Yêu Người Tử Tù được lấy cảm hứng từ những lần ghé thăm tù nhân của tác giả Gong Ji Young. Tại nơi ấy bà đã gặp những con người tội lỗi, những kẻ bị nguyền rủa và trừng phạt nhất trên thế gian này này. Nhưng đằng sau đó là những câu chuyện chưa ai từng kể, chưa ai từng nhắc. Và câu chuyện ấy đã đem về cho Gong Ji Young giải thưởng Truyền Thông Đặc Biệt của Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế.
Tôi đã trải qua một quãng thời gian vô cùng hạnh phúc khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này.
Những người biết tự kiểm điểm lại bản thân mình,
những người như được tái sinh một lần nữa,
những người vừa phải sống vừa phải chống chịu những nỗi đau đớn tột cùng,
cả những người đã sẵn sàng dang tay chấp nhận tha thứ tội lỗi cho kẻ khác dù không dễ dàng gì,
cùng với họ, tôi đã trải qua “Một khoảng thời gian hạnh phúc”.
Một cuộc đời điển hình của những đứa trẻ sống trong tàn nhẫn, sống thiếu tình thương
Cuốn sách Yêu Người Tử Tù của Gong Ji Young xoay quanh cuộc đời của cậu bé Yoon Soo từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành. Từ lúc nhỏ mẹ của Yoon Soo đã bỏ hai anh em cậu đi vì không chịu nổi có cuộc sống nghèo đói. Người mẹ ấy đã ra đi bỏ mặc hai đứa con thơ của mình sống với một người bố nghiện rượu và thường xuyên đánh đập hai anh em.
Đó là một cuộc sống, một gia đình làm bất cứ vùng quê nghèo khó nào cũng có. Không chỉ xứ sở kim chi mà ở đâu đó trong những vùng quê nghèo của tổ quốc ta cũng có những cuộc đời, những số phận như vậy. Có những người chồng vũ phu, nghèo đói, nghiện rượu. Có những người vợ phải bỏ xứ đi tha hương cầu thực. Sau tất cả những người gánh chịu hậu quả to lớn nhất lại là những đứa con của họ.
Cha của Yoon Soo cứ uống rượu vào là lại đánh đập không thương tiếc hai đứa con trai của mình. Yoon Soo và đứa em trai Eun Soo phải nương tựa nhau mà sống nhờ tình thương của hàng xóm và chạy vặt cho những người khách thỉnh thoảng đi du lịch đâu đó. Bữa cơm cả ngày của hai anh em cũng chính là miếng bánh ngô mà nhà trường tiểu học đã phát cho học sinh mỗi ngày.
Yoon Soo đã luôn nhịn đói trong khi những người bạn của mình ăn ngon lành. Vì Yoon Soo biết rằng miếng bánh nhỏ ấy là thứ duy nhất mà cậu có được. Yoon Soo phải để dành cho em của mình cùng ăn, vì em trai anh cũng đói. Nhưng mà chẳng có ai ở bên cạnh cả, cha không quan tâm, mẹ bỏ đi và không có họ hàng.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả những gì kinh khủng diễn ra trong cuộc đời của Yoon Soo. Rồi một ngày đứa em trai Eun Soo của cậu bị cảm, Yoon Soo đã xin tiền cha của mình mua thuốc. Người cha nhẫn tâm ấy không cho cậu một đồng nào cả. Nhưng khi Yoon Soo nói sẽ mua rượu cho ông thì ông lại đưa tiền. Cầm số tiền ấy trong tay, Yoon Soo chạy như bay đến tiệm thuốc để mua thuốc cho Eun Soo. Nhưng những viên thuốc ấy em trai anh đã không thể uống.
