Khi
viết nhật ký, Nancy không hề có ý thức “làm văn”, cũng không viết cho người
khác đọc, chỉ đơn giản là trò chuyện với chính bản thân mình. Câu chuyện
riêng tư của em, những ngóc ngách kín đáo và tế nhị không thể bộc lộ với ai
khác, lần lượt được phơi bày trên trang giấy, từ vẻ lãng mạn tuyệt vời và những
ước mơ bay bổng của “mối tình đầu” đến cơn ác mộng triền miên khi phải đối phó
với thực tế tàn nhẫn của căn bệnh hủy diệt tương lai và tuổi thanh xuân… Đây thực
sự là một cuốn sách hay mà các bậc phụ huynh và những em tuổi mới lớn nên đọc.
Buổi
gặp gỡ định mệnh với mối tình đầu
Nancy là một cô bé 14
tuổi nhí nhảnh, vô tư và hồn nhiên. Trong một lần đi xem ca nhạc với các bạn và
dì Pauline, cô bé đã vô tình gặp phải rắc rối khi có cuộc xô xát xảy ra ngay trong
buổi biểu diễn. Đám đông bắt đầu hỗn loạn và Nancy bị té nhào, ví tiền thì bị
ai đó lấy mất. Và mặc dù em đã cố gợi sự chú ý của một ông cảnh sát nào đó để
nói về chuyện cái ví tiền, nhưng họ đều lo bận ổn định khán giả vào chỗ ngồi
trong lúc lôi hai thằng quậy đi, hoặc bận quay về đồn. Cô bé Nancy quá khiếp sợ
đến nỗi thở không ra hơi, đã thế lại bắt đầu lên cơn suyễn và chỉ cô độc một
mình, trong khi đám đông thì vẫn dửng dưng. Đúng lúc đó thì Collin xuất hiện, y
hệt như chàng bạch mã hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích và an ủi, giúp đỡ
Nancy. Sau cái ngày định mệnh ấy, Nancy và Collin đã có thêm nhiều buổi hẹn hò
khác, chính điều này đã nhanh chóng gắn kết em với chàng hoàng tử của lòng mình
và khiến cho em mộng tưởng rằng Collin là tri kỷ thân thiết nhất, anh hùng dũng
cảm, người bạn đáng tin cậy và là cả tương lai của mình. Nhưng Nancy đã nhầm, bởi
vì mười ngày sau đó, Collin đã hiện rõ là một con người xấu xa và độc ác. Nhân
cơ hội lúc mẹ của Nancy không có ở nhà, hắn ta đã cưỡng hiếp cô bé, mặc cho
Nancy sợ hãi, khóc lóc, van nài. Rồi hắn lạnh lùng bỏ đi và từ đó biệt tăm,
không một lời tạm biệt và tất nhiên là chẳng có lời xin lỗi nào cả. Những tưởng
rằng cô bé sẽ dần quên được nỗi đau ấy, thế nhưng bi kịch không chỉ dừng lại ở
đó, đau đớn và kinh khủng hơn khi cô bé biết mình bị nhiễm HIV.
Mình đang trong một cơn ác mộng.
Bây giờ cứ mỗi phút là mình lại giật mình tỉnh giấc. Điều đó lặp đi lặp lại
mãi! Mình có thể thấy khuôn mặt của Bs. Talbert với đôi mắt sáng, còn mẹ thì
trông giống như một pho tượng cẩm thạch. Bàn tay mẹ đặt trên tay mình lạnh giá
và cứng đờ. Hai mẹ con có thể cảm nhận điều gì đó thật sự không ổn khi Bs. Talbert cứ lặp đi lặp lại là hai mẹ con tuyệt vời biết bao, và gì gì nữa, như
ông ấy thật sự chẳng thể nào thốt ra được điều muốn nói. Sau cùng ông ấy chậm
rãi nói đã có kết quả xét nghiệm, máu mình đã bị nhiễm…virút HIV! Miệng ông ấy
vẫn cứ mấp máy nhưng mình chẳng nghe được lời nào cả. Chẳng còn cảm nhận được
gì nữa…
Từ nơi xa thẳm mình có thể nghe thấy
chính mình đang khóc nức nở, tiếng nức nở của một em bé xíu đang khiếp sợ…
Mình phải đối mặt với nó… MÌNH SẮP CHẾT RỒI… Sẽ chẳng có sự nghiệp, chẳng có chồng con hay gia đình. Tim mình vỡ vụn.
Kể từ lúc đó, Nancy phải bước vào một cuộc chiến đấu thật sự, cuộc chiến
đấu với căn bệnh thế kỷ AIDS. Đáng sợ hơn là em phải đối mặt với dư luận, sự kì
thị, sợ hãi và xa lánh của những người xung quanh.
