Cô ấy có ổn không khi khóc lóc chẳng có ai ở bên?
Chuyện ấy là của quá khứ. Sau khi khóc đủ, cô ấy sẽ học cách
chấp nhận.
Anh ấy bao giờ thì xuất hiện bên cạnh tôi vậy?
Chuyện đó là của tương lai. Sống đủ tốt, người bạn mong chờ
nhất định sẽ đến.
Bạn có nhận ra rằng, trong 24h ngắn ngủi chúng ta đã lãng phí
từng phút hiện tại cho những ám ảnh dĩ vãng hay ảo vọng tương lai? Có những
người, sau từng ấy năm tháng, vẫn không thể nào thoát khỏi quá khứ, có chạy đến
đâu cũng không quên được những chuyện đã qua. Tôi không có ý trách móc họ. Vì
đó là một điều tưởng chừng bình thường trong thế giới người lớn - càng trưởng
thành càng nhận ra sống hồn nhiên như một đứa trẻ thật khó biết chừng nào. Tôi
không chắc bản thân mình trong những ngày quá khứ ào ào ập tới như một cơn
giông bất chợt, sẽ có thể làm gì hữu ích. Có lẽ là chấp nhận nó cùng với một
cuốn sách, một bản nhạc và mọi thứ sẽ ổn thôi. Cuốn sách “Chẳng nhớ quá khứ,
chẳng sợ tương lai” của Thập Nhị sẽ phù hợp trong hoàn cảnh đó. Tôi không chắc
nó sẽ khiến bạn vui, nhưng ít ra bạn sẽ không cô đơn giữa những con chữ.
Bất luận thế giới thay đổi thế nào, bất luận bạn phải uốn mình để sinh
tồn trên đời ra sao, tôi cũng hy vọng trái tim bạn vẫn có thể ngân lên tiếng
hát vì tình yêu.
Bạn có thể coi đó là tôn chỉ của cuốn sách. Một cô gái mà tuổi thơ chỉ gói
gọn trong bốn từ: cô đơn, đọc sách, chê bai, đạp xe chắc chắn hiểu được cảm
giác hạnh phúc không trọn vẹn. Nhưng cô gái ấy vẫn trưởng thành và sâu sắc hơn
qua năm tháng, mang hy vọng tới cho những tâm hồn chưa thể an tĩnh trong thế sự
đảo điên. Chính là như vậy, Thập Nhị - cũng là tác giả cuốn sách, sẽ bằng những
dòng chữ mà cố gắng kết bạn với tâm hồn của chúng ta, trong những ngày bất an
với quá khứ hay tương lai. Bạn không cần hăm hở đi tìm lời khuyên trong cuốn
sách này, vì nó không phải self-help. Hãy thưởng thức nó một cách tự nhiên nhất
có thể, như nhấm nháp hương thơm, vị đắng vị ngọt đầy lắng đọng của một ly trà
trong buổi chiều yên ả.
Thật ra bạn chẳng cần sợ gì cả.
Nỗi sợ là một phần của cuộc sống. Không thể phủ nhận.
Nhưng nó kéo dài từ ngày này sang tháng khác, trở thành một nỗi ám ảnh cố
hữu khiến chúng ta trở nên mệt mỏi, thì đã đến lúc đối mặt với chúng. Sự sợ hãi
chính là, chúng ta càng giấu kín thì nó càng đáng sợ. Chỉ cần một chút thôi,
nhẹ nhàng với những nỗi sợ - sợ quá khứ, sợ tổn thương, sợ mất mát - và trò
chuyện với chúng. Đó là thời điểm chúng ta bắt đầu chấp nhận nó.
Kiếm của chúng ta cùn đến mức không đỡ nổi một đòn, tiêu chuẩn thẩm mỹ bị
đảo lộn, linh hồn bị giam cầm. Hễ nổi giận là đánh mất lý trí, hơi tổn thương
một tí là suy sụp, bị phản bội và ức hiệp là không gượng dậy nổi...
…
Nhưng trải qua giai đoạn đó rồi nhìn lại mới thấy chẳng có nhiều chuyện
hay người đáng nhớ, những ngày thú vị chỉ vẻn vẹn chừng ấy, những điều thực sự
đáng sợ cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Thực ra bạn chẳng cần sợ gì cả, cứ đi đi mãi sẽ lại tới lần ngoái đầu nhìn
lại tiếp theo thôi.
Đọc đến đoạn này, tôi chợt nghĩ tới câu văn của nhà văn Nguyễn Khải trong
tác phẩm “Mùa Lạc”: “... ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh
giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua những ranh giới ấy”. Chúng
ta thường tuyệt vọng khi gặp mất mát, đau thương mà không nhận ra rằng, vẫn có
những hạnh phúc đang chờ tờ khi can đảm bước tiếp. Đáng tiếc, tôi từng gặp
nhiều người vì sợ tan vỡ của một mối tình, vì sự bội bạc của một kẻ bước qua
đời ta năm mười tám đôi mươi mà đứng mãi trước cánh cửa hạnh phúc, không chịu mở
lòng với tương lai. Nếu như Hà Lan năm đó đừng vì mặc cảm quá khứ thì “Mắt biếc”
sẽ là một kết thúc có hậu. Nếu như năm 17 tuổi, bạn đừng sợ một câu từ chối thì
sau này chẳng nuối tiếc nhiều đến thế cho tình đầu dang dở. Nhưng cuộc đời
chẳng có nhiều lần “nếu như” đến vậy. Có những thứ bỏ qua rồi chính là mất mãi
mãi. Cũng chỉ hy vọng rằng, bạn của hiện tại và những năm tháng sau này, có
được sức mạnh và vượt qua những nỗi sợ hãi.
Cuốn sách viết khá ngẫu hứng, mà tôi nghĩ đó chính là phong cách của tác giả. Cô ấy thích mọi thứ tự nhiên theo duyên cớ của chúng, thích bỏ lửng những kết luận để độc giả tự cho mình câu trả lời. Do đó, những chuyện về nỗi sợ khá phong phú, có sợ tuổi già, sợ cô đơn, sợ tổn thương và những phiền não trong chuyện yêu đương. Những câu chuyện bất chợt đến rồi lại đi qua như những cơn gió. Vào những ngày tâm trạng bề bộn, tôi tin rằng không nhiều người quan trọng quá cuốn sách sắp xếp theo trật tự gì đâu. Giây phút đó, chúng ta không còn là sinh viên với giáo trình dày cộp theo thứ tự các chương từ cơ bản tới nâng cao mà bắt buộc phải đọc chương 1 mới hiểu chương 2, cũng chẳng phải một nhân viên chăm chỉ đọc tài liệu kỹ càng từng chữ một. Không, chúng ta là gã khờ như Alexander siêu lang thang, là kẻ mơ núi mơ sông như Đen Vâu và chẳng là ai cả. Chúng ta phiêu dạt và tự do trong những con chữ. Không ồn ào phố thị. Không sợ hãi không đau thương. An yên tuyệt đối như sự linh thiêng của tôn giáo mà không một sự rối bời hay ràng buộc nào có thể càn quấy.
Bạn cũng có thể trở thành người phụ nữ huyền thoại.
Tưởng chừng cuốn sách này chính là dành cho thế giới tâm hồn của con gái.
Và đó là điều khá đặc biệt mà tôi phát hiện ra ở tác giả - đó là cách cô yêu
thương những người phụ nữ. Có thể là do cùng giới tính nên có sự thấu hiểu và
không khí chung của quyển sách đã nói lên điều này.
Thập Nhị có nhắc tới Diệc Thư, cũng là một nhà văn của thế hệ trước.
Diệc Thư, người chuyên khắc họa những thất bại và vĩ đại của phụ nữ Hồng
Kông, có một thời gian rất hay viết những câu chuyện huyền thoại đô thị như
thế. Bí mật đằng sau ngôi sao nữ đang lên, nàng Lọ Lem xinh đẹp một ngày kia rũ
bùn đứng dậy lấy chồng giàu có, mối tình dùng dằng giữa cậu con riêng nổi loạn
của phú hào nọ và cô em dễ thương...
