Trong những năm gần đây, văn học Trung Quốc bắt đầu oanh tạc trên những kệ sách ở các nhà sách Việt Nam. Những  nội dung đơn giản, hay ho, kỹ năng, hay thậm chí là những cách sống thiền trà, nhẹ nhàng cũng bắt đầu thấm vào trong tư tưởng của một bộ phận trẻ yêu sách ở đất Việt. Bạch Lạc Mai cũng là một tác giả như vậy. Tôi nhớ một ngày chiều mưa, tôi vô tình nghe được audio các cuốn sách của ấy, những dòng chữ êm như nước chảy êm đềm, nghe như gió mùa xuân thổi qua khiến lòng cho mình thêm phơi phới. Rồi tò mò, kích thích tôi đã  tìm ngay những cuốn sách mà của tác giả bí ẩn chưa lộ mặt này. Rồi vào lúc, vô tình cuốn sách Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi ra đời, tôi đã đọc, và ngẫm nghĩ những con chữ, nhẹ nhàng, điềm nhiên. Ở đó có một cuộc sống khác, cuộc sống không bộn bề bôn ba, không ồn ào tấp nập, chỉ có những con chữ múa máy với sự thanh tĩnh dịu dàng như một làn gió mới thổi vào trong những thể loại sách đã xuất hiện trên thị trường.


Những áng văn êm đềm tựa gió thu tháng 10 thoảng qua.

Thế giới mà tôi đang sống, hương trà thơm nồng, cỏ cây đều an vui." (Bạch Lạc Mai)

Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, có non có nước, còn có từng cội từng cội mai gầy.

Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, trồng hoa khắp sân, châm một bình trà mới, chỉ ngửi hương trà mà không uống.

Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, yêu một người đương ở độ tuổi hoa. Sau đó, cùng nhau sống qua năm tháng.

Tôi muốn sáng thức dậy cùng người dạo bộ, hứng vài chén sương đọng trên lá sen, thưởng trà trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ cuộc tương phùng của chúng ta, và lãng quên ly biệt.

Tôi muốn cùng người lắng nghe gió lướt qua hành lang ban chiều, chậm rãi, từ từ, giống như một đóa sen mùa hạ nở giữa Kinh Thi ba ngàn năm trước.

Tôi muốn cùng người ngắm trăng sáng, dải Ngân Hà mênh mang vời vợi, sao rợp trời xa, một ngôi là người, một ngôi là tôi.

Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, cùng người yêu quý là người, viết lách bên bàn. Ngắm khói vờn từ lư đồng, thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân, bạc đầu bên nhau.

Tôi ở Giang Nam, cùng người đợi chờ một cơn mưa bụi, dưới chiếc ô giấy dầu, có thời gian chúng ta đã từng yêu, cũng từng phụ nhau.

Tôi ở Giang Nam, chỉ để đợi người.

Rất khó để có thể yêu thích một vùng đất nào như vậy. Chúng ta đều là con người, sinh sống trong xã hội đầy vội vã. Chúng ta chẳng biết bao giờ mới thôi chạy đi tìm những thành công. Chúng ta cũng không biết bao giờ mới có thể dám từ bỏ mọi thứ để hướng về một cuộc sống khác. Một cuộc sống không thoát tục, hòa mình với thiên nhiên, sống một cuộc đời không nghĩ ngợi quá nhiều. Đến khi nào chúng mới có thể tìm ra những điều thú vị, tao nhã cho cuộc sống của mình vốn dĩ đã không quá tuyệt vời. Câu trả lời nằm tự tâm mỗi người. Nhân sinh như một kiếp luân hồi, chúng ta đi mãi, rồi cũng sẽ trở về nơi bắt đầu của chính mình.

An yên hạnh phúc là gì mà ai cũng mải mê tìm kiếm, đến nỗi bỏ quên luôn chính nó ở phía sau cũng không hề hay biết. Vinh hoa sự sống là gì, mà ai cũng phải chạy theo đánh đổi, gồng mình lên đón nhận. Những dòng chữ chảy êm xuôi như gió mùa xuân thổi tới của Bạch Lạc Mai, khiến bạn phải im lặng suy nghĩ, an tĩnh mà lắng nghe, nghe những thông điệp về hạnh phúc, những nhận định về nhân sinh sống một lần không hối tiếc này

Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên, lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên. Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm. Quên nhau là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là một kết thúc trong trẻo.


Đẹp quá! lời văn ý đẹp, đẹp từ câu chữ, từ cách trau chuốt ngôn từ, đẹp từ ý nghĩa nội dung. Làm sao có thể đo được vẻ đẹp của những con chữ. Làm sao có đủ khả năng để diễn tả trọn vẹn cảm xúc ấy. Chi bằng ta tự mình cảm nhận, mở cuốn sách ra, tự mình rơi vào một khoảng trầm tư, ngâm mình vào một làn gió mát của Giang Nam thổi đến, vừa dạo chơi trên trang sách, vừa cảm nhận chính mình, cũng để đồng cảm với người phụ nữ bí ẩn chưa lần nào thấy mặt này.

Mục đích cuối cùng của đời người là gì ?

Là một tình yêu đến thiên trường địa cửu? Hay chính là một viễn khách trong chính cuộc đời mình?

Gió bụi mười năm, tung tích mười năm, câu chuyện mười năm, đối với tôi là cuộc sống một sớm một chiều, đối với người khác chẳng qua chỉ là mấy mùa hoa nở, mấy độ lá rơi.

Những phong cảnh mà tôi đi qua, những câu chuyện mà tôi gặp, đều trở thành chất liệu, trở thành văn chương, để gặp gỡ với độc giả của trần thế. Nhìn tưởng như sầu não, nhưng kỳ thực lại sáng trong êm dịu, mỗi nhành cây một ngọn cỏ đều có linh hồn, từng câu từng từ đều có tình cảm.

Có bao giờ bạn tự cảm thấy cô đơn trong chính cuộc sống của mình? Ngay cả khi có gia đình, cả khi có tình yêu, cớ sao trái tim vẫn nhiều lần hướng đến sự cô đơn. Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có sự an bài. Người ta gọi là số mệnh, tạo hóa tạo ra chúng ta và cũng đã sắp xếp mọi thứ về chúng ta. Vậy cớ vì sao mình phải suy nghĩ, phải đắn đo nhiều về cách sống, về sự sống này? 

