“Socrates In Love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới”. Câu chuyện là hồi ức của nam nhân vật chính về người bạn gái cùng lớp mà cậu từng yêu. Bạn có thể tưởng tượng về Socrates In Love của nhà văn Katayama Kyoichi như một thước phim Nhật chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng vẫn có một sức nặng đặc biệt về những triết lý và thông điệp mà nó mang đến khiến ta không khỏi day dứt mỗi khi vô tình nhìn lại.


Mình xin được lan man một chút về trường hợp của mình khi tìm đến Socrates In Love (bạn có thể bỏ qua và đi thẳng vào phần review bên dưới nhé). Mình sở hữu một kệ sách phong phú với khá nhiều thể loại sách; hầu hết sách nằm trên kệ đều là những cuốn mình tâm đắc và đã đọc qua rồi. Khoảng hơn một năm trở lại đây, vì tính chất công việc và ngành học, mình dốc hết hầu bao để mua các sách kỹ năng về các mảng như sales, marketing, quản lý tài chính,v.v... Phải mất một thời gian sau mình mới nhận ra là bản thân ít đọc sách hẳn đi dù mình vẫn duy trì tốc độ mua sách cũ. Kết quả, số sách mình chưa đọc trên kệ thành ra khá nhiều. Mình tự “chẩn đoán” nguyên nhân của căn bệnh trì hoãn này là do tâm hồn mình đang dần khô cứng với những thể loại sách “đao to búa lớn”, và rằng “liều thuốc” tốt nhất cho mình bây giờ chính là truyện ngắn hay tiểu thuyết để có thể reset lại tâm trạng bản thân. Mình đặc biệt yêu thích văn học Nhật Bản. Lúc ấy, Socrates In Love là cuốn đã bắt mắt mình, hay đúng hơn là bắt nhịp được tâm hồn mình bởi cái mình cần là một câu chuyện chậm rãi và cảm xúc, đơn giản nhưng vẫn đủ đẹp để làm sự khởi đầu cho một chu kỳ đọc sách mới của bản thân. 

Tóm tắt: Nhân vật chính trong truyện là Sakutaro Matsumoto và Aki Hirose. Saku và Aki là điển hình cho mối tình thời học sinh trong sáng, thanh thuần, từ tình bạn đến tình yêu và là mối tình đầu của nhau. Nhưng rồi chuyện không may xảy đến, Aki bị bệnh; em phải nghỉ học để điều trị. Nằm trên giường bệnh, Aki ước mong mình mau chóng khỏe lại để đi Úc cùng với Saku nhưng rồi kế hoạch không thành vì Aki đã không thể tiếp tục cuộc hành trình. Căn bệnh quái đã ác cướp đi cuộc sống của cô bé 17 tuổi, cướp đi mối tình đầu tiên và mãi mãi của cậu thanh niên Sakutaro. 

Câu chuyện được kể lại theo hồi ức của Sakutaro, từ lần đầu cậu gặp Aki cho đến khi hai người trở nên thân thiết và cùng nhau, họ đã có nhiều kỉ niệm đẹp, đặc biệt là kỉ niệm về những cái “lần đầu”. Câu chuyện chủ yếu chỉ hai người, không có nhiều nhân tố khác ngoại trừ ông nội của Sakutaro cùng hoài niệm về mối tình hơn nửa thế kỷ của ông. Ông nội Saku đã không thể sống bên người mình yêu nhưng chí ít trong một thời gian dài, ông vẫn được sống trong thế giới có cả hai người và biết rằng bà ấy vẫn ổn. Giờ đây, ông lại là chứng nhân cho nỗi đau mất đi người thương của Saku, cháu trai yêu quý của ông. Nỗi đau ấy như truyền đạt những thông điệp và ý niệm tưởng chừng đã rất cũ trong tình yêu, như chính cái tên Socrates của một triết gia Hy Lạp thời cổ đại nay gợi lên những triết lý tình yêu giữa lòng thế giới. 


Câu chuyện có 3 phần, mỗi phần lại có những câu chuyện nhỏ tiếp nối mốc thời gian cho những câu chuyện nhỏ khác. Mọi thứ cứ diễn ra thật chậm rãi, nhẹ nhàng. Dù là cảnh vật hay con người thì trong tầm mắt của Saku, tất cả đều điềm nhiên và tĩnh lặng đến đáng sợ, duy chỉ có nỗi đau và sự mất mát của Saku là in hằn lên trang sách: 

Một cô gái đã biến mất khỏi thế gian này, nhanh đến độ sửng sốt. So với sáu tỷ người trên trái đất, hiển nhiên việc đó chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng, tôi không ở cùng một chỗ với sáu tỷ người ấy. Tôi không ở đó. Nơi tôi đang ở là miền đất mà cái chết của chỉ một người cũng đủ cuốn trôi mọi cảm xúc.

Ai bảo tiểu thuyết chỉ toàn viết điều hư cấu? Mình luôn cho rằng, tiểu thuyết luôn nói lên sự thật bởi nó phản ánh thế giới quan sâu tận bên trong cuộc sống của mỗi người mà đôi khi chính họ cũng không tài nào diễn tả được. Câu chuyện về Saku và Aki rất thật, không phải vì sự thật phũ phàng rằng Aki không chiến thắng được bệnh tật mà nó thật vì những lý giải về cảm xúc rất con người của tác giả qua góc nhìn của các nhân vật mà ông tạo ra. 

Hồi ức về Aki không phải chỉ toàn những nỗi buồn. Thi thoảng, mình lại thấy vui vui khi đọc đến những chi tiết về chuyến đi sở thú được ngồi ăn kế chuồng tinh tinh, hay chuyện Aki bắt trúng ý đồ của Saku khi hai đứa đang “cắm trại” một mình trên đảo. Ham muốn của Saku có thành hay không thì không ai biết, nhưng cách tác giả vẽ ra mối tình học trò ấy vô cùng tự nhiên và trong sáng khiến người ta không chút mảy may nghi ngờ. Sự tinh nghịch xen lẫn e dè của Saku và Aki làm mình không khỏi nhớ lại thời học sinh đã qua và ước rằng giá như có được một cậu Sakutaro cấp ba cho riêng mình. 

Hai cô cậu học trò như hình với bóng, cùng nhau trưởng thành qua thời học sinh nhiều khờ dại và thơ ngây. Cô bé Aki nhỏ nhắn “đỏ dừ mặt” khi phải hát trước lớp trong giờ nhạc lại cũng chính là cô gái điềm đạm và bản lĩnh đọc điếu văn tại lễ tang của giáo viên chủ nhiệm. Cậu nhóc Saku vì muốn lên radio gây ấn tượng với Aki đã bịa ra câu chuyện về người bạn gái bị bệnh nặng, hai năm sau cậu lại một mình thực hiện kế hoạch đưa Aki đi Úc trước sự thật trớ trêu rằng: chính căn bệnh trong câu chuyện trẻ con thời ấy đang bào mòn chút sinh lực cuối cùng của em. 


Ông nội Saku hay nhắc về câu chuyện tình yêu thời trẻ của ông và một người con gái, và rồi ông giao phó cho cháu trai một nhiệm vụ đặc biệt. Saku và Aki từ câu chuyện đấy mà tranh luận rất nhiều về các quan điểm tình yêu, các ý niệm về hạnh phúc hay sự vĩnh cửu,... Những triết lý ấy không hề giáo điều, sáo rỗng mà ngược lại vô cùng chân thực và dễ đồng cảm. Một phần nào đó trong mình cảm thấy có chút liên hệ với suy nghĩ của Aki, đặc biệt là trong chuyện tình yêu của ông nội Saku: “[...] Thời đại khác nhau thì quan niệm cũng khác nhau. Chẳng hạn trong xã hội có chế độ đa thê thì phải luận theo cách khác. Có điều việc thương nhớ một người suốt năm mươi năm trời thì mình nghĩ còn vượt qua cả văn hóa và lịch sử rồi.” 

Suy nghĩ của hai đứa học trò khi đón nhận tình trạng của Aki như được nâng cấp, không phải theo kiểu cao lên mà là sâu hơn về chuyện hôn nhân, chuyện tâm sinh lí thay đổi hay lòng tin về sự tồn tại vĩnh cửu của tâm hồn. Nghe thì to tát thế, nhưng mà thoát ra từ lời của lứa tuổi 16 lại chân thực và dung dị lạ thường. Aki có niềm tin về tâm linh, còn Saku là người thiên về lý tính. Vậy mà, đến cuối cùng, người bám víu vào thiên đường, kiếp sau hay sự tồn tại vĩnh cửu lại chính là Saku. Bởi lẽ thường, khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của con người thì họ đành phải dựa vào thần linh, Chúa Trời và hy vọng vào sự xuất hiện của kỳ tích để giải quyết cho vấn đề mà họ đang phải trải qua.


Mình luôn nghĩ rằng, dù cho hiện tại và tương lai có như thế nào thì tận sâu thẳm trong tim, mỗi người đều cất giữ một “tín ngưỡng” cho bản thân mà không ai có thể chạm đến. Một góc nhỏ cho những niềm tin và kỉ niệm mang lại sự bình yên mỗi khi ùa về. Với Saku, đó là Aki, là bụi tú cầu bên đường ngày ấy, là làn da lấp lánh dưới ánh nắng và trắng muốt trong đêm lờ mờ, là tiếng hát hân hoan khe khẽ khi nấu ăn cho người mình yêu,... 

Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Nếu bạn cho phép thời gian tiếp tục chảy trôi thì nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Tức là, bạn phải tiếp tục sống và bằng mọi giá phải sống thật tốt. Niềm tin về một thế giới sau cái chết không phải là cái cớ để bạn từ bỏ cuộc đời của mình mà hãy tiếp tục sống để có thể nhớ về người đã khuất trên thế giới này. Mình đã từng xem một bộ phim từ rất lâu, tuy không nhớ tên nhưng dường như mình đã “khắc cốt ghi tâm” nội dung mà nó hướng đến: chỉ cần trên thế giới này còn có người nghĩ về bạn, thì bạn sẽ luôn tồn tại; cũng có nghĩa là nếu không còn ai nhớ về người đã khuất thì họ cũng sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này, hoàn toàn biến mất khỏi hai thế giới. Nỗi đau đớn dày vò của Saku đột nhiên làm mình nhớ lại bộ phim ấy (hoặc có thể là trong một cuốn sách nào đó mà mình không thể nào nhớ tên). Và chính Aki cũng khẳng định rằng em sẽ không đi đâu cả, em sẽ mãi bên cạnh Saku. “Những kỉ niệm tựa như mảnh kính vỡ sắc nhọn” rồi cũng hao mòn theo năm tháng và rồi bằng cách này hay cách khác, nó vẫn có thể tiếp tục lấp lánh dưới ánh dương. Aki cũng vậy. Em dừng lại ở tuổi 17 nhưng cả đoạn đời còn lại của những người yêu thương em, em vẫn sẽ luôn tỏa sáng trong tim họ. 

Aki đang nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Aki sắp ra đi, tôi nghĩ. Em ra đi và chỉ để lại những kỷ niệm tựa như mảnh kính vỡ sắc nhọn.

Đối với tôi, sống chỉ có nghĩa là đang hiện diện. Không có tương lai, cũng chẳng có hy vọng nào mở ra cho tôi. Còn quá khứ thì đầy những kỉ niệm đau đớn đến ứa máu mỗi khi chạm tới. Mặc cho máu chảy, tôi vẫn vui đùa với những kỉ niệm. Tôi tự nhủ máu cuối cùng rồi sẽ đông lại và vết thương sẽ đóng vảy. Và rồi liệu có lúc nào tôi không còn thấy đau khi chạm đến những hồi ức về Aki?

Trong lúc quay lại cầu tàu, tôi nhìn thấy một viên sỏi lấp lánh ở mép nước. Tôi nhặt lên, hóa ra đó không phải là một viên sỏi mà là một mảnh thủy tinh bị sóng mài mòn đến độ nhẵn thín. Trong làn nước, mảnh thủy tinh trông như một viên ngọc xanh... [thời điểm bốn tháng sau khi Aki mất]. 


Cá nhân mình thấy, trình tự các câu chuyện đan xen vào nhau như muốn khiến cho người đọc cảm nhận được nỗi đau trước, khi mà vẫn chưa có được nhận thức nhiều về Aki cũng như sự mất mát mà Saku đang phải trải qua. Mạch truyện tựa như một nỗi buồn thực tại bị bỏ lửng ngay những trang đầu, sau đó truy ngược về quá khứ để chứng kiến chuyện tình của hai người rồi dần dần, nỗi đau mà người đọc cảm nhận lúc trước như ngấm xuống từng trang sách và đọng lại ngay lại ngay khoảnh khắc Sakutaro trưởng thành quyết định trút bỏ một phần của Aki mà anh mang theo bấy lâu. 

Gió thổi, những cánh hoa anh đào tan tác, rụng xuống cả chân tôi. Tôi nhìn chiếc bình trong tay mình lần nữa. Một nỗi e sợ mơ hồ vụt qua. Liệu tôi có hối hận không? Có thể. Nhưng lúc này, tôi đang ở giữa một cơn mưa hoa tuyệt đẹp. Tôi chậm rãi vặn nắp bình. Và rồi, không suy nghĩ nữa. Tôi hướng miệng bình lên bầu trời, vươn tay hết cỡ và vẽ thành một đường vòng cung lớn. Đám tro trắng bay trong ráng chiều như bụi tuyết. Lại một cơn gió thổi. Tro của Aki ngay lập tức lẫn vào và biến mất trong những cánh hoa đang tung lên.

Suy nghĩ của Saku dành cho Aki dường như vô tận đến mãi về sau. Aki ngày ấy hồn nhiên và tinh nghịch, không ngại chia sẻ những điều vẩn vơ với “Saku-chan” của em. Tình yêu của họ pha lẫn sự ngây ngô của tuổi học trò với những hành động thể hiện tình cảm vô cùng tự phát và tự nhiên. Mình tin rằng khi yêu, mỗi người đều có cách thể hiện và cảm nhận khác nhau. Quan điểm “yêu là phải nói” nếu áp vào trường hợp của Saku và Aki, liệu nó có đóng một vai trò nào đó không khi mà phát sinh tình cảm giữa hai người vốn đã giản đơn và thuần túy, chẳng cần phải có những câu tỏ tình hay một lời lý giải nào cả. 

Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người có tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn đang lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực của thế giới này không thể đo đếm được?

Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta. Liệu có khi nào linh hồn của Aki sẽ quay trở về đây tựa như cách ấy không?

Khi đọc tiểu thuyết của các tác giả người Nhật, bao giờ cách tả cảnh, cách liên tưởng của họ cũng làm mình mê mẩn. Socrates In Love cũng không phải ngoại lệ. Mình mong một ngày nào đó, bản thân sẽ đủ khả năng để ngắm nhìn khung cảnh xuyên suốt trang sách bằng chính thứ ngôn ngữ cầu kỳ mà tác giả Katayama đã viết nên. 

Lời kết: Các câu chuyện mà tác giả viết ra cốt không phải để nhắm đến đối tượng đọc đặc biệt nào cả, chỉ là trong cuộc sống, tùy vào từng thời điểm của mỗi người mà họ sẽ cần đến những câu chuyện này như chính cách mình tìm đến Socrates In Love. Hoặc chí ít thì mình tự cho là như vậy. Socrates In Love của nhà văn Katayama Kyoichi là những miếng ghép cảm xúc về một câu chuyện tình thời niên thiếu với những hồi ức nhẹ nhàng, tươi vui, đôi lúc lại là sự dày vò và bất lực trước bất hạnh vô tình ập tới. Những triết lý tình yêu được lồng ghép khéo léo, cứ chảy trôi trong mạch truyện một cách tự nhiên mà không cần cố sức để nghiền ngẫm. Kỳ tích không xuất hiện với Aki nhưng cái kết câu chuyện không hề buồn vì mọi người đều đã cố gắng làm tốt mọi thứ trong khả năng của họ, có chăng chỉ là chút tiếc nuối về sự hữu hạn của đời người. Sakutaro dẫu trải qua đau đớn, mất mát giờ đây đã có thể tìm được sự bình yên cho mình. Cơn mưa anh đào nơi sân trường như đang bay ra khỏi trang sách cùng với tiếng gọi tình yêu mãi mãi tuổi 17. 


Review chi tiết bởi: Lam Ngọc - Bookademy

Hình ảnh: Thái Ngân

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

“Hoa tú cầu kìa. Mình thích hoa tú cầu lắm đấy. Khi nào hoa nở tụi mình lại cùng tới đây ngắm nhé,” Aki nói với Saku bằng giọng dịu dàng của người con gái mới lớn. Có lẽ ít ai biết được có một loài hoa tượng trưng cho những cảm xúc ngọt ngào và chân thực nhất đó là hoa cẩm tú cầu. Ngày Aki cho Saku biết loài hoa mà mình yêu thích cũng là ngày tình cảm giữa hai chớm nở. Saku và Aki là cộng sự, là bạn và là người đồng hành cùng nhau suốt thời niên thiếu. Đi cùng với năm tháng, tình cảm ấy lớn lên như cái cách họ trưởng thành. Tình cảm của họ không cao trào hay kịch tính, nó êm dịu như cách chúng ta ngắm nhìn hoa cẩm tú cầu mà mãi vẫn không chán. Cũng như màu sắc của hoa tú cầu, tình cảm của Aki và Saku cũng trải qua nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau: rộn ràng và chân thành như tú cầu màu hồng, hi vọng và may mắn như tú cầu màu xanh, non nớt và trong sáng như tú cầu màu trắng, chung thủy và bền vững như tú cầu màu tím. Tác giả dường như muốn đưa cuộc tình của họ bay cao, bay xa hơn đến bến bờ hạnh phúc. Tôi thấy được bản thân mình ngay trong câu chuyện của Aki và Saku bởi lẽ đời học sinh hiếm có ai đêm đêm không mơ về bóng hình một ai đó cả. Người ta nói rằng tình yêu thời học trò là tình yêu đẹp nhất bởi nó không toan tính, không vụ lợi. Chúng ta không ngần ngại trao đi trao đi tình cảm chân thành nhất của bản thân mình.Như hoa tú cầu, dẫu chỉ là một phần tử nhỏ trong khu vườn rộng lớn của thế giới, nhưng nó vẫn trao đi hương sắc cho đời dù chẳng biết sắc hương này sẽ lan tỏa trong nhà hay tiêu tán nơi phố chợ. Nhưng dù có đẹp đến đâu đi nữa, số phận chung của hoa là trở về với đất, với cội nguồn sinh ra mình. Aki đẹp thật, vẻ đẹp của người con gái thanh thoát và dịu dàng. Ngày Aki ra đi, Saku chỉ biết bất lực đứng nhìn bởi căn bệnh máu trắng quái ác đã cướp đi cô gái của cậu. Aki đi để lại cho Saku khoảng trống vô định vì cuộc đời cả hai vốn gắn kết với nhau như những phần tử nhỏ trong cả hoa tú cầu. Thật khó khăn để Saku chấp nhận sự thật rằng cậu mất đi người con gái mình yêu nhất ”Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực thế giới này không thể đo đếm được?” Không ai có thể tin rằng tình cảm tuổi 17- độ tuổi của Aki và Saku lại sâu sắc đến thế. Cũng không người nào nghĩ mối tình đầu của Saku kết thúc theo cách mà chúng ta không ai mong đợi. Dù tan biến theo mây gió, Aki vẫn luôn sống mãi trong trái tim Saku và độc giả.

