Đối với những độc giả có một niềm đam mê thích thú các câu chuyện thiếu nhi, thì cuốn sách Chuyện Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn sẽ là một cuốn sách không thể nào bỏ qua. Với lời văn dí dỏm, dễ thương và gần gũi với trẻ nhỏ, đây thực sự là một tác phẩm nên có trong tủ sách của các gia đình.

Tác giả của cuốn sách Chuyện Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn là nhà văn Nga nổi tiếng – Nikolay Nosov. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra rất nhiều thứ tiếng và được nhiều trẻ em trên thế giới vô cùng yêu thích. Trong những trang sách ngộ nghĩnh và giàu trí tưởng tượng này, tác giả sẽ dẫn dắt chúng ta vào chuyến phiêu lưu kỳ thú của Mít Đặc và các bạn trên chín tầng mây, đến thành phố Xanh vô cùng tươi đẹp với những cư dân toàn là con gái, và thành phố Diều với những phát minh khoa học tiên tiến…

Thành phố Hoa xinh đẹp

Thành phố Hoa là nơi sinh sống của các cô chú tí hon. Người ta gọi họ là tí hon vì họ chỉ lớn xấp xỉ bằng quả dưa chuột nhỏ. Thành phố Hoa rất đẹp, đẹp như mọi thành phố trong truyện thần tiên. Xung quanh những ngôi nhà mọc đủ các thứ hoa: hoa mẫu đơn, hoa cúc, hoa lan và các phố xá cũng mang những tên hoa: phố Hoa Bìm Bìm, phố Hoa Cúc, phố Hoa Mua. Mít Đặc, nhân vật chính trong truyện, sinh sống cùng một ngôi nhà với mười lăm chú tí hon khác trong phố Hoa Bìm Bìm. Chú có nết tốt là rất ham hiểu biết, cái gì chú cũng muốn học: học nhạc, học vẽ, học làm thơ, học lái ô tô… nhưng chỉ vì cái tội nông nổi và lười suy nghĩ nên học cái gì cũng chẳng thành công. Cũng chính vì thế nên mọi người mới gọi chú là Mít Đặc, vì chú chẳng hiểu biết gì cả. Chú cũng có nết xấu là đối xử không tốt với các bạn gái, hay khoác loác, thích chỉ tay năm ngón hơn là bắt tay vào làm việc. Chú đội một cái mũ to xanh biếc và mặc một cái quần vàng, một chiếc áo sơ mi màu da cam và thắt một cái cà vạt xanh lá cây. Tính chú ưa những màu sắc sặc sỡ, ăn mặc thì lòe loẹt như con vẹt. Trái ngược hoàn toàn với Mít Đặc là Biết Tuốt. Biết Tuốt hiểu biết rất nhiều điều vì chú đọc rất nhiều sách. Trong phòng của chú, chỗ nào cũng có sách: trên bàn và dưới gầm bàn, trên giường và dưới gầm giường nữa. Biết Tuốt đọc sách nhiều nên đã trở thành thông thái: người ta yêu mến chú và lắng nghe chú nói. Bao giờ chú cũng mặc một bộ quần áo đen và khi chú ngồi vào bàn đọc sách với cặp kính đeo trên mũi thì người ta cứ ngỡ chú là vị giáo sư.

