Đến với “Tôi là Bê tô”, bạn sẽ được trở về thế giới tuổi thơ tràn đầy ngây thơ, trong sáng, với những suy nghĩ giản đơn của con trẻ, đồng thời rút ra những chiêm nghiệm quý giá về cuộc sống. Qua lời kể của nhân vật chính là chú chó Bê tô, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp biết bao, và có đến 325 điều thú vị trong cuộc sống mà bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra nếu không có lời “nhắc nhở” của chú chó Binô. Mặc dù là cuốn sách được viết cho con trẻ, nhưng bạn vẫn sẽ rút ra được hàng tá những bài học về thiện ác, về tình bạn, tình yêu, tình thân,... Với giọng văn nhẹ nhàng, Nguyễn Nhật Ánh đã dẫn dắt người đọc đến thế giới tuổi thơ, nơi có những kỷ niệm đẹp đẽ không thể phai mờ.

Tác giả Nguyễn Nhật Ánh

Nếu là một người mê sách, chắc hẳn bạn cũng không còn xa lạ gì với cái tên Nguyễn Nhật Ánh, một nhà văn viết văn cho trẻ em. Ông chia sẻ “Tôi xa quê từ rất sớm. Có lẽ vì vậy, đối với tôi tuổi thơ là một vùng trời luôn lung linh trong ký ức. Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh những trưa hè tuổi thơ, tôi ngồi trong vườn cây nhà dì chơi đùa ra sao với các anh chị con dì, nhớ những ngày trốn học đi tắm sông, mẹ tôi phải lặn lội đi tìm, nhớ những cánh diều trong sân trường tiểu học, nhớ cây trứng cá sai trái ở ngoài cửa sổ lớp tôi…” Bạn cũng sẽ nhìn thấy nỗi nhớ này trong tác phẩm “Tôi là Bê tô”, qua những dòng thơ, và qua lời chia sẻ của Bê tô.

Giữ mùa, cất tháng, giấu chiêm bao

Đôi mắt tôi cay hạt bụi nào

Khóc trong trí nhớ bờ tre nhỏ

Chuồn chuồn còn tắm ở cầu ao?

Xe đò chỉ chạy một ngày thôi

Bảy nhánh sông thêm bốn ngọn đồi

Nằm nghe chìa khoá xoay trong ổ

Mới biết thời gian đóng cửa rồi

Lại một năm xa chắc chẳng về

Tháng mười lũ quét trắng cơn mê

Ở đây áo ấm, trời lên Tết

Con dế giang hồ đang nhớ quê…

Thế giới hồn nhiên của Bê tô

Bê tô là một chú cún bình thường như bao chú cún khác, sống với gia đình chị Ni từ năm 1994. Chú sống rất vui vẻ bên cạnh những người chủ thân yêu của mình, mặc dù sở thích của chú là gặm giày. “Bạn thử gặm một chiếc giày đi, vừa nhá vừa nhay nhay, vừa lắc mạnh đầu cho nó nảy qua nảy lại.” Sau những lời trách mắng, than phiền của mọi người, bà cố chị Ni vẫn bênh vực: “Một con cún không nghịch ngợm là một con cún bỏ đi.” Tôi rất ấn tượng với câu nói này của bà cố. Thử nghĩ xem trong xã hội hiện đại ngày nay, khi con trẻ được tiếp xúc với công nghệ hiện đại, chúng không còn có nhiều cơ hội được bay nhảy ngoài thiên nhiên, chúng phải tham gia những lớp học thêm sau giờ học. Trẻ em ngày nay biết nghe lời nhiều lắm, nhưng chúng cũng đang đánh mất cái vẻ ngây thơ, vô tư nghịch ngợm. Liệu chúng có đang đánh mất tuổi thơ của mình?


