10 năm, từ một cô bé ngây thơ tôi sẽ trở thành một thiếu nữ bắt đầu học cách trưởng thành, mang trong mình những xúc cảm và rung động đầu đời.

10 năm, anh sẽ từ một chàng trai với tuổi trẻ mang trong mình đầy hoài bão mà trở nên vững vàng với công danh và sự nghiệp. 

Trong 10 năm ấy, thế gian có thể vần xoay, cuộc sống và các mối quan hệ có thể thay đổi, tất cả đều phụ thuộc vào cái cách con người ta tận hưởng và “đối xử” với cái quãng thời gian ấy. Và có những con người, dành trọn cả 10 năm này, chỉ để nhớ nhung, để hoài niệm, để trăn trở về hai tiếng “người ấy”. Để rồi nhỡ Trái Đất có chẳng tròn như ta tưởng, nhỡ thế gian có vần xoay để muôn kiếp họ vẫn lạc nhau thì cái khoảng thời gian ấy còn có thể trở nên đằng đẵng hơn nữa. Và đó là câu chuyện tình mình muốn kể, là Annika và Jonathan trong cuốn sách Cô gái anh từng yêu năm ấy (The girl he used to know) của tác giả Tracy Garvis Graves.

Mình tìm đến Cô gái anh từng yêu năm ấy vào những ngày trời bắt đầu trở lạnh, khi mà người người tay trong tay dắt nhau dạo phố, nhà nhà quây quần bên mái ấm hạnh phúc gia đình. Khi ấy, câu chuyện tình mà Tracy Garvis Graves vẽ ra bỗng dưng khiến lòng mình chút nào đó quặn lại. Và có lẽ, những cảm nhận ấy sẽ chẳng còn là của riêng mình nữa, nếu như bạn có dịp dạo qua những trang sách của Tracy Garvis Graves mang tên Cô gái anh từng yêu năm ấy. 

“Em có thể chậm lại, Jonathan. Em sẽ đợi anh, giống như cách anh đã luôn đợi chờ em.”

Về tác giả

Câu chuyện được chắp bút bởi Tracey Garvis Graves (sinh năm 1968), một cây bút lãng mạn viết về tình yêu nồng nhiệt với giọng văn sống động và chân thành. Tiểu thuyết đầu tay Tình yêu xanh thẳm của bà đã trở thành cuốn sách bestseller trong 9 tuần liền, được dịch ra 27 thứ tiếng, lọt top danh sách những cuốn bán chạy nhất trên tờ New York Times. Ngoài ra, Tracey Garvis Graves cũng là cây bút ăn khách được Wall Street Journal và USA Today bình chọn. Bà còn là tác giả của nhiều tác phẩm nổi tiếng khác như On the Island, Uncharted, Covet, Cherish.

Cô gái anh từng yêu năm ấy, một thập kỷ vẫn câu chuyện “đã từng”

Annika Rose là một sinh viên “đặc biệt” của Đại học Illinois. Các quy tắc hay mối quan hệ xã hội lúc nào cũng là một cơn ác mộng với người mắc chứng tự kỷ như cô. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của cô bạn Janice cùng phòng ký túc xá và chàng trai Jonathan có cùng niềm đam mê cờ vua, cô có thể vượt qua phần nào sự sợ hãi của mình. Dẫu vậy, Annika xinh đẹp, chân thành với cảm xúc của mình vẫn khiến Jonathan thầm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi mối quan hệ của họ dần thân thiết hơn mức tình bạn, Jonathan và Annika đã nghĩ đến những tháng ngày bên nhau sau khi tốt nghiệp. Nhưng biến cố ập đến khiến mối tình của họ giống như con thuyền ngoài biển khơi đầy giông bão. Họ đã cách xa nhau và rồi lại tình cờ gặp nhau sau cả một thập kỷ. Liệu họ có thể hạnh phúc bên nhau một lần nữa?

“Em đã hẹn hò với một trong những đồng nghiệp của mình tại thư viện. Anh ấy là một chàng trai tốt và cả hai rất hợp nhau. Hai người chúng em đã cố gắng để khiến mối tình của mình lãng mạn trong sáu tháng, nhưng anh ấy quá giống em.” Cô ấy nhìn vào mắt tôi và rồi đột ngột quay đi. “Thật là một thảm họa. Những người như bọn em cần những người… khác nhau để cân bằng mọi thứ. Giờ cả hai chỉ là bạn. Em lại hẹn hò với chàng trai khác trong hơn một năm. Anh ta nói yêu em, nhưng không bao giờ chấp nhận bản tính con người vốn có của em và đối xử với em như thể em không xứng đáng với sự quan tâm và tình cảm của anh ta. Đôi khi em lo lắng rằng nếu cả hai chọn ở lại bên nhau, em có thể đã bắt đầu tin vào điều đó.”

