Tia nắng mặt trời vốn là thứ chúng ta chỉ cảm nhận được sự ấm áp của nó chứ không thể cầm nắm được, với mọi người, việc những tia nắng có một hình dáng và âm thanh cụ thể là một điều không thể, chỉ có trong tưởng tượng. Tuy nhiên, Dy Duyên đã biến điều không thể điên rồ ấy thành một câu chuyện ngọt ngào và rất thơ qua Cúc Dại và Tia Nắng. Quyển sách này đã dắt mình trở về với tuổi thơ sống trong những câu chuyện được hình thành từ trí tưởng tượng của chính mình.

Tác giả

Người dắt chúng ta vào thế giới kỳ diệu của Cúc Dại và Tia Nắng là một nữ nhiếp ảnh gia trẻ nổi tiếng tại Việt Nam, Dy Duyên, cô gái luôn yêu thích những khung cảnh hoàng hôn ở Sài Gòn lúc sáu giờ chiều cùng với đó là mối tình đặc biệt với nhiếp ảnh hơn 10 năm. Dy Duyên luôn được biết đến bởi những bức ảnh chụp chân dung phụ nữ rất tinh tế, nhẹ nhàng, độc đáo và giàu cảm xúc. Người phụ nữ qua ống kính của Dy Duyên luôn toát lên nét đẹp quyến rũ, rất thơ và, hơn hết, vẻ đẹp nội tâm của họ cũng được toát lên đầy tinh tế. Dy Duyên đã từng chia sẻ rằng cảm xúc xúc động mạnh mẽ trong khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn vào ống kính máy ảnh giống như cảm giác cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Bên cạnh nhiếp ảnh, Dy Duyên còn có niềm yêu thích với truyện thiếu nhi, những câu chuyện về thế giới trẻ thơ hóm hỉnh và tốt đẹp. Từ niềm yêu thích ấy, cô đã bắt đầu tự mình tưởng tượng và sáng tác nên mẩu truyện trẻ thơ giản dị mà ngọt ngào và Cúc Dại và Tia Nắng là tác phẩm đầu tay của cô được xuất bản vào năm 2019.

Nếu Dy Duyên là người viết nên những trang sách rất thơ thì những nét vẽ của Hoàng Giang đã khiến Cúc Dại và Tia Nắng trở nên sinh động và thú vị hơn. Hoàng Giang là một họa sĩ trẻ, nổi tiếng trong lĩnh vực thiết kế và minh họa sách kết hợp cùng với các nhà xuất bản trong nước và ngoài nước. Hoàng Giang đã tạo dấu ấn với những tác phẩm minh họa sách như Cổ tích thế giới bằng thơ, Trẻ con hát, trẻ con chơi, Cúc Dại và Tia Nắng và gần đây nhất là Hồn ma đêm Giáng sinh (A Christmas Carol) được chuyển thể từ tiểu thuyết ngắn của nhà văn Anh Charles Dickens. Điều đặc biệt ở Cúc Dại và Tia Nắng là Hoàng Giang đã vẽ toàn bộ bằng bút chì màu và đã khiến câu chuyện trở nên ngọt ngào và gần gũi với bạn đọc hơn.

Tác phẩm

Cúc Dại và Tia Nắng là câu chuyện kể về một tình bạn đẹp giữa Cúc Dại nhỏ bé, kiên cường và Tia Nắng hồn nhiên, tốt bụng. Hai người bạn cùng nhau khám phá những bí ẩn về việc tại sao giữa một ban công của căn nhà đã bỏ hoang nhiều năm lại xuất hiện một cây hoa cúc dại. Dy Duyên đã dắt mình lạc vào một thế giới kỳ diệu mà ở đó con người không còn là trung tâm mà mọi thứ đều xoay quanh thiên nhiên giản dị, tươi đẹp và lãng mạn.

