Một người ta từng rất thương, bằng một lí lẽ nào đó, họ nên được hạnh phúc. Đó là câu nói đầy cảm xúc từ quyển sách Hôm nay người ta nói chia tay… của nhà văn trẻ Iris Cao. Quyển sách được viết dựa trên chính bản thân tác giả của ngày xưa cũ và cho ai đó ngoài kia đang phải bước qua những tháng ngày đau khổ, cho những trái tim tưởng chừng như không còn nằm trong lồng ngực, để quyển sách trở thành bạn đồng hành thấu hiểu, hàn gắn chậm rãi mọi vết thương lòng.

Đôi khi chia tay không hẳn là kết thúc, nó đơn giản là ta phải rẽ vào một con đường khác dẫu có thể đớn đau, buồn bã nhưng biết đâu hạnh phúc thực sự lại chính là nằm ở cuối đường này.

Một chút niềm tin để rồi mỉm cười mà nước mắt bỗng ở đâu lăn dài

Tặng cho Sơn và những ai không tin hạnh phúc dành cho mình

Anh bạn thân thất thểu ghé lại nhà tôi vào một ngày Sài Gòn mưa trắng xoá. Vừa dựng cái xe, đẩy cửa vào chưa kịp bỏ cái áo mưa ra Sơn đã ôm chầm lấy tôi khóc tu tu như một đứa con nít. Nước mắt hoà nước mưa, ai cũng thế, dù có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng đến giây phút chia tay người yêu dấu cũng sẽ yếu đuối vô cùng.“Sơn…không yêu ai…nữa đâu!“. Mưa đua nhau rơi xuống đất vỡ tan như trái tim Sơn, nỗi tuyệt vọng này, hoài nghi về hạnh phúc xa xỉ sẽ không dành cho mình.“ Sơn, tin tôi đi, Sơn sẽ hạnh phúc.”.“ Hạnh phúc đó không dành cho Sơn.” Trong vô thức, ngước nhìn Sơn. ”Vậy nếu một ngày nào đó Sơn hạnh phúc thì Sơn nhớ báo cho tôi nha.” Chớp mắt vài ba năm lướt qua, “ Sơn đã tìm được hạnh phúc rồi, người ta ở tận Hàn Quốc, sắp tới Sơn với người ta sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ, nếu được sẽ du lịch sang Mỹ thăm Ris. Cám ơn Ris, ngày hôm đó đã cho Sơn một chút niềm tin.”

Chẳng biết nước mắt từ đâu mà đua nhau rơi lên đầy má, bỏng rát, một nút thắt đau lòng.

Chia tay là cảm giác đau lòng, chậm rãi đến khó chịu…Rồi hôm nay có cái người cô ấy yêu thương nhất sẽ mang tên quá khứ, cái tên chỉ có thể nhớ về chứ không thể chạm đến được thêm một lần nào nữa. Đúng thật người ta có quá nhiều lý do khi muốn ra đi, ngần ấy tháng năm tươi đẹp phía sau có còn là gì vào thời khắc đó mà hy vọng giữ chân, chỉ là do cô ấy huyễn hoặc nó thật to lớn trong cái thế giới riêng của cô ấy. Bao nhiêu lâu nữa cô ấy sẽ quên cái ôm nồng ấm từ phía sau? Bao nhiêu lâu nữa cô ấy sẽ quên cảm giác đợi cơm tối từ một người? Bao nhiêu lâu nữa cô ấy sẽ quên những cái siết tay giữa phố đông? Bao nhiêu lâu nữa cô ấy sẽ quên nụ hôn mỗi ban mai? Bao nhiêu lâu nữa nếu tính từ hôm nay? Cô ấy lẩm nhẩm theo bài hát trên radio:”When you’re gone, the pieces of my heart are missing you.”
Giai điệu như cắt nát nỗi niềm cất vào rất sâu.

Dù là trải qua bao nhiêu năm nữa đi, con người chúng ta cũng sẽ chọn đi con đường dẫu cho con đường có chông gai. Dù là bao nhiêu năm đi  nữa, chúng ta cũng là người ở lại với tình yêu đó là một quãng thời gian tuyệt đẹp của cuộc đời dài. Dù là trải qua bao nhiêu năm đi nữa, chúng ta cũng là người khóc cười ngô nghê với những kỉ niệm khắc cốt ghi tâm.