Cuộc đời chẳng nặng nề, vất vả đâu. Cuộc đời này cũng chẳng cần phải vội vã tấp nập. Thật ra, cuộc đời này đơn giản vô cùng, nhẹ nhàng như mây trôi, êm đềm như nước chảy. Chúng ta là chính khách trong cuộc đời của mình, vội vã đi qua tháng năm, nhẹ nhàng chấp nhận thực tại. Trăng soi dưới nước, ánh trăng trên đầu. Bước trên đoạn đường dài thăm thẳm ấy, một khung cảnh đẹp tuyệt như thế ai nỡ chạy đà, chỉ có thể bước từng bước chậm rãi, từ từ mà đi tới.  Tuy cuộc đời chúng ta dài ngắn khác nhau, nhưng chúng ta đã cùng một con đường, cùng một chiến tuyến, và tất nhiên, nơi chúng ta trở về cũng chính là một, một bến đỗ bình an. 

Thế giới mà tôi đang sống, hương trà thơm nồng, cỏ cây đều an vui.

Bao nhiêu người buông lời thề hẹn lâu dài cùng trời cuối đất, mấy đời mấy kiếp, nhưng kiếp này còn chẳng có thể trải qua an ổn. Ngắn thì vài tháng, dài thì dăm ba năm, sau đó lại núi dài sông xa, khó mà gặp gỡ. Những lời hẹn thề đời đời kiếp kiếp cũng chỉ như một làn mây ngọn gió, khi đến có tình mà đi thì vô ý.

Bạch Lạc Mai chọn cho mình một cuộc sống an yên, không xô bồ, coi kiếp nhân sinh như một bình trà. Hãm một bình trà, bên cạnh khu vườn nhỏ, tự do tự tại, ung dung nói về nhân tình thế thái. Đọc những áng văn của Bạch Lạc Mai, ta cảm thấy mình tự hòa chung vào cái lối sống dung dị không xa hoa, nhẹ nhàng mà đầy tình cảm của một con người nửa truyền thống nửa hiện đại. Bên ngoài kia cuộc sống, có quá nhiều phong cảnh, ta tìm về bên Bạch Lạc Mai, thấy cô uống trà, nói về “tình”, về “đời”, ta cứ nghe, cứ chấp nhặt để được tẩy sạch bụi trần, lột xác thành những rung cảm dịu nhẹ, sườn sượt, khó quên. 

 Nhân thế vội vã, chẳng qua cũng chỉ trăm năm, chúng ta cũng chỉ là vẻ đẹp vụn sót lại trong kẽ hở của thời gian, chớp mắt biến thành cát bụi. Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Trồng một sân đầy cây cỏ, chậm rãi pha trà nhàn nhã, bên nhau trọn đời. 


Đành rằng, ai cũng luôn tìm kiếm cho mình một mục đích sống, ta phải sống như thế nào? Vì sao ta được sinh ra? Ta phải đi về đâu? Rốt cuộc, ta cần phải làm gì?.

Ai trưởng thành mà không một lần bị bỏ lại, ai lớn lên mà không một lần vấp ngã ?

Nhưng, thời gian là thứ duy nhất, thứ duy nhất có thể lấy đi sự nôn náo xóc nảy, sự xông pha nhiệt huyết. Để rồi, chính nó trả lại cho con người ta một thứ phong thái, gọi là điềm tĩnh trước bão giông, gọi là bình thản mà đối mặt. Ngày tháng thì giản đơn mộc mạc, nhưng thời gian thì thu phục mỗi lòng người. Vì thế, chúng ta mới quyết tâm đi cùng trời cuối đất, lang bạt khắp giang hồ, trải qua hỉ nộ ái ố. Để rồi, cũng chính thời gian lại giúp chúng ta vượt qua hết thảy, trở nên một phong thái an nhiên, ung dung mà tự tại. 

Qua rồi đây những cuộc gặp gỡ, “mọi sự gặp gỡ trên đời đều có lý do”, đúng vậy, lý do để gặp nhau là gì? Nhiều người đến rồi đi trong cuộc sống, tự tôi chấp nhặt lại cho mình những chân lý. Cuối cùng, cuộc gặp gỡ hoàn hảo nhất cũng chỉ là gặp nhau với chính mình mà thôi. Ai đến rồi cũng rời đi, chỉ có bản thân là ở lại mãi mãi. Thứ ta cần, chẳng qua cũng chỉ là một nơi chốn bình an trên hồng trần này. Cùng người mình thích, làm những việc mình thích, cuộc sống cứ vậy mà nhàn nhạt trôi qua.

“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”.

 Bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện, đối với tôi đều trở thành phong cảnh có thể lãng quên trong nháy mắt, lòng không kinh động, không phiền não, cũng chẳng liên quan gì tới nhau. Làm một người vô tình, còn tốt hơn là một người khi tình cảm sâu nặng hứa hẹn thề thốt những điều không thể thực hiện nổi, vừa phụ người vừa làm tổn thương bản thân.

Quá khứ có biết bao chuyện không được như ý nguyện, cũng không cần hối hận nữa, không tiếc nuối, không vương vấn. Nếu như lại gặp được người yêu mến, thì cũng chẳng còn động lòng, càng không nảy sinh tình cảm, chỉ coi đó là cuộc gặp gỡ đẹp nhất thế gian, đi qua là xong. Hoa nở có mùa, hoa rụng có lúc, tôi chính là người đi qua rừng hoa, không một chiếc lá vương trên áo.

Có những câu chuyện tình yêu làm rung chuyển lòng người, nhưng vốn dĩ, những câu chuyện ấy chỉ còn tồn tại trên sách vở, trên phim ảnh. Ngoài đời, ít ai mà tìm ra những câu chuyện tình yêu cảm động. Nhưng đâu đó, ở một góc chân trời nào đó, chúng ta cũng không biết, có những con người yêu nhau bất chấp thế sự, không màng vinh danh, chỉ nguyện cùng người gánh vác, đỡ nâng, cho dù phụ bạc cũng khoan dung nhẫn nhịn.

Vì “người” là cuộc tu hành đẹp nhất của tôi. Vì mọi sự đẹp đẽ tôi đều dành cho người. Đi qua năm tháng tựa như sông dài, thứ còn vấn vương lại chắc chỉ còn phong cảnh trên hồng trần. 

Vì “người” là “vạn non nghìn nước đều đã đi qua đó, là gió xuân lầm lỡ một đời đó”.