Tình bạn xúc động giữa Cúc Dại và Tia Nắng

Nếu ở Hoàng tử bé của nhà văn Antoine de Saint-Exupéry, ta xúc động với tình yêu dành cho đóa hoa hồng của hoàng tử bé ở vụ trụ rộng lớn, thì Cúc Dại và Tia Nắng khiến mình cảm động vì tình bạn ngọt ngào giữa bông hoa cúc dại và ánh mặt trời trong cuộc sống giản đơn ở một thành phố. Từ không quen biết nhau và thậm chí cuộc sống của hai nhân vật khác nhau hoàn toàn, một tia nắng thuộc về mẹ Mặt Trời vĩ đại cách xa thành phố vạn dặm, một bông hoa cúc dại bị bỏ quên ở ban công, Tia Nắng và Cúc Dại đã tình cờ tìm đến nhau và trở thành một đôi bạn đẹp giữa thế giới thiên nhiên rộng lớn. Chính sự mở lòng và chân thành xuất phát từ trái tim của Cúc Dại đã khiến cây hoa ấy có thể nhìn thấy hình dáng của Tia Nắng ngay khi mới mọc lên, mà bình thường không ai có thể nhìn thấy cậu ấy bằng mắt thường. Cúc Dại không chỉ thấy được “dáng người” của Tia Nắng mà cây hoa ấy còn quan sát được rõ sự thay đổi hình dáng, cảm xúc và những bước đi nhanh nhẹn của Tia Nắng. Và cũng chỉ riêng Cúc Dại mới biết được những bí ẩn về nhà họ nắng, rằng Tia Nắng cũng có quá trình trưởng thành từ lúc còn trẻ đến lúc về già và biến mất chỉ trong một ngày, những ký ức của Tia Nắng ngày hôm nay sẽ bị lãng quên vào ngày hôm sau nhưng cảm xúc vẫn luôn được lưu giữ. Những điều ấy đối với Cúc Dại là điều rất đỗi giản đơn hằng ngày nhưng lại trở nên khác lạ, đặc biệt đối với các loài động vật khác và thế giới loài người. Những cuộc trò chuyện, sẻ chia thân mật hàng ngày giữa Cúc Dại và Tia Nắng dần dần đã hình thành nên một tình bạn đặc biệt giữa hai nhân vật ấy. Một Tia Nắng đã từng cho rằng sự tự do, chạy nhảy đó đây là điều tuyệt vời nhất thì giờ đây cậu cảm thấy rằng có một người bạn thật là tuyệt vời hơn thế nữa, mà có lẽ trên thế gian này cũng chỉ có Cúc Dại mới có thể khiến Tia Nắng có những cảm xúc đặc biệt như vậy. Thế giới rộng lớn kia có những cánh đồng hoa tuyệt vời, lý tưởng dành cho Cúc Dại, nhưng đối với Cúc Dại điều đó thật điên rồ nếu không có Tia Nắng làm bạn. Trái tim chân thành chính là chìa khóa mở ra cánh cửa của những điều tốt đẹp và tình bạn là một trong những điều tốt lành đó. Cúc Dại đã mở cánh cửa trái tim mình với vạn vật xung quanh, sẵn sàng nhắm mắt lại, lắng nghe để có thể nhìn thấy Tia Nắng.

            Khi Cúc Dại mở mắt, nó như thấy tiếng nói của Tia Nắng đang chuyển động lơ lửng trong không trung, kết nối thành một hình bóng trong suốt lấp lánh. Hình bóng đó reo lên khi nó bắt gặp ánh mắt của Cúc Dại:

               “- A ha! Vậy là cậu thấy được tớ rồi đấy!”

Cúc Dại cũng luôn sẵn lòng lắng nghe những câu chuyện, bài hát do người bạn của mình sáng tác. Thế gian đã dành tặng Cúc Dại một người bạn tốt bụng như là phần thưởng xứng đáng cho sự chân thành của chính mình.