Vậy nên khi chia tay đừng bao giờ nuối tiếc thanh xuân. Những năm tháng trong sáng ấy chúng ta cũng đã từng đem lòng mình yêu một người nhiều đến thế nào!

Chỉ cần một lần được yêu, thanh xuân nào cũng là xứng đáng.

Khi ta biết lòng mình yêu một người tận sâu trong tâm khảm, thì mọi thứ xung quanh đều hoà vào nhau những cung bậc an nhiên, ta dễ dàng buông bỏ vô vàn ồn ào ngoài kia, thu trái tim mình bé lại, vừa khít vòng tay người yêu dấu. Nếu ta có một cuộc đời hạnh phúc thì ắt hẳn đã trải qua những bài học gian nan, khó khăn, lựa chọn tiếp tục hay buông bỏ, dù là lựa chọn nào, nhất định hãy sống hạnh phúc và bớt đạo đức giả để tránh những lần quay đầu, vờ xót thương quá khứ.

Hôm nay em mang gì trong túi? Em mang một nỗi buồn cũ kĩ về những người đã giũ áo ra đi. Vì sao nỗi buồn nặng thế mà em còn mang theo làm gì, buồn nào đâu có lỗi, giữ nó bên mình để nhắc em nhớ về những tháng ngày đẹp đẽ đã từng có với nhau và cũng đừng quên rằng: đời đôi khi bạc như vôi. Ai cũng nắm trong tay quyền giữ lại hay buông bỏ. Tại sao họ cứ khăng khăng buông tay mình?Tại sao mình cứ khăng khăng giữ lấy họ? Không phải họ vô tình mà là do bản thân mình cố chấp. Ngay từ đầu mối nhân duyên này vốn dĩ chỉ có thể mà mình lại đa đoan mang theo cả một quãng đời cô độc.

Cảm ơn cuộc đời sau chia tay

Dẫu mình chia tay nhưng đó sẽ là tình yêu em muôn đời khắc cốt ghi tâm. Cảm ơn vì yêu em qua những cơn nắng chói chang, đã không nề hà chở em qua từng góc đường với chiếc áo đẫm mồ hôi. Cám ơn vì yêu em qua những ngày mưa ướt át, nụ cười anh trong màn mưa sẽ là hình ảnh đẹp đẽ nhất trong em. Bản thân anh cũng đau những buông bỏ. Ở tận cuối cùng thanh xuân, chúng ta dừng lại. Ngày mai, chúng ta thức dậy. Không còn là của nhau, bước ra ngoài kia sẽ là những tình yêu khác, trưởng thành hơn, vững chãi hơn. Sẽ là những cái nắm tay ngại ngùng, sẽ là những nụ cười ấm áp xa lạ, sẽ là những con đường rất mới sau thời thanh xuân vụng dại, ngày ngô và nhiều mơ mộng. Vì cuộc tình này vốn dĩ không có tổn thương nên chúng ta hãy ung dung sống tiếp cuộc đời mình - cuộc đời sau thanh xuân.

Tình diệu kỳ diệu lắm. Thời gian rồi cũng làm dịu tình cũ. Vì ai rồi cũng yêu thêm lần nữa.

Thất tình đau khổ thật! Tôi tự giam mình trong phòng suốt nhiều ngày, có một giai đoạn tôi không cần sự chia sẻ, nói cách khác là tôi sợ chia sẻ. Tôi sợ người ta khuyên tôi cách lãng quên người tôi thương, tôi sợ người ta nói tình yêu này đã đến bước đường cùng, cạn duyệt nỗi buồn rất lớn của tôi. Để tự nhìn thấy mình bị tổn thương thật nhiều bởi một người dưng yêu dấu. Rồi sau đó tôi bỏ thành phố nhỏ nơi tôi và người ấy… Ở thành phố này, có nơi nào chúng tôi chưa từng cùng nhau đi qua. Đó chính là đau lòng. Chỉ nhớ mỗi bước đi là một nút thắt xót xa.

8 năm sau, tôi lại mang lòng yêu một người khác!

Tình yêu chẳng phải là giấc mơ giàu sang. Tình yêu chẳng phải đường ngang rẽ lối. Tình yêu là chấp nhận và thương một người rất lâu. Chuyện năm ấy quả thật rất hạnh phúc. Thế nên những năm về sau dẫu không còn nhau thì cũng chưa từng một lần cảm thấy nuối tiếc.

