Trong mối tình này, cậu đã từng rất sợ khi biết một ngày nào đó cô ấy sẽ biến mất mãi mãi như làn sương khói mờ ảo, còn cô thì chẳng hề sợ hãi vì biết rằng cậu chắc chắn sẽ chẳng thể chết. Không bệnh tật, vụ án hay chuyện ma nào nhưng cái chết cứ liên tục được nhắc đến trong câu chuyện tình yêu của đừng ghét tuyết rơi – Nhật Lan. Mối tình kỳ lạ này đã khiến mình sống trong những cung bậc cảm xúc lạ lùng, ám ảnh và dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí mình ngay cả sau khi đã đóng lại những trang sách cuối cùng.

Tác giả và tác phẩm

Nhật Lan là tác giả đã xây dựng nên cốt truyện của đừng ghét tuyết rơi lạ lùng, ám ảnh và đậm chất ảo ảnh ở giữa một Hà Nội thực. Quyển sách được xuất bản vào năm 2017 và đã mang lại cho mình những cảm xúc hoang mang, lạ lẫm xen lẫn là sự nhẹ nhàng, và những cảm nhận ấy khác xa so với những tiểu thuyết viết về tình yêu mình đã đọc trước đó. đừng ghét tuyết rơi kể về câu chuyện tình yêu của hai người trẻ tuổi vô tình gặp nhau trong ngày đầu tiên chàng trai bước vào cổng trường Đại học và từ đó, một câu chuyện tình lặng lẽ bắt đầu. Tất cả tựa như sắp xếp ngẫu nhiên của định mệnh, và càng lạ lùng hơn khi nó được gắn với một lời nguyền về chuỗi-tử-tình.

Tình yêu giản đơn mà kỳ lạ giữa cậu và Sương Khói

Ở giữa cái thời mà hầu như những mối quan hệ, sự kiện đều bị dẫn dắt bởi những cám dỗ công nghệ thì câu chuyện tình yêu giữa chàng trai và chị khóa trên hay còn gọi là Sương Khói như là đã tách xa khỏi thế giới cám dỗ ấy. Tình yêu của họ tuy nhẹ nhàng, giản dị nhưng lại không hề thiếu đi sự ngọt ngào và lãng mạn. Cậu mở đầu chuyện tình của họ không phải là qua những dòng tin nhắn tán tỉnh, bông đùa mà chỉ bằng một chai nước cam bị lắc thật mạnh để nó trở nên đắng dành cho Sương Khói vì cậu biết đó là thứ nước uống yêu thích của cô. Tình yêu của cậu dành cho cô là nỗi nhớ da diết khi không gặp được nhau, sự cố gắng thấu hiểu đi sâu vào thế giới của Sương Khói hay đơn giản là qua những chai nước cam cậu lắc đến mỏi cả tay dành cho cô. Câu chuyện tình yêu giản dị mà lãng mạn này cũng xoay quanh những khoảnh khắc Sương Khói muốn giật điện cậu bằng đôi bàn tay giá lạnh của mình vào ngày đông và tặng cậu bánh xà phòng với những mùi hương khác nhau. Thậm chí, tình yêu của họ còn “tối giản” đến nỗi họ không có một bức ảnh nào chụp chung với nhau trong những ngày thường và cả lúc họ đi chơi xa với nhau. Chiếc điện thoại chỉ xuất hiện duy nhất một lần là giây phút họ trò chuyện tâm sự với nhau trong ngày lễ Tình nhân Valentine. Không những lời nói tán tỉnh ngọt ngào nào xuất hiện trong chuyện tình giữa cậu và Sương Khói mà những khoảnh khắc tình yêu được tạo nên bởi những món quà giản đơn, những giây phút họ đi bên nhau và tâm sự với nhau. Phải chăng tình yêu nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy thật hiếm có trong thời hiện đại bây giờ và chuyện tình của cậu và Sương Khói dường như đã trở thành câu chuyện trong sáng và thuần khiết nhất trên thế gian này.

