rằng tôi muốn ăn bánh shortbread dâu tây. Và bạn dừng mọi việc đang làm và chạy ra mua nó cho tôi. Và bạn trở lại thở hổn hển và quỳ xuống để đưa bánh shortbread dâu tây ra cho tôi. Và tôi nói rằng tôi không muốn nó nữa và ném nó ra ngoài cửa sổ. Đó là những gì tôi đang tìm kiếm." Chúng ta có nên thấy điều này đáng yêu không? Chúng ta có nên đọc điều này với sự ngạc nhiên và kinh ngạc và lặp lại với chính mình những gì Toru nói sau đó: "Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái như bạn"?

Vấn đề là, phong cách của Murakami là trình bày nhiều sự thật hiển nhiên và trong các tác phẩm khác của ông, chúng được đan xen với yếu tố siêu thực đến mức không quan trọng chúng là những tổng quát hóa lớn hay chỉ là những điều sáo rỗng vì chúng xuất phát từ những lớp mơ mộng phản ánh sự vô lý và độc thoại nội tâm của nhân vật, do đó chúng không phải là những lời giảng đạo, chỉ là điều để suy nghĩ. Trong "Norwegian Wood", chúng lại thẳng thắn và sỗ sàng. Các nhân vật đưa ra những giả định bao quát và thường là giả tạo và định kiến một cách mù quáng, ngụy trang dưới vẻ ngoài của sự thật, chủ yếu về việc họ là những người "khác biệt" như thế nào và mọi người khác đều là những con cừu nhàm chán (theo phong cách hipster có thể đoán trước: "like omigod, i'm, like, sooo unique and different?!?! Liek omigod, my tiny brain never thought of that!!!!") như "cô ấy sẽ không bao giờ có được vẻ đẹp tự kỷ đó, dường như tự đi theo con đường độc lập của riêng mình ở tuổi thiếu niên và không ai khác".

“Nếu bạn chỉ đọc những cuốn sách mà mọi người khác đang đọc, bạn chỉ có thể nghĩ những gì mọi người khác đang nghĩ.”

Rừng Na Uy ~~ Haruki Murakami

WOW ~~ Norwegian Wood của Murakami thật tuyệt vời! Tôi yêu cuốn sách này. Ngay cả khi không có sự hiện diện của những con mèo biết nói, những con quái vật rỗng ruột và những nhân vật thay đổi chiều không gian, Norwegian Wood vẫn là một cuốn sách kỳ diệu. Hơn hết, chúng ta vẫn nhận được những nét đặc trưng của Murakami về The Beatles (rõ ràng), những đề cập đến THE GREAT GATSBY, một hoặc hai nhân vật có dương vật lớn đặc biệt và những con mèo không biết nói.

SUY NGHĨ NGẪU NHIÊN 1: Thật thông minh khi xây dựng và cấu trúc toàn bộ một cuốn tiểu thuyết xung quanh hai câu từ một lời bài hát ~~

Tôi từng có một cô gái Hay tôi nên nói cô ấy từng có tôi

Sau khi đọc nhiều đánh giá ở đây, tôi tin rằng quan điểm của tôi về Rừng Na Uy khá khác với hầu hết các độc giả. Đây là câu chuyện của Toru từ đầu đến cuối. Đây không phải là câu chuyện tình yêu giữa Toru và Naoko như nhiều người khẳng định. Naoko là một nhân vật phụ trong hành trình của Toru cũng như Midori, Kizuki, Nagasawa & Reiko. Tôi hiểu sự quyến rũ của Naoko, nữ anh hùng bị diệt vong mà chúng ta muốn cứu, nhưng cô ấy không phải là cốt lõi của câu chuyện này. Linh hồn của câu chuyện này là Toru ~~ tất cả chúng ta đều ước mình có một Toru trong cuộc đời. Đây là hành trình của Toru mà chúng ta đang bắt đầu.