Hôm nay người ta nói chia tay….

Hôm nay là ngày anh ấy nói chia tay. Là ngày anh ấy quyết định bước một con đường dài xa tít khác mà không có cô. Cô khóc. Cô cảm nhận được từng chi tiết trên cơ thể mình vỡ tan trong cõi vô định thế nên cô cho phép mình được quyền yếu đuối vào giây phút này, nhưng thay vì tức giận, cô lại chỉ bước đến gần, vòng tay ngang người ôm chặt lấy anh.

Tháng năm khó khăn ngày xưa bên cô và anh đã từng kiên định như thế nào.

Nụ cười cô là hạnh phúc của anh.

Bờ vai anh là chỗ dựa của cô.

Thứ hạnh phúc không cầu kì được xây nên bằng bao nhiêu là chân thành.

Hạnh phúc cứ thế lan ra. 

Đôi khi chia tay không hẳn là kết thúc, nó đơn giản là ta phải rẽ vào một con đường khác, dẫu có thể đớn đau, buồn bã nhưng biết đâu hạnh phúc thực sự lại chính nằm ở cuối con đường này.

Hãy giấu nỗi đau đầu tiên vào lòng Sài Gòn có được không?

…Tôi biết lưu luyến lần đầu tiên khi chia tay đứa bạn trung học.

Và tôi biết đau lần đầu tiên khi anh ấy ra đi.

Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng, anh ấy bảo rằng chúng tôi không hợp nhau dù tôi hiểu còn vô vàn những điều xót xa sau lý do phổ biến ấy. Tôi bỗng dưng thấy tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, tôi nghe âm thanh của sự đổ nát ngay dưới chân mình.

Vì nỗi đau quá lớn?

Hay là vì do đó là nỗi đau đầu tiên?

Tôi bước qua những ngày khốn khổ ấy thật khó khăn.

Bởi từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ.

Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi chẳng nhớ gì nhiều về anh ấy ngoài một cái tên.Thứ cảm xúc đau nát tim tràn về rất nhanh chóng trong phút chốc, lấp đầy hốc mắt tràn nước của tôi….Yêu thương có vơi nhưng nỗi đau vẫn đầy…


Tại sao vẫn là một ngày trời xanh nắng anh bước giữa lòng thành phố nhỏ này mà nghe tim mình trống trải đến đau khổ.

Anh nghĩ về những thói quen của chúng ta một cách bình tĩnh. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi nào đó, anh hiểu rõ lòng anh thật tàn nhẫn, anh thấy mọi suy nghĩ đều đắng nghét, điêu tàn dưới những tượng đài do chính anh đã xây. Anh chẳng yêu thương thêm một ai khác, cũng chẳng phiền lòng hay trách hờn về tình yêu của em. Anh đã từng nghĩ mình thật xấu xa khi không thể giải thích cho sự ra đi của chính mình. Tại sao tình yêu dừng lại? Tại sao?

Tình yêu - đến bao giờ anh thấu được tường tận con đường nó sẽ đi, đến bao giờ xúc cảm được giữ lại mãi mãi trong tim anh…. Và thế là có một người ra đi đã khóc…



Em chẳng nhớ anh nhiều như em nghĩ, chỉ là thi thoảng em có vội khóc khi vô tình thấy anh lướt ngang, Nhưng khóc đó rồi thôi chứ không đầm đìa như trước. Em chẳng buồn phiền khi anh yêu người khác, em có cái kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta mang về giữ rồi, chắc có lẽ với sự tự tôn của em như thế là đủ. Em thấy cuộc đời rất đẹp, em giấu một vài nỗi đau vào sâu rồi hiên ngang sống. Tất cả mọi thứ được em sắp xếp gọn gàng từ lúc anh đi. Đã hơn 3 năm rồi em chưa mở lòng yêu ai, bỗng dưng em bật khóc sau những yêu thương của chính em, ngần ấy nỗi đau để em bàng hoàng tháo lớp mặt nạ của chính mình rồi đau đáu: “ Hoá ra, em vẫn đợi….”

Hãy để em rơi nước mắt!