Một chú cún cũng có những đánh giá về thiện ác của riêng mình. Trong con mắt của lũ cún, cái ác cho dù được ngụy trang nhưng cũng không thể che đậy được mùi xú uế phát ra từ sâu trong tâm hồn. Và chúng phải tự tìm ra cách riêng của mình để tránh xa cái ác, một cách riêng hoàn toàn khác với cách của con người. Và bạn biết không, đôi khi những thứ đơn giản lại khiến cho cuộc đời trở nên tốt đẹp và đáng sống hơn…

Nếu giỏi ngụy trang, kẻ ác có thể nở nụ cười từ bi và thốt lên những lời ngon ngọt như vớt ra từ một hũ đường. Nhưng hắn ta vẫn không che giấu được cái mùi ác. Đó là một thứ mùi rất khó diễn tả. Nó chua chua, lờm lợm và dĩ nhiên phát ra từ một tâm hồn xú uế.

Mãi về sau này tôi mới biết bọn cún chúng tôi chỉ được coi là thực sự trưởng thành khi đã học được cách nhìn đời bằng... mũi. Đó là khác biệt quan trọng nhất giữa chúng tôi và loài người. Và điều đó cắt nghĩa tại sao trong thế giới chúng tôi có thể có đớn đau, có bất hạnh, cả chết chóc, nhưng hầu như không có cái gọi là bi kịch.

Nhờ cái mũi thông tuệ đó, lịch sử của chúng tôi chưa bao giờ nhầm lẫn, nên chưa bao giờ phải bôi xóa hoặc viết lại. Cũng với lý do đó, chúng tôi chưa hề sản sinh ra gã cún nào có tên là Shakespeare. Bởi điều đó thực sự là không cần thiết.

Kể về Bê tô, không thể không nhắc đến tình bạn đẹp đẽ giữa chú và chú cún Binô, được chị Ni nhận nuôi không lâu sau đó - người bạn tri kỉ cùng nhau đi qua biết bao những vui buồn trong cuộc sống. Bạn sẽ cảm thấy cực kỳ bất ngờ trước những điều mới mẻ mà “nhà hiền triết” Binô mang lại. Đến Bê tô còn phải há hốc mõm khi nghe danh sách 325 điều thú vị (và còn tăng nữa trong tương lai) mà Binô phải mất cả ngày để liệt kê ra hết, sau đó là gật gù đồng ý.

Nhưng ngay cả nhà hiền triết cũng sẽ có những nỗi sợ hãi riêng. Binô thích leo cầu thang, nhưng lại sợ xuống cầu thang. Cũng giống như chị Ni, sợ ma nhưng lại thích xem phim ma. Con người ta đôi khi thật kỳ lạ phải không nào. Chiêm nghiệm nỗi sợ hãi sẽ khiến người ta mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ khi nào người ta cố gắng tìm ra cách giải quyết vấn đề thôi, Bê tô đã dạy tôi như thế.

Mười bậc thang giữa căn gác và sàn nhà không phải là khoảng cách không thể chinh phục được. Nhưng khi bạn không thắng được nỗi sợ hãi trong lòng thì bạn sẽ không chinh phục được bất cứ điều gì trong cuộc sống.

Trong thế giới của Bê tô, một người bạn xấu bao giờ cũng là người bạn quyến rũ nhất. “Thật không có gì đáng chán hơn một người bạn lúc nào cũng rủ rê học bài hay làm bài. Một đứa bạn hấp dẫn là một đưa bạn lúc nào cũng xúi ta làm những điều không nên làm và không làm những điều lẽ ra đáng phải làm.” Lũ cún (hay lũ trẻ con), chúng hùa nhau nghịch ngợm, phá phách, đùa vui. Ôi những hồi ức tuổi thơ! Nhưng sau tất cả, tình bạn của lũ cún đơn giản lắm, ngay cả khi hình ảnh của người bạn đó tan vỡ, thì chúng cũng không tìm thấy lý do gì để không yêu những mảnh vỡ đó. Tình bạn là một điều gì đó thật kỳ diệu, ta trân quý nó, một cách vô điều kiện.


Màu yêu thích nhất?

