Bạn đã hiểu được bao nhiêu điều trong cuộc sống, trong tình yêu, trong công việc, trong giao tiếp, trong bạn bè,.... Bạn có tự tin khẳng định rằng bản thân quá hiểu về "luân thường đạo lý" trên cuộc đời này không?
Có những điều, cho đến khi "nhắm mắt xuôi tay" bạn có lẽ vẫn chưa hiểu
Không phải cứ sống lâu, trải qua nhiều sóng gió cũng đều có khả năng biến bạn thành một người "gì cũng hiểu" cả đâu! Có những điều, cho đến lúc bạn nhắm mắt xuôi tay rồi vẫn còn không rõ ấy chứ. Đấy cũng là lí do vì sao chúng ta lại có những thuật ngữ "khoảng cách thế hệ" hay những thuật ngữ như 8X, 9X, Gen Z... Thời đại khác nhau thì cái định nghĩa "hiểu về cuộc sống" cũng sẽ khác nhau.
Có thể kể đến một "bệnh" mà lại không phải bệnh chính là hội chứng TRẦM CẢM. Có bao nhiêu người thực sự coi đấy là một loại bệnh cần được chữa trị. Và có bao nhiêu "người lớn" hiểu được nỗi buồn, sự trống vắng, mệt mỏi của con. Có những cái mác "cuộc sống mà" ai chẳng vậy, nhưng cũng là cuộc sống, và "đa cảm" một chút thì đã sao!
"Khi triết học phương Tây phát triển đến thời Descartes, người được coi là cha đẻ của triết học cận đại này đã khai sáng ra chủ nghĩa duy lí, lí tính đến mức ông định dùng hình học để luận chứng mọi vấn đề trong cuộc đời. Sau đó, qua thời kì của các triết gia Spinoza, Leibniz, Kant, Hegel…, chủ nghĩa duy lí phát triển đến đỉnh cao, thậm chí tiến hành định nghĩa mọi đạo đức. Vậy con người có hạnh phúc không? Schopenhauer đáp rằng: Điên à, đừng bốc phét nữa, đời người chính là một bi kịch, đều là ý chí sự sống và nhu cầu sao chép bộ gen mà thôi, làm gì có gì lí tính.
Nietzsche nói: Schopenhauer nói đúng.
Thế là từ đó dậy lên trào lưu tư tưởng của chủ nghĩa phi lí rực rỡ, xán lạn, ngập tràn ánh dương, hoàn toàn mới mẻ. Nietzsche là một người vô cùng cảm tính, ông nói: Không cần tin vào Thượng đế, tin vào bản thân là được, phải sống thật thú vị, thật đặc sắc, nếu không sẽ phụ lòng vận may đã đưa ta đến với cuộc đời này. Phải ôm ấp cuộc sống, khiến cuộc đời của chúng ta bừng nở rực rỡ như những đóa hoa, cho phép ý chí quyền lực trong lòng ta thực hiện dục vọng của nó."
Bạn có thể sẽ cảm thấy Nietzsche đặc biệt đa cảm, nhưng đó là thái độ sống của một cuộc đời phong phú, thú vị và đặc sắc. Đa cảm thì có gì không hay? Con người có phần lí tính, ví dụ khi khuyên người khác phải nhìn thoáng ra, chúng ta đặc biệt lí tính. Con người cũng có phần cảm tính, ví như khi không thể nhìn thoáng được, chúng ta sẽ đặc biệt đa cảm.
Tôi chợt nhận ra đa cảm là cơ chế bảo vệ của con người, khi ta chịu áp lực, cảm thấy thất vọng, kiệt sức, ta tự cho bản thân một khoảnh khắc cảm tính, để phần yếu đuối nhất trong lòng mình được đứng trước ống kính, nói với khán giả rằng tôi đã vất vả nhường nào. Hãy cho mình một chút thời gian đa cảm, trò chuyện với trái tim mình, để cuộc sống ấm áp hơn.
Đó chỉ là một khía cạnh nhỏ trong cuộc sống của mỗi người mà thôi. Bạn muốn hiểu thì bạn phải "ĐỌC" nhiều, đọc để tiếp thu, đọc để có thể nhìn thấy được những góc nhìn khác nhau đến từ những người khác nhau. Và đọc cũng để ta hoàn thiện hơn, trưởng thành hơn.
Rồi một ngày bạn sẽ hiểu có thể khiến bạn gật gù nhưng cũng sẽ khiến bạn lắc đầu liên tục
Có rất nhiều luận điểm khi đọc cuốn sách này khiến tôi phải vỗ tay vào đùi đen đét vì sự thấu hiểu nhân tình thế thái của tác giả, nhưng cũng có những luận điểm khiến bản thân ngay lập tức tranh luận cùng tác giả. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bạn đang sống cuộc sống của bạn; nhưng tác giả, họ cũng đã và đang sống cuộc sống của họ; chúng ta đôi khi sẽ va nhau trên một tần số nào đó, nhưng chúng ta vẫn là 2 hay nhiều cá thể biệt lập, nào có thể hoán đổi cho nhau. Hãy cứ đón nhận những quan điểm một cách thoải mái nhất để có thể tận hưởng trọn vẹn tâm ý của tác giả muốn gửi gắm tới bạn thông qua cuốn sách này.
Tại chương 2 của cuốn sách, khi nói về tình yêu, tác giả có đề cập đến một vấn đề "Người độc thân mãi không tìm được tình yêu đích thực, kẻ đã kết hôn lại rất dễ tìm được điều đó".
