Sau này, khi đã tốt nghiệp cấp
3, bạn sẽ chọn con đường nào? Đó là ước mơ, là hoài bão của mỗi người. Linh,
Nam những nhân vật trong quyển sách Cái
ngày cô ấy đậu Harvard với ước mơ được đặt chân vào ngôi trường Harvard
danh giá cũng với những năm tháng thanh xuân rực rỡ. Chàng và nàng xuất phát điểm
khác nhay, nhưng họ đang đi chung một con đường, và kết thúc sẽ như thế nào?
Hãy để cuộc đời bạn cất lời với Cái ngày
cô ấy đậu Harvard – Nhật ký chuẩn bị du học Mỹ của Trương Phạm Hoài Chung
và Cao Hoàng Lan Anh.
Khánh
Linh – cô bé 18 tuổi với ước mơ của hàng vạn bạn trẻ khắp nơi trên thế giới, đó
là đậu vào một trường đại học danh giá – Harvard. Đây không chỉ là niềm vui của
cô bé mà còn là niềm hạnh phúc vỡ òa của gia đình, của mẹ, của bố Linh. Nhưng
không, Linh không may mắn khi hạnh phúc gia đình không trọn vẹn. Có lẽ vì không
thể sinh một đứa con trai “nối dõi tông đường” nên bố của mới đi ra ngoài và
tìm một người phụ nữ khác. Chính giây phút ấy đã khiến mẹ Linh trở nên mạnh mẽ
và quyết định một mình nuôi con.
Linh
vừa sợ, vừa hận đàn ông con trai từ đó. Cô nàng còn tự nhủ với lòng sẽ không
rung động trước bất cứ người nào dù cho có vẻ ngoài soái ca như Song Joomh Ki
trong phim Hậu duệ mặt trời. Nhưng
khi chàng trai năm ấy xuất hiện – Hoàng Nam. Chàng trai được gia đình định hướng
vào Đại học Harvard từ nhỏ, vào Harvard không chỉ là ước mơ của bao bạn trẻ, mà
đó còn là niềm khao khát của biết bao bậc sinh thành. Với lý tưởng đậu vào ngôi
trường danh giá này, cả hai đã có buổi hẹn đầu tiên tại một quán trà sữa Gong
Cha góc đường Đinh Tiên Hoàng.
Tại sao Harvard luôn có sức hút
đặc biệt đến như vậy?
Họ
sẽ không nhìn vào hồ sơ tài chính của bạn mà lại nhìn vào hồ sơ tuyển sinh. Họ
muốn chọn những người thực sự có năng lực, tiềm năng để đào tạo. Nếu bạn không
đủ tài chính, họ sẵn sàn hỗ trợ một gói hỗ trợ để đảm bảo bạn có thể theo học
yên ổn trong 4 năm.
Họ sẽ giúp bạn, nhưng điều họ mong muốn là bạn sẽ đem sự giáo dục mà bạn học được để giúp đỡ người khác. Họ muốn kiếm tạo một thế giới tốt đẹp hơn. Nhưng mặt trái của Harvard chính là “tiếp nhận và đào tạo con nhà giàu để duy trì những đế chế quý tộc.” Chính điều này đã thôi thúc Linh phải đậu vào Harvard – niềm khao khát “chứng tỏ nữ quyền”.
Cô cũng muốn khẳng định rằng phụ
nữ cũng có thể thành công mà không cần sự hỗ trợ của đàn ông, như cách mà mẹ đã
nuôi nấng cô. Linh không cho phép mình được thất bại, vì nếu cô thất bại, thì
chính mẹ cô cũng thất bại, và như thế quyết định sống không dựa dẫm vào bố là một
sự sai lầm.
Chính
Nam đã thuyết phục Linh thật lòng thể hiện mình trong bộ hồ sơ nộp Đại học Mỹ.
Khi trong cái thể giới vàng thau lẫn lộn, làn sao ban tuyển sinh có thể biết ai
đang thật lòng và ai là kẻ nói dối. Bạn biết đấy, không phải dễ dàng gì Harvard
trở thành một nguôi trường nổi tiếng và bất cứ ai cũng hằng mơ ước.
Họ không cần phải biết phân biệt,
nhưng chỉ cần họ nghi ngờ thôi thì bạn đã mất cơ hội thuyết phục họ. Cũng giống
như trong cuộc sống, bạn đâu cần chứng minh người khác nói dối, mà chỉ cần nghi
ngờ thôi bạn đã cạch mặt họ rồi.
Sống gió chưa ngừng lại…
Sau
khi nhận được tin đậu Harvard, một tài khoản Facebook đã đăng một bài viết, có lẽ
để công kích cô nàng:
“Tôi
đã theo dõi tất cả hành vi của cô nàng Harvard dỏm và đã viết bài này lâu lắm rồi.
