Nỗi Nhục
Xem thêm

Ernaux mô tả một cách rất chân thực và trực tiếp về những trải nghiệm cá nhân của mình, đặt câu hỏi về bản thân và xã hội. Từ việc mất trinh và những mối quan hệ đau lòng đến việc đối mặt với sự đánh mất của bản thân, tác giả không ngần ngại thổ lộ những mảnh ghép nhỏ nhất của cuộc sống cá nhân mình.

Một trong những điểm đặc biệt của "Nỗi nhục" là cách Ernaux kết hợp giữa lịch sử cá nhân và xã hội. Bằng cách viết theo dạng hồi ký, tác giả tạo ra một bức tranh không chỉ về cuộc sống cá nhân mà còn về xã hội Pháp trong những giai đoạn quan trọng của lịch sử.

Ngôn ngữ của Ernaux là sâu sắc và đôi khi khiến độc giác cảm thấy khó chịu, nhưng nó chính là yếu tố tạo nên sức mạnh của cuốn sách. Sự trực tiếp và không kìm kẹp trong lời của tác giả làm cho độc giả cảm nhận được sự chân thành và lòng dũng cảm của Ernaux khi chia sẻ những chuyến phiêu lưu của mình qua những thử thách và sự đau khổ.

"Nỗi nhục" không chỉ là một cuốn sách về những khía cạnh tối tăm của cuộc đời, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy tư duy và sự sáng tạo. Tác giả không chỉ tìm kiếm sự thoải mái trong việc tự do thảo luận về những điều khó khăn, mà còn mở cửa sổ cho độc giả nhìn thấy rằng sự xấu hổ có thể là một phần quan trọng trong việc hiểu rõ và chấp nhận bản thân.

Trong "Nỗi nhục", Annie Ernaux chia sẻ một ký ức đau đớn từ tuổi thơ: "Bố tôi đã định giết mẹ tôi vào đầu buổi chiều một chủ nhật tháng sáu" - một sự kiện đã đánh dấu và định hình nỗi xấu hổ sâu sắc mà bà cảm thấy đối với gia đình, công việc và cả xã hội mà bà sinh ra.

Nguyên cảnh tượng kinh hoàng của người cha cố giết mẹ đã trở thành một bóng ma lẩn khuất trong tâm trí Ernaux, tái hiện không chỉ trong những giấc mơ mà cả trong suy nghĩ hàng ngày. Bà mô tả chi tiết những hình ảnh và cảm xúc liên quan đến quê hương, trường học Công giáo và quá trình trưởng thành trong một môi trường đầy rẫy sự phân cấp và bất công.

Annie Ernaux viết với một phong cách đặc biệt: ngôn từ cô đọng, không chút điệu đà, phản ánh sự khắc nghiệt của thực tế mà bà đã chứng kiến và trải qua. Mặc dù có người cho rằng phong cách này có phần nghiêm nghị và khô khan, nhưng chính sự giản dị, chân thật lại tạo nên sức mạnh riêng cho tác phẩm.

Khi Annie Ernaux được trao giải Nobel Văn học, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đã nhấn mạnh: "Suốt 50 năm qua, Annie Ernaux viết cuốn tiểu thuyết về ký ức tập thể và riêng tư của đất nước chúng ta. Tiếng nói của bà là tiếng nói của tự do của phụ nữ và của những điều đã bị lãng quên trong thế kỷ qua". "Nỗi nhục" không chỉ là một tác phẩm tự sự mà còn là tiếng nói đại diện cho những tầng lớp bị ức chế, phản ánh một phần lịch sử xã hội Pháp từ góc nhìn đầy cá nhân của Ernaux.

Nỗi Nhục là một cuốn tiểu thuyết chân thực và cảm động, phản ánh những tâm tư, tình cảm của một cô bé tuổi mới lớn khi bắt đầu ý thức được bản thân và thế giới xung quanh. Cuốn sách cũng là một lời tố cáo xã hội phân biệt giai cấp, khi những người xuất thân từ tầng lớp lao động luôn bị coi thường và khinh rẻ.

Nỗi Nhục được viết với giọng văn chân thành, giản dị nhưng đầy cảm xúc. Bà Ernaux đã tái hiện lại những ký ức thời thơ ấu của mình một cách sống động và chân thực, khiến người đọc có thể cảm nhận được những niềm vui, nỗi buồn, những hy vọng và thất vọng của cô bé Annie. Cuốn sách cũng là một minh chứng cho sức mạnh của ngôn ngữ. Bằng ngôn ngữ của mình, bà Ernaux đã biến những câu chuyện tưởng chừng như bình thường của cuộc sống thành những tác phẩm văn học có giá trị. Nỗi Nhục là một cuốn sách đáng đọc và đáng suy ngẫm. Cuốn sách không chỉ mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thực, mà còn giúp người đọc hiểu hơn về những vấn đề xã hội như phân biệt giai cấp và sự tự ti của những người xuất thân từ tầng lớp lao động.