"Các sinh viên tại trường đại học của Watanabe đình công và kêu gọi một cuộc cách mạng. Không thể giải thích được, các sinh viên kết thúc cuộc đình công và hành động như thể không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến Watanabe tức giận vì cho rằng đó là dấu hiệu của sự đạo đức giả. Watanabe kết bạn với một người bạn cùng lớp kịch, Midori Kobayashi. Cô ấy là tất cả những gì Naoko không có — hướng ngoại, hoạt bát và vô cùng tự tin.

Mặc dù yêu Naoko, Watanabe cũng thấy mình bị thu hút bởi Midori. Midori đáp lại tình cảm của anh, và tình bạn của họ phát triển trong thời gian Naoko vắng mặt.

Watanabe đến thăm Naoko tại viện điều dưỡng trên núi hẻo lánh của cô gần Kyoto. Ở đó, anh gặp Reiko Ishida, một bệnh nhân lớn tuổi đã trở thành người bạn tâm giao của Naoko.

Trong lần thăm này và những lần thăm sau đó, Reiko và Naoko tiết lộ thêm về quá khứ của họ: Reiko kể về nguyên nhân khiến cô mắc bệnh tâm thần và kể chi tiết về sự thất bại trong cuộc hôn nhân của mình, trong khi Naoko kể về vụ tự tử bất ngờ của chị gái mình cách đây vài năm.

Khi anh trở về Tokyo, Watanabe vô tình xa lánh Midori thông qua việc anh không quan tâm đến mong muốn và nhu cầu của cô, và những suy nghĩ liên tục của anh về Naoko.

Anh viết một lá thư cho Reiko, xin cô lời khuyên về tình cảm mâu thuẫn của anh dành cho cả Naoko và Midori. Anh không muốn làm tổn thương Naoko, nhưng anh cũng không muốn mất Midori.

Reiko khuyên anh nên nắm bắt cơ hội này để có được hạnh phúc và xem mối quan hệ của anh với Midori sẽ ra sao. Một lá thư sau đó thông báo cho Watanabe rằng Naoko đã tự tử.

"Murakami chia tiểu thuyết của mình thành hai phần. Có quá khứ và cái chết. Rồi có tương lai và cuộc sống. Bạn sẽ chọn con đường nào?

Có vẻ như là một câu hỏi dễ trả lời. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi bạn yêu quá khứ? Và điều gì sẽ xảy ra khi bạn tuyệt vọng muốn cứu quá khứ khỏi cái chết như vậy? Cuộc sống trở nên phức tạp và viễn cảnh về tương lai giống như sự phản bội tàn bạo đối với một người đang tuyệt vọng bám víu vào bạn. Bạn là điểm tựa của cô ấy; là mối liên hệ duy nhất của cô ấy với thực tế. Và bạn yêu cô ấy. Làm sao bạn có thể bỏ đi? Cuộc sống thì bấp bênh, nhưng tình yêu đích thực thì không. Đôi khi chúng ta phải làm điều khó khăn và buông bỏ ngay cả khi nó giết chết chúng ta.

""Người chết sẽ luôn chết, nhưng chúng ta phải tiếp tục sống.""

Những lời như vậy dễ nói hơn là thực hành. Đôi khi người chết mang theo quá nhiều thứ của chúng ta đến nỗi sống mà không có họ thì không còn là sống nữa. Toru mất đi người bạn thân nhất của mình khi anh ấy mười bảy tuổi. Anh ấy đã tự tử. Chúng ta không bao giờ tìm ra lý do tại sao, nhưng tôi có những ý tưởng riêng của mình về điều gì và ai đã gây ra điều đó. Anh ấy tiếp tục, cảm thấy trống rỗng. Anh ấy yêu Naoko, bạn gái của người bạn đã chết của mình nhưng cô ấy có vấn đề riêng của mình. Họ duy trì tình bạn trong một năm, và sau đó cô ấy tự đưa mình vào viện vì cô ấy không thể đối phó với cuộc sống sau cái chết của người bạn trai cũ. Anh ấy là người bạn tâm giao của cô ấy và giờ cô ấy không có phương hướng trong biển bất định.