“Có thể anh ta yêu em, nhưng em đã không cho anh ta cơ hội.”

Cô lắc đầu phủ nhận. “Vì chính anh mới là người cho em biết cảm giác được yêu và được chấp nhận nó ra sao.” Cô ấy chớp đôi mắt đẫm lệ.

“Lần này có lẽ anh mới là người cần phải chậm lại.”

“Em có thể chậm lại, Jonathan. Em sẽ đợi anh, giống như cách anh đã luôn đợi chờ em.”

Annika đang đi giày lười mà không đi tất. Tôi với tới và nhẹ nhàng cởi chúng ra. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười khi ký ức ập đến, và cô ấy ngọ nguậy ngón chân mình trên cỏ tựa như đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới.

Và tôi cũng mỉm cười.


Lật giở từng trang sách của Cô gái anh từng yêu năm ấy, mình như lạc vào cánh đồng bất tận của những dịu dàng mà mãnh liệt trong tình yêu. Cái cách tác giả Tracey Garvis Graves phác họa nên nội tâm cùng việc lựa chọn bối cảnh khiến mình tưởng như đang đọc một câu chuyện ngôn tình với chủ đề thanh xuân vườn trường vốn dĩ đặc trưng và nhẹ nhàng như ở Trung Quốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản. Đó chẳng còn là cái sự xô bồ của cuộc sống hay vồn vã trong chuyện yêu đương đôi lứa nữa, mặc dù Tracey đã rất khéo trong việc lồng các yếu tố này vào cuộc sống thường nhật của đôi nhân vật chính, mà là những khoảng lặng, những hoài niệm và những đoạn cắt tua ngược từ một thước phim quá khứ. Đó là tình yêu đơn thuần mà nồng nhiệt và đằm thắm, là câu chuyện về mối tình đầu tưởng chừng như mang trong mình tất cả, là những dịu dàng e ấp khi anh ấy hay cô ấy lần đầu bị “cảm nắng” đối phương và biết yêu. 

“Cậu có thực sự nghĩ anh ấy thích tớ?”

“Chắc là thế. Mà anh ấy có tán tỉnh cậu không?”

Jonathan không làm bất cứ điều gì mà Jake từng làm, như vẽ lên tập của tôi hay choàng qua vai tôi. “Tớ không chắc. Anh ấy cười với tớ rất nhiều.”

“Một tín hiệu tốt đấy.”

“Tớ sẽ để ý kỹ hơn.”

Tôi nằm trên giường nghĩ về Jonathan vào tối hôm đó và cố không nhẩm thành mục tất cả những điều có thể dẫn đến lỗi lầm. Thay vào đó, tôi nghĩ về cách anh ấy luôn chọn chơi với tôi tại câu lạc bộ cờ vua. Tôi thích việc anh luôn đưa tôi về nhà. Tôi thích việc anh quan tâm liệu tôi có lạnh hay không. 

Tôi thích tất cả những điều đó.

Tôi thích chúng rất nhiều.

...là điểm tụ nơi quyện lại của niềm thương nỗi nhớ

370 trang của cuốn sách là dòng cảm xúc thực tại xen lẫn những hồi tưởng từ quá khứ. Ở điểm này thì có lẽ Tracey Garvis Graves sẽ lấy được lòng nhiều độc giả vì cách bà lựa chọn điểm nhìn. Câu chuyện được kể lại từ những cảm xúc và lời bộc bạch của cả hai nhân vật, đan xen giữa hiện tại và quá khứ, hòa quyện giữa lời kể của anh, Jonathan và cô, Annika Rose. Vô hình chung, chuỗi cảm xúc ấy giống như một sợi dây thừng hợp lại bởi hai sợi nhỏ hơn, vốn dĩ đi song song nhau nhưng lại được bện lại để ràng buộc, trở nên cứng cáp và sau cùng là quy tụ tại cùng một điểm.  

