Có bao giờ bạn tự hỏi: Ta sinh ra trong cuộc đời này để làm gì? Trong cuộc sống có khi nào bạn ở trong trạng thái rơi tự do, cảm thấy bất lực và buông xuôi trước cuộc đời. Bạn nghi ngờ bản thân, nghi ngờ về công việc mình đang làm. Cảm thấy từng ngày trôi qua mình đang sống trong vỏ bọc do bản thân tạo ra, mang mặt nạ với mọi người xung quanh và chỉ dám cởi bỏ khi còn một mình. Bạn cần lắm một người để lắng nghe, tâm sự, chỉ hướng nhưng rốt cuộc lại không có ai bên cạnh. Trong cuốn sách Tôi đi tìm tôi, tác giả Nguyễn Phi Vân cùng hành trình của cô sẽ giúp bạn nhìn nhận lại bản thân, tìm lại sự tự tin cho chính mình và tiếp tục nỗ lực cho chặng đường phía trước.

Hai mươi chương sách Tôi đi tìm tôi tượng trưng cho hai mươi ga tàu ngược thời gian quay về quá khứ: những sân ga hoành tráng, đìu hiu, những câu chuyện về thành công, thất bại, chuyện con người và những ngã rẽ đổi đời, phản tư, dằn vặt; những nụ cười có, những giọt nước mắt của niềm hân hoan cũng có. Từng trang sách là loạt cảm xúc tuần hoàn của nỗi buồn, niềm vui mà chính tác giả đã từng trải qua.

Vài nét về tác giả Nguyễn Phi Vân

Cô Nguyễn Phi Vân là thành viên Ban cố vấn của Hội đồng Giám đốc Tiếp thị Châu Á Thái Bình Dương (CMO), cố vấn nhượng quyền cho chính phủ Malaysia và Saudi Arabia, và là chủ tịch của Saigon Innovation Hub. Với hơn 20 năm kinh nghiệm làm quản lý cấp cao về phát triển thương hiệu, bán lẻ và nhượng quyền thương mại tại hơn 80 quốc gia, cô đã đúc kết được được nhiều bài học đắt giá thông qua những trải nghiệm cá nhân tại nhiều nơi, nhiều người đã từng gặp.

Cô còn là tác giả của tám tác phẩm sách tiếng Anh và tiếng Việt: Quảng cáo ở Việt Nam - Một góc nhìn của Người trong cuộc, Nhượng quyền khởi nghiệp - Con đường ngắn bước ra thế giới, Quảy gánh băng đồng ra thế giới, Global Citizen Handbook - Version 4.0 (tạm dịch Cẩm nang Công dân Toàn cầu - Phiên bản 4.0), Go Global: An MSME's Guide To Global Franchising, Tôi, Tương lai và Thế giới, Tôi đi tìm tôi NYM - Tôi Của Tương Lai.


Sơ lược về cuốn sách

Tôi đi tìm tôi là một dạng tản văn – những mảnh ghép cảm xúc bất chợt – ở nơi này nơi kia – khi có thời gian lắng lại với chính mình và nghĩ về những ngày đã qua. Kết cấu quyển sách hoàn toàn ngẫu nhiên, không theo một trình tự logic nào cả. Chỉ là những câu chuyện của mình, của người … và những trải nghiệm.

Đúng với tiêu đề Tôi đi tìm tôi – cả hành trình lội về quá khứ, suy ngẫm những con người, hoàn cảnh đã trải qua – tôi mới trưởng thành lên, mới tìm thấy giá trị của con người mình.


Chương 1. Fly with me

Mở đầu, tác giả dẫn dắt bạn đến với hành trình tìm về chính mình, hành trình cảm nhận tình yêu thương, nghĩ về những gì đã qua, những người thân yêu mình có trong cuộc đời, … và viết những dòng tâm sự của người thân. Vậy còn bạn, bạn sẽ viết những từ khóa ý nghĩa gì để nói về hành trình mình đã trải qua?

Trong chương này, Nguyễn Phi Vân đã bật mí về 4 từ khóa của mình:

Purpose: Mục đích
Love: Tình Yêu
Compassion: Trắc ẩn
Connection: Kết nối

Và bây giờ, hãy cùng tác giả đẩy cánh cửa thời gian để quay ngược về quá khứ, bắt đầu chuyến du hành …

Chương 2. Xà lim não

Chương này chủ yếu viết về câu chuyện của Mr. Chris- bạn của tác giả, suốt cho đến gần 60 tuổi với chức cao vọng trọng, vẫn tự nhốt mình trong xà lim não của quá khứ tật nguyền, những lỗi lầm ẩn giấu không thể chia sẻ cùng ai.

Có người gần hết một đời cũng chưa hề bắt đầu được sống. Họ tồn tại theo dòng chảy của bổn phận và khuôn mẫu áp đặt của xã hội. Chỉ tồn tại, không dám sống, không dám đối diện chính mình, không dám thoát ra khỏi cái xà lim não.

Và rồi, nhờ tác giả mà ông ấy đã vượt qua nỗi đau, trở thành 1 huấn luận viên lặn biển. Ông nói, khi học viên giao cho mình sự sống dưới đáy đại dương, ông học cách chịu trách nhiệm về cuộc đời người khác, học cách trân quý sự mong manh của cuộc sống, học cách che chở, hỗ trợ cho người lạ trong đời.

Ông lấy bằng xe bus, xung phong làm tình nguyện viên mỗi cuối tuần chở người già neo đơn trong các trại đi chơi. Cứ nghĩ cái cảnh ông Tổng Giám Đốc lái xe bus chở mấy người già, tôi không nhịn được cười. Vậy đó, và ông ấy cảm thấy mình sống có ích, ông ấy tìm thấy mình giữa hạnh phúc cỏn con.

