Năm 2007, tạp chí Times đã lập nên danh sách 10 tác phẩm lớn nhất mọi thời đại dựa trên sự đánh giá của 125 nhà văn lừng danh trên khắp thế giới. Vượt qua những tác phẩm đình đám như Hamlet của thi hào Shakespeare hay Lolita, Đại gia Gatsby, cuốn sách Anna Karenina đã đứng đầu danh sách này. Cuốn sách trở thành tiểu thuyết vĩ đại nhất mọi thời đại và cho đến tận ngày nay vẫn tốn biết bao giấy mực của giới phê bình văn học.

Mọi gia đình sung sướng đều sung sướng giống nhau, còn mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo một cách riêng của mình.

Anna Karenina - Nàng thơ với vẻ đẹp u buồn của Lev Tolstoy

Nếu bài thơ Tôi Yêu Em của thi hào Nga Pushkin được khởi nguồn từ mối tình không thành với con gái viện sĩ viện Hàn lâm Nga thì cuốn Anna Karenina của Lev Tolstoy được lấy ý tưởng từ con gái của Pushkin. Đó là cô Maria Pushkina. Trong lần đầu gặp gỡ Pushkina tại bữa ăn tối, Lev Tolstoy đã bắt đầu lưu ý tưởng viết cuốn sách ấy. Cũng có thể nói con gái nhà thơ Pushkin chính là nguyên mẫu của hình tượng nàng thơ Anna Karenina trong cuốn tiểu thuyết của tên.

Kể từ ngày đầu phát hành vào năm 1877, cuốn sách Anna Karenina đã gây được tiếng vang trong giới phê bình văn học Nga. Cuộc sống khắc họa một bóng dáng nàng thơ u buồn Anna Karenina. Cô sống trong vòng dây xiềng xích, trói buộc tự do trong xã hội Nga những năm bất ổn chính trị với tư tưởng phong kiến già cỗi.

Anna Karenina vốn rất yêu tiểu thuyết, cô đọc nhiều cuốn sách và cảm thấy như đó là cách để cô sống những cuộc đời khác. Những cuộc đời tự do, tự chủ và hạnh phúc hơn. Những thứ mà cô chưa từng biết đến, chưa từng nếm trải.

Mọi chuyện bắt đầu từ lòng ham mê quyền thế và tiền bạc của bà cô của Anna. Bà đã đem Anna gả cho Karenin, một người có danh vọng và quyền lực, một người mà Anna không có tình yêu. Cuộc hôn nhân ấy đem đến cho gia đình Anna những lợi ích lớn. Anh trai của cô trở thành Chánh án dù có thành tích học tập không tốt. Tất cả là nhờ quyền lực của Karenin. Và cuộc hôn nhân ấy cũng chấm dứt tất cả cuộc đời tự do, hạnh phúc của Anna Karenina.

Cuốn sách một nghìn trang: một xã hội Nga đương thời thu nhỏ

Ngài Karenin, chồng của Anna là một người có danh vọng và địa vị trong chính trường. Vì thế ông luôn quan tâm cách xã hội thượng lưu nghĩ gì về mình hơn là tự yêu thương và nhìn nhận bản thân. Người ta vẫn hay nói một câu rất hay: "Sống ở đời đau khổ nhất là nhìn người khác mà sống và sống để người khác nhìn.". Có lẽ Karenin chính là loại người như vậy. Ngài luôn làm theo những gì giới thượng lưu trông đợi, khiến mọi người phải ngưỡng mộ. Đó là thứ sĩ diện hão vốn phổ biến và bao trùm lên nước Nga trong những năm đầy biến động.

Mọi thứ trong cuộc đời ngài Karenin đều vận hành như kế hoạch bản thân vẽ ra. Kể cả việc lấy vợ, kết hôn cùng Anna Karenina cũng là vì muốn giới thượng lưu nhìn thấy, mọi người ngưỡng mộ. Karenin lấy Anna vì cho rằng mình phải làm như vậy. Vì Anna là một người phụ nữ học thức, có khả năng quán xuyến gia đình, xã giao với giới thượng lưu, chứ không phải vì yêu và hoàn toàn không có tình yêu. Hôn nhân chỉ là một thứ làm đầy đủ, trang hoàng cho những thứ mà ngài Karenin có. Là thứ làm đẹp dòng họ Karenin trong xã hội Nga đương thời.

Nhiều người vẫn nghĩ rằng Anna Karenina khi lấy ngài Karenin, đặt chân vào giới thượng lưu sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cuộc đời của người thiếu phụ trẻ ấy trong tám năm hôn nhân lại là những cuộc móc nối quan hệ thượng lưu theo ý của chồng. Ngài Karenin luôn muốn Anna phải làm quen với những phu nhân, tiểu thư của tầng lớp quý tộc giúp ngài. Khi ấy ngài sẽ dễ dàng trong con đường sự nghiệp hơn.

Anna Karenina không thích tiệc tùng, cô chưa từng muốn đặt chân đến những nơi ấy. Cô yêu tiểu thuyết, yêu nghệ thuật, yêu những thứ gọi là cái đẹp, gọi là tự do. Nhưng cô lại sống suốt tám năm trong cái cuộc sống, trong cái xiềng xích khóa chặt tự do mà chính người cô ruột của mình đã đặt lên cổ mình. Chỉ vì tiền, người cô ruột đã đem Anna gả cho ngài Karenin. Và chỉ vì tiền mà bà cô ấy đã đốt tự do, hạnh phúc đời đứa cháu ruột Anna của mình cháy thành tro tàn.

Chuyến xe lửa tình cờ

Anna sẽ sống trong sự sắp đặt đến hết cuộc đời mình mãi cho đến khi cô đi chuyến xe lửa tình cờ ấy, gặp con người định mệnh đó. Đó là chàng sĩ quan Vronsky. Đại úy Vronsky là con người tự do, quyết đoán và can đảm. Anh từng nói: "Tôi sinh ra là người Digan và sẽ chết như người Digan.". Digan vốn là một tộc người yêu tự do, thích lang thang và phóng khoáng. Sĩ quan Vronsky cũng vậy, anh thích sống và yêu một đời tự do. Nhưng anh lại yêu Anna, một người không được phép sống cuộc đời đó.

Đại úy Vronsky phải lòng Anna Karenina trên đoàn tàu xa lạ không hẹn ước. Chỉ một thoáng lãng mạn chàng sĩ quan đã không thể quên cô. Nhưng sau vài lần gặp gỡ, Vronsky nhận ra, có lẽ anh với Anna là yêu nhưng không thể yêu.