Đọc những câu chuyện ấy, những phụ nữ có cuộc đời phẳng lặng thường thổn
thức không thôi, song cũng không nén nổi nghi ngờ: Trên đời có chuyện như thế
thực ư?
Những cô gái huyền thoại bước ra từ phim ảnh hay tiểu thuyết ấy không
nhiều, nếu có thì xác suất rơi vào chúng ta cũng không cao. Nhưng đối với tác
giả, điều này không phải là vô ích. Những huyền thoại từ Chanel đến Thatcher
hay Lâm Huy Nhân, Đặng Văn Địch như cô đề cập đến đều là cơ sở cho mọi ước mơ
của các cô gái bình thường. Có thể thành hiện thực hoặc không, nhưng điều đó
chẳng liên quan gì đến quyền được mơ cả và giấc mơ đó chính là động lực để họ
phấn đấu theo đuổi.
Bên cạnh sự ủng hộ cho niềm tin, ước mơ của người con gái, tác giả còn
muốn huyền thoại hóa tình yêu. Có thể thấy, trong lòng tác giả, tình yêu là
điều thiêng liêng bất diệt, được coi là tia nắng duy nhất soi thấu được mọi
ngóc ngách tâm hồn, là điều duy nhất khiến người ta vui mừng tới mức quên tất
thảy mỏi mệt. Tuy nhiên, ngày nay có vẻ chúng ta sớm được tiếp xúc với những
dung tục và lệch lạc của tình yêu mà không coi trọng nó nữa. Tác giả còn nhận
ra điều này được phản ánh cả trong điện ảnh:
Mọi người chỉ thích xem phim anh hùng hơn là tình yêu. Thế nên trong tất
cả những bộ phim bom tấn, tình yêu đều trở thành vai phụ, bất luận là anh hùng
cứu thế giới hay dũng sĩ đơn độc, thì những giai nhân tuyệt sắc cũng chỉ giữ
vai trò hâm nóng không khí lúc thích hợp mà thôi.
Dẫu vậy, nhưng vẫn có những bộ phim huyền thoại về tình yêu mà cho dù đến mãi về sau, hậu thế cũng không thể phủ nhận được giá trị của nó. Chuyện tình yêu không quá dài mà lại là bất tử của Jack và Rose trong “Titanic”, tình yêu đầy trái ngang và phức tạp trong “Đồi gió hú”, “Đại gia Gasby”, thậm chí cho đến những tình cảm gây tranh cãi không ngừng như “Lolita”, tất cả, đều là một phần của thời đại. Có thể thay đổi, có thể biến chất nhưng tình yêu chưa bao giờ là thứ rẻ tiền. Chỉ có con người lệch lạc mới không tìm được ý nghĩa trường tồn của nó.
Chọn đàn ông nào, chọn cuộc sống nào. Sự thật sau khi chung
sống.
Mỗi người phụ nữ đều mưu cầu hạnh phúc. Đó là một khát khao nhân bản mà
chúng ta đều được học từ thời ngồi ghế nhà trường, như nhân vật Thị trong “Vợ
nhặt”, như Xuân Quỳnh từng tỏ bày trong “Sóng”. Tất nhiên, trong xã hội hiện
đại, nhiều người phụ nữ có xu hướng theo đuổi sự nghiệp nhưng mong muốn được
yêu không phải biến mất, chỉ là họ chấp nhận đánh đổi. Và dù là người phụ nữ vô
tư đến mức nào, cũng không hề muốn lãng phí thời gian và tình cảm cho mối tình
lầm lỡ. Thập Nhị cũng viết về điều này, về việc chọn một người đàn ông giàu có.
Có điều BMW hay xe đạp không phải mấu chốt vấn đề. Ngồi BMW chưa chắc đã
là hạnh phúc, đi xe đạp cũng không hẳn là khổ. Vì không có được nên bạn mới ngỡ
rằng đó là hạnh phúc, song bản thân hạnh phúc lại chẳng liên quan gì tới những
điều ấy. Hạnh phúc nằm ở chỗ bạn vừa lòng tới đâu, chứ không phải người khác
hài lòng về bạn đến đâu.
…
Tôi và các bạn bè mình cuối cùng đều bỏ ý định lấy chồng giàu. Những tuyên
bố hùng hồn thuở non nớt chưa hiểu chuyện, giờ chỉ để đem ra làm trò đùa mà
thôi.
Thực sự có một điểm khá hay ở cuốn sách, đó là bạn có thể trò chuyện,
tranh luận cùng nó. Tác giả đưa ra quan điểm mang đậm tính cá nhân như một
người bạn gái thân thiết lâu năm. Bạn có thể tin, có thể phản bác. Có một số
người sẽ không tin ý định lấy chồng giàu là ước mơ non nớt vì họ nghĩ “Thà khóc
trên xe ô tô vẫn sướng hơn ngồi cười trên xe đạp”. Về vấn đề này thì ổn thôi,
mỗi người mỗi ý và còn phụ thuộc vào trải nghiệm của từng người nữa. Tương tự
như việc lấy chồng già, tác giả cũng đưa ra quan điểm.
Người đàn ông làm mưa làm gió ấy, trong cuộc sống thỉnh thoảng lại lộ ra
vài phương diện mà bạn hoàn toàn không thích ứng được. Anh ta khao khát xây
dựng sự nghiệp, khao khát mạo hiểm, khao khát thách thức, khao khát chinh phục,
khi đang là đối tượng chinh phục của anh ta, bạn sẽ choáng ngợp trước hàng loạt
ưu điểm mà anh ta phô ra. Nhưng khi bạn nghiêm túc, bạn gần gũi anh ta hơn, anh
ta lại như một đứa bé đã chơi chán, chuẩn bị cuốn gói chuồn thẳng.
Lại một quan điểm nữa có lẽ đập thẳng vào mộng tưởng của những cô gái trẻ.
Họ muốn yêu những người đàn ông trưởng thành để tạo cảm giác an toàn. Nhưng
thực ra cái gì chẳng có hai mặt, người già dặn trải đời như vậy muốn tổn thương
bạn cũng rất dễ dàng. Mấu chốt chính là chọn đúng người mà thôi. Những biến số
như nhan sắc, giàu có hay nổi tiếng không thể đánh giá được toàn bộ.
Về việc sống chung, Thập Nhị cũng đưa ra rất nhiều vấn đề, nhưng có một
phần tôi cực kỳ hứng thú. Trong thế giới mà hằng ngày lên mạng thấy người ta
cãi nhau, bỏ nhau thực sự phiền não nhưng họ không biết rằng, vẫn có rất nhiều
những khung cảnh êm đềm của những đôi tri kỷ khiến chúng ta có niềm tin hơn vào
điều hạnh phúc của cuộc sống.
Nước nhỏ chảy dài, tháng năm êm ả, cần một trái tim bình thản và thấu tỏ.
Sâu trong lòng mỗi người đều cần một không gian riêng. Nước nhỏ chảy dài, tháng
năm êm ả, chỉ nhờ một người đàn ông thích về nhà, dù là chân trời góc biển, bạn
vẫn biết người ấy chắc chắn sẽ về nhà.
Tháng năm êm ả, chờ đợi người đàn ông trở về nhà sau giờ làm cũng chính là
bình yên.
Cùng chung sống hẳn sẽ có những bất đồng, nhưng nếu trái tim đủ yêu thương và thấu tỏ, ngôi nhà thực sự là mái ấm hạnh phúc.
Thay lời kết.
Cuốn sách nhỏ này rất xứng đáng có trong góc nhỏ bình yên của mỗi cô gái.
Hy vọng khi đến được tay độc giả, nó sẽ thực hiện được tâm nguyện của tác giả -
đem được dũng khí và bình an tới cho mọi người, những ai đọc được những dòng
chữ đầy tâm huyết này.
Không rối bởi tâm,
Không khổ bởi tình,
Được vậy, an lành.