- Cậu biết cậu cần gì để xóa đi nỗi đau thất tình không?

Đương nhiên là một tình yêu mới rồi. 

Trong mắt các cậu, hạnh phúc là gì? Đã bao giờ cậu mơ về niềm hạnh phúc giản đơn đúng nghĩa “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” khi sau giờ tan tầm mỗi ngày, chúng ta được trở về căn nhà thân thương và quây quần cùng gia đình bên mâm cơm thân thuộc? Đối với nhiều người, hạnh phúc đôi khi chỉ bình dị và giản đơn như thế. Nhưng cũng có nhiều người coi niềm vui giản dị kia chỉ là tầm thường và bé nhỏ. 

Bạn là một thiếu nữ mộng mơ mang trong mình khát khao về một ngôi nhà hạnh phúc hay một con người đã từng trải qua đổ vỡ trong tình yêu? Dù thế nào đi chăng nữa thì tình yêu và hạnh phúc vẫn là những thứ con người ta đáng trân trọng. Và nếu bạn vẫn còn đang trên con đường kiếm tìm hạnh phúc ấy thì cuốn sách Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi (Our meal for tomorrow) của tác giả Maiko Seo có thể sẽ là một “bữa cơm” xoa dịu “chiếc bụng đói” của bạn, là tia sáng nhỏ trong thứ hạnh phúc mà bạn luôn tìm kiếm và thèm muốn bấy lâu nay. Cuốn sách như một cơn mưa rào mùa hạ, bình dị và thuần khiết, đến và đi một cách đột ngột, chóng vánh, làm người ta ướt nhưng vẫn nguyện đắm chìm một lần nữa...


Những đứa trẻ háo hức chờ đợi bữa cơm sau mỗi chiều đi học về với chiếc bụng đói meo; những người chồng/người vợ đói lả sau một ngày làm việc, về tới nhà chỉ muốn lao ngay vào bếp kiếm chút gì bỏ bụng, khi ấy, những bữa cơm mới kỳ diệu và đáng giá biết bao nhiêu. Chúng ta được sống một cuộc sống đủ đầy với định nghĩa “Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày” nên có lẽ giá trị của bữa cơm gia đình dường như trở nên bình thường và ít được trân trọng. Thế nhưng, với tác giả Maiko Seo, khoảnh khắc đợi chờ bữa cơm ngày mai nó đáng giá lắm. Và với cuốn sách Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi, Maiko Seo sẽ cho người đọc nhìn nhận một khái niệm bình dị về hạnh phúc và về những gì thân thuộc nhất. 

Dĩ nhiên, bạn sẽ không phải lật giở hơn 200 trang sách chỉ để được đọc về giá trị của bữa cơm đối với cuộc sống hàng ngày. Thay vào đó, Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi của tác giả Maiko Seo có thể được ví như một chuỗi những khoảnh khắc đời thường vô tình được cắt ra từ một thước phim tua ngược. Và với mỗi một khoảnh khắc ấy sẽ là một nút “pause” đáng chạm để ta dừng lại và lặng nhìn cuộc sống, để mà học cách trân trọng những điều hạnh phúc bé nhỏ và giản đơn.


Vài nét về tác giả

Maiko Seo sinh năm 1974 tại Osaka, Nhật Bản. Năm 2001, cô ra mắt làng văn học với tác phẩm đầu tay đoạt Giải thưởng Văn học Bocchan mang tên Khởi nguồn của trái trứng. Cho tới khi nghỉ việc vào năm 2011, cô vừa làm giáo viên môn Quốc ngữ tại trường cấp hai vừa viết sách. Năm 2005, cô nhận giải Tác giả mới của Giải thưởng Văn học Yoshikawa Seiji lần thứ hai mươi sáu với tác phẩm Bàn ăn hạnh phúc. Ba năm sau, tài năng văn học đã tiếp tục mang lại thành công cho Maiko Seo với Giải thưởng Văn học Tsubota Jouji lần thứ hai mươi tư cho tác phẩm Tiệm cơm Tomura - Thanh xuân một trăm lần.


Vài nét về tác phẩm

Xuất bản lần đầu vào năm 2012 và tạo nên một cơn dư chấn lớn trong cộng đồng độc giả Nhật Bản bởi sự trong trẻo, ngây thơ và thuần khiết của mối tình đầu, Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi xứng đáng được vinh danh là ấn phẩm xuất sắc nhất dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên.

Ngày 07/01/2017, cuốn sách được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên với sự tham gia diễn xuất của hai ngôi sao được giới trẻ yêu mến là Yuto Nakajima và Yuko Araki.

“Nếu như có thể mở lòng, điều đó thật tốt biết bao

Nhưng cũng có những điều có lẽ đừng bao giờ nên biết.”

Cuốn sách là một câu chuyện tình tuy đắng cay mà ngọt ngào trong bảy năm giữa Ryota Hayama và Koharu Uemura từ ngày đầu tiên hẹn hò cho đến ngày họ kết hôn. Đều là học sinh trung học nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu Ryota là chàng trai trầm tính, gần như thờ ơ với mọi thứ xung quanh thì Koharu lại là cô gái thẳng thắn và tràn đầy năng lượng. Kể từ ngày hợp sức trong thử thách nhảy bao gạo, họ bắt đầu quen nhau. Họ hẹn hò ở quán ăn nhanh, nhận ra đã phải lòng đối phương và hẹn ước tình yêu bên bàn ăn với những bữa cơm bình dị mà ấm cúng.


Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi và 5 giai đoạn của tình yêu

Cuốn sách phác họa nên bức tranh tình yêu hết sức bình dị. Cả cốt truyện và câu từ đều giản đơn, giản đơn tới mức mộc mạc và gần như là thô sơ. Ở Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi, đó sẽ không còn là những câu chuyện tiếp nối ngày qua ngày nữa. Thay vào đó, Maiko Seo lựa chọn phác họa nên 4 mảnh ghép của bức tranh tổng thể của tình yêu mà ở đó có những gam màu trong trẻo và thuần khiết của tuổi trẻ, có những phút chóng vánh của cơn mưa rào mùa hạ với những rung động đầu tiên và hơn hết cũng có cả những phút giây sâu lắng mà không kém phần u buồn của những cơn sóng gió.  

Cuốn sách nhỏ với chỉ vỏn vẹn 240 trang bao gồm 4 chương như 4 mùa luân chuyển: xuân, hạ, thu, đông sẽ đưa câu chuyện tình yêu đi qua tất cả những giai đoạn và cung bậc cảm xúc để đến với thứ mà người ta vẫn gọi là “true love” - tình yêu đích thực.

Nếu như theo khoa học, người ta chia hành trình tiến tới tình yêu đích thực ấy thành 5 giai đoạn như 5 nấc thang để tiến tới một tình yêu bền vững thì với 4 chương này, độc giả sẽ được chứng kiến một cách trọn vẹn từng giai đoạn ấy, với đắng cay ngọt bùi của một câu chuyện tình đơn thuần mà có lẽ là sẽ có nét đồng điệu với bất kỳ một câu chuyện tình nào trên thế gian này.


Giai đoạn 1: Phải lòng


Tình yêu tới cũng bất chợt như cơn mưa rào mùa hạ, chẳng báo trước mà cứ thế đột ngột rơi xuống những hạt mưa tí tách. Hãy tưởng tượng, vào một ngày đẹp trời như bao ngày bình thường khác, khi mà trời vẫn xanh và mây vẫn trắng, chỉ vô tình va phải một ánh mắt và thế là từ xa lạ con người ta rơi vào bẫy tình. Nếu như trong cuộc sống nhiều khi chỉ cần một cú click chuột cũng có thể mở ra cả một chân trời thì trong tình yêu cũng thế, nhiều khi chỉ cần một khoảnh khắc là có thể thay đổi cả một đời người.

Chuyện tình hai nhân vật chính của chúng ta, Ryota Hayama và Koharu Uemura thì có phần phức tạp hơn một chút nhưng vô hình chung vẫn bắt nguồn từ một sự tình cờ như thế. Đó là câu chuyện khởi nguồn từ một bao gạo mà mở ra cả một tương lai.

Ryota Hayama, cũng chính là nhân vật xưng “tôi”, một chàng trai luôn mang trong mình màu sắc u ám với thái độ xa cách đột nhiên dính vào cái phần trò chơi nhảy bao gạo của môn thi “nhảy tiếp sức kỳ diệu”. 

Koharu Uemura, một cô nàng hăng hái và giàu năng lượng, vì để hứng chịu cái hậu quả do sự u ám kia mang lại mà nhận ghép đôi với Hayama. 

Và đó là lý do mà nghiễm nhiên một bao gạo lại trở thành chiếc cầu nối hai con người xa lạ. 

“Nào, cậu vào đây.”

Uemura nói sau khi khéo léo chui nửa người vào bao. 

“Hả?”

“Hả gì nữa, hai người cùng vào chung đó.”

Uemura nói như thể chuyện hiển nhiên, nhưng tôi vẫn nhìn vào phía trong chiếc bao. 

“Cùng chui vào cái bao này á?” 

“Ừ. Cậu với tớ là cặp nam nữ duy nhất tham gia lần này.”

Hẳn là cặp nam nữ duy nhất rồi. Bao tải gạo tuy to nhưng nếu chui vào thì cơ thể hai người sẽ dính sát vào nhau. Đương nhiên là tôi không thể thoải mái khi chui vào đây cùng một cô gái nào đó được. 

“Tại sao hai chúng ta lại thành một cặp?”

“Tại sao ư? Là vì tính cách của cậu rất u ám đó.”

“U ám ư…?”

“Thế nên không ai muốn ghép đôi với cậu cả. Người thì kêu nhảy với cậu sẽ bị tinh thần u ám của cậu ảnh hưởng, người thì kêu rất có thể hôm hội thể thao cậu nghỉ mất, nên mãi không chọn được bạn nào chịu ghép cặp với cậu. Vì tớ là ủy viên ban thể thao nên mới đành ghép cặp với cậu đấy.”

Và thế là, chẳng hiểu dòng đời đưa đẩy thế nào mà ngay sau khi giành được chiến thắng trong cuộc thi nhảy bao gạo, Hayama nhận được lời tỏ tình hết sức hồn nhiên từ Uemura. 