- Màu trắng.

- Vì nó sạch sẽ?

- Không. Vì đó là màu lông của người bạn tốt nhất của tao.

Tôi thấy cặp mắt Binô đưa qua đưa lại, long lanh như hai giọt nước.

Binô hiểu tôi muốn nói gì. Nó hiểu rằng khi ta yêu ai bao giờ cũng yêu tất cả những gì thuộc về người đó, cả điều hay lẫn điều dở. Cả những điều không hay không dở.

Bên cạnh những ký ức vui vẻ đó, đôi lúc tìm sự bình yên êm đềm trong một khoảnh khắc nào đó cũng thật đáng giá biết bao. “Một lúc nào đó, tâm trí bất chợt lãng đi những bon chen thường nhật để ngẩn ngơ trước tiếng chim hót đầu ngày hay xúc động trước một bông hồng nở muộn bên bậu cửa sổ, bạn sẽ thấy hạnh phúc đôi khi đơn sơ, giản dị biết chừng nào.” Bạn có thể tìm thấy khoảnh khắc đó bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào trong ngày. Như một buổi chiều đi trên con đường ngược nắng chẳng hạn. Khung cảnh xung quanh sẽ trở nên sáng rỡ hơn, những đám mây sẽ dịu dàng hơn, hàng cây  bên đường sẽ xanh hơn, và tâm hồn bạn cũng trở nên thiện lương và hiền lành hơn.

Một chú chó cũng có ước mơ, và ước mơ của Bê tô là trở thành một chú chó kéo xe. Khi Binô nói rằng ước mơ của Bê tô không thể trở thành hiện thực, Bê tô quả quyết rằng:

Bắc Cực dù ở tận đâu đâu

Đi hết ngày dài tới đêm thâu

Đi hoài như thế không ngừng nghỉ

Cũng có ngày tới được chứ sao!

Đúng rồi, chỉ cần kiên trì và có đủ niềm đam mê thì ước mơ là gì cũng đâu là vấn đề. Điều quan trọng là bạn đã sống với nó, sống được là chính mình. “Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé bị dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo.”


Con người có cách thể hiện tình cảm của mình, loài chó cũng thế. Khi phải rời xa người chủ thân yêu của mình, những chú chó chắc chắn là một trong những người buồn nhất. Bạn sẽ chẳng thể tìm được ai trung thành và yêu bạn hơn chú cún cưng của mình đâu! Tôi đã học được điều này từ Laica, chú chó của bà cố. Chú đã rất buồn rầu khi bà cố mất, tưởng chừng như thời khắc chia tay Laica đã không còn xa nữa. Nhưng một người vẫn luôn sống trong ký ức của ai đó, thì người đó sẽ không bao giờ chết.

Đúng như nhà hiền triết Binô nói, một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ.

Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời.

Có thể bạn không tin những gì tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọn thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.

Những bài học quý giá từ “Tôi là Bê tô


Có đến hàng chục, thậm chí hàng trăm những điều mà bạn có thể cảm nhận qua lời kể của Bê tô. Mỗi một trong số chúng đều khiến chúng ta như khám phá ra một chân lý sống mới. Sau đây sẽ là một số bài học mà Bê tô đã “vô tình” kể cho người đọc:

  1. Có vô vàn những điều thú vị trong cuộc sống được giấu kín ở một ngóc ngách nào đó mà người ta phải tìm tòi, lục lọi và chiêm nghiệm.
  2. Khi bạn không được sống là chính bản thân mình, sống đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, thì bạn không có tự do.
  3. Vẻ ngoài đẹp đẽ sẽ chẳng thể nào che giấu được tâm hồn hôi hám bốc mùi. “Con người ta có thể sống bằng nhiều cách. Và cũng có thể chết bằng nhiều cách. Có những người chết ngay lúc còn đang sống.”
  4. Tình bạn thuần khiết là điều thật đáng trân quý, không mưu toan, vụ lợi, chỉ có yêu thương vô điều kiện.
  5. Tình yêu quê hương luôn thường trực trong mỗi con người chúng ta, dù là cách xa 200m hay nửa vòng trái đất, chúng ta sẽ luôn có suy nghĩ hướng về “nhà”.
  6. Ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi thẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng đế trong bản thân mình.
  7. Nếu chúng ta vẫn luôn sống trong ký ức của một ai đó, chúng ta sẽ không bao giờ chết.”
  8. Tôi là Bê tô”. Bạn hãy thử gọi tên mình xem, bạn sẽ cảm thấy lòng mình đang nảy mầm mọt thứ cảm xúc tên là niềm hân hoan, vui sướng và kiêu hãnh.

Lời kết

Qua lời văn nhẹ nhàng, hồn nhiên, trong trẻo của Nguyễn Nhật Ánh, thế giới của một chú cún con đã được khắc họa thật sinh động và phong phú. Tác giả kể về những câu chuyện hàng ngày mà Bê tô trải qua, từ việc tranh nhau chiếc xương gà đến việc bàn kế hoạch với Binô để được ba chị Ni cho đồ ăn. Mọi chi tiết đều hết sức tự nhiên, hài hước, dí dỏm, và tác giả cũng không quên rút ra những bài học sau từng sự việc. Độc giả như bị cuốn theo từng suy nghĩ của Bê tô, trở lại những năm tháng tuổi thơ đẹp đẽ. “Tôi là Bê tô” thực sự là một cuốn sách đáng đọc nếu bạn tạm thời muốn gác lại những lo nghĩ của người lớn để được thanh lọc, tẩy rửa tâm hồn, như nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên đã nhận xét: “Nhẹ nhàng và thâm thúy, cuốn hút từ đầu đến cuối, cuốn truyện làm bật cười con trẻ và làm trầm tư người lớn.”

Xem thêm

NNA được coi là một trong những nhà văn thành công ở mảng đề tài viết cho thiếu nhi và tuổi mới lớn, với hơn một trăm tác phẩm đa dạng về các thể loại như truyện ngắn, truyện dài, bút ký và tiểu thuyết. Bê Tô nhà chị Ni, chị là một người mê bóng đá. Nửa tháng sau ngày đội bóng giành giải vô địch bóng đá thế giới lần thứ năm, chị Ni đặt cho chú cún cái tên Bêbêtô. Nó được lấy từ tên một cầu thủ của đội bóng Brazil là Bêbêtô nhưng theo như chú cún, người lớn có vẻ càng ngày càng nói ít đi, họ nghĩ nhiều hơn. Vì vậy chú bé có tên gọi là Bêtô. Mạch truyện được trải dài qua trong suốt những ngày hè rực rỡ, Bêtô có dịp được đến thăm nhà bà cố chị Ni, nơi nó được gặp và đùa nghịch cùng Laica và những người bạn khác của mình. Ít lâu sau, gia đình chị Ni có thêm một thành viên mới, Bêtô cũng có thêm một người bạn đồng hành là Bino, một chú cún trắng như bông với chiếc đuôi nhỏ xíu lẫn trong bộ lông to sụ. Bino nói cho Bêtô biết về 325 thú vui trong đời của mình. Kể từ đó hai chú chó cùng bàn luận, chia sẻ và giới thiệu cho nhau nghe những gì thú vui riêng và cùng nhau trải nghiệm những điều đó. Bino là một người bạn thú vị, chú chó nhỏ như một vị hiền triết có những ý tưởng sâu sắc và bộ óc thông thái, dù vậy Bino cũng có nỗi sợ, đó là không dám leo xuống cầu thang. Tuy nhiên điều đó không ngăn cản nó mơ ước trở thành một chú chó trong rạp xiếc. Tình cảm gia đình cũng là một khía cạnh được tác giả nhấn mạnh trong câu chuyện. Qua những lời kể đầu tiên của chú chó Bêtô, chúng ta có thể thấy rất rõ tình cảm mà những thành viên trong gia đình chị Ni giành cho nhau. Tình cảm của bậc làm cha mẹ đối với con cái, đôi khi nghiêm khắc nhưng ẩn sau đó là tình thương rất lớn.