Bất kỳ ai đã đọc Murakami sẽ biết tầm quan trọng của âm nhạc trong cách kể chuyện của ông. Những lời bài hát này nói lên nhiều điều hơn tôi có thể nói về cuốn tiểu thuyết. Hãy đọc chúng, lắng nghe chúng và cảm nhận chúng."

"Tôi muốn diễn giải chúng và đặt chúng vào bối cảnh của cuốn tiểu thuyết và giải thích ý nghĩa của chúng, nhưng làm như vậy sẽ phá hỏng tất cả đối với bạn. Nếu bạn đã đọc cuốn sách, hãy đọc qua lời bài hát và suy ngẫm về những hành động mà Naoko thực hiện vào cuối câu chuyện, những gì cô ấy làm và lý do tại sao cô ấy làm, lúc đầu tôi thấy hơi ích kỷ. Nhưng lời bài hát nói lên sự thật. Quan điểm là tất cả và chúng ta không bao giờ có quan điểm trong cuốn tiểu thuyết có thể nói lên sự thật.

Rừng Na Uy là một cuốn tiểu thuyết khiến bạn cảm thấy như thể nó không bao giờ nên kết thúc. Đây là loại sách đưa bạn đi sâu vào cuộc sống của các nhân vật và nên tiếp tục miễn là họ vẫn còn sống. Với chủ đề tự tử mạnh mẽ như vậy trong suốt cuốn tiểu thuyết, không dưới ba nhân vật chính thực hiện hành động đó, tôi đã rất ngạc nhiên khi cái kết không phải là cái kết phổ quát hơn. Sức mạnh của tác phẩm nằm ở khả năng khiến bạn bị cuốn vào câu chuyện. Các nhân vật của Murakami ở đây có cảm giác rất khủng khiếp, bi thảm và thực tế. Họ là một trong những nhân vật nhân văn nhất mà tôi từng gặp trên một trang sách."

"""Đó là những ngày kỳ lạ, giờ tôi nhìn lại. Giữa cuộc sống, mọi thứ đều xoay quanh cái chết.""

Chào mừng đến với Rừng Na Uy của Haruki Murakami; câu chuyện về một nhóm những kẻ biến thái muốn tự tử trong các trường đại học Nhật Bản.

Không, thành thật mà nói. Cuốn sách này về cơ bản nói về hai điều: tình dục và cái chết. Có những ý nghĩa ẩn giấu ở khắp mọi nơi, nhưng khi bạn cắt bỏ chúng và đi vào cốt lõi, thì đó là những gì còn lại. Và trời ơi, cuốn sách có rất nhiều cảnh tình dục. Những hình thức tình dục kỳ lạ. Và rất nhiều cái chết. Và cũng không theo hướng tốt đẹp.

Nhưng đây cũng là một cuốn sách rất mạnh mẽ. Nó không kể bất kỳ câu chuyện lớn lao và đặc biệt nào, mà thay vào đó đắm chìm vào việc khám phá tâm trí con người và những câu chuyện ẩn giấu trong quá khứ bình thường của những người bình thường xung quanh chúng ta. Văn phong không có gì đặc biệt, nhưng bằng cách nào đó, tôi thấy nó rất hấp dẫn. Có những lúc tôi thấy rất khó để dừng lại.

Một phần khiến cuốn sách trở nên hấp dẫn hơn là các nhân vật rất dễ đồng cảm. Tất cả đều có khía cạnh, cả tích cực lẫn tiêu cực, mà tôi có thể nhận ra ở bản thân tôi và những người xung quanh tôi. Những người tôi yêu thích nhất là Nagasawa..."