Sau bao năm, tôi bất chợt gặp lại anh ấy - người đàn ông luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi chỉ là duyên phận vô chừng….Tôi đã rất muốn níu kéo người đàn ông ấy…Những tháng ngày, tôi đã từng ngồi hàng giờ liền với những món quà anh ấy tặng tôi. Tôi đã từng thức trắng nhiều đêm vì một nỗi nhớ quá sức chịu đựng. Tôi đã từng mơ những giấc mơ khác nhau vì cùng một người. Tôi đã từng lang thang khắp nơi để cố quên thật nhanh những điều không muốn nhớ. Tôi đã từng thử yêu một người khác với những vụng dại của kí ức về anh ấy. Hôm nay, thấy anh ấy đứng đó. Vẫn bờ vai vững chãi, ánh mắt trong veo và nụ cười hiền lành. Anh ấy nhìn tôi sau gượng một câu chào trước những giọt nước mắt lăn dài. Chỉ có duy nhất một điều tôi không làm là khóc…điều đáng lẽ tôi nên làm khi anh ấy ra đi.

Chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành trình này. Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất.

Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên. Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ trái tim của một người từng yêu tha thiết chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ. Có lẽ vì người ấy hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều. 

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau.

Làm gì có mãi mãi.

Chỉ có một người cho một lần yêu duy nhất và một đời là đủ.

Chia tay có nghĩa là sự từ bỏ, rời xa, và không còn bất kỳ quan hệ nào giữa hai người đang yêu nhau. Người ta thường hay nói với nhau về duyên số và số phận sau khi chia tay sẽ luôn có một người vùng vằng chọn cách rời đi trước, một người ở lại cứ gặm nhấm mọi thứ qua những ngày xưa cũ.

Thật ra chúng ta sẽ không còn cảm thấy nguyên vẹn những điều trên vào những năm tháng về sau. Nỗi đau còn ở đó nhưng thời gian đã khiến chúng ta ít nhiều quên đi cái gì đã xảy ra và quên đi chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào. Vết thương đã lành da dù nó vẫn ở đó, sẹo lồi là bài học cuộc đời ban tặng để mang theo. Chúng ta sẽ phải mất một khoảng thời gian nhất định để buông tay một người thực sự, dù chỉ là trong suy nghĩ. Em đã từng mang một đôi giày đẹp nhất của em để bước đến bên cạnh anh với niềm hy vọng ngập tràn trong trái tim nhỏ bé cũng như là sự yêu thương to lớn này. Hôm nay em muốn anh biết rằng dù có phải thừa nhận em thương anh nhiều đến đâu, dù có đôi lần em rời bỏ cái tự tôn về tình yêu của người con gái thì em cũng muốn nói vào mặt anh rằng:”Em sẽ xách dép và bước ra khỏi cuộc đời anh.”

Khi tình yêu là trọn vẹn đau khổ thì chúng ta sẽ đổi lại được một đôi chân cứng cáp hơn.

Em có thể viết thêm 10 quyển sách bằng tình yêu chúng ta đã từng có. 

Em có thể đi thêm 100 con đường để hy vọng thấy được anh đâu đó.

Em có thể chờ thêm 1000 ngày để quay lại hôm qua của chúng ta.

Em có thể sống qua rất nhiều thăng trầm sau đó, không một giọt nước mắt nào rơi nữa. Phụ nữ đứng dậy sau nỗi đau họ hấp dẫn, xinh đẹp và kiên cường.

Ba năm có lẽ em nhận được một tờ giấy ở khe cửa nhà nội dung thế này: “Anh không xin tha thứ, anh chỉ muốn em biết em đã từng là tất cả của anh và anh lại lựa chọn mất đi tất cả. Có những lỗi lầm chỉ để biết ai là của em, em hãy hạnh phúc.”

Cuộc đời to rộng và hững hờ thật đấy, cứ thế mà ngang qua phố rồi mất nhau.

Ai cũng có quyền được yêu thương.

Hãy rộng lòng cho quá khứ trôi đi

Và trân trọng hiện tại, có được không?

Kết thúc là kết thúc vậy sao?

Người ta viết nhiều về tình yêu vì nó là thứ ngọt ngào nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Và nếu tình yêu đi song hành với thời gian thì nó chỉ có một là đậm sâu hơn, hai là nhạt nhoà dần. Chứ nó chẳng lưng chừng khó đoán. Em có thể biết về một con đường vui không? Đó là nơi cả anh lẫn em đều thuộc nằm lòng những hàng cây, biết đến khúc quanh nào sẽ là ổ gà. Nơi mà em luôn ngồi sát vào anh, vòng tay ôm chặt như chưa bao giờ là đủ…Em có thể biết một câu chuyện không còn vui? Là dù anh có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể mang lại nụ cười trên gương mặt của em. Những điều cũ hoá ra ngớ ngẩn, anh hoá ra lẩn thẩn. Vậy có phải là tình yêu mỗi người đều có thời hạn riêng? Làm gì cũng được nên đừng miễn cưỡng - yêu cũng vậy…

Cái nào là của mình là của mình.