Đợi đến ngày có kết qủa mới đăng. Không ngờ Harvard mà cũng bị mắc lừa bởi sự
giả dối.
Thứ
nhất, cô nàng Harvard đã làm giả bảng điểm trung họ. Điểm phẩy của cô ấy lớp 11
chỉ có 8.5 thôi, làm sao mà nộp vào Harvard được, trong khi điểm số hầu hết các
bạn nộp du học đều trên 9.0? Chắc chắn bà mẹ hiệu phó của trường đã can thiệp rồi.”
Đứng
trong hoàn cảnh này, bản thân tôi thực sự muốn cho người đã viết bài này một trận
vì sự xúc phạm mẹ của mình. Và có mấy ai biết được rằng, Linh đã thực sự nộp điểm
8.5 cho Harvard kèm theo lời giải thích cho số điểm này. Linh đã dành nhiều đêm
để đọc văn học, nghị luận về nhiều lĩnh vực để có một cái nhìn toàn diện và sâu
rộng hơn. Và dĩ nhiên, Harvard tin Linh bằng việc cô bé đạt số điểm gần tuyệt đối
trong bài thi chuẩn hóa SAT.
Chỉ sau nửa giờ, bài viết trên đã đạt gần 200 lượt likes và 50 lượt chia sẻ. Và bạn biết rồi đấy, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cộng đồng mạng là thế, chẳng biết thực hư thế nào nhưng họ luôn tin vào những gì mình đọc được, đặc biệt là đối với những tin gây sốc và mang tính công kích như thế này.
Sau
đấy bao nhiêu câu chuyện nhưng chỉ là góc khuất một chiều, những sự thật sau đó
thì quả thực không ai biết được. Linh đã phải suy nghĩ rất nhiều, đó là ai?
Hoàng Nam! Chỉ có cậu ấy mới biết được mọi thứ, về gia đình, về câu chuyện và
tình yêu với Harvard của Linh. Không lẽ vì sự đố kỵ và cậu ấy lại quên đi tình
cảm của nhau, vì lý tưởng thực sự mà Linh muốn theo đuổi? Sự thật chỉ có một,
và Linh quyết định gửi một email để nói về sự thật cho Hoàng Nam.
Hôm
đấy, một buổi sáng ấm áp, và “kẻ bốc phốt” cũng đã được tìm ra. Không phải là
Hoàng Nam, mà là Nhật Anh và Hải Thu. Tảng đá lớn trong lòng của Linh cũng đã
tan biến. Và câu chuyện tình Linh – Nam khiến bản thân tôi cũng cảm thấy lâng
lâng.
Dưới bóng mát của hàng me xen kẽ với những tia nắng lung linh, chàng trai đã làm tan chảy trái tim dường như đã hóa đá của Linh, của một cô gái đã mất niềm tin vào đàn ông trên đời này. Hoàng Nam xoay lưng và khoe chiếc cặp màu đỏ thẩm. Ngày trước, Nam có tặng cho Linh một chiếc cặp như thế và bảo rằng mình có tân 2 chiếc. Linh vẫn luôn nghĩ, cậu bạn đã nói dối vì mình. Nhưng không,
Nam chưa bao giờ nói dối Linh cả.
Nam có hai cái cặp Harvard. Nam chưa bao giờ hôn bất cứ cô gái nào. Nam cũng rất
thích Harvard sau khi tìm hiểu nó. Nhưng Nam đã đậu Berklee School of Music ở
Boston, nên Linh không chạy thoát được đâu.
Để
kết thúc bài bài viết này, mình xin phép trích bài luận mà Linh đã viết để nộp
cho Trường Đại Học Harvard với tựa đề: Chiếc
cặp màu đỏ thẫm
“Tôi
được tặng một chiếc cặp màu đỏ thẫm mang dòng chữ VERITAS khi tôi vừa vào lớp
10. Người tặng tôi chiếc cặp là một anh bạn cùng lớp có khuôn mặt hình chữ điền,
cặp kính cận thư sinh và nụ cười tỏa nắng. Lúc đầu tôi rất ghen tị với cậu ấy
vì cậu ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, được đến tận Harvard tham quan
khi còn là một học sinh trung học, được trải thảm hoa hồng để thẳng tiến đến với
thế giới rộng lớn.
Còn
tôi, một cô bé chẳng có điều kiện đi học thêm năng khiếu mà chỉ có ước mơ đơn
giản là làm vsao để có công việc tốt sau này để đỡ đàn giúp mẹ tôi, người đã một
mình nuôi tôi từ năm lên 10. Nhưng từ ngày mang chiếc cặp ấy về nhà, tôi thấy
mình như mang trong người một sứ mệnh mới. Tôi đã đi vào thế giới của một người
khác và thấy đằng sau vỏ bọc mỗi người đều có một nỗi bất hạnh riêng. Cậu bạn
tôi đã từng muốn nhảy lầu tự tử vì quá áp lực chuyện phải đứng đầu trường lớp.
