Có bao giờ bạn từng nghĩ về ngày tận thế của Trái Đất? Ngày mà con người chấm dứt sự sống, ngày giống như hàng vạn năm về trước của thế giới thuở hồng hoang. Chắc hẳn là có, nhưng đa số chúng ta hay nghĩ tới một cái kết đáng sợ như việc một thảm họa kinh hoàng xảy ra y hệt những bộ phim bom tấn. Nhà văn Ichikawa Takuji thì không như vậy, ông nghĩ tới tận thế bằng một đôi mắt lãng mạn và yêu thương nhất có thể. Đó chính là hạt giống đẹp đẽ nảy mầm lên cuốn sách Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế _ tác phẩm gần đây nhất của ông.

Cuốn sách lấy bối cảnh của thế giới những ngày đi vào hồi kết hay chính là tận thế. Chúng ta sẽ không thấy khói lửa, sóng thần hay bất cứ nạn dịch nào hủy hoại sự sống con người như trên màn ảnh nhỏ. Tận thế của Takuji đầy chất thơ _ thế giới kết thúc khi bị cột ánh sáng xanh bao phủ.

…một khi đã bị ánh sáng ấy bao trùm, tất cả sẽ chấm dứt. Con người hay muông thú, chim chóc hay cỏ cây, đất đá và nước cũng vậy, mọi thứ đều ngừng chuyển động, rồi có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nữa.

Nhân vật chính là Yoshizawa Yuu, khi biết ánh sáng xanh đang lan tỏa trên diện tích rộng đồng nghĩa với việc thời gian sống ngày càng thu hẹp, anh quyết định lên đường đi tìm Shirakawa Yukino cô bạn gái anh yêu thương suốt 10 năm trời. Yuu đã từng hứa:

Tôi đã hứa sẽ đi gặp nàng. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải giữ lời đến cùng.

Đó là kim chỉ nam cho hành trình của anh, cũng là hành trình xuyên suốt cuốn sách. Trên những bước chân đầu tiên của chặng đường dài, Yuu gặp Mizuki _ chàng trai cũng đang đi tìm gặp cô gái mà anh từng bỏ rơi chỉ để nói lời xin lỗi và được ở lại bên cô mãi mãi. Hai người là bạn đồng hành và trên chuyến đi của cả hai, tác giả lồng ghép những câu chuyện nhỏ. Mỗi câu chuyện là một mảnh ghép hoàn thiện cho bức tranh về lòng yêu thương trong một thế giới đang kết thúc. Cuối cùng thì Mizuki cũng trở về với Eriko, cô gái anh luôn mong muốn được ở bên. Yuu cũng tìm được Yukino và hạnh phúc bên nhau trong thời khắc cuối cùng. Tác giả để ra một kết thúc mở, tôi không nghĩ là vui khi mọi người đều biến mất, nhưng cũng không được coi là buồn khi mọi người đều cảm thấy hạnh phúc vì được ở bên nhau trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống. Sau tất cả, đọng lại trong tôi là giọt buồn man mác, là yêu thương đong đầy và những rung động trong veo như ánh xanh dịu dàng khắp câu chữ len lỏi vào từng ngõ ngách của trái tim.

Tác phẩm xây dựng trên một khung cảnh siêu thực, một thế giới tưởng tượng như phong cách vốn dĩ của Takuji. Văn chương của ông lúc nào cũng ám ảnh tình yêu và chia ly, đan xen giữa nỗi buồn và cái đẹp gây một cảm giác rung động khó tả đối với người đọc. Truyện được kể đan lồng quá khứ - hiện tại với nhiều nhân vật, mang nhiều thông điệp khác nhau. Dưới đây là những gì tôi tổng kết được về ý nghĩa của cuốn sách. 

Một thế giới tưởng tượng gần gũi với hiện thực mà ta đang sống.

Standal từng viết “Văn học là tấm gương phản ánh đời sống xã hội”. Một tác phẩm văn học dù có viết về một thế giới tưởng tượng thì vẫn luôn đề cập tới các vấn đề xã hội. Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế cũng không phải ngoại lệ. Nó là một tác phẩm lãng mạn, viết về một câu chuyện không có thực nhưng không đơn thuần chỉ để thỏa mãn trí tưởng tượng của con người. Đằng sau mỗi trang sách, chúng ta nhận thấy xã hội mà ta đang sống, thấy con người của hiện thực đi vào trong bóng dáng của các nhân vật.

Một kênh chiếu hình ảnh chiến tranh ở nước nào đó, có cảnh một đứa trẻ khóc vì mất cha mẹ. Cuộc sống vốn đã chẳng dài lắm, thế mà nhiều người lớn cứ nóng lòng cướp đoạt cho bằng được.

Đó chẳng phải là tin tức mà chúng ta đã từng xem hằng ngày hay sao? Những đứa trẻ tại vùng giao tranh hay nội chiến, chúng bị cướp đi quyền học tập, thậm chí là quyền được sống. Những em bé như vậy, không phải chỉ có trong sách vở mà đang từng giây từng phút chịu đau thương trong thế giới này.

Một góc hiện thực khác gần chúng ta hơn, nói về đạo đức của con người hiện nay cũng được phản chiếu trong câu văn:

Tài xế ô tô nhấn còi xua người đi bộ như lùa gia súc. Ông khách trung niên mắng mỏ người phục vụ làm thêm vì những sai sót nhỏ nhặt. Đám thanh niên thản nhiên xô đẩy người già yếu bước đi chậm chạp.