Đông chi dạ, Hạ chi nhật. Bách tuế chi hậu Quy vu kỳ thất. (Kinh thi) Qua bao ngày hạ lê thê, những đêm đông đằng đẵng, em cứ an nghỉ nơi đây. Trăm năm nữa qua đi, rồi ta cũng sẽ tới nơi đây nằm cạnh em. Hãy bình yên chờ ngày đó tới. Có những tình yêu thoáng chốc đến, có những con người thoáng chốc ở cạnh nhau và rồi cũng như mây trời, bãng lãng chia xa. Thế nhưng cái ngắn ngủi khoảnh khắc bên nhau ấy lại ghim tận sâu tâm can của người ở lại. Người ra đi yên ổn, bình lặng bên kia thế giới, còn ta ở lại nơi đây, sống với nỗi nhớ nhung tới tận cuối đời. Hoặc giả, chẳng có thế giới bên kia thì ta lại đang sống nốt cho người, đau giùm người trước nỗi đau tàn ác của cái chết. Hay là người đang sống? Sống vĩnh viễn trong tâm can ta. Ta muốn cùng người, ở cạnh cho tới khi ta và người cùng là nắm tro tàn. Tình yêu của Aki và Saku tựa như tử đinh hương trong nắng mai. Trong trẻo, tinh khôi và cả những e ấp ban đầu. Những rung động chớm nở của những cô cậu mới lớn, trong sáng và đáng yêu nhường nào. Trong sáng tựa như những giọt sương đọng trên sắc tím ngọt ngào cánh tử đinh hương mà dường như chỉ cần một động chạm nhỏ nhoi cũng khiến chúng tan đi trong không gian. Cái chạm tay đầu, nụ hôn đầu, những cử chỉ ân cần, ánh mắt dõi theo nhau, những dòng cảm xúc trong nhật kí trao đổi, những khi chung đường cùng cái chạm nhẹ lên má lúc chia xa… Những lần đầu tiên của thương yêu đều bao phủ trong sự e thẹn nhưng rất đỗi ngọt ngào. Cả hai cứ thế cạnh nhau, họ lắng nghe nhau nói, họ cảm nhận nhịp đập trái tim nhau. Saku đã yêu Aki trong bình yên như thế, trái tim, tâm trí Saku dường như giây phút nào cũng chỉ nghĩ đến hình dáng mảnh mai, nụ cười, ánh mắt Aki. Tình yêu học trò vốn dĩ đẹp không chỉ bởi những cái lần đầu tiên, nó đẹp bởi tất cả những xúc cảm chân thật. Không toan tính, không nghĩ suy, không có sự xáo động của cuộc sống xô bồ. Và nó còn đẹp chính vì nó bộc phát, nông nổi và ngây ngốc. Một gã khờ mỉa mai kẻ khác sến súa ấy vậy mà lại gửi đi bức thư tự bịa cùng bài hát người mình yêu thích nghe tới sóng radio. Một gã khờ tự ghen với chính mình vì đã có được cô gái mà bao người để ý. Và rồi… một gã khờ ngây dại, nhung nhớ, chán chường, tuyệt vọng khi người mình thương mãi mãi không còn trên thế gian. Chắc chẳng bao giờ gã khờ ấy có thể lãng quên được hương lá rụng trên môi của nụ hôn đầu, mùi hương ngọt ngào, dễ chịu từ Aki, chẳng bao giờ quên được những cảm giác trong sáng nảy nở trong tim mình, chẳng bao giờ thôi được sự mất mát, trống rỗng khi Aki ra đi. Tất cả chẳng có nghĩa lí gì khi Aki đã không thể nhìn thấy nữa rồi, dù nơi đây hay là đâu đi nữa, mất Aki, nó cũng chẳng là đâu cả. Mọi thứ đã hóa hoang mạc vì chính Aki, người mang ngọn gió sự sống cho Saku đã trốn chạy đến nơi tận cùng thế giới. Aki sẽ mãi là Aki tuổi mười bảy, chỉ còn mình Saku phải bước đi trên thế giới này. Một mình. Chỉ bốn tháng thôi, chuyện xảy ra chỉ trong khoảng thời gian chuyển mùa ngắn ngủi. Một cô gái đã biến mất khỏi thế giới này, nhanh đến độ sửng sốt. So với sáu tỷ người trên trái đất, hiển nhiên việc đó chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng, tôi không ở cùng một chỗ với sáu tỷ người đó. Tôi không ở đó. Nơi tôi đang ở là miền đất mà cái chết của chỉ một người cũng đủ cuốn trôi mọi cảm giác. Aki không còn. Và cả Saku tuổi mười bảy với tình yêu chân thành cũng không còn nữa. Thật đau buồn khi cả Saku và ông nội Saku chẳng thể ở cạnh người mình yêu đến tận cuối cùng, nhưng chẳng sao hết khi mà họ đã gắn linh hồn mình vĩnh viễn hòa vào linh hồn người kia. Cháu cũng vậy thôi, Sakurato ạ. Cháu đang chịu đựng thay phần con bé. Con bé chết rồi nên cũng không thể đau buồn cho cảnh ngộ của chính mình. Vì thế mà cháu đang đau buồn thay cho con bé. Nói cách khác, cháu đã thế thân cho con bé trong cảnh ngộ đau buồn này. Và như thế, chẳng phải cháu đang sống thay cho con bé sao? Sự e ấp, mỏng manh của tử đinh hương khiến người ta nảy sinh lòng rung động nhưng những cánh tử đinh hương mong manh từ từ tan vỡ, rơi vào hư vô càng khiến người ta lưu luyến, day dứt mãi không thôi. Những cánh hoa đã vỡ tan nhưng sắc tím tinh khiết, mảnh mai sẽ quấn lấy ánh mắt, quấn lấy từng hơi thở, từng nhịp đập con tim của chàng trai thuở xưa. Saku sẽ bước tiếp quãng đời của mình, rồi sẽ có gia đình, rồi thời gian sẽ làm Saku già nua, làn da sẽ nhăn nheo, sẽ trở nên chậm chạp nhưng nỗi nhớ nhung về một tình yêu vẫn luôn khắc sâu, vẫn sẽ luôn trong trẻo như thuở ban đầu.

Khép lại cuốn sách, tôi băn khoăn với hai loại nỗi đau. Một là, nếu phải chứng kiến người mình yêu thương xiết bao, muốn ôm ghì xiết bao tưởng như chẳng thể sống thiếu được, dần dần vĩnh biệt cuộc sống, tôi phải gánh vác nỗi đau ấy thế nào đây? Hai là, nếu sau nhiều năm nhìn lại tôi vẫn sống tốt, yêu thêm một ai, và giờ bước đi ngang qua kỷ niệm về một người mình từng không thể sống thiếu, tôi có gánh vác niềm đau ấy được không? Truyện mở đầu với Sakutaro và những giọt nước mắt. Ấy là ta biết trong chuỗi-hiện-tại-mất-Aki Saku-chan đang bàng hoàng ra sao. Mọi thứ trên đời lướt qua mà mất đi tất thảy thanh âm, mùi vị. “Ngày cũng như đêm với những khoảng trống trong lòng”. Không tiếng nói, nụ cười, không ánh mắt, rung động. Người ở lại gánh vác phần người ra đi. Nối liền tiếp đó là chuỗi-hiện-tại-có-Aki với những tháng ngày hồn nhiên, như mạch nước trong vắt lặng lờ trôi, người ta có thể vô tình thảy vào một hai miếng rác, nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ thuần khiết và thanh sạch vốn có. Nhưng những ngày ấy không thể mãi mãi bình lặng mà trôi qua, chuỗi-hiện-tại-có-Aki vấp phải chướng ngại to đùng: bệnh máu trắng. Tự hỏi nếu mình là Sakutaro, tôi có đủ bình thản mỗi lần đối diện với người yêu trong tình huống bi thương như thế, có đủ tỉnh táo để vạch ra kế hoạch chạy trốn cho cả hai, có đủ dũng cảm để hoàn thành từng bước một và đứng vững đến phút sụp đổ cuối cùng? Nghĩa là, tôi có thể yêu ai đó đủ nhiều để vượt qua đau thương của bản thân mà làm tất cả cho giây phút cuối đời của họ? Sau rốt, chuỗi-hiện-tại-không-Aki khép lại cuốn sách với tinh thần nhẹ nhàng nhưng lại gây cho tôi một cơn choáng váng. Tự hỏi nếu mình từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm như Sakutaro, từng mong muốn tương lai mãi sau luôn có người đó sóng đôi, từng xem người đó như sinh mệnh mà cam tâm gánh vác sức nặng của cuộc đời, rồi người đó ra đi để lại ta với những tháng ngày trống hoác không gì khỏa lấp được, và mười hay hai mươi năm sau, khi đau đớn nhất cuối cùng rồi cũng qua, ta có nguôi ngoai được bi thương trong lòng? Nghĩa là, yêu một người sâu đậm như thế và đớn đau như thế để cuối cùng chỉ còn phù du, tôi có đủ can đảm để làm một điều như thế? “Đông chi dạ, hạ chi nhật Bách niên chi hậu, quy vu kỳ thất” “Đêm đông cho tới ngày hè Sau trăm năm nữa cũng về nơi đây” Phải chăng khởi nguồn của yêu thương là bi thương, đi qua hành trình cần nhiều dũng cảm, và đoạn kết câu chuyện là lòng bao dung? Bao dung để mãi sống vì nhau, sống vì nhau để có thể bắt đầu một cuộc đời khác trên một hư-vô-yêu-dấu? Dẫu bi thương mặc lòng, yêu thương là một hành trình kỳ diệu mà trên đó ta không biết trước được mình.