Khi biết Yoon Soo không mua rượu mà lại mua thuốc cảm thì người cha đã giận dữ vứt bỏ số thuốc ấy mặc cho con trai út của mình đang bệnh ngày càng trầm trọng hơn. Trong mắt của người cha thì cuộc đời này quá đau khổ, đời ông nghèo đói, thất bại, khốn cùng đến vợ cũng bỏ đi. Chỉ có rượu mới làm ông không còn cảm giác đớn đau trước thực tại phũ phàng. Còn những đứa con của mình chỉ như là thứ gánh nặng đang đè trên vai.
Vốn là người có tính cách mạnh mẽ, Yoon Soo không thể đứng nhìn em trai của mình bị bệnh mà không có thuốc uống. Yoon Soo đã mang em đi đến nhà hàng xóm cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng những con người ở chốn đồng quê ấy đều vô cùng nghèo đói. Thuốc tây với họ là một thứ vô cùng xa xỉ. Người hàng xóm tốt bụng ấy đã cho Eun Soo mua ít thuốc tán. Và khi tỉnh lại sau cơn bệnh thì cậu bé nghèo Eun Soo đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Vì thật ra tôi cũng đang muốn gọi mẹ. Tôi muốn hỏi mẹ tại sao mẹ lại bỏ anh em tôi lại mà ra đi? Rồi mấy đêm nữa lại trôi qua. Khoảng đến ngày thứ tư, lúc tan học về tôi chạy vào xem Eun Soo thế nào thì thấy em đã hạ sốt hẳn. Mấy sợi tóc màu đen bết đầy mồ hôi bám chặt vào trán Eun Soo. Một lúc sau Eun Soo từ từ mở mắt ra và nói:
“Anh ơi, sao nhà mình nhiều khói thế, khói ở đâu ra mà nhiều thế hả anh?”
Rồi sau đó, có một lớp màng màu trắng cứ bám lấy quanh mắt của Eun Soo làm cho đôi mắt ấy mờ dần đi, rồi đến một ngày không còn nhìn thấy gì nữa. Eun Soo đã bị mù.
Những tưởng đau khổ đến ấy là cùng, nhưng lại không phải là như vậy. Những ngày sau đó đối với Yoon Soo là những ngày khó quên nhất trong cuộc đời. Vì không thể sống mãi một cuộc đời thất bại, nghèo đói và tuyệt vọng nên cha của cậu đã tự sát bằng chai thuốc trừ sâu. Nhưng khi ông quyết định tự sát thì ông này có một suy nghĩ rằng muốn những đứa con của mình cùng mình xuống địa ngục.
Ngày đó anh em Yoon Soo không chết lại để lại những vết xước to lớn trong tâm hồn của hai đứa trẻ. Sau ngày đó hai anh em trở thành kẻ lang thang không nhà, không có nơi đi chốn về, không có mục đích sống và không có ai quan tâm hay yêu thương. Rồi Eun Soo qua đời vì lạnh, cậu bé ra đi ngay trong cái đêm mùa xuân rực rỡ, tươi đẹp nhất với mọi người. Có lẽ mùa xuân với mọi người luôn là thời khắc đẹp đẽ nhất, nhưng mùa xuân đối với người ở lại như Yoon Soo lại là thời khắc ám ảnh và bi thương nhất trong đời. Người thân duy nhất trong đời Yoon Soo, đứa em trai mà anh yêu quý nhất đã vĩnh viễn xa rời anh, xa rời thế gian này.