Cùng với trái tim chân thành của Cúc Dại, tấm lòng tốt bụng của Tia Nắng đã xây đắp nên một tình bạn nên thơ, ngọt ngào. Mặc dù Tia Nắng đã xuất hiện ở Trái Đất đã mấy tỉ năm rồi nhưng họ nhà nắng không có nhiều bạn có lẽ vì những Tia Nắng luôn mải mê chạy nhảy, hát ca muôn nơi và chưa từng dừng lại để chiếu nắng một nơi duy nhất. Với điều kỳ lạ là bông hoa cúc dại chỉ mới nở, nhỏ bé ở cái ban công bị bỏ hoang kia lại nhìn thấy được rõ hình dáng của Tia Nắng, Tia Nắng cảm nhận được tấm lòng chân thành của Cúc Dại và đã quyết định hàng ngày gắn bó, chiếu sáng nơi ban công đó cùng với cả thành phố. Có lẽ chỉ cần những điều giản đơn như nhìn thấy nhau và nghe được âm thanh của nhau Tia Nắng thật tốt bụng khi sẵn lòng miêu tả, kể lại cho người bạn của mình những cánh đồng hoa cúc dại tươi đẹp và cả cuộc sống hối hả, vội vã của thế giới loài người khi hiểu rằng Cúc Dại không thể di chuyển. Tia Nắng cũng lo lắng khi vào những ngày mùa đông, có ít ngày mặt trời chiếu sáng, Cúc Dại sẽ cảm thấy buồn bã và cô đơn và cậu muốn nghĩ ra cách nào đó để người bạn của mình có thể chơi đùa trong những ngày tháng lạnh lẽo, hiu quạnh ấy. Tia Nẵng đã không ngần ngại đi hỏi những loài vật khó tính, đáng ghét như lũ sẻ hay con mèo lười biếng nằm phơi nắng cả ngày trời chỉ để muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi về mẹ của Cúc Dại. Tia Nắng cũng đã hy sinh một ngày nắng tuyệt đẹp của mình để có thể giúp đỡ người bạn của mình. Những hành động chân thành ấy đã làm xúc động Cúc Dại và giờ đây nguồn gốc của Cúc Dại đã không còn quan trọng bằng việc cả hai đều có nhau và có thể chơi đùa vui vẻ với nhau.

            “- Tớ chẳng có tâm trạng để hát hò đâu. – Tia Nắng đáp với giọng buồn bã – Cả sáng hôm nay tớ không tìm được thông tin nào về xuất xứ của cậu cả

           - Chuyện đó thì cậu đừng bận tâm. – Cúc Dại dịu dàng nói. - Đối với tớ bây giờ chẳng có chuyện gì trên đời quan trọng bằng việc ca hát vui vẻ với cậu.”

Quả là một tình bạn đẹp xuất phát từ chính trái tim của Cúc Dại và Tia Nắng mà kể cả những ngày đông lạnh lẽo, giá rét cũng không thể làm lạnh nhạt đi tình bạn giữa Cúc Dại và Tia Nắng. Thế giới trong câu chuyện của Dy Duyên không còn xoay quanh cuộc sống vất vả của loài người nữa mà giờ đây tình bạn đã trở thành điều quan trọng và tuyệt vời nhất. Nhà văn có lẽ cũng cảm nhận rằng đó sẽ là một điều rất tuyệt vời nếu trong cuộc sống có những tình bạn chân thành và tốt đẹp như tình bạn của Cúc Dại và Tia Nắng.

Sự kiên cường và hy vọng

Sự xuất hiện của một cây hoa cúc dại ở cái ban công đã bị bỏ hoang nhiều năm là sự kiên cường, mạnh mẽ và cũng là hy vọng cho một tương lại tốt đẹp.

               “- Ái chà, ở đâu ra một cây cúc dại thế nhỉ?”

Câu hỏi ấy chính là sự ngạc nhiên, lạ lùng khi Tia Nắng thấy sự tồn tại lạ lẫm của Cúc Dại. Cúc Dại cũng nhận thức được sự tồn tại ngạc nhiên của chính mình và vì vậy mà cây hoa đã cố gắng, kiên cường để xứng đáng với sự xuất hiện đặc biệt này. Phải chăng sự tồn tại khác lạ này một phần đã ban cho Cúc Dại một năng lực có thể nhìn thấy hình dáng và nghe được âm thanh của Tia Nắng. Cúc Dại hàng ngày luôn cố gắng sống hết mình, tận hưởng những khung cảnh đẹp đẽ của vạn vật, mong muốn được kết bạn với những loài hoa, loài động vật khác và đặc biệt nhất, Cúc Dại trân trọng tình bạn giữa mình và Tia Nắng. Cây hoa cúc tuy nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ trải qua bốn mùa của năm với những thời tiết khắc nghiệt khác nhau và thật may mắn là cây hoa có Tia Nắng tiếp thêm sức mạnh cho mình trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn. Sự cố gắng, mạnh mẽ, dũng cảm to lớn nhất được thể hiện khi Cúc Dại “đứng thẳng người, vươn cao những chiếc lá, xòe rộng từng cánh hoa để trông rạng rỡ nhất” dưới ánh sáng vạn sắc của Tia Nắng, vì cả Cúc Dại lẫn Tia Nắng đều hy vọng mọi chuyện sẽ thay đổi theo một cách tốt đẹp trong tươi lai. Hai người bạn luôn giữ niềm hy vọng ngày qua tuần, tuần qua tháng, tháng qua mùa, hy vọng một điều kỳ diệu sẽ đến sau những nỗ lực, sự mạnh mẽ, kiên cường của bản thân. Đọc đến những dòng này, mình cũng đã tự hỏi chính mình xem mình đã đủ nỗ lực và cố gắng chưa để đạt được những điều mình mong muốn trong tươi lai. Cùng với đó, câu chuyện cũng mong ta luôn giữ hy vọng, niềm tin vào một tươi lai tốt đẹp để tiếp thêm động lực cho những sự cố gắng của mình.