Tiếp theo là bác sĩ Thuốc Viên nổi tiếng có tài chữa mọi bệnh cho các cô chú tí hon. Lúc nào người ta cũng thấy chú khoác áo choàng trắng và đội mũ trắng. Ngoài ra còn có các chú thợ máy Bu Loong với chú giúp việc Đinh Vít; chú Nước Đường nghiện uống nước ngọt có ga, một chú tí hon lịch sự nhất, vốn hay bực mình khi người khác quên nói “cảm ơn” hay “xin vô phép”; chú thợ săn Viên Đạn với con chó Mực và khẩu súng bắn bằng đạn nút bấc; họa sĩ Thuốc Nước, nhạc sĩ Kèn Đồng. Còn có các chú Cáu Kỉnh, Lặng Lẽ, Tròn Xoay, Nhanh Nhảu, Mất Sạch và hai anh em chú Ngộ Nhỡ, Chắc Chắn. Câu chuyện chẳng có gì đáng để nói nếu như các cô chú tí hon cứ sống và làm việc của mình. Thế nhưng người luôn luôn phá đám bầu không khí yên bình ấy chính là chú Mít Đặc, đúng rồi, chính là chú ta đấy. Với cái tính ba hoa và thích bịa chuyện, cậu đã nhiều phen làm cho thành phố trở nên náo loạn và ồn ào. Đầu tiên phải kể đến việc cậu loan tin với mọi người rằng cậu bị một mảnh mặt trời rơi trúng đầu và rồi mọi người sẽ bị chết bẹp hết. Nghe nói thế, các chú tí hon vội vàng chạy vào nhà để thu dọn đồ đạc. Thuốc Nước vơ vội bút vẽ và các mực màu, Kèn Đồng vớ lấy đàn và cái kèn. Bác sĩ Thuốc Viên quên bẵng mất túi thuốc của mình, không biết là để ở đâu nữa, chú cứ chạy nháo nhào từ phòng này qua phòng nọ. Cũng may cho Mít Đặc là trong thành phố không có các chú tí hon cảnh sát, nếu không thì chắc chắn là chú đã bị hốt vào đồn vì tội loan truyền thông tin không chính xác từ lâu rồi. Mít Đặc mà làm cái gì là cứ y như rằng chú chỉ làm nửa chừng nửa vời hay làm lộn ngược. Chú cũng ham học tập lắm, nhưng chú muốn biết ngay tức khắc chứ không cần phải khổ công rèn luyện gì.

Khi thấy Kèn Đồng là một nhạc sĩ xuất sắc, được mọi người khen ngợi, cậu tìm đến chú Kèn Đồng để học nhạc. Thế nhưng với cái tính lười nhác và vội vàng của mình mà Mít Đặc đã làm cho Kèn Đồng cùng các chú tí hon khác phải đinh tai nhức óc với bài thổi kèn quá to, sủa rền rĩ. Thế là ai cũng xua đuổi cậu mỗi khi thấy cậu xuất hiện cùng với cây kèn. Từ dạo đó Mít Đặc thôi không chơi kèn nữa, cậu tìm đến họa sĩ Thuốc Nước để học vẽ. Chưa học hành được gì cả mà cậu đã hí hoáy vẽ ngay. Chú nào nhìn thấy chân dung người khác mà Mít Đặc vẽ thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng khi thấy chân dung mình thì tức giận bắt Mít Đặc phải bỏ ngay. Cuối cùng chỉ còn bức chân dung của Tịt Mũi cũng bị cậu bạn xé vụn sau một trận cãi nhau với Mít Đặc.Và thế là cậu ngừng làm họa sĩ. Không làm họa sĩ được thì Mít Đặc đi học làm thơ. Cậu tìm đến thi sĩ Hoa Giấy ở phố Hoa Lan để học làm thơ. Chưa học hành một cách nghiêm chỉnh thì cậu đã bắt đầu làm thơ về các chú tí hon theo cách gieo vần của mình. Những câu thơ cậu tự bịa của cậu về các chú tí hon sai sự thật làm cho họ thấy rất thất vọng và bực mình. 


Vừa về đến nhà Mít Đặc bắt tay ngay vào sáng tác. Chú dạo bước trong phòng, khi thì nhìn lên trần nhà, khi thì nhìn xuống đất, đưa tay ôm cằm và miệng lẩm ba lẩm bẩm. Tối đến thì bài thơ đã hoàn thành.

Chú bảo các bạn:

- Này các cậu, mình đọc cho các cậu nghe một bài thơ mình vừa làm xong nhé.

- Thật à? Thơ cậu nói cái gì thế? – Mọi người quan tâm hỏi.

- Về các cậu đấy. – Mít Đặc thú nhận. – Đây mấy câu tặng cậu Biết Tuốt:

Một hôm đi dọc theo dòng suối

Biết Tuốt nhảy qua con Cá Chuối

Biết Tuốt la lên:

- À, cậu trông thấy mình nhảy qua con cá chuối bao giờ thế?

Mít Đặc giải thích:

- Để cho nó vần vò thành thơ mà lị.

- Để cho nó vần à? Thế muốn cho nó vần thì cậu cứ bịa ra những điều sai sự thật hay sao? – Biết Tuốt tức giận.