Nguyễn Nhật Ánh đã chứng minh khả năng sáng tạo không giới hạn của ông, khi ông để nhân vật dẫn truyện là một chú chó tự kể về cuộc đời của mình. Người đọc được chứng kiến những trải nghiệm trong cuộc sống hàng ngày qua lăng kính của một chú chó, với sự ngộ nghĩnh và đáng yêu. Không quá ồn ào, dồn dập, không có những tình tiết gay cấn, chỉ đơn giản là từng mẩu truyện nhỏ được kể bằng ngôn ngữ của loài vật mà cuốn hút từ đầu tới cuối. Cái tài của Nguyễn Nhật Anh là ông có thể kể những chuyện của đời thường không những không tẻ nhạt mà còn lồng trong đó những ý tưởng mới lạ và những thông điệp cao đẹp.

Nếu không đọc tác phẩm này, ít ai có thể ngờ rằng cuộc sống thường nhật của những chú cún lại có vô vàn điều lý thú đến vậy. Từ việc cắn xé quần áo, tập leo cầu thang đến việc kết thân với nhau. Người đọc bất ngờ trước sự am hiểu một cách sâu sắc về động vật của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Là nhân vật chính đóng vai trò kể truyện như một con người, Bêtô vẫn có ngôn ngữ, hành động đúng với bản chất của mình. Thích cắn xé đồ đạc, thích chơi trò cắn đuôi, thích gặm xương,... Nhưng người đọc kinh ngạc hơn cả với những triết lý “rất người” và dường như dành cho con người của chú cún này.

“Khi bạn không làm được điều bạn muốn làm, có lẽ bạn cũng cảm thấy tự do bị tước đoạt.”

“Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại.

Dù bản thân hắn và những kẻ không ưa hắn, xét cho cùng thì cũng chẳng ai ác độc gì.”

“Phải chăng hoàn cảnh thay đổi khiến tâm tính đổi thay.”

“ ...ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.”

Những trang văn của Nguyễn Nhật Ánh luôn thấm đượm tình cảm gia đình. Với “Tôi là Bêtô”, tình cảm gia đình được khắc họa thật đẹp, thật đáng quý. Đó là sự lo lắng của ba mẹ chị Ni khi chị về khuya “bắt đầu nôn nóng đi ra đi vô”, sự xót xa của ba mẹ khi trách phạt chị. Đó là sự quan tâm kín đáo của mẹ chị Ni dành những người họ hàng của ba chị Ni ở quê. Sự kính trọng, hiếu thảo của chị Ni dành cho bà cố của chị. Đó là nỗi nhớ da diết với quê hương của ba chị Ni. Tình cảm yêu thương và bao bọc những người trong gia đình chị Ni dành cho nhau qua những sự việc rất đời thường. Tất cả đều được tác giả miêu tả một cách nhẹ nhàng và thân thương, gieo vào lòng người đọc một dòng cảm xúc bồi hồi, tha thiết.

Gia đình là điều tuyệt vời nhất.

Yêu thương động vật, đặc biệt là chó

Với “Tôi là Bêtô”, người đọc như khám phá ra những điều mới mẻ từ những thứ bình dị và quen thuộc xung quanh, thêm yêu cuộc sống hơn, và đặc biệt là yêu quý các loài vật nhiều hơn.