Mặc dù nhìn bên ngoài chuyện tình ấy rất đỗi đẹp và lãng mạn nhưng thực ra đó là sự nhẹ nhàng khó hiểu kỳ lạ xuất phát từ chính hai nhân vật của câu chuyện tình yêu đó. Người có lẽ đã bao phủ lên mối tình này một làn khói mù sương lạ lùng chính là Sương Khói. Cô xuất hiện ở những trang đầu của câu chuyện là cô gái mặc áo sơ mi màu mận chết mang không khí chết chóc, không có sự sống và tách biệt với mọi thứ xung quanh. Chính cậu cũng cảm thấy Sương Khói kỳ lạ và có cảm giác lúc nào cô cũng sống trong một vũ trụ của riêng mình và không một ai, kể cả cậu, có thể bước chân vào thế giới ấy. Sương Khói còn có một đôi mắt như nhìn thấu được tất cả mọi vật, và cậu không phải là ngoại lệ. Cô dường như xuyên thấu và đoán được những thắc mắc, cảm xúc trong lòng của cậu mà không cần cậu nói một lời nào. Sương Khói lạ lẫm như vậy nên đã khiến cậu cũng phải trở thành một con người khác với những chàng trai bình thường khác và điều ấy tạo nên câu chuyện tình yêu lạ lùng của cậu và Sương Khói. Yêu Sương Khói cậu đã phải trải qua sự thay đổi liên tục của những cảm xúc khác nhau, là những lúc muốn yêu cô nhiều hơn, lúc lại hờn dỗi cô, những lúc shock chết lặng đến từ câu chuyện của Sương Khói và cả lúc cậu muốn kết thúc cuộc đời mình. Hay có những khoảnh khắc cậu nghĩ mình đã hiểu được vũ trụ của Sương Khói thì một điều gì đó đã khiến cậu lại một lần nữa rời xa thế giới khó hiểu của cô. Những tâm trạng, cảm giác ấy cứ xuất hiện luân phiên nhau khiến mối tình này càng trở nên kỳ lạ và một chút khó chịu, bức bối xuyên suốt đừng ghét tuyết rơi. Mà sau cùng không phải Sương Khói hay cậu đã tạo nên mối tình lạ lùng này mà có lẽ do lời nguyền chuỗi tử tình đã đẩy cả hai vào câu chuyện tình yêu lạ lẫm cùng một chút đáng sợ. Lời nguyền ấy đã biến Sương Khói trở thành người con gái sống lênh đênh trong vũ trụ của chính mình và khiến cậu sống trong những sự xúc động mạnh mẽ kỳ lạ mà có lẽ không một chàng trai đang yêu nào phải trải qua như cậu.

Dù là lời nguyền hay là cuộc thử nghiệm…

Nhật Lan đã tạo nên lời nguyền tử tình trong đừng ghét tuyết rơi và rồi khiến mình ám ảnh và không thể nào rời mắt khỏi câu chuyện.

                    Sẽ luôn có một tân sinh viên mới vào trường đem lòng yêu một đàn anh hoặc đàn chị học trên mình hai khóa, rồi đến khi người khóa trên học năm cuối và người khóa dưới bước sang năm thứ hai, người khóa trên sẽ không tránh khỏi cái chết.

Lời nguyền tử tình và cả sự sắp đặt chính xác của định mệnh đã viết nên câu chuyện tình yêu kỳ lạ và đầy ám ảnh của cậu và Sương Khói. Trước khi yêu cậu, Sương Khói đã yêu Thợ Mộc, chàng trai sinh viên năm ba, khi cô còn là sinh viên năm nhất, và anh đã chết khi anh lên năm thứ tư đại học. Lời nguyền ấy cũng đã tạo nên mối tình của anh Thợ Mộc và chị Thiên Nga, chị Thiên Nga và anh chàng hay hát hay cười, nhiều câu chuyện tình yêu trước đó và họ đều đã chết khi lên năm thứ tư trong lúc yêu một cô hay cậu sinh viên cách mình hai khóa. Ngay từ giây phút cậu đưa cho Sương Khói chai nước cam được lắc mạnh, ánh mắt cô đã nhìn thấu được sự bắt đầu và kết thúc của câu chuyện tình yêu này, giống như cách Thợ Mộc thấu được sự kết thúc của mình khi Sương Khói đưa cho anh hộp đinh và cũng không khác gì sự nhìn thấu của những mối tình trước đây. Có lẽ ban đầu, đó chỉ là sự trùng hợp nhưng cuối cùng sau nhiều mối tình đi qua, họ đều coi đó là lời nguyền tử tình. Giờ đây cậu là người đứng cuối của chuỗi tử tình đó và định mệnh đã sắp đặt cậu tại nơi tiếp đón tân sinh viên ấy, tại đúng thời điểm ấy gặp Sương Khói và kéo dài thêm chuỗi móc xích. Cậu đã từng phát điên và đã nhốt mình trong phòng mấy ngày trời để tìm đáp án cho lời nguyền ấy để Sương Khói không phải biến mất mãi mãi vào không gian như làn sương khói mờ ảo giống cái tên cậu hay gọi cô. Ngược lại với cậu, Sương Khói luôn tĩnh lặng, bình thản và mình còn nghĩ cô còn sướng hơn cậu vì dù thế nào, người cô yêu cũng sẽ không thể chết. Dường như cô trở nên bình tĩnh như vậy vì cô không muốn trốn tránh cái chết trong tương lai, cuộc sống của cô tựa như “Bầy chó sói hú gọi chờ trăng lên, đợi giây phút lìa đời.” Sau tất cả những lần đấu tranh tìm lời hóa giải, cậu cuối cùng đã chấp nhận tiếp tục sống trong cái chuỗi móc xích đáng sợ đó cùng với Sương Khói và yêu cô nhiều hơn. Cả sau lượt lời nguyền của cậu và Sương Khói kết thúc, Nhật Lan lại hé mở ra một mắt xích mới của chuỗi lời nguyền này và liệu lời nguyền này có thể hóa giải hay không là điều mình và người đọc không thể biết. Lời nguyền tử tình đó đã mang lại cho đừng ghét tuyết rơi sự ám ảnh, ma mị kéo dài khiến mình không thể nào quên kể cả sau khi câu chuyện này kết thúc.