Những điều giản đơn trong cuộc sống

Cuộc sống hằng ngày bận rộn, náo nức ở thành phố khiến con người ở đây trở nên vội vã và hối hả theo nhịp sống đó mà quên mất đi sự hiện hữu những nét đẹp giản đơn của cuộc sống. Ở Cúc Dại và Tia Nắng, Dy Duyên cũng đã nói lên những điều khiến cho tình bạn, điều đáng ra là thứ tốt đẹp hơn mọi thứ lại bị cho vào lãng quên, đó là bởi những phồn hoa thành phố và cuộc sống bận rộn của con người. Mình đã rất bất ngờ, cùng với đó là một chút cảm xúc nuối tiếc khi chứng kiến những khung cảnh, sự vật bình dị hàng ngày lại trở nên thật đẹp qua những trang truyện của Dy Duyên và nét vẽ của Hoàng Giang. Những cây hoa cúc dại, tia nắng mặt trời, cảnh hoàng hôn, làn gió nhẹ nhàng mùa xuân, lũ chim sẻ, con mèo bèo ú thích phơi nắng, loài ong thợ và nhiều loài vật khác nữa đều trở thành những nhân vật quan trọng trong câu chuyện của Dy Duyên. Có lẽ với những ai đã quen thuộc với những bức ảnh cảnh vật và chân dung của nữ nhiếp ảnh gia thì sẽ không quá bất ngờ khi cô đưa những hình ảnh thiên nhiên thân thuộc ấy vào trong câu chuyện. Những bức ảnh của Dy Duyên đều chứa đựng khung cảnh thiên nhiên, cuộc sống thường nhật nhưng lại trở nên rất lãng mạn qua ống kính máy ảnh của cô. Cô dường như đã đưa cả thế giới nhiếp ảnh lãng mạn vào trong những trang truyện Cúc Dại và Tia Nắng. Nữ nhiếp ảnh gia đã nhân cách hóa tất cả các loài vật trong thiên nhiên rộng lớn kia và tặng cho chúng một cuộc sống, cuộc đời thú vị riêng. Nhà văn như muốn nhắc nhở ta hiểu rằng những nét đẹp của cuộc sống đôi khi chỉ là những sự vật, những câu chuyện đời thường ngay cạnh chúng ta chứ không phải trong những hộp vuông điện thoại, TV hay các thiết bị điện tử khác. Chính những thiết bị ấy đã kéo con người ra khỏi cuộc sống đơn giản, bình dị, tràn đầy những tình cảm tốt đẹp. Đôi khi, thay vì cắm đầu vào những chiếc điện thoại, con người chỉ cần một cái ngẩng đầu lên trong vài phút, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cảm nhận được tia nắng ấm áp và quan sát cây cúc dại ở một ban công nào đó đã có thể cảm nhận được những nét đẹp của cuộc sống.