Mình đã bật cười khi nhìn thấy thái độ ngô nghê của cả hai. Cái tình yêu thời học trò ấy, nó sao mà ngây thơ và trong sáng đến thế! Đó là một cậu chàng bất ngờ được tỏ tình, bối rối đến cuống quýt; là một cô nàng vui vẻ, tràn đầy năng lượng mang trong mình lời tỏ tình hết sức ngây ngô. Những thứ ấy có khi chỉ đơn giản là sự rung động nhất thời nhưng cái cách bày tỏ và phản ứng với “tiếng sét giữa trời quang” ấy mới là thứ thực sự có thể khiến người ta thích thú. Nó mang trong mình cái rung động của tuổi mới lớn nhưng pha trộn hài hòa trong đó vẫn là nét hồn nhiên và ngây thơ của trẻ con. Chúng tạo nên một tình yêu đơn thuần với vẻ đẹp dịu dàng e ấp như bông hoa chớm nở đầu mùa. Và ấy chính là dư vị của tình yêu.

Uemura hối thúc tôi, nhưng đột nhiên bị tỏ tình ráo hoảnh như thế này, tôi chẳng thể tiêu hóa ngay được. Sau mỗi đợt hội thao hay ngày hội văn hóa, nhiều cặp đôi mới lại xuất hiện. Điều đó hiển nhiên như một phần chương trình lễ hội của trường cấp 3 vậy. Nhưng chuyện này với tôi chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang.

Lúc mới yêu là giai đoạn mà cuộc sống của bạn sẽ ngập tràn hoóc môn hạnh phúc. Đó là lúc bạn phóng chiếu tất cả những ham muốn và ước vọng lên người tình của mình. Người ấy sẽ nhanh chóng trở thành một thần tượng của bạn; họ đơn giản là quá hoàn hảo trong mắt bạn. Bạn tin rằng chàng hay nàng sẽ luôn luôn đáp ứng mọi mong mỏi của mình, và bạn tin vào từng lời người ấy nói. Trong giai đoạn này, bạn tin vào sức mạnh của tình yêu đích thực tới mức không một ý kiến hoài nghi nào làm bạn lung lay và suy nghĩ cẩn trọng hơn.

Với Hayama lúc này, Uemura không hẳn lớn lao đến thế, nhưng chị như tia nắng ấm áp sau cơn mưa để xua đi bầu trời u ám bủa vây quanh anh bấy lâu. Chỉ khi quen biết Uemura, anh mới gần như chạm tay vào cánh cửa mở ra thế giới. Chỉ khi được chị đến gần, anh mới dần dần hòa nhập với xung quanh. Và cũng chỉ khi ấy, anh mới như “bừng nắng hạ” để có những quyết định mang tính thay đổi cuộc đời con người. Từ một cậu học sinh lạc lõng trong vô định về tương lai, Hayama đã quyết định mọi thứ trong phút chốc, chỉ sau một giờ nghỉ trưa và nói chuyện với chị, từ việc tiếp tục theo đuổi học vấn cho tới việc chọn một ngôi trường đại học mà ở đó gần nơi có chị. 

Trên trời, vầng thái dương yếu ớt bắt đầu đón đông sang đang lặng lẽ chiếu những tia sáng xuống khu vườn trong. Không thể tin được rằng trong giờ nghỉ trưa êm dịu nhường này tôi lại không có thời gian để thả hồn lơ đãng. Nhưng trái tim tôi đang đập rộn rã. Có cảm giác một thứ gì đó đã chuyển mình bên trong tôi khi tôi rảo bước đi như thế này. 


Giai đoạn 2: Trở thành một cặp 

Nếu như chương 1 khép lại bằng hình ảnh Hayama mang trong mình cảm giác lâng lâng với những rung động mới thì mở đầu chương 2, họ đã là một cặp đôi sánh bước bên nhau như bao đôi tình nhân khác. 

Ở giai đoạn này, tình yêu trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn hiểu người ấy nhiều hơn, và sự hiện diện của bạn bắt đầu có ảnh hưởng lên mọi mặt trong cuộc đời của họ. Đây là thời gian của sự đoàn tụ và vui vẻ. Bạn cảm thấy muốn bảo vệ và khao khát người đó. Và bạn tin rằng chắc chắn mình đã tìm thấy đúng người. Mối quan hệ này đã được vận mệnh an bài.

Họ cũng thi thoảng đi xem phim và mua sắm nhưng khi cả hai không vướng bận chuyện làm thêm thì họ sẽ đợi nhau trước nhà ga để đi ăn KFC hay McDonald’s, những quán ăn nhanh với thịt gà và các loại sốt, thay vì những món cơm tự nấu hay một quán ăn thân thương nào khác. Và ở đó, họ bàn luận về đủ thứ trên đời để trở nên hiểu nhau hơn. Những câu chuyện của họ chẳng câu nệ, cầu kỳ; cũng chẳng phù phiếm, xa hoa, mà chúng đơn giản chỉ là những quan điểm về khẩu vị và trường học hay cuộc sống, những thứ mà có thể coi là “nhạt” đối với tình yêu thời bây giờ.

Có những lúc, mình cảm giác họ chỉ đơn thuần như đôi bạn tâm giao cùng nhau trò chuyện thay vì một đôi tình nhân thực sự. Nhưng có lẽ, tình yêu đơn thuần chỉ đơn giản là thế, là khi hai con người tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn để có thể tâm tình như những người bạn thân thiết.

Chương 2 này thực chất là một chuyến hành trình tìm lại bản thân của Hayama, khi mà từ một con người u ám, gặp “vầng dương” Uemura mà trở nên tươi sáng. Anh đã gần như trở thành một con người mới, với cái biệt danh kỳ lạ mang tên “Jesus”. 