Đường phố ngày nay, tôi thấy thực sự sợ khi đi trên vỉa hè không khác nào đi dưới lòng đường. Tại sao con người ta có thể vô liêm sỉ mà cướp đường đi của người khác, cướp đi sự an toàn của người đi bộ? Và những sự việc như vậy khiến chúng ta cũng phải thốt lên như các nhân vật trong câu chuyện: “Chẳng tử tế gì cả”.

Takuji còn có thể nhìn thấy bản chất của xã hội mà đúc kết nên rằng:

Trong thời đại ngày nay, vứt bỏ đồ đạc mới được coi là đức hạnh. Bởi có thế thì mới làm cho “kinh tế vận hành” được. Vì mục đích cao cả ấy mà cụm từ “mốt năm nay” được sinh ra, con người có thể an tâm mà bỏ đồ mua năm ngoái đi.

Đó là việc con người sống quá nhanh, quá chóng vánh mà không biết trân trọng những điều nhỏ nhặt. Cứ thế, dòng người lướt qua ào ào trên những con xe từ sáng đến đêm, và trái tim họ cũng vụt qua như vậy. Yêu thương chẳng đủ ấm nồng mà hời hợt lướt nhanh. Tôi từng nghe câu thơ “Đủ nắng hoa sẽ nở/ Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”. Phải chăng con người cứ kêu không hạnh phúc, chỉ vì họ sống chưa đủ yêu thương?

Hiện thực trong cuốn sách đã phần nào đánh thức trái tim vẫn đang ngủ say trong tôi với những giấc mơ màu hồng, khiến tôi nhận ra mình cần trưởng thành hơn, cần phải nhìn thẳng vào sự thật vốn dĩ bề bộn và phức tạp.


Có những tình cảm nhân văn và dịu dàng đến thế.

Có lẽ đây là điều tôi thích nhất ở cuốn sách. Một tác phẩm lãng mạn nhưng không sến súa, tình cảm cực kì nhân văn và trong trẻo. Thế giới dù có những góc tối tàn nhẫn nhưng ta vẫn yêu nó bởi cuộc đời vẫn còn vô vàn điều tốt đẹp. Mà đẹp nhất, còn gì khác ngoài “Người với người sống để yêu nhau”. Đó cũng chính là thông điệp lớn nhất tôi nhận từ cuốn sách. 

Nếu đời người là một cuốn sách, tôi những muốn lấp kín các trang bằng những câu chữ đong đầy tình yêu thương. Tôi không muốn giở từ trang nọ sang trang kia mà chỉ thấy không có gì ngoài những lời phỉ báng nhiếc móc.

Đúng như thế, Takuji đã lấp đầy từng con chữ bằng tình yêu thương cao đẹp.

Đó là tình yêu trong sáng của Yuu và Yukino, thứ tình cảm chân thành có thể sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để người kia không bị tổn thương. Họ trân trọng nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ những kỉ niệm như chiếc máy chế tạo hoàng hôn, tấm ảnh chụp chung hay câu chuyện về những đám mây. Và tôi nghĩ tình yêu chỉ đơn giản thế thôi, đâu cần như thiên tình sử đau thương của Romeo và Juliet. Yuu là một chàng trai nhát cáy nhưng vẫn luôn bảo vệ Yukino đến cùng, dù thế giới có tận diệt cũng phải trở về bên cô bởi vì “Dù là những siêu nhân không mấy đáng tin cậy, mỗi chúng ta đều muốn bảo vệ người mình yêu”.

Tình cảm cao thượng trong gia đình cũng được phản ánh một cách sâu sắc. Đó là ông bố hiền lành của Yuu, cả đời chưa bao giờ mắng cậu nửa lời, chỉ dùng sự dịu dàng vỗ về, chở che cho cậu đến giây phút cuối cùng. Ông từng nói với cậu:

…khoảnh khắc con nằm trên giường, nhìn lại bố với ánh mắt ngây thơ, bố chợt nghĩ đứa trẻ này tin tưởng mình. Nó giao sinh mạng bản thân cho bố, chẳng chút nghi ngờ.

Không thể phản bội lại lòng tin này được. Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sinh linh này. Phải cho nó được vui sướng.

Một trái tim vĩ đại ẩn sau dáng hình nhỏ bé của người bố, một tình yêu thương cao cả có thể hy sinh mạng sống chỉ để bảo vệ đứa con trai. Takuji đã cho chúng ta hiểu tình cảm gia đình quan trọng nhường nào. Mẹ của Yuu đã mất, nhưng bà vẫn luôn là động lực cho hai bố con sống tiếp. Người ta không được coi là biến mất hoàn toàn khi mà họ vẫn sống trong trái tim và kí ức của ai đó.

Tình yêu, từ giây phút con người đặt chân lên mặt đất cho tới tận ngày diệt vong, nó vẫn luôn là nguồn sức mạnh kì diệu nâng đỡ tâm hồn con người. Nó trao cho ta ý chí, giúp ta làm những điều tưởng chừng không thể. Bởi vì có yêu thương, nên thế giới dẫu có kết thúc, ta vẫn thấy nó dịu dàng đến thế…


Hạt mầm của hy vọng sống.

Khi biết Trái Đất đang đi đến hồi kết, Yuu từng nghĩ:

Dẫu vậy, biết đâu trên hành tinh này vẫn còn một nơi mà ánh sáng xanh sẽ không bao giờ chạm tới và ở đó chúng ta có thể tiếp tục sống trong yên bình?

Dù chỉ là một điều ước bâng quơ nhưng chắc chắn chẳng ai không ôm hy vọng.

