Càng mang trong mình những mục tiêu to lớn, những ước mơ vĩ đại, bạn sẽ càng phải đối diện với nhiều thử thách. Trong cuộc sống, hẳn sẽ có thời điểm những khó khăn, vất vả ấy dường như quá lớn, dường như không thể vượt qua được. Nếu bạn đang cảm thấy bế tắc, chênh vênh và mệt mỏi, cuốn sách Lấy nước đường xa của tác giả Linda Sue Park sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo để chứng minh cho bạn thấy rằng: chỉ cần chăm chỉ, kiên định với mục tiêu, bạn sẽ hái được trái ngọt. Hành động nhỏ sẽ tạo nên kết quả lớn.
Linda Sue Park là một tác giả người Mỹ-Hàn với nhiều tiểu thuyết và sách ảnh cho thiếu nhi. Các tác phẩm của bà được biết đến rộng rãi sau khi tác phẩm A Single Shard nhận được giải thưởng danh giá Newbery Medal vào năm 2002. Các tác phẩm nổi bật khác bao gồm Seesaw Girl, Forest of Wonder,...
Tiểu thuyết Lấy nước đường xa được xuất bản và năm 2010, là câu chuyện đan xen về cuộc sống 2 đứa trẻ sống ở 2 bộ tộc khác nhau, tại 2 thời điểm khác nhau nhưng đều là người con của mảnh đất Nam Sudan cằn cỗi. Dù có vất vả, có khó khăn, chúng vẫn mạnh mẽ sống với niềm tin mãnh liệt vào tương lai.
Salva là cậu bé 11 tuổi thuộc tộc Dinka. Mặc dù được sinh ra ở những năm 1985 tại một đất nước nghèo nhưng Salva may mắn có cuộc sống đầm ấm, đầy đủ bên bố mẹ và các anh chị em. Câu chuyện mở đầu với khung cảnh êm đềm và những ký ức tuổi thơ ngọt ngào về những buổi chăn thả gia súc trên đồng cỏ và sự yêu thương của bố mẹ dành cho cậu bé. Tuy nhiên, cuộc vui chẳng kéo dài bao lâu, Salva rơi vào cảnh loạn lạc, ly tán khi chiến tranh xảy ra.
Nya, cô bé 11 tuổi thuộc tộc Nuer, luôn phải đi bộ 8 tiếng một ngày để lấy nước về cho gia đình sinh hoạt. Khác với Salva, cuộc sống của gia đình Nya dù được đặt trong bối cảnh 23 năm sau nhưng lại khó khăn đủ bề khiến cô bé không có cơ hội cũng như thời gian để làm những việc khác như học tập, vui chơi...
Câu chuyện được truyền cảm hứng và tập trung miêu tả về cuộc đời của Salva Dut. Sau khi phải di tản khỏi làng vì chiến tranh, Salva đã bước vào một cuộc hành trình vất vả và nguy hiểm, phải đi hàng trăm dặm trên sa mạc, đối mặt với đói khát và sự tấn công của sư tử, cá sấu cũng như của phiến quân để tìm đến các trại tị nạn. Salva cứ chạy, cứ đi mà không biết rằng sẽ phải chạy và đi đến bao giờ. Cậu bé chỉ có một niềm hi vọng duy nhất đó là sẽ tìm gặp lại được gia đình của mình.
Vượt lên những khó khăn gian khổ, Salva đã trở thành một chàng trai trẻ đầy nghị lực, kiên cường và có một khát vọng sống, khát vọng vươn lên mạnh mẽ. Một trong những chi tiết khiến mình cảm động nhất đó là bài học về lòng kiên trì mà Jewiir - chú của Salva đã truyền lại cho cậu khi băng qua sa mạc Akobo.
“Salva Mawien Dut Ariik!” Chú gọi tên nó đầy đủ, to, rõ ràng. Salva ngẩng đầu lên, ngừng nức nở vì ngạc nhiên. “Cháu có nhìn thấy đám cây bụi kia không?” Chú nói và chỉ tay về phía trước. “Cháu chỉ phải đi tới chỗ bụi cây đó nữa thôi. Cháu có làm được không, Salva Mawien Dut Ariik?”
Salva lấy mu bàn tay dụi mắt. Nó nhìn thấy bụi cây; có vẻ như cũng không còn quá xa nữa.
….
Khi tới chỗ bụi cây, chú lại chỉ cho Salva một đống đá phía trước và bảo cậu đi tới đó. Sau đó là một cây chi keo...một đống đá..một chấm nhỏ chẳng có gì ngoài cát.
