"Ký ức - luôn luôn là những điều thật tốt đẹp đối với những ai đã từng hết lòng cho những ngày tháng đó". Con người sinh ra ai rồi cũng đều sẽ nặng lòng với bao điều tốt đẹp từng đi qua trong ký ức. Nhưng cất giữ chúng lại, lưu vào một khoảng lặng trong tâm hồn, tặng cho chính mình thì không phải ai cũng làm được. Đến với Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu, chắc hẳn bạn sẽ tìm thấy tuổi trẻ của mình trong những giây phút chênh vênh, mỏng manh nhưng bền lâu đang ánh lên dưới nắng mặt trời - Thứ ánh nắng của nụ cười vì biết mình đã từng có, từng yêu và đi qua những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp. 30 tản văn cùng truyện ngắn trong tập sách này là 30 khúc hát thanh xuân của một người trẻ háo hức muốn đi tìm mình bên ngoài vòng tay của mẹ quê hương. 

Mối tình đầu 

Người ta thường nói mối tình đầu sẽ không bao giờ thành, nhưng sẽ là mối tình khiến bạn khắc ghi cả đời. Có lẽ bởi vì, mối tình đầu của diễn ra vào khoảng thời gian còn cắp sách tới trường, cái tuổi hồn nhiên và thoải mái nhất, luôn sống hết mình với điều mình đang có. Nhưng cũng chính bởi sự ngây ngô đó, nên ta vô tình lạc mất nhau. 

Những hiểu lầm của một thời tuổi trẻ đã khiến ta và người ấy lặng lặng bước qua cuộc đời nhau. Ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu bước tiếp, người ấy âm thầm dõi theo từng bước chân ta. Mùa thu năm ấy, ta rời Việt Nam và mang theo trái tim luôn thổn thức một nỗi niềm. 

...

Nhiều năm đã trôi qua, người ấy và ta bây giờ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể gặp nhau ở đường tiệm cận. Nhưng khi nghĩ về ký ức của một thời thanh xuân, ta vẫn luôn nhớ về người ấy với tất cả sự ấm nồng, cho dù đôi ba lần gặp lại nhau dưới bầu trời quê hương, ta và người ấy chỉ có thể dành cho nhau nụ cười gượng gạo. Thật khó để có thể nhìn sâu vào mắt nhau mà nói: "Những năm tháng ấy, chúng mình đã từng có những ngày rất đẹp phải không?". Bởi ta tin những năm tháng sau này của ta, của người ấy vẫn sẽ còn đẹp lắm. Một cây hoa không chỉ nở một lần trong đời. Với người ấy, ta chỉ là mùa hoa đầu tiên, còn người phụ nữ bên người ấy mới chính là những mùa hoa sau cùng mà người ấy cần nâng niu, gìn giữ. 

Mối tình học trò trong veo và đầy thơ mộng ấy đã nhắc nhở ta rất nhiều về những điều cần phải sống cho cuộc sống sau này. Ta nâng niu và trân trọng nó như trân trọng chính trái tim mình. Nhiều đêm, khi lang thang một mình trên con đường thênh thang rộng lớn, ta vẫn cho phép mình được nhớ về một thời trong veo đó, Để tự dặn mình rằng: Ta đã có một hành trang rất đẹp rồi, hãy sống thật trọn vẹn hơn với cuộc sống sau này, với mối tình mà một ngày mai kia ta sẽ gọi tên là tình cuối. 


Chuyến tàu chở nỗi nhớ

Trong những năm tháng tuổi trẻ, chắc hẳn mỗi người đã từng hy sinh rất nhiều thứ, ngay cả bạn bè để có thể gặt hái những điều tuyệt vời nhất cho bản thân. Có bao giờ bạn cảm thấy hối tiếc vì những năm tháng ấy, bạn không dành nhiều thời gian ở bên bạn bè của mình không? Và nếu được chọn lại, bạn có sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để được sống trong tình bạn một cách trọn vẹn nhất ?

Bước ngược con đường để tìm về với vùng trời bình yên nơi ấy, tìm lại niềm vui trong hàng nghìn giọt nước mắt đã vỡ rơi ngày ấy. Bước ngược dòng thời gian để tìm về với bến cũ, nơi ngày xưa có một người từng khắc khoải đợi mình trong những chiều bạc gió miền xa.

Bước ngược một lần để rồi mãi mãi bước đi. Vì cuộc sống không nằm trong lòng bàn tay của quá khứ. Sẽ chạm bàn tay vào đôi má, hít một lần thật sâu mùi hương quen thuộc rồi lặng lẽ đi về bầu trời, nơi có nắng vàng đứng đợi gót chân yêu.

...

Nhiều năm qua đi với những bước đi không mệt mỏi, nhưng khi dừng lại và ngoái đầu về phía sau, mình vẫn thấy mình của nhiều năm về trước: ngô nghê, dại khờ như lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết. Có lẽ ngày gặp lại bây giờ, chúng nó vẫn sẽ nói mình như thế. Cuộc sống xứ trời Âu 12 năm qua vẫn không làm mình thay đổi "bản chất", vẫn giữ những nguyên tắc bất di bất dịch, vẫn bướng bỉnh, vẫn dễ xúc động và vẫn nhiều nước mắt như ngày nào. 

...

Đến tận bây giờ, trong thâm tâm vẫn luôn có một nguyện ước, nếu như được chọn lựa khoảng thời gian để quay trở lại, thì có lẽ mình vẫn sẽ chọn tuổi 15 ngày ấy của mình bên những con người và những người bạn đầy yêu thương thuở ấy. Bao nhiêu năm trôi qua, trong kí ức bạn bè có lẽ mình vẫn tồn tại. Nhưng thời gian, khoảng cách, bộn bề công việc và trăm nghìn những lý do không tên khác đã đẩy cuộc sống của mình và họ ra xa nhau. Không ai đổ lỗi cho ai và dường như tất cả đều chấp nhận điều đó. Vẫn theo dõi Facebook nhau nhưng hầu như chẳng bao giờ để lại lời nhắn. Nhưng mình biết, các bạn của mình vẫn hạnh phúc, và với mình thế là đủ. Đôi khi vẫn tự hỏi tại sao như thế, nhưng không tìm thấy câu trả lời. Tuổi 15 ngọt ngào và trong trẻo như những giọt mưa xuân và nó vẫn ở lại trong ký ức mình như thế, dẫu cho thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, dẫu cho cuộc sống của mỗi người bây giờ mỗi ngả và chẳng ai còn đủ thời gian để hoài niệm. Sống với ký ức không hẳn làm cho con người ta hạnh phúc nếu như họ không biết cân bằng với hiện tại. Vậy nên, chỉ có mình - đứa con gái luôn tự tin nghĩ rằng "quá khứ là bầu trời để nhớ chứ không phải bầu trời để sống" vẫn đôi lúc cho phép mình "lội ngược thời gian" tìm về với miền ký ức thẳm sâu. Không phải là để khóc, mà là để mỉm cười. 

Những ngày đã qua, không phải là những ngày để ta cảm thấy nuối tiếc. Mà đó là những ngày giúp ta của hiện tại trở nên tốt hơn, ngày một hoàn thiện hơn. Sao lại hối tiếc vì những điều đã qua, đừng bỏ lỡ thời gian buồn bã vì những việc mà ta vốn không thể thay đổi. 

Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu

Trong cuộc sống, có những giây phút bạn cảm thấy bản thân như rơi vào vô định, không biết những ngày sau sẽ thế nào, ra sao. Con người là thế, không ngừng nuối tiếc quá khứ, suy tính cho tương lai nhưng lại quên đi hiện tại. 

Tôi vẫn thường mơ rất nhiều trong những giấc mơ của mình. Có những giấc mơ lạ lùng khiến tôi tủm tỉm cười nhưng cũng có khi tôi chẳng nhớ gì về giấc mơ ấy dù biết rõ rằng cả đêm qua, mình đã mơ về một điều gì đấy. Và thế rồi, tôi gọi những giấc mơ mà mình không nhớ đến ấy là: "Những giấc mơ của ngày mai". Nếu là ngày xưa, chắc hẳn tôi sẽ mơ mộng gọi nó là: "Giấc mơ thời con gái", nhưng bây giờ có lẽ tôi đã đủ lớn để nhận ra rằng những giấc mơ thời con con gái ấy của tôi đã bay, bay xa từ lâu lắm rồi…

Chỉ có ngày mai là ở phía trước!

Đánh cược tuổi trẻ của mình cho một tình yêu không trọn vẹn là điều mà tôi không hề muốn, ẩn sâu tiềm thức của mình tôi vẫn thấy bản thân là đứa sống quá lý trí. Vì quá lý trí nên bạn tôi bảo rằng bảo đàn ông không dám và cũng không muốn yêu tôi. Nhưng thật ra, tôi nghĩ, chẳng qua do tôi chưa gặp được một nửa của mình nên mới lý trí như vậy chứ khi đã yêu rồi, đã tìm được một nửa của mình rồi thì lúc đó tôi tin, trái tim sẽ chỉ đường cho lý trí. 

Tôi lớn lên cùng những thay đổi với cuộc đời. Tôi bước ra khỏi thế giới của mình và va chạm nhiều với nước mắt, niềm đau, với những điều từng làm tôi tổn thương sâu sắc. Bạn bè tôi cũng thế, mỗi người bước đi trên mỗi con đường riêng. Cơm, áo, gạo, tiền và biết bao nhiêu điều khác nữa đã không còn cho họ thời gian để "về với ngày xưa". Tôi cũng thế! Chỉ là trên một đoạn đường đang đi nào đó, thi thoảng tôi vẫn dừng lại đôi ba phút để nhớ về những năm tháng thanh xuân của mình. Tôi không nói với ai về điều đó nữa, tôi cũng không rủ ai cùng tôi bước lên chuyến xe thời gian để quay đầu lại những ngày xa xưa cũ. Tôi tự thấy mình cổ hủ, lạc hậu. Nhưng tôi bình an vì điều đó. Vậy nên, tôi vẫn cứ sống với cuộc đời rộng dài của mình, với những nỗi lo về ngày mai, ngày kia và với cả những ký ức xưa cũ từng thân thuộc.

Có một buổi sáng nào đó thức dậy, vén rèm nhìn qua khung cửa sổ, thấy nắng tràn ngập trên những con đường. Gió lao xao rộn rã đón chào, pha một ly Capu rồi mở nhạc, những điệu ballad của Eros Ramazzotti vang lên trong căn phòng ký túc. Thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên quá đỗi. Đôi lúc, thấy cuộc đời của mình bình lặng quá, nhưng đã chọn cách sống như vậy rồi nên vẫn thấy vui, vẫn thấy luôn có một niềm tin bên ngực trái phía con tim. 

...

Đã có rất nhiều khoảnh khắc thẫn thờ khi nghĩ về một tương lai mịt mù phía trước, nhưng rồi lạ thay, luôn có một điều kì diệu xảy ra và lái những suy nghĩ đó qua một bến bờ, một dòng sông khác. Phút giây thở phào nhẹ nhõm cũng là phút giây trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Tại sao trong suốt thời gian qua, mình lại có thể mất quá nhiều thời gian cho những vẩn vơ ấy?

Lặng lẽ nhìn vào gương, bỗng thấy mình xinh tươi và rạng rỡ hơn nhiều. Có lẽ, khi trái tim bình yên và cái đầu thanh thản, nụ cười sẽ trở lại - nơi mà có nhiều ngày mình đã hơn một lần để tuột mất khỏi đầu môi. 


Bình yên trong cơn bão 

Chắc hẳn đã không ít lần, bạn ước cuộc sống của mình được như người này, người kia. Bạn không ngừng ước ao những thứ thuộc về người khác. Dường như mọi thứ ngay lúc này đều là chưa đủ, bạn luôn muốn có nhiều hơn, có những thứ người khác có. 

Thật ra, tôi biết không phải lúc nào mình cũng nhớ những điều đó để thực hiện, vì cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng và bầu trời cũng không phải lúc nào cũng chỉ có nắng. Nhưng nếu kịp nhận ra những niềm vui nho nhỏ trong một khoảnh khắc nào đó, thì tại sao không chớp lấy cơ hội đó và sống với những phút giây hiện tại, thay vì cứ mãi mơ về một niềm vui lớn nào đó ở nơi xa xôi mà chưa chắc gì nó đã đến với mình. Tôi nghĩ, cảm nhận của ta, cuộc đời phụ thuộc rất nhiều vào suy nghĩ hơn là hoàn cảnh. Có bạn hỏi tôi ngày sau đó rằng cuộc sống của tôi đẹp như vậy, vậy tôi có ước được như ai không? Tôi nghĩ là không mặc dù tôi không phục rất nhiều người, nhưng tôi sẽ không ước mình được như họ, bởi vì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Đằng sau những nụ cười, đằng sau những hạnh phúc mà tôi nhìn thấy ở họ, tôi đâu biết được những điều ẩn giấu sau đó, chắc gì họ đã hạnh phúc như tôi ? Thế nên tôi nghĩ, mình hãy cứ sống như đã từng và đang như thế, hướng tới những cái hay, cái đẹp, rồi sẽ tìm thấy được niềm vui ngay ở đó mà chẳng cần phải nhìn đâu đó xa xôi.

Tôi nhớ có một lần ngồi trò chuyện với một người bạn lớn tuổi, anh nói với tôi rằng cuộc sống của anh là niềm mơ ước của bao người, một công việc không thể tuyệt vời hơn, một gia đình êm ấm, nhưng anh lại không bao giờ được làm những điều anh muốn. Tôi định hỏi anh rằng anh có thấy mình hạnh phúc không, nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoạn và sau đó tôi không có dịp gặp lại anh nữa. Sau này, anh có gửi cho tôi một email và dặn: "Hãy nuôi lớn những ước mơ của mình và sống thật trọn vẹn với những ngày em đang sống vì một trong những hạnh phúc lớn lao của cuộc đời này là được sống và được làm những điều mà mình muốn. Em đã và đang có được những điều tuyệt vời đấy đó cô gái, em có biết không?". Không hiểu sao trong giây phút đó, Tôi cảm thấy mình trở nên thật đặc biệt và sau này tôi hiểu ra được một chân lý rằng chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, mỗi người phải tự xây dựng cuộc sống của mình theo cái cách mà họ muốn sống nhất. Kinh nghiệm của người này không áp dụng hoàn toàn được cho kẻ khác, mỗi người có một cuộc đời, một cách sống. Tôi viết trước hết cũng là cho chính tôi, sau đó mới là chia sẻ. Tôi không khuyên các bạn những gì mà tôi đã đúc kết được từ cuộc sống của tôi, nhưng tôi muốn các bạn hãy dành thời gian cho mình để đi tìm những câu trả lời cho những câu hỏi của chính mình. Khi tìm thấy được những điều đó mà không phải ở trên sách vở, bạn sẽ nhận ra một điều thú vị rằng cuộc đời này rất đáng sống. Thật ra, để sống một cuộc đời thanh thản, lạc quan không khó, tất cả đều phụ thuộc vào cách nghĩ, làm của mỗi người mà thôi. Tôi không triết lý, không dạy đời, vì tôi không hơn ai cả, nhưng tôi biết mình sống vì điều gì và tại sao cuộc đời này lại có giá trị với mình như thế. 

Có đôi lúc, bình yên không hẳn là phải ở trong một nơi yên tĩnh, mà là ngay cả khi ở nơi ồn ào nhất, lúc cảm thấy khó khăn vất vả nhất trong cuộc đời, ta vẫn cảm thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhõm. Hãy cảm nhận bình yên từ trong cuộc sống đời thường của chúng ta. Không cần phải làm những điều to lớn, chỉ cần sống hết mình mỗi ngày thì cuộc sống của chúng ta đã ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Không ít lần, tôi nói với bạn bè của mình rằng tôi chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình nhàm chán, bởi khi không biết phải làm gì, tôi thường viết. Viết về tất cả những điều đã từng đi qua trong cuộc sống của mình dù chỉ là những điều nhỏ nhoi. Tôi không có một kiến thức rộng lớn để viết về những thứ vĩ đại và lớn lao trong cuộc đời, vậy nên những trang viết của tôi chỉ xoay quanh những hình ảnh về cuộc sống đời thường.

... 

Tôi không muốn đánh mất những hồi ức của tuổi trẻ, dù là hạnh phúc hay khổ đau, nên mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn luôn dành cho mình một khoảng lặng để ghi lại tất cả nhưng cảm xúc đó. Tôi không muốn những bận rộn đời thường cướp đi những khoảnh khắc ấy của tôi. Bởi cho dù là những phút giây đau khổ hay tràn trề hạnh phúc thì khi viết ra được những điều đó, cũng là lúc tôi thấy lòng dịu nhẹ và thấy đời còn đẹp hơn cả những bông hoa. 


Lời kết

Hãy sống hết mình và trân trọng mỗi ngày mình đang có và đã có. Kỷ niệm luôn rất ý nghĩa nếu ta biết cách lưu giữ nó, trân trọng nó. Đừng vì những điều của quá khứ mà ảnh hưởng hiện tại, cũng đừng hối hận về những chuyện đã xảy ra. Vì bởi lẽ, mọi chuyện đã xảy như một quy luật thường tình, và chính những kỷ niệm đó mới mang lại chúng ta của ngày hôm nay. 

Review chi tiết bởi: Bảo Ngọc - Bookademy

Hình ảnh: Trúc Phương

-----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan toả văn hoá đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ Tên tác giả - Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Đôi khi, chúng ta đã chìm quá sâu vào trong những ký ức buồn của cuộc sống. “Có Những Ngày Chẳng Biết Sẽ Về Đâu” của tác giả Hoàng Yến Anh cũng vậy. Nên ta bi lụy, khổ sở, đau đớn mà òa ra dòng nước mắt tràn mi, và cứ để thời gian trôi đi một cách vô vọng. Vì chúng ta thường thấy nó còn có ý nghĩa gì nữa đâu, khi cái mà ta quý nhất, quan tâm nhất, chăm sóc nhiều nhất, đã biển biệt từ bỏ ta mà ra đi. Ắt hẳn chúng ta sẽ đau khổ lắm, đêm sẽ không ngủ được, còn ngày thì thẩn thơ điên dại. Nhưng bằng một phép nhiệm màu nào đó của thời gian, chúng ta tỉnh giấc. Nhận thấy mình đã hoang phí quá nhiều. Tình cảm và cuộc sống là trò chơi đặt cược. Bên nào trên cái bàn ấy hiểu rõ đối phương và được vận may gõ cửa thì nắm chắc phần thắng. Nhưng có ai bảo đảm người thắng sẽ chẳng thua bao giờ, hay họ đã thua vạn lần để được một lần thắng. Chúng ta nếm trãi, có khi khắc nghiệt, có khi suông sẽ, có khi vướng lại. Dù như thế nào, nó cũng để lại cho chúng ta cái gọi là kinh nghiệm. Và nhận ra một điều rằng, cuộc sống là những con sóng biển vỗ bờ, ta là người lướt ván. Chúng ta khéo léo theo cơn sóng lướt vào bờ không vấp ngã. Nhưng khi vấp ngã bị chìm xuống đáy, uống phải ngụm nước biển mặn chát cuộc đời. Chúng ta lại ngoi lên đứng dậy vững vàng. Để cái chìm sâu trong lòng nước, trong lòng chúng ta không có cơ hội đánh chúng ta ngục ngã nữa. Chúng ta vẫn đứng dậy và đi tiếp quảng đời tươi đẹp còn ở phía trước. Và biết đâu, ta lại gặp được điều ta mong muốn trong tương lai. Hãy yêu những thứ ta có hết mình , và không hối tiếc khi đến lúc vẫy tay tạm biệt. Vì ta sẽ giữ mãi những kỷ niệm đẹp trong tận trái tim mình.

"Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời quá nhiều, biết ơn cả những con người đã đến – ở lại và đi. Dừng tay lại Vì qua họ, tôi đã được lớn lên từ những yêu thương và cả những tiếng thở dài sâu hun hút. Oa! Thích quá đi! Cám ơn những ngày đã qua và những ngày sẽ tới. Oa! Thích quá đi! Sẽ không cắn chặt môi và tự nhủ lòng thêm điều gì nữa. Oa! Thích quá đi!. Làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ.. Làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ. Nếu luôn tin rằng “Rồi tất cả sẽ qua” thì hãy cũng tin đến tận cùng để hiểu rằng “Cũng chẳng có nỗi đau nào là ở lại”. Làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ.. Đó chỉ là những điều bình thường! Khi đọc tựa đề sách, mình cứ nghĩ cuốn sách sẽ viết theo thể loại tản văn, nhưng khi đọc thì hía ra lại là truyện ngắn. Thế nên nó có vẻ hơi mông ling và không thật sự đạt được sự đồng cảm từ phía người đọc. Mạch truyện chậm rãi, nhẹ nhàng; cốt truyện không có chi tiết gay cấn mà chỉ là những hồi ức đẹp mà buồn của tác giả hoặc một nhân vật trong truyện. Văn phong mang chút gì đó cổ kính, đâu đó trong truyện là hơi thở của một vùng đất châu Âu xinh đẹp. Về cách trang trí, hình minh hoạ rất hợp với tựa sách, chất liệu giấy tốt, không gây chói khi đọc. Có lẽ sách hợp với những ai đang mang nhiều tâm sự, muốn đọc sách chỉ để thư giãn hơn là có được những cảm xúc sâu lắng.

Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời quá nhiều, biết ơn cả những con người đã đến - ở lại và đi. Vì qua họ, tôi đã được lớn lên từ những yêu thương và cả những tiếng thở dài sâu hun hút. Cảm ơn những ngày đã qua và những ngày sẽ tới. Sẽ không cắn chặt môi và tự nhủ lòng thêm điều gì nữa... Nếu luôn tin rằng "Rồi tất cả sẽ qua" thì hãy cũng tin đến tận cùng để hiểu rằng "Cũng chẳng có nỗi đau nào là ở lại!". Đó là những lời tâm sự mà Hoàng Yến Anh đã chia sẻ trong cuốn sách mới nhất của mình và có lẽ, mỗi người cũng đều tìm thấy một góc nhỏ của mình trong lời sẻ chia trên. "Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu" thoạt nghe buồn mênh mang, nhưng suốt chiều dài của cuốn sách, tác giả không hề cho người đọc "nếm trải" cảm giác ấy mà vẽ ra một chân trời bình yên trên hành trình đi tìm hạnh phúc của một cô gái sắp đi qua ba mươi mùa hoa nở rộ. Cô gái ấy đã gửi gắm những năm tháng thanh xuân, những buồn vui tuổi trẻ của mình qua những bài tản văn nhẹ nhàng và giản dị. Hoàng Yến Anh hình như chưa bao giờ biết làm duyên với câu chữ của mình bởi sự chân thành trong từng lời văn, câu chữ đã chạm tới đáy sâu của những tâm hồn đồng cảm. Cô viết cho tuổi trẻ của mình nhưng bất cứ ai khi cầm trên tay cuốn sách này đều tìm thấy mình trong đó. Đó có thể là kí ức đep về mối tình đầu, về thời học trò tươi đẹp, về tình yêu khác màu da của những con người trên một miền đất lạ hay đơn giản là nỗi nhớ mẹ, nhớ cha và tất cả những điều từng thân thuộc ở trong cô. Hoàng Yến Anh rời Việt Nam khi còn là một cô gái đang ở độ tuổi trăng tròn nên tất cả những ký ức xưa cũ dường như vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim cô và được cô nâng niu gìn giữ như một phần máu thịt của mình. Cuốn sách này không phải là cuốn Nhật ký về những năm tháng thanh xuân của một con chim én nhỏ đang bay giữa bầu trời rộng lớn mênh mông mà là lời thì thầm dành cho những người trẻ - đã và đang không ít lần chạm ngõ chênh vênh và tự hỏi không biết những ngày tháng tiếp theo của mình sẽ về đâu. Chuyến xe yêu thương chở tuổi xuân của mỗi người đều đã đi rất xa và cho dù có cố gắng thế nào chúng ta cũng không bao giờ có thể đuổi kịp và bước lên được nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể làm đó là sống và yêu thương cuộc đời hiện tại bằng tất cả trái tim, để ngày mai khi ngoảnh đầu nhìn lại, nụ cười lúc nào cũng luôn hiện hữu trên vành yêu thương. Tôi nghĩ đó chính là thông điệp mà Hoàng Yến Anh muốn gửi gắm trong cuốn sách của mình. Cuộc đời, dẫu đôi khi không là như mơ nhưng nét cười và sự lạc quan trong những bài tản văn mà cô từng chắp bút trong những khoảnh khắc kiệt cùng và những ngày khó nhọc yêu thương đã vẽ ra cho chúng ta một chân trời mới. Nơi ấy, tiếng cười và niềm vui có thể bị trộn lẫn vào nhau, nhưng chắc chắn khi gấp cuốn sách này, mỗi người sẽ tự tìm về những phút lặng thinh và mỉm cười.