Quay trở về xã hội thượng lưu và trung lưu Anh Quốc thời đại tiền Victoria, nơi mà mô-típ văn học vẫn đề cao những nhân vật nữ có đức độ, cung cách tao nhã, kín nhẽ với lối hành văn cường điệu lãng mạn, Jane Austen lại nổi lên như một làn gió mới thoát ra khỏi quy chuẩn phong cách hành văn đương thời, mang đến chất liệu văn chương độc đáo mới mẻ bằng cách tả chân tính cách con người và làm nổi bật tính hiện thực giản đơn qua văn phong hài hước nhưng không kém phần châm biếm. Và tác phẩm được tác giả chọn mặt gửi vàng để mở đầu cho hành trình tạo nên một kho tàng văn học đồ sộ chính là Lý trí và Tình Cảm (Sense and Sensibility).

Lý trí và Tình cảm ban đầu được viết với tựa đề Elinor và Marianne vào năm 1784, nhưng phải đợi đến 1811 mới chính thức được xuất bản sau khi trải qua nhiều sự bổ sung và chỉnh sửa. Cuốn tiểu thuyết xoay quanh hai nhân vật nữ Elinor và Marianne; dù sống chung một nhà, cùng trưởng thành từ một môi trường giáo dục, hai chị em ruột sở hữu tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng sau cùng lại hòa hợp một cách chân tình. Một mặt, Elinor, con gái đầu của gia đình Dashwood, một người chị cả mẫu mực, có trách nhiệm, chủ yếu sống dựa vào lý trí; cô tin rằng cách tốt nhất để điều khiển cảm xúc của mình là luôn biết kiềm chế và giữ một tâm trí vững vàng trước mọi tình huống. Mặt khác, Marianne cư xử và hành động vô cùng bản năng, cách ứng xử của cô không phải lúc nào cũng được kìm nén, thái độ bộc phát và buông thả cho rằng việc thiếu khả năng nhạy cảm chính là sự phản bội tình cảm cao quý của cô.

Những mối quan hệ cũ bị chia cắt và những tình cảm mới được nảy nở:

Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết dễ đọc, nếu không nói là khó đọc hơn Kiêu hãnh và Định kiến. Nửa đầu tác phẩm được xây dựng để khái quát bối cảnh xã hội thượng lưu và trung lưu nước Anh thời bấy giờ với điểm nhấn là khung cảnh nhẹ nhàng nên thơ của miền đồng quê nước Anh và giới thiệu các nhân vật với nhịp truyện khá chậm rãi. Những tình tiết sự kiện mở đầu tác phẩm được miêu tả cẩn trọng, nhằm củng cố vững chắc, đúc kết phục vụ cho việc lý giải mọi thắc mắc diễn ra xuyên suốt toàn bộ tác phẩm. Phân cảnh đầu tiên của cuốn tiểu thuyết được sử dụng để kể về cuộc sống nhung lụa ban đầu của chị em nhà Dashwood tại cư dinh Norland, nhưng sau khi người cha qua đời, và phụ nữ đương thời không có quyền ghi danh trong danh sách thừa kế bất động sản, toàn bộ cơ ngơi của mẹ con nhà Dashwood phải được bàn giao cho người anh trai cùng cha khác mẹ, John Dashwood. Không có khả năng tạo ra tiềm lực tài chính, cộng với việc hai vợ chồng người anh cùng cha khác mẹ xấu tính, keo kiệt tính toán chi li hạn chế chia sẻ tiền thừa kế, mẹ con nhà Dashwood phải quyết định cắt giảm chi tiêu và chuyển về một căn nhà nghỉ mát đơn sơ hơn thuộc vùng Devonshire. Sự chia tay chốn Norland thân yêu này cũng đặt một dấu chấm hỏi trong tình cảnh mối tình dở giang đầy lưu luyến nhưng bị khinh thường vì khác biệt địa vị giữa Elinor và Edward Ferras, khi hai con người yêu nhau trong thầm lặng này đã gần như cam kết rằng tình cảm họ dành cho nhau là không điều gì có thể ngăn trở. Sau khi chuyển đến Devonshire, họ đã gặp rất nhiều đối tượng vốn sau này trở thành những nhân tố quan trọng tác động đến cuộc đời và cung cách đối nhân xử thế của hai chị em Elinor và Marianne. Họ kết thân với hàng xóm thân thiện hiếu khách Middleton; bà Jennings - một góa phụ giàu có nhiệt tình hăm hở có cung cách tốt bụng và luôn tò mò thích đàm tiếu về cuộc sống riêng tư của người khác; đại tá Brandon – một người đàn ông lớn tuổi điềm đạm, lịch thiệp, giàu lòng nhân ái đem tấm lòng trắc ẩn của mình thương nhớ Marianne nhưng luôn bị cô ngó lơ và nhận xét khô khan, Lucy Steele – một nhân vật luôn toát ra vẻ mỹ miều hào nhoáng và ngọt ngào nhưng đằng sau là một người phụ nữ ghen tuông, thích khoe khoang và có thói xu nịnh chiếm hữu dù xuất thân thấp kém không hề có gia thế; và đặc biệt là anh chàng Willoughby – một người trai trẻ mãnh lực cuốn hút nhưng không kém phần bí ẩn đã chiếm trọn trái tim nhạy cảm vô cùng mãnh liệt của Marianne.