Tưởng như đó là lời nguyền do số phận sắp đặt nhưng Nhật Lan đã dắt mình một lần nữa vào một tâm trạng hoang mang khác khi đó phải chăng là cuộc thử nghiệm hay trò chơi của những người trong cuộc. Có lẽ ban đầu lời nguyền chỉ là sự trùng hợp nhưng càng những người tiếp theo bước vào chuỗi móc xích ấy thì họ mang theo những toan tính của riêng mình. Chuỗi tử tình này đã có đáp án và có thể đã được hóa giải nhưng, như cậu nghĩ, người trong cuộc họ chơi quá nhiệt tình khiến cho chuỗi móc xích này không có hồi kết. Có thể một người muốn buông bỏ để phá vỡ cái chuỗi tử tình nhưng đối phương vẫn khao khát muốn yêu và rồi cái chết đã đến với một người theo đúng quy luật của lời nguyền. Sau đó, dường như, người còn lại sẽ tính toán để chọn đối tượng tiếp theo viết tiếp câu chuyện này và phép tính đó chính xác đến nỗi khiến cậu đã tưởng rằng đó là sự an bài của định mệnh. Có lẽ Thiên Nga đã chọn Thợ Mộc, tiếp đó là Sương Khói đã vô tình rơi vào chuỗi lời nguyền này và rồi, giống như Thiên Nga, Sương Khói đã chọn cậu là mắt xích tiếp theo ngay từ buổi đầu gặp mặt sinh viên. Đọc đến đây, mình đã đặt câu hỏi liệu rằng Thiên Nga có bao giờ yêu Thợ Mộc hay Sương Khói có thật lòng yêu cậu. Đáp án không ai có thể biết nhưng mình nghĩ tuy mối tình với cậu nằm trong cuộc thử nghiệm chính xác tuyệt đối của Sương Khói nhưng trong những khoảnh khắc nhẹ nhàng, ngọt ngào ở bên cậu, cô đã dành trọn tình yêu cho cậu cũng như cách cô yêu Thợ Mộc vậy. Người ngoài cuộc có thể ghét hay yêu quý Sương Khói nhưng cậu vẫn luôn yêu cô mặc dù biết mình nằm trong cuộc thử nghiệm của cô. Nhà văn thật tài tình khi đã khiến mình trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, đôi khi là sự đau buồn hay sau đó là sự khó chịu, bức bối khi không thể biết được rằng rốt cuộc xuyên suốt câu chuyện, đó là lời nguyền hay chỉ là cuộc thử nghiệm của nhân vật trong cuộc.

…thì cũng đừng ghét tuyết rơi

                         Đừng ghét tuyết rơi khi em nhớ mặt trời…

                        Tuyết chỉ rơi để nhắc em rằng em yêu ánh nắng.

Mặc dù lời nguyền hay trò chơi đó mang đến nỗi buồn ảm đạm, đau thương nhưng ta cũng đừng ghét tuyết rơi. Cả cậu, Sương Khói hay những nhân vật khác trong chuỗi mắt xích đó đều có ý nghĩ hạ thấp bản thân và cảm thấy có lỗi khi là người đến sau. Nhưng cuối cùng dù Sương Khói vẫn luôn nhớ anh Thợ Mộc nhưng cô không có một giây phút nào ghét bỏ cậu, cũng như Thợ Mộc có lẽ đã không ngừng yêu thương cô ngay cả khi anh nhớ Thiên Nga rất nhiều, vì người đến sau không có lỗi khi bị đưa vào chuỗi móc xích này, cũng giống như con người không thể đổ lỗi cho trời đổ tuyết khi họ nhớ ánh nắng. Triết lý tình yêu đừng ghét tuyết rơi muốn nói rằng bởi các nhân vật của chuỗi tử tình ấy vẫn luôn yêu người yêu đã khuất của họ nên họ đã hết mình yêu thương người hiện tại và sống trọn vẹn với mối tình hiện tại của mình. Đó là một triết lý tình yêu sâu đậm nhưng ở đừng ghét tuyết rơi nó còn mang màu sắc buồn thương, lạnh lẽo vì nó gắn với cái chết đau thương của các nhân vật. Cậu cũng đã từng hỏi Sương Khói rằng cậu là tuyết rơi hay là nắng ấm trong lòng cô và Sương Khói muốn cậu nghĩ ngược lại rằng đối với cậu, cô là tuyết rơi hay nắng ấm. Sương Khói có thể là nắng ấm của cậu và là tuyết rơi của anh Thợ Mộc hoặc ngược lại và không có gì là chắc chắn cho suy nghĩ ấy cả. Đôi khi suy nghĩ của đối phương không quan trọng bằng tiếng lòng của chính mình và mọi thứ trên thế gian này, trong đó có tình yêu, đều là tương đối, có lẽ đó là điều Nhật Lan muốn nhắn nhủ với người đọc. Ngay giây phút đầu tiên khi nghe tiêu đề của sách, mình đã nghĩ đó là một câu chuyện buồn và, quả thật là như vậy, khi đi sâu vào thế giới của cậu và Sương Khói từ ngay những trang đầu, đừng ghét tuyết rơi đã mang một làn khói mờ ảo, màu sắc buồn sầu, ảm đạm và giá lạnh như chính cái tên của quyến sách.