Còn cái nào không phải của mình là của người khác. 

Đừng lăn tăn rách việc. 

Tình yêu là do chúng ta lựa chọn.

Thế nên yêu đủ - biết vừa.

Trong mỗi chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một người yêu thương nhất, một người dù còn hay mất mãi mãi vẹn nguyên và ngọt ngào theo từng nấc thời gian thăng trầm. Và với anh, đó không phải là em. Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối. Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá. Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau. Dù gì… em cũng đang có anh. Phần em, em không làm tất thảy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh, em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.

Thật ra thì không có nhau cũng được, điều quan trọng nhất là sau tất cả chúng ta vẫn thương nhau. Tình thương nó kỳ lạ lắm em ạ, chỉ cần nó có tồn tại thì dù gần hay xa, dù sở hữu hay không sở hữu, dù đau khổ hay hạnh phúc, em vẫn sẽ được giữ rất bình yên giữa bộn bề những xuôi ngược.

Cứ nhắm mắt yêu em đi, đại dương xanh và bầu trời cao là nơi em sống với tình yêu kỳ diệu, là nơi những người yêu nhau sẽ được bên nhau.

Cứ nhắm mắt yêu em đi, sẽ không ai hứa, em không nhuốm màu cũ kỹ, anh cũng chẳng nhuộm màu ố hoen. Nếu bước song song hãy nắm tay em, nếu bước qua nhau hãy ôm em. 

Cứ nhắm mắt yêu em đi, dù cho mất nhau ngày sau thì những điều em yêu quý em sẽ vẫn mãi yêu quý. 

Cứ nhắm mắt yêu em đi…
Còn em, dù-mở-mắt-vẫn-thấy-tim-loạn-nhịp-yêu-anh.



Hôm nay người ta nói chia tay…. Một người ta từng rất thương, bằng một lí lẽ nào đó, họ nên nhận được hạnh phúc.

Thế nên, chia tay cũng được, nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này…



Review chi tiết bởi: Tấn Tài - Bookademy

Hình Ảnh bởi: Tấn Tài 

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.




Xem thêm

Bằng những thông điệp về tình yêu, về cuộc sống, về sự vấp ngã, đau thương đầu đời của tuổi trẻ, Hôm nay người ta nói chia tay đã cho chúng ta thấy đâu đó bóng dáng của mình, từng được yêu, từng hạnh phúc để rồi chia tay, đau khổ tột cùng sau những lần tan vỡ nhưng sự bình yên vẫn tồn tại sau chia tay, chúng ta vẫn có thể tự chữa lành vết thương cho chính bản thân mình và rồi lại yêu, tiếp tục yêu, tiếp tục hạnh phúc.

Chúng ta hoàn toàn xứng đáng có được những yêu thương từ cuộc sống, từ những người luôn quan tâm đến mình. Nếu trái tim quá mệt mỏi vì những tổn thương tình yêu, hãy chấp nhận buông bỏ, càng níu người tổn thương sẽ chính là bạn, lời chia tay sẽ trở nên bình thường khi lòng người chịu chấp nhận. Cánh cửa này khép lại, cánh cửa mới sẽ mở ra, tin đi “Vẫn tồn tại bình yên sau khi chia tay”. Tin đi “Chết đi, đó mới là mất nhau, đó mới là nỗi đau. Chia tay chưa bao giờ là khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên” và tin đi “rồi sẽ có người muốn yêu tôi thật lâu”

Chúng ta có được bình yên hay không, hạnh phúc hay không, có thể tự chữa lành mọi vết thưởng cho mình hay không. Tất cả nằm ở bản thân chúng ta, “Cái cách chúng ta đứng một mình cũng là cái cách chúng ta tha thứ cho những người đã qua và chỉ nhận thứ bình yên giản dị về mình”