Mình
hiểu họ đã biết chuyện rồi! Ngay cả thầy Lindstrom trong giờ Anh văn cũng liếc
nhìn mình thật nhanh rồi nhìn đi chỗ khác, như thể chẳng biết phải hành động ra
sao.
Mình cố
tập trung vào Chương 12, nhưng tâm trí mình cứ nhảy nhót lung tung như một con ếch
bên trong đầu mình. Nếu như mình là Marxie Koffer đang ngồi kế bên mình và nó
là mình, chắc mình sẽ tò mò và không được thoải mái hoặc cái gì đó nữa. Trước
giờ trường mình chưa phát hiện có ai bị bệnh AIDS. Marxie mỉm cười nhìn mình với
vẻ ngượng ngùng, rồi vùi đầu vào cuốn sách của nó như một con rắn chui xuống
hang. Nhưng cuốn sách không che giấu được nó. Nó phải ngước nhìn mình một lần
trong một lúc để biết chắc… là cái gì cũng được. Sự thể vẫn chẳng khá hơn. Trong
các đại sảnh bọn nhóc tụ tập thành từng cả nhóm nhỏ, xì xào bàn tán thật hăng,
và khi mình tới gần tất cả đều im bặt, cố thu mình lại thành không hình không
bóng hay cố làm ra vẻ thân tình quá mức.
Mình cố
không trở nên quá kỳ cục vì mình biết ở địa vị của tụi nó hẳn mình cũng làm y
như vậy và cũng có cảm giác y như vậy… có lẽ chỉ là cảm giác không thoải mái
bình thường đối với cái gì đó hoàn toàn mới mẻ và vượt ra ngoài khuôn khổ.
Hội bà
Tám cùng ăn trưa với mình trên đồi và tình nguyện chống đỡ cho mình, nhưng chống
đỡ chẳng phải cái mình cần mà là… Chắc chỉ cần thời gian thôi. Mọi đứa đều biết
mình chẳng phải con Mary bệnh thương hàn hay bất cứ cái gì, nhưng mình vẫn để ý
thấy khi vô phòng của nữ sinh chả đứa nào muốn sử dụng ngăn vệ sinh sau mình cả.
Cả lũ đứa này cứ đợi đứa kia. Có thể thấy điều đó trong gương khi mình rửa tay.
Mình cứ tự nhủ với mình hãy cho tụi nó thời gian… thời gian… thời gian. Nhưng
chẳng biết còn có bao nhiêu thời gian nữa. Ôi, thật là bệnh hoạn và ngớ ngẩn. Những
ý nghĩ ngớ ngẩn đó thỉnh thoảng lại lóe lên trong óc mình.
Đáng lẽ ra ở độ tuổi đó, cô bé Nancy phải được học hành, được vui chơi
và có quyền hưởng hạnh phúc như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Thế nhưng tất cả
đã biến mất kể từ khi em bị cưỡng bức… Đau đớn nhất chính là khi em vừa cảm nhận
được tình yêu đầu đời đến với mình thì cũng chính là lúc em vĩnh viễn không còn
nhìn thấy mùa xuân…
Cuộc
chiến đấu của Nancy với căn bệnh thế kỷ
Trong cuốn nhật ký, cô bé Nancy đã đôi lần nhắc đến sự vô tâm của ba mẹ khi
họ không để ý đến con cái mà chỉ mải miết chạy theo công việc của mình.
Mẹ vừa
gọi. Mẹ đang lo bán một chung cư có 143 căn hộ, mẹ bận quá đến nỗi gần như chẳng
có thì giờ rảnh dành cho mình, trừ phi để rầy la về căn phòng của mình, về bát
dĩa và những chuyện vặt vãnh nhớ ngẩn gì đâu không à!
Thì giờ
và sự quan tâm của Collin giống như món kem dành cho một con mèo con nhỏ xíu tầm
thường đang đói gần chết…là mình đây! Trong thâm tâm mình đoán biết ba mẹ mình
cũng thương mình và muốn dành cho mình “thời gian chất lượng”, nhưng mà “thời
gian chất lượng” CHẲNG BAO GIỜ đi đôi với THỜI GIAN thực, thực, THỰC TẾ cả, dù
ai đó có nói gì cũng vậy thôi!
