“Bạn tưởng bản tính mình bảo thủ, thực ra vì bạn không đủ can đảm đổi mới. Bạn nghĩ mình là người thích yên ổn, thực ra vì bạn chưa bao giờ thử cho mình cơ hội được trải nghiệm cảm giác lang bạt. Bạn ngỡ mình không màng danh lợi, thực ra chỉ vì bạn quá nghèo.” Đây là một trích đoạn trong cuốn: Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy!, cuốn sách đầu tay của tác giả Diêu Lâm Quân. Đọc xong những dòng này, bạn có đang chột dạ? Một tâm hồn mới lớn, bạn đang mơ mộng về cuộc sống màu hồng? Một con người đang sống trong tình yêu, bạn đang trải nghiệm? Hay là một con người đã từng nếm trải cay đắng và đổ vỡ, bạn oán than và đang dần mất niềm tin vào mọi thứ? Dù bạn là ai và đang ở trong hoàn cảnh nào, giữa dòng đời hối hả, hãy lắng lại một nhịp để nghe Diêu Lâm Quân tâm sự, hãy để tâm trí mình trôi theo từng trang sách của Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đó!, bởi vì cuốn sách này là dành cho bạn....

Là cuốn sách đầu tiên trong cuộc đời, toàn bộ nội dung cuốn sách là hành trình thay đổi tâm lý của Diêu Lâm Quân từ lúc bắt đầu viết cho đến nay: Từ năm 20 tuổi mới tốt nghiệp đại học cho đến khi kết hôn và có gia đình riêng. Mỗi trang viết đều chứa đựng những khó khăn, phân tích, giác ngộ mà chị đã trải qua trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời. 

Cuốn sách giống như một bức tranh thu nhỏ của toàn bộ xã hội hiện đại, phác họa lối sống điển hình của giới trẻ hiện nay, đặc biệt là đời sống hôn nhân và gia đình ở một số nước phương Đông như Trung Quốc và Việt Nam. 

Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! không phải là một góc nhìn phiến diện của một con người “hạnh phúc” hay một người phụ nữ được xem như “hoàn hảo” và có mọi thứ trong tay, đó là những phút trải lòng và cùng với đó là những suy ngẫm đúc kết được qua một quá trình dài của tác giả Diêu Lâm Quân. Dưới góc nhìn của một con người từng trải, được chứng kiến và cũng từng lắng nghe rất nhiều, tác giả sẽ thuyết phục người đọc thông qua từng câu chuyện hay từng thông điệp mà chị muốn nói tới. Và tin mình đi, với cuốn sách này, rất có thể bạn sẽ bị bất ngờ với chính con người hay suy nghĩ của bạn hoặc cũng có thể là góc nhìn được mở rộng với những cái nhìn mới mà bạn chưa từng có cơ hội được thấy...

Sống quá cứng nhắc là thế nào?

Chính là không phóng khoáng, quá gò ép bản thân, quá nguyên tắc và khuôn phép. Đó không phải tự tin, kiêu hãnh, mà là tự ti, không biết nhân tình thế thái.

Một câu nói sáo rỗng, đặt điều và phi lý? Có phải đó là điều bạn đang nghĩ? Hay bạn đang thở phào nhẹ nhõm vì nếu định nghĩa này là đúng thì thật may rằng bạn không phải đang quá cứng nhắc rồi? 

Thực ra, sống cứng nhắc chỉ là một khía cạnh được đề cập trong cuốn sách chứ không phải là tất cả. Như mình đã đề cập ở trước, cuốn sách là một bức tranh thu nhỏ của xã hội hiện đại, và vì thế, nó sẽ đem tới cho độc giả góc nhìn đa chiều về tất tần tật mọi vấn đề của xã hội từ ước mơ, nỗ lực hay các mối quan hệ cho tới khía cạnh đạo đức, người tốt, người xấu trong xã hội và thậm chí cả về chuyện đọc sách. 

Với văn phong mạnh mẽ, dí dỏm nhưng không kém phần sâu sắc, tác giả sẽ đưa đến cho bạn nhiều bài học đắt giá về cuộc sống, tình yêu, tình bạn và cả hôn nhân. 

Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! không phải cuốn sách dạy bạn cách trở thành quý cô sang chảnh, phù phiếm, cũng chẳng cổ vũ bạn phá bỏ các nguyên tắc của bản thân. Cuốn sách chỉ đơn thuần giúp bạn tìm lại chính mình, tự tin với những gì vốn có. Cô gái, hãy leo lên đỉnh núi cao nhất, ngắm nhìn mây nước sao trời, nắm trong tay vận mệnh của chính mình, ngẩng cao đầu và tự tin nào!


Nếu bạn đang ở độ tuổi xuân xanh, trước mắt bạn là một thế giới màu hồng, thì đây chính là viên thuốc phòng bệnh dành cho bạn…

Đúng vậy! Bạn đang ở độ tuổi mười tám đôi mươi, bạn mới bắt đầu bước ra khỏi vòng tay bảo bọc của cha mẹ, ắt hẳn không ít người mãn nguyện mà nghĩ rằng thế giới ngoài kia đầy rẫy những điều màu hường. Bạn như con chim sổ lồng sau chuỗi ngày bị bó buộc và mang nặng cảm giác bị “kìm kẹp thái quá”, bạn lao vào cuộc đời với đầy ước mơ, hoài bão, đầy niềm vui thú. Và lúc đó, cuốn sách này sẽ dội cho bạn một gáo nước lạnh.

Ngay từ những chương đầu, tác giả đã đem tới cho độc giả một góc nhìn hoàn toàn mới về đời sống hôn nhân, về những hoàn cảnh thực tế mà chắc chắn là ở độ tuổi này, bạn hoàn toàn không thể nào ngờ tới. Bạn có thể bị hụt hẫng với những gì tác giả kể lại, nhưng mà có một điều buộc bạn phải thừa nhận, rằng tất cả những câu chuyện ấy, chúng đều là hiện thực, là xã hội bạn đang sống mà không phải câu chuyện cổ tích với chàng hoàng tử và nàng công chúa bạn vẫn đang ôm ấp. Đó là những câu chuyện tốt xấu bất phân trong một xã hội đầy những điều vốn dĩ không công bằng.

Tác giả không bao giờ nói về một vấn đề mà thiếu dẫn chứng thực tế. Lối hành văn của Diêu Lâm Quân giống như lời một người chị từng trải đang thủ thỉ với đứa em vừa mới chập chững vào đời, nhưng khi cần, tác giả có thể đập tan mộng tưởng của bạn bởi những lối so sánh và cách dùng từ vô cùng “đắt giá”. Bạn có từng nhận ra rằng trong hôn nhân vẫn tồn tại những “em bé” chưa “cai sữa”, chưa nhận ra mình bị tách khỏi gia đình? Bạn có bao giờ nghe tới “cổ phiếu tiềm năng” hay “lốp xe dự phòng”? Tất cả những lối ví von này chỉ là một trong số những ví dụ được tác giả đưa ra để thuyết phục độc giả và sẽ được lý giải cũng như phân tích thông qua rất nhiều những tình huống thực tế. Nghe thì có vẻ phũ phàng nhưng thưa với các bạn, đó chính là hôn nhân, là thực tại mà thậm chí khi bạn đã trở thành “người trong cuộc” thì bạn cũng chưa chắc đã nhận ra.

Và cho tới lúc này, bạn sẽ nhận ra giá trị của “cái lồng” mà trước kia bạn từng sống. Cuốn sách sẽ buộc ta phải nhìn nhận lại giá trị tình thân, về gia đình, bạn bè và về cuộc sống, những thứ mà nếu chưa từng trải, có bao giờ bạn chịu chậm lại một nhịp để mà ngẫm, hoặc có thể bạn nhận ra nhưng vì thế giới ngoài kia quá tươi đẹp nên bạn cố tình lờ đi. 

Đừng để bố mẹ đau lòng, hãy khiến bố mẹ hạnh phúc nhiều hơn nữa, đừng để đến khi mất đi rồi mới biết hối tiếc và trân trọng.

Cũng đừng bao giờ nghĩ rằng cuộc sống này quá dài.

Bởi vì bạn không bao giờ biết, tương lai hay những việc ngoài ý muốn, thứ nào đến trước.

Hãy nhớ lấy điều này!


