Có những ngày dài như thế, từ lúc bình minh mở mắt tới khi chìm vào giấc ngủ đêm khuya, mình phải hết sức chịu đựng. Có những ngày như thế, chúng ta chỉ mong được trở về nhà, rũ bỏ mọi gượng gạo, cố gắng đã làm ta kiệt sức; rũ bỏ hết những nụ cười gắng gượng dù những gì còn lại là những tổn thương, mệt mỏi và thất vọng. Nhắm mắt lại là những suy nghĩ vu vơ, mở mắt ra là bao cảm xúc chực trào. Chúng ta trải qua những ngày như vậy với tâm trí rệu rã cùng với đó là nỗi cô đơn được giấu kín sau một cánh cửa đóng chặt. Nhưng giờ bạn có thể ngồi xuống, mở cánh cửa đang đóng chặt những cảm xúc ấy ra và để những câu chuyện của Mở mắt thấy buồn, nhắm mắt lại chỉ toàn đau thương xoa dịu, gắn kết những mảnh ghép tan vỡ của tâm hồn. Sau khi đọc cuốn ghi chú cảm xúc của Seolleda, dường như cảm giác cô đơn được vơi bớt bởi đây là cuốn sách mà mình cảm thấy được đồng cảm. Như thể có một sợi dây liên kết, mọi cảm xúc và suy nghĩ đều “khớp" với những câu chuyện trong cuốn sách này.
Tên tựa sách ngay lập tức đem lại cho mình cảm giác buồn và cô đơn nhưng đó lại điều thu hút nhất và mình biết rằng đây là cuốn sách phù hợp với bản thân. Trong cuốn ghi chú cảm xúc của Seolleda có một chú thỏ vàng một tai ngắn một tai dài tên Seolto và người bạn Cà Rốt lâu năm. Hai người bạn bé nhỏ nhưng lại phải đương đầu với muôn vàn “những con quái vật” trong cuộc sống. Quá trình đương đầu của hai người bạn được viết thành bảy câu chuyện: đó là câu chuyện về nỗi cô đơn chập chờn, về những mối quan hệ, về những tổn thương mặc cảm, về quá trình trưởng thành... - những con quái vật mà chúng ta phải đối mặt hàng ngày. Nếu có những lúc ta chạy trốn khỏi chúng thì cuốn sách này giúp ta đối diện với chính cảm xúc của mình trước tiên.
Những hình vẽ trong được phủ vàng trong cuốn sách - màu của niềm vui ấy vậy nhưng những bức tranh ấy lại chân thực, tê tái và chứa đựng cuộc sống nhỏ nhặt nằm ở sự đồng cảm khiến bất cứ ai xem chúng cũng sẽ lẩm nhẩm: “Mình cũng thế”. Trong Mở mắt thấy buồn, nhắm mắt lại chỉ toàn đau thương đầu tiên bạn sẽ nhận ra mình có những cảm xúc này và bắt đầu chấp nhận chúng. Sau đó, những trang sách tiếp theo giống như những chỉ dẫn để ta học cách làm quen và đối mặt. Đi qua từng câu chuyện, bạn sẽ nhận ra việc có những suy nghĩ hay cảm xúc tiêu cực đó là điều bình thường và bạn không hề cô đơn bởi những cảm xúc ấy được chia sẻ, đồng cảm trong từng con chữ của Mở mắt thấy buồn, nhắm mắt lại chỉ toàn đau thương.
Seolto ấy vừa là tôi, đồng thời cũng là bạn.
Những khi ta vừa tỏ ra không hề tổn thương lại vừa mong người khác sẽ chìa tay ra, quan tâm thật nhiều tới người khác nhưng lại vô tâm với chính trái tim mình, ghen tỵ với hạnh phúc của người khác hơn hạnh phúc của chính mình, và đến cả dáng vẻ bất an cảm thấy dường như những bất hạnh gặp phải sẽ mãi mãi không kết thúc… Ta nhìn thấy “cái bóng trái tim” thành thực được giấu kỹ bên trong trái tim mình thông qua Seolto.
1. Chập chờn một nỗi cô đơn:
Câu chuyện thứ nhất của chú thỏ Seolto là câu chuyện về nỗi cô đơn dường như bất tận trong cuộc sống. Chúng ta cũng cô đơn như chú thỏ Seolto vậy. Cảm giác cô đơn bò đến khi màn đêm buông xuống, khi thế giới đã chìm vào giấc ngủ. Nỗi cô đơn ấy đánh thức chúng ta, lôi kéo ta đi tìm một điều gì đó có thể xua tan cảm giác ấy. Có thể bạn sẽ nằm trằn trọc suy nghĩ hoặc vô thức mở điện thoại đọc tin nhắn, xem lại ảnh, vừa lướt điện thoại vừa đối diện với nỗi cô đơn.
Trong căn phòng tối đen giữa màn đêm đặc quánh, mình vùi cả cơ thể đã thấm mệt trên giường, nhưng với lồng ngực ngập tràn nỗi cô đơn, mình không thể đi vào giấc ngủ. Và mình lại vô thức cầm lên chiếc điện thoại đặt ngay bên cạnh, đọc lại những tin nhắn trong ngày và lướt xem các tin nhắn trong Messenger. Mình đọc từng chút một và cảm nhận nỗi cô đơn của những con người ấy, hệt như nỗi cô đơn của chính mình khi nãy.
Nỗi cô đơn khiến ta lục tìm những ký ức và nỗi nhớ liền trào dâng. Đó có thể là nỗi nhớ người giấu dưới biển xanh, hoặc đó là cảm xúc ta dành cho bạn bè, người thân, gia đình. Nhưng dù cho đó là nỗi nhớ gì đừng ngần ngại mà ôm lấy và cảm nhận nó để thấy rằng trái tim chúng ta vẫn ngập tràn cảm xúc và bởi nỗi nhớ không khác gì một trái tim đang yêu.
Thế nhưng, có những khi ta không thể hiện nỗi nhớ ấy ra, mà cất giấu vào tận nơi sâu nhất trong trái tim mình. Ta cho đó là thứ cảm xúc khiến ta mềm yếu, và chỉ riêng việc thẳng thắn đối diện với những nỗi nhớ cũng đã thật khó khăn.
Hãy thử dùng cả trái tim mình ôm chặt lấy nỗi nhớ và cảm nhận. Hãy để những giọt lệ của nỗi nhớ người thương tràn ra và để nỗi nhớ thốt ta thành lời, trái tim sẽ trở nên vô cùng ấm áp.
Có những lúc một ngày của chúng ta được tạo thành bởi sự pha lẫn của vô vàn cảm xúc nhưng đôi khi cảm xúc chính lại là sự trống vắng. Dù khao khát điều gì đó nhưng lại không thể có được, trái tim ta trở nên trống rỗng, chơi vơi và cô đơn. Trong nỗi cô đơn, chúng ta nhớ về những mối quan hệ cũ rồi nhận ra thật trái ngang làm sao! Vì chúng ta đã từng thân nhau thế nào, có những người coi nhau là tri kỷ… Thật trái ngang khi chúng ta phải suy nghĩ rằng “Làm sao mình và người đó phải đối mặt với thời khắc đoạn tuyệt như thế này…?”
Mỉa mai thay, mối quan hệ mà bắt đầu vì rất hợp nhau lại đi đến hồi kết vì quá khác nhau… Thà rằng đó là một mối nghiệt duyên thì mình sẽ thốt ra được những lời thậm tệ, nhưng câu chuyện lại không phải là như vậy. Và sự trái ngang này sẽ lại sớm tiếp diễn trong một mối quan hệ khác, hẳn chúng ta sẽ lại nói những lời thế này!
Thỏ Seolto dường như là một người hiểu rõ nỗi cô đơn như thế nào. Cô đơn bắt nguồn từ cảm giác lạc lõng giữa dòng người, lạc lõng vì không thể mở lời nói chuyện… Bạn có đang chất chứa một nỗi cô đơn như vậy không? Đôi khi chúng ta xây nên một bức tường thu mình lại nhưng lại vô tình mắc kẹt ở đó, ta tự hỏi bản thân: Mình phải làm sao, làm sao đây...
Trong trái tim Seolto, hay trong tim chính bạn có một bức tường và trên đó có một lỗ hở. Sau bức tường đó là khát khao, là những ký ức, là những điều ta hằng mong ước. Nhưng đừng quá lo lắng, bức tường cảm xúc và những nỗi sợ sẽ sụp đổ một ngày nào đó thôi, hãy tiếp tục nuôi dưỡng những khát khao đó để một ngày bức tường ấy sẽ được phá bỏ.
Có những lúc ta đã tự cô lập mình bằng suy nghĩ “Mình thích sự cô đơn" ngay cả trước khi ta trở nên lạc lõng giữa mọi người. Đôi lúc chúng ta như vậy đúng không? Chúng ta từng chút xây lên một rào chắn xung quanh mình như cố tình cho người khác thấy rồi vô tình mắc kẹt trong đó. Những lúc như thế, chúng ta không nên hoảng sợ, chỉ cần bước ra là ổn.
Bên trong tôi có quá nhiều tôi. Nỗi cô đơn, hay việc trải qua vô vàn cảm xúc khác nhau là một trải nghiệm bản thân, giúp chúng ta từng chút từng chút khám phá ra các lớp của bản thân. Trải nghiệm ấy cũng chẳng dễ dàng nhưng đó là cách giúp ta hiểu thêm về chính mình, bởi vậy hãy học cách yêu tất cả các khía cạnh của mình!
Trong Seolto, có một nỗi u uất sóng sánh. Một nỗi buồn dấn thấm vào tâm hồn chúng ta sẽ trở thành sự u uất. Để thoát khỏi sự sóng sánh đó, hãy học cách yêu bản thân hoặc ngay khi cảm nhận được nỗi u uất dâng lên đừng ngần ngại mà xua tan nó bằng những thứ làm bạn vui. Với trái tim mình, mình phải là người nâng niu.
Bên trong một người giống như củ hành tây bóc mãi không hết, có những bóng dáng quen thuộc, các hình dung lạ lẫm, cũng có thể chứa đựng cả những dáng vẻ hèn hạ và vô cảm mà ta không muốn thừa nhận. Cái tôi được thể hiện ra bên ngoài đóng vai trò vỗ về và dẫn dắt những cái tôi ẩn giấu bên trong, nhưng đôi khi đó chỉ là bù nhìn.
2. Gai mọc trong tim:
Trái tim giống như vũ trụ, sâu thẳm và không thể hiểu hết và nếu không được yêu thương, chăm sóc nơi đó sẽ trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Dù giống như một vũ trụ rộng lớn, đôi khi ta cảm giác trái tim không thể chất chứa những cảm xúc nữa, như thế mọi thứ dần thu nhỏ lại. Những gì còn lại là sự lạc lõng trong sự ngổn ngang của suy nghĩ và cảm xúc.
Trái tim là một nơi sâu đến mức ta rất khó đoán được đâu là điểm bắt đầu và đâu là nơi kết thúc.
Trong những lời thường được ví von, có câu nói rằng “Trái tim giống như vũ trụ". Trái tim chính là một nơi giống như vũ trụ tồn tại bên trong chính bản thân nhưng ta không khó lòng hiểu hết.
Ở đó, có những nơi ánh mặt trời chiếu rọi, có những nơi ánh trăng lạnh lẽo bao trùm, và có cả những nơi heo hút hoàn toàn không có ánh sáng.
Một cái gai nhỏ mọc lên, đâm xuyên qua lồng ngực. Bạn có nhận ra rằng, trái tim chúng ta có những gai nhọn mọc lên là kết quả của những tổn thương, sự dày vò bản thân và cảm xúc tiêu cực. Đó là cảm xúc đố kỵ, sự nghiêm khắc mà chúng ta dành cho bản thân hoặc những ký ức tuổi thơ vẫn luôn đeo bám. Chúng ta là người nghiêm khắc nhất với bản thân, là người giám sát mọi hành động và suy nghĩ. Nhưng không phải chúng ta cũng nên là người an ủi khích lệ bản thân đầu tiên sao? Sau khi đọc những dòng cảm xúc của Seolleda, ta sẽ nhận ra rằng người giơ móng vuốt về phía mình là chính ta, không phải một ai khác.
Khi đã bắt đầu chạy trên con đường tiến về phía trước, chúng ta không thể chậm lại vì suy nghĩ rằng phải luôn tiếp tục và không được dừng lại. Dù được dạy như vậy, trái tim sẽ dần trở nên yếu đuối nếu chúng ta quá tập trung vào việc chạy thay vì giữ sức lực. Khi đã đối mặt với cảm xúc của mình, chúng ta sẽ cảm thấy rằng có lẽ “ẩn giấu” bản thân một chút sẽ ổn hơn. Con người là một thực thể có trái tim. Cơ thể kiệt sức thì nghỉ ngơi, ốm đau thì chỉ cần chữa trị và theo dõi, nhưng trái tim thì không thể cứ dồn ép mãi được. Hãy cho mình những khoảng thời gian nghỉ ngơi không chỉ để yêu thương bản thân hơn mà còn giữ cho trái tim luôn ấm áp và mạnh mẽ.
Trái tim càng gai góc càng nên được lắng nghe. Dù không thể thấy, ta luôn có thể cảm nhận trái tim của mình và ở đó luôn có sự kết nối mà bạn không thể làm ngơ. Đôi khi trái tim là một nơi thật ồn ào, hỗn loạn nhưng đôi khi lại im lặng đến trống vắng. Nhưng khi đã có thể sống chậm lại, bạn có thể tự hỏi mình: Phải chăng trái tim đang cố gắng đối thoại với mình? Phải chăng trái tim muốn gửi cho ta những tín hiệu? Tín hiệu ấy có thể là mong muốn được nghỉ ngơi, là mong ước được tự do hay những cảm giác sâu lắng đòi hỏi chúng ta phải quên hết mọi muộn phiền của cuộc sống....
Chẳng phải cái gọi là trái tim ấy rất có sức hút sao?
Bởi dù không thể thấy bằng mắt, nó vẫn điều khiển được ta, và dù ở nơi trung tâm nhất thì vẫn có những lúc nó không thể hiện ra ngoài.
Không chỉ vậy, có những khi nó ồn ào quá mức khiến ta không thể ngủ được, rồi có lúc lại lặng im đến độ nếu không dừng lại công việc đang làm một chút để tập trung thì ta không nghe thấy nó nữa. Có khi nó không ngừng khao khát tình cảm, có lúc lại hết sức lãnh đạm…
Vì không thể thấy bằng mắt nên ta không đọc được những biểu cảm của nó, và vì nó không có âm thanh nên tai của ta cũng không thể nghe được.
Do đó, ta cần phải dành cho nó thật nhiều tình cảm, giống như khi yêu vậy.
3. Tư cách của người trưởng thành:
Bạn có từng suy nghĩ một lần trở thành bươm bướm không? Muốn tung bay với đôi cánh rực rỡ, trở nên tự do một chút và từ đó hạnh phúc hơn không?
Chúng ta phải trải qua cả một quá trình trước khi có thể hoá bướm và tự do tung cánh - quá trình đó có tên là sự trưởng thành. Trưởng thành không bao giờ dễ dàng và nhanh chóng nhưng bạn hãy tin vào điều mà Seolleda cũng tin: Nếu kiên nhẫn vượt qua thời gian của riêng mình, khoảnh khắc ta trở thành bươm bướm nhất định sẽ đến. Thời điểm đó chắc chắn sẽ đến với những người nỗ lực rất nhiều.
Sự thật rằng trên con đường trưởng thành, chúng ta bắt buộc phải nói ra dáng người trưởng thành, hành động đúng kiểu người trưởng thành, suy nghĩ như người trưởng thành Chúng ta phải quyết định đâu sẽ là mối quan hệ quan trọng, đâu cần phải cắt đứt. Dù cho mệt mỏi, ta vẫn phải làm những việc đương nhiên phải làm khi đã là người lớn. Trái tim sẽ trở nên gai góc hơn nhưng trải qua vô vàn cảm xúc, thái độ của một người trưởng thành cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Thi thoảng sẽ có nhiều lúc mình muốn đùn đẩy trách nhiệm, ngồi sụp xuống và bật khóc, nhưng không thể như vậy. Vì mình là người trưởng thành. Đôi lúc mình nghĩ trái tim mình chưa thế bắt kịp tốc độ phát triển của cơ thể. Rằng bóng dáng của đứa trẻ vẫn còn nguyên, bị giam cầm trong cơ thể của người trưởng thành, chỉ có vóc dáng lớn lên. Mình cũng trở nên quen với việc lặng lẽ chuẩn bị đối mặt với những buổi sáng thứ Hai chất đầy công việc chán ngắt. Nhưng mình buộc phải vỗ về trái tim cáu gắt của mình và trưng ra biểu cảm bình tĩnh.
Khi đã là người lớn, có những khi chúng ta phải tiến về phía trước mặc dù biết rằng mình có thể mất phương hướng và trở nên lạ lẫm trên con đường ta đã chọn bước đi. Nhưng vẫn luôn có những chỉ dẫn giúp bạn tiếp tục vững vàng bước đi. Đó có thể là việc bước đi chậm lại để biết được mình đang ở đâu hoặc tìm sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Hãy tin vào khả năng đưa bản thân vào một quỹ đạo phù hợp cho chính mình.