Một cô bé 16 tuổi mắc bệnh máu trắng, luôn khát khao được đặt chân tới nước Úc xa xôi. Một cậu bé 16 tuổi đã làm tất cả để biến nguyện ước của cô bé thành hiện thực, nhưng không thành. Dang dở, đau thương, tuyệt vọng, nhưng người ở lại vẫn phải tiến về phía trước, dù quá khứ có đớn đau, nghiệt ngã. Bi kịch tình yêu, bi kịch tuổi trẻ Trước hết, cần phải khẳng định rằng Socrates in love thật sự là một tác phẩm viết về tình yêu thuần túy. Thứ tình yêu tuổi trẻ, tuổi học trò với đủ đầy những cung bậc cảm xúc ngây ngô, vụng dại, đam mê, sợ hãi, tò mò cùng cả sự liều lĩnh, sẵn sàng bất chấp tất cả… Nhưng đến cuối cùng, câu chuyện tình yêu trong Socrates in love không phải một chuyện tình màu hồng, dành cho những tâm hồn muốn tìm đến sự dễ dãi, đọc xong rồi quên luôn; càng không phải cuốn sách dành cho những ai yêu thích các tác phẩm tiết tấu nhanh, mạnh, dồn dập, plot twist liên tục. Bởi Socrates in love được tạo dựng lên từ chữ bi thao thiết mang tính truyền đời, là bi kịch tình yêu và bi kịch tuổi trẻ của những dở dang không thành, của những cố gắng đi vào ngõ cụt và của những yêu thương rất nhiều nên khi chia xa, lại càng đau thấu tới tận tâm can. Đó là câu chuyện đọc để cảm nhận từng đau thương qua mỗi lời văn, câu kể được xuất phát từ một người kể chuyện, xưng “tôi” tự kể lại vết thương cậu từng trải qua. Để độc giả nhận ra, từ ngôi kể thứ nhất ấy, ta như chạm được tới và đau cùng một nỗi đau với chính nhân vật. Bằng lối kể chuyện liên tục đan xen hai mảng thời gian: thời gian thực tại – thời gian kí ức, tác giả Katayama Kyoichi đã dẫn dắt độc giả lần lượt đi từ không gian này tới không gian kia. Đó là không gian quá khứ, không gian tâm tưởng bàng bạc trải rộng suốt hai năm, từ năm lớp 8 đến năm lớp 10 khi cậu bé Sakumoto nhớ lại những ngày cậu còn ở bên cô bạn gái Aki. Không gian đấy kéo dài từ lớp học tới ngoài lớp học, từ căn nhà của ông nội Sakumoto tới bệnh viện Aki điều trị. Và không gian trong Socrates in love còn là không gian tâm thức hiện tại, khi Sakumoto co mình lại vào nỗi đau khôn nguôi không dứt ngày Aki không còn trên cõi đời. Đan xen liên tục hai mảng không – thời gian khác nhau, quá khứ êm đềm, tươi đẹp, hồn nhiên, trong sáng bao nhiêu thì hiện tại u ám, buồn thương bấy nhiêu, tác giả đã thực sự tái hiện và khắc sâu nỗi đau của một cá nhân vào trái tim độc giả. Bên cạnh lối kể chuyện lớp lang, đan xen như những móc xích sự kiện ký ức cùng tình tiết thực tại; ở Socrates in love, tác giả Katayama Kyoichi còn sử dụng liên tiếp những chi tiết mang tính dự báo trước cho đoạn kết của câu chuyện. Mối tình dở dang giữa ông nội Sakumoto với người tình thời trai trẻ, hai người yêu nhau không đến được với nhau, hẹn ước thời trẻ dở dang đến nỗi, ông đã phải nhờ cậu cháu trai, đi trộm một phần tro cốt của người phụ nữ ông yêu như níu giữ cuối cùng của ông với mối tình khắc cốt ghi tâm. Chuyện tình ấy, lần nữa lại ứng nghiệm vào người cháu trai 16 tuổi khi Sakumoto – Aki cũng cách biệt đôi bờ sinh tử và cậu bé, cũng giữ một phần tro cốt Aki như giữ lấy một phần tâm hồn cậu đã mất cùng cái chết của người con gái cậu yêu thương. Hay chi tiết năm 15 tuổi, Aki từng đứng lên đọc diễn văn trong đám tang của một người bạn. Và một năm sau, một người bạn cùng lớp khác đã đứng lên đọc diễn văn trong chính đám tang của cô. Ở Socrates in love, rất nhiều sự kiện vừa mang tính điềm báo, vừa mang tính truyền kiếp, cứ vận vào mỗi con người mà trở thành bi kích kéo dài không dứt. Từ đấy mà trở thành liều thuốc thử đầu tiên của một chàng trai khi phải đối diện trước nghịch cảnh, là vấp ngã đầu đời của một con người trước ngưỡng cửa trưởng thành. Bởi thế, bi kịch tình yêu trong Socrates in love còn là bi kịch tuổi trẻ của hai đứa trẻ, một người vĩnh viễn để lại tuổi xuân nơi đất lạnh và một người vĩnh viễn mang theo nỗi đau âm ỉ, dẫu trưởng thành thì đau thương ấy chỉ chìm vào ký ức mà chẳng thể lãng quên. “Không phải bởi buồn đau. Mà bởi khi chào từ biệt giấc mơ hạnh phúc để trở về với hiện thực phũ phàng, ở giữa là một vực thẳm khôn cùng, nếu không trào nước mắt thì chẳng có cách nào vượt qua được. Dẫu đến bao nhiêu lần cũng vậy mà thôi.” Sống trọn đến hơi thở cuối cùng Tràn ngập trong tiểu thuyết Socrates in love là những biến thể khác nhau của cái chết. Bóng hình cái chết lẩn quất trong mọi câu văn, mọi hình ảnh, trong ấn tượng của người còn sống và trong dáng hình người đã khuất. Đó là những cái chết thật sự hiện hữu: người tình của ông nội Sakumoto, người bạn năm lớp 9 hay cả cô bé Aki. Đó là cái chết trong tâm tưởng của Sakumoto khi Aki ra đi khiến cậu chỉ biết khóc vào mỗi đêm vắng. Và cái chết còn được phác họa trong những cảnh sắc tiêu điều trên trang sách: biển tĩnh lặng bủa vây ký ức con người, sa mạc trải dài bất tận dưới ánh nắng chói chang, hòn đảo chết với khu nhà nghỉ bỏ hoang ẩm thấp, bẩn thỉu, không điện, không cách liên lạc với đất liền… “Chúng tôi đã xuất phát từ nơi bốn bề tuyết phủ trắng xóa, giờ chuẩn bị hạ cánh xuống một thành phố đang oằn mình dưới nắng hè rực rỡ.” Nhưng dẫu viết về những bi kịch đau thấu tâm can, dù cảm thức về cái chết vẫn liên tục trở đi trở lại và trở thành một thứ cảm thức ám ảnh, nhức nhối trong Socrates in love thì đến tận cùng, câu chuyện Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới ấy không phải một tác phẩm nhằm hướng người đọc tới sự tuyệt vọng. Mà tác giả Katayama Kyoichi tái hiện bi kịch cái chết để nói chuyện sự sống, lẽ sống và cách sống ở đời. Sống trọn vẹn từng giây từng phút, sống tận lực tận hiến cho tới khoảnh khắc cuối đời, sống có đam mê, có ước vọng và mãi đuổi theo khát vọng kể cả khi sức lực cạn kiệt. Sống trong hôm nay và sống trong ngày mai, sống cho bản thân và sống cho cả phần của những ai đã khuất. Như cách cô bé Aki đã mạnh mẽ chiến đấu với bệnh tật như thế nào. Aki là tạo tác của chữ bi trong tác phẩm. Một cô bé xinh đẹp, hồn nhiên. 16 tuổi, cô bé ấy còn cả tương lai rộng mở phía trước. Nhưng căn bệnh máu trắng quái ác đã như đóng sầm cánh cửa ngày mai của Aki. Em gần như không còn tương lai, em chỉ còn hiện tại là mỗi ngày em đang sống. Nói Aki không buồn, thậm chí không tuyệt vọng trước căn bệnh hiểm nghèo em mắc phải là nói dối. Nhưng chính vì nỗi buồn bủa vây đó mà Aki càng thêm thấu hiểu và trân trọng việc được sống biết bao. Để cho tận tới khoảnh khắc cuối cùng, em vẫn mơ ước và nỗ lực vì mơ ước đấy. Giấc mơ sang Úc mãi là giấc mơ của Aki, nhưng đó lại chính là lời khẳng định cho sự hiện hữu của em với cuộc đời, rằng em đã sống cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy đam mê như thế nào. Đó còn là Sakumoto, người đã đồng hành với Aki và nâng bước cho giấc mơ của em. Trong tiến trình phát triển câu chuyện, Sakumoto là sự hiện diện đầy đặc biệt. Cậu là người kể chuyện, xưng tôi, mọi cảm xúc trong câu chuyện đều được nhìn từ ánh nhìn cá nhân, chủ quan của cậu. Cậu đóng vai trò như một dấu gạch nối, nối kết câu chuyện quá khứ xa xưa giữa ông nội cậu với một người phụ nữ đã khuất, cùng câu chuyện hiện tại giữa cậu với Aki, cả câu chuyện tương lai sau này khi cuộc sống cậu vắng bóng Aki rồi. Nếu Aki là cô bé dám mơ và theo đuổi giấc mơ thì Sakumoto là chàng trai dám biến giấc mơ của Aki thành hiện thực. Cùng Aki, Sakumoto cũng sống những tháng ngày tuổi trẻ không hề hối tiếc: làm những việc chưa từng làm, không buông bỏ kể cả khi biết rằng có thể mọi chuyện sẽ không đạt tới kết quả. Nên với Sakumoto, mất Aki, cậu cũng mất đi một phần tâm hồn. Nhưng cuộc sống vẫn chảy trôi không ngừng, con người không thể mãi chìm đắm vào tuyệt vọng. Sakumoto đứng dậy từ đau thương để sống tiếp phần của cậu và thay phần Aki, cảm nhận thế giới. “Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Tôi đã định mang theo nó suốt cuộc đời mình. Nhưng, hẳn là tôi không cần làm vậy nữa. Thế giới này luôn có khởi đầu và kết thúc. Aki ở cả hai nơi ấy. Tôi bỗng cảm thấy như thế là đủ.” Đi từ bi thương đến hi vọng, Socrates in love đã vượt qua ranh giới của câu chuyện tình yêu tuổi học trò, mà trở thành câu chuyện của tình yêu cuộc sống như vậy đấy. Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới, tiếng gọi cuộc sống từ sâu thẳm tâm hồn Socrates in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới, tên tác phẩm thật sự rất gợi và mang nhiều ý nghĩa ẩn dụ. Đó có thể là tiếng gọi của Sakumoto hướng tới Aki khi cậu cùng gia đình Aki mang tro cốt cô bé tới rải ở một “thảo nguyên vàng úa” tại nước Úc xa xôi. Đó có thể là tiếng Sakumoto gọi Aki vào giây phút cậu nhận ra, Aki đang sống giữa hai bờ khởi đầu – kết thúc rồi rải lọ tro của cô theo cơn gió bay theo những cánh hoa anh đào. Và nếu coi mỗi con người là một tiểu vũ trụ, thì tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới cũng là tiếng gọi tình yêu từ trái tim, tâm hồn vang vọng. Nhưng dù mang ý nghĩa thế nào, thì Socrates in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới vẫn là tiếng gọi yêu đời, yêu sống tới cuồng nhiệt của những con người dám sống và yêu hết mình.