Lời nguyền tạo nên sự thay đổi trong cậu

Chuỗi móc xích đó đã mang đến cho cậu nhiều rắc rối và khó khăn nhưng nó cũng đã làm thức tỉnh những phẩm chất tốt đẹp ẩn sâu trong con người cậu. Cậu vốn là một chàng trai hotboy và có lẽ đã trải qua những mối tình với những cô nàng nổi tiếng trước đó và chưa bao giờ yêu một cô gái lạ lùng, bí ẩn như Sương Khói. Ngay khi cậu rơi vào tình yêu với cô, cậu đã thay đổi và trở thành một chàng trai hoàn toàn khác. Cậu đã không còn sống với những mối tình đi cùng với món đồ hàng hiệu, những bức ảnh kỷ niệm, cuộc đi chơi vào ngày lễ hay tin nhắn tán tỉnh nhau. Mà giờ đây, xung quanh cậu chỉ là câu chuyện của những trái dâu tây bị bỏ quên ở siêu thị, kỷ niệm được ghi lại bằng đôi mắt cậu chứ không cần nhờ đến những tấm ảnh và giây phút tâm sự chân thành qua điện thoại giữa cậu và Sương Khói trong ngày lễ. Cậu đã dần xa rời những chốn phồn hoa, đông đúc mà muốn tận hưởng trọn vẹn những nơi yên tĩnh với cô hay với người bạn của mình. Dường như lời nguyền đã ban cho cậu một tình yêu tuy lạ thường, ám ảnh nhưng rất đỗi nhẹ nhàng, giản dị và đây có lẽ mới là mối tình đầu thực sự của cậu. Hơn thế nữa, sau khi lời nguyền giữa cậu và Sương Khói đến hồi kết, cậu trở nên tinh tế hơn với con người và sự vật xung quanh. Cậu lắng nghe nhiều hơn và cảm nhận được mùi hương của mọi thứ ngay cả khi chúng không xuất hiện trước mặt cậu. Điều đặc biệt nhất là trí tưởng tượng, sức liên tưởng của cậu đã trở nên thú vị, độc đáo hơn bao giờ hết, giống như Sương Khói, có lẽ cậu đã có một vũ trụ của riêng mình để khám phá. Từ một chàng trai kiêu ngạo, thờ ơ với con người xung quanh đã trở thành một người nhạy cảm với thiên nhiên, trân trọng những tình cảm chân thành trong cuộc sống. Lời nguyền ấy mặc dù đã khiến những người trong cuộc đau khổ, đau buồn nhưng một phần nào đó, nó đã cho họ cảm nhận được tình yêu chân thành đích thực và khiến họ hiểu ra được con người tốt đẹp của chính bản thân mình. 

                        Hãy yêu thương nhau khi còn sống. Hãy đối tốt khi còn ở bên nhau!

Lời kết

đừng ghét tuyết rơi là một câu chuyện tình yêu đặc biệt và, đúng như Nhật Lan đã nói, trí tưởng tượng của mình đã đi xa nhất có thể khi chứng kiến mối tình lạ lùng ấy. Mặc dù đó là một mối tình nhẹ nhàng, giản dị nhưng sâu bên trong chuyện tình đó lại chẳng hề đơn giản như người ngoài tưởng tượng. Cảm xúc nhẹ nhàng cùng với đó là nỗi ám ánh sẽ theo bạn đến những trang cuối cùng của đừng ghét tuyết rơi. Sau khi gấp quyển sách này lại, mình và có lẽ những người đọc khác đều cảm thấy thán phục tài năng và trí tưởng tượng vô hạn của Nhật Lan khi đã viết nên một câu chuyện tình tinh tế như vậy.

