“Những khoảng cách giữa Âu và Á vốn được con người dựng nên và ra sức chứng minh cho sự đúng đắn của mình, trong hàng ngàn năm, chợt rút ngắn lại nhờ nhịp cầu phơi phới tân kỳ. Trong giờ phút đó, chỉ có tôi, biển cả cùng cây cầu thanh tân, duyên dáng và hơn cả vững chãi kia. Bình yên, tự do và tràn đầy hy vọng về những điều tuyệt vời cho địa đàng trần gian nối liền Đông - Tây này…”
Người ở, em về
Một thế giới thượng lưu được tìm thấy ở Trung Đông, cụ thể là UAE (các tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất), là nơi những con người giàu có với cuộc sống xa xỉ đằng sau vẻ ngoài kín đáo trong những bộ trang phục truyền thống. Dù chỉ chiếm 15% dân số thì những người UAE thật sự luôn hiện diện khắp nơi, đặc biệt là trong Dubai Mall - trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới: mua sắm hàng hiệu, ăn uống, ngắm toàn cảnh Dubai chỉ cần một phút trong thang máy để leo 124 tầng tòa Burj Khalifa.
Họ chẳng việc gì phải ra nắng khi có thể ngồi trong những chiếc xe siêu sang có tài xế Ấn Độ, trong những mall rộng lớn, dinh thự kín cổng trồng cả vườn chà là hay những khách sạn phục vụ bánh có rắc vàng.
“Chuông kêu khẽ đánh bên thành cũng kêu” Trang phục họ mặc trên người cũng chẳng đơn giản. Đẳng cấp là khi những món đồ xa xỉ được che lấp bên trong những bộ trang phục truyền thống trắng đen. Túi xách của phụ nữ UAE không là Hermès thì cũng Louis Vuitton. Các thương hiệu đình đám luôn tràn ngập trong các mall như Dubai hay Marina.
Nơi đây, đàn ông luôn xem phụ nữ như vật sở hữu đáng được yêu chiều và phụ nữ cũng hài lòng với việc dựa vào những người đàn ông ấy như một điều hiển nhiên. Tuy hình ảnh người đàn ông áo trắng đưa người phụ nữ áo đen dạo phố quen thuộc là vậy, vẫn có những bãi biển cấm đàn ông bén mảng lui tới.
Đàn ông Trung Đông không rượu chè, thuốc lá. Đằng sau vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh là một vóc dáng cao lớn, da trắng muốt, dáng đi khoan thai, kiêu hãnh - như cách mà họ đang hưởng thụ những điều xa xỉ mà phải đến hàng trăm năm sau mới lụi tàn.
Những trái chà là rụng, nhão nhoét trên lối vào lobby bất giác làm tác giả nhớ đến trái sung, trái mận lăn lóc quê nhà. Mảnh đất Trung Đông này - nơi mà dù cố gắng thì vẫn bị chính phủ UAE từ chối nhập tịch kể cả bằng đường kết hôn với người bản địa, chỉ nên đến một lần để được chiêm ngưỡng sự sang, sự giàu để hít chung bầu không khí với những “công dân vàng”.
Sydney - những điều rất nhỏ
Những điều nhỏ bé làm nên một Sydney đẹp mê người đối với mỗi kiều bào đến đây.
Ngồi ghế ngày xưa, nhớ nhìn hướng người xưa
Bà Macquarie là ai mà ghế ngồi của bà lại là điểm tham quan nổi tiếng ở Sydney?
Thật ra đó chỉ là một cái ghế đá đúng nghĩa, từ một khối đá được đẽo gọt thành ba bậc tam cấp lớn và một lưng tựa.