Những kí ức chẳng thể xóa nhòa đó, những tình cảm không thể cắt đứt đó, những điều không giữ lại được, chớp mắt thôi đã thành những năm tháng trôi xa".

Thời gian vẫn vậy, chỉ tăng không giảm, cỏ cây vẫn xanh tốt như xưa, chỉ là chúng ta không còn trẻ nữa.

Thời gian lấy đi của chúng ta bao chuyện, có đôi khi, không phải chúng ta ngoảnh mặt quay đi quá vội, nhưng là sợ khi quay mặt nhìn lại, chẳng có ai đợi ta đến hoàng hôn, cũng chẳng phải người xứng đáng để ta đợi đến khi chiều tối mịt. 

Con người luôn thích hồi tưởng, luôn thích ôn lại chuyện cũ, luôn thích lưu luyến, nhưng sau khi u mê lại đột nhiên phát hiện, những chuyện từng ngỡ sẽ mãi mãi không quên được, trong quá trình nhung nhớ khôn nguôi của chúng ta, cũng sẽ dần dần quên lãng.

Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào sẽ thay đổi tình ý.


Không ai hiểu được lòng người, trụ trụ tan tan ly hợp cũng bởi lòng người mà ra. Ta thường nghĩ rằng lòng người mãi trăm năm vạn năm không hề thay đổi, ta vẫn nghĩ rằng phong cảnh vẫn vậy chứ lòng người vẫn chờ thủy chung. “Năm năm tháng tháng hoa thay đổi/Tháng tháng năm năm khách chuyển dời”. Ai rồi cũng khác đi, ai rồi cũng sẽ thay đổi, thứ ta đặt trọn niềm tin đó, bây giờ cũng không còn nữa. Thứ còn lại chỉ là ảo ảnh hư vô, là điều còn tồn tại, chấp nhất trong lòng ta. 

Ta chẳng phải là ta của khi trước, người cũng chẳng phải người của khi nao. Chúng ta cũng đã từng hứa sẽ vượt qua giông bão, sống một cuộc sống yên bình tại những nơi an yên ít người qua lại. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua hàng ngàn giông bão cuộc đời, đến phút cuối, ngoảnh mặt lại, chớp mắt đã rời xa. Chúng ta đã từng yêu đến thế, từng đau lòng đến thế, từng cắt cổ tay cơ mà? Cớ vì sao, đoạn tình cảm ấy chẳng thể nào nối lại, con người ấy cũng chẳng tìm lại được. Trên đời này, không có gì là mãi mãi, cũng như tình yêu, chẳng bao giờ là mãi mãi, mãi mãi là thế nào? Là thiên trường địa cửu, là đau thấu tâm can, là đứt từng đoạn ruột, hay đơn giản là đồng hành cùng nhau đến cuối đời. Một đời một kiếp, cũng chỉ tìm được những người đi ngang qua cuộc sống của mình, hết tình còn nghĩa, rồi một ngày nào đó, ta chợt nhận ra, tình cảm trong mình đã phai tự thuở nào. Thứ duy nhất còn chính là kỷ niệm ngây ngất không nguôi. 

Tôi chỉ muốn ở một khoảnh sân thuộc về riêng mình, an tĩnh sinh trưởng, tươi héo tuỳ duyên.

Qua rồi, cuối cùng mọi thứ cũng hết. Hết rồi những cuộc gặp gỡ không đáng có, tình cảm sinh ra cũng chỉ là thư gượng ép, không thật lòng. Nếu như mình có thể đi vào suy nghĩ nhau, thì vốn dĩ, chẳng có câu chuyện đau lòng nào được xảy ra ở đây. Qua hết rồi, mọi chuyện cũng kết thúc. Tự tìm cho mình một vài điều nhỏ, thuộc về cá nhân, tự sống tiếp những ngày tháng còn lại và chẳng cần vương vấn những tháng ngày đã qua. 

Có những bài học tưởng chừng quen lắm rồi, có những câu chuyện cũng tưởng chừng như đã nghe qua, nhưng thật ra, tất cả đều không. Chỉ  khi nào chúng ta là nhân vật chính trong những câu chuyện ấy, mới có khả năng, mới có thể hiểu và cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. 

Trên đời này vốn dĩ không có sự an định vĩnh viễn cũng không có phiêu dạt vĩnh viễn. Yên lòng với hiện tại, giản dị tự kiên trì, vui buồn tan hợp là chuyện buộc phải trải qua của đời người, tốt hay không tốt, cũng đều sẽ trôi qua cả.

Vậy nên, hãy đối đãi với đời này bằng sự dịu dàng, dịu dàng từ trong tâm khảm, trong trí óc suy nghĩ. Đều nói thời gian là vô tận, nhưng mà sự vô tận ấy chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt, nói hết là hết, nói hết là kết thúc. 

Có một loại tình yêu, đạt đến cảnh giới rồi thì không cần thề nguyền, cũng chẳng cần ước hẹn, tự nó sẽ an nhiên nắm tay nhau, bạc đầu chẳng rời xa. Tình duyên đời đời kiếp kiếp, chỉ gửi gắm cho một người, từ đó về sau không còn vương vấn về tình yêu. Cho dù có trải qua vạn kiếp số, thì đôi bên vẫn cứ nương tựa bên nhau, trước sau chẳng sợ tháng năm mài mòn.

Nguyện đời này có thể khiến mình sắp xếp ổn thỏa, không còn phiêu lãng giữa biển bụi; nguyện non sông tĩnh lặng đẹp đẽ, mãi không phân ly; nguyện nắm tay người, mộng già đi cùng Giang Nam.

Có lẽ, điều ước của Bạch Lạc Mai cũng giống như chúng ta, nguyện có một người cùng mình già đi, nắm tay nhau đi khắp thế gian, thu hết mọi phong cảnh vào trong tầm mắt. Ai đâu nghĩ rằng về các ước vọng xa xôi, ước cho thế gian này cân bằng, cho tình cảm và tình duyên đều hướng tới mình, để cuộc sống đỡ gồng ghềnh, đỡ vất vả, nhưng tỏa sáng như mặt trời dịu êm trên những khúc ca hòa nhạc tuyệt vời mang tên “kiếp người”. 