Socrates in Love (tựa Tiếng việt: Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới) là cuốn sách nổi tiếng nhất của nhà văn tài hoa Nhật Bản Katayama Kyoichi. Tác phẩm giống như một con đường thẳng tắp, không quanh co khúc khuỷu, càng không lên xuống gập ghềnh, khiến người ta có cảm giác, nếu cứ đi mãi, hẳn sẽ chạm tới đường chân trời. Nhưng vẫn dư sức để cuốn hút độc giả vào vùng đất của một tình yêu đẹp đến ngưng thở, nơi cái chết đau thương nhất cũng để lại dư âm dịu dàng. Đó là câu chuyện tình buồn giữa Sakutaro và Aki. Tình cờ được xếp chung lớp từ năm lớp Tám, lại cùng được phân công làm cán sự nam và cán sự nữ đại diện cho lớp, một sợi dây vô hình đã dần dần được hình thành, gắn kết Sakutaro và Aki. Aki là một cô bé xinh xắn, học giỏi, khá ngoan ngoãn và hiền lành. Trong khi đó, Sakutaro đúng kiểu một cậu học trò mới lớn, hơi hiếu động và nghịch ngợm, thích nghe nhạc Rock và học kiếm đạo. Cứ tự nhiên như một dòng chảy, họ dần trở nên thân thiết, thi thoảng cùng nhau leo núi, thi thoảng sẻ chia những quan điểm lạ lẫm, thi thoảng về cùng khi tan học… Rất nhiều thi thoảng ấy trở thành những điều thân thuộc, là dấu hiệu của tình yêu đầu đời mà khi đó những người trong cuộc còn chưa ý thức được. Có lần, Sakutaro đặt bút viết bưu thiếp yêu cầu một bài hát tặng Aki trong một chương trình radio đặc biệt đêm Giáng Sinh. Cậu rất muốn tấm yêu cầu của mình được chọn nên viết nội dung thật cảm động: cô gái trong bưu thiếp mắc bệnh máu trắng. Song, cuộc đời thật lắm sự tình cờ, năm cuối cấp III Aki được chẩn đoán mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Tóc cô bé rụng gần hết, người ngày một gầy đi, đúng y như những gì Sakutaro đã từng viết năm nào. Căn bệnh tiến triển khá nhanh chóng, khiến cho sức khỏe của Aki giảm sút rõ rệt. Ước mơ được chạm đến nước Úc xinh đẹp mà cô hằng nung nấu trở nên xa xỉ. Sakutaro lên kế hoạch để có thể thực hiện mong ước ấy của Aki. Nhưng khi chỉ còn vài phút nữa sẽ lên máy bay, cô bé đột nhiên chìm vào một cơn mê sâu, và mãi mãi dừng lại ở tuổi 17. Để lại Sakutaro – bước tiếp, chỉ một mình. Ngay từ những dòng mở đầu câu chuyện, tác giả đã chấm những giọt buồn phảng phất vào không khí của chuyện bằng cái chết của Aki. Khi ấy, Sakutaro cùng bố mẹ của Aki đã đặt chân tới Úc, những mong có thể đem tro cốt của cô bé rải ở mảnh đất này. Tiếp sau đó, câu chuyện được kể bằng cách đan xen giữa những kỉ niệm của quá khứ với thực tại, giữa một thế giới có Aki và một thế giới không còn bóng hình của cô bé nữa. Quả thực, cuộc sống bên cạnh người mà chúng ta thương yêu tưởng như bao giờ cũng vội vã trôi đi. Với Sakutaro “Sống đơn độc đương nhiên cảm thấy cuộc đời là những chuỗi ngày dài và buồn tẻ, nhưng nếu được ở bên người mình yêu thương, thì chỉ thoắt cái người ta đã tới ngã ba đường rồi.” Và khi những ngày Aki bên cậu biến mất cùng tờ lịch cũ “Với tôi, tất cả đều trông chẳng khác gì sa mạc – dù có là những cánh đồng xanh ngát và bạt ngàn núi non hay biển khơi lấp lánh, đương phố tấp nập người qua kẻ lại cũng thế thôi. […] Aki chết rồi, và cả thế giới đã biến thành hoang mạc. Em đã trốn chạy, trốn chạy đến nơi tận cùng thế giới, tận cùng của tận cùng. Khi đuổi theo em, gió và cát xóa nhòa dấu chân tôi.” Thế giới nội tâm của những nhân vật trong truyện, dưới ngòi bút đầy tinh tế và sâu sắc của Katayama Kyoichi, hiện lên vô cùng sống động và chân thực. Người ta có thể cảm nhận rõ ràng từng mảnh xúc cảm đằng sau lớp lang của những con chữ. Tình yêu trong sáng, thuần khiết và bền bỉ tràn ngập khắp các trang sách, và câu chuyện tình buồn chắc chắn sẽ ám ảnh bất kì ai. Và rồi, sau tất thảy, cuốn sách sẽ truyền cho độc giả những khao khát yêu và được yêu, cũng như niềm tin vào tình yêu đích thực vẫn tồn tại trên đời. Những góc nhìn mới về sự sống và cái chết cũng sẽ được mở ra, chẳng hạn như: “Cái chết giống như một con đường trắng xóa trải rộng thẳng về phía trước rồi mất hút vào một khoảng không sáng lòa xa tít, không ai biết đi tiếp sẽ là gì. Có người nói chết là hư vô, nhưng chưa người nào thực sự thấy nó cả. Chết, chính là như vậy đấy.” Không gian của truyện trong trẻo, vương một nỗi buồn man mác với cái kết trắc trở. Tất cả e thẹn, băn khoăn, thậm chí lời tỏ tình non nớt, ngượng ngùng đều chỉ là quá khứ – một quá khứ tưởng như thật xa mà cũng như thật gần, vì Aki đã đi rồi, bệnh ung thư đã đoạt mất Aki của Saku, và còn lại, là hồi ức của một trái tim yêu, của tiếng gọi tình yêu còn đang vang vọng trong cuộc sống.