Nếu bạn đang trong một mối quan hệ, bạn đang được trải nghiệm thực tế, thì đây sẽ là một liều thuốc chữa bệnh…

Cuốn sách mang đến cho bạn vô vàn các quan niệm và hoàn cảnh khác nhau trong tình yêu, và biết đâu bất chợt, bạn sẽ thấy bóng dáng quen thuộc hoặc chính con người mình ở đâu đó trong những trang sách. Và nếu với đứa em non nớt chưa trải sự đời, bà chị khiến cô ấy tỉnh mộng thì với những đứa em đang trải nghiệm cuộc sống, chị ấy sẽ chỉ ra cho chúng đâu là điểm làm lệch hướng quỹ đạo và sẵn sàng dẫn đường chỉ lối cho các em. 

Có thể bạn không tin nhưng trong cuốn sách này, tác giả thậm chí đóng vai trò như một vị “quân sư” khi dành ra cả một chương để cung cấp cho các bạn nữ “chiến lược” chia tay bạn trai, và tương tự, chương tiếp theo dành cho các chàng trai đang mong muốn chia tay bạn gái. Nhưng đây không phải là mục đích sau cùng của tác giả. Chỉ với những chiến lược và phân tích ấy, con người mới hiểu nhau hơn, các cặp đôi mới có dịp hiểu ra rằng: 

Rất nhiều người không hiểu được rằng, tình yêu là một thực thể sống, cần được nuôi dưỡng, nếu không nó sẽ chết. Nó giống như một cái cây cần chúng ta quan tâm chăm sóc, sinh trưởng hay héo tàn phải xem vun đắp thế nào.

Người ta luôn nói, đơn giản mới thật, màu mè chỉ là giả dối. Nhưng đơn điệu chính là thủ phạm lớn nhất giết chết tình yêu.

Không chỉ viết về cách duy trì các mối quan hệ, tác giả Diêu Lâm Quân còn hướng ngòi bút của mình về phía những độc giả tuổi 20, về những ai đang trải nghiệm cuộc sống, để rồi bỗng chúng ta nhận ra rằng, hiện tại này quá đỗi bất công, thế giới này quá đỗi phũ phàng, nhưng thay vì nhìn lại tiếc nuối, chúng ta vẫn còn cơ hội sửa đổi, vì khi này, liều thuốc vẫn còn mang công dụng chữa bệnh.

Trẻ không do dự, già không hối tiếc.

Vì sao phải do dự? Tuổi trẻ của chúng ta, dù có thất bại cũng đâu cần trả giá quá nhiều?

Tương lai chính là do vô số ngày hôm nay của chúng ta hợp thành, những người không nắm chắc hiện tại trong tay, vĩnh viễn mất đi tương lai tốt đẹp.

Còn nếu bạn đang đau khổ, bạn đã phải gánh chịu đổ vỡ và mất dần niềm tin vào những điều phía trước, cuốn sách sẽ mang tới cho bạn một liều thuốc giảm đau…

Mặc dù tuổi đời chưa đầy 30 nhưng Diêu Lâm Quân thấu hiểu hết những khủng hoảng của thời trẻ, chị viết cho những con người nhạy cảm, những con người đang ở cái thời điểm khủng hoảng của cuộc sống, cho những con người đang lo sợ phải sống với cô đơn.

Đến một độ tuổi nhất định, nỗi buồn lớn nhất của con người chính là: Người thanh niên đã từng giơ cao thanh gươm phát sáng trong lòng tôi đến giờ lại lẩn khuất giữa đám đông thành thị.


Như một liều thuốc giảm đau, những trang sách này sẽ xoa dịu những tâm hồn từng đổ vỡ, tiếp thêm động lực để họ có thể tin vào tình yêu, vào cuộc sống và tiếp tục chờ đợi. Có những nỗi sợ, có những trăn trở nhưng tác giả luôn tạo cho độc giả một cảm giác được che chở, rằng họ không cô đơn.

Viết về con người nhạy cảm, chị không phê phán hay chì chiết họ mà phân tích bản chất để hướng con người ta khắc phục điểm hạn chế và phát huy tiềm năng. 

Viết về tình yêu, chị đưa ra dẫn chứng để thuyết phục con người ta tin vào “tình yêu đích thực”, dù thực tại ngoài kia có phũ phàng thế nào. 

Viết về các mối quan hệ, không ai hoàn toàn vô tội nhưng cũng không phía nào hoàn toàn gánh hết trách nhiệm, bằng ngôn từ của mình, chị muốn độc giả tự mình nhận ra, tự tìm kiếm cho mình lối thoát.

Đáng sợ nhất trên đời không phải lựa chọn sai, mà là con người bạn vẫn lầm tưởng lại hoàn toàn không phải con người thật của bạn. Sai lầm có thể sửa chữa, nhưng ngộ nhận và niềm tin được xây dựng có khi đến cuối đời bạn mới phát hiện ra.

Diêu Lâm Quân dành ra những trang sách để tâm sự về “cái chết tuổi 20”, về những khủng hoảng sau tuổi 25, về những nỗi sợ thực sự mà chính người trẻ không nhận ra. Với góc nhìn của một người từng trải, mặc dù cũng trải qua biến cố thăng trầm nhưng không vì thế mà chị oán hận bất kỳ điều gì, nếu ví những con người ở độ tuổi này như chú chim non vì một lần gãy cánh mà sợ bay thì những câu chuyện và thông điệp của tác giả giống như cơn gió nhẹ thoảng qua mà sẵn sàng đủ sức để nâng tầm cho những cánh chim ấy vậy.

Đừng từ bỏ ước mơ, bởi đó là thứ khiến bạn tỏa sáng rực rỡ. 

Đừng từ bỏ sự nghiệp, bởi đó là nền tảng cho tự tin và bình đẳng trong hôn nhân.

Đừng từ bỏ tình yêu, bởi nếu bạn tặc lưỡi chọn đại một ai đó vì tuổi tác, cái bạn nhận được chỉ là cuộc sống tạm bợ, chắp vá. Bất kỳ độ tuổi nào cũng có vẻ đẹp riêng của nó, đừng để thời gian cuốn phăng niềm vui trong cuộc sống.

Thay lời kết


Nếu chọn một từ để miêu tả cuốn sách này, mình sẽ chọn “đa sắc”. Trong cái đa sắc ấy loáng thoáng đâu đó chút hỗn loạn, cái hỗn loạn của chính thế giới chúng ta đang sống, sự hỗn loạn và vô lý của những định nghĩa được đưa ra, sự hỗn loạn và phức tạp trong các mối quan hệ và cách sống... Tiêu đề là Cô gái đấy, nhưng cuốn sách này không chỉ dành cho các cô gái. Đây là cuốn sách dành cho tất cả mọi người, cho những người trẻ thêm vững bước trên đường đời, cho các chàng trai thêm hiểu về phái nữ, cho những con người đã qua rồi cái tuổi thanh xuân được một lần nhìn lại. 

Thân gửi các cô gái, nếu ai đó hay chê bạn cứng nhắc, có lẽ bạn đã hiểu vì sao, hãy chấp nhận và thay đổi.

Thân gửi các chàng trai, nếu trong mắt bạn, cô gái của bạn có quá cứng nhắc, hãy cảm thông cho họ và giúp họ thay đổi.

Còn với những độc giả đã, đang và có dự định sẽ đọc cuốn sách này, những gam màu mới đang đón chờ bạn ở phía trước…

Thanh xuân rất ngắn ngủi, nhưng thực ra, cũng có thể rất dài.


Review chi tiết bởi: Annie - Bookademy

Hình ảnh: Hải My

--------------------------------------------------                                                                     

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

“Con gái không tìm được tấm chồng tốt, thì có giỏi mấy cũng chẳng vẹn toàn.” “Mãi chẳng thấy yêu đương gì, hay là ế rồi đấy?” “Học hành chẳng ra sao suốt ngày son son phấn phấn, chẳng biết muốn quyến rũ ai?” “Lên xe hơi đắt tiền, chắc lại là mấy em trà xanh chèo kéo người ta.” Con gái đôi khi mới là những người kỳ thị con gái nhất, có quá nhiều lời định kiến về con gái được chính những người con gái đang hô hào đòi “bình đẳng” khác nói ra. Không phải ai khác, chính những định kiến và suy nghĩ cổ hủ hằn sâu trong lòng một bộ phận con gái mới chính là lưỡi dao sắc nhọn nhất đâm sâu vào trái tim của các cô gái khác. Chưa kết hôn biết đâu chỉ vì chưa tìm được một ai muốn trao gửi cả đời, chưa tìm được chốn bình yên nào để níu giữ trái tim tự do. Chưa yêu đương ai, biết đâu bởi vì đơn giản chưa muốn yêu thôi, cuộc đời độc thân tốt đẹp như thế, tự do, thoải mái, tự bản thân đang yêu thương mình rất tốt, nên chưa thấy “thèm” yêu. Bạn không thấy người ta học hành, nhưng đâu biết ở một góc nào đó người ta đang âm thầm cố gắng hết sức bước trên con đường ước mơ, son phấn là để làm đẹp cho bản thân, sao lại không được? Yêu một người giàu có thì sao nào? Biết đâu cô ấy có điểm xứng đáng được yêu hơn những người đang bàn tán xung quanh. Độc thân cũng có ngày gặp được tình yêu đời mình, yêu đương nồng cháy cũng có ngày mỗi người một ngả, học hành không giỏi cũng có thể hướng tới ước mơ riêng, cuộc sống biến động không ngừng, bạn chẳng thể đoán biết được tương lai. Cho nên hãy thả lòng mình ra, sống cho tự do, sống cho đặc sắc, đừng mãi cứng nhắc như thế nữa.

Tuổi trẻ, chúng ta chẳng có gì nhưng lại đủ can đảm trao nhau cả thế giới. Trong cuốn “Cô gái bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy” có một đoạn về mối tình đầu thế này: “Cậu biết không? Giờ nhớ tới người yêu đầu tiên, điều khiến tớ cảm thấy có lỗi nhất với cô ấy chính là lúc đó tớ quá nghèo. Tớ chẳng mua được gì cho cô ấy, nhưng cô ấy lại dành cho tớ tất cả những gì cô ấy có. Tớ đã thề rằng sau này nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn, cho cô ấy một gia đình riêng. Giờ tớ có tiền, có thời gian, nhưng lại không có cô ấy bên cạnh nữa…”. Là vậy đấy, tình yêu của những năm mười lăm hai mươi tuổi, chắc hẳn là nghèo nhưng rất vui, bởi khoảng thời gian còn là học sinh đâu ai có nhiều tiền. Một tháng chỉ có vài đồng mà còn phải vắt não xem hẹn hò với người ta thì đi đâu chơi cho đỡ tốn tiền. Lựa chọn đều là lang thang khắp các con phố, nắm tay nhau đi trong công viên, đi hết vòng này đến vòng khác, đủ các câu chuyện trên trời dưới biển vẫn chưa muốn về. Không có nhà hàng sang trọng, chỉ có bát mì hai đứa ăn chung, không có quán bar xập xình, chỉ có mỗi đứa một bên headphone cùng nghe chung bản nhạc. Khi đó chúng ta chẳng có gì ngoài tuổi trẻ nhưng lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Sau này thì sao, là khoảng thời gian từ hai mươi đến ba mươi tuổi, chúng ta bước vào đời biết trang điểm xinh đẹp, biết khoác lên mình những bộ quần áo lịch lãm. Chúng ta có đủ điều kiện khi yêu nhưng lại mất khả năng cho đi mà không thấy hối tiếc. Đương nhiên, bạn vẫn trao đi nhưng luôn nhớ kỹ, bạn vẫn chân thành nhưng không còn vô tư. Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa trẻ con và người lớn khi yêu, người lớn cảnh giác, nguyên tắc và sợ tổn thương hơn trẻ con gấp nhiều lần. Tôi cũng chợt nhận ra, bản thân mình đã 25 tuổi, những người tôi gặp về sau mỗi ngày một nhiều nhưng nhẫn nại ngày càng ít. Chính bản thân tôi cũng đã sớm đánh mất rung động ngây ngô, trong đầu chỉ toàn khát vọng cho riêng bản thân, chẳng còn được cái cảm giác kích động khi cái chạm tay nhẹ nhàng hay hôn môi sẽ phấn khích đến cả vài ngày về sau. “Đời người, gặp nhau năm 18 tuổi, anh chẳng thể cho em tiền nhưng lại có thể yêu em rất nhiều, về sau, nếu gặp nhau năm 25 tuổi, em có thể thoải mái quẹt thẻ của anh, nhưng đôi lúc lòng em sẽ rất cô đơn” Có phải, trưởng thành rồi, chẳng yêu đương, sống cuộc sống độc lập quá lâu ngày khiến chúng ta càng trở nên cứng nhắc?

Cảm ơn những người đã giúp đỡ và trao cho tôi may mắn; cảm ơn bạn đã mở cuốn sách này, chứng kiến một người bình thường không đặc biệt có thể tiến xa tới mức nào, cũng phải cảm ơn bản thân tôi luôn cố gắng không từ bỏ. Cho dù về sau có thể tiếp tục đi trên con đường này hay không, tôi vẫn luôn hy vọng bản thân giữ được mãi lòng nhiệt thành ngốc nghếch như Don Quijote với bất cứ chuyện gì mình gặp được trong đời. Về cuốn sách, Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! là một tuyển tập những mẩu truyện nhỏ trong cuộc sống của cô từ khi 20 tuổi cho đến cuộc sống hôn nhân. Sau mỗi câu chuyện là những bài học mà bạn sẽ đúc kết được và có thể nó sẽ là chìa khóa để giúp cho cuộc sống mình trở nên bớt khó khăn hơn. Chúng ta có thể thấy được qua những dòng chữ là một cô gái đa cảm, sống cảm tính. Và cuốn sách này không phải là cuốn sách mà bạn sẽ thấy những ngôn từ hoa mỹ, những lời văn đầy bay bổng nhưng tôi tin là cuốn sách này sẽ chạm vào góc khuất và nói lên tâm sự của rất nhiều cô gái trong cuộc sống ngày nay. Cuốn sách bao gồm 4 phần chính tương đương với 4 chương: Trong lồng son, cô ấy vẫn mỉm cười xinh đẹp; Tôi là cô gái có thể đứng một mình trong cơn mưa; Cuối cùng, chúng ta vẫn không thể bên nhau; Mục tiêu lớn nhất của cuộc đời là được làm chính mình. Mỗi chương là những câu chuyện riêng từ hôn nhân, tình yêu đến công việc và cuộc sống.

Ngày nay, trong thời đại 4.0, con gái luôn được cổ vũ, khích lệ hãy là một người độc lập, tự làm chủ cuộc sống và tài chính. Đây là một tuyên ngôn không hề sai mà nó đã giúp cho các cô gái ngày nay trở nên tự tin hơn, khí chất hơn. Tuy nhiên, một số người lại “cứng nhắc” cho rằng tự chủ là không cần đến sự giúp đỡ của ai, không nhận bất cứ một đồng tiền nào của người khác. Sự “cứng nhắc”, gò ép bản thân, luôn hết mình theo những nguyên tắc ấy đôi khi lại chứng minh rằng “bạn đang tự ti đó, cô gái à”. Nếu như bạn đang cảm thấy mình là một cô gái “cứng nhắc” thì tôi tin cuốn sách Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! của tác giả Diêu Lâm Quân sẽ là dành cho bạn. Cuốn sách sẽ không dạy bạn làm thế nào để trở nên sang chảnh, phù phiếm mà nó sẽ giúp bạn tìm lại chính mình, tự tin với những điều vốn có. Cuốn sách từ người bình thường nhưng không tầm thường Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! là cuốn sách đầu tay của tác giả Diêu Lâm Quân với bút danh là Bell. Theo Bell, thì toàn bộ nội dung cuốn sách là quá trình thay đổi tâm lý của cô từ năm 20 tuổi mới tốt nghiệp đại học, cho đến khi kết hôn có gia đình riêng. Mỗi trang viết đều chứa đựng những khó khăn, phân tích, giác ngộ mà cô đã trải qua những giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Tại sao tôi lại nói cuốn sách này là của người bình thường nhưng không tầm thường? Thì câu trả lời là nó được viết bởi một người được đánh giá là không có tài năng gì, ngốc nghếch, EQ không cao và những thành tích đạt được chỉ do yếu tố may mắn. Nhưng Bell vẫn nỗ lực viết, cố gắng yêu, nhiệt huyết và hết mình tìm kiếm cơ hội và bảo vệ bản thân. Một cuốn sách được đúc kết bởi một người bình thường nhưng luôn nỗ lực và sống không tầm thường thì Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! quả là một cuốn sách đáng đọc đối với những bạn nữ dù đang ở tuổi 20 hay đã là những người có gia đình.

Tuổi trẻ, chúng ta chẳng có gì nhưng lại đủ can đảm trao nhau cả thế giới. Trong cuốn “Cô gái bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy” có một đoạn về mối tình đầu thế này: “Cậu biết không? Giờ nhớ tới người yêu đầu tiên, điều khiến tớ cảm thấy có lỗi nhất với cô ấy chính là lúc đó tớ quá nghèo. Tớ chẳng mua được gì cho cô ấy, nhưng cô ấy lại dành cho tớ tất cả những gì cô ấy có. Tớ đã thề rằng sau này nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn, cho cô ấy một gia đình riêng. Giờ tớ có tiền, có thời gian, nhưng lại không có cô ấy bên cạnh nữa…”. Là vậy đấy, tình yêu của những năm mười lăm hai mươi tuổi, chắc hẳn là nghèo nhưng rất vui, bởi khoảng thời gian còn là học sinh đâu ai có nhiều tiền. Một tháng chỉ có vài đồng mà còn phải vắt não xem hẹn hò với người ta thì đi đâu chơi cho đỡ tốn tiền. Lựa chọn đều là lang thang khắp các con phố, nắm tay nhau đi trong công viên, đi hết vòng này đến vòng khác, đủ các câu chuyện trên trời dưới biển vẫn chưa muốn về. Không có nhà hàng sang trọng, chỉ có bát mì hai đứa ăn chung, không có quán bar xập xình, chỉ có mỗi đứa một bên headphone cùng nghe chung bản nhạc. Khi đó chúng ta chẳng có gì ngoài tuổi trẻ nhưng lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Sau này thì sao, là khoảng thời gian từ hai mươi đến ba mươi tuổi, chúng ta bước vào đời biết trang điểm xinh đẹp, biết khoác lên mình những bộ quần áo lịch lãm. Chúng ta có đủ điều kiện khi yêu nhưng lại mất khả năng cho đi mà không thấy hối tiếc. Đương nhiên, bạn vẫn trao đi nhưng luôn nhớ kỹ, bạn vẫn chân thành nhưng không còn vô tư. Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa trẻ con và người lớn khi yêu, người lớn cảnh giác, nguyên tắc và sợ tổn thương hơn trẻ con gấp nhiều lần. Tôi cũng chợt nhận ra, bản thân mình đã 25 tuổi, những người tôi gặp về sau mỗi ngày một nhiều nhưng nhẫn nại ngày càng ít. Chính bản thân tôi cũng đã sớm đánh mất rung động ngây ngô, trong đầu chỉ toàn khát vọng cho riêng bản thân, chẳng còn được cái cảm giác kích động khi cái chạm tay nhẹ nhàng hay hôn môi sẽ phấn khích đến cả vài ngày về sau. “Đời người, gặp nhau năm 18 tuổi, anh chẳng thể cho em tiền nhưng lại có thể yêu em rất nhiều, về sau, nếu gặp nhau năm 25 tuổi, em có thể thoải mái quẹt thẻ của anh, nhưng đôi lúc lòng em sẽ rất cô đơn” Có phải, trưởng thành rồi, chẳng yêu đương, sống cuộc sống độc lập quá lâu ngày khiến chúng ta càng trở nên cứng nhắc?

“Con gái không tìm được tấm chồng tốt, thì có giỏi mấy cũng chẳng vẹn toàn.” “Mãi chẳng thấy yêu đương gì, hay là ế rồi đấy?” “Học hành chẳng ra sao suốt ngày son son phấn phấn, chẳng biết muốn quyến rũ ai?” “Lên xe hơi đắt tiền, chắc lại là mấy em trà xanh chèo kéo người ta.” Con gái đôi khi mới là những người kỳ thị con gái nhất, có quá nhiều lời định kiến về con gái được chính những người con gái đang hô hào đòi “bình đẳng” khác nói ra. Không phải ai khác, chính những định kiến và suy nghĩ cổ hủ hằn sâu trong lòng một bộ phận con gái mới chính là lưỡi dao sắc nhọn nhất đâm sâu vào trái tim của các cô gái khác. Chưa kết hôn biết đâu chỉ vì chưa tìm được một ai muốn trao gửi cả đời, chưa tìm được chốn bình yên nào để níu giữ trái tim tự do. Chưa yêu đương ai, biết đâu bởi vì đơn giản chưa muốn yêu thôi, cuộc đời độc thân tốt đẹp như thế, tự do, thoải mái, tự bản thân đang yêu thương mình rất tốt, nên chưa thấy “thèm” yêu. Bạn không thấy người ta học hành, nhưng đâu biết ở một góc nào đó người ta đang âm thầm cố gắng hết sức bước trên con đường ước mơ, son phấn là để làm đẹp cho bản thân, sao lại không được? Yêu một người giàu có thì sao nào? Biết đâu cô ấy có điểm xứng đáng được yêu hơn những người đang bàn tán xung quanh. Độc thân cũng có ngày gặp được tình yêu đời mình, yêu đương nồng cháy cũng có ngày mỗi người một ngả, học hành không giỏi cũng có thể hướng tới ước mơ riêng, cuộc sống biến động không ngừng, bạn chẳng thể đoán biết được tương lai. Cho nên hãy thả lòng mình ra, sống cho tự do, sống cho đặc sắc, đừng mãi cứng nhắc như thế nữa.

Thời còn trẻ, chúng ta thường thích làm những chuyện đi ngược lại tâm nguyện. Vì sợ bị đánh giá phù phiếm, phóng túng nên dù trong lòng khát khao được che chở yêu thương, chúng ta vẫn cố tỏ ra độc lập, bất cần. Chỉ khi màn đêm buông tấm rèm đen xuống che mất gương mặt, chúng ta mới một mình tự ấm ức, tự tổn thương. Lớn lên, đứng trước muôn ngàn ánh mắt soi xét, áp lực, chúng ta lựa chọn cách thu liễm, vì muốn trở thành một cô gái hiểu chuyện mà trở nên ẩn nhẫn, hy sinh mọi cảm xúc, gắng gượng làm hài lòng tất cả mọi người. Sau cùng, khi những dịu dàng bị coi như hiển nhiên, khoảnh khắc đứng lên đòi công lý lại trở thành ích kỷ, lúc này chúng ta mới nhận ra ấm lạnh lòng người chỉ như dòng nước, càng cố giữ chặt càng tuột mất. Chúng ta càng hiểu chuyển, càng không ai đau lòng vì chúng ta. Quá gò ép bản thân, luôn hết mình theo nguyên tắc chưa chắc đã tốt nhất, nó chỉ không ngừng chứng minh trong sâu thẳm bạn đang tự ti nhường nào. “Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy!” không phải cuốn sách dạy bạn cách trở thành quý cô sang chảnh, phù phiếm, cũng chẳng cổ vũ bạn phá bỏ các nguyên tắc của bản thân. Cuốn sách chỉ đơn thuần giúp bạn tìm lại chính mình, tự tin với những gì vốn có. Cô gái, hãy leo lên đỉnh núi cao nhất, ngắm nhìn mây nước sao trời, nắm trong tay vận mệnh của chính mình, ngầng cao đầu và tự tin nào!

Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! là cuốn sách đầu tay của tác giả Diêu Lâm Quân với bút danh là Bell. Theo Bell, thì toàn bộ nội dung cuốn sách là quá trình thay đổi tâm lý của cô từ năm 20 tuổi mới tốt nghiệp đại học, cho đến khi kết hôn có gia đình riêng. Mỗi trang viết đều chứa đựng những khó khăn, phân tích, giác ngộ mà cô đã trải qua những giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Tại sao tôi lại nói cuốn sách này là của người bình thường nhưng không tầm thường? Thì câu trả lời là nó được viết bởi một người được đánh giá là không có tài năng gì, ngốc nghếch, EQ không cao và những thành tích đạt được chỉ do yếu tố may mắn. Nhưng Bell vẫn nỗ lực viết, cố gắng yêu, nhiệt huyết và hết mình tìm kiếm cơ hội và bảo vệ bản thân. Một cuốn sách được đúc kết bởi một người bình thường nhưng luôn nỗ lực và sống không tầm thường thì Cô gái, bạn sống quá cứng nhắc rồi đấy! quả là một cuốn sách đáng đọc đối với những bạn nữ dù đang ở tuổi 20 hay đã là những người có gia đình. Cảm ơn những người đã giúp đỡ và trao cho tôi may mắn; cảm ơn bạn đã mở cuốn sách này, chứng kiến một người bình thường không đặc biệt có thể tiến xa tới mức nào, cũng phải cảm ơn bản thân tôi luôn cố gắng không từ bỏ. Cho dù về sau có thể tiếp tục đi trên con đường này hay không, tôi vẫn luôn hy vọng bản thân giữ được mãi lòng nhiệt thành ngốc nghếch như Don Quijote với bất cứ chuyện gì mình gặp được trong đời.