Tác giả: Thiện Thảo - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Nếu chưa kể đến hình thức hay nghệ thuật mà trước mắt chỉ xét đến nội dung, thì “Đừng ghét tuyết rơi” chính là gu của tôi (^3^). Nói thật, một tác phẩm dưới dạng “truyện lồng truyện”, kèm thêm cả những ẩn ý sâu xa đằng sau với một dòng chảy cốt truyện xuyên suốt từ đầu đến cuối... là những điều mà tôi rất thích khi tìm đến một cuốn sách nào đó. Và “Đừng ghét tuyết rơi” là một cuốn sách như vậy. Ban đầu, khi nhìn thấy bìa sách và cái tên, tôi đã loáng thoáng nghĩ rằng phải chăng đây sẽ là một tác phẩm tình yêu buồn? Tôi rất thích dự đoán trước nội dung cuốn sách, vì sẽ thật thỏa mãn làm sao khi ta đoán được tác phẩm viết về điều gì chỉ từ cái tên nhưng cách truyền tải của tác giả vẫn cuốn hút; hoặc nếu như tôi đoán trật hay chẳng đoán được gì, thì những liên tưởng mà tác giả mang lại mới thật tuyệt vời. Và Nhật Lan với “Đừng ghét tuyết rơi” của mình đã cho tôi cả hai trải nghiệm như vậy. Tôi đã đoán đúng về một câu chuyện tình yêu giữa nam chính (học giỏi, đẹp trai) và một cô nàng sinh viên năm ba cùng trường Đại học với cậu. Tôi cũng đã đoán đúng về một kết cục, có lẽ là, buồn của mối tình ấy. Ấy thế mà, vẫn thật ngỡ ngàng làm sao khi cuốn sách với chiếc bìa xanh mềm mại và cái tên nghe mỹ miều lại còn mang theo lời nguyền về một chuỗi-tử-tình đã diễn ra tại ngôi trường này từ lâu, cả một âm mưu đã được tính toán sẵn. Đấy là về phần nội dung của “Đừng ghét tuyết rơi”, còn về phần hình thức nghệ thuật thì lại không được ưng ý lắm, ít nhất là với tôi. Bản thân tôi cũng có thể xem là một người khá ưa thích việc miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật (và tôi cũng trội mảng đó hơn xiu xíu), nhưng việc khắc họa tâm lý quá nhiều và quá trau chuốt dường như đã gây nên sự phản tác dụng trong tác phẩm. Nó làm cuốn sách có đôi chỗ lan man, dễ khiến người đọc nhàm chán; nó làm cho một cốt truyện được dựng nên rất khéo bị lấn át bởi dòng diễn biến nội tâm của nhân vật. Có lẽ nếu Nhật Lan chia bớt “thời lượng” của diễn biến tâm lý sang xây dựng tình huống một chút thì có lẽ sẽ đỡ dài dòng hơn nhiều. Thêm nữa, bên cạnh văn phong khá Nhật Bản và cách diễn đạt đặc biệt, mang đậm chất riêng, có vài chỗ tác giả làm tôi khá khó hiểu. Đôi lúc là do tôi chưa “đủ” để hiểu, đôi lúc thì tôi cảm thấy có chút rối ren trong một câu. Thật tiếc vì những điều trên chính là lý do mà “Đừng ghét tuyết rơi” tuột từ 5 sao xuống 4 sao trong lòng tôi T^T Tuy nhiên, với tôi, “Đừng ghét tuyết rơi” là một tác phẩm đáng đọc và nó khiến tôi mong chờ nhiều hơn những cuốn sách đến từ Nhật Lan. Nhật Lan cùng tác phẩm của mình như thổi một làn gió mới vào văn chương hiện đại Việt Nam, đem lại sự mới mẻ cùng như để người đọc được tiếp xúc với nhiều thể loại văn chương khác nhau. Với một lối tư duy mới, một lối hành văn mới, Nhật Lan và “Đừng để tuyết rơi” xứng đáng được biết đến nhiều hơn bởi các độc giả.  