Một việc mà người trưởng thành cần làm đó là việc đặt mình vào vị trí người khác và dùng sự đồng cảm trong các tình huống. Vì không chỉ chúng ta có thể sẽ hiểu tại sao họ làm như vậy mà đồng cảm là cách giúp chúng ta thay đổi lời nói và suy nghĩ. Tuy rằng để hiểu cho người khác không dễ dàng, hãy tự nhủ rằng vấn đề không như ta nghĩ và chỉ khi đặt mình vào lập trường của người khác mới có thể có cách giải quyết dễ dàng hơn.
Bạn hãy thử nghĩ “ người đó vì chuyện gì mà…” thay vì đặt câu hỏi “tại sao". Đó chính là bước đầu tiên của việc suy nghĩ trên lập trường của người khác. Hãy nghĩ rằng đây là một lần thử diễn kịch đổi vai cho nhau. Khi ta trở thành người đối diện, dù không phải tất cả thì cũng có thể đồng cảm một phần nào đó.
Niềm kỳ vọng thiên đường tồn tại ở đâu đó, không phải nơi này… Trong lúc quan sát cuộc sống của chính mình, đôi khi ta khao khát một cuộc sống khác hạnh phúc hơn, lúc đó, ta sẽ nhìn sang cuộc sống của người khác và cảm thấy ghen tỵ. Nhưng dù ở nơi nào, dù sống cuộc đời nào cũng sẽ có những khó khăn như vậy. Cuộc sống của những người khác mà bạn khao khát thực chất cũng có những phần tăm tối, họ chỉ đang thể hiện ra những điểm sáng mà thôi. Có lẽ tác giả trải qua tâm trạng đó nhiều lần, cuối cùng điều được đúc kết là:
Rằng nơi ấy cũng không hề khác với nơi đây. Cũng như những người sống ở nơi ấy không thể biết chân tơ kẽ tóc đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của chúng ta, thì chúng ta cũng không thể biết rõ về cuộc sống của những người ở đó.
Bởi ai cũng giấu đi thật kỹ những phần tăm tối và đau đớn nhất, chỉ thể hiện ra những điểm sáng mà thôi.
Trong những ngày ta ghen tỵ với một cuộc sống, nơi chốn khác, đừng ép mình chối bỏ điều đó mà ngược lại, hãy cảm nhận nó hết mình. Và khi ta chán ghét điều đó, hãy nghĩ đến việc ta cũng có thể là đối tượng mà ai đó “khát khao".
Lời kết:
Nếu bạn không thể viết xuống những suy nghĩ hay cảm xúc của mình, cuốn sách này là nơi bạn có thể tìm đến cho dù lúc đó là khi tâm trạng bạn trùng xuống hoặc những khi bạn khao khát được hiểu thật sâu “những con quái vật luôn ẩn nấp” trong mình. Seolleda còn có nghĩa là chớp cánh, rung động. Vào một ngày mưa khung cảnh thật buồn chán, hãy mở Mở mắt thấy buồn, nhắm mắt lại chỉ toàn đau thương để được đắm chìm trong những bức tranh ý nghĩa và câu chuyện chân thành của Seolleda - trái tim chúng ta sẽ bớt lạnh lẽo, tâm trạng phần nào sẽ tốt hơn, không còn nặng nề nữa. Từng chút vứt bỏ gánh nặng tâm hồn, chúng ta sẽ có thể cất cánh bay xa. Không phải câu chuyện nào cũng được đúc kết một bài học rõ ràng nhưng mình tin rằng một khi chúng ta đọc những câu chuyện ấy và đối diện với chính cảm xúc của mình, ta đang tiếp thêm cho bản thân một sức mạnh to lớn. Hy vọng cuốn sách này sẽ là một người bạn giống như Seolto để chia sẻ, để đồng cảm vào những ngày bạn cảm thấy thật mệt mỏi, yếu đuối.
Tại đây, với những bức tranh bao phủ sắc vàng, tôi hy vọng bạn sẽ có khoảng thời gian để nhìn ngắm lại thật kỹ hình ảnh bên trong trái tim đau đớn và tái tê của chính mình, điều mà bấy lâu dù biết nhưng bạn vẫn lờ đi.
Tác giả: Diệp Anh
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ “Tên tác giả – Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.