Chỉ đến khi phát hiện Nancy bị cưỡng hiếp và bị nhiễm HIV thì ba mẹ mới dành nhiều thời gian cho cô bé. Giá như lúc đầu ba mẹ biết quan tâm, chăm sóc và tâm sự với Nancy nhiều hơn thì sự việc đau lòng này sẽ không bao giờ xảy ra. Nhật ký Nancy cứ mỗi ngày lại kể với độc giả một câu chuyện. Chuyện bạn bè có bầu ở tuổi 15, chuyện ba mẹ ly dị và nỗi mặc cảm, thiếu thốn tình cảm của con trẻ…Và đặc biệt là câu chuyện về AIDS, về những nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của Nancy khi biết mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Mặc dù phải trải qua những tháng ngày khủng khiếp để chống chọi với bệnh
tật nhưng Nancy vẫn không không hề nản chí. Cô bé dũng cảm đối diện với hiện thực,
luôn luôn cố gắng nỗ lực để sống tốt, tìm hiểu và thực hiện những biện pháp
phòng tránh lây nhiễm bệnh cho người khác, vì em yêu mến cuộc đời biết bao
nhiêu và lo lắng cho sự an toàn tính mạng của mọi người quanh em.
Ôi, bạn
mình ơi, đau đớn quá chừng khi biết máu mình LÀM CHẾT NGƯỜI… Chỉ không thận trọng
một chút là có thể làm hại những người mình yêu quý nhất và muốn bảo vệ nhiều
nhất. Mình lo ngay ngáy, lỡ như mình bị tai nạn hay cái gì đó cùng với một ai
đó mà sự sống của họ quý giá hơn nhiều so với sự sống của chính mình… Và cả hai
đều bị thương chảy máu, rồi… máu sẽ hòa chung làm một. Mình tự hỏi trên đời có
ai khác cũng cảm nhận nỗi đau và trách nhiệm quá lớn như vầy hay không? Bà
Missy bảo mình đừng lo, nhưng rồi mình sẽ thành loại người nào đây? Mình cũng
lo cho Mẹ lắm. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Chuyện gì đây?
Nếu như chúng ta yêu mến Nancy bao nhiêu thì có lẽ chúng ta sẽ càng căm
ghét Collin bấy nhiêu. Có thể lúc đầu Collin cũng chỉ là nạn nhân, nhưng thay
vì bảo vệ những người xung quanh mình, hắn ta lại hằn học trả thù đời, đi gieo
rắc cái chết cho biết bao người vô tội. Sự việc càng trở nên tồi tệ hơn vì thể
chất của Nancy vốn yếu ớt, khiến cho hệ miễn dịch tự nhiên của em bị tàn phá một
cách nhanh chóng. Cô bé buộc phải đến sống ở một nơi xa lạ, từ bỏ môi trường
thân quen của mình. Thế nhưng Nancy vẫn tìm được niềm vui sống trong những hoàn
cảnh mà tuổi 15 khó lòng chấp nhận nổi. Đôi lúc Nancy yêu đời tới mức: “Một vài lần mình quên mất về tương lai của
mình, hay về việc mình không có tương lai…”. Thế nhưng căn bệnh nguy hiểm
đã vùi dập mọi tia hy vọng dù là le lói nhất của em. Và vào lúc không chịu đựng
nổi, Nancy đã gào khóc nức nở với ba của mình: “Cả đời con chỉ quan hệ tình dục có một lần… Sao nó lại xảy ra hở
ba?... Con chỉ là một đứa trẻ. Thật chẳng công bằng chút nào, ba ơi.”. Thật
là quá đau lòng!
Trong cuốn nhật ký của mình, tâm lý sợ hãi vì bệnh tật của Nancy ít xuất
hiện hơn so với những câu chuyện mà em cùng với bạn bè của mình đã trải qua, những
kỷ niệm về gia đình, về cuộc sống xung quanh đã chiếm gần hết thời gian của cô
bé. Chính Nancy cũng mong ước thời gian của em không còn trống để nghĩ đến bệnh
tật. Và, thời gian thật nhất của em chính là những lúc dành cho người bạn thân
thương nhất, nơi mà em sẵn sàng gửi gắm mọi suy nghĩ thầm kín nhất của mình, đó
chính là Nhật Ký, vật bất ly thân của em, mà em âu yếm gọi là “Dear Self”.