• Về hình thức: Ấn tượng đầu tiên của mình về cuốn sách này là bìa của nó rất quyến rũ <3 Cũng chính vì thế nên mình đã mua nó. Tuy nhiên, cuốn sách sử dụng loại giấy hơi trắng, đọc lâu sẽ bị lóa mắt. Sách nhẹ, khổ 14.5 x 20 nên cầm rất vừa tay. (Dưới này có spoil đấy nhé!) • Về nội dung: Cuốn sách chỉ dày 232 trang nhưng hứa hẹn sẽ đưa bạn đến rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau. Truyện cũng được mở đầu bằng một motif khá quen thuộc, đó là bạn nam chính đẹp trai, học giỏi và được nhiều người ngước nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng riêng nữ chính (Sương Khói) thì khác. Cô có nụ cười lạnh lùng, phong thái lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, cử chỉ lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng và đặc biệt là có thái độ lạnh lùng với cậu =)) Thế rồi, cậu vì sự lạnh lùng đó mà phải lòng Sương Khói. Nhưng đừng vì motif quen thuộc đó mà bỏ qua cuốn sách nhé! Những điều mới lạ của chuyện bắt đầu từ đây. Vào cái buổi đầu cậu vào trường Đại học, cũng là lần đầu cậu gặp Sương Khói (cậu học năm nhất còn nàng Sương Khói học năm ba), những tưởng cuộc gặp gỡ đó chỉ là một sự tình cờ, trùng hợp nhưng ai lại ngờ ràng chính là do Sương Khói toan tính, sắp đặt, có chủ ý trước :3 Có một chuỗi-tử-tình đã tồn tại ở ngôi trường này từ rất lâu về trước. Hễ cứ có một sinh viên năm nhất yêu một sinh viên năm ba, thì sinh viên năm ba ấy sẽ chết vì một lí do nào đó. Rồi đến khi người năm nhất kia lên học năm thứ ba, người đó sẽ lại yêu một sinh viên năm nhất mới đến khác và vòng lặp cứ thế xoay vòng mãi. Không một người nào từng rơi vào lời nguyền này lại có thể sống đến khi bắt đầu năm thứ 4. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như thế. Xuyên suốt câu chuyện, ai cũng chỉ nghĩ đó chỉ là một lời nguyền thôi ác số thôi, nhưng hóa ra không phải vậy. Là do những người trong cuộc coi đó là một trò chơi, là một điều tất yếu, thế nên họ tham gia vô cùng nhiệt tình, mưu mô, toan tính đủ thứ chỉ để làm người yêu của mình chết đi rồi tiếp tục trò chơi ấy với người đến sau. Và khi đến lượt mình chết, họ sẵn sàng ra đi mà không mảy may sợ hãi hay từ bỏ cuộc chơi. Trong trò chơi, Sương Khói là một người chơi rất nhiệt tình. Còn nam chính vì phải lòng Sương Khói mà "chẳng may" lại trở thành người chơi trong “trò chơi” chết chóc đó. Chuyện tình của Sương Khói và cậu cũng không là ngoại lệ. Mỗi một lời nói, nụ cười, hành động của Sương Khói đối với cậu đều hoàn toàn là do cô toan tính, sắp đặt chỉ để trò chơi đó tiếp diễn một cách suôn sẻ. Cậu yêu Sương Khói, và rồi trong cái kế hoạch đang suôn sẻ ấy của Sương Khói, biến cố đã xảy đến. Cô, vậy mà lại yêu nam chính thật lòng. Nhưng trớ trêu thay so với tình yêu dành cho cậu, đam mê của cô dành cho trò chơi kia vẫn lớn hơn rất nhiều. Vì vậy, cuối cùng Sương Khói vẫn chọn cái chết. Cô ra đi để lại mình cậu đơn côi, tiếp tục học đến năm thứ 3 và tìm được tình yêu với một sinh viên năm nhất mà nó sẽ và chắc chắn sẽ xảy ra... Còn cậu, rốt cuộc cậu có ý định tiếp tục chuỗi tử tính này hay không, có lẽ các bạn nên đọc sách rồi tự suy ngẫm. Nhưng theo mình, chỉ cá nhân mình thôi, thì cậu ấy có lẽ không hề có ý định đó! Nội dung của cuốn sách lạ lùng, đặc biệt như vậy đấy! Mình khá bất ngờ với cái kết. Đột nhiên Sương Khói đã chết rồi. Đọc mà mắt chữ O mồm chữ A. Cốt truyện thì cực kì mới mẻ và hấp dẫn, nhưng chỉ tiếc ở chỗ tác giả "quá" trau truốt vào việc miêu tả nội tâm nhân vật. Nếu như tập trung vào kể chuyện hơn một chút thì tác phẩm sẽ hay biết chừng nào. Xuyên suốt tác phẩm là một bầu không khí, một giọng văn man mác buồn bã, nhẹ nhàng mà thê lương. Câu chuyện mang phong cách Nhật, nhưng đọc hơi khó hiểu một chút. Điểm trừ của câu chuyện là có quá nhiều chi tiết miêu tả nội tâm, hoặc là phải cực kì tập trung đọc, hoặc là bỏ qua, nếu không thì sẽ rất nhanh thấy câu chuyện nhàm chán và buồn ngủ nữa. @@ Nói chung đây là một tác phẩm đáng đọc. Nếu bạn nào thích đọc thể loại tính cảm mà lại xen lẫn chút rờn rợn của một lời nguyền hoặc một âm mưu đã được toan tính từ trước; thích một cái kết mở (hoặc buồn) và muốn trau dồi thêm kĩ năng miêu tả nội tâm nhân vật thì nên đọc quyển sách này. Chúc bạn có một quyết định thật đúng đắn và đọc sách vui vẻ. ^^