Lời kết:

Tạm rời xa khúc nhạc rock đầy vội vã của cuộc sống, ta hòa mình vào khúc nhạc trầm tư sâu lắng đầy tình cảm mang tên Bạch Lạc Mai. Một người dung dị, giản đơn, chỉ tự truyện về cuộc sống của mình mà cớ sao nhiều người yêu thích đến thế. Ngồi nghe cô kể lại câu chuyện của mình, mường tượng về kiếp trước và suy nghĩ về kiếp sau, tự nhiên ta tìm thấy được bình an nơi tâm hồn này, nơi trái tim này, nơi trí óc lúc nào cũng căng ra vì áp lực.  Không ít người chê những áng văn của Bạch Lạc Mai, nhưng với tôi, chỉ cần ta cẩn thận chậm rãi một chút, nghiền nát những con chữ của “ẩn sỉ” này, có lẽ, cuộc đời sẽ xuất hiện thêm được nhiều thứ mà ta vốn dĩ  đã bỏ qua, đã quên. Bạch Lạc Mai, yêu thích trà đạo, chỉ cần hãm một bình trà là có thể kể chuyện cùng trời khắp đất. Có lẽ, cũng vì niềm say mê với trà đạo như vậy mà lời văn của cô lúc nào cũng êm đềm, nhẹ nhàng, ấm áp và còn thoang thoảng hương thơm say mê đâu đây.

Những mối trần duyên gặp được ở kiếp này, cũng là kiếp số cả, chớ nên thề non hẹn biển, cuối cùng thì vẫn có ngày nhạc tàn người tan, khi ấy hãy nên bình tĩnh tùy duyên. Sống trong hoạn nạn nghịch cảnh, con người càng cảm thấy chân tình đáng quý, chỉ mong có được một người có thể nắm tay bên nhau, cùng nhau sống ẩn dật kiếp này.

Đúng đấy! Đây là duyên. Gặp được Bạch Lạc Mai trên những trang sách, gặp được Bạch Lạc Mai phơi phới gió thu, gặp được Bạch Lạc Mai đang nhảy múa cũng với con chữ của mình, đây thật là duyên. “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”. “Người” ở đây, có thể là người yêu, là cha mẹ, là bạn bè, là những người mà đã từng đến và ở lại trong cuộc đời của cô gái này. Có khi “người” mang đến những câu chuyện tuyệt vời, nhưng cũng có khi mang đến những buồn đau. Nhưng tất cả, hết thảy chỉ là bụi cát, vào một ngày trời gió lớn, gió cuốn bụi cát đi xa, mang theo những buồn đau đi mất. Phải chăng thứ còn lại chỉ là ký ức thơm thảo thanh mát như bạc hà, xanh như bầu trời, và đẹp như tâm hồn của mỗi người chúng ta trên kiếp sống này.

Review chi tiết bởi: Kim Yến - Bookademy

Hình ảnh: Kim Yến - Bookademy 

----------------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN?

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Văn Bạch Lạc Mai không phải là một thức văn vội vã đọc, vội vã hiểu rồi vội vã quên đi như đa số các tác phẩm thương mại ngày nay. Ấy là thức văn phải đọc chậm rãi, rồi cũng bởi đó, người đọc dần dà mới hiểu được hết ý vị trong từng con chữ của Bạch Lạc Mai. Không ít người gấp gáp đọc văn Bạch Lạc Mai để rồi chê bai, thức văn sao mà khó hiểu và cầu kỳ đến chán nản. Nhưng, chỉ cần chậm lại một chút, tôi tin chắc ai cũng sẽ cảm thấy nghiền ngẫm ngòi bút của Bạch Lạc Mai là vô cùng xứng đáng. Bởi dường như từng câu từng chữ của Bạch Lạc Mai đều ẩn chứa ngụ ý đầy sâu lắng. Sâu lắng nhưng không xa vời hiện thực, sâu lắng nhưng chạm đến xúc cảm người thưởng văn. Nếu “Duyên” để lại vấn vương trong lòng người đọc bởi câu “Yêu một người có lẽ chỉ trong chớp mắt, quên một người lại có thể cần cả cuộc đời.” thì Bạch Lạc Mai tiếp tục dùng “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” rồi từng con chữ ấy len lỏi tận thâm tâm kẻ thưởng văn qua câu “Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào, sẽ thay đổi tình ý.”(*) Không hẳn là chỉ người từng yêu mới hiểu, thậm chí cả kẻ chưa yêu hay sắp yêu cũng thấm thía ý nghĩa trong câu văn không quá dài cũng không quá ngắn ấy. Khó hiểu nhất là lòng người, dễ trôi tan như gió thoảng mây bay cũng là lòng người. Vạn vật dẫu có bị xoay vòng thì hẳn có thứ đổi thay, có thứ giữ nguyên, duy chỉ có lòng người là mờ mịt chẳng hay là mất còn thế nào. Một người bên ta trải qua mưa to gió lớn nhưng chẳng ai dám chắc người ấy sẽ cùng ta an yên quá tháng năm bình lặng. Cũng như ta đậm sâu hoài niệm mãi một đoạn tình, mà ta nào hay sẽ có lúc bản thân đủ can đảm buông bỏ đoạn tình ấy? Trong tình yêu, tuyệt đối không có khái niệm “mãi mãi”. Thế nào mới gọi là “mãi mãi”? Một đời một kiếp con người, hai ba năm ròng hay đơn giản là đến dạo nọ, chợt nhận ra tình ta cạn vơi đi mất? Không một từ ngữ nào có thể khắc họa đậm nét và chân thật nhất tình ý của một người cả. Thế mới bảo Bạch Lạc Mai khiến người thưởng văn rất tâm đắc, “…chỉ là không biết lúc nào, sẽ thay đổi tình ý.” Mỗi một con chữ của Bạch Lạc Mai đều chân thành như thế, đều sâu sắc như thế. Không cố phô bày tài hoa hay trăng sao vốn từ, Bạch Lạc Mai chỉ đơn thuần dùng cái chất của mình để cảm trái tim người đọc. “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là trong cái bình lặng có cái sống động, trong cái yên ắng có cái vội vã khiến ta dễ dàng chìm đắm cả một buổi chiều dài cùng tách trà lạnh. Nếu cảm thụ hết từng ý niệm của Bạch Lạc Mai, chẳng ai có thể chối bỏ bất kỳ tác phẩm nào từ ngòi bút an yên ấy. Từ lúc bắt đầu chậm rãi thưởng từng con chữ của “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” đến lúc chính thức khép lại trang giấy cuối cùng, từng con chữ từng câu văn của Bạch Lạc Mai mãi đọng lại trong tâm tôi về không ít chuyện trong đời này. Nếu bạn đang tìm một chốn bình yên giữa bộn bề vội vã, “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là liều thuốc khiến bạn sống chậm lại. Sống đủ chậm để thưởng thức cái an lành trong văn chương và con chữ, đủ chậm để tự yêu thương mình hơn.