Với “Tôi là Bêtô”, chúng ta biết thêm rằng chó cũng có cảm xúc và tình cảm. Chúng rất trung thành và tin yêu con người. Một thứ tình cảm rất thật và khó nói thành lời. Chúa quậy như Laica đã bỏ ăn, nằm bất động không buồn chớp mắt khi mất đi người chủ thân yêu của mình. “Đó là một phản ứng tự nhiên, bị chi phối sâu xa bởi tình yêu thương.” Nếu như không có biện pháp tinh thần đầy thông minh của chị Ni, Laica có lẽ sẽ ra đi trong nỗi buồn thương nhớ bà cố. Liệu bạn còn có thể khẳng định chó là loài vật vô tri, vô giác sau khi đọc “Tôi là Bêtô”

Chó được đánh giá là một trong những người bạn tốt nhất của con người. Sự đáng yêu, thông minh và lòng trung thành của chúng đã khiến chúng nhận được sự yêu thương từ những người chủ, và trở thành người bạn đồng hành trong cuộc sống của họ. Đọc “Tôi là Bêtô” người đọc sẽ ngay lập tức yêu quý và có thiện cảm với nhân vật chính, bởi đó là một chú chó dễ thương và lanh lợi.

Tác phẩm gồm những câu truyện ngắn về cuộc đời của chú cho Bêtô. Bêtô là cún cưng của chị Ni - được đặt theo tên một cầu thủ Brazil, đội bóng mà Ni yêu thích. Một chú cún có bộ lông đen tuyền sống cùng người bạn thân là nhà hiền triết Bi nô với bộ lông trắng như một cục bông.

Nguyễn Nhật Ánh đã chứng minh khả năng sáng tạo không giới hạn của ông, khi ông để nhân vật dẫn truyện là một chú chó tự kể về cuộc đời của mình. Người đọc được chứng kiến những trải nghiệm trong cuộc sống hàng ngày qua lăng kính của một chú chó, với sự ngộ nghĩnh và đáng yêu. Không quá ồn ào, dồn dập, không có những tình tiết gay cấn, chỉ đơn giản là từng mẩu truyện nhỏ được kể bằng ngôn ngữ của loài vật mà cuốn hút từ đầu tới cuối. Cái tài của Nguyễn Nhật Anh là ông có thể kể những chuyện của đời thường không những không tẻ nhạt mà còn lồng trong đó những ý tưởng mới lạ và những thông điệp cao đẹp.

Mạch chuyện như dòng ký ức được thuật lại thông qua Bêtô, Bêtô là pet của chị Ni- người rất đam mê bóng đá, đó cũng là nguyên nhân vì sao cái tên của chú cún Tô thành lập, cái tên của một cầu thủ đội Brazil. Bêtô là một chú cún rất ư là “người”, chú kể về ngôi nhà nơi mình sống, người bạn triết lý Bino, những sở thích nghịch ngợm, đôi khi quái gở của mình như “gặm một chiếc giày đi, vừa nhá vừa nhay, vừa lắc mạnh đầu cho nó nảy qua nảy lại. Thật mê ly. So sánh với cảm giác tuyệt vời này, nhấm nháp một miếng bít-tết chỉ là thú vui rẻ tiền của bọn mèo bình dân”.

Quả là không ngoa khi bà cố chị Ni nói một con cún không nghịch ngợm là một con cún bỏ đi, chúng ta đang sống với thời gian của tạo hóa, nhưng bí quyết con người sử dụng thời gian ấy để thể hiện sự do và nghiền ngẫm về sự tự do là do bản thân mình quyết định. Khó có một ai có khả năng trưởng thành mà không vấp ngã, không quậy phá. Tưởng như là một sở yêu thích thông thường được kể, nhưng biết đâu đấy lại là nỗi lòng của tác giả khi chứng kiến cuộc sống tấp nập nơi thành thị, nơi mà toàn bộ mọi người đổ xô theo những phồn hoa đã bỏ xót đi cái gọi là tự nhiên nhất của một đứa trẻ - tuổi thơ.