"Hãy yêu thương nhau khi còn sống. Hãy đối tốt khi còn ở bên nhau." "Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay, nếu như em thực sự không muốn thế." Đây là một câu chuyện kì lạ, có yếu tố hoang đường, có lúc thấy hơi creepy nữa cơ ^^ (Trước khi mọi người đọc tiếp thì xin nhấn mạnh lại lần nữa, những dòng review dưới đây có spoil.) Nhân vật nam chính, đẹp trai và có cái đầu không rỗng - nghĩa là vừa đẹp vừa giỏi, là sinh viên năm nhất của trường tại một trường đại học. Cậu ta kiêu ngạo, dĩ nhiên, dù sao thì cậu cũng có đủ quyền để kiêu mà. Rồi rất nhanh sau đó, cậu ta phải lòng cô nữ sinh học trên mình hai khóa. Cô nàng lạnh lùng, cô độc và bí hiểm. Phải khó khăn lắm cô mới chịu ở bên cậu. Nhưng cách họ bên nhau không sôi nổi như bao cặp khác, họ lặng lẽ bên nhau, trầm tĩnh, và khác thường. Và hơn nữa, người con gái ấy vẫn còn đau lòng vì cái chết của người cũ – vị đàn anh học trên cô 2 khóa. Được rồi, tầm này thì cậu nhân vật chính đã yêu cô gái nhiều lắm. Trắc trở là đây, có một điều gì đó kiểu như lời nguyền ám ảnh - sẽ là chuyện tình của một sinh viên năm 3 và một tân sinh viên, rồi đến khi hai người lần lượt lên năm 4 và năm 2, người khóa trên sẽ chết, và người khóa dưới sẽ đau khổ tận cùng, cho đến lúc họ lên năm 3 – và lịch sử sẽ lặp lại. Cậu trai khi khám phá ra bí mật kinh khủng ấy đã vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không muốn người mình yêu chết, nhưng hoài công, thậm chí cậu ta còn nghĩ đến việc tự tử - nhưng không thành! Và rồi, cái chết cuối cùng cũng đến với người yêu cậu. Nhưng, nam chính lại khám pha ra một bí ẩn khác thậm chí còn kinh khủng hơn những gì cậu đã biết! Đó là lời nguyền kia, ban đầu chỉ là sự tình cờ, nhưng rồi sau đó các thế hệ tiếp theo lại coi nó như một trò chơi. Tất cả, kể cả tình yêu, đều chỉ là những sắp xếp khôn khéo và hoàn hảo! Nhưng có lẽ điều đau lòng nhất không chỉ dừng lại ở đó đối với nam chính, bởi vì cuối cùng cậu nhận ra, người con gái mà mình vô cùng yêu thường ấy lại chính là một người chơi vô cùng hào hứng và điên cuồng. Cô đã sắp xếp tất cả tất cả mọi thứ, vạch nên một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ trừ việc cô đã yêu cậu thật lòng. Vỡ òa! Đau đớn và ám ảnh. Thật vậy. “Đừng ghét tuyết rơi” lại còn có cái kết mở nữa, chẳng biết rồi lời nguyền kia sẽ còn tiếp tục hay không?

Tên truyện tôi đọc qua nghe có vẻ khá Tây, thêm vào đó bìa sách và tóm tắt nội dung đã khiến tôi lầm tưởng đây là một tác phẩm văn học nước ngoài khi vừa nghe đến. Nhưng hóa ra “Đừng ghét tuyết rơi” lại là một cuốn sách của một tác giả người Việt. Tôi đã từng hứa rằng sẽ rất ít đọc những cuốn truyện kiểu này mà do các tác giả Việt viết, nhưng cuốn sách đã cho tôi một cái nhìn khác. "Đừng ghét tuyết rơi khi em nhớ mặt trời Tuyết chỉ rơi để nhắc em rằng em yêu ánh nắng Và đến khi mặt trời trả lại em ánh nắng Sẽ lại có một ai đó khác nhớ tuyết rơi." Một câu chuyện của trí tượng tượng; như được thần thánh hoá và nhân vật nam chính đã dính vào một lời nguyền khi bước vào năm đầu đại học. Cậu tên gì nhỉ? Hình như cậu không tên, các nhân vật đều được gọi theo biệt hiệu, đặc điểm. Ngay từ ngày đâu nhập học, cậu để ý một chị cách hai khoá và tìm cách tán tỉnh chị để xua đi sự nhàm chán, nhưng lại không ngờ đến việc chính mình lại mặc vào cái bẫy đã có từ lâu. Những tháng ngày xem phim, đi Sa Pa hay đơn giản là đợi nhau về khiến cặp đôi càng thêm gắn bó. Dù họ biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra, rằng cô sẽ chết và cậu ở lại dẫu học được cách tỉnh giấc cơn mê... cuối cùng sự thật lại theo một chiều hướng khác... thì ra là vậy... hóa ra là một cuộc gặp gỡ nữa... Tôi đọc mà cảm tưởng như một mớ hỗn độn, ám ảnh có, khó hiểu có, mà lạ lùng cũng có. Cốt truyện khá hấp dẫn, sáng tạo, tuy lời văn hơi trừu tượng với tôi. Nhìn tổng thể, một cuốn sách độc đáo đưa người đọc vào một câu đố để nhận ra mình đã bị lừa.