Mảnh ghép tính cách riêng biệt khi trải qua biến cố tình cảm:

Nếu đã quen với mạch truyện của Kiêu hãnh và Định kiến, thì qua Lý trí và Tình cảm, thoạt đầu người đọc có thể ngỡ ngàng thắc mắc rằng phải chăng tác giả chỉ đơn giản muốn gửi gắm không khí lặng lẽ, chậm rãi, khoan thai bao trùm toàn bộ tác phẩm, nhằm tường thuật một câu chuyện gia đình nhẹ nhàng với những con người tầm thường hằng ngày ấp ủ mối tơ duyên lãng mạn ở vùng đồng quê nước Anh. Nhưng mọi thứ dần thay đổi khi bước vào nửa cuối câu chuyện, khi mà mạch truyện bắt đầu được đẩy nhanh; các sự kiện tiến triển vô cùng bất ngờ khi bối cảnh câu chuyện được dịch chuyển đến thành phố London. Elinor và Marianne gặp lại những mối tình tương tư của họ thuở lúc còn ở Norland và Devonshire, anh Ferras và Willoughby. Một loạt sự kiện kịch tính đã diễn ra thử thách tình yêu của họ, ở đó có nước mắt, có trăn trở, có đau khổ, có dằn vặt. Cách xử lý hành vi của hai chị em hoàn toàn đối lập nhau, Marianne đã đau khổ, Elinor còn dằn vặt hơn. Cô chị, nếu đánh giá theo chuẩn mực hành vi của xã hội ngày nay, là một người hướng nội; nàng hành xử kín đáo, biết giữ gìn ý tứ, hiếm khi tâm sự, và luôn trăn trở băn khoăn liệu hành vi ngôn từ của mình có làm cho người khác đau khổ. Dẫu phải chịu đựng sự giày vò trong thâm tâm khi chứng kiến tình yêu của đời mình bị hủy hoại bởi một lời hẹn ước lầm lỡ năm năm trước giữa anh Ferras và cô Steele, Elinor vẫn cắn chặt môi không hề hé lộ bí mật này cho bất kỳ người nào vì đã giữ lời hứa với cô Lucy Steele; cho dù cô cũng tủi thân cũng day dứt, nỗi buồn này không hề được giãi bày mà dấu kín trong lòng vì Elinor, vốn bản tính coi trọng ý tứ, không muốn tổn hại đến cảm xúc hay danh dự của bất kỳ người nào. Ngược lại, Marianne, một cô gái xinh đẹp mang trong mình sắc xuân ngọt ngào tươi trẻ của tuổi mười bảy, lại đề cao những ý tưởng lãng mạn với thái độ phóng khoáng đến mức khinh suất, nàng không màng lời qua tiếng lại của xã hội mà bộc lộ rõ cá tính của mình, vốn mang hơi hướng của một cá tính hướng ngoại. Khi nhận thức được rằng người mà cô yêu cuồng nhiệt, anh Willoughby đã bỏ rơi cô để kết duyên với một tiểu thư quý tộc giàu có, Marianne suy sụp đến mức thảm hại, thậm chí tình cảnh thê thảm tới mức khiến bản thân ngã bệnh nặng. Với một trái tim nồng nhiệt của tuổi mười bảy, Marianne luôn cho rằng tình yêu chỉ đến với con người một lần, một khi đã bỏ lỡ, cô không còn khả năng yêu thương ai thắm thiết như xưa.

Triết lý sâu sắc được tác giả gửi gắm:

Xuyên suốt câu chuyện là quá trình trưởng thành trong nhận thức và hành động của Elinor và Marianne. Sau bao biến cố, chân lý rút ra được từ câu chuyện chính là khi cả hai chị em đều được thử thách trong tình yêu và hy vọng hôn nhân, mỗi người đều nhận ra được những giới hạn và nhược điểm trong triết lý của mình. Chính vì sự đối nghịch trong hai luồng tính cách này, đặt trong một bối cảnh xã hội phức tạp bị chi phối bởi kinh tế và danh dự, đã không ít lần xảy ra rất nhiều tình tiết dở khóc dở cười giữa hai chị em, tạo nên một cuốn “tiểu thuyết gia đình” nhẹ nhàng nhưng hài hước, mang nặng giá trị đạo đức nhưng không kém tính chất giải trí.

Sau cùng, Elinor và Marianne vẫn tìm được kết thúc có hậu của riêng mình. Về tình huống của Elinor, cô đã không thể giữ được sự kín tiếng vốn có mà vỡ òa hạnh phúc trong nức nở không dứt khi nhận tin rằng cô Steele đã khước từ lời hẹn ước của anh Ferras để theo đuổi cuộc sống phù du sung túc hơn với em trai của anh ta và giờ anh Ferras đã được phóng thích khỏi mối nhùng nhằng khổ sở mà có thể thổ lộ tình cảm đích thực với cô chị cả nhà Dashwood. Về phần Marianne, tôi xin trích một đoạn từ cuốn tiểu thuyết được viết dưới ngòi bút hiện thực lãng mạn của Jane Austen mà bản thân vô cùng tâm đắc:

Marianne Dashwood được sinh ra trong một định mệnh khác thường. Cô được sinh ra để khám phá rằng các quan điểm của cô là sai lạc, và để đi ngược lại các phương châm mà cô tâm đắc nhất. Cô được sinh ra để vượt qua cuộc tình nảy nở ở tuổi mười bảy mà không có cảm xúc nào cao hơn là thương mến mãnh liệt và sinh động, rồi tình nguyện trao cuộc đời cho người khác.

Jane Austen đã vô cùng tinh tế và thông minh khi khiến người đọc lần này đến lần khác rơi vào trạng thái cảm xúc hỗn độn, từ vui mừng, bất ngờ, tức giận, băn khoăn, bất đồng đến vỡ òa, hạnh phúc. Tôi phải giành những ca từ kính trọng và nể phục nhất cho nữ tác giả không chỉ vì tài nghệ miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế mà còn là cách kết đan tố chất đối nghịch của Marianne và Elinor qua những biến động tâm lý, rằng liệu cảm xúc nên được bày tỏ hay bị kìm nén. Cách lồng ghép những câu từ bóng bẩy, sâu sắc, châm biếm dí dỏm để phê phán thói hư tật xấu của từng cá nhân vốn đã trở thành “đặc sản” trong từng tác phẩm của nữ nhà văn đại tài này phần nào khẳng định triết lý mà cô muốn truyền tải rằng phải có sự hài hòa giữa lý trí và tình cảm thì mới có thể đạt được hạnh phúc.

Lời kết:

Đối với độc giả thời hiện đại, thế giới của Jane Austen là một thế giới tưởng tượng sâu sắc dồi dào ý niệm triết lý, càng sâu sắc hơn vì vị trí của nó trong lịch sử của chúng ta. Và mặc dù các anh hùng và nữ anh hùng trong mỗi cuốn tiểu thuyết của cô ấy không tìm kiếm điều gì khác hơn là hạnh phúc hôn nhân, họ không hề tầm thường. Dẫu không thể phủ nhận rằng đây không phải là tiểu thuyết yêu thích của tôi nếu đặt lên bàn cân so sánh với các tác phẩm khác của Jane Austen, tôi vẫn lấy làm vui khi những nhân vật trong Lý trí và Tình cảm đều có kết thúc có hậu. Điều làm cho tác phẩm này đậm dấu ấn chính là họ đều vấp ngã, đều lầm lỗi, đều phải trải qua những thử thách về mặt nhận thức và cảm nhận mà khó có ai kiểm soát được, nhưng rồi họ vẫn vực dậy, ý thức thấu đáo lỗi lầm của bản thân và thấu cảm cho sai sót của người khác.

Review chi tiết bởi: Diệu Anh - Bookademy

  

Xem thêm

Cuốn sách này có thể là một bài học cho việc kiên trì và chung thuỷ với bạn đời cũng như lựa chọn của mình. Đến cuối cùng, người luôn hy sinh bản thân vì người khác - Elinor, người quan tâm tới cô em gái nhiều lần và giữ cuộc đính ước của Lucy là một bí mật, mặc dù điều này làm cô mệt mỏi; và Edward, người chọn con tim và giữ lời hứa của mình thay vì làm giàu cho bản thân - lại là những người kết hôn vì tình yêu và kiếm đủ tiền để sống một cuộc sống thoải mái. Marianne, người cảm thấy tội lỗi vì để con tim điều khiển và không mong muốn gì hơn ngoài một tình yêu chân chính, tìm thấy điều đó ở Colonel Brandon, một người cũng khá giàu. Willoughby, một người sống cho bản thân mình và tỏ ra tham lam trong suốt câu truyện, thì giàu ở khúc cuối câu truyện, nhưng thiếu cái gọi là tình yêu.

Austen đã tạo ra dàn nhân vật cực kì đáng mến, mặc dù họ có rất nhiều khuyết điểm bên trong. Tôi cảm thấy bản thân mình cũng trải qua những hành động bỉ ổi của Marianne và Willoughby và tôi rất vui mừng khi chứng kiến Edward cầu hôn Elinor. Có thể ngôn ngữ sẽ làm cho người đọc khó hiểu được câu truyện vì nó đã được viết từ rất lâu rồi, nhưng nó được viết một cách sâu sắc với những nhân vật và địa danh rất thật. Cái kết là một sự chiến thắng của tình yêu và sự tốt đẹp và đáng ngạc nhiên là nó rất thú vị. Cuối cùng, cả hai chị em đều hạnh phúc và mỗi nhân vật chính đều nhận lấy một cái kết xứng đáng dựa vào mức độ hy sinh của từng người.

Trong cuốn tiểu thuyết, bà Dashwood và ba cô con gái của bà bị buộc phải rời khỏi ngôi nhà quen thuộc của họ sau khi ông Dashwood quá cố để lại tài sản cho đứa con trai của người vợ trước. Những người phụ nữ chuyển đến ngôi nhà nhỏ của Barton theo lịch sự của một người họ hàng xa. Sự thay đổi địa điểm đã ngăn cách Elinor, con gái lớn của Dashwood, khỏi tình bạn thân thiết, yêu thương với anh rể của mình; nó cũng giới thiệu nhiều nhân vật mới vào cuộc sống của họ, bao gồm một người đàn ông mà Marianne yêu ngay lập tức và một người khác cũng yêu cô ngay lập tức. Cách tiếp cận không cấm cản của Elinor và Marianne trong chuyện tình cảm có vẻ rất khác biệt, mặc dù mối quan hệ của họ có những điểm tương đồng đáng kể và cả hai cô gái đều phải chấp nhận rằng họ có thể học được điều gì đó từ hành vi của đối phương.

“Tôi cũng như mọi người khác mong muốn được hạnh phúc trọn vẹn, nhưng giống như những người khác, điều đó phải theo cách của riêng tôi.”

Như mọi khi, Austen cố gắng sử dụng tính cách của các nhân vật của mình để truyền đạt sự thật cả được thừa nhận và chưa được nói ra trong xã hội Anh đầu thế kỷ XIX. Mặc dù rất ít lời chỉ trích được nêu ra một cách rõ ràng, nhưng sự hiểu biết sâu sắc và kỹ năng của Austen rất rõ ràng. Trong tâm lý và tình cảm, chúng ta thấy cuộc sống có thể khó khăn như thế nào trong thời gian và địa điểm này đối với những người phụ nữ không thể thừa hưởng vận may và kiếm được chúng. Kết hôn tốt là một trong số rất ít lựa chọn để phụ nữ cải thiện hoàn cảnh của mình, càng khó khăn hơn bởi thực tế là ngay cả những người đàn ông có tiền đôi khi cũng không thể bị thuyết phục để kết hôn với mình.

Một chiến thuật khác mà Austen sử dụng ở đây là đưa vào cuốn tiểu thuyết những cặp đối lập - hầu như mọi cặp vợ chồng xuất hiện trong những trang này đều được mô tả theo cách khiến mọi người (nhân vật và độc giả) tự hỏi làm thế nào mà những người này lại ở bên nhau. Những người vợ vui vẻ không thể giải thích được với những người chồng thường xuyên khó tính. Những người phụ nữ nhàm chán chủ yếu quan tâm đến vẻ ngoài phù hợp với những người chồng lịch thiệp, thích bất kỳ và tất cả các công ty và sự đa dạng, hương vị thật đáng kinh ngạc. Ngay cả Elinor (lý trí) và Marianne (tình cảm) là những tính cách rất khác nhau, có thể khiến người đọc tự hỏi làm thế nào mà hai chị em lại có thể hòa hợp với nhau đến vậy, họ thường bất đồng như vậy. Bằng cách kết hợp những tính cách khác biệt này lại với nhau theo những cách dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên, Austen đưa ra quan điểm của cô ấy rằng có một điểm trung gian lý tưởng giữa các thái cực, đó là thay vì một cách suy nghĩ tốt hơn cách đối lập của nó, thay vào đó chúng ta cần một chút của cả hai, một phương tiện hạnh phúc.

"Đó sẽ là một trận đấu xuất sắc, vì anh ấy giàu có và cô ấy đẹp trai."

Mặt khác, điểm thất bại của cuốn tiểu thuyết là có rất ít động lực, xuất phát từ việc thiếu thương hiệu lãng mạn đặc trưng của Austen. Mặc dù có hai câu chuyện tình yêu song song được giới thiệu từ rất sớm, cuốn sách này khá đầy đau khổ và tình yêu mất mát, các cặp đôi anh hùng của câu chuyện nhìn thấy thời lượng trang thực tế ít ỏi, điều này làm hạn chế ngay cả nỗi đau của tình yêu đơn phương. Elinor cố gắng thuyết phục mọi người rằng cô ấy không yêu và điều đó có vẻ đúng và mối quan hệ của Marianne với người chồng sắp cưới của cô ấy không tồn tại cho đến chương cuối cùng của cuốn sách.

Lý trí và Tình cảm là cuốn tiểu thuyết Austen thứ tư mà tôi đã đọc. Tôi không thể không mỉm cười khi mở một cuốn mới và bắt đầu đọc vài chương đầu tiên; phong cách của cô ấy rất đặc biệt. Đó là cách cô ấy sắp đặt bối cảnh với một gia đình, sống trên một điền trang ở quận, và tất nhiên, với rất nhiều bảng một năm! Phong cách của cô ấy là giải thích những điều này cho người đọc để chúng ta có thể nhanh chóng đánh giá cao bối cảnh và những căng thẳng của nó. Cô ấy thậm chí có xu hướng đánh vần các đặc điểm của các nhân vật của mình, ít nhất là khi chúng tôi gặp họ lần đầu tiên, thay vì để người đọc phát hiện ra họ.

Nơi cô ấy không đánh giá mọi thứ, và nơi tôi thấy mình được thử thách với tư cách là một độc giả, là khi nói đến cuộc đối thoại giữa những nhân vật này. Thay vào đó, ở đây, người ta tìm thấy những ý định và động cơ tinh vi và không quá tinh tế, sự tuân thủ và phá vỡ các chuẩn mực và cách cư xử xã hội, những gợi ý và gợi ý về sự rối loạn nội tâm, xung đột giữa bản thân riêng tư và công cộng và những lời nói im lặng. Nó yêu cầu người đọc đọc giữa các dòng và là một phần của câu chuyện cũng như các sự kiện của cốt truyện.

Nó khiến tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi chưa đọc một cuốn tiểu thuyết như thế này và tôi không còn thực hành nữa. Các nhà văn hiện đại hơn có xu hướng làm cho những khía cạnh này rõ ràng hơn và nó có lẽ đã làm cho việc đọc của tôi trở nên lười biếng hơn. Đặc biệt, khi các nhân vật dường như có những cuộc trò chuyện không liên quan đến câu chuyện chính, tôi đã không thể đặt câu hỏi về những trường hợp đó và tìm ra những gì Austen đang cố gắng nói ở đó. Ngoài ra, tôi không nhận ra nhiều điểm tương đồng và tương phản giữa các nhân vật.