Trước giờ tôi không hay để ý mọi người xung quanh, không ngờ mọi người lại hay tranh chấp nhau đến vậy. Đối với tôi, việc không ăn cơm suất hay không có ghế ngồi chẳng phải chuyện gì to tát. Ăn món khác cũng sẽ no bụng thôi, và đứng cũng sẽ nhìn thấy cùng một cảnh so với khi ngồi vậy. Việc cho mượn vở hay điểm danh hộ bạn không làm tôi đau hay ngứa gì. Có những người tức giận cho rằng thật không công bằng khi ai đó không phải đi học mà vẫn lấy được tín chỉ, những kẻ đi mượn vở lại dễ dàng được điểm cao… nhưng chuyện đó thì thế nào cũng được. Điểm số của tôi đâu vì thế mà thấp đi, nên tôi chẳng quan tâm chuyện đó. Một vài người thấy thế liền nhận xét rằng tôi tốt bụng, hào sảng, nhưng hoàn toàn không phải như vậy. Hành động của tôi, một kẻ được đặt biệt danh rất hùng hồn là “Jesus”, tiếc rằng không xuất phát từ sự thân thiện và tử tế. Chỉ đơn giản là tôi không quan tâm đến việc người khác làm mà thôi. Sự không quan tâm đến người khác ấy sao có thể dẫn tới sự thân thiện, tử tế cho được?

Thay vì thả hồn lơ đãng như ngày xưa, anh đã bắt đầu quan tâm đến thế giới và cách những người xung quanh nhìn mình. Hayama muốn trải nghiệm và đã được trải nghiệm. Để rồi nhờ những trải nghiệm ấy, anh thấy được sức mạnh to lớn của tình yêu, mà cụ thể là của người mà anh thương, đã thay đổi cuộc sống của anh tới chừng nào. 

Hayama đã tốc hành đặt tour đi Thái Lan chỉ để được tìm lại chính mình. Cái vẻ ngây ngô và vụng về của anh khi lạc lõng bên phương trời lạ với một đoàn khách dường như chẳng hề dung nhập với anh nom thật khiến người ta phải phì cười, hoặc có thể cho là kỳ dị. Tuy vậy, Hayama cũng khám phá được nhiều điều.

“Anh biết được rằng bụng và dạ dày anh không tốt, rằng khi chiên lên thì mọi thứ đều dễ ăn, và trước khi kết hôn người ta nên đi du lịch hoặc sống cùng nhau một thời gian. Vì việc đột ngột bắt đầu cuộc sống hôn nhân hoặc đi nghỉ tuần trăng mật khó khăn hơn anh tưởng. Ngoài ra, anh biết rằng các bà vợ giữ bí mật rất nhiều chuyện với chồng mình nữa. Từ chuyện quỹ đen cho tới chuyện giặt giũ. Thêm nữa, anh biết mình muốn trở thành người ra sao: anh muốn trở thành một người đàn ông khi ngoài năm mươi tuổi có thể đường hoàng lên đường đi tìm thuốc mọc tóc.”

Những “chân lý” mà anh khám phá ra trong chuyến đi này nghe thật hài hước vì nó giống như cách một đứa trẻ lần đầu được cha mẹ đưa tới khu vui chơi giải trí hoặc bất chợt phát hiện ra cái kỳ diệu của thế giới người lớn ấy. Nếu bạn chưa từng trải qua cảm giác chìm đắm trong tình yêu thì có khi những thứ Hayama phát hiện ra, chúng chỉ mang tính chất tầm thường. Còn nếu bạn là một con người đã từng trải và cầu mong nhiều hơn về hạnh phúc thì có lẽ những bí mật kia thật nhạt nhẽo. Thế nhưng, có lẽ, với Hayama, cuộc sống chỉ đơn thuần và bình dị như thế là đủ. 


Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế thôi, các bạn ạ! Có lẽ guồng quay của cuộc sống cuốn ta đi quá nhanh để những điều bình thường kia dần để lại cho con người ta cảm giác tầm thường, nhỏ bé. Nhưng hạnh phúc lớn lao mà ta khát khao tìm kiếm, sau cùng, thực chất cũng chính là kết tinh cùng những điều bình dị và thân thuộc hằng ngày mà thôi.

Nếu là Uemura, chúng tôi chắc chắn sẽ hợp nhau tới mức tôi có thể nói với cô ấy mọi chuyện xảy ra từ nay về sau và cả những chuyện tôi chưa từng kể nữa. Tạm thời tôi sẽ biến thành con sông Doutonbori. Một con sông tôi chưa từng thấy bao giờ, dù có đục cỡ nào, ứ đọng cỡ nào cũng được. Tôi muốn tích trữ thứ nước có thể nuốt vào lòng nó tất cả những chuyện phiền phức nhất. 

Và ấy là lý do mà Maiko Seo đặt tựa đề cho chương 2 này là Khi tích trữ nước, bạn sẽ nhận ra điều gì đó. Hayama đã nhận ra nhiều chân lý và câu chuyện của cuộc sống, còn bạn thì sao?


Giai đoạn 3: Vỡ mộng

Đây là giai đoạn khi bong bóng ảo tưởng bắt đầu vỡ. Nó là lúc bạn bắt đầu nhoi nhói ngợ rằng những cảm giác của mình dành cho người ấy một ngày sẽ tan biến và không bao giờ trở lại. Và họ sẽ trở nên nhàm chán, không còn làm bạn ngạc nhiên như xưa, và hành vi của họ nhiều khi còn làm bạn khó chịu. Bạn bắt đầu cảm thấy cần một khoảng lặng hoặc thậm chí tự nhủ với mình rằng họ không phải là người phù hợp với bạn. Bạn sẽ nghĩ rằng thật vô ích khi vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ tra tấn này và rất nhiều người nói chia tay ở đây.