Trong cái đêm lạnh giá đó, chúng tôi đã vừa hát Quốc ca vừa ngửa mặt lên trời nhìn ngắm những vì sao xa xa trông giống như những hạt bỏng ngô đang phát sáng lấp lánh. Rồi khi hát hết bài hát, Eun Soo đã quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói: “Đất nước mình đẹp anh nhỉ, khi em hát bài hát này không hiểu sao em lại có cảm giác như anh em mình vừa trở thành những người anh hùng... "
Yoon Soo - kẻ tử tù đầy tội lỗi hay con người đáng thương bị đẩy vào bước đường cùng
Dần dần, Yoon Soo trở thành kẻ lang thang rồi bị bắt trại giáo dưỡng chỉ vì ăn cắp một ly mì. Người chủ siêu thị đã đem tội danh ăn cắp hàng chục ly mì gán lên đầu Yoon Soo chỉ vì bắt quả tang được Yoon Soo ăn cắp một lần. Có lẽ người chủ ấy không ngờ rằng đó là lần đầu tiên mà Yoon Soo ăn cắp, và ăn cắp duy nhất đúng một ly mì vì nghèo, vì đói. Và chuyện lần đó cũng mở ra một con đường tội lỗi mà khi bước lên thì cậu không thể quay lại. Sau khi ra khỏi nơi ấy, xã hội này để không còn chấp nhận những người đã vướng vào tù tội nữa.
Sau khi trưởng thành Yoon Soo vào tù nhiều hơn, phạm pháp nhiều hơn và có trái tim ngày một lạnh lẽo, nhẫn tâm. Yoon Soo đã trở thành một kẻ từng vào tù ra khám, một kẻ mang tiền án tiền sự. Giờ đây Yoon Soo chỉ là một kẻ không cha, không mẹ, không nhà để ở, không chốn để về.
Sau khi Eun Soo ra đi, tôi trở thành một kẻ sống lang thang bất cần đời. Tôi bắt đầu kết thân với những đứa bạn xấu. Những đứa bạn xấu... nhưng cũng không hẳn chúng là những đứa không tốt. Ít nhất chúng cũng cho tôi cái ăn khi tôi đói, cho tôi quần áo mặc lúc tôi lạnh, cho tôi rượu để uống lúc tôi khát cũng như đến thăm nom tôi lúc tôi bị bắt vào tù. Tôi ra tù rồi lại vào tù cứ như đi chợ, dần dần tôi đi vào trong bóng tối tự lúc nào. Với một kẻ chưa học hết cấp một như tôi, nhà tù chính là trường học tổng hợp. Ở đó tôi đã học được những kỹ năng phạm tội, học được sự oán hận, thậm chí học được cả việc đi trả thù nữa.
Yoon Soo chỉ còn duy nhất một thứ ở trong người, đó là thù hận. Yoon Soo hận mẹ mình đã bỏ mình ra đi theo người khác, hận ông chủ tiệm đã vu oan khiến cậu vào trại giáo dưỡng. Cậu hận những kẻ côn đồ từng đánh đập dã man và chà đạp em cậu. Và cậu hận cả những kẻ giàu có sống ngoài kia, những kẻ luôn sống một cách sung túc và chà đạp lên những kẻ nghèo khổ sống một đời bất hạnh.
Khi đó tôi đã nghĩ thêm được một lý do để sống, đó là: sống để sau này đi trả thù.
Vì cứ luôn sống trong thù hận mà hai tay Yoon Soo nhuốm đầy máu tanh. Anh cứ luôn sống trong sự phẫn nộ, sự đau khổ và bất cần đời. Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ là có thù phải trả là chuyện thường tình, có những con người không xứng đáng được sống trên đời. Và anh giết họ và bản án tử hình được dành cho anh. Pháp luật sẽ không quan tâm vì sao Yoon Soo trở thành một con quái vật khát máu, nhưng pháp luật sẽ trừng trị con quái vật ấy. Vì trên đời này không ai có quyền tước đi sinh mạng của bất kỳ một ai cả, kể cả bản thân mình.
Sơ Monaco - tu sĩ với trái tim bao dung, vị tha
Tu sĩ Monaco chính là điểm sáng của cuốn sách, hình tượng người tu sĩ ấy tựa như đấng tối cao mang đến phép màu kì diệu cho những con người lầm lỗi. Vị tu sĩ già ấy là người đã cần mẫn suốt 30 năm đến trại giam để hướng thiện cho những người tù, đã từ bỏ hết những hào quang, danh vọng, quyền lực của đời mình để làm tu sĩ và giúp những người tù nhận ra những sai lầm của mình.