- Đúng thế đấy! Điều gì đã có thật thì mình chẳng cần bịa đặt ra nữa – Mít Đặc đáp.

- Nếu cậu còn làm như vậy nữa thì cậu sẽ biết tay mình! – Biết Tuốt đe dọa. – Bây giờ thử xem cậu viết về các cậu khác ra sao nào?

- Các cậu nghe này, đây là thơ tặng cậu Nhanh Nhảu:

Nhanh Nhảu đói, thật tội

Nuốt chửng bàn là nguội

Nhanh Nhảu hét:

- Nó nói dối đấy! Mình có bao giờ nuốt cái bàn là nguội đâu.

- Cậu đừng giận, muốn cho nó vần, mình mới nói cái bàn là nguội. – Mít Đặc trả lời.

Nhưng Nhanh Nhảu càng thét dữ hơn:

- Mình không bao giờ nuốt chửng cái bàn là, bàn là nguội, bàn là nóng nào cả!

- Nào mình có nói là cậu nuốt chửng cái bàn là nóng đâu. Yên! Nghe thơ về cậu Ngộ Nhỡ đây:

Có cái bánh nhân mỡ

Dưới gối cậu Ngộ Nhỡ

Ngộ Nhỡ lật ngay cái gối lên và cáu sườn tuyên bố:

- Lại nói dối rồi! Có cái bánh nào đâu!

- Khổ lắm, cậu chẳng biết thơ ca gì cả. Chỉ vì cho nó có vần nên người ta mới nói là có bánh, mặc dù cậu chẳng có cái bánh cóc nào.

Từ bỏ việc làm nhạc sĩ, họa sĩ hay làm thơ, Mít Đặc tập lái xe khi thấy Nhanh Nhảu, Nước Đường lái được xe của Bu loong và Đinh Vít. Mít Đặc thích ngồi xe nên Nhanh Nhảu thường chở chú đi, cậu đề nghị Nhanh Nhảu cho mượn xe để tự học lái nhưng Nhanh Nhảu không cho. Một hôm nhân cơ hội Nhanh Nhảu đi vắng, xe ô tô để ở ngoài sân, Mít Đặc leo lên xe ngồi và lái chiếc xe bon bon chạy đâm bổ vào cái cũi chó ở giữa sân. Mít Đặc mất tay lái và cứ thế chiếc xe mất phương hướng, lao thẳng ra bờ sông, lộn nhào mấy vòng rồi đâm đầu xuống nước, hất Mít Đặc nằm thẳng cẳng trên bãi cát. Ai cũng tưởng chú chết rồi, nhưng chỉ một lát sau cậu mở mắt và ngạc nhiên thấy mình ở trong buồng của bác sĩ Thuốc Viên. Thế nhưng khi được điều trị thì chú lại sợ hãi và tìm cách chuồn mất. Kể từ đó Mít Đặc không học thêm gì nữa.

Chuyến phiêu lưu kỳ thú trên chín tầng mây đến thành phố Xanh và thành phố Diều

Một ngày nọ, chú Biết Tuốt quyết định làm một quả khinh khí cầu bằng cao su với sự giúp đỡ của các chú tí hon khác. Thế nhưng phần đông các cô chú tí hon là nghi ngờ vào việc làm của Biết Tuốt, họ chỉ giễu cợt và chê bai nó thôi. Nhưng Biết Tuốt vẫn thản nhiên trước những lời chế giễu ấy và kiên trì hoàn thành tốt công việc của mình cho đến khi làm xong quả khinh khí cầu, điều này khiến cho mọi người rất nể phục Biết Tuốt. Đến ngày khởi hành, quả cầu vút lên cao một cách êm ả nên các nhà du hành dũng cảm ngồi trong cái khoang mà không cảm thấy là mình đang bay lên. Quả cầu cứ bay lên cao mãi, cho đến khi bên trong quả cầu, không khí đã nguội lạnh. Lúc đó quả cầu bị teo lại và bắt đầu rơi xuống một thành phố xa lạ. Đó là thành phố Xanh với cư dân toàn là những cô gái tí hon. Mít Đặc vốn dĩ rất khoác loác nên đã tự nhận mình là người làm nên quả khinh khí cầu.