Hy vọng sống không chỉ là nét tính cách đẹp của Yuu mà tất cả các nhân vật trong câu chuyện đều sở hữu nó. Biết rằng ngày mai thế giới sẽ kết thúc không phải cái cớ để con người chán nản với hiện tại, không chịu tiếp tục cố gắng. Những người bạn của chúng ta vẫn cố gắng sống hết mình, trở thành những khúc vĩ thanh réo rắt trong hồi kết của thế giới hỗn loạn. Họ giống như hoàng hôn, bùng cháy rực rỡ trước giây phút kết thúc của một ngày. Và họ đẹp y như vậy.

Tia hy vọng đó gợi nhắc cho tôi về câu nói của Martin Luther: “Even if I knew that tomorrow the world would go to pieces, I would still plant my apple tree” (Cho dù tôi biết ngày mai thế giới này tan thành mảnh vụn, tôi vẫn sẽ trồng cây táo của mình). Tại sao họ vẫn làm những việc mà biết trước thành quả sẽ bị phá hủy? Bởi vì thứ họ có được là sự tự do. Tự do được là chính mình, được sống trọn vẹn cuộc sống từng khoảnh khắc. Nhân vật Mizuki biết rằng trở về với Eriko không có gì ngoài việc thêm một cái xác lạnh ngắt, nhưng anh vẫn trở về. Vì dù là một bức tượng lạnh lẽo, anh vẫn sẽ hạnh phúc khi được đặt gần người mình yêu thương.

Câu chuyện viết về kết thúc nhưng lại gửi cho ta lời nhắn trong hiện tại. Đừng chờ tận thế rồi mới dịu dàng với nhau. Vì khi ấy không còn kịp nữa, những gì còn lại là chỉ là sự hối hận và tiếc nuối. Ai biết được một ngày nào đó thiên thạch va vào Trái Đất như ánh sáng xanh đột ngột chiếu xuống con người. Chúng ta sẽ không bao giờ muốn kết thúc trong sự giận dữ hay hận thù. Chính vì thế, chúng ta hãy tử tế với nhau ngay khi còn có thể. Làm ơn hãy nhìn em nhỏ bằng ánh mắt yêu thương, chậm lại một phút để giúp người già qua đường,… mỗi ngày một chút, chúng ta sống nhẹ nhàng và cải tạo thế giới tươi đẹp hơn.


Đọc xong cuốn sách, tôi thấy trái tim êm ái được bao phủ trong sự dịu dàng đầy yêu thương. Đó là cách ngôn từ gieo trồng sự lương thiện trong tâm hồn con người. Văn phong của Takuji cũng nhẹ nhàng, thanh thoát như chính con người ông vậy. Nếu bạn đã một lần say đắm thế giới ngôn từ trong Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào hay các tác phẩm khác của ông thì nhất định không thể bỏ qua cuốn sách Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế. Thứ nắng gắt gỏng của ngày hạ, sự ồn ào của phố phường chật chội, bạn sẽ thấy xứng đáng khi đọc được những dòng chữ bình yên đến vậy. Để rồi, mặc cho người xe tấp nập hay thế sự hỗn tạp, bạn có thể yên tâm tin tưởng hơn vào tương lai, tìm được cho mình chút trong trẻo xoa dịu những đau thương của thế giới.

Có thể hiện giờ, chúng ta hay phải thốt lên rằng thế giới này “Chẳng tử tế tẹo nào”, nhưng tôi tin trong tương lai, chúng ta sẽ mỉm cười mà nói rằng “Thế giới dịu dàng hơn rồi đấy”. Bởi chính thế hệ trẻ sẽ thay đổi thế giới bằng những hành động thiết thực của mình. Hãy lấy câu nói của Takuji như một châm ngôn sống, một sứ mệnh cao đẹp của mỗi người trên cuộc đời:

Chúng ta không được sinh ra để mang nắm đấm đi tấn công người khác. Bàn tay này là để vỗ về tấm lưng những người quan trọng, để ăn những món ngon và để nấu những món ngon.

Đúng vậy, sứ mệnh đó chính là yêu thương. Đừng nhuộm lên mắt của những người xung quanh một màu buồn u ám bởi những lời nói lạnh lùng mà hãy khiến nó cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Ngày hôm nay, bạn đã làm gì để thế giới, hay chính trái tim của mình dịu dàng hơn một chút? 

Review chi tiết bởi: Mai Trang -  Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:

https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt


Xem thêm

Tác phẩm được đặt trong bối cảnh sự sống trên trái đất đang lụi tàn, thế giới dần đi đến hồi kết. Đó là một kết thúc đột ngột, vô tình và không hề có một dấu hiệu báo trước. Không có chiến tranh, bệnh dịch hay sự hoang tàn của cảnh vật mà chỉ nhẹ nhàng, yên ắng như một cơn mưa vô tình ghé ngang.

Bắt đầu bằng những đám mây xám tro xuất hiện phía trên một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở Nhật Bản với cột sáng tỏa sắc xanh dần bao trùm vạn vật. Ở những nơi mà thứ ánh sáng huyền diệu ấy chạm vào, thời gian như ngưng đọng.

Có người cho rằng nơi mà ánh sáng xanh ấy chạm tới, con người sẽ bất động nhưng cơ thể họ vẫn mềm, vẫn ấm áp nhưng cũng có khả năng mọi vật sẽ hóa đá, lạnh lẽo, cứng cáp và óng ánh như đá hoa cương.

Nhìn từ xa, khung cảnh ấy như một giấc mơ ban sáng, cảm giác bâng khuâng như một bức ảnh đen trắng cũ kỹ tỏa ánh sáng xanh. Giống như lời hứa đã trôi về quá vãng nhưng cũng nguy hiểm như tiếng hát mỹ nhân ngư, thứ không nên nhìn quá lâu bởi tâm trạng rất dễ bị xáo trộn.