Chúng ta- những người “sắp lớn” và đã lớn đang vô tình đánh cắp đi khoảng trời thoải mái đùa nghịch của lũ nhóc. Hàng loạt đứa trẻ đang phải sống theo khuôn khổ, theo quy tắc,… Có nhiều khi nhìn những đứa trẻ phải ngáp ngủ trong những giờ học chán ngắt, ngột ngạt, khiến chúng ta như mong muốn vứt đào thải những muộn phiền để trở lại cái thuở mà ăn được, ngủ được là tiên. Nguyễn Nhật Ánh đã kể một câu chuyện thay cho nỗi lòng của chúng ta, làm bạn đọc say mê bởi cái cách ông thổi hồn vào trong cốt truyện vừa gần gũi nhưng thâm thúy vô cùng.

“Tôi Là Bê Tô” của Nguyễn Nhật Ánh là một cuốn sách hay, hấp dẫn, vừa toát lên vẻ đáng yêu ngây thơ vừa ẩn chứa những bài học sâu sắc. Thông qua nhân vật chó Bê Tô, tác giả đã khéo léo dệt nên một câu chuyện lôi cuốn người đọc bằng sự đáng yêu của nó đồng thời đề cập một cách tinh tế đến những chủ đề sâu sắc hơn và những hiểu biết triết học.

Một trong những phẩm chất nổi bật của cuốn sách là khả năng gợi lên cảm giác đáng yêu ngây thơ. Lối hành văn của Nguyễn Nhật Ánh thấm đẫm sự ấm áp, dịu dàng, khiến người đọc có thể toàn tâm toàn ý kết nối với thế giới được nhìn qua con mắt  Bê Tô. Ngôn ngữ đơn giản và cách kể chuyện vui tươi tạo ra một bầu không khí thú vị, khiến nó trở thành một cuốn sách thú vị cho mọi lứa tuổi. Bất chấp bản chất có vẻ nhẹ nhàng, "Tôi Là Bê Tô" ẩn chứa những bài học sâu sắc bên dưới bề mặt của nó. Nguyễn Nhật Ánh đã khéo léo lồng ghép những suy tư sâu sắc và những suy ngẫm triết học vào trong câu chuyện, khuyến khích người đọc suy ngẫm về những ý nghĩa và sự thật sâu sắc hơn. Cuốn sách nhẹ nhàng thúc đẩy người đọc khám phá những câu hỏi cơ bản về cuộc sống, mục đích và trải nghiệm của con người.

Những bài học sâu sắc ẩn giấu trong cuốn sách mang đến những khoảnh khắc tinh tế về sự xem xét nội tâm và khám phá bản thân. Qua những quan sát và tương tác của  Bê Tô, Nguyễn Nhật Ánh mời độc giả suy ngẫm về bản chất của hạnh phúc, tầm quan trọng của việc sống trong thời điểm hiện tại và ý nghĩa của những kết nối chân thật. Những hiểu biết sâu sắc có giá trị này được tích hợp liền mạch vào câu chuyện, cho phép người đọc tiếp thu chúng một cách tự nhiên. Một khía cạnh đáng chú ý khác của cuốn sách là khả năng chạm đến các chủ đề và cảm xúc phổ quát. Nguyễn Nhật Ánh khám phá những phức tạp của tình yêu, tình bạn, sự mất mát và khao khát, gợi lên nhiều cung bậc cảm xúc trong lòng người đọc. Sự nhạy cảm và hiểu biết sâu sắc của tác giả về bản chất con người giúp cuốn sách gây được tiếng vang sâu sắc với người đọc, nhắc nhở họ về những ham muốn và cảm xúc bẩm sinh đã hình thành nên cuộc sống của chúng ta.

“Tôi Là Bê Tô” còn nêu bật sức mạnh của cách kể chuyện như một phương tiện truyền tải những thông điệp sâu sắc. Nguyễn Nhật Ánh sử dụng khéo léo giọng kể chuyện của  Bê Tô để truyền tải những chân lý sâu sắc hơn một cách dễ hiểu và dễ tiếp cận. Cuốn sách như một lời nhắc nhở về sức mạnh biến đổi của văn học trong việc truyền đạt trí tuệ và khơi gợi sự chiêm nghiệm.