Dy Duyên còn kể rằng vẫn có những con người mong muốn được tận hưởng những giây phút ấm áp, hạnh phúc trong cuộc sống nhưng hoàn cảnh lại khiến họ không có được những điều đơn giản đó. Nhân vật Chuột Cống trong Cúc Dại và Tia Nắng là hiện thân của những hoàn cảnh khó khăn ấy. Chỉ vì xuất thân của mình là nhà họ chuột mà Chuột Cống vốn là một con chuột hiền lành, ngây thơ, xứng đáng có được cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc mà nay lại phải ở bên những đống rác, cô độc. Vì cuộc sống mưu sinh mà Chuột Cống phải trải qua sự giành giật, tranh giành hàng ngày và rồi lãng quên, bỏ qua đi vẻ đẹp của thiên nhiên mà đến cả tiếng “bạn” đối với Chuột Cống còn trở nên rất đỗi lạ lẫm, không quen thuộc. Chuột Cống qua Cúc Dại và Tia Nắng lại khiến cho mình thương và đồng cảm vì cảm nhận được số phận đáng thương và tâm hồn tốt bụng. Ta cũng trở nên yêu quý nhân vật Chuột Cống hơn khi cuối cùng nó cũng có thể ngẩng đầu lên một chút để ngắm nhìn ánh trăng tuyệt đẹp vào ban đêm mà đến cả Cúc Dại và Tia Nắng khó có thể nghiêm ngưỡng được vẻ đẹp đó. Số phận của Chuột Cống cũng giống như nhiều người ở thế giới loài người kia, Họ cũng vì cuộc sống khó khăn, mưu sinh mà lại mất đi bản tính hiền lành, tốt bụng và trở nên ích kỷ, quên đi những tình cảm thân thương có ở giữa người với người. Dy Duyên cũng yêu vẻ đẹp của ánh trăng và nhà văn đã thể hiện vẻ đẹp trữ tình ấy qua mắt nhìn thú vị, dễ thương của những đứa con thiên nhiên.

                Chuột Cống đã làm điều mà cách đây vài phút nó còn cho đó là việc ngớ ngẩn nhất trên đời: Trò chuyện với ánh trăng.

Nét vẽ ngọt ngào của Hoàng Giang

Mình không chỉ nhớ đến những câu chuyện đáng yêu của Dy Duyên mà còn ấn tượng bởi những hình ảnh minh họa của Cúc Dại và Tia Nắng. Những nét vẽ chì màu của Hoàng Giang đã khiến ta hình dung rõ hơn những sắc màu cuộc sống xung quanh Cúc Dại và Tia Nắng. Những thứ vốn không có hình dáng trong thiên nhiên như tia nắng hay làn gió xuân, qua nét vẽ của cô đã trở nên có hình dáng cụ thể, âm thanh và cảm xúc. Chính Dy Duyên và Hoàng Giang đã mang đến người bạn Tia Nắng tốt bụng, lạc quan đến với Cúc Dại. Bên cạnh những nét vẽ dễ thương các loài động vật và hiện tượng thiên nhiên, Hoàng Giang cũng tinh tế khắc họa được cuộc sống vui tươi xen lẫn hối hả, vội vã của thành phố nơi Cúc Dại sinh ra. Đối với mình, điều đặc biệt nhất trong những hình ảnh minh họa của câu chuyện là chúng ẩn chứa sự lạc quan, vui vẻ và tràn đầy sự hy vọng. Một trong những hình ảnh mình thích nhất trong Cúc Dại và Tia Nắng là cảnh nhân vật Chuột Cống ngẩng đầu lên ngắm vẻ đẹp của ánh trăng ở bãi rác nơi nó sinh sống. Chuột Cống có một số phận đáng thương nhưng khoảnh khắc nó ngẩng đầu lên ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm đã khiến mình tin rằng Chuột Cống sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tươi lai. Những hình ảnh minh họa ở Cúc Dại và Tia Nắng là một trong những yếu tố quan trọng đóng góp nên sự đáng yêu, ngây thơ và cũng đầy triết lý đáng quý của câu chuyện này.