Là cô ấy, đóa hoa trinh nữ dịu dàng e ấp


Annika là sinh viên của Đại học Illinois. Cô có ngoại hình bắt mắt, nóng bỏng và mái tóc xoăn dài vàng óng ả. Cô mắc chứng phổ tự kỷ nên thường sợ hãi việc phải giao tiếp với người khác. Những năm trung học, cô bị bạn cùng lớp bắt nạt về sự khác lạ của chính mình. Annika làm tình nguyện viên tại một phòng khám thú y ở trường. Cô cũng là một thành viên của câu lạc bộ cờ vua với khả năng chiến đấu đánh bại gần như mọi đối thủ.

Sau mười năm kết thúc mối tình, Annika trở thành một cô thủ thư xinh đẹp, nhiệt tình với mọi người. Tuy vậy, đây chỉ là vẻ ngoài cô cố gắng tạo ra để bảo vệ chính mình. Căn bệnh tự kỷ luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi và tránh xa việc giao tiếp nhất có thể.

Nếu được phép so sánh, mình sẽ ví Annika như loài hoa trinh nữ mang sắc tím thủy chung. Thực ra, cô chẳng phải vì e thẹn và xấu hổ mà cụp thân mình lại, mà do cái chứng bệnh kia đã vô tình kéo cô lùi xa thực tại để hình thành cái phản xạ vô thưởng vô phạt với bất cứ một tác động nào từ bên ngoài. Ấy thế mà, sau cùng thì tình yêu vẫn cảm hóa được tất cả khi cô gặp được Jonathan. Cô biết rung động, biết nhớ nhung và biết cái cảm giác thế nào gọi là “yêu” một người. 

“Làm sao cậu biết những chuyện này chứ? Cậu còn chẳng có mặt ở đó!”

“Tớ biết. Và tớ sẽ giúp cậu để lần sau gặp anh ấy, cậu sẽ nói đúng thôi.”

Nhưng sao lại là tôi? Giờ tôi không ngớt lo lắng về những chuyện ngu ngốc kế tiếp có thể bay ra khỏi miệng mình. “Điều mà tớ không hiểu là tại sao Jonathan lại thích tớ chứ? Đừng nói là vì tớ xinh đẹp nhé.”

“Tớ nghĩ cậu có rất nhiều điểm tuyệt vời để thu hút người khác nếu họ cho cậu một cơ hội. Tớ đã chẳng thế vào hồi năm nhất đại học còn gì. Người khác cũng có thể.”

“Tớ thích anh ấy. Thực sự, thực sự thích.”

Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác như vậy về ai đó.

Mình thầm cảm phục vì cách Annika nỗ lực và cố gắng, để đổi thay, để hòa nhập và để xứng đáng với người cô yêu. Đến với nhân vật này, người ta có thể rung động bởi cái vẻ bối rối của một trái tim lần đầu được yêu. Cô thẹn thùng, cô e ngại nhưng chẳng gì ngăn nổi cơn sóng đang chực trào trong lòng cô. Người đọc sẽ nhìn thấy sự hòa quyện của vẻ thuần khiết mà vẫn đầy rung động mãnh liệt. Và có thể, cách yêu ấy sẽ khiến không ít trái tim phải phát ghen. Vì sau cùng, chuyện tình ấy nó dẫu còn phút chia ly nhưng vẫn thật đẹp. Nó toát lên vẻ hường phấn của buổi chiều tà, sắc tím của sự thủy chung, hệt như chính cái màu người ta chọn làm bìa sách ấy. 

Thế giới đầy những người tôi có thể mô phỏng theo như cách tôi đã làm với Janice và Jonathan đã gieo cho tôi niềm hy vọng mới. Mỗi khi mở mắt, tôi nhận ra tất cả đã được bày ngay trước mặt mình: Nhìn dòng người xếp hàng trước tôi mua cà phê của họ. Chú ý đến cách mọi người ăn mặc, để tôi không khỏi bị giật thốt trước những thay đổi của thời tiết. Lắng nghe cách người khác đối đáp trước khi bắt chước câu trả lời, cách thức diễn đạt, ngôn ngữ cơ thể và hành vi của họ. Sự thận trọng không ngơi nghỉ và nỗi lo lắng tột độ mà bản thân tự tạo ra khiến tôi cảm thấy kiệt sức, nhưng tôi vẫn kiên trì.

Bởi luôn nhìn ngắm, luôn quan sát, tôi đã thấy những thứ mà bản thân không muốn thấy. Những nữ sinh viên đang cười đùa và trò chuyện trên đường đến lớp hoặc đang chia nhau bữa ăn trong nhà hàng giống như Janice và tôi đã từng làm. Các cặp đôi tay trong tay, dừng lại để trao nhau một nụ hôn trước khi theo những lối riêng của họ. Chàng trai trẻ cõng một cô gái trên lưng xuyên qua đám cỏ, cô ấy cười và rúc mặt vào cổ anh ta. Một chàng trai trong lớp học của tôi, người luôn đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô bạn gái trước khi họ chia tay. Mình cũng đã từng như thế, tôi thầm nghĩ. Nỗi nhức nhối sâu hoắm mà tôi cảm nhận trước sự thiếu vắng Jonathan khiến môi tôi run lên và tôi nhấp nháy mắt như cố ngăn dòng lệ.

Là anh ấy, chàng giai nhân mang đầy hoài bão và mộng ước


Jonathan là một chàng trai có vẻ ngoài cuốn hút, cơ thể cường tráng, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xanh và mái tóc nhánh. Anh tham gia câu lạc bộ cờ vua của Đại học Illinois và gặp được Annika. Anh là một người có cuộc sống gia đình không mấy suôn sẻ. Từ điều kiện kinh tế hạn hẹp cho tới bố mất sớm và người mẹ mắc chứng mất trí nhớ, những khó khăn về ngoại cảnh ấy dường như đổ dồn và tìm cách làm khó anh. Jonathan là một chàng trai thông minh và lịch lãm. Sau khi tốt nghiệp, ước mơ của anh là được đầu quân cho một công ty tài chính lớn mạnh ở một thành phố khác. 

Sau mười năm gặp lại, Jonathan vẫn luôn là một anh chàng điển trai trong mắt Annika.

Ở Jonathan, người ta sẽ chẳng khỏi thèm muốn một chàng trai như thế cạnh bên bởi cái cách anh yêu và dành trọn tình cảm cho người con gái anh thương thật đáng quý làm sao. Đó là sự quan tâm, săn sóc, là những khoảnh khắc khi hai con người đắm đuối trong ngọn lửa tình đang trào dâng, là những khi chỉ cần bước bên nhau dạo phố, là những khoảng lặng để bí mật và góc khuất của đối phương được có cơ hội bộc bạch và dần dần hé lộ.

Annika khiến tôi bất ngờ khi vòng tay quanh cổ và ôm tôi. Tôi khẽ rên lên khi mùi hương của da cô ấy xộc vào mũi. Liz là một tín đồ lớn của sự kích thích và mặc dù mùi hương của cô ấy không hấp dẫn tôi nhiều nhưng tôi có cảm giác cô ấy cũng không bị chính mùi hương của tôi cuốn hút. Tôi không biết liệu ý niệm đó của tôi có đúng hay không, nhưng bất kể nguyên nhân gì, mùi hương của Annika luôn có tác động mạnh mẽ đến tôi. Tôi không thể lý giải mùi hương của cô ấy ra sao. Vào những dịp hiếm hoi khi cô ấy không qua đêm trên giường tại căn hộ sinh viên của tôi, tôi sẽ đổi gối và tựa đầu vào gối của cô ấy. Điều kỳ lạ là Annika không thể chịu được mùi nước hoa và chỉ sử dụng xà phòng không mùi, thế nên bất cứ điều gì tôi phát hiện ra đều xuất phát từ thẳm sâu bên trong cô ấy. 

Đây rõ ràng không phải là cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi, và việc tuân theo những giao thức dường như lại khá độc đoán và vặt vãnh. …

Tôi đáp lại cái ôm của cô ấy và dẫu rất khó để buông rời, tôi vẫn phải làm thế.

Thương lại một tình thương đã lỡ

Câu chuyện tình yêu của Annika và Jonathan có thể chẳng còn mới mẻ gì, cũng chẳng phải quá đỗi sóng gió hay có điểm nhấn gì đặc biệt, nhưng nó là sự giao thoa của hai tâm hồn đồng điệu, của những gì mà người ta vẫn gọi là “tiếng sét ái tình” hay rung động đầu đời. 

Tình yêu ấy mang tới cho con người ta cái cảm giác bình yên và che chở. Lật giở từng trang sách, mình chỉ sợ cái cảm giác chuyện tình đẹp ấy bỗng chốc sẽ phai nhòa theo năm tháng.


Thương, họ trao cho nhau tất cả…

Yêu, hai tâm hồn dành trọn cả tình cảm, tâm tư…

Có sóng gió không? Câu trả lời là có. Câu chuyện tình của họ không trắc trở với sóng gió gập ghềnh mà giống như một cung đường đến đoạn rẽ đôi, để rồi sau một vài lối người ta lại trở về chung một cung đường. 

Họ đã từng chia tay, một cái chia tay chẳng rõ ràng và thực sự có thể gọi là chia tay nhưng vẫn đủ để khiến lòng người đau đớn. Lần ấy chỉ đơn giản là sự chững lại và lùi bước của Annika vì một cú sốc tinh thần, trong khi Jonathan thì vẫn đứng đó, vẫn đợi chờ, vẫn nhớ mong. Có lẽ khi ấy, họ chỉ đang vô tình lạc nhau giữa thế gian vội vã. Chỉ là, chẳng ai ngờ rằng họ đã lạc nhau tới những 10 năm…

Jonathan đã để lại một tin nhắn cuối cùng trên chiếc máy trả lời của tôi ngay trước kỳ Giáng Sinh. Tôi đã hoãn việc chuyển đến New York vô thời hạn bằng cách đăng ký học cao học. Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy như mình đang kiểm soát cuộc sống, và tôi sẽ chứng minh tôi có thể sống độc lập. Rời đi ngay lúc này sẽ phá vỡ những thói quen đã mang lại cho tôi sự bình tâm của hiện tại, khuấy đảo con thuyền mà tôi đã làm việc rất chăm chỉ để giữ vững. “Em chỉ cần thêm một chút thời gian,” tôi sẽ nói vào máy nhắn của mình như thế. “Em nghĩ em nên hoàn thành việc học trước khi chuyển đến bất cứ nơi nào.”

Bấy giờ, khi lắng nghe tin nhắn anh ấy để lại cho tôi, nước mắt tôi ào ạt tuôn dài trên gò má. Không hẳn là bất ngờ; ngay cả khi tôi biết anh sẽ chẳng mãi đợi.

Mặc dù trái tim tôi như bị vỡ làm đôi, tôi không hối tiếc trước quyết định của mình. Nhưng tôi đã phải trả một cái giá khá ngất ngưởng cho sự độc lập của bản thân, và hơn tất cả những thứ có từ trước đó dồn lại, đánh mất Jonathan là việc mệt mỏi nhất mà tôi phải đánh đổi.

Anh của sau này đã chinh phục được hoài bão, đã an cư lập nghiệp và thậm chí có được một người vợ cùng cuộc sống hôn nhân ổn định. Nhưng sau cùng vẫn chẳng ai có thể mang tới cho anh sự bình yên như Annika. Anh đã chọn ly hôn với vợ.

Về phía Annika, cô cũng đã có một công việc ổn định được làm những thứ mình thích và đam mê, cũng trải qua dăm bảy mối tình nhưng rồi vẫn trở về đơn độc, vì trái tim bấy lâu nay vẫn không ngừng hướng về một người.

Sau đúng một thập kỷ, họ vô tình trùng phùng tại một quán nhỏ, để rồi khi nhận ra hai trái tim vẫn còn thổn thức, họ kết nối lại lần nữa tự lúc nào không hay.

Tình yêu của họ, lúc chia ly vốn dĩ cũng chẳng rõ ràng, đơn giản chỉ là sự xa cách để vô hình chung hóa chia ly. Cho tới khi nối lại, mọi sự cũng chẳng thực sự minh bạch, chỉ đơn giản là gặp lại nhau, rồi thì dăm ba lần ngồi lại thì trái tim lại rung động theo. Thế nhưng, điều làm mình mến mộ tình yêu ấy, thứ tình yêu mà Annika và Jonathan tạo nên ấy, đó là sự hết lòng trong tình yêu, cách họ vực dậy sau chia ly và sóng đó. Và hơn cả đó là sự dũng cảm để tự thú, để quay lại và cùng nhau viết lại một cái kết mới. 

Thế gian này có thiếu gì những chuyện tình mang đầy hỉ - nộ - ái - ố. Con người ta đổ vỡ và chia ly, đó là chuyện vốn dĩ thường tình, có khi hơn cả cơm bữa cơ ấy! Nhưng, được mấy ai dám đối mặt và làm lại chứ? Khi yêu người ta sẵn sàng trao nhau tất cả nhưng khi cạn duyên hết nợ thì người ta thường chọn cách trốn chạy. Để rồi, nhung nhớ thì vẫn còn nhung nhớ, thương vẫn cứ thương mà chẳng dám nói ra…

Thay lời kết

Khép lại câu chuyện, tác giả Tracey Garvis Graves vẫn chiều lòng độc giả khi mang tới một cái kết “happy ending” với “chàng hoàng tử” và “nàng công chúa” được hạnh phúc bên nhau. Cô gái anh từng yêu năm ấy chẳng phải quá kịch tính và sóng gió nhưng vẫn đủ để mang lại cho con người ta cái cảm giác dung dị và đơn thuần của một tình yêu đầu đời thuần khiết. Để rồi, khi chứng kiến những tinh khôi chớm nở ấy, người ta sẽ phần nào thèm khát yêu và được yêu, thương và được thương hết cả lòng mình. Nếu trái tim bạn có cô đơn hay giá băng lâu quá, hy vọng cuốn sách này sẽ phần nào sưởi ấm tâm hồn bạn. Vì sau cùng, mỗi chúng ta, ai cũng đều xứng đáng có được một tình yêu thật đẹp, như Annika và Jonathan trong Cô gái năm ấy anh từng yêu, chẳng xô bồ và dồn dập mà vẫn thật dịu dàng, bình yên… 

Tác giả: Annie - Bookademy

--------------------------------------------------                                                                     

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

“He kept bringing up all the times I’d said or done the wrong thing. It made me feel like crying. But then I remembered that no one can make me feel inferior without my consent.” “Did Janice tell you that?” “Eleanor Roosevelt did. But Janice is the one who gave me a whole book of her quotes, and I memorized all of them. I also really like the one that says ‘A woman is like a tea bag; you never know how strong it is until it’s in hot water.’” I blew through this book at lightning speed. It's definitely one of my top reads of the year, potentially tied for first, but I need to sit on it for a while to be sure. Annika was a dream, and I loved how Jonathan was with her...99.9% of the time. This book made me swoon, ugly cry, hyperventilate, and hold my breath. Today, it's all I can think about, and while it took turns I'm not sure I 100% agree with, I can say, the whole is so much greater than the sum of its parts—and there were only 2 parts that I even questioned. The story alternates between past and present—a style that only works for me if I'm equally invested in both, and I totally was. Matter of fact, I could read these characters in any time period, in any setting, and never tire of them. Many reviews mention the lack of an epilogue. I didn't need one at all. I thought the ending was perfect. I hope you snagged a copy when it was on sale a couple weeks ago, but if you didn't, it's still worth every one of the 1,399 pennies it's selling for.**Julie Delpy cast herself as Annika right off the bat, but Jonathan from before decided he was Ethan Hawke (circa Before Sunrise) while Jonathan from after was blessedly a young Josh Duhamel. God. No wonder I loved this book. 😍**

4 Stars!! ⭐️⭐️⭐️⭐️"Life isn't easy for anyone. We all have challenges. We all face adversity. It's how we overcome it that makes us who we are.” Annika meets Jonathan in College at a chess club meet. Annika is beautiful, but has a hard time with normal social interactions. She is on the autism spectrum, but that doesn't matter to Jonathan, he falls hard and fast for her. Annika works really hard to do her best to cope with her Autism. They have their ups and their downs in the relationship but, for the most part everything seems to be going amazing until something tragic happens and Annika closes herself off. The book is told from alternating POVS and Timelines- 1991- Their College Years and then Fast Forward to Present day for them in the book and the year is 2001. We get to see how people reacted to Autism back in the day. It was really sad since there weren't as many cases and it wasn't a well known thing. She gets bullied and talked down to alot because of it. Jonathan was so great with her a TRUE cinnamon bun! They run into each other again one day on the streets and decide to get together to catch up. Annika is finally a librarian which was her dream, and Jonathan is recently divorced. The rest - you'll have to read to find out!! This was my first Tracey Graves book and it did not disappoint. I love books that represent real issues and gives a voice to those who may not have one. I absolutely adored Annika, she was so precious and her best friend Janice was literally my HERO. She was amazing. Jonathan was perfection and a joy to read!! I recommend this to all!! But - if you liked books like The Kiss Quotient or The Bride Test, you'll enjoy this one for sure! It isn't anything like those, but the subject matter is similar and refreshing! Happy Reading :P