Trên đây là những định nghĩa theo lẽ thông thường, nhưng với câu chuyện của Hayama và Uemura thì không như thế. Chuyện tình của họ có vẻ nhạt nhẽo nhưng họ ít nhất chưa từng có cảm giác nhàm chán. Ấy vậy mà, sau cùng họ vẫn chẳng thể đi chung một lối.

Người mở lời tỏ tình chớp nhoáng như một cơn gió là Uemura thì người mang tới lời chia tay như tiếng sét đánh ngang tai giữa ban ngày cũng lại chính là chị. Chị ra đi không để lại lý do và thậm chí có thể coi như biệt tích luôn theo lời chia tay ấy, để lại Hayama lạc lõng với tâm trạng day dứt vì không được biết lý do. Tuy nhiên, với con người mới cùng sự thúc đẩy từ bạn bè, Hayama cũng lại nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Anh đã tìm được một bóng hình tưởng chừng như có thể thay thế Uemura. Anh đã lại tiếp tục có cảm giác vui sướng lâng lâng khi gần bên người con gái ấy. Vậy mà sau cùng, anh vẫn chọn chia tay vì hình bóng Uemura tưởng như đã bị che khuất bởi nụ cười và những rung động của tình yêu mới nhưng thực chất từ lâu đã len lỏi vào trong tâm trí anh và trở nên gần như không thể thiếu vắng được.

Người đáng yêu hơn là Emiri. Cô ấy cười nhiều hơn Uemura gấp rưỡi, đôi mắt cũng to tròn đáng yêu gấp rưỡi. Ngay cả ngực Emiri cũng lớn hơn gấp rưỡi Uemura. Nhưng nếu vì thế mà tính ra rằng tôi yêu Emiri hơn Uemura gấp bốn lần rưỡi thì không đúng. Cũng không yêu gấp rưỡi theo cách tính trung bình cộng được. Vậy giờ xét tới tâm hồn - là thứ quan trọng hơn cả. Có lẽ Emiri dịu dàng hơn. Vả lại, Emiri hồn nhiên hay cười, rất giống mặt trời. Nhưng người cho một kẻ u ám như tôi biết rằng vẫn có mặt trời ngoài kia, người dẫn tôi tới nơi nhìn thấy ánh sáng lại là Uemura. 

Khi yêu, nhất là với những người đã từng trải qua nhiều cuộc tình, thì có lẽ, sự so sánh là điều không thể tránh khỏi. Nhiều khi, người ấy có thể không xinh đẹp và khéo léo như những người khác nhưng vầng dương người ấy mang lại trong tim ta thì lại hoàn hảo và diệu kỳ tới lạ lùng. Khi ấy, con người ta có thể chấp nhận khuyết điểm, tìm cách khắc phục hoặc biến những điều ấy trở nên đẹp đẽ trong mắt bản thân mình. 


Giai đoạn 4: Xây dựng tình yêu vĩnh cửu

Người ta thường ngạo nghễ chuyện những mối tình cũ rằng “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, rằng chẳng bao giờ nên yêu lại người yêu cũ vì khi ấy ta chẳng khác nào loài “động vật nhai lại”,... và còn vô số hình ảnh ví von mà người ta vẫn thường dùng để ám chỉ tình yêu đã tan vỡ. Nói ra những lời ấy, mình tự hỏi rằng con người ta không thấy hổ thẹn với bản thân sao? Lúc còn thương thì coi nhau như tất cả, khi xa rồi họ “phản bội” người từng thương. Phải chăng do chúng ta đã yêu thương quá đỗi vội vàng hay tình yêu ấy đã quá nề hà về hình thức hoặc bất kỳ một nhân tố nào đó?


Hayama không ngần ngại chọn tìm kiếm đường quay lại, vì anh biết ai mới thực sự là người anh cần và ngược lại là người ấy cũng cần anh. Với mình thì đó mới thực sự là cách yêu đúng nghĩa. Là khi con người ta đã vỡ mộng và đổ vỡ nhưng vẫn can đảm nhìn lại và học cách làm lại. Khi ấy, anh biết nhìn nhận đúng sai, anh biết trân trọng từng khoảnh khắc và hơn hết, anh biết điều gì có thể giúp hàn gắn và bồi đắp tình cảm của người anh thương. Còn hơn là khi con người ta cứ chấp mê bất ngộ để rồi còn thương mà không dám tiến tới, rằng chỉ sợ đi theo vết xe đổ mà quay lưng lại với những gì từng là cả thế giới.

Tôi không thích cảm giác u ám nặng nề trong lòng mình. Nhưng tôi cũng không biết mình yêu ai. Chỉ có một điều tôi biết chắc. Rằng tôi hiểu rõ Uemura như lòng bàn tay mình vậy. Tôi có thể tượng tượng được đại khái Uemura nghĩ gì và cô ấy sẽ hành động như thế nào. 

Có lẽ mấy năm sắp tới, Uemura sẽ chẳng yêu ai. Uemura thân thiện với mọi người, nhưng không hề cởi mở. Cô ấy cứng nhắc tới mức không hề biết rằng ở những nhà khác, bố mẹ chỉ cần con cái mình hạnh phúc là đủ rồi. Có lẽ Uemura chỉ chừa lại đậu Hà Lan và cà rốt khi đi ăn với tôi mà thôi.