Đây không phải cuốn sách nói về sự kiên cường chống chọi với cái chết của cô gái mười bảy tuổi. Đây là một câu chuyện tình yêu, là tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới của Sakutaro hướng về Aki của anh! Cách tình cảm giữa Aki và Sakutaro nảy nở cũng tự nhiên như cái cách mà hai người họ có mặt trên đời. Đó không phải là thứ tình yêu sét đánh, mà là kiểu mưa dầm thấm lâu. Mối tình của Sakutaro và Aki bắt rễ từ những sự việc đơn giản nhất: học chung một lớp, cùng là ban cán sự, cùng nhau đi thăm bạn ốm, cùng tập một vở kịch... Một mối tình rất đỗi ngây thơ và hẵng còn đơn giản, ngay cả khi bạn có gọi đó là tình yêu đi nữa thì cũng không thể che giấu được dấu vết trẻ con. Tôi không sống cùng thời với Aki và Sakutaro, cũng không sống ở Nhật. Nhưng câu chuyện giữa họ vẫn đưa tôi quay về cái thời mà ta ngại trực tiếp nói ra những lời nhắn gửi yêu thương nên phải gửi qua một kênh radio dưới một cái tên viết tắt hay hoàn toàn bí mật. À, với Aki thì nó không hoàn toàn lãng mạn như thế, bởi vì bản nhạc cùng lời nhắn sến sẩm phát trên radio chỉ là một trò trả đũa vớ vẩn của Sakutaro cho những rắc rối mà cô bạn dễ thương vô tình mang lại. Lúc đó họ còn chưa trao cho nhau những tia nhìn đặc biệt. Chỉ sau sự kiện này cậu mới bắt đầu coi Aki như một người bạn khác giới. Lời nhắn bịa đặt lâm li một cách nhảm nhí của Sakutaro để được lên sóng đó đã bện sợi dây đầu tiên kết nối họ lại với nhau, và nghiệt ngã thay khi nó cũng vô tình trở thành một sự tiên đoán cho một cái chết chẳng ai ngờ tới. Tôi thích cái cách Katayama Kyoichi tái hiện mối tình học trò này. Nó chậm rãi, hồn nhiên và trong sáng quá. Những điều cô cậu trải qua bên nhau đều rất đỗi đời thường. Cuốn nhật kí trao đổi của riêng hai người tới những chiều đi học về bên nhau thấy con đường sao ngắn một cách đáng ghét; nỗi ghen tuông của cậu bé mới lớn khi cô bé của mình được những kẻ khác chú ý; những cuộc trò chuyện nhỏ, cùng nhau trao đổi cái nhìn về mọi việc xung quanh từ vẩn vơ như việc đặt những cái tên tới to tát như lập gia đình, từ mơ mộng như sự luân hồi tới hàn lâm như thuyết tiến hóa... Như thể thế giới này chẳng có gì là đáng kể khi hai người bước bên nhau nữa cả. Cứ thế họ trải qua những năm tháng học trò ấy - không tính toan, không vụ lợi. Chỉ có sự chân thành với nhau là tồn tại. Chỉ có tình cảm mơ hồ ấy là thật. Trong một câu mà có cả “mơ hồ” và “thật” thì nghe rõ thật mâu thuẫn, nhưng chẳng làm sao tôi nghĩ khác đi được khi giữa họ chưa bao giờ có một câu tỏ tình. Không “tớ thích cậu” hay “tớ yêu cậu”. Họ kết đôi như một điều hiển nhiên và không cần tới bất cứ lời hoa mĩ nào làm con dấu khẳng định. Tự nhiên tôi nhớ tới thời học sinh của mình. Yêu đương với chúng tôi luôn là một thứ xa xỉ, “thích” nhau thôi đã là một sự kiện to tát lắm rồi. Thế mà có một lần một cậu bạn lớp tôi quay sang nói với cô bạn cùng bàn “Sau này nếu tớ có hôn ai, cậu sẽ là người đầu tiên nhận!”, làm cô ấy đỏ bừng mặt. Còn Aki và Sakutaro với đặc thù nền văn hóa của đất nước mình còn tiến xa hơn thế nữa. Họ hôn nhau thật chứ chẳng nói suông như cậu bạn kia. Đó là buổi tối trong sân ngôi đền sau sự kiện “trộm mộ”, sau khi nói vài chuyện vu vơ, nụ hôn đến tự nhiên chẳng chút gì khiên cưỡng. Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng và đơn giản, nhưng chẳng thiếu hương vị hay cơn xúc cảm dâng đầy ắp đến đỉnh đầu, đến nỗi Sakutaro chẳng còn phân biệt nổi mùi lá rụng là mùi hương tỏa ra từ Aki hay từ đống lá rụng được vị tu sĩ đốt lên ban nãy nữa. Trẻ con, đúng là trẻ con kinh khủng, và quá đỗi đáng yêu. Nếu bạn biết những bức họa quen thuộc về bầu trời đầy sao của Kagaya thì ừ, những hình ảnh tôi đang tưởng tượng ra trông cũng tượng tự như thế đấy! Bạn có thể cho rằng tôi hơi mộng mơ, hay thậm chí là không được bình thường cho lắm, nhưng sự thật là tôi đã dành một tình cảm, niềm tin lớn vào câu chuyện này, vào tình yêu niên thiếu này của hai nhân vật này. Đến nỗi mà tôi thấy cũng chẳng sao nếu họ vào khách sạn tình nhân và làm chuyện-mà-ai-cũng-hiểu-là-chuyện-gì-đấy (dù đến cuối cùng thì họ không làm). Đến nỗi mà nếu họ có lại làm chuyện đó trong căn phòng khách sạn bỏ hoang trên đảo thì cũng vẫn không sao cả. Đến nỗi mà bóng dáng trắng muốt của Aki khỏa thân dưới ánh trăng kì ảo khiến Sakutaro phải ngỡ ngàng cũng toát lên một vẻ thần tiên thoát tục, như thể không thể bị vẩn đục bởi bất cứ dục vọng nào. Và tiếng hát khe khẽ của Aki đêm đó, và cả trò đố chữ toàn những từ khó đỡ của Saku-chan cũng khiến lòng tôi khe khẽ reo vui. Có một ngọn lửa nào vừa nhen lên thật ấm áp trong căn phòng trên hòn đảo hai người đó. Thế mà số phận ác độc đã cướp Aki đi, trớ trêu thay lại chính bằng căn bệnh máu trắng Sakutaro bịa ra trong mẩu tin nhắn cậu dùng để trêu trọc cô năm đó. Cho dù cô bé đã chiến đấu kiên cường, cho dù Sakutaro đã nỗ lực tìm cách chữa bệnh cho cô, mối tình họ vẫn mãi thành dang dở, trước khi Aki kịp hoàn thành ước mơ một lần đặt chân lên nước Úc đã từng bị trì hoãn do bệnh tật... Cái tên Aki nghĩa là “Kỉ Phấn Trắng” chứa đựng ước nguyện của bố mẹ rằng cô sẽ lớn lên và phát triển mạnh mẽ phút chốc trở nên quá xa vời. Lời hứa cùng nhau ngắm tú cầu khi hoa nở của Aki và Sakutaro sẽ không bao giờ hoàn thành được. Tử thần không cho họ đi tới cuối con đường. Sakutaro sẽ tiếp tục lớn lên, già đi. Còn Aki đã mãi mãi dừng lại ở tuổi mười bảy! Tôi vẫn nhớ cái đêm cách đây gần chục năm, khi người thân của tôi qua đời ở bệnh viện. Bố mẹ không có nhà, bốn anh chị em nằm ôm nhau khóc. Đầu tôi quay cuồng một ý nghĩ: không thể tin được, từ nay sẽ không bao giờ còn được gặp lại người đó nữa. Những năm sau, thấy thêm những chuyến đi xa khác, thấy người ta đau khổ vật vã ít hay nhiều rồi cũng quay trở lại dòng đời thường nhật, tôi hiểu rằng quen với sự mất mát là cách để cuộc sống tiếp diễn. Nhưng làm quen không phải là sự đoạn tuyệt. Thảng hoặc bóng hình đó vẫn sẽ quay lại, làm một sợi dây gắn kết ta với quá khứ. Dây dù vô hình mỏng mảnh nhưng chẳng dễ đứt đâu! Gió thổi, những cánh hoa anh đào tan tác, rụng xuống cả chân tôi. Tôi nhìn chiếc bình trong tay mình lần nữa. Một nỗi e sợ mơ hồ vụt qua. Liệu tôi có hối hận không? Có thể. Nhưng lúc này, tôi đang ở giữa một cơn mưa hoa tuyệt đẹp. Tôi chậm rãi vặn nắp bình. Và rồi, không suy nghĩ nữa. Tôi hướng miệng bình lên bầu trời, vươn tay hết cỡ và vẽ thành một đường vòng cung lớn. Đám tro trắng bay trong ráng chiều như bụi tuyết. Lại một cơn gió thổi. Tro của Aki ngay lập tức lẫn vào và biến mất trong những cánh hoa đang tung lên. Tro cốt đã theo những cánh anh đào cùng gió bay tới nơi nào rồi, hình bóng mười bảy tuổi và mối tình kéo dài suốt thời niên thiếu kia sẽ còn trở lại trong Sakutaro bằng những kỉ niệm, và trong tôi bằng những áng văn xinh đẹp như bầu trời sao lấp lánh. Tôi đã hiểu rõ sự ganh ghét khi rõ ràng khi ngấm ngầm mà bọn con trai trong lớp dành cho mình. Không chỉ vậy, tôi thậm chí còn ghen với chính bản thân mình. Ghen tị vì mình may mắn quá đỗi mà dễ dàng được ở bên Aki nhiều như thế, ghen tị vì mình được cùng em trải qua những khoảnh khắc tươi đẹp nhất, và trái tim tôi quặn lại khi nghĩ về điều đó. Sống cô độc đương nhiên cảm thấy cuộc đời là những chuỗi ngày dài và buồn tẻ; nhưng nếu được ở bên người mình yêu thương, thì chỉ thoắt cái người ta đã tới ngã ba đường rồi. Aki chết rồi, và cả thế giới đã biến thành hoang mạc. Em đã trốn chạy, trốn chạy đến nơi tận cùng thế giới, tận cùng của tận cùng. Khi đuổi theo em, gió và cát xóa nhòa dấu chân tôi. Tôi đã từng nghĩ nơi này mới đẹp làm sao. Nhìn thứ gì tôi cũng cảm thấy hết sức độc đáo và mới mẻ. Đó là vì những thứ đó, tôi đã cùng ngắm với Aki, thay cho Aki. Còn giờ đây dẫu có nhìn gì tôi cũng không còn cảm xúc. Rốt cuộc, tôi nên ngắm nhìn cái gì ở nơi đây nữa chứ? Đối với tôi, sống chỉ có nghĩa là đang hiện diện. Không có tương lai, cũng chẳng có hy vọng nào mở ra cho tôi. Còn quá khứ thì đầy những kỷ niệm đau đớn đến ứa máu mỗi khi chạm tới. Mặc cho máu chảy, tôi vẫn vui đùa với những kỷ niệm. Tôi tự nhủ máu cuối cùng rồi sẽ đông lại và vết thương sẽ đóng vảy. Và rồi liệu có lúc nào tôi không còn thấy đau khi chạm đến những hồi ức về Aki? Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người có tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn đang lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực của thế giới này không thể đo đếm được? Nếu Haruki Murakami hấp dẫn tôi bằng cách nhốt người ta vào thế giới ảo ảnh khó tìm lối ra, Banana Yoshimoto hấp dẫn tôi bằng thế giới của sự lập dị quyến rũ, thì Katayama Kyoichi hấp dẫn tôi bằng sự giản dị và nỗi buồn riêng. Có thể câu chuyện này quá buồn bã, quá u tối đối với bạn. Với tôi, buồn bã: phải. Nhưng u tối thì không. Ngược lại tôi thấy nó thật đẹp đẽ, tinh khôi. Cho dù Aki đã không còn, phần đời khi cô ấy còn sống lại bừng sáng lấp lánh, chẳng gợi một chút nào tuyệt vọng. Không đâu, tất cả hoàn toàn nhẹ nhõm và thảnh thơi khi Aki bay lẫn vào những cánh hoa đào buổi chiều đó. Trái Đất vẫn quay những vòng mải miết, đêm ngày luân phiên chưa từng ngừng lại. Nếu là tôi của ngày trước, tôi sẽ say mê những pha rượt đuổi hồi hộp, những mật mã xoay tròn bí ẩn, những câu chuyện nhiều nút thắt và kết thúc trong vui vẻ... Tôi của hôm nay vẫn vậy, nhưng cũng sẽ vui lòng với những dòng văn trôi chầm chậm và lãng đãng buồn. Vì nỗi buồn cũng hàm ẩn trong mình vẻ mĩ lệ khác biệt! À nhân thể, nếu bạn có đọc câu chuyện nhỏ này, hẳn không thể nào không ấn tượng với nhân vật ông nội của Sakutaro. Ông đã có một mối tình đầu sâu đậm, không thể quên được. Đó không phải bà Sakutaro. Đó là một cô gái khác. Họ không đến được với nhau vì sự ngăn cản của bố cô gái. Rất rất nhiều năm đã trôi qua, hai người đều đã con cháu đề huề, nhưng tình yêu đó chưa khi nào phai nhạt. Mong ước được ở bên người thương thời trẻ vẫn cháy bỏng mãnh liệt trong ông, và dẫn đến một hành động tôi không thể nào tưởng tượng được. Với sự giúp đỡ của Sakutaro, ông cất công đào trộm mộ bà chỉ để chắt ra một lọ tro nhỏ, với mong ước sau này khi mất tro của hai người sẽ được hòa lẫn cùng nhau... Tôi đến tắc thở được, có thể vì những gì tôi vừa đọc quá kì quặc, cũng có thể vì nó quá đỗi ngọt ngào. Phải yêu đến đâu mới có thể khiến một người già trở nên ngây ngô, trẻ con đến mức tưởng như lú lẫn như thế? Ôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng “bang”, một ấn tượng “quả tạ” vừa được nhét vào đầu tôi rồi.

