Chắc
hẳn sẽ có rất nhiều người từng được trải nghiệm cuộc sống ký túc khi còn là học sinh hoặc sinh viên. Đó là thời gian vất vả, phải công
nhận là vậy, nhưng cũng chính là khoảng thời gian đẹp đẽ bên cạnh những
người bạn của chúng ta. Vào một ngày se se lạnh, cho dù bạn đang còn đi học hay
đã đi làm, thậm chí là ôm con nhỏ trong tay, có bao giờ bạn hoài niệm về tháng
ngày học trò? Hẳn là sẽ có những
lúc như vậy, và
cuốn sách Ký túc xá phòng 307 của tác giả Zihua Nguyễn sẽ giúp bạn thực hiện chuyến đi ngược
dòng thời gian ấy, để một lần nữa được sống trong những kỉ niệm đẹp đẽ.
Thời
sinh viên, trong tôi, ý nghĩ trở thành vĩ nhân luôn thường trực.
Bill
Gates, Steve Jobs, Mark Zuckerberg.
Đặc điểm
chung của các vĩ nhân là họ luôn bỏ ngang đại học. Suốt năm năm ngồi trên giảng
đường, ý nghĩ "mình sẽ bỏ học" lóe lên
trong đầu tôi 226 lần. Nhưng rốt cuộc, tôi không đi theo tiếng gọi của các vĩ
nhân. Tôi hoàn thành 180 tín chỉ học phần. Tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng đỏ
chót, rồi lao vào đời.
Đó từng là suy nghĩ của tác giả, khi
còn là một cậu sinh viên Bách Khoa với những mộng mơ và say mê tuổi trẻ. Từng
dòng suy nghĩ, hay đúng hơn là câu chuyện về những người bạn trong phòng ký túc
307 đều được chia sẻ một cách chân thành và ngộ nghĩnh như vậy. Mọi người hay
nói làm sinh viên Bách Khoa thì khổ cực, nhưng lại vô cùng vui vẻ và yêu trường
một cách nồng nàn. Qua cuốn sách thì tôi cũng hiểu được phần nào sự gắn kết đặc
biệt ấy.
Bên cạnh những khi bị nỗi buồn và
giông tố cuộc đời nhấn chìm, thì những cậu sinh viên ấy từng có thời sinh viên
thật đáng nhớ. Giờ thì bắt đầu với những câu chuyện của Zihua Nguyễn, và cũng
là của chính chúng ta nữa nhé!
Tình nghĩa huynh đệ “thắm
thiết”
Tôi thường thấy mọi người nói rằng
lên đại học rồi bạn bè khó kiếm lắm và cũng hiếm luôn những người bạn tốt.
Nhưng với Ký túc xá phòng 307 thì không phải như vậy, thậm chí tình cảm
của họ khiến tôi cảm giác đó chính là tình thân. Điều này thể hiện ngay từ câu
chuyện đầu tiên có tên “Ba triệu hai”.
Một điều mà tôi tin là hầu hết sinh
viên nào cũng gặp phải – chính là nỗi niềm “cơm áo ghì sát đất” như văn sĩ Hộ
trong “Đời thừa” thuở nào.
Để phòng
tránh cháy nổ, ký túc xá quy định: không phòng nào được phép nấu ăn. Quy định
là vậy, nhưng phòng nào cũng thủ sẵn nồi cơm điện. Gạo đem từ quê ra, cắm cơm
lên. Mỗi thằng góp vào mười nghìn đồng xuống nhà ăn căng tin mua rau, mua đậu,
đó là những bữa ‘hèn’. Còn bữa nào ‘sang’ lên, cả lũ cùng nhau ngồi trên sân thượng,
có bún, có chả, và có cả bia. Mỗi thằng một chai, ngồi uống nghểnh cổ đón gió,
đón trăng.
Sau này chúng ta có thể ăn đủ loại
sơn hào hải vị nhưng bữa mì tôm nấu trộm giữa đêm ở ký túc xá vẫn sẽ là một loại
“mỹ vị” khiến ta nhớ mãi không thôi. Và trong hoàn cảnh khó khăn ấy, sinh viên
sẽ đi kiếm việc làm thêm. Trước khi đi làm, chắc hẳn ai cũng sẽ được tư vấn bởi
những người cố vấn có một không hai ở ngay bên cạnh.