Hôm Nay Người Ta Nói Chia Tay…  “Chia tay” là một động từ mà tự nó đã nói lên tất cả. Mọi sự đau khổ trong tình yêu đều bắt nguồn từ đây. “Tôi ngày xưa cũ” của tác giả Iris Cao từng bị chôn vùi đáy cùng của hố tuyệt vọng “hậu chia tay” nhưng cũng nhờ đó từng ngày từng ngày kiên cường và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong hành trình vượt qua giông bão của tuổi trẻ ấy, bạn sẽ không đơn độc bởi đã có “Hôm nay người ta nói chia tay…” của tác giả Iris Cao đồng hành cùng bạn.  Nhiều bạn đọc đã biết đến Iris Cao là một trong những cây bút trẻ  được yêu thích nhất cùng tuyển tập những tác phẩm đều nằm trong top best-seller như “Người yêu cũ có người yêu mới”, “Ai rồi cũng khác”, “Mỉm cười cho qua”, “Mình sinh ra đâu phải để buồn”,…  Sức hút của Iris Cao nằm ở chỗ: những bài học triết lý sâu sắc về tình yêu đều được lồng ghép một cách nhẹ nhàng đằng sau những trang sách. Tác phẩm của Iris Cao chính là liều thuốc tinh thần hữu hiệu cho những ai đang bị tổn thương.  Với “Hôm nay người ta nói chia tay…”, vẫn những câu chuyện góp nhặt đó cùng những tản văn như nhìn thấu những trái tim yếu đuối mong manh ấy, hãy để câu chữ xoa dịu nỗi đau nào ai hiểu của bạn. Một cuốn sách mang cảm giác nhẹ lòng cho người đọc và để bạn có quyền tin rằng: “Vẫn tồn tại bình yên sau chia tay”. Bạn hoàn toàn có thể tự chữa lành vết thương lòng của mình. Bạn hoàn toàn có thể yêu đời và lạc quan trở lại. Bạn hoàn toàn có thể tự bước tiếp trên đôi chân của mình với một niềm tin về một tình yêu có kết thúc có hậu. Đôi khi chia tay không hẳn là kết thúc, nó đơn giản là ta phải rẽ vào một con đường khác dẫu có thể đớn đau, buồn bã nhưng biết đâu hạnh phúc thực sự lại chính là nằm ở cuối con đường này.  Những thông điệp về tình yêu, về cuộc sống, về những cú vấp ngã đầu tiên của tuổi trẻ… được đề cập trong sách khiến người ta thấy bóng dáng mình đâu đó trong những câu chuyện ấy. Để người đọc tự cảm nhận và rút ra chân lý cho riêng mình thông qua cách dẫn chuyện gần gũi của tác giả chính là yếu tố khiến tác phẩm này trở nên đặc biệt. Vì vậy, người đọc trở nên tích cực, lạc quan, yêu đời, trưởng thành… hơn sau mỗi trang sách.  

Bằng những thông điệp về tình yêu, về cuộc sống, về sự vấp ngã, đau thương đầu đời của tuổi trẻ, Hôm nay người ta nói chia tay đã cho chúng ta thấy đâu đó bóng dáng của mình, từng được yêu, từng hạnh phúc để rồi chia tay, đau khổ tột cùng sau những lần tan vỡ nhưng sự bình yên vẫn tồn tại sau chia tay, chúng ta vẫn có thể tự chữa lành vết thương cho chính bản thân mình và rồi lại yêu, tiếp tục yêu, tiếp tục hạnh phúc.

Chúng ta hoàn toàn xứng đáng có được những yêu thương từ cuộc sống, từ những người luôn quan tâm đến mình. Nếu trái tim quá mệt mỏi vì những tổn thương tình yêu, hãy chấp nhận buông bỏ, càng níu người tổn thương sẽ chính là bạn, lời chia tay sẽ trở nên bình thường khi lòng người chịu chấp nhận. Cánh cửa này khép lại, cánh cửa mới sẽ mở ra, tin đi “Vẫn tồn tại bình yên sau khi chia tay”. Tin đi “Chết đi, đó mới là mất nhau, đó mới là nỗi đau. Chia tay chưa bao giờ là khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên” và tin đi “rồi sẽ có người muốn yêu tôi thật lâu”

Chúng ta có được bình yên hay không, hạnh phúc hay không, có thể tự chữa lành mọi vết thưởng cho mình hay không. Tất cả nằm ở bản thân chúng ta, “Cái cách chúng ta đứng một mình cũng là cái cách chúng ta tha thứ cho những người đã qua và chỉ nhận thứ bình yên giản dị về mình”