Lời kết

Dy Duyên cùng với Hoàng Giang đã mở ra một thế giới kỳ diệu nhưng cũng rất đỗi bình dị cho mình. Một câu chuyện nhẹ nhàng nói về tình bạn giữa Cúc Dại và Tia Nắng và qua đó lại nói lên được những câu chuyện thực tế ở cuộc sống con người. Mình tin rằng khi đọc Cúc Dại và Tia Nắng, bạn đọc sẽ trải qua những cảm xúc của chính những nhân vật trong truyện, từ sự ngây thơ, đáng yêu rồi đến niềm hy vọng và cuối cùng là sự xúc động vỡ òa khi câu chuyện khép lại. Đối với mình, quyển sách này đã giúp cho tâm hồn của mình được bồi đắp, chữa lành và giúp mình thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực. Sẽ thật lý tưởng khi bạn đọc Cúc Dại và Tia Nắng vào một chiều hoàng hôn lúc sáu giờ chiều để chiêm ngưỡng sự bình yên của câu chuyện và khung cảnh hoàng hôn.

Tác giả: Thiện Thảo - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

“ Cúc dại và tia nắng” là câu chuyện xúc động về tình bạn ở một ban công bị lãng quên. Trong căn hộ 308, trên cái ban công đầy bụi, có một mầm cúc dại nhỏ bé mọc lên từ mảnh đất khô cằn. Trong lúc cúc dại còn đong đưa hai chiếc lá bé tí của mình theo cơn gió xuân mát lành thì bất chợt nghe giọng nói trong vắt của ai đó. Đó chính là tia nắng. Và rồi tình bạn của cúc dại và tia nắng bắt đầu từ đó. Cả hai đều không biết bạn bè là gì? “ Nhưng chắc bạn bè là ai đó là khi bên cạnh, cậu cảm thấy vui vẻ còn hơn hàng tá trò hấp dẫn ngoài kia”. Rồi ngày qua ngày tia nắng đều ghé qua trò chuyện với cúc dại. cả hai cùng nhảy múa, hát ca, và đi tìm những câu hỏi mà cúc dại luôn thắc mắc: “ Tia nắng này, ai cũng có mẹ phải không? Thế thì …sao tớ lại không có mẹ?”. Tia nắng đã cố gắng đi hỏi những người có thể biết, nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu. Và để cúc dại không cô đơn khi thiếu tia nắng. Tia nắng đã nảy ra một ý tưởng, sẽ trồng thêm những bông hoa cúc dại mới, để có người bầu bạn tâm sự với cúc dại. Thế nhưng với vùng đất cằn cội như vậy, điều đó là không thể được, dù tia nắng đã nhờ đến sự giúp đỡ của gió và chị ong thợ. Không còn sự lưa chọn nào khác, tia nắng quyết định sử dụng ánh sáng vạn năm, để mọi người sẽ phải chú bé đến bông hoa dại nhỏ bé mà kiên cường. Tia nắng luôn hi sinh cho người bạn bé nhỏ “ Đúng là tia nắng chưa bao giờ muốn lãng phí cuộc đời ngắn ngủi của mình. Nhưng với tình bạn thì khác”. Sau đó, một luồng ánh sáng với cả ngàn màu sắc đan xen vào nhau chiếu thẳng vào góc ban công 308. Nhưng trớ trêu thay mọi người chỉ chú ý đến luồng ánh sáng đó, mà không hay biết có một bông cúc dại đang vươn cao những chiếc lá, xòe rộng từng cánh hoa để trông rạng rỡ nhất. Phải chăng con người ta chỉ luôn qua tâm những điều lớn lao, để rồi quên đi những thứ nhỏ bé?? Câu chuyện còn có con mèo lười chỉ biết ăn và nằm ngủ phơi nắng, dù biết tất cả, nhưng không muốn nói ra, là cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ với bác chuột cống, là những lần nghe bầy chim cãi nhau,….Hay là những suy nghĩ của cúc dại về con người, họ vội vã, hối hả, chỉ thích nhìn vào điện thoại, thay vì hít thở không khí tự nhiên trong lành, họ lại chọn nhốt mình vào máy lạnh, điều hòa ngột ngạt. “ Cúc dại và tia nắng” không chỉ kể về câu chuyện cúc động về tình bạn, mà còn nói về tình cảm gia đình, tình yêu thương, cách giúp ta vượt qua những nỗi đau, để rồi không ngừng hi vọng về những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống.” Sẽ có lúc cậu cảm thấy rất cô độc, buồn bã. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, mùa đông dù có dài đến đâu cũng có lúc phải kết thúc. Nỗi cô đơn của cậu cũng vậy”. Câu chuyện còn là sự chiêm nghiệm về tuổi trẻ” tuổi trẻ lúc nào cũng bận tìm kiếm rồi thất lạc. Tớ chẳng biết mình muốn tìm kiếm điều gì, vì vậy lúc nào đó tớ lại cảm thấy lạc lối. Mà càng lạc lối thì tớ lại càng cuống cuồng tìm kiếm hơn. Hai cảm xúc ấy cứ thế đuổi bắt, hối hả với thời gian. Tuổi trẻ chưa kịp nhận ra thì quãng thời gian đó đã kết thúc rồi” “ Cúc dại và tia nắng” là cuốn sách khá ổn, cốt truyện không quá nổi bật, nhưng nó nhẹ nhàng và có nhiều ý nghĩa ẩn chứa qua mỗi câu chuyện.