Có lẽ tình cảm này không phải tình yêu. Có lẽ tôi chỉ đang cảm thấy biết ơn Uemura, có lẽ tôi đang thương hại cô ấy. Tôi không biết thứ tình cảm đang cuộn trào lên trong lòng mình là thứ tình cảm gì. Chỉ biết rằng tôi đang nghĩ tới Uemura. Chỉ có vậy. 

Nếu bạn cố nhắm mắt chịu đựng và tiếp tục đồng cam cộng khổ với người ấy, bạn có thể sẽ vượt qua giai đoạn 3 và bước sang chặng đường mới. Tâm trí của bạn sẽ được giải phóng khỏi những ảo tưởng mà bạn đã phóng chiếu lên người yêu của mình trong những giai đoạn trước đó. Người đứng bên cạnh không phải là một nhân vật tưởng tượng trong đầu bạn, mà là một con người thực sự. Bạn chấp nhận – và quan trọng hơn – hiểu những khiếm khuyết của họ. Bây giờ là lúc chữa lành và chuyển sang giai đoạn cuối cùng.


Giai đoạn 5: Đồng tâm thay đổi thế giới

Nói lời chia tay, nhưng thực chất, trong chiều trường hợp, là do một bên vì một tác nhân nào đó mà chạy trốn tình yêu. Khi ấy, chính sự đồng lòng là yếu tố tiên quyết hơn cả. Nếu như Uemura vì lời nói của bà ngoại mà chấp nhận từ bỏ tình yêu thì may mắn thay, Hayama đã dám vững bước để chinh phục những rào cản ấy. Có lẽ, tình yêu của anh khi ấy, nó đã đủ “chín” tới mức có sóng gió nhấn chìm cũng sẽ chẳng thể nào vùi dập được mãi.

“Anh yêu em, Uemura. Nếu em cũng yêu anh, anh nghĩ anh sẽ có thể phá vỡ mọi quy tắc luật lệ.”

“Ừ. Mỗi khi gặp một chút vướng mắc, Uemura sẽ thấy phiền hà và từ bỏ luôn. Cả món gà rán KFC cũng thế, tình yêu với anh cũng thế. Nhưng đôi lúc em phải cố gắng một chút chứ.”

Giờ là lúc khi nhận ra rằng mình đã học được cách vượt qua những bất đồng và xây dựng một mối quan hệ sâu sắc, vững chắc và bền lâu, bạn sẽ đi đến một kết luận còn tự do hơn: hai người sẽ có sức mạnh để thay đổi điều gì đó trong thế giới này. Chúng ta ở bên nhau có thể vì một mục đích gì đó lớn lao hơn. Có thể là hai người sẽ làm việc cùng nhau, sáng tác văn cùng nhau, tạo ra thứ gì đó cùng nhau – nó có thể là bất cứ thứ gì. Nhưng khi cả hai đồng lòng đồng chí, vượt qua được tất cả các giai đoạn trước, bạn sẽ có 100% tự tin khi nói răng “Đây là định mệnh của đời tôi.”

Sau này, khi đã về chung một mối, khó khăn vẫn chẳng thôi vùi dập họ. Thế nhưng, với thứ tình yêu đã thực sự trưởng thành của Hayama và Uemura ấy, hai người chẳng còn gì trở ngại nữa. Họ quay về với hạnh phúc đúng nghĩa bên mâm cơm bình dị và thân thuộc. Đó là thứ hạnh phúc họ đã ước ao từ lâu. Giản dị và đơn sơ nhưng hạnh phúc đến từ thành quả của một tình yêu đã đủ “chín” ấy lại là thứ chẳng phải ai cũng cứ muốn là được, là thứ mà nhiều người đủ đầy cũng vẫn thèm muốn và mơ về nó hằng đêm.


Thay lời kết

Vẫn là những câu chuyện muôn thuở về tình yêu, cuốn sách Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi sẽ là một bản nhạc đồng quê bình dị cho những tâm hồn đang kiếm tìm thứ hạnh phúc nhỏ bé mà thân thương. Cũng có sóng gió, cũng có rạn nứt nhưng mọi thứ với Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi dường như trở nên thật nhẹ nhàng trước ngòi bút của tác giả Maiko Seo. 

Bạn thân mến, nếu cuộc sống chốn thành thị có xô bồ quá, nếu tình yêu bạn đang mang hoặc đã từng đắm chìm trong đó trở nên quá vồ vập thì hãy tìm đến với những trang sách của Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi. Câu chuyện tình yêu của đôi nhân vật chính có thể “nhạt” tới nhàm chán, tình trường của bạn có thể thăng trầm và biến cố hơn nhiều nhưng mình tin rằng với cuốn sách này, ít nhiều bạn sẽ tìm được sự đồng cảm. 

Tình yêu đôi khi buộc con người ta phải lớn. Hạnh phúc đôi khi phải vun đắp từ chính sự đổ vỡ, chia ly. Nhưng, sau tất cả, chỉ cần tình yêu đủ lớn thì một ngày nào đó, bạn có thể sẽ thầm cảm ơn những sóng gió đã ập tới trong mối quan hệ của bạn và chỉ khi ấy, bạn mới thực sự biết cách trân trọng những điều hạnh phúc giản dị và nhỏ bé, như bữa cơm chúng ta vẫn đợi chờ hằng ngày. 