Đã là con người thì ai cũng thế thôi, không phải là đứng trước cái chết tự dưng họ thay đổi tâm tính, mà là khi đứng trước cái chết ai ai cũng nhận ra hoặc hối hận thực sự về những lỗi lầm mà mình đã từng gây ra, để rồi có động lực và quyết tâm trở thành một con người mới.
Chính tu sĩ Monaco đã khiến con quái vật tay đầy máu tanh như Yoon Soo nhận ra sai lầm của bản thân. Khiến anh biết rằng cho dù bản thân mình có bất hạnh nhưng mình không có quyền hủy hoại bản thân. Và càng không có quyền hủy hoại ai khác dù họ có tàn nhẫn. Vì mỗi chúng ta đều bình đẳng và mỗi mạng người dù cao sang hay hèn kém đều quý giá như nhau.
Chính sự quan tâm, thấu hiểu và bao dung của người tu sĩ già đã khiến Yoon Soo trở về với những tháng năm chưa vướng vào tù tội trước kia. Anh đã biết giúp đỡ người tù nhân già tội nghiệp trong tù, giúp cậu thanh niên bị bắt vì tội trộm cắp có công việc ổn định, không đi vào con đường như anh ngày xưa. Bản chất anh không xấu nhưng thù hận và bất hạnh có thể khiến người ta trở nên tha hoá. Thù hận có thể là thứ hủy diệt bản thân ghê gớm nhất. Nếu cất giữ nó trong mình, trái tim của chúng ta sẽ ngày một đau thương.
Qua nhân vật tu sĩ Monaco, tác giả Gong Ji Young muốn nói với người đọc rằng đừng mang thù hận hận trong tim, thù hận sẽ hóa ta thành quỷ dữ. Và cũng như Victor Hugo từng nói: "Sống ở đời chỉ có một điều ấy thôi. Đó là yêu thương nhau."
Yoo Jeong - tia nắng muộn màng với con người tội lỗi
Nếu cuộc đời của người tử tù Yoon Soo là một áng mây chiều u tối và buồn bã thì sự xuất hiện của cô giảng viên mỹ thuật Yoo Jeong lại là một tia nắng ấm áp với anh. Nhưng cô lại là một tia nắng hoàng hôn rực rỡ nhưng mong manh chóng tàn. Vì đó là tia nắng cuối ngày.
Yoo Jeong là cháu gái của tu sĩ Monaco. Cô ấy cũng là người mà em trai của Yoon Soo vô cùng hâm mộ - người con gái đã hát quốc ca trong đại hội thể thao. Tâm nguyện cuối cùng của em trai Yoon Soo chính là được nghe cô hát quốc ca. Vì vậy Yoon Soo luôn muốn gặp cô gái ấy để thay em trai mình thực hiện tâm nguyện cuối đời.
Nhưng sau đó chính câu chuyện bi thương của cô gái Yoo Jeong đã làm người tù nhân hiểu ra rằng ngoài anh ra thì cuộc đời ngoài kia vẫn còn biết bao nhiêu người đau khổ. Dù trải qua biết bao đau đớn và bất công thì cô gái ấy vẫn không tha hoá thành một kẻ tù nhân. Và cô gái Yoo Jeong cũng làm người tù nhân tin rằng anh không bị bỏ rơi, ở đâu đó trên thế gian này vẫn còn có một người không kỳ thị và bao dung cho anh.
Cô gái ấy đã anh ngộ ra một điều. Đó là anh đã sai và anh muốn dùng những năm tháng cuối đời trước khi bị tử hình để trả nợ cho cuộc đời này. Anh không còn hận những người đã vu oan cho mình. Anh không còn hận vị luật sư đã biện hộ sai sự thật. Và anh không còn hận người bạn thân đã đổ hết tội cho anh.
Hoá ra khi có thù hận thì ta sẽ trở thành quái vật. Nhưng nếu chúng ta đem vào cuộc sống của họ một chút quan tâm, một chút yêu thương và vị tha thì có thể họ sẽ không tha hóa đến mức như tàn nhẫn như vậy. Sự thù hận và cuộc sống chỉ có tàn nhẫn và trả thù lẫn nhau sẽ khiến dòng máu trong trái tim mỗi người trở nên lạnh giá. Nhưng sự vị tha, bao dung và yêu thương sẽ khiến trái tim những con người lầm lỗi ấy trở nên ấm lại.
Anh cùng với những người tử tù đã biết nhịn đói cầu nguyện cho Đức cha Kim khi ngài lâm bệnh nặng. Yoon Soo đã giúp những đứa trẻ nghèo thực hiện ước mơ đi ngắm biển và giúp đỡ những đứa trẻ lầm đường lạc lối. Anh đã dùng số tiền còn lại cuối cùng của anh để quyên góp cho một trường tiểu học nghèo để giúp những đứa trẻ không còn bị ướt khi trời mưa như anh ngày trước.
Nhưng cuốn sách Yêu Người Tử Tù lại không muốn nói với người đọc rằng khi làm sai thì nhận lỗi, làm điều thiện thì mọi chuyện sẽ có thể bù đắp. Vốn dĩ là hoàn toàn không phải là như vậy. Những gì mà những người tù nhân gây ra sẽ không vì những hành động lương thiện của họ sau đó mà thay đổi. Những sự ăn năn, hối hận của họ sẽ làm cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn, và khiến cuộc sống này trở nên rực rỡ hơn.
Vì mỗi con người chúng ta là một tế bào của xã hội. Khi có một người xấu, một con quái vật, một kẻ sát nhân trở thành một người lương thiện thì cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp. Dẫu sự hối hận của người tù trong ấy không thể nào xoá bỏ án tử hình của anh nhưng đó cũng chính là một hình phạt mà anh phải gánh chịu.
Và khi anh nhận án tử hình, người tử tù tội lỗi ấy đã hiến giác mạc của mình cho những đứa trẻ mất đi ánh sáng như đứa em trai nhỏ bé tội nghiệp của anh ngày xưa. Những năm tháng cuối đời của mình anh đã sống một cuộc đời khiến cho mọi người phải quý mến, một cuộc đời biết quan tâm và yêu thương những người khốn khó. Vì anh đã được yêu thương, được bao dung và quan tâm. Thứ tình cảm mà trong suốt hơn 30 năm của cuộc đời anh chưa từng bao giờ có được.
Tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc, rất ấm áp và đáng nhớ. Nếu cô cho phép, tôi muốn nói với cô một điều: Tôi muốn lấy cái chết của mình để an ủi cũng như để giảm bớt những đau đớn mà bấy lâu nay cô đã phải chịu đựng. Và nếu được Chúa cho phép, tôi cũng rất muốn nói cái câu mà cả cuộc đời tôi từ lúc được sinh ra đến giờ tôi chưa từng nói lần nào: Đó là... tôi yêu cuộc đời này!
Yêu Người Tử Tù: cuốn sách được tổ chức Ân Xá Quốc Tế vinh danh
Cuốn sách Yêu Người Tử Tù đã đem về giải thưởng Truyền Thông Đặc Biệt của tổ chức Ân Xá Quốc Tế cho nữ nhà văn Gong Ji Young. Kể từ khi xuất bản cuốn sách đã gây chấn động tại Hàn Quốc khiến người ta phải suy nghĩ rằng tại sao con người lại phạm tội. Tại sao khi sinh ra chúng ta đều như nhau nhưng khi lớn lên ai đó trong chúng ta lại trở thành những kẻ tội lỗi? Đằng sau những tội ác ghê gớm ấy lại là lòng thù hận. Và thù hận hóa con người thành quỷ dữ.
Cuốn sách này đánh thức suy nghĩ của biết bao độc giả. Đó là thay vì thù hận và ghét bỏ lẫn nhau thì tại sao chúng ta lại không yêu thương và tha thứ cho nhau. Có thể chúng ta không biết rằng một người đang đến bước đường cùng của sự tuyệt vọng nếu nhận được sự tha thứ có thể quay đầu lại trở thành một người lương thiện. Nhưng một người đang ở bước đường cùng của tuyệt vọng lại nhận được sự hắt hủi, lạnh lùng thì người đó sau này sẽ trở thành một tên khát máu.
Vì tuy ra tù rồi nhưng nó cũng chẳng có chỗ nào để đi, rồi nghiễm nhiên nó sẽ gặp lại và giao du với mấy đứa chơi bời hư hỏng hay mấy đứa tòng phạm cũ, và đến một lúc nào đó nó sẽ lại đi ăn trộm rồi lại bị bắt giam vào đây.
Có những người tù nhân phạm phải những tội như ăn cắp, trộm vặt nhưng không có được sự tha thứ và yêu thương của xã hội này mà tha hóa trở thành những tên giết người. Không chỉ Yoon Soo mà ở ngoài kia vẫn còn biết bao những con người như vậy. Những người khi làm đường lỡ bước không bao giờ nhận được một cái tay đưa ra giúp đỡ nào. Mà họ chỉ nhận được những gáo nước lạnh của những con người kỳ thị và sống trong nhung lụa, chỉ biết có mình và không bao giờ muốn tha thứ cho ai.
Sức mạnh của sự bao dung và tha thứ sẽ mang đến hạnh phúc cho mỗi chúng ta. Cuốn sách không chỉ khắc họa một xã hội tàn nhẫn, thờ ơ với những con người ở tầng đáy nghèo khổ của xã hội mà còn mở ra một tương lai tốt đẹp hơn. Ở đâu đó trong xã hội này có những kẻ xấu xa nhưng cũng có đấy những con người lương thiện, trong tim đầy ánh nắng mặt trời.
Người quản ngục Lee luôn cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tính của người tù và cảm thông cho họ. Và thẩm phán Kim Se Jung vào dịp Giáng Sinh đã viết thiệp cầu nguyện cho người tử tù Yoon Soo. Thân là những người chấp pháp, họ vẫn luôn bao dung và không bao giờ bỏ mặc tù nhân.
Tôi Kim Se Jung - với tư cách là thẩm phán, đã đưa ra mức án phạt cao nhất là tử hình cho tội lỗi mà anh đã gây ra, nhưng với tư cách là Kim Se Jung - một người dân bình thường giống như bao con người khác, tôi sẽ cầu nguyện cho anh…
Và hình ảnh của vị Tổng thống Đại Hàn Dân Quốc Kim Dae Jung đắc cử năm 1998 cùng lời hứa của ông đã đem đến cái kết đầy hy vọng cho cuốn sách. Người từng lãnh án tử hình như ông Kim Dae Jung đã trở thành một Tổng thống và thực hiện lời hứa của của mình năm xưa: xoá bỏ hình phạt tử hình.
Vì ý nghĩa của của việc bắt giam một ai đó chính là ngăn chặn tội lỗi của họ, bảo vệ người vô tội và giúp họ thay đổi trở thành người tốt vì một xã hội tốt đẹp hơn. Thay vì giết chết một ai đó, cướp đi sinh mạng của một người tội lỗi thì tại sao không cho họ một cơ hội để làm lại từ đầu. Vì có thể trong những được tha thứ làm lại cuộc đời ấy, sẽ có những người giống như ngài Tổng thống Kim Dae Jung. Sẽ có những người có thể thay đổi xã hội này và đem đến hạnh phúc cho muôn ngàn người.