Nếu là một người yêu thích văn hóa Trung Quốc hay thường xuyên theo dõi, tìm tòi về Trung Quốc, thì cái tên Bạch Lạc Mai dường như chẳng còn xa lạ nữa rồi. Cụ thể hơn, cô chính là tác giả của một số tác phẩm khá nổi tiếng đã được xuất bản tại Việt Nam như: “Duyên”, “Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi”, “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên”,… Với giọng văn nhẹ nhàng, cùng những câu từ chọn lọc kỹ càng, Bạch Lạc Mai hoàn toàn dẫn lối người đọc vào chính sự thanh thản, phong trần, phiêu du nơi ngôn ngữ của chính mình. Bất kỳ khi nào, bất cứ lúc nào, bạn cũng có thể tùy tiện dở một trang sách của cô ấy, không cần hiểu hết nội dung phía trước đã viết gì, phía sau diễn biến sẽ ra sao, mỗi một trang sách, mỗi một con chữ mà Bạch Lạc Mai viết lên đều thu hút được độc giả, không vì gì cả, chỉ do đó là chất riêng của Bạch Lạc Mai: nhẹ nhàng, tĩnh lặng, thanh thản. Đến với “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”, Bạch Lạc Mai vẫn giữ nguyên được sự nhẹ nhàng của mình qua từng câu văn. Và phần truyện làm tôi ấn tượng hơn cả chính là “Chim én trước nhà Vương nhà Tạ”. "Lưu Vũ Tích thời Đường có thơ rằng: “Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia”. Nghĩa là nhân thế nhiều biến đổi, bãi bể hóa nương dâu, chim én ở những nhà hào môn khi xưa dễ dàng đổi chủ, rơi vào nhà dân bình thường." Trong câu chuyện, người bố là con trai của một nhà địa chủ, có cuộc sống giàu có ấm no. Nhưng ngay như lời giải thích ở đầu, "chim én nhà hào môn dễ dàng rơi vào nhà dân", người bố cũng vậy, từ cuộc sống no đủ xảy ra biến cố, thành một kẻ nghèo làm đậu phụ, sau đó trở thành một người học Đông Y, cuộc sống gắn liền với thảo dược. Ngay cả đến nhà bố còn không mua được, cho đến khi mẹ của "tôi" xuất hiện mang lại cho bố hạnh phúc của tổ ấm. Giọng văn nhẹ nhàng mà có chút gì đó hoài niệm như dẫn ta đến với một câu chuyện ngọt ngào, mà thanh bình. Cùng nhau giúp người chữa bệnh, cùng nhau bốc thuốc, cùng nhau sinh một đứa nhỏ. Mẹ thấu hiểu bố, sẻ chia với bố. Bố tuy vẫn có khiếm khuyết nhưng yêu mẹ. Khi kể về bố mẹ, nhân vật "tôi" luôn kể bằng giọng điệu rất tự hào, có lẽ không phải tự hào vì bố mẹ là người xuất chúng mà tự hào về tình yêu của hai người dành cho nhau, cái tình yêu bình lặng, giản dị nhưng không hề tầm thường, chỉ cần bên nhau, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người kia mỗi ngày là lòng tràn ngập ánh nắng, niềm vui lan tỏa, trái tim ấm áp. Cho đến khi tuổi già, cho đến khi bố không còn trẻ khỏe nữa, cho đến khi biến thành một người cách biệt với xã hội. Vẫn chỉ có mẹ ở bên bố, bầu bạn tới cuối đời. Phải chăng đó là tình yêu chân chính mà mọi người thường hay nhắc tới ? Cùng nhau trải qua phần đời còn lại, cùng nhau già đi. Nhân vật "tôi" ngưỡng mộ điều đó, tôi cũng vậy. Cuốn "Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi" của Bạch Lạc Mai là một cuốn sách mà tôi nghĩ rằng ai cũng nên đọc một lần trong đời, nó giúp tâm hồn ta trở nên thư thái, đắm chìm trong những câu chuyện gần gũi mà bình dị, nhẹ nhàng mà mang ý nghĩa lớn lao, đầy sâu sắc. Nếu giữa những tháng năm xô bồ tấp nập ấy, bạn cần điều gì đó cho tâm tĩnh lại, hãy lựa chọn cuốn sách này. Tin tôi đi, bạn sẽ không phải hối hận đâu. Tặng bạn một câu trích mà tôi thích nhất: "Ngày tháng bình thường chẳng cần quá nhiều những đường mật dịu dàng, có lúc, chỉ một ánh mắt ấm áp, một nụ cười mỉm tinh khôi, là đủ rồi."

1 Thời gian trôi đi thật là nhanh quá, bao nhiêu câu chuyện còn chưa kịp xảy ra, bao nhiêu lời hứa chưa từng được thực hiện, đã già mất rồi” Bạch Lạc Mai luôn viết nên đôi ba câu văn mà đặt chúng ở bất kỳ hoàn cảnh sự tình nào đều phi thường phù hợp. Tình yêu, hoài bão thậm chí là cả một đời người đều bị thời gian vun vút làm đổi thay. Chúng ta có thể ôm ấp rất nhiều mộng tưởng, vẽ ra không ít dự định cho mai sau xa xôi chốn nảo chốn nao. Nhưng rồi đến một dạo nào đó, ta buộc phải nhận ra, vẫn chưa điều chi được thực hiện như ao ước nhưng thời gian đã vụt tan đi mất rồi. Là nuối tiếc, là tự nhủ hay chỉ đơn thuần thở than vẩn vơ? Dẫu thế nào chăng nữa, thứ trôi tan đã trôi tan, thứ dở dang còn nối tiếp dở dang. Nhưng liệu rằng, khi ta chạy theo thời gian đầy vội vã kia, mọi thứ liệu có chuyển biến? 2 Bạch Lạc Mai không còn là cái tên xa lạ với những độc giả hiện nay nữa, người ta biết qua những đoạn trích ngắn được đăng trên các trang mạng xã hội với ước mơ về cuộc sống bình bình đạm đạm. Không chỉ thế, người ta còn nhớ đến cô qua những tác phẩm dù chỉ lướt qua một lần nhưng ấn tượng vẫn đọng lại in sâu mãi trong tâm trí. Giống như An Ni Bảo Bối, Bạch Lạc Mai cùng với giọng văn nhẹ nhàng đặc trưng, đã chiếm trọn được biết bao trái tim độc giả, hoặc chỉ đơn giản là những người muốn tìm về một chốn an yên, rời xa bụi trần, cùng người mình thương ngày ngày bên nhau. Biết về Bạch Lạc Mai là duyên, ở lại với chốn nhỏ của cô ấy, nghe cô ấy ngâm về những tách trà, những phong cảnh, những tình cảm hết sức chân thật của cô ấy lại là phận. Văn của Bạch Lạc Mai ban đầu đọc đôi chỗ có chút khó hiểu, nhưng một khi đã bước được một chân vào thế giới của cô ấy, tự khắc mọi điều sẽ hiện ra xinh đẹp trước mắt. Tôi thầm hối tiếc, vì sao lại biết đến cô ấy trễ như vậy, vì sao lại chỉ mới đọc được hai quyển như thế, vì sao “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” mặc dù ngắn nhưng lại đọng trong lòng tôi nhiều đến vậy. 3 Trước hết, đối với mình, mình là một đứa cực kỳ yêu thích ngôn tình, tản văn đối với mình có chút xa lạ nên khi có dịp mua sách, tản văn chưa bao giờ là lựa chọn mà mình hướng đến cả. Tuy nhiên, mẹ mình lại là một người rất yêu thích thể loại tản văn, cụ thể hơn, bà rất thích Bạch Lạc Mai, bà thích cách cô ấy viết, thích cách cô ấy mang câu văn truyền tải đến mọi người, thích phong cách thanh thản, không màng đến thị phi của cô ấy và hầu như ngày nào mẹ cũng đọc sách của cô ấy cả. Thấy thế mình cũng khá tò mò nên đã quyết định đọc trộm thử cuốn “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” – cuốn sách mà mẹ vừa được bố tặng nhân dịp sinh nhật vừa rồi. Khép lại cuốn sách, bản thân mình cứ như vừa trút đi được một gánh nặng nào đó trong lòng. Không rõ gánh nặng đó là gì, là chuyện học tập, hay chuyện gia đình, bạn bè, thầy cô gì đó, nhưng mình khẳng định, lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Có thể nói, quyển sách này đã cứu vớt một phần nào đó trong sự áp lực về nhiều mặt riêng tư của bản thân mình. 4 “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là trong cái bình lặng có cái sống động, trong cái yên ắng có cái vội vã khiến ta dễ dàng chìm đắm cả một buổi chiều dài cùng tách trà lạnh. Nếu cảm thụ hết từng ý niệm của Bạch Lạc Mai, chẳng ai có thể chối bỏ bất kỳ tác phẩm nào từ ngòi bút an yên ấy. Từ lúc bắt đầu chậm rãi thưởng từng con chữ của “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” đến lúc chính thức khép lại trang giấy cuối cùng, từng con chữ từng câu văn của Bạch Lạc Mai mãi đọng lại trong tâm tôi về không ít chuyện trong đời này. Nếu bạn đang tìm một chốn bình yên giữa bộn bề vội vã, “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là liều thuốc khiến bạn sống chậm lại. Sống đủ chậm để thưởng thức cái an lành trong văn chương và con chữ, đủ chậm để tự yêu thương mình hơn. 5 Thật sự quá yên tĩnh, những gì bản thân muốn đều trong quyển sách này, suy nghĩ trước giờ của bản thân chính là an yên như vậy. Vẫn có người giống mình, chỉ muốn yên lặng bình yên cùng đối phương đời đời. Không ồn ào không thị phi. Trồng hoa, pha trà đơn giản như thế nhưng không thể làm. Ngói đen tường trắng là cảnh đẹp đậm chất của Giang Nam,… đọc quyển này thấy bản thân lại càng mong muốn, lại càng bình yên. Nhấm nháp ly trà, đọc quyển sách.

Trước cuốn Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi, độc giả đã không mấy xa lạ với cách hành văn của Bạch Lạc Mai, thanh tĩnh dịu dàng, bình thản ung dung, từng trang sách đều thấm đẫm thiền ý, phức tạp mà đơn giản, hoa lệ mà mộc mạc. Tình yêu có lẽ là những duyên phận rất ngắn ngủi Có điều tình yêu cần trao ra, cần gánh vác, dù phụ bạc cũng phải nhẫn nhịn, dù phản bội cũng cần khoan dung. Dẫu có một ngày mất đi, dùng thời gian trọn đời để gìn giữ hoài tưởng, cũng sẽ không cảm thấy nặng nề mệt nhọc, tình yêu như vậy mới được xem là tình yêu chân chính. Yêu một người không cần ôm quá chặt, lúc nào cũng phải cho đối phương một không gian vừa đủ, bởi cả hai bên đều cần tự do hít thở. Chia tay cũng không nhất định phải khóc lóc, gắng dượng ở bên nhau, chỉ làm tăng thêm bi thương mà thôi. Đoạn tuyệt là một phương pháp sai lầm, vì sẽ có một ngày bạn chắc chắn phải trải qua vòng luân hồi và kết thúc. Nhớ được hơi ấm của ánh dương, quên đi cái lạnh từ mưa gió; nhớ lấy vị ngọt ngào khi trăng tròn mà quên đi nỗi cô đơn khi trăng khuyết; nhớ lấy bao điều tốt của người ấy mà quên đi muôn vàn tật xấu. Làm một người biết cảm ân, có lẽ mỗi ngày đều có thể sở hữu sự đẹp đẽ như lần đầu gặp gỡ. Thì với Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi, Bạch Lạc Mai tiếp tục đưa từng con chữ len lỏi vào tâm can người đọc với những dòng văn nhẹ nhàng, day dứt “Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào sẽ thay đổi tình ý.” Khó hiểu nhất chính là lòng người, tụ tan vô thường tựa gió thổi mây bay cũng là lòng người, tạo hóa xoay vần, vạn vật biến đổi, thậm chí đến cả sông núi mà ta cho là chẳng mảy may thay đổi, nhưng đã qua cả triệu năm, liệu dáng vẻ sông núi ta thấy có còn là dáng vẻ năm xưa nữa hay không, trái tim người đặt tại nơi ta liệu có còn là trái tim năm xưa nữa hay không? Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào sẽ thay đổi tình ý.” Ta đã không còn là ta của khi trước, người cũng đã chẳng còn là người của năm xưa. Người từng bên ta trải qua mưa to gió lớn nhưng cuối cùng lại chẳng thể cùng ta an yên thưởng trà ngắm hoa, đông qua xuân đến, bên nhau bình lặng mà giản đơn, trọn đời trọn kiếp. Mục đích cuối cùng của đời người là gì? Phải chăng là một cuộc tình sâu đậm đến độ sinh tử không rời? Hay là một đoạn tình cảm rung động đất trời, khi lìa xa liền trở thành nỗi tiếc hận không nguôi của thế nhân? Thực ra tất cả đều không phải. Thời gian qua đi, mọi sự bốc đồng và nóng nảy thuở thiếu thời đều sẽ được rèn giũa thành phong thái điềm tĩnh an nhiên. Khi xưa ta ngông cuồng đến thế, đau khổ đến thế, chẳng qua chỉ vì cho rằng nếu không có tình cảm ấy, bản thân sẽ không thể hạnh phúc được. Nhưng ai rồi cũng sẽ trưởng thành, để khi đứng dậy sau nhiều lần vấp ngã, gặp gỡ đủ người, liền ngộ ra chân lí, cái mà ta cần, chẳng qua chỉ là một chốn yên bình thanh thản. Cùng người yêu trồng hoa nuôi thú, đọc sách thưởng trà, sống cuộc đời không dính thị phi, không màng hồng trần. Nếu không tìm được người yêu, vậy chỉ cầu tri kỉ. Ngồi lại cùng ta uống một chén trà, đàm một bài thơ, sau khi trời sáng, đứng dậy từ biệt. Mình ta bầu bạn với đất trời bao la, đón chờ tuổi già trong ung dung tự tại.Mục đích cuối cùng của đời người là gì? Nếu sổ nhân duyên thực sự có thật, ta nguyện tin rằng mọi cuộc gặp gỡ đều đã là duyên phận mà ta tu được từ kiếp trước, đều đã được an bài rõ ràng minh bạch, vậy nên chúng ta chẳng cần cố khắc ghi đậm sâu mỗi lần gặp gỡ, cũng chẳng cần so đo mỗi độ biệt ly. Khi gương mặt bị góc cạnh thời gian làm xây xước, hãy cúi đầu mỉm cười, mọi chuyện qua đi không cần quá tính toán, ngẩng đầu lại là gió nhẹ mây quang. Người là cuộc tu hành đẹp đẽ nhất kiếp này của tôi chính là trong cái bình lặng có cái sống động, trong cái yên ắng có cái vội vã khiến ta muốn chìm đắm cả một buổi chiều dài cùng một tách trà lạnh, ngoài kia mưa bụi giăng kín, nhưng nội tâm lại ấm áp an yên. Từ lúc bắt đầu chậm rãi thưởng thức từng con chữ của Người là cuộc tu hành đẹp đẽ nhất kiếp này của tôi đến lúc chính thức khép lại trang giấy cuối cùng, từng con chữ từng câu văn của Bạch Lạc Mai đều đọng lại dư vị êm ái trong lòng người đọc, khiến người ta nhớ mãi không quên. Nếu bạn đang tìm một chốn bình yên giữa bộn bề vội vã thì Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi chính là nơi chốn bạn đang tìm về, từng câu văn tựa như một liều thuốc khiến bạn sống chậm lại, chậm để thưởng thức cái an lành trong văn chương và từ con chữ, chậm để yêu thương mình hơn.

“Gió bụi mười năm, tung tích mười năm, câu chuyện mười năm, đối với tôi là cuộc sống một sớm một chiều, đối với người khác chẳng qua chỉ là mấy mùa hoa nở, mấy độ lá rơi. Những phong cảnh mà tôi đi qua, những câu chuyện mà tôi gặp, đều trở thành chất liệu, trở thành văn chương, để gặp gỡ với độc giả của trần thế. Nhìn tưởng như sầu não, nhưng kỳ thực lại sáng trong êm dịu, mỗi nhành cây một ngọn cỏ đều có linh hồn, từng câu từng từ đều có tình cảm.” _ Sau khi đọc xong “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”, như bao cuốn sách khác của Bạch Lạc Mai, mình đều có chút e ngại khi viết review. Bởi lẽ văn của Bạch Lạc Mai, ngòi bút nào mới có thể thâu đủ ý, tóm đủ tình, để mà truyền tải những gì có trong câu chữ của cô. Nhưng ngẫm lại, có cơ hội đọc văn Bạch Lạc Mai, cũng có thể coi là cái duyên. Vậy để viết ra đây những gì đã cảm thấy, qua bài review này, biết đâu lại gián tiếp kết thêm nhiều mối lương duyên giữa Bạch Lạc Mai và những người, biết đâu nữa, sẽ yêu thích dòng văn an tĩnh tự tại, nhẹ nhàng tựa nước chảy mây trôi của cô. “Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, cùng người yêu quý là người, viết lách bên bàn. Ngắm khói vờn từ lư đồng, thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân, bạc đầu bên nhau. Tôi ở Giang Nam, cùng người đợi chờ một cơn mưa bụi, dưới chiếc ô giấy dầu, có thời gian chúng ta đã từng yêu, cũng từng phụ nhau. Tôi ở Giang Nam, chỉ để đợi người.” Mục đích cuối cùng của đời người là gì? Phải chăng là một cuộc tình sâu đậm đến độ sinh tử không rời? Hay là một đoạn tình cảm rung động đất trời, khi lìa xa liền trở thành nỗi tiếc hận không nguôi của thế nhân? Thực ra tất cả đều không phải. Thời gian qua đi, mọi sự bốc đồng và nóng nảy thuở thiếu thời đều sẽ được rèn giũa thành phong thái điềm tĩnh an nhiên. Khi xưa ta ngông cuồng đến thế, đau khổ đến thế, chẳng qua chỉ vì cho rằng nếu không có tình cảm ấy, bản thân sẽ không thể hạnh phúc được. Nhưng ai rồi cũng sẽ trưởng thành, để khi đứng dậy sau nhiều lần vấp ngã, gặp gỡ đủ người, liền ngộ ra chân lí, cái mà ta cần, chẳng qua chỉ là một chốn yên bình thanh thản. Cùng người yêu trồng hoa nuôi thú, đọc sách thưởng trà, sống cuộc đời không dính thị phi, không màng hồng trần. Nếu không tìm được người yêu, vậy chỉ cầu tri kỉ. Ngồi lại cùng ta uống một chén trà, đàm một bài thơ, sau khi trời sáng, đứng dậy từ biệt. Mình ta bầu bạn với đất trời bao la, đón chờ tuổi già trong ung dung tự tại. “Sự tu hành đẹp nhất kiếp này chính là, người là trà, còn tôi là nước. Năm tháng thong thả trôi đi, đến hối hận cũng trở thành dư thừa, không có gì đáng cảm động hơn là cả đời bên nhau tình sâu nghĩa đậm, xứng đáng để trân trọng.” Tính thiền trong văn Bạch Lạc Mai rất rõ. Có thể thấy được, cô là một người hết lòng tín ngộ Phật pháp. Do vậy văn của cô vô cùng tự tại, vô cùng dịu dàng, có khả năng khiến cho lòng người lắng lại. Chúng ta kiếp trước là ai giữa trời đất bao la, là một chú chim cất tiếng hót nơi sơn dã, hay một nhành cỏ xanh mọc bên vách núi. Chúng ta kiếp trước vì sao gặp gỡ, vì sao có duyên giác ngộ chân lý, rồi hóa thành bản thân chúng ta kiếp này. Nếu níu giữ chỉ mang lại đau khổ, vậy chi bằng từ đầu hãy thoải mái buông tay. Vui vẻ hội ngộ, vui vẻ giã biệt, đó mới là kết quả mà chúng ta hết lòng ước ao. Yêu hận vì đâu, chẳng phải do ta tự khiến ta đau khổ sao, học cách chấp nhận, học cách buông tay. Tất thảy sẽ không còn là gánh nặng, mà chỉ còn như ánh trăng lướt qua cõi lòng. Đau khổ hóa thành dịu dàng thấu suốt, không còn nặng nề thêm nữa. “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”. “Người” là ai. Có thể là bất cứ ai ta đã từng gặp gỡ trong đời. Người ta yêu, người ta gặp gỡ rồi lại phải tiếc nuối li biệt; người là cha, là mẹ, là bè bạn, là gia đình, tri kỉ, là tâm can của ta… “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” - cái tên này có thể sẽ khiến bạn nhầm tưởng rằng đây là một cuốn tản văn về tình yêu rất mực phổ thông, kì thực lại không phải vậy. Bạch Lạc Mai là một trong số ít những người viết tản văn mà bản ngã của mình vẫn được thể hiện rất rõ. Cô không chỉ nói về nhân tình thế thái, những chiêm nghiệm và cuộc sống đời thường, mà còn nói về bản thân mình. Vì thế khi đọc “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”, mình còn có cảm giác bản thân đang được gặp gỡ thêm một người nữa - chính là Bạch Lạc Mai, dù chỉ là nối kết qua câu từ trong trang sách. Nhưng mình rất trân trọng cuộc gặp gỡ này. Bởi lẽ, sau khi đọc xong văn Bạch Lạc Mai, có cảm giác tựa như tìm được tri kỉ vậy. Cách sống mà Bạch Lạc Mai nói chính xác là cách sống mà mình muốn hướng tới, đối đãi với thế gian đều phải thật dịu dàng, không mang tâm lí u uất và nóng nảy mà làm tổn thương bản thân, tổn thương người khác. Mọi thứ xuất hiện trong văn của Bạch Lạc Mai đều có tính “Duyên” - đây cũng biểu hiện cho việc tín ngộ Phật Pháp của cô - bởi học thuyết của đạo Phật là “Duyên khởi”. Ta gặp gỡ là duyên, vì người tu hành cũng là duyên, xuất hiện kiếp này cũng là duyên. Và thậm chí nếu bạn đang đọc review này của mình, thì đó cũng là duyên luôn. ^^ “Thế giới mà tôi đang sống, hương trà thơm nồng, cỏ cây đều an vui.” Nếu như bạn đang tìm một cuốn sách triết lí nhẹ nhàng, sâu lắng; hoặc nếu như bạn muốn có gì đó giúp bản thân bình tâm sau mỗi bận giông bão; hay đơn giản chỉ muốn có gì đó phù hợp tâm trạng bình thản, “tâm lặng như nước” của mình, thì hãy thử “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” xem sao nhé. ^^

Trừ 1 sao vì văn phong mấy tác giả Trung Quốc này rất hay lặp lại. Có 1 vài ý mà gần như bài nào cũng nhắc. Đọc mắc mệt.Trừ 1 sao nữa vì cấu trúc khá mơ hồ. Cảm giác mịt mờ như cơn mưa bụi Giang Nam.Cộng 1 sao vì dịch giả làm rất tốt. Độ này đọc nhiều hơn các sách ngoại văn, càng biết ơn các dịch giả mất công chuyển ngữ. Để dịch bây giờ cực kì đơn giản, GG trans sẽ giúp bạn gần như không thiếu ngôn ngữ nào. Nhưng cái tinh thần, cấu trúc văn học... thì chắc còn xa mới truyền tải được. Điều này phụ thuộc vào vốn hiểu biết và lòng tận tâm của các dịch giả. Lục Bích đã làm cực kì tốt.Khắp cuốn sách mình cảm tưởng là tràn ngập thành ngữ Trung Quốc. Xem và đọc nhiều văn hóa Trung Hoa, mình hiểu là thành ngữ không chỉ là ác mộng với người nước ngoài. Kiểu mở miệng ra là tuôn thành ngữ thật đáng sợ. Khiến đối phương quả thực như thể là " vô học hoàn toàn". Cuốn này thích hợp đọc khi rảnh rỗi - thực sự rảnh rỗi. Khi ngoài trời mưa gió lùa, trong nhà pha cốc cà phê, bật bản nhạc Giang Nam ngũ bộ của Wikky Thi rồi nhẩn nha với từng câu chữ. Mới thấm hết được vẻ đẹp Giang Nam.Trước mình đọc Kiêu dương tự ngã - Tôi như ánh dương rực rỡ - hay còn tên khác là Nắng gắt - của Cố Mạn, thường xuyên nghe nhắc tới Vô Tích, Thái Hồ, vườn mai... Cảm giác quen thuộc vô cùng.Đọc thêm Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi thì càng muốn được một lần đạp tuyến ngắm mai đỏ bên Thái Hồ. Thêm một bức ảnh Hồng mai tán do Tiêu Chiến tự vẽ phù hợp phong cảnh.