Phải kể thêm bà Macquarie là vợ của ngài Luchlan Macquarie - một trong những thống đốc nổi tiếng ở Úc thường có thói quen rời khỏi ngôi nhà mà đi bộ dọc bán đảo, ngồi trên một mỏm đá ngắm vọng ra xa. Về sau những năm 1810, các tù nhân ở đây đẽo sa thạch và tặng bà chiếc ghế đá. Điều thú vị là hơn trăm năm sau, từ góc nhìn của chiếc ghế đá chệch qua một chút là hai biểu tương bậc nhất Sydney: cầu cảng Sydney (Sydney Harbour Bridge) và Nhà hát Con Sò (Sydney Opera House)
Du khách khi đến đây, nhiều người sẽ hiểu nhầm chiếc ghế này sinh ra để phục vụ những ai đến ngắm hai công trình nổi tiếng mà mấy ai nghĩ về câu chuyện vợ chồng thống đốc năm xưa.
Những chiếc vali rơi
Chính tác giả đi trên chiếc xe trên đường ra sân bay thì nghe có tiếng la lớn “Rớt vali”. Mọi người quay lại và phát hiện cửa sau xe mở toang, mất năm cái vali. Bác tài xế quay xe men theo con đường lúc nãy đi qua. Một người đàn ông đứng với một vali hồng, và một cái màu đen. Lại đi tiếp qua một công trường, người nhân viên đang đứng với chiếc màu đỏ, người đó còn dẫn đoàn người vào trong công trường lôi ra hai cái khác nữa. Tuy sứt dây kéo, trầy xước, nhưng vật dụng vẫn còn đủ và những chiếc vali cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhiều người nói rằng, ở những thành phố nhộn nhịp như vầy, sẽ chẳng ai rảnh rỗi để ý sự hiện diện của chúng ta đâu. Nhưng không, người dân Sydney rất luôn để ý đấy chứ, họ chẳng quên một điều gì cả. Câu chuyện trả lại những chiếc vali hay chiếc ghế xưa là một trong những điều bé nhỏ làm nên một Sydney hiếu khách và giàu lòng trắc ẩn.
Câu chuyện xứ sở kim chi
Sau đại dịch MERS, chính phủ Hàn Quốc nóng lòng tìm cách mời gọi khách du lịch quay lại đây. Tuy vậy, tình trạng bất ổn an ninh, chính trị ngay sau đó cũng làm chính phủ lao đao.
Nhưng nhờ những cách hay ho mà Hàn Quốc áp dụng, du khách không chỉ dừng chân mà còn đóng góp một khoản vào ngành du lịch nước này.
Cần một hướng dẫn viên du lịch tài nghệ xứng đáng là nghệ nhân kể chuyện để có thể “thao thao bất tuyệt” về những vẻ đẹp mộng mơ ngay trên đất nước nghèo tài nguyên như Hàn Quốc. Dâu được trồng theo công nghệ sạch nhất thế giới - minh chứng là chính phủ cho chuyên cơ chở học sinh một trường tiểu học Hàn Quốc đến ăn trực tiếp tại vườn mà không cần rửa. Hồng giòn khô hảo hạng được phơi trong tuyết, sương trước khi phơi nắng mà không đâu có được. Gạo Hàn Quốc thì chỉ để người Hàn dùng, không dư để xuất khẩu. Ai muốn thưởng thức gạo Hàn, xin mời đến xứ Hàn! Thủ thỉ những bài ca quý hiếm, đề cao sức khỏe, người Hàn bán 20.000 - 60.000 won (tương đương 400.000 - 1.200.000 đồng Việt Nam) cho mỗi ký dâu, hồng, gạo.
Người người kéo đến Nami chỉ để có kiểu ảnh giữa hai hàng cây hạnh ngân “thần thánh” sau bộ phim nổi tiếng Bản tình ca mùa đông. Những vườn cam ở Jeju luôn khiến du khách khi đến đây xuýt xoa vì toàn những quả cam tròn lẳn, vàng ươm, đong đưa bất kể nắng mưa mà chỉ khi đến gần mới bật ngửa là… cam giả. Vẻ ngoài hào phóng, sẵn sàng cho khách tự lấy thức ăn và cơm để dùng đến no nê, nhưng các nhà hàng ở đây khá tiết kiệm rau tươi, hải sản và thịt bò. Nhưng mấy ai trách cứ khi chủ nhà đã quá tử tế với mình. Họ cho du khách thoải mái bứt táo ở Mungyeong, Gyeongsang,… rồi sau lại thoăn thoắt cân táo, tính tiền.