Thông thường, thời gian ủ bệnh từ khi lây nhiễm HIV đến khi phát sinh AIDS được ước tính từ 5 đến 10 năm. Thế nhưng với Nancy, Tạo hóa thật là bất công! Chỉ vẻn vẹn 2 năm sau cái đêm định mệnh ấy, Nancy lặng lẽ qua đời trong một giấc ngủ, khi còn chưa kịp nhìn thấy tập Nhật ký của mình được in thành sách và phát hành rộng rãi, như là món quà tặng cuối cùng với xã hội và tiếng nói cảnh báo đầy thuyết phục với bạn bè cùng trang lứa trên toàn thế giới. Trên nấm mồ của cô bé 16 tuổi ấy, Melvin, người quản gia của trang trại nơi Nancy gửi thân trong những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, đã khắc lên dòng chữ: “Sẽ không bao giờ có một Nancy khác.” như là lời tiếc thương dành cho cô gái không kịp sống đến tuổi trưởng thành. Mong rằng Nancy sẽ được lên Thiên Đàng, nơi có đứa em trai nhỏ đã chết lúc mới hai ngày tuổi, có bà nội Ivy, ông cố John, con mèo Catsup, Báo Sư Tử và Dượng Rod,...
Lời kết
Nhật ký Nancy đã lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của độc giả và khiến
cho trái tim của chúng ta phải bồi hồi thổn thức khi nghĩ về số phận nghiệt ngã
của em. Đây cũng là hồi chuông cảnh báo về sự bùng phát dữ dội và lan rộng bất
ngờ, đến mức khó kiểm soát của cơn đại dịch thế kỷ; đồng thời nó còn hé mở ra một
vấn đề xã hội nhức nhối về lối sống thù hận, hằn học trả thù đời, tìm cách để
lây truyền bệnh cho người khác của một bộ phận thanh thiếu niên khi chẳng may
nhiễm phải căn bệnh thế kỷ này. Cuốn nhật ký như lời tiếc thương chân thành cho
một cô gái đã ra đi ở độ tuổi còn quá trẻ, không kịp sống đến những tháng ngày
trưởng thành đẹp nhất của đời người, đồng thời cũng là một thông điệp gửi đến nhân
loại để nhắc nhở, thức tỉnh mọi người nhằm cùng nhau chung tay góp sức để ngăn
chặn thảm họa HIV-AIDS. Đặc biệt là các bạn trẻ, hãy nghĩ đến tương lai, hãy cảnh
giác với tất cả mọi thứ có thể đưa bạn đến căn bệnh thế kỷ… như lời đề tặng mà
cô bé Nancy đã viết ở đầu trang sách: “Thân
tặng tất cả các bạn trẻ nghĩ rằng bệnh AIDS không bao giờ xảy đến với mình.”
Review chi tiết bởi: Nguyễn Thụy Việt Anh - Bookademy
-----------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Tôi chọn câu trích dẫn sau đây vì nó khiến tôi nhận ra rằng thật đáng buồn cho một người trưởng thành quá nhanh khi điều gì đó khủng khiếp xảy ra với chúng ta. “Ôi Chúa ơi, sao chuyện này lại có thể xảy ra với tôi? Làm ơn, Chúa ơi, đừng để điều đó xảy ra với bất kỳ cô gái nào khác như tôi. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng. Tôi có thể làm gì để xứng đáng với điều này?” (trang 109) “Cuốn sách này là một cuốn sách hay vì nó phản ánh hiện thực khắc nghiệt trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, tất cả những người trẻ nên đọc cuốn sách này. Tự bảo vệ mình!!!! Hãy chắc chắn rằng những người xung quanh bạn đều có ý định tốt!!! Hãy xét nghiệm hàng năm nếu bạn có quan hệ tình dục!!!” bởi Monique B. Cá nhân tôi tự hỏi liệu mẹ cô ấy có cảm thấy tội lỗi gì khi con gái mình bị cưỡng hiếp không? Mặc dù có thời gian nghỉ ngơi để ở bên con gái nhưng cô vẫn không ngừng làm việc. Tôi tự hỏi liệu mẹ cô có từng nói chuyện với cô về người lạ không, tại sao cô lại thấy thoải mái khi ở cạnh người khác. Cá nhân tôi yêu thích cuốn sách này. Đó thực sự là một sự mở mang tầm mắt cho những đứa trẻ chưa hiểu được sự nguy hiểm của các bệnh lây truyền qua đường tình dục và việc tin tưởng vào người lạ. Tôi đã ước cô ấy sống trong những năm này thay vì những năm 90, bởi vì đó là cơ hội để cô ấy sống một cuộc sống khỏe mạnh lâu hơn. Tôi cũng đọc Go Ask Alice của cùng một biên tập viên và có thể thành thật nói rằng It Happened to Nancy có ảnh hưởng hơn. Câu chuyện của Nancy còn buồn hơn vì cô không ra ngoài tìm rắc rối mà cô chỉ tin nhầm người, không giống như Alice. Alice biết mình đang gặp rắc rối khi quyết định thử dùng ma túy và quyết định tiếp tục cuộc sống hủy diệt của mình.