Chú cứ tiếp tục làm vậy trong suốt chuyến đi. Mỗi lần chú đều gọi tên đầy đủ của Salva. Lần nào được gọi, Salva cũng nghĩ tới gia đình và ngôi làng của mình, và bằng cách nào đó nó lại tiếp tục lê bàn chân đau đớn về phía trước.
Cuối cùng, mặt trời cũng chịu lặn xuống. Bóng tối mát mẻ bao trùm lên sa mạc, và giờ là lúc nghỉ ngơi.
Đói - khát - nguy hiểm rình rập - cô đơn… là tất cả những gì mà tuổi thơ của Salva đã phải trải qua, thế nhưng những ký ức tươi đẹp về cuộc sống bên gia đình trước kia chưa bao giờ lụi tắt trong tâm trí Salva. Đó chính là nguồn ánh sáng dẫn dắt Salva vượt qua tất cả, để đến 19 năm sau Salva được gặp lại người cha của mình và thắp lên một ngọn lửa hi vọng khác không chỉ cho mình mà còn cho tất cả những người dân ở Nam Sudan, bao gồm cả bộ tộc đối lập của Nya. Đó chính là hoạt động mang nước về cho người dân Nam Sudan.
Ở cuối câu chuyện, Salva được tái định cư ở Mỹ, nơi anh bắt đầu tổ chức phi lợi nhuận "Nước cho Nam Sudan" (Water for South Sudan) và bắt tay vào các dự án lắp đặt giếng nước sâu ở những ngôi làng hẻo lánh đang rất thiếu thốn nước sạch. Đây chính là thời điểm câu chuyện của anh và Nya giao nhau đầy cảm động. Nya đã kết thúc hành trình đi bộ 8 tiếng mỗi ngày để lấy nước của mình để bước vào một hành trình mới, hành trình đến trường. Còn Salva vẫn tiếp tục hành trình mang nước sạch đến cho người dân Sudan khác!
Lời kết:
Cuốn sách nhỏ với chỉ 167 trang nhưng chứa đầy cảm xúc và tính nhân văn. Mong rằng thông qua tác phẩm Lấy nước đường xa của Linda Sue Park, mỗi chúng ta đều có thể vững bước như Salva trên hành trình của riêng mình, và hãy tin rằng hạnh phúc sẽ đến với những người biết nỗ lực.
Review chi tiết bởi: Dương Đỗ - Bookademy
Hình ảnh: Zingnews
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
“Số ván cờ có thể nhiều hơn số nguyên tử có trong vũ trụ.”
Đôi khi sách khoa học có thể trở nên buồn cười một cách vô ý:
“Lợi ích của tình dục là gì? Đây là một câu hỏi cực kỳ khó trả lời đối với các nhà tiến hóa. Những nỗ lực nghiêm túc nhất để trả lời nó liên quan đến lý luận toán học tinh vi."
OK!
Một trong những lời chỉ trích ngu ngốc nhất ở đây trên Goodreads of Adam Smith 's Theory of Wealth of Nations’ là ông đã lấy sự ích kỷ của con người làm cơ sở cho lý thuyết của mình. Thật ngu ngốc khi Smith không phát minh ra ‘sự ích kỷ‘ mà ông chỉ cho chúng ta thấy nền kinh tế của chúng ta đã dựa trên sự ích kỷ của các cá nhân như thế nào.
Ở đây cũng vậy. Trên thực tế, trong trường hợp này, ‘ích kỷ’ là hành vi ích kỷ rõ ràng của gen (‘rõ ràng‘ vì gen không đưa ra lựa chọn có ý thức, những người vị tha theo mặc định sẽ không tồn tại) và bất kỳ ảnh hưởng nào đối với các cá nhân là vô thức. Dawkins cho thấy sự ích kỷ của gen thực sự có thể thực hiện những gì, lúc đầu, có thể trông giống như hành vi vị tha giữa các loài động vật.
Ngoài ra, chúng ta không cần phải làm nô lệ cho gen của mình. Trên thực tế, chúng ta chống lại hành vi do gen áp đặt lên chúng ta. Ví dụ tốt nhất là những người không có con suốt đời, tránh thai, nhà nước phúc lợi, v.v.
"Ngừa thai đôi khi bị coi là 'không tự nhiên'. Vì vậy, nó rất không tự nhiên. Vấn đề là, nhà nước phúc lợi cũng vậy. Tôi nghĩ rằng hầu hết chúng ta đều tin rằng nhà nước phúc lợi rất được mong muốn. Nhưng bạn không thể có một trạng thái phúc lợi không tự nhiên, trừ khi bạn cũng có kiểm soát sinh đẻ không tự nhiên, nếu không kết quả cuối cùng sẽ là đau khổ thậm chí còn lớn hơn những gì có được trong tự nhiên."