Bằng cách truyền tải tinh tế, ngôn ngữ nhẹ nhàng và giàu sức gợi, Ichikawa Takuji đã thành công khắc họa một tận thế tràn ngập yêu thương. Thông qua đó, nhà văn còn kín đáo nhắc nhở mọi người về cách trân trọng các mối quan hệ, bản thân và cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế đã khép lại nhưng có điều gì đó đẹp đẽ, hạnh phúc lại mở ra. Mọi nhân vật trong cuốn sách nắm chặt tay nhau, cùng mỉm cười đón nhận cái chết. Đây không hẳn là một cái kết bi thương bởi tình yêu đã kết nối mọi người với nhau, không còn gì nuối tiếc vì họ đã cùng nhau đi đến cuối con đường.

Có phải trong chúng ta đều từng có những lần tiếc nuối, để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận sao ta không giữ chặt nó lâu hơn? Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế trả lời cho câu hỏi đó, ở điểm kết thúc của thế giới, người ta mới bắt đầu vội vã đi tìm lại bản thân. 

Đó là mở đầu cho hành trình đi tìm tình yêu. Yuu đã chạy đua với thứ ánh sáng chết người, để đi tìm lại mối tình đầu của mình, cô gái của kí ức, của tuổi thơ rạo rực. Chẳng cần quan tâm đến cái chết, cũng chẳng cần quan tâm đến sự sống, anh chỉ biết tiến thật nhanh về phía của người mình yêu. Vì lúc này mỗi phút giây đều là vàng ngọc, chỉ cần dừng lại một chút thôi, anh cũng có thể bỏ lỡ cơ hội được trùng phùng. Anh đã chẳng quản mưa gió và lạnh lẽo, nguy hiểm và sợ sệt, bởi ở phía cuối cong đường đầy chông gai này, có một người con gái đang chờ anh từng giờ. Thế giới đã kết thúc rồi, còn điều gì có thể giữ được chân anh thôi không bước tiếp?

Đó còn là mở đầu cho những giá trị nhân văn tưởng bị lu mờ nơi cuộc sống đô thị phồn hoa. Ta nghẹn ngào khi thấy đứa bé tìm cách đi tìm người mẹ đã đị hóa đá, ôm chặt lấy mẹ như thể đó là nguồn sống, khuôn mặt hạnh phúc ngập tràn. Ta giật mình khi thấy người bố cõng Yuu mà chạy đua với ánh sáng để anh an toàn đi tìm người mình yêu, ngay cả khi đã rời xa cùng thế giới, đôi mắt ông vẫn còn mỉm cười. Ta bâng khuâng khi nhìn thấy lương thực không bao giờ được lấy đi hết, họ luôn luôn để dành cho người phía sau, như một cách nắm tay nhau mà chiến thắng thứ ánh sáng tận thế này. Những lúc như vậy, ta mới thấy rõ con người cũng mạnh mẽ lắm.Thế giới kết thúc rồi, sao ta không dịu dàng với nhau?

Đó là ở kết thúc của tác phẩm, dưới con mắt của Yuu, ai ai cũng được mở bên cạnh người mình yêu thương, mỉm cười đợi chờ hạnh phúc ở một thế giới khác. Anh khẽ khàng nắm chặt lấy tay Yukino, đi miết về phía chân trời. Hình ảnh của hai người được xây dựng như biểu trưng của sự hi vọng, trong anh mắt của anh, hàng loạt nhân vật trong tác phẩm được tái hiện lại. Thật kì lạ khi không ai trong số họ sợ hãi khi cái chết đang đi tới, họ mỉm cười vui vẻ, họ trò chuyện với nhau, họ náo nhiệt vui đùa chứ không hề hóa đá. Bởi kết thúc của thế giới này phải chăng là bắt đầu của một thế giới khác, ấy là tài năng của nhà văn khi  thật biết cách gieo mầm sự sống, biến nước mắt thành những trái tim hồn hậu. Thế giới kết thúc rồi sao ta không hi vọng thêm một chút?

Nhắc đến tận thế, ta vẫn thường nghĩ đến sóng thần, những cuộc chiến tranh, tiếng khóc vang trời, tiếng gào thét vì đau đớn. Song tận thế của Ichikawa khác lắm, chỉ có ánh sáng màu xanh huyền bí. Thứ ánh sáng được miêu tả thật đẹp, mang một màu xanh lục, khẽ khàng lướt qua thế giới mà để lại cái lạnh, ngày đầu tiên khi cột ánh sáng xanh rọi chiếu xuống trái đất, người ta còn trầm trồ khen ngợi bởi vẻ đẹp của nó. Cái chết mà nó mang đến cho thế gian cũng chẳng vội vàng mà khiến người ta dễ dàng bị cuốn hút, chấp nhận hóa đá trong ánh sáng đó. Ánh sáng đó đi đến đâu, làng mạc đô thị đều hóa lạnh lẽo, không thể chạy thoát cũng chẳng thể đương đầu, nó khiến chính phủ ngừng hoạt động, cây cối không thể tăng trưởng, thức ăn trở nên cạn kiệt. Rõ ràng ngày tận thế đang đến rất gần.