Anh bước xuống, cố gắng không nhìn cô quá lâu như kiểu người ta tránh nhìn mặt trời. Nhưng cũng như mặt trời, anh vẫn trông thấy cô dù chưa một lần chạm mắt

Người thiếu phụ ấy dẫu bị ép lấy ngài Karenin nhưng họ vẫn là vợ chồng. Dẫu họ không hạnh phúc, Anna không hạnh phúc nhưng giới thượng lưu lại công nhận họ hạnh phúc. Còn Vronsky chẳng là gì cả, anh chỉ là một người trót yêu Anna. Một người xa lạ bên chuyến tàu định mệnh đem đến cho Anna sự hy vọng đầu tiên trong đời. Nhưng có lẽ đó chính là sự hy vọng muộn màng và bi thương.

Người ta vẫn hay nói một câu rất hay: "Một trong những đau đớn của đời người là lúc chưa có năng lực lại gặp người mình muốn chăm sóc cả đời.". Có lẽ câu nói này giống với số phận của sĩ quan Vronsky. Lúc trong tay anh không có gì cả, lại gặp được người anh muốn che chở một đời. Gặp đúng người, nhưng lại sai thời điểm. Vronsky đã gặp Anna muộn mất tám năm trong khi cô đang đau khổ. Nhưng anh không thể bước tiếp mà chỉ có thể lùi lại phía sau. Vì Vronsky đã chậm mất tám năm, lỡ mất một đời.

Vronsky không thể bước tiếp, còn Anna Karenina, cô lùi bước. Cô trở về Matxcova, kết thúc chuyến thăm quê sớm hơn dự kiến. Và chấm dứt hy vọng cuối cùng của mình với Vronsky.

Màu sắc lãng mạn làm nền cho yếu tố hiện thực và tư tưởng tự do

Qua cuốn sách Anna Karenina, Lev Tolstoy muốn chứng minh một điều rằng lãng mạn không phải là thứ vẻ đẹp để tô hồng cho cuộc sống hàng ngày. Lãng mạn không phải thứ xa xỉ mà người ta vẫn nói với nhau. Không phải là thứ sách viết về mở đầu thì phải yêu nhau đắm đuối. Không phải là thứ sách gợi cho người đọc quan tâm đến kết thúc là đau khổ hay vui vẻ, cặp đôi yêu nhau có đến nhau được hay không. Sau tất cả đó chỉ là tình yêu chứ không là gì cả, không có ý nghĩa nhân văn nào cả. Anna Karenina là cuốn sách muốn nói với người đọc và xã hội đương thời rằng tự do còn quan trọng hơn cả tình yêu, con người cần yêu trong tự do và đó là quyền của họ. Trong hiến pháp của Mỹ năm 1877, Tổng thống Washington đã tuyên bố rằng:

Chúng tôi khẳng định những chân lý này là hiển nhiên, mọi người sinh ra đều bình đẳng, họ được Tạo hoá ban cho một số quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Nhưng cuộc đời của Anna Karenina lại không có những quyền đó. Cô đã không hạnh phúc, không có quyền hạnh phúc. Đã không có tự do, bị ép sống không có tự do. Cô đã bị gượng ép kết hôn và không có quyền ly hôn.

Cuốn sách đặt ra một câu hỏi tình huống nhức nhối muốn người đọc trả lời. Đó là nếu sống cuộc đời hôn nhân bị ép buộc thì phải làm sao. Chịu đựng hay ly hôn và đi tìm hạnh phúc của mình? Anna đã chịu đựng tám năm, cô không muốn phải sống như vậy nữa. Nhưng lại không thể ly hôn. Vì định kiến xã hội đương thời không cho phép một phụ nữ thượng lưu ly hôn.

- Làm tất cả, nhưng đừng ly dị! - Darya Alexandrovna đáp.

- Chị hiểu tất cả là thế nào?

- Chao, thật ghê sợ! Cô ấy sẽ không phải là vợ của ai nữa, đời cô ấy thế là bỏ đi!

Cuộc đời thế là bỏ đi - đó là cách mà xã hội nhìn nhận những người phụ nữ có ý định ly hôn. Giá trị của người phụ nữ đến thế là cùng. Anna Karenina đã không còn đường lui nữa. Phía trước cô là định kiến xã hội, còn phía sau cô lại là cuộc hôn nhân mất tự do. Không thể bước tiếp nữa, nhưng cũng không thể lùi bước được nữa. Sức chịu đựng của một người đến thế là cùng, ròng rã suốt tám năm, cô không thể chịu đựng được nữa.

Cô sống trong cuộc hôn nhân đau khổ với ngài Karenin, nhưng khi gặp sĩ quan Vronsky thì lại càng đau khổ hơn. Có lẽ đại úy Vronsky cũng giống như thứ ánh sáng đẹp đẽ, cao quý làm đau mắt một người đã ngần ấy năm không nhìn thấy ánh sáng như Anna.

Cô chỉ còn cách chọn con đường thứ ba, con đường buông bỏ. Buông bỏ cả đau khổ và và niềm vui muộn màng với sĩ quan Vronsky, buông bỏ cả tự do và định kiến. Sẽ không có cách nào để thoát khỏi định kiến nếu không buông bỏ tự do của bản thân. Đó là điều mà xã hội già cỗi đương thời của Nga đem đến cho thần dân nước mình khi họ muốn sống một đời tự do. Giải thoát bản thân mình bằng cái chết, Anna Karenina không chỉ muốn thoát thoát khỏi đớn đau mà còn muốn giáng một đòn mạnh mẽ vào ý thức hệ già cỗi, lạc hậu của nước Nga lúc bấy giờ.

Và luồng sáng đã soi cho nàng thấy rõ cuốn sách cuộc đời mình với biết bao lo âu, phản phúc và đau khổ, lúc này càng bừng lên chói lọi hơn, rọi chiếu vào mọi vật bấy lâu nay chìm trong bóng tối; rồi nó rung rinh, mờ đi và tắt ngấm vĩnh viễn.

Mãi về sau, đến năm 1941, khi tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao ra đời, người ta vẫn nhắc mãi về Anna Karenina của Lev Tolstoy: cái chết của Chí Phèo và Anna Karenina sao mà giống nhau quá. Chí Phèo muốn sống lương thiện nhưng không thể lương thiện, Anna Karenina muốn tự do nhưng không thể tự do. Họ chỉ đành tìm đến cái chết để giải thoát bản thân mình. Và cũng để những người sống đau khổ như họ không phải sống cuộc đời như vậy nữa. Cái chết ấy bất lực, là tiếng thét oan khuất giữa xã hội đầy biến động, đầy bất công. Nhưng cái chết ấy lại dũng cảm, là lời tố cáo đanh thép về một xã hội thiếu tự do được viết bằng máu và nước mắt của Anna Karenina.