Mong rằng, dù ở bất kỳ giai đoạn nào thì câu chuyện tình của bạn cũng sẽ thật tươi mới và đẹp đẽ như cơn mưa của thanh xuân, bạn nhé!


Tác giả: Annie - Bookademy


--------------------------------------------------                                                                     

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Vẫn như các cuốn khác, bìa sách luôn được trau chuốt và thiết kế hình vẽ vintage đẹp mắt, mạch truyện không quá dài lê thê, đơn giản và nhẹ nhàng. Với mình, người đã trải qua thanh xuân thời trung học, cảm giác khi đọc cuốn này như mơ về ngày xưa, về quãng thời gian học đường nhiều kỉ niệm ấy, để tìm lại một chút nhớ, một chút thương. Mặc dù sách thuộc thể loại tiểu thuyết nhưng mình vẫn tìm được nhiều quotes khá hay và ý nghĩa: “Chia ly là điều không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Nhưng việc chấp nhận một sự chia ly trái với mong muốn thì quả là một điều quá sức.” “Sinh mệnh là một thứ lớn lao. Nó trọng yếu tới mức có thể dễ dàng thay đổi tính cách, cuộc sống và nhân sinh quan của một con người.” Một thông tin thêm, vào ngày 7/1/2017, cuốn sách được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên với sự tham gia diễn xuất của hai ngôi sao được giới trẻ yêu mến là Yuto Nakajima và Yuko Araki. Các bạn có thể xem phim hoặc đọc truyện để cảm nhận rõ hơn nhé. Nhưng theo quan điểm của mình vẫn nên đọc truyện trước, bởi vì chúng ta có thể dùng trí tưởng tượng của mình để vẽ nên câu chuyện của hai nhân vật rồi từ từ cảm nhận mối tình trong trẻo, thuần khiết ấy thông qua những trang sách.

Đối xứng với Hayama, cô gái Uemura với nụ cười rực rỡ đã kiên nhẫn theo đuổi cậu bé cô độc, lạc lõng kia rất lâu, trước cả khi ép cậu cùng tham gia trò nhảy bao bố trong ngày hội của trường cấp ba. Uemura luôn biết mình muốn gì, cô suy nghĩ nhanh và quyết định cũng rất nhanh, cứ thế cuốn phăng người khác theo nhịp bước rộn rã. Có những lúc ngỡ rằng trước sự nhiệt thành ấy của cô, Hayama sẽ dễ dàng gật đầu đồng ý. Có những lúc tưởng rằng đây đã là hạnh phúc, cuối cùng vẫn cứ dở dang. Ở cao trào của câu chuyện, tôi đã thoáng nghĩ một hai lần rằng Uemura ích kỷ quá. Cô đột ngột làm thay đổi cuộc đời của Hayama khi biết rõ nỗi sợ bị bỏ lại, nỗi sợ bị tổn thương trong lòng cậu. Chướng ngại ấy đủ lớn, vực thẳm ấy đủ sâu khiến cậu luôn e sợ, tiêu cực chọn lấy việc thà rằng đừng biết những điều ngọt ngào còn hơn để sau này phải tiếc nuối khi mọi thứ kết thúc. Cô ích kỷ lựa chọn làm tổn thương Hayama, dứt khoát đầy trẻ con chấm dứt cuộc tình của họ trong năm phút. Uemura có lý do, cô dựa vào chính lý do đấy để quyết định cả cuộc đời của mình và Hayama. Nhưng có lẽ ở thời điểm ấy, cô gái nhỏ kiên cường không biết khóc cũng bị chính sự tuyệt vọng, tan vỡ của mình che mờ đi niềm tin vào tình yêu tuổi trẻ, vào tương lai tốt đẹp hơn. Cô chọn cho Hayama sự tổn thương mà cô nghĩ ít bi đát hơn để bảo vệ trái tim chừng như không thể gánh chịu thêm bất kì một mất mát nào nữa của cậu. 

Thực sự theo mình nghĩ cốt truyện của “Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi” thuộc motif khá quen thuộc, khi đọc ai cũng có thể dự đoán được tình tiết tiếp theo. Thế nhưng, nó vẫn cứ là một cuốn tiểu thuyết đáng đọc, lật tiếp từng trang để chìm đắm trong cảm giác lãng mạn thanh xuân êm ái. Tình cờ mình đọc được nhận xét của một độc giả trên Tiki: “Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi” là một bức tranh đẹp, một khúc nhạc êm êm vào buổi chiều nắng nhạt có những cánh hoa anh đào chao lượn trong tiếng nói cười. Ở đó chứa đựng những thanh âm trong trẻo của tuổi thanh xuân có ngập ngừng, có ngốc nghếch, tràn đầy mơ tưởng đan xen với đau buồn, cả ích kỷ lẫn thấu hiểu cùng hòa quyện để trưởng thành. Thật may vì đến cuối cùng chẳng điều gì lỡ dở, chẳng có ai lỗi hẹn với định mệnh của đời mình. Tôi đã nghĩ khi bộ phim khép lại rằng, yêu có thể mặn nồng, rạo rực nhưng yêu luôn là chốc lát, thương mới là cả một đời, là thứ có thể khiến hai người xa lạ thậm chí đối lập nhau vai kề vai đến già đến chết. Những lời nhận xét này mình thấy khá đúng sau khi khép lại trang sách cuối, bởi thanh xuân của ai mà chẳng mơ hồ, ngốc nghếch, nhưng nhờ nó mà ta có thể thấu hiểu để trưởng thành hơn.