Từ đó ông luôn chủ động giúp đỡ bạn bè, những người từng ngày đang vật lộn với cơn trầm cảm. Đó là thành tựu lớn nhất mà tác giả đã có được: Là đã giúp được ông bạn già vượt qua trầm cảm để bắt đầu tập sống.

Sống làm gì, tranh đấu giành giật để làm gì, khi mỗi ngày trôi qua chỉ là một ngày nữa trong cái xà lim não? Nhận biết nó. Đối diện, tha thứ và chở che cho nó. Lấy nó làm chất liệu để nuôi lớn chính mình bằng tình yêu thương và sự bao dung. Nếu có thể chìa tay giúp đỡ một ai đó trong đời, hãy cứ làm, vì đó là liệu pháp để chữa lành mọi vết thương quá khứ.

Ai cũng có một chuyện đời để kể. Ai cũng giấu trong xà lim một bí mật không tên. Mở lòng ra, và lắng nghe trong sự rỗng không của những phán xét tầm thường, ta sẽ tìm thấy họ, thấy đời, và có cả bản thân mình trong đó.


Chương 3. Tìm chi cho mệt?

Ở chương này, tác giả phản tư về mục đích của cuộc đời: Ta sinh ra để làm gì? Sao cứ phải học học, làm làm, chạy theo mấy thành tựu do ai đó ấn vào? Để rồi một lúc nào đó tác giả nhìn lại về đoạn đường đã qua mới phát hiện ra những vai diễn của mình, nhưng chẳng mảy may có lấy một vai chính- vai diễn cho chính mình.

Tôi đã từng chẳng biết mình là ai, đã từng ngộ nhận về hình mẫu con người mình muốn trở thành, đã miệt mài diễn hoành tráng từng vai cho người đời vỗ tay, khen ngợi. Ngày mang mặt nạ cười cợt với đời. Đêm tháo hết phấn son, ngỡ ngàng, hoang mang không biết mình là ai khi chẳng còn sân khấu. Bạn cũng vậy thôi à! Ai trong đời này dám dậm chân xuống đất mà nói rằng mình chưa từng diễn? Nghĩ lại đi. Có khi bạn diễn còn xuất sắc hơn tôi nhiều là khác. Có khi bạn biết mình đang diễn, nhưng chả dám thú nhận. Cũng có kẻ không biết, cứ ngỡ đời sinh ra vốn đã là một tấn tuồng. May mà tôi nhận ra, và dừng lại. Dừng lại, chính là điểm khởi đầu.

Nói vậy chứ đâu thể nói dừng là dừng được. Khi mở lòng ra, ta nhìn thấy những điều hiển nhiên chưa từng thấy. Có đớn đau, có mất mát, có thất vọng, ngỡ ngàng nhưng cũng có những bài học đắt giá từ những người bạn, đồng nghiệp, đối tác, người quen, và cả những người tình cờ dẫm phải chân nhau trên hành trình cuộc sống.

Ai cũng mang theo một bài học cho ta. Ngạn ngữ chẳng phải đã cảnh báo rằng trong bốn người đồng hành có một người là thầy ta đó. Học, có bao giờ chỉ là trường học. Học, là tư duy, là tâm thế mở não, mở lòng, sẵn sàng đón nhận sự dạy dỗ của vũ trụ. 

Chương 4. 21 ngày lặng im.

Đời người, cũng như chơi một ván cờ, ai rồi cũng đến lượt mình, nếm trải những thời khắc khủng hoảng nghiệt ngã. Người sớm, người trễ, nhưng không ai may mắn hơn. Khúc quanh có thể kịch tính khác nhau nhưng chung quy là nhân vật chính, bạn, rơi vào cảnh bị cả vũ trụ này chống lại. Bạn nghĩ, why me - sao lại là tôi, sao không phải là ai đó khác! Kỳ thực, cả đám tụi mình đều xếp hàng ngay ngắn, chờ tới lượt tới phiên. 

Rồi khi chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ cảm thấy mệt, thấy những nỗ lực mà bản thân gây dựng bao lâu chẳng có ai trân trọng, quan tâm. Trong mắt những người xung quanh, dường như những điều đó là hiển nhiên, chẳng có gì to tát. Nhưng tình cảnh đó đặc biệt hay, vì nó bắt ta phải chết đứng, lùi về với bản thân, tìm hiểu bản chất của vấn đề, tìm hiểu mình và lập trình lại tư duy thế giới quan cho chặng đường tiếp nối. Khi chuyện đó xảy ra, đừng lao xao, kêu gào, hoảng loạn tìm người nâng đỡ. Đập cho một phát đau điếng là cách đời khiến ta tỉnh ngộ, rồi mới dạy cho bài học thay đổi cuộc đời. Bình tĩnh, lắng nghe, ngoan ngoãn học đi rồi ta sẽ lớn lên.

Hãy học cách lắng nghe bản thân, thể hiện con người thật của mình; học bao dung, tha thứ cho những lời nói xấu, chỉ trích, lừa gạt. Hạnh phúc do chính ta tạo nên. Khi tâm bình an, mọi thứ xung quanh sẽ thật giản đơn. Hạt giống hạnh phúc mà ta gieo hạt hôm nay sẽ đơm hoa, kết trái vào ngày mai. Mọi quyết định, hành động đều do ta mà ra, chỉ có ta là người cuối cùng chịu trách nhiệm về những ngã rẽ nắng mưa cuộc đời mình, không phải cha mẹ, anh chị, vợ chồng hay bạn bè, đồng nghiệp. Cũng không ai có thể chữa lành vết thương cho người khác, chỉ mình mới chữa lành cho bản thân mà thôi. Vì vậy tự mình phải ngộ ra, tự thân vận động và cố gắng hết sức để thay đổi bản thân. Cũng đừng bao giờ đổ thừa, mong chờ, kêu gào bắt người khác phải giúp mình. Tương lai của mình màu gì là do chính mình tự chọn và tự tô điểm lấy.