Rồi khi biết bố mình bị ung thư, cậu lại càng áp lực bản thân chạy theo những
giá trị hào nhoáng, sống cuộc đời hộ người khác, chứ không phải là cuộc đời của
chính mình. Cậu ấy chẳng muốn vào Harvard; cậu ấy chỉ muốn tạo ra thứ âm nhạc
pha trộn truyền thống và hiện đại.
Nên
tôi chỉ dùng chiếc cặp để chứa những bài hát mà cậu ấy viết, vì tôi biết tâm hồn
của cậu ấy sẽ được nuôi dưỡng như rễ cây vẫn còn tìm được mạch nước ngầm. Khi
âm nhạc của cậu ấy còn được nâng niu và trân quý dù chỉ bởi một người khan giả
như tôi, cậu ấy sẽ còn sống là chính con người của mình, dù cậu ấy chỉ đang tồn
tại dưới một vỏ bọc gia đình và xã hội điêu khắc thành.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện tự tử để kết thúc những bất hạnh trong cược đời mình. Tôi nghĩ mình còn có thể lắng nghe và giúp đỡ nhiều người như bạn tôi nữa. Chiếc cặp màu đỏ thẫm tuy nhỏ nhưng còn có thể chứa đựng khát vọng của những người trẻ tuổi khác. Có thể ngoài kia những khát vọng ấy đang bị bóp nghẹt, nhưng tôi muốn họ biết rằng vẫn còn người như tôi trên đời này để họ đối toại và không quên ước mơ của chính mình. Để họ cảm thấy không có lý do chính đáng để họ đặt dấu chấm hết cho thể xác và tâm hồn đẹp đẽ của mình.
Tôi
đã từng cũng một người bạn đam mê khoa học của mình sáng tạo ra một chatbot
mang tên VERITAS 1.0 để giúp những người bất hạnh bày tỏ nỗi niềm. Nhưng rồi
tôi chợt nhận ra, trí tuệ nhân tạo không biết lắng nghe, mà chỉ tạo ảo giác là
mình đang được lắng nghe. Nên một năm qua, tôi đã ngừn phát triển VERITAS 1.0 để
trở thành một chiếc cặp màu đỏ thẫm di động. Tôi tạo “nhà máy” sản xuất những
quyển sổ tái chế để người khác nhận ra mình luôn có thể dùng cùng nhiên liệu để
chế tạo ra cuộc đời khác.
Tôi
nói chuyện với anh bạn đồng tính từng bọ bắt nạt của tôi và đưa anh một quyển sổ
tái chế để anh sắp xếp lại đời mình và viết những mục tiêu riêng theo ý mình.
Tôi cũng nói chuyện với một cô bạn bị xâm hại tình dục và trao cho cô ấy quyển
sổ tái chế để cô ấy viết tiếp những trang mới. Họ không cần cho tôi đọc, nhưng
tôi mong họ tin rằng tâm hồn của họ vẫn còn được lưu giữ và bảo tồn nguyên vẹn
trong những người bạn thật sự, những chiếc cặp đỏ thẫm di động.
Tôi
cũng viết trong quyển sổ tái chế của mình và đặt niềm tin là một ngày mình sẽ
trả lời anh bạn kính cận chiếc cặp màu đỏ thẫm khi mà hai đứa đã chạm đến ước
mơ của chính mình.”
Kết
Cái ngày cô ấy đậu Harvard không dừng lại là một câu chuyện về ước mơ đại học
danh giá. Đó là cẩm nang giúp ích cho rất nhiều bạn trẻ về việc du học nước
ngoài, đặc biệt là Mỹ. Bên cạnh đó, với những mục tiêu bạn nên lưu giữ trong
quyển sổ tái chế của mình củng với chiếc cặp màu đỏ thẫm – nơi bảo lưu những ước
mơ cháy bỏng nhất của cuộc đời mình. Đó là câu chuyện của Khánh Linh, của Hoàng
Nam sau cái ngày “định mệnh” và những tháng nă du học, rồi tố nghiệp Đại học,
bước vào đời, họ đã trải qua tuổi thanh xuân quá đẹp với những cung bậc cảm xúc
mà không phải ai cũng có thể trải qua, và chẳng biết liệu họ có đến được với
nhau hay không? Hồi 1 cũng đã hết, cùng mình chờ đợi phần tiếp theo nhé!
Tác
giả: Anh Thi - Bookademy
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị
về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link:
http://bit.ly/2Hxkazt