Mắt Xanh nói:

- Chúng ta ngồi vào bàn thôi, nước chè sắp nguội mất rồi.

Mít Đặc chẳng phải đợi ai mời lại! Trong nháy mắt, chú đã ngồi vào bàn: chú nhá hết bánh đến mứt, trong khi các cô tí hon sốt ruột muốn hỏi chuyện chú, chỉ ăn tí chút thôi. Cuối cùng Chuồn Chuồn không thể nhịn được nữa:

- Tôi muốn hỏi cậu ai là người đề xướng ra việc du lịch bằng khinh khí cầu này?

- Tôi đấy! – Chú vừa nói vừa ra sức nhá để nuốt vội miếng bánh của chú.

Các cô tí hon kêu lên:

- Cậu à? Thật không?

- Lời nói danh dự đấy! Tôi mà nói dối các cô thì tôi chết ở đây ngay! – Chú đáp và suýt nữa thì chú chết nghẹn vì cái bánh.

Cun Cút yêu cầu:

- Ồ, thật là kỳ diệu! Cậu kể chuyện lại đi.

Chú vung tay:

- Các cô muốn tôi kể chuyện gì nào? Đã lâu lắm, các bạn tôi cứ đề nghị tôi phát huy sáng kiến: “Cậu phát minh đi, phát minh đi!” Tôi trả lời họ: “Mình phát minh mãi rồi, thôi đến lượt các cậu!” Nhưng họ cứ nằn nì: “Chúng mình thì cậu bảo phát minh cái gì cơ chứ? Chúng mình thì ngốc nghếch, còn cậu vốn thông minh, chuyện ấy nào có khó gì? Nào, cậu phát minh đi!” Cuối cùng tôi đã hứa với họ: “Được, biết làm sao khác! Tớ sẽ phát minh!” Và tôi bắt đầu suy nghĩ.

- Đúng thế! Tôi đã suy nghĩ ba ngày ba đêm và các cô thử nghĩ xem sao nào, cuối cùng tôi đã phát minh ra đấy! Tôi đã bảo các bạn tôi rằng: “Này, các bạn ạ, các cậu sẽ có một khinh khí cầu”. Và chúng tôi đã làm xong.

Ba hoa khoác loác một hồi thì đột nhiên cánh cửa mở ra và Bạch Tuyết lao vào như gió thổi. Ấy là bởi vì cô thông báo cho mọi người biết rằng đã tìm thấy mười bốn chú tí hon khác, chính là những cậu bạn đi cùng khinh khí cầu cùng với Mít Đặc. Mít Đặc cùng với các bạn cứ sống vui vẻ ở thành phố Xanh và thành phố Diều. Nếu như thành phố Xanh chỉ có mỗi các cô tí hon sinh sống, thì thành phố Diều lại toàn là các chú tí hon với những máy móc kĩ thuật hiện đại. Và trên bầu trời của thành phố Diều lúc nào cũng có những cánh diều bay liệng vì thả diều là một thú vui của cư dân thành phố này. Mọi chuyện vẫn cứ êm đẹp cho đến khi Biết Tuốt xuất hiện. Thế là toàn bộ sự việc bị bại lộ, Mít Đặc bị mọi người chế giễu, ai cũng gọi chú là kẻ ba hoa khoác lác, chú bị mọi người xa lánh, không ai thèm chơi với chú nữa.


Lúc này Mít Đặc mới cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình, cậu ù té chạy trốn và nấp vào bụi cây bồ công anh. Nhưng cuối cùng, nhờ sự động viên và an ủi của cô bé Mắt Xanh mà cậu đã dũng cảm nhận lỗi của mình.

Vừa trông thấy hai người, tròn xoay đã hét:

- Mít Đặc là chú Cuội! Mít Đặc là con lừa.

Nước Đường cũng nói:

- Cậu thử kể xem cậu đã chén đám mây như thế nào!

Nhưng cô Mắt Xanh chặn họ lại:

- Các cậu không biết thẹn à? Tại sao các cậu cứ làm tình làm tội cậu ấy thế?

Tròn Xoay nói:

- Tại sao cậu ấy nói dối?

- Cậu ấy có nói dối các cậu đâu! – Mắt Xanh ngạc nhiên. – Cậu ấy nói dối bọn tôi kia, các cậu thì chẳng nói năng gì như vậy là các cậu cũng đồng tình với cậu ấy chứ gì!

