Con bò vốn tượng trưng cho mọi lý lẽ, mọi thói quen hay sự bào chữa vốn khiến cho chúng ta không thể sống một cuộc đời trọn vẹn. Câu chuyện được viết ra một cách tuyệt vời này chắc chắn sẽ khiến bạn xiêu lòng, và đòi hỏi bạn phải loại bỏ tất cả sự biện bạch, hay nói như Camilo Cruz: “Tiêu diệt những con bò của bạn đi”.

Tôi vẫn thường cho rằng kẻ thù chính của sự thành công không phải sự thất bại, như nhiều người vẫn nghĩ ma là sự tầm thường- là cái tư tưởng cho rằng “như thế là tốt rồi”.

                                                                                                            MARK VICTOR HANSEN



Ngày xưa có một con bò là một cuốn sách đầy thú vị và năng lượng tích cực. Nổi bật lên là hình ảnh con bò hóm hỉnh, ẩn dụ cho những thói xấu, những lời nói dối bản thân mà chúng ta thốt ra hàng ngày. Nhờ hình ảnh này mà cuốn sách trở nên đầy màu sắc, nhẹ nhàng như một câu chuyện nhỏ cho ngày cuối tuần. Vì thế, nếu bạn đang tạo dựng cho mình thói quen đọc sách hay cần tìm một câu chuyện hay ho vào buổi trà chiều thì Ngày xưa có một con bò  chính là sự lựa chọn phù hợp.


Câu chuyện ngụ ngôn về nghịch cảnh

Mở đầu cuốn sách là câu chuyện ngụ ngôn về một gia đình nghèo khó, ba thế hệ gồm tám con người sống trong một túp lều tranh ủ dột, một gia đình như thế nhưng lại có một tài sản bất thường. Ấy chính là một con bò, con bò duy nhất tượng trưng cho hi vọng của họ. Mà theo nghĩa hoán dụ tác giả giải thích thì đây là niềm tin về sự an toàn chết tiệt của họ. Vì có con bò nên họ tự nhủ rằng gia đình vẫn không quá túng quẫn và khối nhà còn không có tài sản quý giá như thế đâu. Mặc dù cuộc sống tạm bợ như thế khiến họ khó chịu và đau đớn vì những yêu cầu tối thiểu không được đáp ứng nhưng như thế là chưa đủ để khiến họ đứng lên phá vỡ vùng an toàn và làm một cái gì đó mới. Tiến sĩ Camilo Cruz khẳng định, cần phải có nghịch cảnh để tạo nên sự thành công.


Thật vậy, xã hội hiện đại với đời sống xã hội nâng cao khiến chúng ta không phải lo lắng quá nhiều về thực phẩm và tiền bạc. Cuộc sống đủ đầy khiến cho tâm hồn chúng ta bị khuyết thiếu và trở nên mơ hồ. Vì ở yên trong vòng bảo vệ của gia đình, trong sự an toàn và ổn định giả tạo nên chúng ta còn không biết mình thích gì, ghét gì và chưa định hình được bản thân là ai. Xét cho cùng, ông giáo nghĩ, có quá nhiều người, cả nam lẫn nữ dường như không thể vượt qua các trở ngại ngăn cản họ thành công và đành lòng sống một cuộc sống thiếu hụt và khốn khó. Con bò mà họ yêu quý như báu vật chính là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với đói nghèo và khổ cực, họ đã đinh ninh rằng con bò đó giúp họ thoát khỏi bị suy sụp. Nhưng phải đến khi mất đi sự an toàn giả tạo đó thì họ mới bị buộc phải nhìn sang một hướng mới.


Thực tế ấy cũng giải thích cho một thời gian, sách self-help liên tục đứng no 1 trên BXH sách bán chạy nhất trên trang mạng Tiki. Sự mơ hồ và đẹp đẽ của MXH thêu dệt nên đã bị hiện thực xã hội tàn nhẫn đánh vỡ khiến con người ta tìm đến những cuốn sách “Chicken Soup for the Soul” tuy phũ phàng nhưng từng bước từng bước giúp chúng ta định hình bản thân là ai và nên trải nghiệm điều gì để tìm lại bản thân.


Điều đáng buồn nhất không phải là chúng ta không biết bản thân đang sống một cuộc sống tầm thường, tạm bợ trong cái ao đời phẳng lặng, tù túng mà là chúng ta chấp nhận nó, chung sống với nó. Con biết rằng mình không vui sướng với vị trí của mình trong cuộc sống nhưng con cũng không thấy khốn khổ. Con thất vọng với cuộc sống mà mình được hưởng nhưng sự bất mãn không đủ lớn để con tìm cách làm một cái gì đó với nó. Nếu đổi một góc độ khác thì sự ổn định cũng rất tốt rồi, nó giúp chúng ta trả hóa đơn, lấp đầy những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống. Và trong một giai đoạn của cuộc sống, tạm bợ là cần thiết để chúng ta duy trì sinh hoạt. Nhưng hãy giữ vững ý chí, giữ nguyên ước mơ thuở ban đầu để vươn lên trải nghiệm. Hãy nhớ rằng, bản thân chúng ta luôn xứng đáng với những điều tốt hơn. Khi cái công việc mà con không thích đó giúp con trả được nợ, sống sót và cũng tận hưởng được một vài tiện nghi nho nhỏ thì con dễ dàng rơi vào cái bẫy hài lòng với uy nghĩ rằng ít nhất rằng mình cũng có một cái gì đó. Cuối cùng con biện minh được rằng khối người muốn cái công việc đó mà có được đâu.



Tới câu chuyện về sự vươn lên nghịch cảnh tới hình ảnh đàn bò

Ở phần này, tác giả cũng thể hiện quan điểm của mình về thắng thua. Đa số chúng ta giữ vững quan niệm quá trình và bỏ qua kết quả. Những câu nói như: "Quan trọng là chúng ta nỗ lực bao nhiêu chứ kết quả chỉ là thứ yếu”,... Nhưng câu nói đại ý như vậy ngày càng phổ biến, đại diện cho con bò “thực tế”. Chúng ta phủ nhận mình hài lòng ở vị trí thứ hai, chúng ta chỉ cố tỏ ra mình là người thực tế để né tránh thất vọng. Chúng ta cố gắng hợp lý hóa sự tầm thường của bản thân, mà thích xem chúng như sự thiết lập các mức độ khả thi cho những kết quả có thể chấp nhận được. Thực tế là nếu giữ vững quan điểm như vậy ngay từ đầu cuộc đua thì sao có thể dồn 200% sức lực để chiến đấu, và hậu quả là kết quả đạt được chưa phải kết quả cao nhất


Tác giả đã khẳng định điều này, để rồi khuyên mỗi độc giả hãy ngẫm lại và xem xét bản thân mình. Không phải con bò nào cũng rống lên inh ỏi để ta nhận biết chúng, và nhiều con trong số đó cứ âm thầm có mặt mà không ai hay. Nhưng tôi nhận thấy nếu thật sự muốn thành công trong cuộc sống và thể hiện hết khả năng của bản thân, chúng ta cần phải thành thật một cách tàn nhẫn với bản thân mình.



Mỗi chúng ta đều có nhiều bò hơn mình nghĩ. Một số như trì hoãn, nói dối, lười biếng là những con bò hiện mình, số khác lại ẩn mình với những danh xưng mĩ miều như trên. Vậy làm thế nào để biết mình có bao nhiêu bò và loại bỏ chúng, tiến sĩ Cruz đã nghiên cứu và nhận thấy như sau: Nhìn chung, những con bò của chúng ta thuộc hai nhóm: nhóm ác lời biện bạch và nhóm các thái độ hạn chế. Việc sử dụng những lời biện bạch đã làm cho bạn không thành thật với chính mình và thường không thành thật với người khác. Những lời biện bạch như vừa rồi lại dễ được chấp nhận hơn sự thật. Cái giá đó là chúng ta biết mình không có can đảm để đối mặt với việc nói ra sự thật. Quả thực, những lời biện bạch chỉ giúp chúng ta thoát khỏi trách nhiệm, đặt chúng ta vào vai trò nạn nhân và trút lỗi sang người khác. Khi nào còn cho rằng đây là lỗi của người khác thì chẳng việc gì bạn phải ra tay cải thiện tình hình. Dù sao, đó đâu phải là lỗi của bạn-bạn chỉ là nạn nhân. Biến bản thân mình thành nạn nhân không phải một ý kiến hay, vì nó chỉ thể hiện sự phụ thuộc, thụ động vào quyết định và lựa chọn của người khác.


Hãy gạt bỏ tư tưởng nạn nhân hay biện bạch mà tìm cách giải quyết vấn đề. Bởi: thứ nhất, nếu bạn thật sự muốn tìm một lời biện bạch, đương nhiên bạn sẽ tìm được. Và một khi tìm được, bạn sẽ bám víu nó đến cùng. Hai bạn sẽ tìm được đồng minh. Cuối cùng, sự thật rõ mười phía sau những lời biện bạch là chúng chẳng thay đổi được gì cả. Nếu deadlinne đang tới gần, bài tập trên lớp còn chất đống và hộp thư còn vô cùng nhiều email chưa giải quyết, hãy nhấc mông lên và giải quyết từng việc một. Vì nếu chỉ nằm dài và lười biếng, cũng chẳng ai giúp bạn làm gì hết. Hậu quả là khi hạn chót đến gần, chúng ta lại càng vất vả hơn. Đại thi hào Shakespear từng nói: ”Thường xuyên biện bạch cho một lỗi lầm chỉ khiến lỗi lầm đó trở nên nghiêm trọng hơn”. Dù sao người gánh chịu kết quả sau cùng vẫn chính là bản thân chúng ta.


Trong đàn bò có con bò vô cùng phổ biến mà ai cũng có, ngay cả tác giả. Một trong số đó là con bò mang tên sợ hãi. Sợ hãi là một trong những con bò tệ hại nhất. Sợ hãi sẽ kiểm soát thần trí ta, làm tê liệt cả đầu óc và thần trí ta theo đúng nghĩa của nó. Hành động là cách chữa trị duy nhất. Con bò này có thể giải thích cho lần đầu tiên. Lần đầu tổ chức sự kiện, thuyết trình hay giới thiệu bản thân làm ta vô cùng lúng túng và sợ hãi. Nếu để nó khống chế hành động thì thậm chí ta sẽ từ bỏ ngay khi bắt đầu, nhưng lần đầu tiên chúng ta vượt qua thì sẽ thấy tất cả mọi thứ tốt nhẹ nhàng và đơn giản hơn nhiều.


Những con bò vô hình ẩn sau những suy nghĩ “đúng đắn”

Đồng thời, hãy học cách theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo: Khi nào chúng ta còn hài lòng ở cái Tốt, chúng ta sẽ không bao giờ vươn tới cái Vĩ Đại. Ở đời có cái khôi hài là nếu bạn chỉ định chọn cái tốt nhất, thì rất nhiều khả năng là bạn sẽ đạt được như ý. Nếu ước mơ không đánh phí, tại sao không mơ lớn, nghĩ cho xứng tầm? Đừng cho rằng bản thân phải thực tế, khi bạn nghĩ “mình phải thực tế” thì đó chính là thời khắc bạn thỏa hiệp với sự tầm thường. Vì chúng mang cho họ sự tầm thường và không may, sự tầm thường lại rất được hoan nghênh. Mối nguy hiểm nhất của sự tầm thường là chúng ta vẫn còn chịu được tình trạng đó. Mặt khác, chấp nhận tầm thường chính là đang thừa nhận bản thân thiếu năng lực, thừa nhận và thực tế rất gần nhau, hãy cẩn trọng! Nên nhớ, không ai có thể làm cho bạn thua kém mà không có sự đồng ý của bạn.


Mối quan hệ trong đời sống rất quan trọng vì nó quyết định môi trường sống của chúng ta. Và mọi người thích cho đi lời khuyên như những câu cửa miệng. Nhưng không phải tất cả đều phù hợp với chúng ta. Sự thật là, đa số lời biện bạch và thái độ tạo ra sự hạn chế mà chúng ta thừa nhận vốn là kết quả từ những dụng ý tốt. Trước khi tiếp xúc hãy quyết định làm theo bất kì hướng dẫn gì, hãy nhớ rằng tất cả những gì được bạn lập trình vào tâm trí sẽ quyết định bạn thành công hay thất bại. Nếu bạn gieo những suy nghĩ tiêu cực, bạn sẽ gặt hái những thói quen xấu. Và nếu gặt hái những thói quen xấu, bạn sẽ gặt hái chắc chắn một số phận bấp bênh. Một cách cơ học thì, tư duy quyết định nhận thức, nhận thức quyết định suy nghĩ và suy nghĩ thì quyết định hành động. Những niềm tin sai lầm và những biện bạch trong đầu chúng ta không tồn tại trong cuộc sống thực, nó chỉ tồn tại trong cuộc sống thực. Ngược lại, tiến sĩ cho rằng: Tuy nhiên trong thực tế, tất cả chúng ta đều có khả năng làm tốt trong rất nhiều lĩnh vực khác nhau. Thực ra chúng ta sở hữu rất nhiều khả năng và năng khiếu tự nhiên hơn những gì chúng ta thừa nhận, nhưng chúng ta không bao giờ trải nghiệm những thứ đó cho đến khi chúng ta loại bỏ con bò “đây mới thực sự là năng khiếu của tôi”.


Bí quyết xây dựng một thế giới không có bò

Thật vậy, thành công của bạn 100 phần trăm là do trách nhiệm của bạn. Ông chỉ ra trình tự để xây dựng một thế giới không có bò:

  • Nhận dạng những con bò của mình

  • Hãy xác định niềm tin sai lầm nào đan lẩ trốn sau mỗi con bò

  • Hãy nhớ rằng bạn đang trả giá đắt cho mỗi con bò mà mình bao che

  • Hãy lập một anh sách những kết quả tích cực mà bạn đã bắt đầu trải nghiệm như hiệu quả của việc bạn đã loại bỏ những con bò

  • Thiết lập những khuôn mẫu hành vi mới


Cuối sách, tác giả gửi lời nhắn nhủ: Đừng phí thời gian xem xét và phân tích những thất bại mà bạn có thể va phải trên đường đi. Nhiều người lên kế hoạch và luyện tập trước những thất bại của họ bằng cách phí phạm thời gian tiên liệu từ những tình huống xấu nhất. Lên kế hoạch và hoạch định cuộc đời cho mình là một việc nên làm. Tuy nhiên cuộc đời là bất biến, tương lai là chuyện chúng ta không thể nào đoán trước được nên việc tốt nhất để tiết kiệm tời gian và nâng cao hiệu suất chính là hành động. Vì quá khứ là nền tảng của hiện tại, còn hiện tại lại quyết định tương lai.


Thay lời kết:

Vì thế hãy đứng lên lập to do list và hành động thực sự. Một vài việc nên làm thì hãy làm, nơi nên đến thì hãy đến, người nên gặp hãy đến gặp họ. Hãy đi đi để rồi nhận ra nhiều điều. Vì địa ngục chính là cuối đời bạn phải mặt đối mặt với con người mà đáng ra bạn đã trở thành.

Review chi tiết: Ngọc Anh- Bookademy

--------------------------------------------------                                                                     

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Đây là một quyển sách giúp cho bạn nhận ra, tìm thấy hoặc đề phòng những "con bò" - "con bò" ở đây chính là những lời biện bạch. Nó núp bóng trong những lời nói, câu chuyện, tình huống mà tưởng chừng đó là những lời giải thích cực kì hợp lí. Bạn luôn kiếm được 1 lí do để vịn vào, luôn kiếm được 1 người có thể lắng nghe và đồng ý với lí do đó. Điều khó khăn thứ nhất là bạn không chấp nhận đó là những "con bò" của bạn. Điều khó khăn thứ hai là bạn không hề nhận ra "con bò" của chính mình. Hãy tìm ra "con bò" của bạn, đối mặt với nó và loại bỏ nó. Bò ít bò nhiều cũng là bò, bò to bò nhỏ cũng là bò, bò nào thì cũng là "vấn đề" của bạn thôi. "Nếu bạn thực sự muốn biện bạch, bạn sẽ biện bạch được thôi". Bước đầu tiên là hãy ra quyết định sẽ loại bỏ những con bò của bạn. Bước thứ hai là bắt đầu hành động, đừng nghĩ quá nhiều, hãy lao vào mà hành động đi cho dù đó chỉ là một bước cực kì đơn giản, cứ làm đi, từng chút một bạn sẽ loại bỏ được con bò của mình thôi. À có khi trong lúc loại bỏ con bò này, bạn lại nhận ra những con bò khác. Nếu có như vậy cũng đừng nản chí, mà bạn phải cảm ơn vì mình đã nhận ra nó, vì cho dù bạn có nhận ra nó hay không, "con bò" vẫn tồn tại, vẫn ở đó, song hành và ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. "Nếu muốn tăng cân, hãy tăng cân đi!" "Muốn nhảy việc, hãy nhảy đi" "Muốn học nhảy, thì cứ nhảy đi"... "ĐỪNG LƯỜI, ĐỪNG ĐỂ NHỮNG CON BÒ QUYẾT ĐỊNH CUỘC SỐNG CỦA BẠN". Hãy nhớ, việc phân tích tình huống ở nhiều mặt và đưa ra cách xử lí khác với việc lấy những "con bò" để hợp lí hóa cho những hành động và quyết định của bạn. Đừng kiếm hàng ngàn lí do để biện bạch cho việc bạn không bắt đầu hay không làm được, càng như vậy, con bò của bạn càng lớn và sẽ có ngày nó đè bẹp bạn. Tại sao bò còn nhỏ thì không loại bỏ mà lại đợi đến lúc nó trở thành khổng lồ, nó chèn ép, đè bạn bẹp dí, cho bạn xuống đáy thì bạn mới bắt đầu?" Cũng được, xuống đáy là cách nhanh nhất để lên, nhưng lúc đó bạn cần sử dụng công lực của mình gấp nhiều lần để loại bỏ con bò đó so với khi nó mới chỉ là con bê."

Hóa ra từ bé đến lớn tôi đều mang trên mình rất nhiều những con bò, nhưng tôi lại luôn cố gắng đổ lỗi cho ai đó và hài lòng với những gì mình đang có vì lo sợ rằng nếu tôi bước ra khỏi vùng tôi cho rằng "an toàn" thì tôi sẽ không thể kiếm lại khoảng không "an toàn" đấy nữa. Gần đây nhất là tôi luôn cảm thấy nặng nề vì có quá nhiều công việc và stress, và tôi luôn viện cớ là vì tôi buộc phải làm những việc này cho xong thay vì nghĩ đến những thứ khác tốt hơn Camilo Cruz theo một cách viết rất thoải mái, rất chân thực đã chỉ cho tôi thấy rất nhiều điều. Tôi luôn cho rằng tất cả đàn ông đều lăng nh��ng chỉ vì trong đầu chứa 1 con bò biện bạch là "tôi đã nhìn thấy rất nhiều mối quan hệ bị người thứ 3 xen vào"; hay là "tôi không có thời gian tập luyện thể thao vì tôi quá bận đi học đi làm rồi làm việc nhà từ sáng đến tối, mỗi ngày tôi đều phải đi 1km từ chỗ gửi xe đến tòa nhà để học rồi", và giờ tôi nhận ra thực chất cuối tuần tôi chẳng phải đi đâu ngoại trừ xếp lịch đi chơi khắp nơi và đáng lý tôi đã có thể dùng 1 phần thời gian đó để luyện tập cho sức khỏe. Sau khi đọc xong, con bò đầu tiên tôi đem ra xử là sự lo lắng sợ hãi khi người khác từ chối lời đề nghị của mình. Tôi phải đi phát bảng khảo sát ở nơi làm việc và ở cổng trường nhưng tôi lại rất lo sợ bị xấu hổ nếu như họ từ chối làm bảng khảo sát mà tôi mang đến cho họ. Cơ mà sự thực không phải vậy, tôi đã đập con bò đó bằng cách thử nghiệm mang bảng khảo sát đến nhiều người hơn, không ngần ngại, mỗi lúc lo sợ tôi lại nghĩ rằng mình sẽ thất bại trong việc giết những con bò, và cứ thế,tôi đã tìm đc những người tình nguyện làm bảng khảo sát giúp tôi, mọi chuyện thật ra chỉ là chúng ta luôn tự biện bạch cho sự chần chừ và những lo sợ của mình mà thôi Tôi sẽ tiếp tục áp dụng và tìm những con bò đang nặng trên vai, giải quyết tất cả những con bò đó vì mỗi lần nhìn thấy 1 con bò được loại bỏ, tôi cảm thấy gánh nặng đỡ đi rất nhiều.

"Địa ngục chính là vào cuối cuộc đời bạn phải mặt đối mặt với con người mà đáng ra bạn đã trở thành" - cứ tưởng tượng đến cảnh đó thấy sợ, cảm giác tội lỗi, tự ti và hối hận... Tâm đắc với quyển sách này ở điểm: Nó nhắc đến những con bò - niềm tin sai lầm mà ta tự đặt ra cho bản thân khiến ta tầm thường và ko trở thành người mà đáng lẽ ra ta đã trở thành. Rằng ai cũng có đủ khả năng đạt được những điều khác thường, ko phải năng lực của ta có vấn đề. Vấn đề là ta chưa tự giải phóng bản thân khỏi những định kiến và niềm tin sai lầm, khiến những gì ta có thật đáng thất vọng và ta ko chạm tới năng lực thật sự của mình. Và cách để giết bò là: 1. Biết con bò mình đang giữ Rồi: - Lập danh sách tất cả những hậu quả tiêu cực mà lời biện bạch đó gây ra. Viết ra tất cả những cơ hội bạn đã bỏ qua vì lời biện bạch. Lý do: nhiều khi ta biết những lời biện bạch đó sẽ cản trở hành động của ta, nhưng chúng ta vẫn ko tin rằng chúng đang gây tổn hại cho mình, nên chúng ta chẳng làm gì đó để thay đổi. nếu bỏ qua bước này, bạn sẽ ko cảm thấy một nhu cầu mạnh mẽ để loại bỏ tất cả những con bò của mình. Nhớ: đau đớn và niềm vui sướng là hai động lực lớn nhất. ví dụ: một ng béo phì vẫn ăn dù biết các hậu quả nghiêm trọng trong hành động của mình. nhưng nếu họ ko nhìn thấy tận mắt hành vi của mình thật sự có tác động đến sức khỏe, các mối quan hệ, hạnh phúc, lòng tự trọng của họ như thế nào, thì dễ gì họ chịu thay đổi. Nếu bạn ko cảm thấy đau hoặc ko cảm thấy mất mát những cơ hội, bạn sẽ ko bao giờ cảm thấy cần phải loại bỏ những niềm tin sai lầm. - Viết ra tất cả những cơ hội mới có thể được tạo ra khi loại bỏ bò. ví dụ: một ng thừa 36kg, dù biết phải làm gì, nhưng lại chẳng có tí động lực nào. Danh sách kết quả tích cực từ việc diệt con bò: "Tôi ko có thời gian để tập thể dục". + Tôi sẽ có thêm năng lực và nghị lực + Tôi sẽ trông đẹp hơn và có hình ảnh về bản thân tốt hơn + Tôi sẽ ko thường xuyên mệt mỏi và hụt hơi + Tôi sẽ khỏe mạnh hơn và sống thọ hơn + Tôi sẽ sáng tạo hơn và tập trung làm việc tốt hơn. Danh sách này sẽ là nguồn cảm hứng khi bạn cảm thấy sắp bỏ cuôc. Hãy mang nó bên mình mọi lúc mọi nơi, như một nguồn động viên và thúc giục bạn. - Tạo ngay ra một ý tưởng mỗi khi cỏ dại lại mọc giữa đám đất ta vừa dọn dẹp. Tạo sẵn phản ứng vậy.ví dụ: "tôi ko làm đc. quá già". Phản ứng: tôi sẽ tận dụng mọi hiểu biết và nhiều năm kinh nghiệm để nắm bắt vấn đề này thật nhanh".

"Ngày xưa có một con bò" Cái tựa sách mới nghe đã gợi sự tò mò của mình khi lần đầu thấy trong siêu thị. Với độ mỏng chỉ 150 trang cùng cái giá thuộc vào hàng rẻ nhất trong nhà sách Fahasa, với một đứa rát chán ngấy việc đọc sách self-help rồi, mình đã nghĩ :"Why not!". Và đã hốt ngay trong vòng 1 nốt nhạc, 1 phần vì mình tò mò không biết đây có phải là chuyện ngụ ngôn hay không, và chuyện ngụ ngôn thì liên quan gì tới self-help. Khá lạ! Mất tới 2 tháng sau mình mới có động lục để đọc phần vì thất nghiệp phần vì mình còn đọc dở nhiều sách. 150 trang với người siêng đọc thì có lẽ mất 1 ngày, mình thì lại tới 7 ngày do mình muốn được đọc kỹ, đọc để thấm, để hiểu vì sao cuốn sách này lại đc recommend rất nhiều trên các group đọc sách. Mở đầu quyển sách, tác giả kể về câu chuyện ngụ ngôn về con bò để từ đó dẫn đến chủ đề chính của quyển sách vốn đã không xa lạ gì với người trẻ: Bước ra khỏi vùng an toàn. Phải nói thật, chuyện ngụ ngôn con bò nó sâu sác hơn mình tưởng, thậm khí nút thắt câu chuyện mình còn ko thể nghĩ đến, y như nhân vật câu học trò trong truyện. Và chính cái nút thắt ấy, tác giả đã triển khai ý tưởng về con bò đang tồn tại ở phần lớn trong chúng ta. Nó có 2 dạng: lời biện bạch và thái độ hạn ch. Trước những cơ hội mới tôt hơn nhưng lại luôn đi kèm thách thức khó lường, chúng ta hoặc là sẽ trở thành con bò của sự biện bạch - chuyên lấy lời bào chữa, cái cớ, lời nói dối để chúng ta từ chối cơ hội một cách "tinh tế" nhất có thể. Hoặc là chúng ta sẽ thể hiện luôn bộ mặt của con bò thái độ hạn chế - luôn hoài nghi, lo sợ trốn tránh trước mọi cơ hội đến với chúng ta. Sự tệ hại nhất của những con bò này chính là việc chúng ta dễ dàng bào chữa cho sự tầm thường thông thường thông qua việc đổ thừa cho 1 vật tế thần, và nhờ đó khéo léo lách được trách nhiệm cho những sự việc lẽ ra thuộc về mình. Có một ý trong quyển sách này mà mình vô cùng tâm đắc. Có 1 con chó bị mắc một mẩu đinh ở bàn chân, việc đầu tiên mà một con vật có thể làm là tìm cách loại bỏ cái mảnh đinh quái quỷ đó đi để đỡ đau chân hơn. Nhưng nếu như mỗi bước đi không bị ảnh hưởng bởi mạnh vỡ chết tiết đó, cùng lắm là nhói đau 1 chút, con chó cũng sẽ không buồn lấy cái thứ khỉ khô đó ra. Nó vẫn sẽ để yên mảnh vỡ như vậy, sinh hoạt như bình thường dù biết rằng vẫn có những cơn nhói nho nhỏ theo nó, và nếu để lâu, tệ hơn sẽ bị nhiễm trùng. Khi bạn đã xuống đến đáy của sự tận cung, và nhận ra rằng mình đang ở dưới đấy cửa vực thẳm cuộc đời, bạn chỉ có một cách leo lên. NHƯNG SỤ TẦM THƯỜNG THÌ KHÔNG NHƯ VẬY. Mối nguy hiểm lớn nhất của sự tầm thường là chúng ta vẫn còn chịu được nó. Nó có thẻ gây khó chịu đấy, có đôi lúc gây đau đớn, nhưng cuối cùng, nó chủa bao giờ đủ để làm cho ta bực mình, để khiến ta thay đổi. Ở những trang sách cuối, tác giả đã làm mình ấn tượng bởi 1 câu nói: "Địa ngục chính là vào cuối cuộc đời, bạn phải đối mặt với con người mà đáng ra bạn phải trở thành" Nghe thật đáng sợ. Nhưng có đáng đợ đủ để chúng ta nhắc đít lên hành độn g không? Có người sẽ cảm thấy vậy, có người không. Suy cho cùng, sự khác biệt sẽ nằm ở chỗ cách chúng ta phản ứng, hành động vói nó, với mọi vấn đ. Còn bạn thì sao?