Được xuất bản lần đầu tiên vào năm 2012, thu hút hàng triệu độc giả Nhật Bản bởi sự trong trẻo, ngây thơ và thuần khiết của mối tình đầu, “Bữa cơm ngày mai chúng ta cùng chờ đợi” xứng đáng là ấn phẩm xuất sắc nhất dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, là câu chuyện tình bảy năm nhẹ nhàng của Ryota Hayama và Koharu Uemura, từ khi họ bắt đầu quen nhau thời trung học, qua thời đại học và đến khi kết hôn. Hayama là chàng trai ít nói, sống nội tâm, thậm chí Uemura còn nhận xét tính cách của cậu “rất u ám”, có thể nói cậu thuộc kiểu người khá trầm tính, nhạy cảm, rụt rè. Ngược lại, Uemura lại là cô gái nhiệt tình, hay nói hay cười, quyết đoán và thẳng thắn. Tình yêu của họ đến một cách nhẹ nhàng nhưng không thiếu đi sự sâu sắc. Với “bao gạo mở ra tương lai”, cả hai lần đầu bắt chuyện với nhau nhờ ngày hội thể thao do trường tổ chức, cùng nhau trải qua cuộc thi nhảy bao bố, giành chiến thắng và lời tỏ tình ngọt ngào. Hai nhân vật đều mang trong lòng những quá khứ đau buồn nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau sẻ chia và cùng nhau đón chờ tương lai hạnh phúc. Cuộc tình bảy năm của họ đã diễn ra với những thăng trầm, ngọt ngào cay đắng đều có cả.

“Lại là câu ‘Muốn biết tất cả vì em' đấy sao?" 

“ Nhưng mà, không phải khi yêu một ai đó, ta sẽ muốn biết mọi điều về người ấy hay sao ạ?”

“ Thật là. Trên đời này có nhiều chuyện ta không biết thì hơn đấy.”

“ Thật à bác? “

“ Đương nhiên rồi. Hầu như ngày nào bác cũng đi mua món rau chế biến sẵn được giảm nửa giá ở siêu thị vào giờ sắp đóng cửa, mang về bày ra đĩa làm món ăn bữa tối, mà bác chồng bác chẳng nói gì. Ông ấy nghĩ món đó do bác làm nên ăn một cách rất hài lòng. Cháu nghĩ chuyện đó nên nói ra thì hơn sao?”

Mẩu chuyện nhỏ này trong quyển sách khiến mình mỉm cười. Mình không biết tại sao nữa. Đối với bản thân mình, thì mỗi người chọn cho mình cách yêu khác nhau. Ai cũng bảo rằng là, khi yêu nên giữ lại cho bản thân mình chút ít. Chắc tại vì mình còn quá trẻ, nên khi yêu mình lôi hết ruột gan ra để mà yêu, chẳng để lại bản thân mình cái gì. Mình là người thích kể chuyện, người yêu thì lại là người thích lắng nghe. Con người mình khá đơn giản, sống gần mình thời gian thì ai cũng biết bản thân mình chẳng có bí mật gì để mà giữ… Mỗi người có cách yêu khác nhau, việc lựa chọn yêu như thế nào cũng phụ thuộc vào tùy người. Miễn sao bạn hạnh phúc và tử tế khi yêu, thì bạn xứng đáng có được tình yêu.

Mình đã đọc xong quyển sách “Bữa cơm ngày mai, chúng ta cùng chờ đợi" của tác giả Maiko Seo. Mặc dù quyển sách này nội dung thì cũng bình thường như bao nhiêu quyển tiểu thuyết tình yêu khác thôi. Tuy nhiên, có đoạn trích thế này, mình nghe mà thấy khó chịu. Chắc tại vì ngày trước mình học Y, nên mình có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. “Những kẻ khôn ngoan nửa vời sẽ cho rằng chính nhờ có bệnh nhân nên nghề bác sĩ mới được hình thành. Nhưng chúng tôi luôn ước thế giới này không còn những căn bệnh nữa. Ước một cách thật lòng, như những kẻ ngốc vậy…” Đây là một đoạn trích từ câu nói của một bác sĩ. Và với mình, đã trải qua 4 năm học Y, mình cho rằng mình thuộc những kẻ khôn ngoan nửa vời ấy. Tại sao ư? Bởi vì bất kỳ phòng khám nào cũng muốn ngày có nhiều bệnh nhân để người chủ cơ sở ấy có thể kiếm tiền. Cha mẹ muốn con cái học Y để kiếm nhiều tiền, để nhiều người kính trọng, để có thu nhập ổn định chứ không phải vì họ mong con họ cứu nhiều người sống sót. Đến khi mình học Y xong, mình cũng cho rằng, nếu mình có tiền mình sẽ mua thái độ của nhân viên Y tế, chứ cũng chẳng mong chờ họ có thể giúp mình hết bệnh cơ mà. Nếu được lựa chọn cái chết hay là bệnh tật, mình cũng sẽ lựa chọn cái chết. Tóm lại thế này, câu nói này không sai, nhưng đối với bản thân mình thì nó không đúng. Và mình cũng xin lỗi những ai làm ngành Y mà có ý nghĩ khác với mình nhé!