Bạch Tuyết nói tiếp:

- Các cậu thì cũng chẳng hơn gì cậu ấy, các cậu biết cậu ấy nói dối, khoác lác thế mà các cậu cứ để yên, chẳng bảo cho cậu ấy biết làm như thế là xấu. Thế thì các cậu hơn cậu ấy ở chỗ nào nào?

Tròn Xoay nhún vai:

- Có ai tự cho rằng mình hơn cậu ấy đâu!

Mèo con nói:

- Vậy thì các cậu đừng có trêu choc cậu ấy nữa! Người ta mà vào địa vị các cậu thì đã giúp cho cậu ta tu tỉnh từ lâu rồi.

Tròn Xoay và Nước Đường rất tẽn. Hai chú thôi trêu ghẹo Mít Đặc.

Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc phải chia tay, sau một thời gian sống ở thành phố Xanh và thành phố Diều, các chú tí hon phải tạm biệt các bạn tí hon nơi đây để trở về thành phố Hoa, buổi chia tay đầy lưu luyến và bồi hồi. Các cô tí hon thành phố Xanh cũng muốn các chú tí hon thành phố Hoa ở lại chơi thêm chút nữa, nhưng biết làm sao được vì đã đến lúc các chú phải trở về thành phố của mình rồi. Họ không muốn mọi người ở thành phố Hoa phải lo lắng.


Lời kết

Với trí tưởng tượng phong phú và lời văn hài hước, dí dỏm, cuốn sách Chuyện Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn sẽ góp phần vào việc giáo dục trẻ thơ vừa tinh tế lại vô cùng nhẹ nhàng sâu sắc. Đây là một cuốn truyện thiếu nhi đã từng làm say mê biết bao trẻ em trên đất nước Nga, trên thế giới và cả ở Việt Nam. Mong rằng các bậc phụ huynh, các em nhỏ hãy tìm đọc và tự mình cảm nhận cuốn sách nhé.

Review chi tiết bởi: Nguyễn Thụy Việt Anh - Bookademy  

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Trong một thế giới nơi những con người tí hon lang thang khắp Trái đất, thật khó để phủ nhận đây là một câu chuyện kỳ ​​lạ, sáng tạo và độc đáo. Cũng phản ánh về chủ nghĩa nữ quyền, sự trung thực, giới tính, văn hóa và kỹ thuật, điều này chắc chắn mang tính giáo dục và phiêu lưu. Thành phố hoa được chia thành nhiều khu vực trong đó có mười lăm cậu bé nhỏ: Biết tuốt, Không biết, Im lặng... tất cả đều được đặt tên theo đặc điểm tính cách của chúng. Dunno hài hước khi trượt tất cả các môn học từ thiên văn học, âm nhạc và thơ ca vì tính thiếu kiên nhẫn trong học tập và quyết tâm đạt được điều mình muốn. Rồi một ngày, Know-It-All nảy ra ý tưởng làm một quả khinh khí cầu. Khi quả bóng bay gặp sự cố, Know-It-All nhảy dù xuống trong khi những người còn lại ở lại và lạc vào Green Town. Thị trấn xanh có rất nhiều cô gái nhỏ bé. Dunno được họ tìm thấy đầu tiên và nhân cơ hội này, bịa đặt và khẳng định mình là người tạo ra, những người còn lại chỉ là những kẻ ngốc. Dunno thao túng những thứ còn lại được tìm thấy sau đó để nói với họ rằng anh ta là người tạo ra quả khinh khí cầu. Bác sĩ của thành phố Grumpy và Flower bị giữ lại bệnh viện vì "hành vi" của họ trong khi Bullet ở lại vì bị trẹo chân. Dunno lừa người khác tin rằng Know-It-All là một kẻ yếu đuối và ngu ngốc khi Know-It-All tìm đường đến thành phố Green. Dunno nhận hình phạt và học cách tôn trọng phụ nữ. Tất cả họ đều trở về nhà và kể những câu chuyện, cải thiện thị trấn của mình với các khu vực lân cận khác. Chủ nghĩa nữ quyền được khuyến khích và đàn ông không được phép đánh nhau với phụ nữ

Muôn đời và mãi mãi, Chuyện Phiêu Lưu Của Mít Đặc và Các Bạn sẽ luôn là tác phẩm trẻ thơ yêu thích nhất của tôi, và tôi sẽ còn đọc đi đọc lại, đọc cho cả con cháu mình nghe sau này về chuyến phiêu lưu diệu kỳ và thế giới tí hon đầy sắc màu ấy. Có lẽ tôi không cần phải nói nhiều gì về nội dung của quyển sách này, bởi hầu như ai trong chúng ta cũng đều đã được nghe tên hay ít nhất được kể về nội dung chung chung của quyển sách. Một thành phố với các cô cậu bé tí hon được đặc những cái tên dễ thương và ngộ nghĩnh, cái tên cũng nói lên chính con người của các cô cậu. Như Mít Đặc – nhân vật chính của chúng ta chẳng bao giờ chịu kiên trì làm gì cả dù cậu rất hăng hái để học nhiều điều mới, cậu chẳng hiểu biết gì nhiều, cái gì cũng ù ù cạc cạc nhưng luôn tỏ ra ta đây biết mọi sự đời. Hay Biết Tuốt, biết tuốt tuồn tuột, thông minh và điềm tĩnh, và còn các cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như Bạch Tuyết và Mắt Xanh nữa. Mắt Xanh chính là cô bạn tốt bụng, người đã đóng vai trò rất lớn trong việc giúp Mít Đặc tốt lên và học nhiều điều hay mỗi ngày. Rồi thì bạn Nước Đường thích uống nước ngọt, chú thợ máy Bù Loong và người học việc tên Đinh Vít,… Mọi con phố đều tên là hoa, Hoa Bìm Bịp, Hoa Cúc,… Các bạn biết không, khi lớn lên và đọc lại tác phẩm, tôi được gợi nhớ về hai điều. Đó là các mà Nikolay Nosov đã đặt tên cho nhân vật như thế, nó làm tôi nghĩ đến Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ của chú Nguyễn Ngọc Thuần, chú đã viết rằng cái tên của một người là âm thanh hay nhất khi được người họ yêu thương đọc nên, và vì mỗi người là một âm thanh, nên họ sẽ tạo nên tiếng vang bằng cuộc đời. Có lẽ từ một nước Nga xa xôi, đã có một người có chung tư tưởng ấy với chú Thuần của chúng ta, nên Ngài mới tạo ra các nhân vật và mọi đặc thù của họ đều gói gọn trong cái tên như thế. Nhưng đó chính là điều khiến tôi yêu quyển sách này hơn hết thảy. Tôi vẫn nhớ ngày bé, khi đọc tên các nhân vật, tôi đã từng ước gì tôi và mọi người đều được đặt tên như thế thay vì như tên thật hiện giờ, ngày ấy tôi vẫn chưa thấy yêu tên mình lắm đâu, và trẻ con mà! Dễ bị ảnh hưởng lắm cơ! Bởi tôi thấy những cái tên ấy tựa như một điều tự nhiên thuần tuý, chỉ cần thốt ra một lần là chúng ta sẽ nhớ mãi, chúng ta sẽ nhớ đến những người bạn thơ ấu năm xưa khi chỉ cần nhớ được tên của họ, mọi người rồi sẽ mãi ở trong tâm trí của chúng ta dù chỉ với một cái tên. Nhưng đó chỉ là trong mơ ước của tôi mà thôi, đến bây giờ, khi gần 30 tuổi, tôi hầu như đã lãng quên gần hết mọi đặc điểm về tình cách, thậm chí gương mặt của những người bạn năm xưa của mình. Những cái tên của họ vang lên trong đầu và tôi vẫn cứ thấy trước mặt mình là một làn mây mờ mông lung. Họ là ai, họ thế nào, có phải chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật đẹp không? Nhiều câu hỏi đan xen nhau lắm. Mỗi lần đọc đến đoạn các cô cậu tí hon í ơi gọi nhau, hay nói chuyện với nhau, là tôi lại nhớ đến suy nghĩ ngây ngô ngày ấy của mình và lặp lại các câu hỏi kia. Mít Đặc vốn là nhân vật khá là… khó ưa đấy nhỉ, thế nhưng cậu lại được