“Yêu và giữ lại tình yêu của chính bản thân dù đi tới thêm người thêm thời gian, trái tim mỗi nhân vật đều yêu lại, tách rời điều giống với điều cũ của người cũ. Nhưng khoảng trống của mất mát là vô tận hun hút trong đáy tâm hồn sâu thẳm...” Chắc vì tôi có oán niệm sâu sắc với các tác giả Việt nên không thấm được cuốn sách này lắm. Cốt truyện là dạng "truyện lồng truyện", không đơn thuần là chuyện tình cảm tuổi trẻ xốc nổi, mà mang một chiều sâu nhất định, và một sự mới lạ, độc đáo về "chuỗi tử tình". Kết truyện gây bất ngờ cho độc giả, làm những ai kiên nhẫn đọc đến cuối cảm thấy ngấm được sự đặc biệt và cảm xúc của cuốn truyện. Cuốn sách tạo cảm giác nhẹ nhàng, thấm vào lòng độc giả như một cơn gió man mác... Lối viết của tác giả đậm văn phong Nhật hơn là văn phong Việt Nam, nhưng đôi lúc lại có những diễn đạt lạ lẫm, miêu tả nội tâm nhân vật rất kĩ và dài, có đôi khi khiến độc giả cảm thấy chán với nản. Ngôn từ chau chuốt. Cuốn truyện này cần bạn phải tưởng tượng và suy nghĩ nhiều. Bìa cuốn sách rất đẹp, thuộc dạng "nửa cứng nửa mềm" như cuốn “Lặng nhìn đời qua những thanh âm”, màu sắc được pha trộn hài hòa mà cuốn hút, giấy bên trong sờ rất cứng, mịn, trắng sáng nên đọc liên tục hơi mỏi mắt. Nội dung cuốn sách được trình bày rõ ràng, khoa học, nhìn khá "thoáng". Cuối mỗi trang có cách điệu hình ảnh làm cuốn sách có vẻ mềm mại và lúc đọc cảm giác đỡ "nản" hơn.  

Đừng ghét tuyết rơi để lại một âm hưởng dịu mát về tình yêu, đem hương xa gửi lại trong lòng kín đáo như một khúc nhạc tình. Thói quen đặc tả của tác giả giúp sự mường tượng người đọc càng trở nên rõ ràng, thân thuộc hơn, dẫu đó chỉ tiểu tiết rất nhỏ như hạt nước rơi từ trên ướt đẫm mặt đất. Sương Khói xuất hiện vào mùa thu, nhưng tiết trời ấy lại đại diện cho sự chia ly. Mùa của lá chuyển sang sắc vàng biết mình sắp lìa cành rơi xuống. Mùa của mọi sự giác quan đều hết sức mong manh đến khí trời như muốn vỡ vụn, nên con người như muốn được nâng niu. Sự nhạy cảm trong tâm hồn của Nhật Lan đã biến thành câu chữ, để lại một điểm sáng mạnh mẽ, ghi đậm dấu ấn trong lòng độc giả. Những cảm xúc rất thật bên trong một câu chuyện hư ảo. Cô nhào nặn chúng định hình theo một kết cấu riêng dù có thể nội dung diễn tiến như một đường thẳng. Những câu chuyện lồng trong chuyện che giấu sự thật bên trong về chuỗi tử tình. Các nhân đều là bậc thầy về điều khiển tâm lý. Tình cảm chỉ là một trò chơi để họ giấu kín những tham vọng của riêng. Nhưng ranh giới thật giả mong manh quá đỗi khiến người chơi nhập tâm đến độ không xác định được đâu là cảm xúc thật của mình. Đừng ghét tuyết rơi mang theo một chút sắc màu trinh thám, điểm nhấn khác lạ khiến tác phẩm bật hoàn toàn khỏi cái bóng tình yêu ngôn tình thông thường. Nhân vật chính được soi chiếu lại chính bản thân, tìm được câu trả lời thông qua hành trình tình yêu đầy mất mát đau thương. Những cái chết không còn day dứt, nhẹ hều, bay lửng lơ, không ảm đạm hay ám ảnh. Cách kể chuyện bình thản như hơi thở, nhưng lại khiến người đọc không khỏi bất ngờ khi liên tục đi từ câu chuyện này qua câu chuyện khác xoay quanh hai nhân vật chính … Tất cả được đan cài, xếp dựng hài hòa với những liên tưởng bất ngờ, độc đáo có phần hoang đường, tạo nên một tổng thể có màu sắc ma mị, mờ ảo như được che phủ bởi làn sương khói mơ hồ. Một cái kết bất ngờ, ập đến nhanh như một đoàn tàu sẽ khiến bất kì ai phải chếnh choáng. Sự tưởng tượng trở thành những mảnh lego còn câu trả lời sẽ dành cho ai sở hữu những nghĩ suy phong phú. Đừng ghét tuyết rơi là một tác phẩm nên thử qua một lần. Nó thể hiện đầy đủ tiềm năng rất lớn của tác giả trẻ khi đã biết tạo dựng câu chuyện, biết tạo giọng và phong cách riêng. Một cơn gió lạ trong rừng văn chương Việt Nam.