Nhiều năm về trước, căn hộ 308 là nơi chung sống của đôi vợ chồng trẻ, họ sống rất hạnh phúc. Biết vợ mình luôn thương nhớ về cánh đồng hoa cúc nơi cô sinh ra, anh đã tự mình sửa chiếc ban công thành khu vườn nhỏ. Những bông hoa cúc dại cứ thế lớn lên. Rồi người vợ mang thai và sinh một bé gái. Hoa cúc cũng yêu thương đứa bé bằng tình yêu vô hạn. Năm tháng trôi êm đềm. Bỗng một ngày người vợ có việc ra đi và không quay trở lại, chỉ có người chồng trở về lặng lẽ khóc bên khu vườn. Và một thời gian sau, anh rời khỏi khu nhà. Cuốn sách còn là câu chuyện cảm động về tình yêu thương gia đình. Những bông hoa bắt đầu úa tàn, cây hoa cúc cuối cùng gieo mình xuống đất, tấm bụi thời gian phủ lên, che hết những ký ức về một vườn hoa cúc. Đến mùa xuân tháng ba nọ, một mầm hoa bé nhỏ nhú lên khỏi mặt đất. Một người đàn ông lặng lẽ đứng bên thềm gạch ố vàng nhìn cây cúc dại. Sau khi vợ mất, vì không muốn nhớ lại những ký ức về vợ, người đàn ông đã mang theo con gái rời khỏi căn nhà. Cho đến khi nhìn vào bức ảnh đăng trên báo về sự kiện kỳ lạ, ông không thấy luồng ánh sáng với hàng nghìn màu sắc rực rỡ, cũng không thấy ban công bỏ hoang buồn bã mà chỉ thấy một bông hoa cúc dại bé nhỏ. “Cho dù em ấy can đảm thật nhưng một mình thì cô đơn lắm. Hay mình trồng ở đây một khu vườn để em ấy có bạn bè bên cạnh, được không?” - “Được chứ. Mình sẽ trồng thêm nhiều cây hoa cúc dại mới. Mẹ con vẫn luôn nói rằng, trồng một vườn hoa bao giờ cũng là việc đáng làm nhất trên đời”. Chỉ cần nhìn thoáng qua căn hộ số 308 ở chung cư thứ hai, có một điều bất thường so với 179 căn hộ còn lại là trên ban công nhỏ bé ấy, có vườn hoa cúc dại. Mọi chuyện đổi thay. Mọi người đều để mắt tập trung đến vườn hoa và “họ đang bắt đầu bận rộn, nghĩ về khu vườn của riêng mình”.