Cuộc đời vốn công bằng, có gieo có gặt. Không ai khác trên đời phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc của chính ta.


Chương 5. La bàn

Trong xã hội hiện đại ngày nay con người chúng ta dễ mắc vào cạm bẫy đánh mất kết nối với bản thân; luôn nghe lời, làm theo những gì người khác nói và mong muốn; sợ sẽ làm phật lòng người khác. Nhưng tới một lúc nào đó, tất cả những cảm xúc hoang mang, sợ hãi sẽ khiến cho ta mất kiểm soát, đẩy chúng ta vào hố sâu của tuyệt vọng, chìm dần vào vũng lầy tối tăm, càng vùng vẫy, càng chìm sâu vô vọng.

Vấn đề không phải là những cảm xúc tiêu cực mà chúng ta đang có. Điều quan trọng hơn cả là chúng ta cần nhận biết, quan sát, kết nối, đối thoại và làm bạn cùng với chúng. Từ đó, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, chung sống với mọi người cũng đỡ phức tạp hơn. Nhận biết, hiểu, làm bạn với cảm xúc là nền tảng đầu tiên để ta phát triển trí tuệ cảm xúc, giúp ra sống thuận theo dòng chảy của cuộc đời. Thấu hiểu bản thân mình, mở lòng ra với đời, với người và bắt đầu lắng nghe cả những cảm xúc của người xung quanh là la bàn định hướng cho những dự định của chúng ta trong tương lai. 

Bạn cũng có thể tìm kiếm la bàn định hướng của mình qua Personal Compact- Định hướng bản thân (Nguồn: Kaospilot) qua các câu hỏi sau:

1. Công việc bạn đang làm là gì? 
2. Bạn nhận được gì từ công việc đang làm? 
3. Người khác nhận được gì từ việc bạn đang làm? 
4. Họ muốn và cần gì? 
5. Việc bạn đang làm tạo ra một thế giới như thế nào cho bạn và cho họ? 
6. Bạn mô tả thế giới đó thế nào với một đứa trẻ lên 10?
7. Bạn mô tả thế giới đó thế nào trong vỏn vẹn một câu?

Trả lời được những câu hỏi trên, hãy dừng lại một chút để phản tư, xác định những gì mình mong muốn, rồi điều chỉnh cho phù hợp với hành trình phía sau. Hãy nhớ rằng, không có đúng hay sai, chỉ có những điều bạn sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ mà thôi.

Chương 6. Đạo của vũ trụ

Theo đạo từ lâu đã trở thành sự tự do tín ngưỡng của loài người. Bản thân mỗi chúng ta không phải vì theo đạo mà trở nên tốt hay xấu đi, đó vốn chỉ là một tấm áo bên ngoài. Sâu thẳm trong tâm hồn mỗi người có đạo hay không, hành vi hàng ngày của mỗi người có đạo hay không, đó mới là chuyện.

Trong chương này, cô Nguyễn Phi Vân làm rõ sự ràng buộc giữa đạo và những hoạt động thường nhật của mọi người thông qua năm mục nhỏ:

1. If They Can Cheat God … (Nếu Họ Ăn Gian Thần Thánh …).

Qua câu chuyện của hai nhân vật Mohamed và Ahmad- hai người có tiềm năng nhất trong đội ngũ nhưng lại bị sa thải chỉ sau hai tháng vì bị bắt gặp đang lén hút thuốc trong tháng Ramahan (tháng fasting - nhịn ăn của đạo Hồi). Tác giả đã gửi gắm một thông điệp tuy nhỏ, nhưng chính điều nhỏ ấy lại mang lại những điều lớn: If they can cheat God - Nếu thánh thần mà họ cũng ăn gian được, thì ai mà họ chẳng dám ăn gian; chúng ta không thể thỏa hiệp với những nguyên tắc nền tảng về giá trị sống của một con người. Một khi bạn thỏa hiệp, bạn cũng dần dần trôi đi xa hơn giá trị cốt lõi của mình. Rồi một ngày nào đó bạn sẽ chẳng còn giá trị.

2. Tu.

Tu tập, không nề hà cách thức, nơi chốn, kiểu cách. Điều quan trọng nhất vẫn là tu tâm dưỡng tánh. Đừng chỉ mang trên mình tràng hạt, miệng đọc kệ mà tâm vẫn không buông bỏ.

3. Tôi Có Đạo
    Nhưng Cũng Không Có Đạo.

Khi ta chụp vào một ý niệm, ôm khư khư lấy nó nghĩa là ta đang mất tự do và sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc.

Bản chất thực sự của chúng ta có tính cách vô sinh bất diệt. Chúng ta không cần phải đi đâu mới tiếp xúc được bản chất chân thực của mình. Sóng không cần đi tìm nước vì chính nó là nước. Chúng ta không cần đi tìm Thượng Đế hay Niết bàn, hay bản chất tuyệt đối, vì chúng ta là Niết bàn, là Thượng đế. 

Bạn chính là điều bạn đi tìm. Bạn chính là thứ bạn đang muốn trở thành.

                                                                              Không sinh không diệt đừng sợ hãi- Thích Nhất Hạnh

4. Chính Trực.

Chính trực là yếu tố giúp kéo dài các mối quan hệ một cách chân thành và bền vững nhất, đưa bạn thấy nhiều chân trời mới lạ. Chính trực là chân thật và luôn tuân thủ những giá trị đạo đức nền tảng của bản thân. Những biểu hiện của người chính trực là:

  •   Họ luôn tôn trọng thời gian của bạn
  •   Họ dành lời khen cho người khác
  •   Họ là chính mình
  •   Họ luôn chân thật
  •   Họ không lợi dụng ai bao giờ
  •   Họ nhìn thấy được tốt đẹp trong mỗi con người
  •   Họ rất nhạy cảm
  •   Họ luôn xin lỗi trước
  •   Họ cực kỳ khiêm tốn
  •   Họ luôn tử tế và hướng đến điều tốt đẹp

Với tôi, đây là đạo. Đạo ở trong lòng, trong đời, trong cách con người đối đãi hành xử mỗi phút giây. Đạo là sống chính trực với bản thân, với con người, xã hội. Làm gì có đạo nào xấu và làm gì có chuyện ai có mác theo đạo thì đương nhiên là tốt. Chỉ có mỗi người tư vấn tâm mỗi cuối ngày và biết rõ mình có đạo hay không.

5. Who Are You Fixing?

No one can be fixed - không ai chữa được cho ai. You, no one else, are responsible for your well- being - chỉ có bạn, không ai khác, chịu trách nhiệm cho sức khỏe tinh thần của bản thân. Trên con đường của mỗi người, không ai có thể chữa lành được cho ai, chúng ta đều phải tự thân vận động. Đừng bao giờ đổ thừa, mong chờ, kêu gào bắt người khác phải giúp mình.

Chương 7. Niềm tin phút 89

One door closes, another opens - Cửa này đóng, sẽ có cánh khác mở ra. Tôi luôn tin như thế. Vấn đề là, ta có đủ niềm tin đến phút 89 hay không. Siêu nhân chỉ là người thường với mục đích phi thường và niềm tin vào sự khả dĩ đó thôi.

Chương 8. Lần theo dấu hạnh phúc

Happiness is the end game – Hạnh phúc mới là đích đến cuối cùng. Không chỉ mình mà mình tin ai trên đời cũng muốn được hạnh phúc, an yên. Nhưng hạnh phúc là gì? Hạnh phúc không có dạng hình cụ thể. Hạnh phúc là những màu sắc rất khác nhau trong mắt mỗi người. Không có một định nghĩa chung, không có một thước đo chung. Bạn làm gì cũng được, sao cũng được, miễn bạn thấy hạnh phúc.

Trong cuộc đời của chúng ta ngoài ăn ngủ nghỉ thì phần lớn thời gian là dành cho công việc và đồng nghiệp. Và tất nhiên công việc là một yếu tố quyết định cực lớn đến hạnh phúc của chúng ta. Công việc là một phần đời và một phần gắn kết với ý nghĩa cuộc sống của ta. Trong Tôi đi tìm tôi,  tác giả nhấn mạnh nếu yêu thích việc mình làm, bạn sẽ không phải làm việc ngày nào trong cuộc đời nữa. Nếu bạn đang làm công việc ngày trôi qua ngày mà khi nghĩ lại chẳng còn nhớ là làm gì và để lại ký ức gì trong đời mình, thì đến cuối đời bạn sẽ hối hận vì đốt hết thanh xuân của mình cho những việc làm vô nghĩa.


Chương 9. Giọt nước mắt 27

Chúng ta 27, ở cái tuổi còn trẻ, phơi phới sức xuân, lòng còn nhiều hoài bão và quyết tâm cũng nhiều. Điều đó làm cho bản thân bị cuốn vào vòng xoáy phải xây dựng sự nghiệp vững chắc để lo toan cho gia đình. Sức khỏe - điều quan trọng mà ai cũng biết nhưng chẳng phải ai cũng trân trọng nó. Câu chuyện về một workaholic, 27 tuổi đã sở hữu 5 chi nhánh nhận quyền tại Kuala Lumpur, không quan tâm gì ngoài công danh, sự nghiệp như một dấu lặng trong cuốn sách. Hãy viết trân quý từng hơi thở, biết yêu thương từng tiếng cười, nét khóc. Bước chậm lại ngắm cuộc đời, thở thật sâu, nghe cuộc sống chảy trọn vẹn trong từng nhịp tim, mạch máu. 

Chương 10. Mentor

Những người mentor trong đời tôi, họ chẳng dạy tí kiến thức gì, cũng chưa bao giờ cố vấn kỹ thuật về kinh doanh, nhượng quyền hay phát triển thị trường. Họ đến chỉ để vả vào mặt một cú bàng hoàng, trả tôi về với chính mình mỗi khi tôi lu xu bu, mất phương hướng hay lầm đường lạc lối.

Mentor, bản thân họ vốn chỉ là những người dẫn đường cho ta. Còn thân ta mới là người bước đi và chịu mọi trách nhiệm, thành quả trong cuộc sống này. Hãy biết tạo nên giá trị cho chính mình, rồi bạn sẽ nhận được lại giá trị từ người khác.

Chương 11. Kẻ ở lại

Đời này ta mải mê quay cuồng chìm đắm vào công việc, chỉ mong muốn đem lại sự hạnh phúc cho những người mà ta yêu. Nhưng cuối cùng lại vì thứ vật chất ấy mà không có thời gian dành cho họ. Đã bao giờ bạn tự hỏi: Nếu bạn ngã xuống, ai sẽ là người còn ở lại? Ta hối hả chạm vào đời nhau hời hợt. Chót lưỡi đầu môi sao có thể trở thành ngoại tệ bôi trơn cho niềm tin vô bờ bến? Tim mù loà, hay sự mơn trớn của dối gian làm tâm hồn ta đổ bệnh? Ta là ai khi hoi bỏ ta đi? Ta là ai khi ta chẳng còn gì? Và họ là ai khi họ còn ở lại.

Chương 12. Thiên thần bóng đêm

Khi còn nhỏ, gia đình là nơi ta gắn bó nhiều nhất. Nhưng khi lớn hơn một chút, đồng nghiệp, bạn bè lại là những người ta gắn bó nhiều nhất. Chính vì lẽ đó môi trường làm việc ảnh hưởng rất lớn tới mỗi người. Marilyn, một cô gái được cho là mẹ đỡ đầu của thiên thần bỗng trở thành thiên thần xụi cánh sau khi chuyển công việc từ một công ty vừa vừa dạng gia đình của Philippines sang làm trưởng phòng của một tập đoàn đa quốc gia to vật vã. Chính văn hoá độc hại ở công ty này, văn hoá chiến tranh ngầm, âm mưu hãm hại, lật đổ nhau, sống còn của kẻ mạnh đã khiến cho cô từ một thiên thần thành bóng đêm. Mỗi ngày trong đời chỉ còn là một cuộc chiến với cô. Nhưng hào quang tập đoàn, sự chói lòa của hồ sơ sự nghiệp, và mớ lương cao ngất ngưởng nó cột tảng đá vào chân, nên chẳng mấy ai dám dứt ra mà bỏ chạy. Mỗi ngày không còn muốn thức dậy, không còn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. 

Cho nên, làm gì có phải canh vào giá trị sống của bản thân làm thước đo. Chỉ biết chăm chăm vào tiền bạc, danh vọng, bóng đêm rồi sẽ nuốt chửng cả thiên thần. 

Trong bất cứ công việc nào, văn hóa doanh nghiệp và cơ hội phát triển luôn phải là điều kiện để ta quyết định ở lại. Khi nhận thấy môi trường đó độc hại, tiêu cực, có khả năng lây nhiễm thói xấu, nếu không có khả năng thay đổi nó tôi sẽ nhanh chóng bứng mình ra khỏi đó. Đừng chọn cách thỏa hiệp chỉ vì một chút tiền bạc, công danh hay sự nghiệp. 

Chương 13. Nếu ta biến mất

Để tìm ra lẽ sống hay mục đích sống cho bản thân, để bản thân không còn mất phương hướng, bạn đừng nghĩ ngợi chi quá cao xa và triết lý. Hỏi mình 4 câu hỏi sau đây. Bạn thử ngồi xuống, một mình, trong tĩnh lặng, hỏi, suy nghĩ thấu đáo, và viết ra câu trả lời cho từng câu hỏi. Sự giao thoa của những câu trả lời đó chính là nghề nghiệp mà bạn nên theo đuổi.

1. What do you love – Bạn yêu thích điều gì?
2. What are you good at – Bạn giỏi mảng gì?
3. What does the world need from you – Thế giới cần gì ở bạn?
4. What can you be paid for – Làm gì để được trả lương hay kiếm ra tiền?

• Giao thoa giữa điều bạn yêu thích và chuyện bạn giỏi chính là passion – đam mê
• Giao thoa giữa điều bạn yêu thích và điều thế giới cần ở bạn chính là mission – sứ mệnh của bạn
• Giao thoa giữa điều thế giới cần ở bạn và việc bạn có thể làm để kiếm sống là vocation – nghề nghiệp
• Giao thoa giữa thứ bạn giỏi và việc bạn có thể làm để kiếm sống là profession – chuyên môn của bạn
• Giao thoa của đam mê, sứ mệnh, nghề nghiệp và chuyên môn của bạn là Ikigai.

    Nếu yêu thích việc mình làm, bạn sẽ không phải làm việc ngày nào trong cuộc đời này cả.

Chương 14. Phản tư

Trong cuốn sách này, bạn sẽ nhận ra tác giả nhắc rất nhiều đến phản tư, việc mà tác giả làm mỗi ngày và cũng là việc tác giả khuyên độc giả nên làm. Trong cuộc sống hối hả, mọi người thi nhau học học, làm làm, xem cuộc đời là trường đua, chạy theo thành tựu do ai đó kì vọng, do xã hội quy chuẩn. Ta chạy hoài, chạy hoài mà chẳng thấy đích, chẳng biết mình là ai, hình mẫu con người mình thực sự muốn trở thành. Mình luôn tin mỗi người đến và đi trong cuộc đời, mỗi sự việc xảy ra trong cuộc sống dù lớn hay nhỏ đều dạy cho ta một bài học, tích lũy cho ta kinh nghiệm.

Đọc Tôi đi tìm tôi để ta hiểu phản tư chính là soi rọi chuyện quá khứ, những chuyện xảy ra trong ngày, những người đã gặp. Đồng thời nhìn lại mình, cách mình nhận thức, phản ứng, nhìn lại tương tác của người xung quanh, suy ngẫm dở hay, nhận thức sai đúng mà rút ra bài học cho bản thân. Với tác giả nhờ phản tư mà cô sửa mình, tìm mình hằng ngày chứ không chờ đến bất kì sự kiện hoành tráng gì trong đời. Cuộc đời là một cuộc hành trình, mỗi ngày trôi qua luôn có bài học mới, nếu chịu khó phản tư bạn sẽ thu lượm, góp nhặt được rất nhiều giá trị vô hình trên hành trình ấy. Có thể nói sự phản tư sẽ giúp bạn biết chắc chắn đâu là điều mình không mong muốn, đâu là cuộc đời giống định hướng của mình. Từng ngày, từng lúc phản tư sẽ giúp ta tự cạo dần lớp khói đen xì bao vây, lớp nhầy đeo bám bấy lâu. Một khi nhận thức chính xác điều mình mong muốn, mục đích cuộc sống muốn hướng tới thì bạn sẽ sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ và tự khắc sẽ biết hành trình tiếp theo cần phải điều chỉnh thế nào. Đây là một hành trình dài nên hãy bền bỉ, mở lòng học hỏi và tu sửa bản thân mỗi ngày.

Chương 15. Người quen kẻ lạ

Trái Đất này quả là tròn! Bạn nghĩ đi, có nhiều người sinh ra, sinh sống, làm việc cách ta nửa vòng trái đất, tự nhiên tình cờ gặp, tự nhiên quen nhau. Nếu đã mở lòng ra để kết nối với vũ trụ này, thì chỉ cần với tư duy đó thôi, mọi người trên đời đã thành người quen cả. Đọc đến đây, bạn hãy dừng lại một chút, có phải bạn đã từng giúp ai đó, một người lạ, bằng sự tử tế của họ chứ không vì vụ lợi. Rồi bất chợt trên đường đời hối hả, bạn và người đó gặp lại nhau cũng trong tình huống tương tự nhưng lần này, vai của hai người đã đổi ngược lại. Vậy đấy, người quen hay kẻ lạ thì chỉ cần ta chân thật, giản dị với họ thì họ cũng sẽ đối xử tốt lại với ta.

Chương 16. Vạn ngả đời

Ở chương này, Nguyễn Phi Vân cùng với những trải nghiệm từ khi còn nhỏ, lúc còn là sinh viên cho tới khi đi làm sẽ giúp bạn nhận ra nhiều bài học giá trị.

Đừng lao xao. Lo làm tốt công việc được giao. Rồi tự động người trên sẽ chú ý và cân nhắc. Ta làm, không hải chỉ một mình sếp trực tiếp của mình ghi nhận. Tất cả mọi người xung quanh và trời đất đều có mắt đấy thôi.

Bởi, đời này đương nhiên sẽ có nguwofi nghĩ thấp hơn về bạn. Có sao đâu, nếu bạn làm tốt chuyện đang làm, rất giỏi việc đang theo đuổi, thì trước sau gì sự thật cũng phơi ra. Hữu xạ tự nhiên hương. Chẳng ai mang lửa gói vào trong giấy được bao lâu. Khi cần cháy, tàn tro cũng thành ngọn lửa.

Chương 17. Cho vừa lòng ai

Từ khi lọt lòng, cha mẹ đã được mặc định là người sẽ dạy bạn mọi thứ trên đời này, Nhưng có biết bao tình huống mà ta sẽ gặp phải, ở mỗi tình huống đó, bạn hành xử thế nào cho phải lẽ thì có lẽ phải dựa vào tâm thế. Nó như cái compa giữ cho ta luôn xoay tròn trong pham vi giá trị nền tảng mà ta đã chọn theo. Nên cuộc sống này khoan hãy nghĩ phải làm cho vừa lòng ai.

Cũng chỉ có bạn tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình. Vì thế đừng thay đổi vì ai hay đánh đổi vì một thứ gì khác cả. Đừng có oằn mình, khổ sở đổi thay, có khi một phần, có khi hoàn toàn, cho đến khi chịu hết nổi và ngã gục. Không ai có quyền bắt buộc ta thế này thế nọ. Ta cũng chẳng có trách nhiệm và không cần trở thành ai đó trong đời. Mình và bạn chính là điều chúng ta đi tìm. Bản thân ta chính là thứ ta muốn trưởng thành. Thay đổi là khi mình nhận ra bản thân cần lớn lên, vỡ ra và trưởng thành. Thay đổi vì chính bản thân mình, vì bản thân mong muốn, khao khát và vì bản thân hiểu có một cuộc đời khác đáng sống và nhiều ý nghĩa hơn như thế. Bởi thay đổi vì chính ta, ta cũng là người chịu trách nhiệm về quyết định đó của mình. Không vì ai khác. Khi đó bạn sẽ thấy hạnh phúc, an yên sẽ đến với mình.


Chương 18. Nhật ký đêm 30

Nhật ký- những dòng suy nghĩ được viết ra để ta chiêm nghiệm lại những điều đã cũ. Đó là thể là những chuyện vui, buồn nhưng ắt hẳn là mang lại cho ta một bài học nhất định. Hãy viết, vì đây là cách phản tư sâu nhất về cảm xúc, và việc làm đúng sai của bản thân. Đến một lúc nào đó, bạn đọc lại những dòng suy nghĩ của mình trong quá khứ, sẽ lại có những bài học mới nữa mà chúng mang lại.

Chương 19. Tìm lại chính mình

Kể chuyện Đông chuyện Tây, nhưng cuối cùng cũng chỉ để thổ lộ rằng tôi vẫn đang ngày ngày vất vả tìm tôi. Cuộc sống vốn ồn ào, nhiều thứ lao xao khiến cho chúng ta dễ lạc hướng, lạc tâm. Hãy biết điểm dừng của chính mình, để mỗi ngày quý giá qua đi, chúng ta trở nên tốt hơn một chút, luôn là chính mình. Hãy nhớ, tương lai của mình màu gì là do chính mình tự chọn và tự tô điểm lấy.

Chương 20. Hai cuộc đời, một trái tim

Kết thúc cuốn sách, tác giả muốn gửi gắm lại một vài thông điệp tới người Việt Nam, đặc biệt là người trẻ- trụ cột đất nước.

Hai cuộc đời không chạm nhau, xin giữ bằng một nhịp đập trong xanh. Xin trái tim Việt Nam mang hình hài vũ trụ. Xin bao la chở che những phận đời bấp bênh, trôi nổi về vô định. Xin tương lai thứ tha bao quá khứ nhuốm màu đêm. Xin được trở về bốn mùa ngoài ấy vẫn gọi tên. Xin ánh sáng dẫn đường cho những con thuyền Việt Nam vượt sóng về biển lớn.

Thay lời kết

Hai mươi chương sách Tôi đi tìm tôi khép lại, mình nghĩ mỗi người đều sẽ thấy được một phần của mình trong đó. Gấp lại cuốn sách cũng chính là lúc mình dấn thân vào hành trình tìm lại chính mình. Đó là hành trình đòi hỏi sự kỷ luật, đòi hỏi sự cần mẫn và thành thực với chính bản thân. Mình biết đây là một hành trình gian nan, không có dễ. Nhưng mình tin không có cái gì tốt mà vừa nhanh, vừa dễ và con đường thực sự bền vững là con đường do chính bản thân mình tự xây. 

Tôi là ai, là do tôi định nghĩa, bằng tư duy, suy nghĩ, và hành động mang niềm vui, hạnh phúc cho đời. Khi thoát ra khỏi những thị phi, so đo, mong cầu vốn rất hẹp hòi, tôi tìm thấy hành trình đầy sắc màu và bao la nắng gió.

Review bởi: Hương Trà - Bookademy 

Hình Ảnh:  Hương Trà - Bookademy


______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ “Tên tác giả - Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ. 

Xem thêm

Những mẫu chuyện của cô luôn ngắn gọn, xúc tích nhưng lại được chắt lọc bởi những câu chữ rất “trải đời”. Cách cô tiếp cận vấn đề và luồn ghép những mẫu chuyện mình cho rằng khá tự nhiên mà không hề khiêng cưỡng. Với 20 chương sách đều chứa đựng trong đó những trải nghiệm, những câu chuyện và bài học, kĩ năng sống quý giá mà Nguyễn Phi Vân đã đúc kết được qua những tình huống, sự kiện trong cuộc sống. Từng trang sách là loạt cảm xúc tuần hoàn của nỗi buồn và niềm vui mà tác giả đã trải qua. Đó là câu chuyện bạn bè khắp bốn phương, về kỉ niệm thuở ấu thơ, về hình ảnh người mẹ, những sân ga hoành tráng, đìu hiu, man mác những kí ức ngọt ngào không thể nào quên được… ”Có những người gần hết một đời cũng chưa hề bắt đầu được sống. Họ tồn tại theo dòng chảy của bổn phận và khuôn mẫu áp đặt của xã hội. Chỉ đối diện với chính mình, không dám thoát ra khỏi cái xà lim não” ”Nếu có thể chìa tay giúp đỡ một ai đó trong đời, hãy cứ làm, vì nó là liệu pháp để chữa lành mọi vết thương quá khứ” ”Ai cũng có một chuyện đời để kể. Ai cũng xấu trong xà lim một bí mật không tên. Mở lòng ra, và lắng nghe trong sự rỗng không của những phán xét tầm thường ta sẽ tìm thấy họ, thấy đời và có cả bản thân mình trong đó” Bao quát cả cuốn sách là một tinh thần sống lạc quan, tử tế, mộc mạc và nhân văn, chân thật với mình, với người, với cuộc đời. Cuốn sách thôi thúc chúng ta dám bước ra thế giới, kết nối với nhiều người đồng thời cùng nhau đi khám phá cái “tôi” tiềm ẩn bên trong để càng ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn. Cuốn sách Tôi đi tìm tôi của Nguyễn Phi Vân gần gũi với tôi cũng bởi hành trình đi tìm câu trả lời ấy. Những người đã gặp, những người đã lướt qua, những điều trực tiếp trải qua, những điều được nghe kể lại. Tất cả những trải nghiệm đều là bài học cho hành trình trưởng thành.

Những mẫu chuyện của cô luôn ngắn gọn, xúc tích nhưng lại được chắt lọc bởi những câu chữ rất "trải đời". Cách cô tiếp cận vấn đề và luồn ghép những mẫu chuyện mình cho rằng khá tự nhiên mà không hề khiêng cưỡng. Một số điều nho nhỏ mình thích ở cuốn sách này là: 1/ Giá trị của bản thân là vô sinh bất diệt. Đôi thoảng có nhận thấy bản thân vô dụng hay tầm thường thì cũng đừng vội nản chí. Cứ là mình, bỏ hết tâm thế vào mọi việc, trân trọng thời gian của người khác, và tự hỏi: "What's the value we bring today?", rồi tự khắc thời gian sẽ cho mình những câu trả lời. 2/ Học là tâm thế mở lòng đi tìm, mở lòng tiếp thu chứ không phải chữ "tìm" Tìm làm gì, bởi nếu cứ loay hoay đi tìm, loay hoay phân giải đúng sai, nên phải thì mình sẽ bị cuốn vào những thứ vô định, rồi bất giác chợt nhận ra mình bỏ lỡ quá nhiều thứ cho một khoảng thời gian mà mình đã nghĩ là nó vô ích. 3/Người thật sự thích công việc của mình chưa bao giờ nghĩ là mình đang làm! Mỗi ngày, thứ họ trải qua là "cuộc sống" và tận hưởng những khó khăn, thách thức như một thứ rất bình thường mà mình phải trải qua trong đời. Vì vậy, khi làm bất cứ việc gì, thử hỏi mình đang sử dụng thời gian cho công việc này có ý nghĩa gì không? Nó giúp được mình điều gì sau này? 4/ Thẳng thắn Đôi khi những lời nhận xét sẽ khiến bản thân đau lòng và thậ m chí là không thể chấp nhận được (so với những gì mình từng được hiểu, được biết trước đó) . Nhưng thẳng thắn (hay gọi một từ hoa mĩ hơn là "trung thực") sẽ khiến bản thân "tiến hóa" nhanh hơn, dễ tiệm cận tới vấn đề và mở lòng mà học hỏi hơn. Một cách thẳng thắn nhất.

Đó là câu chuyện của Chris – người đàn ông thành đạt có tất cả nhưng một mình ôm lấy nỗi đau về căn bệnh trầm cảm do bị xâm hại tình dục từ lúc lên mười. Ông là người điềm đạm, vững chãi, giữ chức Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, có một gia đình hạnh phúc và bình an. Những tưởng cuộc đời của Chris có tất cả, nhưng không! Thế giới nội tâm của ông cất giấu một quá khứ tật nguyền, của những lỗi lầm đắn đo không biết có nên tự vấn hay không. Bởi lẽ Chris chính là một trong nạn nhân của một vụ xâm hại tình dục trẻ em từ chính ông thầy hiệu trưởng một trường nam sinh mà ông theo học! Đó là chàng trai Suhaime mãi mãi ra đi ở tuổi 27 vì khối u não. Trong chương “Giọt nước mắt 27” ta có thể bắt gặp hình ảnh Suhaime với nguồn năng lượng dồi dào, anh là đại diện cho con người tham công tiếc việc, cuộc sống của anh không phân biệt sáng tối, mắng gió mây mưa trên đời, chỉ có làm và làm, mà như theo biện pháp “nói quá” là làm không còn thời gian để ăn và thở. Anh chàng được tác giả mô tả là kẻ bất khả chiến bại, là ngôi sao rực rỡ, nhưng không ngờ một ngày ngôi sao đó buông xuôi tất cả sự tất bật thường ngày và trở về với cát bụi. Sự ra đi của Suhaime đã để lại cho Nguyễn Phi Vân những nút lặng, để nhìn, để ngẫm bài học trân quý từng hơi thở, biết yêu thương từng tiếng cười, nét khóc. Là Marilyn – từ một thiên thần ngây ngô, dễ thương bỗng một ngày thiên thần “xụi lơ” hóa thành bóng đêm vì thứ chiến tranh văn hóa ngầm chốn chính trường. Mỗi ngày trong đời trôi qua đối với cô là một cuộc chiến. Marilyn chỉ thực sự chấm dứt cuộc sống giam cầm đó khi quyết định nghỉ việc. Cuốn sách còn đưa người đọc về những câu chuyện thời thơ ấu được kể lại như thứ nước chắt lọc tinh khiết từ một tâm hồn rất đỗi giàu yêu thương như món cá ba đuôi kho “giết chết” niềm hạnh phúc riêng tư của anh trai tác giả. Và còn nhiều câu chuyện về con người, về biến cố trong đời của chính chị được kể lại rất thực và rất “đời”.

Mạch ký ức của quá khứ như công tắc on/off, bạn lựa chọn tắt hay mở cũng như việc chọn giữa quên và nhớ. Đồng hành với hiện tại luôn có quá khứ, bởi nó đều là hai chiều kết dính tạo nên bạn ngày hôm nay. Đối với tác giả Nguyễn Phi Vân trong Tôi đi tìm tôi cũng vậy, quá khứ là những con người từ bốn phương trời mà chị được gặp, bị gặp và tình cờ gặp. “Họ đến, mang theo cơn mưa đầu hạ, giúp tôi nở hoa trên chính mảnh vườn xưa vốn nứt nẻ, khô cằn. Họ đến, để làm tôi đau, cho tôi hiểu thế nào là bóng đêm và vô ảnh. Tôi gật đầu, răn đe mình không được phép trôi về ngõ tối sình lầy. Và tôi thở phào khi họ bỏ ra đi. Họ đến, giúp tôi nhận ra khả năng vô giới hạn của bản thân, giúp tôi phá bỏ mọi thành trì những tưởng là tồn tại”. Các câu chuyện Nguyễn Phi Vân kể về bạn bè khắp bốn phương, về những kỷ niệm thời thơ ấu, về hình ảnh người mẹ với bao gạo và buồng dừa lưu lại ký ức đậm sâu cho tác giả. Đó là tất cả là những dấu ấn sâu sắc nhất đọng lại không những trong ký ức mà còn trong trái tim chị, để mỗi lần nhớ về quá khứ là mỗi lần thấu hiểu thêm cuộc đời. Hai mươi chương sách Tôi đi tìm tôi tượng trưng cho hai mươi ga tàu ngược thời gian quay về quá khứ: những sân ga hoành tráng, đìu hiu, những câu chuyện về thành công, thất bại, chuyện con người và những ngã rẽ đổi đời, phản tư, dằn vặt; những nụ cười có, những giọt nước mắt của niềm hân hoan cũng có. Từng trang sách là loạt cảm xúc tuần hoàn của nỗi buồn, niềm vui mà chính tác giả đã từng trải qua.