Tôi muốn
trở thành nhân viên kinh doanh đa cấp. Tôi hỏi Khải còi: “Tao có thể không?”
Khải còi
mặt choắt như chuột nhắt, nằm giường tầng trên, thò đầu xuống, hỏi lại tôi: “Mày
có đủ bạn bè, người thân cùng tham gia làm chân rết phía sau mày không?”
Tôi lắc
đầu.
Khải còi
hỏi: “Vậy mày có nghĩ rằng mồm miệng mày giao tiếp đủ xuất sắc để thuyết phục
người ngoài nghe theo mày không?”
Tôi cau
mày, và hơi bối rối.
“Vậy
theo mày tao có nên kinh doanh đa cấp không?”
Khải còi
gật đầu:
“Có.
Nên. Rất nên”
Tôi hỏi:
“Liệu
tao có thể trở thành triệu phú nhờ kinh doanh đa cấp không nhỉ?”
Khải còi
gắt:
“Mày sẽ
đem hàng về và chất đầy trong phòng ký túc, chất kín cả lối đi cho đến lúc ra
trường”.
Sẽ không
ai mua hàng của tôi à?
Thôi, tốt
nhất tôi nên dẹp đa cấp.
Sau tất cả, nghề đơn giản nhất với
sinh viên chính là đi gõ đầu trẻ. Tác giả quyết định đi làm gia sư để kiếm tiền
và ba triệu hai chính là số tiền kiếm được. Chẳng may nó bị lấy mất trong lúc
đi xe bus nên Khải còi đã âm thầm giúp đỡ. Tình bạn của họ chính là sự tin tưởng
và thấu hiểu.
Sự gắn kết giữa các thành viên ngày
càng bền chặt theo thời gian, qua những trắc trở thanh xuân oanh oanh liệt liệt
không khác gì tình nghĩa anh em “cắt máu ăn thề” trên phim ảnh. Đó là những lần
bảo vệ nhau trong các trận xích mích, sống sót qua kì thi và cuộc sống khắc
nghiệt. Cũng có đôi khi, đó là sự nghịch ngợm của tất cả thành viên trong những
lúc mơ mộng tuổi thanh xuân:
Cả lũ uống
rượu. Ban đầu thằng nào cũng tỉnh, sau thì bắt đầu đu đưa. Đến khi nghe Lãm nghệ
sĩ đọc thơ:
"Mỗi năm
Ông Đồ Nở
Lại thấy
Hoa Đào Già…”
Rồi nghe
Lãm nghệ sĩ phân trần:
“Tao
chưa say. Tao chưa say nha. Tao còn tỉnh táo lắm”
Là khi ấy,
chúng tôi biết cả lũ uống như vậy là đủ rồi.
Tuổi trẻ đôi khi say khướt cũng là một
điều thú vị. Đó là chất men say rất tình, rất thơ của tuổi đôi mươi. Say và
nghêu ngao hát. Điều này khác hẳn với những lần bê bết sau bàn rượu khi chúng
ta đã trở thành những người đàn ông mặc vest.
Tôi không khuyến khích rượu bia, nhưng vui vẻ với đám bạn đôi lần thì cũng không phải điều gì quá tệ hại đâu nhỉ?
Yêu một người có gì là ngốc
Nhắc đến sinh viên, thì tình yêu hẳn
là thứ gia vị không thể thiếu. Phòng ký túc 307 cũng không phải ngoại lệ. Tình
yêu cũng chính là thứ gắn kết họ lại với nhau và những mối tình đã kết nối quá
khứ với tương lai.
Chuyện gà bông thời sinh viên rất thú
vị.