Trong căn hộ 308 của khu chung cư thứ hai, trên ban công đầy bụi đã bị lãng quên nhiều ngày, vào buổi sáng tháng ba, một mầm cây cúc dại bé xíu mọc lên. Trong lúc Cúc Dại hãy còn đung đưa hai chiếc lá bé tí của mình trong gió xuân, ai đó đã kịp phát hiện ra sự xuất hiện của sinh vật mới, đó chính là Tia Nắng. “Ái chà, ở đâu ra một cây cúc dại thế nhỉ?”, Tia Nắng hớn hở. Nhưng để thực sự nhìn thấy được Tia Nắng, Cúc Dại phải lắng nghe giọng nói Tia Nắng thật kĩ và để mắt đi theo âm thanh đó. Mặc dù không hiểu rõ những điều Tia Nắng nói, Cúc Dại vẫn thử làm theo, giữa khoảng không của sự im lặng trí óc, giọng nói Tia Nắng vang lên trong trẻo: “A ha, vậy là cậu thấy được tớ rồi”. Đó là cách một mầm sống nhú lên từ lòng đất và đứa con của mẹ Mặt Trời làm quen với nhau, trở thành bạn của nhau. Tia Nắng kể cho Cúc Dại nghe về cuộc đời của mình trong khi Cúc Dại vẫn đang lắc lư tại sao nó lại có mặt trên cuộc đời này. Cả hai đều không biết định nghĩa một người bạn là như thế nào, nhưng có điều chắc chắn rằng Cúc Dại và Tia Nắng đều cảm thấy “bạn là ai đó mà khi ở bên cạnh, cậu cảm thấy vui vẻ còn hơn hàng tá trò chơi hấp dẫn ngoài kia” và âm thanh của từ "bạn” nghe như thể thế giới chỉ có từ đó là mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp. Ngày nối tiếp ngày trôi qua, Cúc Dại chứng kiến vòng đời của Tia Nắng, Tia Nắng từng ngày thấy bạn mình trưởng thành. Cả hai đều bận rộn ca hát, bận rộn trò chuyện và bận rộn chơi đùa. Bỗng một ngày, Cúc Dại ngập ngừng: “Tia Nắng này, ai cũng có mẹ phải không? Thế thì... sao tớ lại không có mẹ nhỉ". Câu hỏi khiến Tia Nắng vô cùng bối rối, đến một đứa có lịch sử hàng trăm năm như Tia Nắng cũng phải tắc tị. Thương bạn, Tia Nắng tất tả đi hỏi những ai có thể biết. Nhưng rồi đành rầu rĩ quay về, câu hỏi về mẹ của Cúc Dại vẫn còn bỏ lửng ở đó. Với trí tưởng tượng phong phú, tác giả kể câu chuyện xúc động về tình bạn trong sách. Rồi mùa xuân êm đềm trôi qua, mùa hè huyên náo nhộn nhịp bước vào cửa, tiếp đến là mùa thu dịu nhẹ. Thật buồn khi sắp sửa bước vào mùa đông, nghĩa là những ngày mây xám dày đặc cùng mưa dai dẳng sẽ thay thế cho sự có mặt của Tia Nắng. Tia Nắng buồn hiu hắt vì sợ bạn mình Cúc Dại sẽ cô đơn trong suốt quãng thời gian đằng đẵng ba tháng, Tia Nắng nghĩ ra một cách là phải trồng thêm một cái cây để trò chuyện. Tia Nắng tìm đến Gió Xuân, Gió Xuân chỉ có thể phát tán hạt giống đến những nơi có khoảng cách xa. Tia Nắng lại tìm đến chị Ong Thợ, Ong Thợ lắc đầu chê đất quá nghèo dinh dưỡng. “Đúng là Tia Nắng chẳng bao giờ muốn lãng phí cuộc đời ngắn ngủi của mình cả. Nhưng với tình bạn thì khác. Thật ra, tất cả chúng tớ đều muốn tạo ra ánh sáng vạn sắc. Nhưng hàng tỉ năm trôi qua, không ai trong chúng tớ tìm thấy điều gì quan trọng hơn niềm vui của mình để phải đánh đổi thời gian cuộc đời. Cho đến khi tớ gặp được cậu và cần một lý do để bắt đầu”. Với hy vọng có thể gieo trồng thêm một cây hoa bằng cách cuối cùng là nhờ đến con người. Tia Nắng đã tạo ra ánh sáng vạn sắc bằng cách đánh đổi bằng tất cả ánh nắng trong thời điểm rực rỡ của cuộc đời mình. Cúc Dại can đảm che giấu giọt nước mắt của mình, đứng thẳng người, vươn cao những chiếc lá, xòe rộng từng cánh hoa để trông rạng rỡ nhất. Thế nhưng con người không hề để ý đến cây hoa cúc dại. Trong những bài báo họ nhắc về ban công của căn hộ 308, và tập trung đến ánh sáng phi thường. Cúc Dại lại kiên định chờ đợi, từ ngày qua tuần, từ tuần qua tháng, từ tháng qua mùa. Một ngày nọ, cánh cửa của căn hộ 308 cuối cùng cũng được mở ra...