Không thể phủ nhận tinh thần dân tộc, nền kinh tế năng động của người Hàn Quốc, nhưng điều đặc biệt hơn cả là họ biết cách dệt nên những câu chuyện huyền thoại để nâng tầm vẻ đẹp “thường thường bậc trung” của mình để lôi kéo được du khách đến đây. Thật là một chiến lược kinh doanh khôn ngoan!
Yangon - cổ tích ở thời hiện đại
Cố đô Yangon nhìn từ máy bay là những ô vuông màu xanh hoặc vàng - nước và cây. Nhà cửa thưa thớt, thâm thấp, cũ kỹ. Quạ bay từng đàn, con người từ tốn, an nhiên trong cả di chuyển, làm việc, đi đứng. Quang cảnh nơi đây hiền hòa một nét riêng mà không gợi cảm giác thê lương, ảm đạm. Hàng quán, siêu thị… là những khái niệm xa xí. McDonald’s cũng phải đắn đo khi định đầu tư vào nơi này.
Cũ kỹ, im lìm là vậy nhưng người Yangon không đi xe máy, họ di chuyển bằng những chiếc ô tô cổ lỗ sĩ. Thứ duy nhất tô màu cho nơi đây là những chiếc xe buýt sặc sỡ màu sắc mà vẫn rất điệu nghệ luôn chạy với tốc độ thần tốc.
Người dân nơi đây luôn giữ thói quen xách cặp lồng khi đi ra ngoài bất kể là đi học hay đi làm và cầu nguyện vào mỗi năm giờ chiều. Ngoài cầu nguyện, người dân còn đến chùa để quét - họ xem đây là niềm vui nơi linh thiêng.
Những gian hàng hóa ở đây gợi nhớ những hàng kẹo, bánh tráng ở Việt Nam những năm 80. Những món ăn vặt đầy màu sắc, hình thù kỳ lạ hiếm khi có nhãn mác và hạn sử dụng được bày bán. Còn có cả tượng Phật bằng gỗ lớn nhỏ, chuông gió, chuông đồng với giá rất rẻ. Người Myanmar cũng nói thách nhưng sẽ bớt ngay khi khách nhíu mày.
Chuyện đi vệ sinh ở Yangon cũng rất đặc biệt mà chính tác giả Diễm Trang đã trải qua. Người địa phương được miễn phí, còn người nước ngoài phải trả 200 kyat (tương đương 4.200 đồng) cho một lượt. Tác giả sau khi đưa tiền, một người phụ nữ xuất hiện dắt cô đến tận cửa một nhà vệ sinh đang khóa cửa. Người phụ nữ mở khóa, lau bồn cầu và đặt miếng lót rồi mới mời khách mở cửa bước vào. Sau đó, người phụ nữ bước ra và bắt đầu hát. Khi tác giả mở cửa, người phụ nữ vẫn đang chờ sẵn trước cửa, miệng vẫn hát và tay cầm xô nước. Dù xin được tự phục vụ bản thân, tác giả vừa ái ngại vừa xúc động khi bị từ chối. Một câu chuyện ở nhà vệ sinh mang đến rất nhiều bài học: người Đông Nam Á hào phóng sức lao động thì người phương Tây rất chi li việc này.
Đất nước của họ đã ngủ quên lâu quá rồi. Giấc ngủ sâu của họ cho người đời sự bỡ ngỡ và thú vị về phong tục để tìm thấy sự thi vị của chính mình trong sự lạc hậu của người.