Anh là
Thái. Biệt danh Thái Sky. Anh sống bên ký túc C1, phòng 307. Phòng anh có tám
người. Tất cả bọn anh đã thề độc với nhau rằng suốt quãng đời sinh viên sẽ
không cho phép một cô gái nào được len vào tình bạn của cả phòng. Cho đến khi
em xuất hiện…
Anh đã
xin phép cả phòng 307 rồi, anh xin rút lại lời thề độc. Và giờ anh muốn xin
phép em. Cho anh được ở bên em. Cho anh được chia sẻ mọi vui buồn cùng em. Cho
anh được nắm tay em từ hôm nay cho đến hết cuộc đời này…
Như
Dung, anh yêu em!.
Đó là lời tỏ tình rất dễ thương và
trong cuốn sách còn rất nhiều chuyện tình đáng yêu khác. Ví dụ như câu chuyện của
Huy Gô và Vân Ô đến với nhau do trời mưa se duyên. Dẫu cho sau này họ không thể
cùng nhau đi đến cuối đời nhưng ít nhất, trong những năm tháng đó, hai người đã
có những kí ức tuyệt vời.
Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn
tìm được nửa kia của mình dễ dàng đến thế. Có những chuyện tình buồn, nhưng đối
với tôi, nó vẫn cao đẹp và lấp lánh như những bông hoa tuyết.
Cô ấy nói rất nhỏ:
“Có một
chuyện này từ lâu em muốn hỏi anh?”
“Em hỏi
đi.”
“Những
ngày ở kí túc xá. Có một người giấu mình nơi góc tối luôn dõi theo em. Anh có
biết người giấu mình nơi góc tối ấy làm gì cho thời gian trôi mau qua không?”
Tôi trầm
ngâm:
“Người
đó nghe nhạc. 20 bài hát trong điện thoại. Mỗi tuần trôi qua, người đó thay bằng
20 bài hát khác.”
“Tại sao
người đó giấu mình trong góc tối, không bước ra?”
“Anh
không biết.”
“Người
đó thật ngốc.”
“Yêu một
người thì có gì là ngốc chứ.”
Vào lúc còn trẻ, người ta thường yêu bằng tất cả những gì họ có, vì người mình thích mà làm cả những chuyện tưởng chừng ngu ngốc và vô nghĩa nhất. Cuốn sách không phải những dòng văn xa xôi như chuyện tình yêu quá vĩ đại hay bi thương như Romeo và Juliet. Tôi tin rằng chẳng chuyện tình nào của những chàng trai phòng 307 sẽ trở thành tượng đài của tình yêu hay có sức ảnh hưởng trong lòng công chúng. Bản thân họ cũng không cần điều ấy, bởi vì trong tâm trí họ, cô gái năm ấy chính là tuyệt vời nhất, chuyện tình năm ấy cũng là thiên truyện cổ tích. Và tôi thực sự yêu nét gần gũi, giản đơn trong văn phong và những câu chuyện của Zihua Nguyễn. Tưởng chừng một mai bước ra đường, tôi có thể vô tình gặp họ ở đâu đó trên phố phường Hà Nội.
Tuổi trẻ bất diệt
Nhà thơ Xuân Diệu từng tự hỏi: “Ừ nhỉ,
sao hoa cũng phải rơi?” như một sự ngỡ ngàng trước việc cái đẹp cũng đến lúc lụi
tàn. Giữa dòng đời thiên biến vạn hóa, chẳng ai có thể chắc chắn điều gì là
vĩnh cửu. Giữa thế sự thương hải tang điền, không ai dám nói đến chuyện mãi
mãi. Tuổi trẻ đẹp nhất rồi cũng sẽ trôi qua. Đối với tôi, đúng là những năm
tháng ấy cũng sẽ bị cuốn vào dòng xoáy thời gian nhưng nó vẫn sẽ còn mãi trong
kí ức của những người trẻ tuổi. Cũng giống như trong tiểu thuyết “Em sẽ đến cùng
cơn mưa”, cô gái ấy chưa bao giờ chết vì vẫn luôn hiện diện trong trái tim những
người đang sống.
Và cô gái năm ấy của những chàng trai
phòng 307 cũng như vậy.
Mỗi năm,
chúng tôi thắp những nén hương lên mộ của cô ấy, cầu mong cô ấy đem theo và giữ
mãi những niềm vui ở trên thiên đàng.