Tác giả có nói rằng:
"Hôn nhân bao hàm rất nhiều nhân tố, ngoài tình yêu, tình dục còn có tiền lãi ngân hàng mỗi tháng, tiền phụng dưỡng cha mẹ, tiền đóng học cho con, chịu đựng tính khí của đối phương từ năm này qua tháng khác, có tắm trước khi đi ngủ không, về nhà có thay dép không, ai rửa bát ai lau nhà, thức dậy có gấp chăn không… Những người đã kết hôn nhanh chóng phát hiện ra tính thực tế của hôn nhân, thực tế này khiến cái gọi là tình yêu hoàn toàn không có chỗ đứng, thế là họ quay đầu, thử tìm kiếm tình yêu và tình dục thuần túy ở thế giới bên ngoài. Thực ra rất dễ tìm thấy loại tình yêu thoát li khỏi thực tại này."
Với chính tôi, trên những trải nghiệm ít ỏi của mình thì tôi không đồng ý với cách nhìn đó của tác giả về tình yêu. Khi bạn không đủ tự tin yêu bản thân bạn thì chắc chắn bạn sẽ không thể yêu ai chân thành được. Dù là bạn có đang độc thân hay vừa trải qua đổ vỡ, đau thương thì việc bạn cần làm nhất trước khi trao tấm lòng cho người khác là hãy dành tình yêu đó cho tâm hồn, cho con tim và cho cơ thể bạn. Và khi hai người gắn kết với nhau thì chắc chắn sẽ có vô vàn điều cần phải lo toan nhưng nếu bạn có một trái tim yêu thương bản thân, lúc đó bạn cũng sẽ có một tấm lòng bao dung, có thể chấp nhận được những "thói xấu"của đối phương khi cùng chung một mái nhà. Nó không nằm ở kinh nghiệm của bạn như thế nào về tình yêu, về những sự đổ vỡ mà ở chính bạn.
Và đó chỉ là quan điểm của một cô gái chưa trải sự đời về hôn nhân , có thể một thời gian dài phía sau, tôi sẽ nhìn thấy quan điểm của tác giả. Dù không đồng tình, nhưng tác giả đã khiến tôi xem xét lại các vấn đề này cẩn thận bao quát hơn. Các bạn cũng hãy tìm đọc thử "Rồi một ngày bạn sẽ hiểu", suy ngẫm trên khía cạnh của bạn và trải nghiệm một khía cạnh mới của tác giả, trau dồi thêm cho bản thân những con mắt nhìn "ĐỜI" tinh tế hơn!
Có những trải nghiệm ta sẽ không trải qua, nhưng có thể rút được kinh nghiệm thông qua trải nghiệm của người khác!
Đôi nét về tác phẩm
"Bề ngoài hào nhoáng không thể che giấu nỗi thất vọng trong lòng. Tôi giống như chú hề trong đoàn xiếc, không tìm được niềm vui của mình." Đây là câu nói mà Mr.Thinker đã tự nhận xét về bản thân mình trước khi viết cuốn sách này. Để lấy lòng lòng độc giả, "họ muốn đọc gì tôi liền viết cái đó, họ muốn bộc bạch tâm tư gì tôi liền viết tâm tư đó, chỉ để có được sự công nhận của người khác", nếu bạn nhìn nhận trên góc độ kinh doanh, thì đây chẳng phải là một điều tuyệt vời sao, khi viết lên tiếng lòng của độc giả bằng ngòi bút được chau truốt của tác giả thì chẳng phải khi đó ông sẽ nhận được sự ủng hộ của rất nhiều độc giả, sau đó các nhãn hàng sẽ lần lượt tìm đến.
Nhưng "một tác giả cần lấy lòng độc giả hay bày tỏ chính mình?"
Rất nhiều người có thể cảm thấy câu hỏi này rất đơn giản, cho rằng đáp án là vế sau. Nhưng đứng trước lợi ích khổng lồ và cám dỗ của sự nổi tiếng, làm được vế sau nào có dễ dàng?
Giống như nhà văn Koji Suzuki từng nói: “Nói hoa đẹp liền có người nói ‘Cũng có loại hoa không đẹp’. Đoán trước sẽ có người trách cứ như vậy, thế là tôi viết ‘Vừa có hoa đẹp, vừa có hoa không đẹp’. Câu này về cơ bản là hoàn toàn vô nghĩa, những câu chữ mà tất cả mọi người đều công nhận và đồng tình không thể được gọi là bày tỏ suy nghĩ.”
Cuốn sách này ra đời trong giai đoạn thứ ba của tác giả, là cuốn sách bày tỏ chính bản thân tác giả, thế nên trong đó sẽ ngập tràn những “thiên kiến” cá nhân. Chỉ cần là quan điểm có giá trị nhất định sẽ có thiên kiến, bởi đặt bút viết là đã có thiên kiến rồi. "Tôi không hề muốn lấy lòng độc giả, điều duy nhất tôi hi vọng chính là thông qua “thiên kiến” của mình, tôi có thể khiến độc giả quan sát mọi phương diện của cuộc sống từ một góc nhìn mới. Kết luận cuối cùng của độc giả có lẽ sẽ hoàn toàn ngược lại với tôi, nhưng điều đó không quan trọng, vì cuộc sống là của bản thân ta."
Khi đọc cuốn sách này, có thể bạn sẽ phá ra cười, cũng có thể sẽ cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Bạn có thể sẽ gật đầu lia lịa, cũng có thể sẽ liên tục lắc đầu. Nhưng chỉ cần bạn bắt đầu suy ngẫm lại về những chuyện đã quá quen thuộc trong cuộc sống, thì cuốn sách này đã hoàn thành được sứ mệnh của nó rồi.