Chợ nhớ Grand Bazaar Kapalicarsi
Vẫn là những sản phẩm thủ công truyền thống, nhưng sức hút và ấn tượng đến từ các tiểu thương ở khu chợ này. Khác xa những vùng đất khác, trong khi những cô gái ở đây nhỏng nhảnh đi chợ thì đàn ông đang bận rộn bán hàng. Nhan sắc của những tiểu thương ở đây chỉ có thể miêu tả là đỉnh cao: vóc dáng cao ráo, cân đối, gương mặt chuẩn mực, nước da trắng. Những câu nói thảo mai, siêu ngọt luôn thường trực chỉ chờ du khách xuất hiện để trổ tài. Họ cũng chịu thương, chịu khó sẵn sàng bỏ gian hàng để bước xuống lòng đất lấy những mẫu, màu khác theo ý khách. Đôi khi vẫn lịch sự vui vẻ chụp một bức ảnh cùng vị khách kể cả không bán được món hàng nào…
Châu Đốc ơi, nhìn châu Á nhé!
Câu kêu gọi tưởng chừng như chỉ để có vần điệu, nhưng cốt lõi ở đây tác giả muốn nhắn nhủ tới tỉnh An Giang - nơi có miếu Bà Chúa Xứ, một điểm du lịch tâm linh cho khách đến tham quan và thưởng ngoạn. Phải chăng cần lược bỏ các chuỗi sự kiện, hoạt động kết hợp giữa không khí trang nghiêm và nét hiện đại, tu bổ và xây dựng nên những khối kiến trúc đặc biệt ấn tượng và hữu ích hơn? Kiến trúc công viên văn hóa núi Sam - công viên chủ đề Phật giáo đầu tiên của nước ta đã đạt đến độ tinh xảo hay chưa? Đề án xây dựng cáp treo lên đỉnh núi Sam có thực sự cần thiết khi mà du khách tâm linh có thể chọn các loại hình khác để vừa tiết kiệm chi phí, vừa thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên? Khung cảnh người quỳ kẻ lạy lộn xộn có nên được sắp xếp cho hợp lý hơn để khách tham quan có thể tịnh tâm và thiền tọa nơi cửa chùa?
Một thoáng…ăn xin
Hinh ảnh ăn xin đâu chỉ xuất hiện ở Việt Nam hay các nước kém và đang phát triển khác, người ta cho rằng đó là hình ảnh nhếch nhác, kém văn minh nhưng ăn xin vẫn tồn tại ở các nước phát triển đấy thôi. Hình thức của họ là “ăn xin nghệ thuật”, họ thường giữ chân vị khách qua đường bằng những bản nhạc từ các nhạc cụ làm từ phế thải, hay một màn hóa trang ấn tượng thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Còn ở Myanmar hay Campuchia, người ăn xin thường là lũ trẻ: chúng chắp tay, ánh mắt to tròn, da đen nhẻm áp sát theo bạn đến khi nhận được chút gì đó. Và khi một đứa trẻ được nhận, sẽ có ít nhất một bạn nhỏ nữa xuất hiện.
Ở Nhật, “ăn xin mà chẳng xin ăn”, người ta gọi những người hành khất ở đất nước này là “lãng nhân” bởi lòng tự trọng và sự chăm chỉ họ khó lòng chấp nhận việc gọi là “người ăn xin”. Lãng nhân nơi đây chẳng cần chìa tay ra xin, bất cứ khi nào đói họ sẽ tìm đến những thùng rác ở các nhà hàng - nơi mà thức ăn thừa sẽ được nhà hàng bỏ trong hộp sạch sẽ để ở túi riêng. Của cho không bằng cách cho là vậy.
Ở một khía cạnh tích cực hơn hình ảnh ăn xin nhắc nhở con người về lòng thương cảm, tình yêu thương đối với cuộc đời. Nghề - mà - không - phải - là - nghề này thực sự là một phần của xã hội ngày nay.
Xuân của nhân duyên
Người ta tin rằng linh khí giao hòa của đất trời là thời điểm lý tưởng để cầu xin và hy vọng. Niềm tin ấy bắt nguồn từ các thần thoại, huyền tích cổ trên thế giới. Xem mùa xuân là mùa tốt lành để cầu duyên, ngoài lòng thành, địa điểm bày tỏ ao ước cũng cần được chú tâm.