Có ai đó
đã nói câu này: “Người nắm giữ nhiều kỷ niệm nhất là người nhiều nỗi buồn nhất.”
Tôi sợ
những nỗi buồn ấy sẽ đọng lại mãi trong đôi mắt người bạn của tôi. Nên mỗi lần,
tôi đều ra hiệu cho mọi người đừng nhắc lại chuyện cũ.
Nhưng cậu
ấy bảo:
“Đừng
làm thế. Hãy cứ nói về cô ấy. Hãy nhớ về cô ấy. Đó là cách để cô ấy sống mãi
bên cạnh chúng ta.”
Và chúng
tôi đã nói về cô ấy. Chúng tôi nhớ về cô ấy.
Năm năm.
Mười
năm.
Có thể
là mười năm năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa, đến hết cuộc đời này.
Cô gái của
chúng tôi.
Kỷ niệm
tuổi trẻ của chúng tôi.
Cô gái
D2.
Có thể nhận xét rằng, cuốn sách không
quá bi thương vì những sự đổ vỡ hay chia ly. Tuổi trẻ là thế, đủ loại dư vị. Tất
nhiên, sau khi đi qua thời sinh viên, phòng 307 cũng đúc rút ra được những chân
lý. Tôi tin chắc là dù có bao nhiêu năm nữa đi qua thì vẫn có một cơ số sinh
viên ám ảnh với Triết học.
Có thể định
nghĩa Triết học như thế này: “Triết học là một môn học đặc biệt, chuyên nghiên
cứu, biến những thứ dễ hiểu thành khó hiểu!”
Triết học
chính xác là như vậy.
Sinh
viên đến giảng đường học Triết đông như kiến.
Sinh
viên thi Triết rụng như sung.
Đối với sinh viên thì chuyện học hành
tất nhiên là vô cùng quan trọng. Bởi vì tạch môn sẽ phải trả giá…khá đắt. Mỗi
môn học sẽ để lại những dấu ấn riêng và những môn như Triết sẽ là biểu tượng
cho những điều kinh khủng mỗi lần nhắc lại. Một môn học bất diệt trong danh
sách đen của sinh viên muôn đời.
Dẫu vậy, cũng rất vui mà, đúng không?
Lời kết
Zihua Nguyễn không phải nhà văn hay một
tác giả nổi tiếng. Anh chỉ là một người, từng có thời sinh viên như tất cả
chúng ta. Anh có hài hước và ngây ngô, bi thương và trưởng thành hòa quyện lại
thành thứ men say kí ức cho cuốn sách. Văn phong của anh được tạo nên bởi sự tự
nhiên của chàng trai trẻ, không gồng mình cưỡng ép bằng sự mĩ lệ trong ngôn từ.
Cốt truyện cũng không hồi hộp hay gay cấn, nhưng lại cuốn hút bởi chính sự chân
thực và thân thuộc. Suy cho cùng, khả năng kể chuyện dễ đi vào lòng người cũng
là một loại tài năng mà tác giả sở hữu.
Tôi đã từng tự hỏi rằng tại sao có thể dành thời gian và sự thích thú cho những câu chuyện trong Ký túc xá phòng 307 và cả những câu chuyện chẳng liên quan gì đến cuộc đời mình như vậy. Các nhân vật là những người tôi không hề quen biết, thậm chí còn không chắc họ có thật sự tồn tại trên cuộc đời này hay không nữa. Tuy nhiên, nếu bạn cũng giống tôi, chỉ đơn giản muốn tìm cảm hứng cho cuộc sống và trở thành một kẻ lang thang trên bình địa của những trang sách thì hoàn toàn có thể tìm đến Ký túc xá phòng 307. Cuốn sách sẽ đem lại những cảm xúc lạ lùng mà hân hoan và khiến bạn phần nào trân trọng hơn những gì bản thân đang có. Vào những tháng ngày chông chênh, tìm đến cuốn sách như để kiếm bạn tri âm hoàn toàn không phải một ý tưởng tệ đâu nhỉ?
Review chi tiết bởi: Mai Trang – Bookademy