Anna Karenina- tác phẩm lớn nhất mọi thời đại do tạp chí Times bình chọn

Cuốn sách Anna Karenina của Lev Tolstoy được phát hành lần đầu năm 1877, sau 147 năm, cuốn sách vẫn vẹn nguyên giá trị. Cuốn sách ấy vinh dự được Times bình chọn là tác phẩm lớn nhất mọi thời đại và gây ảnh hưởng không nhỏ đến nền tư tưởng thế giới.

Văn hào Lev Tolstoy, tác giả của cuốn sách Anna Karenina được tôn xưng là "Sư tử văn học Nga". Ông là nhà tư tưởng, cải cách giáo dục lớn với chủ nghĩa hoà bình và tư tưởng bất bạo động. Qua Anna Karenina ông đã làm thay đổi nhận thức của xã hội về tư tưởng tự do đương thời:

Trên hết, tôi sẽ không muốn mọi người nghĩ rằng tôi muốn chứng minh bất cứ điều gì. Tôi không muốn chứng minh bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn sống; không gây ác cho ai ngoài bản thân mình. Tôi có quyền, phải không?

Tư tưởng của Lev Tolstoy đã gây ảnh hưởng đến những con người có khả năng gây ảnh hưởng lớn cho xã hội. Trong đó có nhà lãnh đạo đảng Quốc Đại Ấn Độ, người đấu tranh cho tự do, Mahatma Gandhi. Martin Luther King, Jr, chủ nhân của giải Nobel Hòa bình năm 1964 cũng là người chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng tự do bất bạo động của Lev Tolstoy. Có thể thấy, giá trị lớn nhất của một cuốn sách không phải là chân hay mỹ mà chính là thiện, là giá trị xã hội lan tỏa và làm xã hội tốt đẹp hơn. Đó còn là lòng yêu thương và bao dung, là con người cần được yêu thương và có quyền sống hạnh phúc.

Trong tất cả nỗi buồn của con người, không có gì mang lại sự an ủi ngoài tình yêu và đức tin, và trong tầm nhìn của lòng từ bi của Chúa Kitô đối với chúng ta, không có nỗi buồn nào là tầm thường.

Cuốn sách Anna Karenina không kết thúc bằng sự ra đi của Anna, mà là cuộc hành quân tình nguyện của sĩ quan Vronsky. Sau ngày Anna rời bỏ thế gian, trong lòng Vronsky có những chuyển biến quan trọng. Chàng sĩ quan rời quê hương và tham gia đội quân tình nguyện trong chiến tranh giúp Serbia chống lại Thổ Nhĩ Kỳ. Vẫn là lòng tin đó, lòng tin tự do không xa sẽ đến.

Cùng với Chiến Tranh Và Hòa Bình, cuốn sách Anna Karenina đã đem tư tưởng tự do của Lev Tolstoy đi khắp thế giới. Sống tự do và hạnh phúc luôn là điều viên mãn nhất trên đời. Và khi nào, nơi nào đó trên thế gian này còn thiếu hai điều ấy, thì con người sẽ tiếp tục đấu tranh. Vì lẽ phải luôn đúng và luôn chiến thắng tất cả.

Bài viết bởi Trần Hạnh - Bookademy

______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv


Xem thêm

Những bộ phim dựa trên cuốn tiểu thuyết "Anna Karenina", đã có nhiều phiên bản theo thời gian và tất cả đều đáng nhớ. Trên thực tế, phim rất hay, tôi nghĩ mình đã đọc cuốn tiểu thuyết mà nhiều nhà phê bình đánh giá là cuốn tiểu thuyết hay nhất từng được viết. Mặc dù tôi rất thích bài viết xuất sắc nhưng tôi vẫn để lại một sự thất vọng không ngờ. Câu chuyện có cảm giác như chưa kết thúc. Rốt cuộc cô gái tên Anna Karenina là nhân vật chính, tuy nhiên câu chuyện vẫn tiếp tục rất lâu sau cái chết của cô ấy như thể cô ấy không phải là vấn đề. Anna là một phụ nữ xinh đẹp cô đơn vướng vào một cuộc hôn nhân không tình yêu và không nhận được nhiều sự thông cảm hay thấu hiểu từ tác giả Tolstoy. Bất chấp vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình, cô dần dần trở thành một người phụ nữ vô lý, tự cho mình là trung tâm, nghiện ma túy, cuối cùng dường như không ai quan tâm đến việc tự sát. Cảnh cuối cùng của cô là một mớ hỗn độn đẫm máu trên bàn ga xe lửa, với vẻ mặt vặn vẹo kỳ cục và ánh mắt căm thù trong đôi mắt vô hồn. Cô ấy không được nhắc đến nữa như thể không cần giải thích gì thêm. Chồng cô được phục hồi thực tế như một vị thánh. Người yêu của cô được phục hồi sức khỏe khi anh ra trận. Trên thực tế, hai người đàn ông đã hòa giải. Nhưng nhân vật Anna Karenina không được phục hồi. Cô ấy bị lãng quên. Thay vào đó, câu chuyện kết thúc với những cuộc đấu tranh tinh thần của Levin và sự đánh giá cao của anh đối với các quy ước của nhà thờ. Anh ấy giới thiệu Kitty là một người phụ nữ hoàn hảo, quan tâm đến việc sinh con và yêu Chúa một cách không nghi ngờ gì. Levin đấu tranh để yêu Chúa đơn giản như cô ấy, nhưng tôi không chắc anh ấy có làm được điều đó không. Tuy nhiên, Kitty vẫn được coi là người phụ nữ lý tưởng, trái ngược với Anna khác thường. Bất chấp những nỗ lực hết mình của Tolstoy trong việc viết một câu chuyện đạo đức, chính nhân vật Anna Karenina vẫn ám ảnh trái tim chúng ta với nhu cầu bi thảm là được hạnh phúc và được yêu thương. Một câu chuyện vượt thời gian.

Leo Tolstoy phát triển nhờ việc tự đánh giá bản thân. Trong "Chiến tranh và Hòa bình", ông lập luận rằng không có lý do hoành tráng nào cho chiến thắng hay thất bại mà là một loạt các sự kiện vụn vặt kết hợp lại để tạo thành kết quả. Trong “Anna Karenina” Tolstoy cũng đi theo lý thuyết tương tự nhưng có liên quan đến những kết luận cá nhân. Lý do dẫn đến nỗ lực tự sát là minh chứng sinh động cho điều này. Hạnh phúc, chán nản, yêu, ghét, giận dữ, trẻ con. Tất cả đều dẫn dắt từng nhân vật đảm nhận các vị trí, không dựa trên thực tế mà dựa trên nhận thức. Tolstoy cho chúng ta thấy điều gì tạo nên tâm hồn của nhân vật và người khác thấy tâm hồn đó đại diện cho điều gì. Nó liên quan đến câu hỏi cũ "Ý tôi là gì? Không phải tôi đã nói gì?" Anh ấy chứng minh rằng tất cả chúng ta đều hiểu sai ý của ai đó vì chúng ta cố gắng diễn giải những gì họ nói.

"Anna Karenina" là một bài đọc đáng suy ngẫm. Phải mất thời gian để vượt qua những cái tên. Tên cá nhân được sử dụng bởi bạn bè và gia đình. Các biến thể nam tính và nữ tính trên tên. Tên xã hội. Những cái tên danh dự. Tolstoy thường sử dụng ba tên cho một nhân vật. Một ví dụ là trong một hội nghị chính trị khi nhân vật được xưng hô bởi một thành viên trong gia đình, một người quen trong xã hội và các thành viên của cộng đồng chính trị, những người xưng hô với nhân vật theo cấp bậc quý tộc của anh ta.

Mùa hè năm ngoái tôi đã đọc "Moby Dick" để biết tại sao chú tôi lại đọc nó vào mỗi mùa hè trong những năm cuối đời. Năm nay tôi đọc "Chiến tranh và hòa bình" vì tôi muốn biết tất cả những ồn ào đó là gì. Tôi đọc "Anna Karenina" vì cách xử lý nhân vật của Tolstoy đã cuốn tôi vào thế giới triết học và "nhân quả" của ông.

Tôi khuyên bạn nên đọc "Anna Karenina" của Leo Tolstoy, nó đáng để bạn có trong thư viện để đọc đi đọc lại.

Đây sẽ là dự án đọc văn học Nga thế kỷ 19 thứ 2 của tôi "hoàn thành". Bài viết của Tolstoy nhẹ nhàng, dễ đọc nhưng ông đã dệt nên một câu chuyện phức tạp với những nhân vật cao quý và lừa dối.


Tôi thường chỉ ra cho độc giả tương lai rằng Tolstoy có thể đã đặt tên cuốn sách là Anna và Kostya. Anna và Karenin có một cuộc hôn nhân hợp pháp và được tổ chức bởi nhà thờ phương Đông, nhưng rõ ràng Anna đã kết hôn với anh ta như một nghi thức chuyển đổi của phụ nữ. Anna yêu con trai của họ. Anna bị "Mario Puzo Thunderbolt" tấn công khi cô và Vronsky gặp nhau, và niềm đam mê của cô được đánh thức. Anna mang thai ngoài giá thú. Bộ phim Vivian Leigh năm 1948 đã bị Hollywood "dọn dẹp" và Anna đã sinh ra một thai chết lưu. Nhưng bộ phim Keira Knightly năm 2012 lại đúng với sự ra đời của đứa con yêu của Anna là "Annie" do Vronsky làm cha.


Tolstoy ghi lại từng khoảnh khắc, quyết định cá nhân bằng hành động về cách hai người đã kết hôn bắt đầu xây dựng những bức tường tình cảm và tâm lý trước khi một trong hai người sa vào chuyện ngoại tình, vượt ra ngoài giường hôn nhân. Tolstoy có một cái nhìn sâu sắc về trái tim con người, tiềm năng tỏa sáng thần thánh bên trong nó và việc rất nhiều người đã từ chối nó. Chắc hẳn Tolstoy đã quan sát những chia sẻ của ông về những cặp vợ chồng bất thường giữ bí mật thông qua sự lừa dối, tôi gọi đó là cuộc hôn nhân phản Kitô giáo.


Kostya và Kitty có cuộc hôn nhân mới cưới sau khi họ hẹn hò như một cặp vợ chồng hiện đại ở Nga thế kỷ 19 (không có cuộc hôn nhân sắp đặt). Tolstoy mô tả sự thích nghi của họ đối với cuộc sống hôn nhân theo đạo Cơ đốc giống như các cặp vợ chồng theo đạo Cơ đốc phương Đông phải đối mặt với đủ loại thay đổi khi trở thành “một” thống nhất bởi cả luật pháp và Giáo hội.


Tolstoy là một nhà văn tương lai: ông đề cập đến sự đoàn tụ của Giáo hội La Mã và Hy Lạp sau chín trăm năm ly giáo.


Tolstoy rất thành thạo trong việc tạo ra thói đạo đức giả xã hội và các tác nhân của nó trong tiểu thuyết của mình. Và anh ấy là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, người đưa suy nghĩ của mình vào suy nghĩ và suy nghĩ của các nhân vật, dù là tội lỗi hay hành động đạo đức.


Đọc lâu nhưng đáng giá. Tôi mất bảy tuần để đọc vào ban đêm.

Mặc dù tôi khá chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ đọc cuốn sách này nữa nhưng tôi rất vui vì đã đọc nó. Tôi có thể hiểu tại sao nó là một tác phẩm kinh điển - trong khoảng một nghìn trang, Tolstoy đề cập đến hầu hết mọi chủ đề chính của cuộc sống, chẳng hạn như tình yêu, hôn nhân, sự không chung thủy, các mối quan hệ, cái chết, chiến tranh, chính trị, v.v... Tuy nhiên, là một tác phẩm kinh điển thì không làm cho nó dễ đọc. Có một số chủ đề mà tôi thấy khó vượt qua, chẳng hạn như nông nghiệp và chiến tranh; cá nhân tôi thích những phần về tình yêu, gia đình và các mối quan hệ hơn.


Mức độ quan tâm của tôi đối với cuốn sách sẽ tăng giảm trong suốt cuốn sách tùy thuộc vào cốt truyện. Đối với tôi, thật khó khăn khi Tolstoy chuyển đổi giữa các cốt truyện (tức là từ Levin ở quê đến Anna ở Petersburg rồi Kitty ở bất cứ nơi nào cô ấy ở nước ngoài). Tôi sẽ mất một chút thời gian để chuyển hướng, nhưng khi tôi đi sâu hơn vào từng cốt truyện riêng lẻ, điều đó dường như trở nên dễ dàng hơn.


Cảm giác của tôi khi kết thúc cuốn sách là tại sao cuốn sách này lại có tựa đề là "Anna Karenina"? Tôi đã đọc nhiều mô tả nói rằng cuốn sách nói về nhân vật Anna Karenina và cách xã hội Nga vào cuối những năm 1800 phản ứng với người phụ nữ ngoại tình và bỏ chồng, nhưng đối với tôi nó không phải về điều đó, ít nhất là không hoàn toàn. Cuốn sách dường như viết về Levin nhiều hơn là về Anna. Đó là về tất cả những điều phải xảy ra để Levin có thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.


Levin yêu Kitty, người ban đầu đã từ chối lời cầu hôn của anh vì khả năng được ở bên Vronsky. Nếu không phải Anna vô tình đánh cắp trái tim của Vronsky thì Kitty và Levin có lẽ đã không ở bên nhau. Mặc dù cuộc tình của Anna là một phần chính của cuốn sách, nhưng hành trình tìm kiếm đức tin của Levin cũng là một chủ đề lớn không kém. Tất cả những điều tồi tệ xảy ra với các nhân vật khác trong cuốn sách (cái chết, ngoại tình và đấu tranh tài chính) cuối cùng đã giúp Levin khám phá ra niềm tin của chính mình.


Nếu bạn muốn thử thách và muốn đọc một cuốn sách kích thích tư duy, tôi khuyên bạn nên đọc "Anna Karenina" . Nếu bạn đang tìm kiếm thứ gì đó nhanh chóng và dễ dàng thì đây không phải là cuốn sách dành cho bạn!

Thật dễ dàng để lên án Anna, nhất là khi cô luôn bị so sánh với Levin. Toàn bộ cấu trúc của cuốn sách là nỗ lực của Tolstoy nhằm cho thấy hai người này khác nhau như thế nào. Và trong khi Levin như vậy, với tư cách là chồng của Anna sẽ nói cụm từ "không thể chê trách", chúng ta phải làm gì với Anna? Cô ấy có phải là người xấu không? Cô ấy có ác không?


Với tôi, Anna đã sống thực sự. Không giống như Levin, người luôn nghi ngờ về mọi thứ trên đời, cô ấy bị dẫn dắt bởi niềm đam mê của mình. Đôi mắt cô khép hờ khi đối mặt với thực tế khắc nghiệt này hay thực tế khác trong khi Levin ngay lập tức trở nên nội tâm và khao khát được làm điều đúng đắn vì những lý do chính đáng.


Nhưng ai có nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống? Levin gần như đã bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm cuộc sống chung với Kitty (hoặc bất kỳ người phụ nữ nào khác trong vấn đề đó) và ngay cả khi họ đã kết hôn, giống như anh, anh vẫn bị đẩy lùi bởi sự ra đời của đứa con mình; anh phải dần dần yêu cái thứ màu hồng đang quằn quại đó. Anh ấy dường như chưa bao giờ có bất kỳ niềm tin nào về bất cứ điều gì và những điều đó dường như khiến anh ấy ngạc nhiên và không bao giờ giống như những gì anh ấy mong đợi. Không có gì giống như những gì anh mong đợi trong cuộc sống dù đó là bản giao hưởng, chính trị và lý thuyết chính trị, cuộc sống thành thị khiến anh luôn cảm thấy không thoải mái.

Cuốn sách này thực sự thú vị theo nhiều cách. Tolstoy đề cập đến nhiều khía cạnh của xã hội liên quan đến việc một số hành vi của chúng ta gây tò mò như thế nào. Trong trường hợp của Anna và anh trai cô, xã hội hành xử hoàn toàn trái ngược. Trong khi cô bị phỉ báng, anh trai cô (Stepan) và người tình của cô (Vronsky) được coi là bớt gay gắt hơn và cuối cùng được tha thứ. Ông cũng đề cập đến việc chiến tranh bị lợi dụng bởi các phương tiện truyền thông đạo đức giả và tàn nhẫn cũng như những loại người khác hành động như những con kền kền. Mưu kế làm mất nhân tính của người khác càng tạo ra nhiều hận thù hơn. Ông nhấn mạnh rằng những người thiếu hiểu biết và nhiều tham vọng nhất luôn là những người xúi giục xung đột ở những vùng đất xa xôi vì nó không ảnh hưởng đến cá nhân họ. Điều thú vị là anh ấy đang nói về cuộc chiến tranh của người Serbia chống lại người Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman và cách xã hội của anh ấy cư xử. Nhiều người tình nguyện chiến đấu bên cạnh người Serb vì tin rằng đây là nghĩa vụ của họ với tư cách là người Slav. Điều khiến tôi chú ý là anh ấy cũng đề cập đến cách họ cư xử khi đàn áp người Ba Lan cũng là người Slav! Nó thực sự giống với những gì đang xảy ra ngày nay và trong ba mươi năm qua.Các thế lực ngoại bang xâm lược nước khác với những lý do nông cạn và tuyên bố đức hạnh trong khi những nước khác cũng làm như vậy! Tolstoy đặt câu hỏi về nhiều điều trong cuốn sách này và cách người khác nhìn sự việc khác đi mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Đây là bằng sáng chế về lời cầu hôn, sự không chung thủy, nghĩa vụ làm cha, chính trị, dịch vụ công, cùng những thứ khác. Mặc dù cuốn sách này đã được viết cách đây gần một trăm năm mươi năm nhưng nó vẫn còn phù hợp cho đến ngày nay và dường như không có gì thay đổi ngoài ngày tháng.

Tôi chưa bao giờ thích một cuốn sách nào hơn cuốn sách này. Từ đầu đến cuối, từng phần, từng câu, từng chữ. Nó dễ đọc một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù tôi cho rằng người dịch nên ghi nhận một chút về khía cạnh đó. Tất nhiên, tên tiếng Nga hơi phức tạp, tôi thường nói to để cố gắng ghi nhớ. Thực ra tôi đã đọc to hầu hết cuốn sách, chỉ để đọc chậm lại và đảm bảo rằng tôi không bỏ sót điều gì, cộng thêm nghe rất hay khi nghe thấy nét tao nhã trong lối viết của anh ấy. Trên thực tế, khi tôi nghe nói rằng họ đã chuyển thể cuốn sách này thành phim, ý tưởng của tôi về cách tốt nhất để đánh giá cao cuốn sách này trong một bộ phim là có một chiếc micrô, một chiếc ghế và một người đọc xuất sắc chỉ cần đọc từ ngữ vào máy quay. Không có gì khác, bởi vì bạn KHÔNG CẦN bất cứ điều gì khác.

Nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện ly kỳ với nhiều tình tiết bất ngờ và bất ngờ thì đây có lẽ không phải là cuốn sách dành cho bạn. Ý tôi là đó là một câu chuyện đủ thú vị, nhưng nó liên quan đến những điều luôn xảy ra với những người bình thường. Điều thú vị là cách tác giả mô tả những gì đang diễn ra trong từng cảnh, từng cuộc trò chuyện, suy nghĩ và cảm xúc của các nhân vật khi họ đối phó với bất cứ điều gì diễn ra trong cuộc sống của họ. Đặc biệt tôi thích cách anh ấy nhảy lung tung trong những mô tả của mình, những gì đang diễn ra trong tâm trí cô ấy, những gì cô ấy nói, ngôn ngữ cơ thể của cô ấy là gì, những gì anh ấy nhìn thấy, những gì anh ấy nghĩ, nó ảnh hưởng đến anh ấy như thế nào, những mô tả về những manh mối nhỏ về thể chất dẫn đến cảm xúc của họ. Anh ấy di chuyển từ nhân vật này sang nhân vật khác, từ đối thoại đến suy nghĩ đến mô tả ngoại hình, và khi bạn đọc, đột nhiên "BẠN ĐANG Ở ĐÓ!". Thực ra bạn còn hơn thế nữa, bởi vì bạn nhìn nó từ nhiều góc độ khác nhau và bạn biết chính xác họ đang cảm thấy, suy nghĩ gì. Nó thực sự ngoạn mục là cách tốt nhất để mô tả nó khi anh ấy di chuyển bạn xung quanh khung cảnh để nhìn thấy cả bề mặt lẫn chiều sâu suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật. Anh ấy thậm chí còn nghĩ đến con chó săn đó, và sau khi cười lăn lộn trên sàn, tôi đứng dậy và nói "CÓ, CÓ, đó chính xác là cách họ nghĩ!"

Đây là cuốn tiểu thuyết Nga đầu tiên của tôi (ngoài cuốn tiểu thuyết về "Tội ác và hình phạt" nhiều năm trước mà tôi chưa bao giờ đọc hết và thực sự không thể nhớ lại) nhưng nó sẽ không phải là cuốn cuối cùng của tôi, tôi sẽ đọc lại cuốn này ít nhất một lần, sau đó sẽ khám phá bất cứ điều gì cái khác ở ngoài đó. Trên thực tế, nhược điểm duy nhất khi đọc cuốn sách này là nó có thể đã hủy hoại tôi vì những nhà văn kém hấp dẫn hơn. Charles Dickens luôn là một trong những nhà văn yêu thích của tôi, nhưng dường như tôi không thể đột ngột vượt qua được David Copperfield...có lẽ những người hạnh phúc hầu như đều giống nhau.

TIỂU THUYẾT ANNA KARENINA & ĐỜI SỐNG QUÝ TỘC CỦA XÃ HỘI NGA THẾ KỶ XIX – LEV TOLSTOY Lev Tolstoy (1828- 1910) – Ông được biết đến với hai cuốn tiểu thuyết lớn là tiểu thuyết sử thi “Chiến tranh và hòa bình” và tiểu thuyết “Anna Karenina”. Năm 1873, ông bắt đầu viết Anna Karenina và mất bốn năm để hoàn thành nó. Tác phẩm này được đăng trên tạp chí Người đưa tin nước Nga và sau đó được xuất bản thành sách. Sau khi tiểu thuyết Anna Karenina ra đời không lâu thì ông được nhắc tới với cái tên “Vị Chúa của giới Nghệ thuật” điều đó thể hiện sự điêu luyện trong việc viết lách của nhà văn đã đạt tới mức độ thượng thừa. Đây là cuốn tiểu thuyết lớn thứ 2 của ông nên những tâm huyết và tư tưởng của ông xây dựng trong tác phẩm chứa đựng những vấn đề vô cùng sâu sắc: Hôn nhân và gia đình, cái chết của Anna, vấn đề đức tin, cuộc sống của giới quý tộc, bất bình đẳng… nhưng ở đây tôi sẽ làm rõ vấn đề đời sống quý tộc Nga vào giữa thế kỷ XIX đã tồn tại và xuất hiện trong tác phẩm. Ở trong tác phẩm Anna Karenina đã xuất hiện rất nhiều các nhân vật thuộc giai cấp quý tộc như Anna, Karenin Xtepan Ackadich, gia đình nhà Tsecbatxi, sĩ quan Vronxki, Levin... Tưởng chừng như thuộc giai cấp quý tộc thì họ sẽ có những lối hành xử “sang” và hợp lý. Nhưng không, họ lại xử lý những rắc rối trong cuộc sống dựa vào phương diện danh dự. Tất cả những gì họ làm chỉ để bảo toàn danh dự của mình. Như việc Karenin hay tin vợ mình ngoại tình nhưng vẫn hết sức bình tĩnh, ông không mảy may nghĩ tới tình yêu, tới tình nghĩa vợ chồng, tới đứa con thơ bé bỏng mà ông lại nghĩ tới danh dự của mình, tới danh tiếng và vẻ mặt của bản thân. Ông vẫn hành xử với vợ mình một cách rất lý trí và ông “diễn” cho tất cả xã hội xung quanh cùng xem một vở diễn gia đình hạnh phúc. Ông cấm vợ không được quá lộ liễu với người tình bên ngoài cũng không được ly hôn cho tới khi ông tìm ra được cách giải quyết tốt hơn: “Việc yêu cầu ly hôn chỉ dẫn đến kiện cáo điếm nhục, tạo cơ hội thuận tiện cho những kẻ kình địch lợi dụng phỉ báng và hạ thấp địa vị ông trong xã hội.” Cuộc đời của ông đại diện cho một lớp người trong xã hội, một xã hội rất coi trọng danh dự cũng như là tiếng tăm của bản thân. Còn Anna là một cô gái ở giới thượng lưu, nàng đã tham dự buổi đánh quần do quận chúa Tvecxkaia tổ chức để có thể duy trì cũng như tạo mới thêm quan hệ trong giới thượng lưu dù phải gặp mặt những người mình không thích: “Giới thượng lưu đến dự cuộc đánh quần mà quận chúa Tvecxkaia đã mời Anna tới, gồm hai vị phu nhân và những kẻ ngấp nghé họ. Hai vị phu nhân là nhân vật nổi nhất trong nhóm quý phái mới của Petersburg, được mệnh danh bắt chước theo một sự bắt chước là: "Bảy kỳ quan của thế giới". Mặc dù là tinh hoa trong xã hội thượng lưu ưu tú, nhóm đó lại đối địch với nhóm Anna thường lui tới.” Đặc biệt, cái sĩ diện tốt đẹp của giới thượng lưu luôn được xem trọng và bảo vệ một cách triệt để và… có phần theo “motif”. Đó là khi có tranh chấp xảy ra, chẳng hạn như tranh giành một người phụ nữ thì giới quý tộc, thượng lưu sẽ chọn giải quyết bằng một cuộc đấu súng như Lenxky trong “Epghnhi Onhegin”, hoặc như Pushkin. Tuy nhiên trong tác phẩm này, dù muốn đấu súng để giải quyết tình địch của mình nhưng Alecxay Alecxandrovich lại có được một phần tỉnh táo bỏ đi cuộc đấu súng để không phải nhận lấy kết cuộc bi thảm như Lenxky hay Pushkin: “Muốn biết phải xử sự với người vợ tội lỗi và đứa con ta như thế nào, mà lại đi giết người thì hỏi còn có nghĩa lý gì?... Ta, nạn nhân vô tội, ta sẽ bị giết hoặc bị thương ư?... Họ không cho phép một chính khách hữu ích cho nước Nga thí mạng như vậy…” Bên cạnh đó, giới quý tộc thường gọi nhau bằng những cái tên đã Anh hóa hoặc Pháp hóa và coi đó là mỹ tục: Xtepan là Xtiva, Doly là Darya, Kitty là Ekaterina... Họ còn thích nói tiếng Pháp – thứ ngôn ngữ mà “bọn đầy tớ” không hiểu: “Tanya con đến đây làm gì? Bà nói bằng tiếng Pháp với cô bé đang đi vào. - Cái xẻng của con đâu hả mẹ? - Mẹ nói với con bằng tiếng Pháp, con cũng phải trả lời bằng tiếng Pháp. Cô bé muốn vâng lời mẹ nhưng quên không biết gọi “cái xẻng” bằng tiếng Pháp là gì; bà mẹ nhắc, rồi vẫn dùng tiếng Pháp, bảo cho nó biết chỗ để xẻng.” “Và theo tập quán đặc biệt của người Nga, họ lại nói chuyện bằng tiếng Pháp để đầy tớ không hiểu được.” Điều đó, cho ta thấy ở giai đoạn này họ đã rất sính ngoại. Hay việc đi ra nước ngoài nghỉ dưỡng để chữa bệnh của nàng Kitty. Phải chăng, do điều kiện hay là kỹ thuật y tế của nước ngoài phát triển hơn nước Nga hay là nước ngoài có suối nước nóng có thể chữa bệnh. Thực tế, ta có thể thấy khi nghe tới việc đi nước ngoài sẽ sang hơn và khẳng định được đẳng cấp của tầng lớp “có tiền” trong xã hội Nga thế kỷ XIX: “Mặt khác, ông lại là đại biểu quý tộc gương mẫu và không bao giờ đi xa mà không đội mũ lưỡi trai có huy hiệu và viền đỏ. Ông quả quyết chỉ có thể sống dễ chịu ở nước ngoài và quả thực mỗi lần có dịp là ông đều ra nước ngoài ở.” Ngoài ra, điểm đặc biệt tạo ra sự khác biệt của giới quý tộc được biểu hiện qua cách họ ăn uống. Họ thưởng thức món ăn rất chậm rãi, ăn những món sơn hào hải vị: sò Flenxbuoc, cá chim với nước sốt đặc, thịt bò quay… nhâm nhi cùng ít rượu sâm banh hay rượu vang gì đó. Họ ăn uống một cách điềm đạm, từ tốn và làm đủ mọi cách để kéo dài giờ ăn ra và họ xem đó là mục đích của văn minh: “…có lẽ… nhưng, dù sao đi nữa, mình vẫn thấy điều đó là kỳ dị. Mình còn thấy điều này nữa, cũng kỳ dị, là ở nông thôn, bọn mình gắng ăn cho nhanh để còn làm việc, trong khi cậu và mình đây lại giở giói đủ cách để kéo dài cái đói càng lâu càng tốt; cho nên chúng mình mới ăn sò…” Nhưng hơn hết, có lẽ đáng thương hơn cả là những cô gái giới thượng lưu phải sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, một cuộc hôn nhân chóng vánh, một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một cuộc hôn nhân do ba mẹ sắp đặt... Như Anna lấy Alecxay Alecxandrovichchỉ vì tiền tài và địa vị để rồi sau này gây ra bao bi kịch, oan trái. Nữ bá tước Lidya Ivanopna cũng như thế, bà cũng có một cuộc hôn nhân bi kịch với một tay giàu có, nhưng ăn chơi, trụy lạc. Dù đau khổ nhưng bà vẫn không thể ly hôn, và lí do có lẽ cũng giống như Alecxay Alecxandrovich vậy, vì hai chữ thể diện, để rồi tạo ra một người phụ nữ xấu xa, đạo đức giả: “Nữ bá tước Lidya Ivanopna, khi còn là một thiếu nữ rất bồng bột, đã kết hôn quá sớm với một người tuy tốt bụng nhưng là tay ăn chơi nổi tiếng, rất giàu, rất truỵ lạc. Từ hồi đó, tuy không li dị, họ sống mỗi người mỗi nơi, và khi chồng gặp vợ, trước sau như một, ông vẫn nói với bà bằng vẻ nhạo báng mỉa mai mà người ta không rõ nguyên nhân vì đâu.” Có thể nói rằng, thiên hướng hiện thực chủ nghĩa đã sớm hình thành trong Lev Tolstoy và cũng từ đó ta có thể thấy được một xã hội Nga sinh động với những quan niệm, cách sống và những bộ mặt xấu xa của chế độ phong kiến chuyên chế Sa Hoàng Nga xuất hiện rất nhiều và rõ ràng trong tác phẩm. Cuộc sống của giới quý tộc Nga đã tạo ra các thành phẩn và các cấp bậc khác nhau. Qua tác phẩm, ta có thể thấy rằng bất kỳ nền thống trị nào, đất nước nào cũng sẽ tồn tại giai cấp quý tộc có cuộc sống xa hoa quyền quý, với những thói quen và cách hành xử không giống ai của họ.
0 điểm

Hôm nay, sau mấy hôm trời đổ mưa, mình lang thang qua Nhã Nam còn thấy “Anna Karenina” được bày bán. Cho đến giờ đây vẫn là kinh điển của thời gian và chắc là nhiều năm nữa người ta vẫn sẽ đọc Anna. Tạm để lại tất cả những hiện thực và rất nhiều vấn đề lớn Tolstoy đề cập tới, Anna có lẽ là một biểu tượng của vẻ đẹp sa ngã. Hồi từ rất lâu mình đọc tác phẩm này chỉ như một yêu cầu bắt buộc của ngành học, hồi ấy không thật sự nghiêm túc để hiểu được vì sao Anna lại chọn ngoại tình trong khi cô hoàn toàn có thể lựa chọn ở bên người chồng giàu có hoàn hảo của cô. Mà hình như lại chỉ vì người ấy đẹp trai. Có một câu mình đọc được thế này “Hạnh phúc là một loại cảm giác và suy nghĩ thăng hoa, khi mà các điều kiện xung quanh thuận lợi, và luôn dễ dàng mất đi” (J.O.Y Lấp Lánh). Cái kết làm người ta thấy buồn, nỗi buồn vì cuối cùng sự cô đơn sẽ luôn bên cạnh người sợ cô đơn nhất. Mình vẫn luôn biết ơn nhưng nhà xuất bản còn in sách dòng văn học như Nhã Nam. Cảm thấy vẫn có góc nào đó dòng sách này được giữ lại. Cách Nhã Nam làm lại bìa sách, in những câu chữ lên giấy mới cũng thấy rất trân trọng những quyển sách này.

Anna Karenina là một trong những bộ tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn cổ điển Nga Lev Tolstoy (1828 - 1910). Với cuốn tiểu thuyết, tác giả đã tái hiện lại bức tranh xã hội chân thực và sinh động của cả một giai đoạn lịch sử nước Nga vào giữa thế kỷ XIX, sau giải phóng nông nô. Qua cuộc ngoại tình ép le, chấm dứt bằng cái chết tội lỗi và bi thảm của Anna Karenina, cuộc sống gia đình lục đục của Ôblônxki, mối tình trắc trở nhưng hạnh phúc của Levin, cùng đời sống tình cảm phức tạp của nhiều nhân vật khác, nhà văn đã đặt ra vấn đề tình yêu và hôn nhân như một sự việc cá nhân và xã hội. Anna Karênina là một người phụ nữ tài sắc đầy đủ. Nàng lấy Karênin không phải vì tình yêu mà do sự sắp đặt của bà cô. Karênin không những không đem hạnh phúc đến cho nàng mà còn chà đạp lên sức sống tự nhiên ở nàng. Điều ấy đã làm cho nàng khao khát được yêu, được sống tự do. Và khi thoáng gặp Vrônxki, một người trái ngược hẳn với chồng, nàng lập tức lao vào tình yêu, như thiêu thân mê ánh lửa, không tính toán, mặc kệ cả lễ giáo và dư luận xã hội thượng lưu. Và tấn bi kịch của nàng bắt đầu từ đấy... Bên cạnh chủ đề trên, nhà văn còn đưa ra nhiều vấn đề xã hội khác, có tầm quan trọng lớn hơn nhiều, chủ yếu bằng cách thông qua nhân vật Lêvin: đó là các vấn đề lý tưởng xã hội, vấn đề dân tộc, nông thôn, chính trị, giáo dục... Về mặt nghệ thuật, điểm nổi bật và xuất sắc nhất của Tônxtôi trong việc dựng nhân vật là miêu tả tâm lý. Ông nghiên cứu rất kỹ và nắm bắt mọi vẻ quy luật phát triển tâm lý. Mỗi tư tưởng, tình cảm của nhân vật bất ngờ nảy ra từ ấn tượng hoặc sự việc cụ thể nào đó được nhà văn dẫn dắt gắn liền với kỷ niệm, ý nghĩ khác. Sợi dây chuyền liên tưởng này xe kết với nhau, quyện lại và biến thành tư tưởng, tình cảm khác mới hơn, sâu hơn, rồi lại trở về với xúc động, tâm tư ban đầu ở mức độ cao hơn, mãnh mẽ hơn và cứ như thế nó tiếp tục thay đổi, chuyển hóa, phát triển không ngừng, lẫn lộn hư với thực, cảm giác với suy tưởng, hiện thực với ước mong, quá khứ, hiện tại với tương lai... Đây là một cuốn tiểu thuyết có số lượng nhân vật khá nhiều, sự việc phức tạp nhưng bố cục truyện vẫn chặt chẽ, rành mạch, cân xứng. Truyện dài nhưng không rườm rà, rất nhiều chương nhưng mỗi chương ngắn gọn, cô đúc; mỗi hình tượng đều có căn cứ bên trong, không tùy tiện; mỗi chi tiết đều thể hiện chủ đề, mỗi phần hòa hợp theo cấu tứ thống nhất. Ý nghĩa xã hội và tác dụng nhận thức các vấn đề lớn do cuốn truyện đặt ra đã được thể hiện bằng một ngòi bút điêu luyện bậc thầy. Vượt ra ngoài khuôn khổ của một tấn thảm kịch ngoại tình, Anna Karênina đã trở thành một bộ "bách khoa toàn thư về đời sống Nga". ( ST) Tôi đã mua cuốn này vì lời mở đầu của nó: "Tất cả những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo cách riêng của nó" . Đó là một tác phẩm vĩ đại được xếp trong danh sách 10 tác phẩm vĩ đại nhất mọi thời đại. Nhưng thật lòng so với những tác phẩm kinh điển nổi tiếng như : Tiếng chim hót trong bụi mận gai, đồi gió hú, giết con chim nhại, túp lều bác Tôm...tôi không thích bằng. Khi đọc lần đầu tiên tôi đã không thể hiểu hết nội dung cũng như nhận ra giá trị của tác phẩm, một phần vì xuyên suốt cuốn sách tác giả đề cập đến vấn đề " ngoại tình" mà tôi không thích. Nhưng khi đọc đến lần thứ 2, thứ 3 tôi đã có thể hiểu và chấp nhận hoàn toàn tác phẩm. Cách tác giả đưa ra câu chuyện, tạo ra vấn đề , thắt và mở nó một cách tài tình. Tôi thích cách tác giả đưa ra sự hào nhoáng, hoa lệ nhưng đầy phù phiếm giả tạo ban đầu để che đậy cho thói hư vinh, kẻ cả , những cuộc tình tội lỗi, những dằn vặt để rồi họ trả giá cho chính những sai lầm của mình, cho cách mình đã chọn. Cái kết cho nữ chính rất bi thương , nhưng cái bi thương của tác phẩm đôi khi làm người đọc hả hê lẫn xót xa vì cái giá của sự bội bạc của người đàn bà quá đắt và quá đời. Người ta ghét và rồi cảm thấy thương hại cho sự lầm lạc, phù phiếm, quay lưng với cả con mình cuối cùng chết trong chính những hờn ghen, vô lý và thiếu kiên định. Bánh xe số phận đã dẫm lên và nghiền nát cô. Ngoài ra khi đọc tác phẩm ta cảm thấy như nhìn được một xã hội Nga thu nhỏ thời bấy giờ. Từ những vấn đề trong gia đình, cuộc sống của thường dân và giới thượng lưu, chính trị... Từ những vấn đề to lớn đến những cư xử vụn vặt thường ngày đều được tái hiện đầy đủ và trung thực đến từng chi tiết. Tất cả nhưng điều đó tạo nên một tác phẩm lớn cho Anna Karenina.