Ấy vậy mà ta chẳng thể lắng nghe được tiếng rùng mình, tất cả chỉ là những nỗi sợ hãi được miêu tả rất nhẹ nhàng, những con người trong trang sách vẫn bình tĩnh, thản nhiên chờ đợi tận thế. Thế giới bước đi những bước thật chậm về phía của kết thúc, cũng nhẹ nhàng y như khi nó bắt đầu sự sống. Đó là cái hay của Ichikawa Takuji, xây dựng bối cảnh diễn ra vào thời điểm thế giới đang đi đến hồi kết, không nhằm mục đích miêu tả sự sợ hãi của con người mà nhằm nổi bật lên những câu chuyện nhân văn và dạt dào chất thơ bắt nguồn từ tình yêu thương. Cùng với thế giới, cuộc sống của họ cũng đang đi tới hồi kết, song con đường để sửa chữa sai lầm, hành trình đi tìm về với người họ yêu lại mới chính thức bắt đâu.

Thiết nghĩ nên đặt tên quyển sách này là “Ừ” sẽ hợp lý hơn vì thứ đọc vào mắt mình khi đọc quyển sách cũng kha khá trang như này chỉ toàn Ừ là Ừ

Một thế giới xuất hiện với những đám mây màu xám cùng ánh sáng xanh chiếu xuống mặt đất thành cột. Những gì được ánh sáng xanh đó chiếu xuống sẽ dần dần đông cứng và lạnh ngắt. Dần dần thì ánh sáng này ngày càng lan rộng ra và xuất hiện khắp nơi trên khắp thế giới.

Như dự đoán trước được rằng thế giới sắp sửa kết thúc. Tất cả mọi người đang thực hiện những gì mà mình chưa dám làm, chưa thực hiện được. Những điều mà người ta chỉ làm khi mà biết rằng mình không còn sống được lâu nữa.

Yoshizawa cũng như mọi người, cậu muốn được gặp người bạn cũ của mình, mối tình đầu của mình. Từ khi sinh ra đến hiện tại, Yoshizawa chịu ảnh hưởng bởi tính cách của bố cậu. Nhạt nhẽo, không có chí tiến thủ, chỉ muốn sống trong yên bình, an phận, đủ sống qua ngày, làm những việc đơn giản,…

Trên hành trình tìm gặp mối tình đầu thì Yoshizawa đã vài người và mỗi người lại có một bài học khác nhau về tình yêu, tình cảm gia đình, tình người, tình thân,… Một cuốn sách với nhiều giá trị nhân văn, nhiều bài học để đời cùng rất nhiều quotes.

Tuy vậy, tất cả nhân vật nam trong cuốn sách này đều một màu. Đều là những kẻ “hèn nhát” không dám đối mặt với thực tại và không dám nói lời “yêu” đối với người mình thích. Lời tỏ tình khó nói đến vậy sao? Tại sao không cùng nhau trải qua những ngày tháng falling in love mà lại phải đợi cho tới khi thế giới sắp kết thúc mới bắt đầu có dũng khí để làm một điều gì đó chứ?

Cách hành văn của tác giả khiến mình “buồn ngủ” và mình cảm thấy khá mệt khi “thế à? ừ” cứ xuất hiện liên tục trong các cuộc hội thoại. Một phần có thể là do dịch giả nhưng sao nói chuyện với nhau mà cứ ừ ừ kiểu hờ hững quá vậy. Hay cách nói chuyện của người Nhật là vậy nhỉ?

Một điều nữa là chi tiết 2 ông bà bị ép lấy nhau

“Ở với nhau lâu cũng nảy sinh tình cảm. Cùng là hai kẻ lạc loài trong làng, sống ở đây sẽ không cần phải nể nang ai. Chẳng nhàn hạ gì nhưng có hai mình quả thật vẫn vững dạ hơn một mình. Nếu biết trân trọng đối phương thì cũng giống như yêu thôi.”

nhưng liệu đây có thật sự có phải tình yêu không hay chỉ là những người bạn cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống?

Cuốn sách này khá là “Tình”, tình đến nỗi có phần hơi “Sến”. Nếu bạn đang cần được chữa lành hay cần một tình yêu ngọt ngào thì cuốn sách này sẽ rất phù hợp với bạn.

Cuốn sách "Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" của tác giả Ichikawa Takuji là một tác phẩm văn học Nhật Bản nổi tiếng với một phong cách viết lãng mạn, tinh tế và đầy sức sống. Tác giả đã đưa người đọc vào một thế giới đầy màu sắc, cảm xúc và ý nghĩa.


Trong cuốn sách, câu chuyện xoay quanh mối tình giữa hai nhân vật chính, Kanna và Yuichi. Kanna là một cô gái trẻ, sống trong cô đơn và bất hạnh do một tai nạn đã khiến cô mất đi khả năng nói chuyện. Yuichi là một chàng trai với một quá khứ đầy tổn thương, cũng đang tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Họ gặp nhau tại một bệnh viện và dần dần phát triển tình cảm với nhau thông qua cách thức giao tiếp không ngôn từ.


Một trong những yếu tố thu hút của cuốn sách này là cách tác giả miêu tả sự phát triển tình cảm của hai nhân vật chính. Tình yêu của Kanna và Yuichi không phải là một tình yêu tình dục hay vật chất, mà là một tình yêu tinh thần, sâu sắc và đầy ý nghĩa. Điều này đã giúp độc giả cảm thấy sự tình cảm và sự thấu hiểu giữa hai nhân vật chính.


Bên cạnh đó, tác giả cũng tập trung khai thác về đề tài "giá trị cuộc sống" trong cuốn sách này. Kanna và Yuichi đều đang tìm kiếm một ý nghĩa, một mục đích cho cuộc sống của mình. Bằng cách giao tiếp và giúp đỡ nhau, họ đã tìm thấy điều đó. Những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống của tác giả đã được thể hiện qua lời thoại của nhân vật và sự diễn đạt trực quan, giúp độc giả suy nghĩ và rút ra những bài học ý nghĩa.


"Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" của Ichikawa Takuji là một tác phẩm đầy cảm hứng về tình yêu, sự sống và hy vọng. Tác giả đã tạo ra một thế giới đan xen giữa thực tế và giấc mơ, nơi những người đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi bị mắc kẹt trong một thế giới của những nỗi đau và sự thiếu vắng. Tuy nhiên, qua sự kết nối tinh tế giữa các nhân vật và tình huống, tác giả đã truyền tải một thông điệp về hy vọng, tình yêu và lòng kiên trì.


Cuốn sách có một nhân vật chính là Shusuke, một thanh niên trẻ tuổi sống trong một thế giới đầy bất công và thiếu vắng tình yêu. Anh ta yêu thầm một cô gái tên là Chie, nhưng không dám thổ lộ tình cảm của mình vì sợ bị từ chối. Nhưng khi cô gái đó bị mắc phải một căn bệnh quái ác, Shusuke đã quyết định làm mọi thứ để giúp cô gái hồi phục.


Tác giả đã tạo ra một câu chuyện đầy xúc cảm và rất sâu sắc về tình yêu, tình bạn, và sự hy vọng. Câu chuyện của Shusuke và Chie là một minh chứng cho việc rằng, dù cuộc sống có đau đớn đến đâu, tình yêu và sự hy vọng vẫn luôn tồn tại và có thể thắp sáng cuộc sống.


Với một ngôn ngữ đơn giản, nhưng tình cảm và lời kể tràn đầy cảm xúc, "Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" là một cuốn sách đáng đọc cho những ai đang tìm kiếm sự động viên và hy vọng trong cuộc sống. Tác giả đã tạo ra một câu chuyện rất sâu sắc và đầy cảm hứng, làm cho độc giả không thể không bị cuốn hút và xúc động.

Cuốn sách "Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" của tác giả Ichikawa Takuji là một tác phẩm văn học Nhật Bản nổi tiếng với một phong cách viết lãng mạn, tinh tế và đầy sức sống. Tác giả đã đưa người đọc vào một thế giới đầy màu sắc, cảm xúc và ý nghĩa.


Trong cuốn sách, câu chuyện xoay quanh mối tình giữa hai nhân vật chính, Kanna và Yuichi. Kanna là một cô gái trẻ, sống trong cô đơn và bất hạnh do một tai nạn đã khiến cô mất đi khả năng nói chuyện. Yuichi là một chàng trai với một quá khứ đầy tổn thương, cũng đang tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Họ gặp nhau tại một bệnh viện và dần dần phát triển tình cảm với nhau thông qua cách thức giao tiếp không ngôn từ.


Một trong những yếu tố thu hút của cuốn sách này là cách tác giả miêu tả sự phát triển tình cảm của hai nhân vật chính. Tình yêu của Kanna và Yuichi không phải là một tình yêu tình dục hay vật chất, mà là một tình yêu tinh thần, sâu sắc và đầy ý nghĩa. Điều này đã giúp độc giả cảm thấy sự tình cảm và sự thấu hiểu giữa hai nhân vật chính.


Bên cạnh đó, tác giả cũng tập trung khai thác về đề tài "giá trị cuộc sống" trong cuốn sách này. Kanna và Yuichi đều đang tìm kiếm một ý nghĩa, một mục đích cho cuộc sống của mình. Bằng cách giao tiếp và giúp đỡ nhau, họ đã tìm thấy điều đó. Những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống của tác giả đã được thể hiện qua lời thoại của nhân vật và sự diễn đạt trực quan, giúp độc giả suy nghĩ và rút ra những bài học ý nghĩa.


"Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" của Ichikawa Takuji là một tác phẩm đầy cảm hứng về tình yêu, sự sống và hy vọng. Tác giả đã tạo ra một thế giới đan xen giữa thực tế và giấc mơ, nơi những người đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi bị mắc kẹt trong một thế giới của những nỗi đau và sự thiếu vắng. Tuy nhiên, qua sự kết nối tinh tế giữa các nhân vật và tình huống, tác giả đã truyền tải một thông điệp về hy vọng, tình yêu và lòng kiên trì.


Cuốn sách có một nhân vật chính là Shusuke, một thanh niên trẻ tuổi sống trong một thế giới đầy bất công và thiếu vắng tình yêu. Anh ta yêu thầm một cô gái tên là Chie, nhưng không dám thổ lộ tình cảm của mình vì sợ bị từ chối. Nhưng khi cô gái đó bị mắc phải một căn bệnh quái ác, Shusuke đã quyết định làm mọi thứ để giúp cô gái hồi phục.


Tác giả đã tạo ra một câu chuyện đầy xúc cảm và rất sâu sắc về tình yêu, tình bạn, và sự hy vọng. Câu chuyện của Shusuke và Chie là một minh chứng cho việc rằng, dù cuộc sống có đau đớn đến đâu, tình yêu và sự hy vọng vẫn luôn tồn tại và có thể thắp sáng cuộc sống.


Với một ngôn ngữ đơn giản, nhưng tình cảm và lời kể tràn đầy cảm xúc, "Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế" là một cuốn sách đáng đọc cho những ai đang tìm kiếm sự động viên và hy vọng trong cuộc sống. Tác giả đã tạo ra một câu chuyện rất sâu sắc và đầy cảm hứng, làm cho độc giả không thể không bị cuốn hút và xúc động.

Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế kể về Yoshizawa Yuu, chàng trai trẻ trên hành trình tìm kiếm mối tình đầu mà anh đã đem lòng thương nhớ suốt 10 năm trời. Quyết tâm ấy xuất phát từ một lời hứa trong quá khứ:

“Tôi đã hứa sẽ đi gặp nàng. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải giữ lời đến cùng.”

– Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế

Đặt nhân vật trong những hoàn cảnh phi lý, siêu thực, đứng trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết luôn là nét đặc trưng trong phong cách sáng tác của Ichikawa Takuji, do đó Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế cũng không phải là ngoại lệ.

Ảnh bìa cuốn sách Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế

Tác phẩm được đặt trong bối cảnh sự sống trên trái đất đang lụi tàn, thế giới dần đi đến hồi kết. Đó là một kết thúc đột ngột, vô tình và không hề có một dấu hiệu báo trước. Không có chiến tranh, bệnh dịch hay sự hoang tàn của cảnh vật mà chỉ nhẹ nhàng, yên ắng như một cơn mưa vô tình ghé ngang.

“Dường như thế giới đang thực sự đi đến hồi kết. Chuyện không tưởng và buồn đến nao lòng, nhưng lại là sự thật. Cái kết nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng. Khác xa với những gì chúng ta đã hình dung.”

– Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế

Bắt đầu bằng những đám mây xám tro xuất hiện phía trên một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở Nhật Bản với cột sáng tỏa sắc xanh dần bao trùm vạn vật. Ở những nơi mà thứ ánh sáng huyền diệu ấy chạm vào, thời gian như ngưng đọng.

Có người cho rằng nơi mà ánh sáng xanh ấy chạm tới, con người sẽ bất động nhưng cơ thể họ vẫn mềm, vẫn ấm áp nhưng cũng có khả năng mọi vật sẽ hóa đá, lạnh lẽo, cứng cáp và óng ánh như đá hoa cương.

“Một khi đã bị ánh sáng ấy bao trùm, tất cả sẽ chấm dứt. Con người hay muông thú, chim chóc hay cỏ cây, đất đá và nước cũng vậy, mọi thứ đều ngừng chuyển động, rồi có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nữa.”

– Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế

Nhìn từ xa, khung cảnh ấy như một giấc mơ ban sáng, cảm giác bâng khuâng như một bức ảnh đen trắng cũ kỹ tỏa ánh sáng xanh. Giống như lời hứa đã trôi về quá vãng nhưng cũng nguy hiểm như tiếng hát mỹ nhân ngư, thứ không nên nhìn quá lâu bởi tâm trạng rất dễ bị xáo trộn.

Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế của Ichikawa Takuji không chỉ là một tác phẩm độc đáo trong dòng văn học với bối cảnh là ngày tận thế, mà còn là một tác phẩm mang đậm dấu ấn của phong cách văn chương trầm ấm, tràn ngập yêu thương, mà tác giả đã tạo nên. 

Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Yoshizawa Yuu, người bắt đầu hành trình đi tìm lại mối tình đầu của mình là Yukino, trong bối cảnh một thế giới đang dần đến hồi kết. Trên con đường tìm kiếm ấy, Yuu không chỉ bắt gặp những cảm xúc hỗn loạn của chính mình, mà còn gặp gỡ những người bạn cũng đang trải qua cuộc hành trình tương tự, mỗi người đều đang tìm kiếm cho mình một phần yêu thương và ý nghĩa của cuộc sống.

Những mảnh ghép của câu chuyện, từ những cuộc gặp gỡ, những kỷ niệm đã phai nhạt, đều được tác giả kể lại một cách tinh tế và chân thành, tạo nên một bức tranh về con người và xã hội trong bối cảnh khó khăn nhưng đầy ấm áp. Các nhân vật trong câu chuyện không chỉ là những hình mẫu, mà họ còn là những người bạn, những người thân, những người lạ mà ta có thể gặp hàng ngày trong cuộc sống.

Với những câu chuyện cảm động, giàu tính nhân văn và sâu sắc, Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế không chỉ là một cuốn sách để đọc mà còn là một tác phẩm để suy ngẫm, để trải nghiệm và để yêu thương. Đó là một cuốn sách mà ta có thể đắm chìm vào những trang văn, và cảm nhận được những giá trị tinh thần sâu sắc nhất của cuộc sống.

Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế kể về Yoshizawa Yuu, chàng trai trẻ trên hành trình tìm kiếm mối tình đầu mà anh đã đem lòng thương nhớ suốt 10 năm trời. Quyết tâm ấy xuất phát từ một lời hứa trong quá khứ:

"Tôi đã hứa sẽ đi gặp nàng. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải giữ lời đến cùng.”

Đặt nhân vật trong những hoàn cảnh phi lý, siêu thực, đứng trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết luôn là nét đặc trưng trong phong cách sáng tác của Ichikawa Takuji, do đó Thế giới kết thúc dịu dàng đến thể cũng không phải là ngoại lệ.

Tác phẩm được đặt trong bối cảnh sự sống trên trái đất đang lụi tàn, thế giới dần đi đến hồi kết. Đó là một kết thúc đột ngột, vô tình và không hề có một dấu hiệu báo trước. Không có chiến tranh, bệnh dịch hay sự hoang tàn của cảnh vật mà chỉ nhẹ nhàng, yên ắng như một cơn mưa vô tình ghé ngang.

"Dường như thế giới đang thực sự đi đến hồi kết. Chuyện không tưởng và buồn đến nao lòng, nhưng lại là sự thật. Cái kết nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng. Khác xa với những gì chúng ta đã hình dung.”

Bắt đầu bằng những đám mây xám tro xuất hiện phía trên một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở Nhật Bản với cột sáng tỏa sắc xanh dần bao trùm vạn vật. Ở những nơi mà thứ ánh sáng huyền diệu ấy chạm vào, thời gian như ngưng đọng.