“Thật tâm mà nói, đối với người mình yêu, dù họ đi qua cuộc đời mình tàn nhẫn đến đâu, từ trái tim của một người từng yêu tha thiết, chúng ta cũng sẽ không bao giờ mong muốn nhìn thấy người ấy đau khổ. Có lẽ vì người ấy hạnh phúc ta cũng đau đớn mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều. Chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này…”. Đôi khi chia tay không phải là dấu chấm hết tất cả, nó đơn giản là ta rẽ một ngả mới để bước những bước mới trong một hành trình mới, dẫu có đau đớn, khó khăn nhưng biết đâu hạnh phúc thực sự đang nằm ở chính con đường mới này. Hãy tin một điều rằng “Vẫn tồn tại thứ gọi là bình yên sau khi chia tay”. Bình yên cho mình, bình yên cho người. Có người đã nói rằng “Yêu người nào đó không nhất định là được bên cạnh người đó, mà yêu người nào đó là luôn mong cho người ta được hạnh phúc và bình yên”. Đúng vậy! Chỉ cần biết rằng người sống tốt, vẫn bình an là được.

Chúng ta đã từng thương nhau, từng hết lòng vì nhau suốt một quãng đường dài, cho đến khi không còn muốn đi cùng nhau nữa, không còn cơ hội dẫn dắt nhau nữa, thì cho nhau hai con đường riêng, mỗi người một ngã rẽ. Đi cùng thì tốt, mà không đi cùng thì cũng chẳng sao, chỉ cần biết cả hai đang bình yên đâu đó trên cuộc đời này đã đủ lắm rồi. Chia tay có gì đáng sợ? Chia tay có gì đáng để chúng ta vì nó mà xa lánh, mà ghét bỏ một người ta từng coi là tất cả? Dù thế nào đi nữa, thì họ và những quá khứ đó là cả một khoảng trời thanh xuân của mình, là một kí ức đẹp mà mãi mãi cuộc đời này mình nên trân trọng.


Đôi khi chia tay không hẳn là kết thúc, nó đơn giản là ta phải rẽ vào một con đường khác dẫu có thể đớn đau, buồn bã nhưng biết đâu hạnh phúc thực sự lại chính là nằm ở cuối con đường này.

…“Quên một người quả thật không dễ nhưng yêu một người đã quên mình chẳng phải khó hơn rất nhiều sao?” . Khi người ta đã không còn yêu mình, thì dù mối tình có dài bao nhiêu thì cũng thể níu kéo được. Đến một ngày tình cạn, bạn không thể nào ép buộc trái tim mình phải tiếp lửa để yêu người ấy như những ngày đầu. Thế nên đôi khi chia tay là giải pháp tốt dành cho đôi bên, gắng gượng níu kéo chỉ khiến cho nỗi đau thêm dài. Chia tay khi một người còn yêu và một người hết yêu là điều không dễ dàng. Người còn yêu chính là kẻ đáng thương vì cuộc tình đẹp đã vỡ nát rời đi. Nhưng thà thế, còn hơn người thương hại mà ở lại bên cạnh kéo dài quãng thời gian đau đớn, rồi lại vì thương hại mà giấu mình thương một người khác, khiến họ không có một danh phận.

Sau chia tay, bình yên vẫn ở bên bạn “Tình thương nó kỳ lạ lắm em ạ, chỉ cần nó có tồn tại thì dù gần hay xa, dù sở hữu hay không sở hữu, dù đau khổ hay hạnh phúc, em vẫn sẽ được giữ rất bình yên giữa bộn bề những xuôi ngược”. Chia ly trong tình yêu chắc chắn sẽ có vết thương lòng, vì nó khó có thể níu kéo trong tình thế buộc phải xảy ra. Có ai đã nói rằng “Thời gian chữa lành mọi vết thương”, lúc mới chia tay câu nói đấy nghe có vẻ vô nghĩa, lý do là thời gian chỉ giúp được một phần. Nhưng bạn hãy hình dung khi một vết thương ngoài da sẽ lành với thời gian nhưng hiện tại vẫn đau đớn, bạn cần cầm máu và giảm đau, vết thương lòng cũng thế, bây giờ đau nhưng bạn có thể làm mọi cách để xoa dịu nỗi đau đó. Thời gian sẽ giúp mình làm việc đó.