Trước hết, cần phải khẳng định rằng Socrates in love thật sự là một tác phẩm viết về tình yêu thuần túy. Thứ tình yêu tuổi trẻ, tuổi học trò với đủ đầy những cung bậc cảm xúc ngây ngô, vụng dại, đam mê, sợ hãi, tò mò cùng cả sự liều lĩnh, sẵn sàng bất chấp tất cả… Nhưng đến cuối cùng, câu chuyện tình yêu trong Socrates in love không phải một chuyện tình màu hồng, dành cho những tâm hồn muốn tìm đến sự dễ dãi, đọc xong rồi quên luôn; càng không phải cuốn sách dành cho những ai yêu thích các tác phẩm tiết tấu nhanh, mạnh, dồn dập, plot twist liên tục. Bởi Socrates in love được tạo dựng lên từ chữ bi thao thiết mang tính truyền đời, là bi kịch tình yêu và bi kịch tuổi trẻ của những dở dang không thành, của những cố gắng đi vào ngõ cụt và của những yêu thương rất nhiều nên khi chia xa, lại càng đau thấu tới tận tâm can. Đó là câu chuyện đọc để cảm nhận từng đau thương qua mỗi lời văn, câu kể được xuất phát từ một người kể chuyện, xưng “tôi” tự kể lại vết thương cậu từng trải qua. Để độc giả nhận ra, từ ngôi kể thứ nhất ấy, ta như chạm được tới và đau cùng một nỗi đau với chính nhân vật. Bằng lối kể chuyện liên tục đan xen hai mảng thời gian: thời gian thực tại – thời gian kí ức, tác giả Katayama Kyoichi đã dẫn dắt độc giả lần lượt đi từ không gian này tới không gian kia. Đó là không gian quá khứ, không gian tâm tưởng bàng bạc trải rộng suốt hai năm, từ năm lớp 8 đến năm lớp 10 khi cậu bé Sakumoto nhớ lại những ngày cậu còn ở bên cô bạn gái Aki. Không gian đấy kéo dài từ lớp học tới ngoài lớp học, từ căn nhà của ông nội Sakumoto tới bệnh viện Aki điều trị. Và không gian trong Socrates in love còn là không gian tâm thức hiện tại, khi Sakumoto co mình lại vào nỗi đau khôn nguôi không dứt ngày Aki không còn trên cõi đời. Đan xen liên tục hai mảng không – thời gian khác nhau, quá khứ êm đềm, tươi đẹp, hồn nhiên, trong sáng bao nhiêu thì hiện tại u ám, buồn thương bấy nhiêu, tác giả đã thực sự tái hiện và khắc sâu nỗi đau của một cá nhân vào trái tim độc giả. Bên cạnh lối kể chuyện lớp lang, đan xen như những móc xích sự kiện ký ức cùng tình tiết thực tại; ở Socrates in love, tác giả Katayama Kyoichi còn sử dụng liên tiếp những chi tiết mang tính dự báo trước cho đoạn kết của câu chuyện. Mối tình dở dang giữa ông nội Sakumoto với người tình thời trai trẻ, hai người yêu nhau không đến được với nhau, hẹn ước thời trẻ dở dang đến nỗi, ông đã phải nhờ cậu cháu trai, đi trộm một phần tro cốt của người phụ nữ ông yêu như níu giữ cuối cùng của ông với mối tình khắc cốt ghi tâm. Chuyện tình ấy, lần nữa lại ứng nghiệm vào người cháu trai 16 tuổi khi Sakumoto – Aki cũng cách biệt đôi bờ sinh tử và cậu bé, cũng giữ một phần tro cốt Aki như giữ lấy một phần tâm hồn cậu đã mất cùng cái chết của người con gái cậu yêu thương. Hay chi tiết năm 15 tuổi, Aki từng đứng lên đọc diễn văn trong đám tang của một người bạn. Và một năm sau, một người bạn cùng lớp khác đã đứng lên đọc diễn văn trong chính đám tang của cô. Ở Socrates in love, rất nhiều sự kiện vừa mang tính điềm báo, vừa mang tính truyền kiếp, cứ vận vào mỗi con người mà trở thành bi kích kéo dài không dứt. Từ đấy mà trở thành liều thuốc thử đầu tiên của một chàng trai khi phải đối diện trước nghịch cảnh, là vấp ngã đầu đời của một con người trước ngưỡng cửa trưởng thành. Bởi thế, bi kịch tình yêu trong Socrates in love còn là bi kịch tuổi trẻ của hai đứa trẻ, một người vĩnh viễn để lại tuổi xuân nơi đất lạnh và một người vĩnh viễn mang theo nỗi đau âm ỉ, dẫu trưởng thành thì đau thương ấy chỉ chìm vào ký ức mà chẳng thể lãng quên. “Không phải bởi buồn đau. Mà bởi khi chào từ biệt giấc mơ hạnh phúc để trở về với hiện thực phũ phàng, ở giữa là một vực thẳm khôn cùng, nếu không trào nước mắt thì chẳng có cách nào vượt qua được. Dẫu đến bao nhiêu lần cũng vậy mà thôi.” Tràn ngập trong tiểu thuyết Socrates in love là những biến thể khác nhau của cái chết. Bóng hình cái chết lẩn quất trong mọi câu văn, mọi hình ảnh, trong ấn tượng của người còn sống và trong dáng hình người đã khuất. Đó là những cái chết thật sự hiện hữu: người tình của ông nội Sakumoto, người bạn năm lớp 9 hay cả cô bé Aki. Đó là cái chết trong tâm tưởng của Sakumoto khi Aki ra đi khiến cậu chỉ biết khóc vào mỗi đêm vắng. Và cái chết còn được phác họa trong những cảnh sắc tiêu điều trên trang sách: biển tĩnh lặng bủa vây ký ức con người, sa mạc trải dài bất tận dưới ánh nắng chói chang, hòn đảo chết với khu nhà nghỉ bỏ hoang ẩm thấp, bẩn thỉu, không điện, không cách liên lạc với đất liền… “Chúng tôi đã xuất phát từ nơi bốn bề tuyết phủ trắng xóa, giờ chuẩn bị hạ cánh xuống một thành phố đang oằn mình dưới nắng hè rực rỡ.” Nhưng dẫu viết về những bi kịch đau thấu tâm can, dù cảm thức về cái chết vẫn liên tục trở đi trở lại và trở thành một thứ cảm thức ám ảnh, nhức nhối trong Socrates in love thì đến tận cùng, câu chuyện Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới ấy không phải một tác phẩm nhằm hướng người đọc tới sự tuyệt vọng. Mà tác giả Katayama Kyoichi tái hiện bi kịch cái chết để nói chuyện sự sống, lẽ sống và cách sống ở đời. Sống trọn vẹn từng giây từng phút, sống tận lực tận hiến cho tới khoảnh khắc cuối đời, sống có đam mê, có ước vọng và mãi đuổi theo khát vọng kể cả khi sức lực cạn kiệt. Sống trong hôm nay và sống trong ngày mai, sống cho bản thân và sống cho cả phần của những ai đã khuất. Như cách cô bé Aki đã mạnh mẽ chiến đấu với bệnh tật như thế nào. Aki là tạo tác của chữ bi trong tác phẩm. Một cô bé xinh đẹp, hồn nhiên. 16 tuổi, cô bé ấy còn cả tương lai rộng mở phía trước. Nhưng căn bệnh máu trắng quái ác đã như đóng sầm cánh cửa ngày mai của Aki. Em gần như không còn tương lai, em chỉ còn hiện tại là mỗi ngày em đang sống. Nói Aki không buồn, thậm chí không tuyệt vọng trước căn bệnh hiểm nghèo em mắc phải là nói dối. Nhưng chính vì nỗi buồn bủa vây đó mà Aki càng thêm thấu hiểu và trân trọng việc được sống biết bao. Để cho tận tới khoảnh khắc cuối cùng, em vẫn mơ ước và nỗ lực vì mơ ước đấy. Giấc mơ sang Úc mãi là giấc mơ của Aki, nhưng đó lại chính là lời khẳng định cho sự hiện hữu của em với cuộc đời, rằng em đã sống cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy đam mê như thế nào. Đó còn là Sakumoto, người đã đồng hành với Aki và nâng bước cho giấc mơ của em. Trong tiến trình phát triển câu chuyện, Sakumoto là sự hiện diện đầy đặc biệt. Cậu là người kể chuyện, xưng tôi, mọi cảm xúc trong câu chuyện đều được nhìn từ ánh nhìn cá nhân, chủ quan của cậu. Cậu đóng vai trò như một dấu gạch nối, nối kết câu chuyện quá khứ xa xưa giữa ông nội cậu với một người phụ nữ đã khuất, cùng câu chuyện hiện tại giữa cậu với Aki, cả câu chuyện tương lai sau này khi cuộc sống cậu vắng bóng Aki rồi. Nếu Aki là cô bé dám mơ và theo đuổi giấc mơ thì Sakumoto là chàng trai dám biến giấc mơ của Aki thành hiện thực. Cùng Aki, Sakumoto cũng sống những tháng ngày tuổi trẻ không hề hối tiếc: làm những việc chưa từng làm, không buông bỏ kể cả khi biết rằng có thể mọi chuyện sẽ không đạt tới kết quả. Nên với Sakumoto, mất Aki, cậu cũng mất đi một phần tâm hồn. Nhưng cuộc sống vẫn chảy trôi không ngừng, con người không thể mãi chìm đắm vào tuyệt vọng. Sakumoto đứng dậy từ đau thương để sống tiếp phần của cậu và thay phần Aki, cảm nhận thế giới. “Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Tôi đã định mang theo nó suốt cuộc đời mình. Nhưng, hẳn là tôi không cần làm vậy nữa. Thế giới này luôn có khởi đầu và kết thúc. Aki ở cả hai nơi ấy. Tôi bỗng cảm thấy như thế là đủ.” Đi từ bi thương đến hi vọng, Socrates in love đã vượt qua ranh giới của câu chuyện tình yêu tuổi học trò, mà trở thành câu chuyện của tình yêu cuộc sống như vậy đấy. Socrates in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới, tên tác phẩm thật sự rất gợi và mang nhiều ý nghĩa ẩn dụ. Đó có thể là tiếng gọi của Sakumoto hướng tới Aki khi cậu cùng gia đình Aki mang tro cốt cô bé tới rải ở một “thảo nguyên vàng úa” tại nước Úc xa xôi. Đó có thể là tiếng Sakumoto gọi Aki vào giây phút cậu nhận ra, Aki đang sống giữa hai bờ khởi đầu – kết thúc rồi rải lọ tro của cô theo cơn gió bay theo những cánh hoa anh đào. Và nếu coi mỗi con người là một tiểu vũ trụ, thì tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới cũng là tiếng gọi tình yêu từ trái tim, tâm hồn vang vọng. Nhưng dù mang ý nghĩa thế nào, thì Socrates in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới vẫn là tiếng gọi yêu đời, yêu sống tới cuồng nhiệt của những con người dám sống và yêu hết mình.

Đây là cuốn sách giật gân nhất mà tôi từng đọc. Tình yêu trong sáng giữa các nhân vật và bi kịch sẽ giáng xuống bạn như một chiếc búa mười tấn. Là một nhà công nghệ tế bào học (tôi nghiên cứu và xác định các tế bào ung thư và tế bào tiền ung thư (loạn sản).) Tôi ghét khi ai đó chết vì một căn bệnh ung thư điển hình có thể chữa được (như bệnh bạch cầu, ung thư hạch và Hodgekin's Lymphoma) vì có 1% -5% dân số hiếm đó là đặc biệt về mặt sinh lý. Như trong trường hợp của Aki, bạch cầu của cô ấy (bạch cầu) có hình dạng khác hay còn gọi là hiếm và cần một loại tủy xương hiếm. Xin lỗi, tôi có thể tiếp tục về chủ đề này. Với tư cách là một chàng trai, cuốn sách này cuối cùng đã khiến tôi rơi nước mắt. Sự diệt vong màu xám tinh khiết bao trùm lên Hirose khi anh nghĩ về tình yêu đã mất thật là sức mạnh. Kyoichi Katayama thực sự có cách truyền cảm xúc của nhân vật đến người đọc. Bạn với tư cách là người đọc đang trải qua nỗi đau cùng với Hirose. Tôi chưa bao giờ có một cuốn sách hay những câu chuyện shojo ngắn nào đến được với tôi như thế này. Nevermind Grave of the Fireflies câu chuyện này còn u ám hơn câu chuyện đó. Đối với những người yếu tim, đừng đọc câu chuyện này, nó sẽ xé bạn ra làm hai và buộc bạn phải dùng Lexapro hoặc một số loại thuốc chống trầm cảm khác. Tuy nhiên, một cuốn sách hoàn hảo cho những ai cần cảm hứng cho một bài hát diệt vong đầy cảm xúc thực sự. Đừng đọc cuốn sách này khi đang nghe My Dying Bride. Tuy nhiên, một cuốn sách hoàn hảo cho những ai cần cảm hứng cho một bài hát diệt vong đầy cảm xúc thực sự. Đừng đọc cuốn sách này khi đang nghe My Dying Bride. Tuy nhiên, một cuốn sách hoàn hảo cho những ai cần cảm hứng cho một bài hát diệt vong đầy cảm xúc thực sự. Đừng đọc cuốn sách này khi đang nghe My Dying Bride.