Cuốn sách Yêu Người Tử Tù của tác giả Gong Ji Young dẫu đã xuất bản từ nhiều năm trước nhưng cho đến nay vẫn để lại những cảm nhận sâu sắc trong lòng độc giả. Cuốn sách giúp người đọc hiểu được rằng sống ở đời chúng ta không nên thù hận ai cả, không nên cứ sống trong oán trách, đau khổ cả đời. Chỉ có tình yêu thương mới là phương thuốc diệu kỳ nhất chữa lành mọi nỗi đau. Và chỉ có tình yêu thương mới là con đường ngắn nhất đi đến hạnh phúc đẹp nhất thế gian.
Bài viết bởi Trần Hạnh - Bookademy
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
Yêu Người Tử Tù – một cái tên vừa nghe gợi cảm giác buồn đến bi thương. Cuốn tiểu thuyết này có tên gốc là Thời Gian Hạnh Phúc Của Chúng Ta. Dù là cái tên nào thì cũng gợi cảm giác buồn. Những gì khắc họa trong cuốn sách không gì ngoài cảm giác đớn đau đến nao lòng. Có lẽ hai con người trong cuốn sách để gặp nhau quá trễ. Quá trễ để bắt đầu lại từ đầu, có lẽ họ đã lỡ mất một đời.
Cuốn tiểu thuyết mở đầu đã là những dòng vô cùng buồn, vô cùng bi thương. Ngay từ những trang đầu tiên đã gợi mở một kết thúc không viên mãn. Nhưng người đọc dẫu biết trước là bi thương nhưng không ngừng đọc cuốn sách ấy. Bởi lẽ không chỉ là nỗi buồn mà còn chan chứa thông điệp về tình yêu và sự tha thứ.
Vì lời hứa với cô của mình là nữ tu Monaco, Yoo Jeong phải đến nhà tù để gặp những người tử tù. Đến để rửa sạch tâm hồn tội lỗi của họ. Đó cách những người theo đạo thể hiện lòng nhân từ của chúa, họ tiễn đưa những con người tội lỗi ra đi về chốn xa xôi. Tại đây Yoo Jeong đã gặp anh – Yoon Soo, một người tử tù. Một người mà chỉ ngày mai thôi sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Đó là cuộc gặp gỡ định mệnh không hẹn trước giữa hai con người với hai thân phận hoàn toàn cách biệt. Cô xuất thân trong gia đình danh gia vọng tộc nhưng trái tim đầy vết xước vì tổn thương trong quá khứ. Còn anh lại là một tử tù đợi ngày thi hành án. Cả hai đều là những người tha thiết muốn giã từ cuộc đời này. Cô vì quá đau khổ mà không thiết sống nữa. Còn anh vì quá tội lỗi mà không muốn sống thêm một ngày nào.
Có ai ngờ sự gặp mặt của anh và cô đã gieo trong lòng đối phương khát khao sống tiếp. Bi kịch bắt đầu từ đây, người tử tù bắt đầu có khao khát được sống khi biết chắc rằng không thể còn có cơ hội đấy nữa. Chính bản thân anh đã đánh mất cơ hội đó trong những năm tháng đau khổ lầm lỡ của đời mình.
Cuốn sách lan truyền một thông điệp ý nghĩa. Đó là đời người ngắn ngủi và mong manh lắm là chúng ta phải trân trọng. Một lần đi sai đường có thể là suốt đời phải ân hận. Dù cuộc đời có khắc nghiệt ra sao thì đừng làm bao giờ làm những điều khiến bản thân phải một đời hối tiếc, một đời bi thương.
Một cuốn sách đầu trái ngang, đầy bi thương nhưng cũng thật ý nghĩa. Đừng bao giờ làm bất cứ điều gì gây hại đến những người đã tổn thương mình. Nếu họ làm sai có một ngày họ sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu chúng ta trừng phạt họ thì chính bản thân mình cũng sẽ bị trừng phạt. Khi trong lòng có thù hận người ta sẽ trở thành quỷ dữ. Mỗi chúng ta đừng nuôi trong lòng quá nhiều oán trách. Thay vào đó hãy để tình yêu sưởi ấm trái tim. Hãy để tránh nắng tình thương len vào cõi lòng mỗi chúng ta.