Nikolay ưu ái đặt tên lên ngay đầu. Có bao giờ bạn thắc mắc sao không phải là Biết Tuốt hay ai khác được lên “trang bìa” như thế mà phải là Mít Đặc hay không? Tôi nghĩ có lẽ vì trong thế giới trẻ thơ, sự tò mò và sáng tạo luôn được ưu tiên và chú ý nhiều nhất. Những em nhỏ lần đầu khám phá thế giới với sự hồn nhiên và thơ ngây, chúng muốn biết mọi điều, muốn thử mọi thứ thế nên chúng cứ táy máy liên hồi. Và vì quá nhiều điều để học hỏi, nên chúng cả thèm chóng chán biết bao. Cứ thấy một cái gì mới là quên ngay cái cũ. Nhưng chính vì điều đó, chính nhờ sợ cả thèm chóng chán đó của Mít Đặc mà các em nhỏ khi đọc truyện mới thấy thế giới này bao la ra sao, tuyệt vời thế nào còn người lớn chúng ta mới sực nhớ lại đã bao lâu rồi mình không háo hức tìm tòi một điều gì đó mới mẻ ngoài kia. Các bạn biết không, tôi từng có một chị bạn, chị ấy bảo sau này có con quyển sách đầu tiên chị ấy cho con đọc sẽ là Chuyện Dài Bất Tận của Michael Ande, còn tôi, chắc chắn sẽ là Mít Đặc Và Các Bạn. Bởi sau những cuộc phiêu lưu kì thú, đầy sáng tạo và dí dỏm, những cô cậu bé, bằng một cách nào đó sẽ có thể nhận biết được mình nên trở thành ai, giống nhân vật nào trong thế giới tí hon ấy. Các em sẽ biết nếu như Mít Đặc sẽ có “kết cục” ra sao hoặc làm Biết Tuốt thì sẽ được những điều gì, nhưng quan trọng hơn hết đó sẽ chẳng bao giờ là một sự đe doạ mà là một lời động viên, một lời nhắc nhở đầy thân tình và hài hước, đủ để các em thấy thú vị, đủ để các em hiểu điều gì là nên làm với độ tuổi của mình lúc bấy giờ. Và trên hết, các em sẽ học một bài học quý giá đó là sự "chân thành". Bởi dù chúng ta có là một cô cậu bé ngốc nghếch, hay chăm chỉ, dùi mài đèn sách, hay dù chúng ta mang cái tên nào đi chăng nữa, thì sự thành thật và chân thành chính là điều khiến chúng ta trở nên khác biệt, khiến chúng ta có là “đứa trẻ ngoan” một cách thật sự hay không. Và cái sự “chân thành” ấy, đôi khi, những người lớn chúng ta lại là người cần chúng nhất ấy chứ nhỉ?! Nhưng thôi, chúng ta sẽ không bàn đến chuyện ấy nữa. Có lẽ vì khi người lớn chúng ta thay đổi rồi, thì mỗi lần nhìn về quá khứ, hay đọc những tác phẩm thế này, trái tim ta mới rung động, tâm hồn ta mới xao xuyến. Thôi thì, xem như một phần bù đắp đi bạn nhỉ, bù đắp cho việc ta đã phải lớn lên, và đã quên đi và đã kém thành thật đi rất nhiều. À và một chi tiết nhỏ nữa, như bao người cha khác, Nikolay Nosov có một cậu con trai vô cùng hiếu động. Và chính cậu bé trai nhỏ này là động lực đầu tiên đển Nikolay Nosov sáng tác cho thiếu nhi. Mỗi khi “bất lực” vì cậu con trai cứ chạy nhảy và la lối khắp nơi, ông phải bịa ra những câu chuyện hài hước để kể cho cậu nghe. Và khi cách thức này hiệu quả, Nikolay giữ được cậu bé ngồi yên chăm chú lắng nghe thế nên ông bắt đầu chú ý hơn mọi “hành vi” của các em thiếu nhi, từng động tác, từng biểu cảm một. Điều đó đã giúp cho từng mẩu truyện của ông sống động và thật như được kể lại từ một cậu bé đích thực vậy. Và nhờ thế mà giờ đây cả thế giới đã có được một một vị tác giả truyện thiếu nhi tuyệt vời, một biểu tượng văn học trẻ em của nước Nga.