Ở đài phun nước Trevi ở Rome (Ý), người cô đơn nên xoay lưng về phía đài và thảy một đồng xu qua vai phải để khấn, còn người đã có đôi thì thảy hai đồng nếu muốn đám cưới mau diễn ra.
Lễ hội Ánh Sáng (Diwali) ở Ấn Độ cũng là địa điểm tốt cho sự cầu duyên.
Ngày 14/02 vào mùa xuân ngoài ý nghĩa tưởng nhớ Junon và cuộc hôn nhân ở La Mã, đây còn là dịp để các cặp đôi được bí mật kết hôn dưới sự giúp đỡ của thánh Valentine tốt bụng ở thời Claudius II.
Ngoài ra còn những câu chuyện nối chỉ đỏ se duyên của ông Tơ, bà Nguyệt. Những khi ông bà siêng năng quá, người vừa mới sinh ra đã được ấn định người yêu, ông bà lười biếng một chút, dây tơ sẽ không gọn gàng xuất hiện tình tay ba, hợp tan phức tạp.
Chuyện lương duyên, vì vậy, vốn đã được định sẵn trong trời đất, nhưng ngăn sao được niềm hy vọng, ngóng mong của con người?
Chuyện cái toilet
Một trong những mối quan tâm hàng đầu của nhiều người là toilet khi ghé thăm bất cứ đâu.
Những danh hiệu toilet sang chảnh bậc nhất thế giới phải được trao cho cộng đồng Hồi giáo hay nước Nhật. Người ta phải trầm trồ vì đường vào toilet ở thánh đường Sheikh Zayed Grand trải thảm Ba Tư, thang cuốn hai chiều và không gian như một cái resort năm sao. Trong một phạm vi diện tích bị hạn chế, nhưng toilet ở Nhật đa năng đến từng chi tiết: hệ thống sấy khô, phát nhạc, kệ sách, lọ hoa và đặc biệt giấy vệ sinh có thể tự phân hủy khi cho vào nước.
Ngoại trừ một vài nước quan tâm chu đáo, toilet thực sự là một ám ảnh đối với nhiều du khách khi đi nước ngoài như ở Trung Quốc hay Lào. Vì chất lượng tệ đến nỗi người dân phải xếp hàng dài ở McDonald’s không phải vì mê hamburger mà là vào nhà vệ sinh…
Á - Âu cách một cây cầu
Cây cầu đầu tiên bắc ngang giữa Á Âu là cây cầu Bosphorus nằm trên lãnh thổ Thổ Nhĩ Kỳ được xây dựng từ năm 1973 với chiều dài 1,560m rộng 33,5m và độ cao 64m tính từ mặt nước. Trong phút chốc, cây cầu dường như xóa nhòa khoảng cách về địa lý, chia rẽ tôn giáo, sắc tộc và chính trị giữa hai châu lục. Vì linh khí của cây cầu luôn cảm nhận được ý nguyện của thế nhân nên cứ lẳng lặng, mê say trong sứ mệnh đỡ nâng, giao chuyển con người.
Lời kết
Quyển sách đưa chúng ta ra khỏi bộn bề cuộc sống để chu du đến những vùng đất mới để được trải qua những cảm giác trước đây chưa bao giờ có, được hòa mình vào nhịp sống, và hiểu được con người nơi đó vận hành một ngày của mình như thế nào.
Những góc nhỏ xíu xiu của từng miền đất được tác giả khám phá và viết nên dưới ngòi bút tinh tế đến lạ thường để những chuyến cầu, những huyền thoại được dệt nên đọng lại những dư âm khác nhau mà tâm hồn nhạy cảm của một kẻ thích phiêu truyền tải đến những thông điệp, tầng nghĩa khác nhau cho người đọc.
Tác giả: Thùy Dương - Bookademy
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv