Peter Pan sống ở Neverland, hòn đảo xinh đẹp, sống động nhưng cũng đầy bí ẩn dưới sương mù của trí nhớ và mộng mơ. Ở Neverland, lũ trẻ đi lạc chung sống với những cô cậu tiên bé xíu, với thổ dân da đỏ, dã thú, tiên cá và cả hải tặc. Ở đó thời gian dường như đứng im, chỉ có những cuộc rượt bắt cứ xoay vòng, xoay vòng.
Một lần đi chơi xa, Peter gặp cô bé Wendy mê mẩn những chuyện thần tiên. Xiêu lòng trước những lời rủ rê của Peter, Wendy đã cùng cậu bay đến hòn đảo kì diệu, hăm hở như mọi đứa trẻ trên đời lần đầu được tận mắt thấy phép mầu xảy ra. Để rồi, hai bạn nhỏ cùng nhau bước vào một cuộc phiêu lưu đầy biến cố…
Ra đời cách nay đã hơn một trăm năm, câu chuyện về cậu bé Peter Pan quả cảm, biết bay và không bao giờ chịu lớn đã chinh phục mọi độc giả trẻ thơ và độc giả đã đi qua tuổi thơ. Một câu chuyện lấp lánh phép mầu song lại chẳng phải cổ tích, dành cho trẻ em, cho cả những người lớn biết rằng mình đã lớn, ngoái trông lại tuổi thơ với nụ cười tiếc nhớ, bâng khuâng.
Vài nét về tác giả:
J. M. Barrie (1860 – 1937) là nhà soạn kịch và tiểu thuyết gia nổi tiếng người Scotland được biết đến nhiều nhất với vai trò cha đẻ của nhân vật Peter Pan. Cậu bé tinh nghịch này lần đầu xuất hiện trong tiểu thuyết Chú chim trắng bé con xuất bản năm 1902 và sau đó là trong tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, vở kịch Peter Pan, hay Cậu bé chẳng bao giờ lớn, được công diễn lần đầu vào năm 1904 rồi về sau được viết lại thành tiểu thuyết vào năm 1911. Để viết nên Peter Pan, Barrie đã lấy cảm hứng từ những người bạn nhỏ trong một gia đình mà ông quen biết. Năm 1912, ông đã bí mật cho dựng tượng Peter Pan trong Vườn Kensington để làm món quà bất ngờ cho trẻ em ở London.
Xem thêm
Ở một góc nhìn khác, Peter Pan không còn là nhân vật dễ thương và đáng ngưỡng mộ, mà trở thành biểu tượng cho sự từ chối trách nhiệm và nỗi sợ hãi trước đời thực. Trong khi những đứa trẻ khác – như Wendy hay Michael – được đưa đến Neverland như một phép màu, thì Peter lại chọn ở lại mãi mãi. Và sự lựa chọn đó, tưởng như là quyền năng, hóa ra lại là bi kịch của linh hồn.
Peter không thể yêu. Cậu chỉ có thể gắn bó tạm thời, và khi ai đó ra đi, cậu nhanh chóng quên họ. Điều này trái ngược với người lớn – những người đau vì mất mát, nhưng nhờ đó mà trưởng thành. Peter không khóc, không sợ, nhưng cũng không biết cảm nhận sâu sắc.
J.M. Barrie đã rất tinh tế khi lồng ghép vào tác phẩm những ám chỉ về sự đánh đổi giữa tự do và gắn bó. Muốn tự do mãi mãi thì phải từ bỏ cảm xúc, từ bỏ ký ức. Nhưng liệu một cuộc sống như vậy có còn thật sự đáng sống?