"Chỉ cần nói tên người đó thôi, lồng ngực tôi đã nóng bỏng như thiêu đốt... Cái tên của người ta yêu thiêng liêng hơn người ta tưởng nhiều...” Phải chăng ánh sáng xanh rọi xuống thế gian, là cơ hội để thượng để cho những nhân vật biết cách để yêu thương? Điểm chung của những nhân vật trước ngày tận thế, là họ đều chần chừ không biết thứ gì là quan trọng nhất với mình, hoặc họ biết rồi nhưng lại chần chừ không đi tìm nó. Họ có quá nhiều thời gian đến độ không dành nó cho những người mình thương yêu. Tác giả đã rất tài tình khi xây dựng tác phẩm trong bối cảnh của ngày tận thế, bởi khi đối mặt với cái chết, con người ta mới biết vội vã, mới biết hóa ra những thứ ta theo đuổi bấy lâu cũng chỉ là phù du. Nói cho cùng, được nắm tay người mình yêu sống trọn những ngày cuối đời mới là điều mà họ mong muốn. Độc giả hẳn đã rất cảm động trước tình yêu của Yuu dành cho mối tình đầu của mình. Từ quá khứ cho đến hiện tại, và có lẽ là cả tương lai nếu thế giới còn tiếp tục, anh vẫn sẽ yêu cô nhưng những ngày đầu tiên, vui vẻ bên chiếc máy ảnh, rạo rực với chiếc kính vạn hoa, trầm ngâm với ánh hoàng hôn ấm áp, tất cả đã dệt nên một tình yêu trong sáng nhưng không kém phần mãnh liệt. Phải yêu cô gái đó thật nhiều mới dũng cảm rời bỏ quê hương, thực hiện cuộc hành trình đi tìm cô gái, chỉ bằng đôi chân của mình. Đã có rất nhiều lúc độc giả tưởng anh sẽ gục ngã, khi ba ngày liền anh không được ăn, nhưng tình yêu như cơn gió trong mùa bão, thúc đẩy anh bước tiếp. Tuyến nhân vật phụ cũng góp phần truyền tải thông điệp yêu thương của tác giả. Độc giả hẳn cũng rất ấn tượng với nhân vật Mizuki. Chàng trai đã lầm đường, vì giá trị vật chất mà bỏ quên đi người mình yêu – Eriko. Cũng như Yuu, anh bắt đầu cuộc hành trình trở về bên người yêu của mình. Cuối hành trình đó, anh đã ôm chặt lấy Eriko đã bị hóa đá, cùng cô kết thúc cuộc sống thật dịu dàng. Độc giả hẳn cũng không thể nào quên cặp vợ chồng già quyết không chạy trốn tận thế. Họ sống giữa bạt ngàn núi đồi, trong giản dị của thiên nhiên. Giữa họ không chỉ là tình mà còn là nghĩa, cả hai đã sống như thế, không cần biết đến ngày kết thúc, bởi cuộc sống của họ, họ đã sống một cách trọn vẹn nhất, đẹp để nhất. Các nhân vật đang vẫy tay chào tạm biệt thế giới, ấy vậy mà sao lại chẳng có chút bi thương? Nói cho chùng, tận thế đã chẳng còn đáng sợ khi tình yêu thương vẫn còn hiện hữu. Ta sống với nhau chân thật, ta yêu nhau thật dịu dàng, ta cho đi không nuối tiếc, thế giới có kết thúc ta cũng đã sống thật trọn vẹn. Thế giới đã kết thúc dịu dàng đến thế, đúng như tên gọi của nó, dịu dàng đi lại liên tục giữa quá khứ và hiện tại, dịu dàng đi vào lòng người những câu chuyện nhân văn. Thế giới kết thúc rồi, ta còn chờ gì mà không nói lời yêu nhau?


Đọc xong cuốn sách, chắc hẳn trái tim êm ái của ta sẽ được bao phủ trong sự dịu dàng đầy yêu thương. Đó là cách ngôn từ gieo trồng sự lương thiện trong tâm hồn con người. Văn phong của Takuji cũng nhẹ nhàng, thanh thoát như chính con người ông vậy. Nếu bạn đã một lần say đắm thế giới ngôn từ trong Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào hay các tác phẩm khác của ông thì nhất định không thể bỏ qua cuốn sách Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế. Thứ nắng gắt gỏng của ngày hạ, sự ồn ào của phố phường chật chội, bạn sẽ thấy xứng đáng khi đọc được những dòng chữ bình yên đến vậy. Để rồi, mặc cho người xe tấp nập hay thể sự hỗn tạp, bạn có thể yên tâm tin tưởng hơn vào tương lai, tìm được cho mình chút trong trẻo xoa dịu những đau thương của thế giới.

Có thể hiện giờ, chúng ta hay phải thốt lên rằng thế giới này "Chẳng tử tế tẹo nào”, nhưng tôi tin trong tương lai, chúng ta sẽ mỉm cười mà nói rằng "Thế giới dịu dàng hơn rồi đấy”. Bởi chính thế hệ trẻ sẽ thay đổi thế giới bằng những hành động thiết thực của mình. Hãy lấy câu nói của Takuji như một châm ngôn sống, một sứ mệnh cao đẹp của mỗi người trên cuộc đời:

Chúng ta không được sinh ra để mang nắm đấm đi tấn công người khác. Bàn tay này là để vỗ về tấm lưng những người quan trọng, để ăn những món ngon và để nấu những món ngon.

Đúng vậy, sứ mệnh đó chính là yêu thương. Đừng nhuộm lên mắt của những người xung quanh một màu buồn u ám bởi những lời nói lạnh lùng mà hãy khiến nó cong lên một nụ cười hạnh phúc.