Trong một bài phỏng vấn, Annie Ernaux đã chia sẻ về cảm xúc của bà khi viết Nỗi Nhục: “Khi viết Nỗi Nhục, tôi đã phải đối mặt với những cảm xúc rất phức tạp. Tôi cảm thấy xấu hổ, tội lỗi, và cũng cảm thấy thương xót cho chính mình. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng mình cần phải viết về những gì đã xảy ra, để giải phóng bản thân khỏi những cảm xúc ấy.” Bà cũng cho biết rằng Nỗi Nhục là một cuốn sách rất quan trọng đối với bà: “Nỗi Nhục là cuốn sách đã giúp tôi hiểu hơn về bản thân và về thế giới xung quanh. Nó cũng là cuốn sách đã giúp tôi trở thành một nhà văn.”


Nỗi Nhục là một cuốn tiểu thuyết tự sự của Annie Ernaux, kể về một sự kiện xảy ra vào mùa hè năm 1952, khi cô bé Annie 12 tuổi. Sự kiện ấy khiến cô bé bắt đầu ý thức được nỗi nhục về xuất thân của mình, về cha mẹ mình, về nghề nghiệp và môi trường sống của họ.

Câu chuyện bắt đầu với một câu mở đầu đầy bất ngờ: “Bố tôi đã định giết mẹ tôi vào đầu buổi chiều một Chủ nhật tháng Sáu.” Câu nói này đã đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời của Annie, khiến cô bé bắt đầu nhìn nhận lại thế giới xung quanh mình theo một cách khác.

Trước đó, Annie là một cô bé hồn nhiên, vô tư, không hề quan tâm đến những vấn đề như xuất thân, địa vị xã hội. Nhưng sau khi chứng kiến sự việc xảy ra giữa cha mẹ mình, cô bé bắt đầu nhận ra rằng mình khác biệt với những đứa trẻ khác. Cô bé không có bố mẹ là giáo viên, bác sĩ hay kỹ sư như những đứa trẻ khác trong lớp, mà bố mẹ cô chỉ là những người lao động bình thường.

Cô bé bắt đầu cảm thấy xấu hổ về xuất thân của mình. Cô bé không muốn đi học cùng với bạn bè, không muốn tham gia các hoạt động ngoại khóa, chỉ muốn ở nhà một mình. Cô bé cũng bắt đầu xa lánh cha mẹ mình, vì cô bé cảm thấy họ là nguyên nhân khiến cô bé phải chịu nỗi nhục này.

Giữa những năm chín mươi, Annie Ernaux đưa độc giả trở lại mùa hè năm 1952, cái mùa hè xảy ra một sự kiện khiến cô thiếu nữ khi ấy bắt đầu cảm thấy một nỗi nhục, về cha mẹ mình, về nghề nghiệp và môi trường sống của họ. “Bố tôi đã định giết mẹ tôi vào đầu buổi chiều một Chủ nhật tháng Sáu.”

Đan xen giữa hồi ức và những suy tư về chuyện viết lách, Annie Ernaux đưa tới độc giả một lời chứng thật đẹp về mùa hè đã thay đổi cuộc đời mình, khi cô thiếu nữ bắt đầu ý thức được ánh mắt người khác đối với xuất thân của mình và khi cái nhìn của chính cô về cha mẹ mình cũng đã thay đổi. Như mọi cuốn sách của Annie Ernaux, Nỗi nhục, xuất bản tại Pháp năm 1997, được viết nên bằng rất nhiều nỗi ngượng ngùng, nhưng cũng rất nhiều sự thật.

“Suốt 50 năm qua, Annie Ernaux viết cuốn tiểu thuyết về ký ức tập thể và riêng tư của đất nước chúng ta. Tiếng nói của bà là tiếng nói của tự do của người phụ nữ và của những điều đã bị lãng quên trong thế kỷ qua.” -Tổng thống Pháp Emmanuel Macron-

Annie Ernaux sinh năm 1940 tại Lillebonne, lớn lên tại Yvetot, đều thuộc tỉnh Seine-Maritime, vùng Normandie, tây bắc nước Pháp. Bà học ngành Văn học hiện đại ở đại học Rouen, sau đó làm giáo viên văn ở Annecy, Pontoise rồi Trung tâm giáo dục từ xa quốc gia. Bà là tiến sĩ danh dự của đại học Cergy-Pontoise.

Năm 1974, bà xuất bản tác phẩm đầu tay Les armoires vides (Những ngăn kéo rỗng) kể về lần phá thai chui của bản thân vào năm 1964. Năm 1983, bà xuất bản “Một chỗ trong đời”, kể về cuộc đời của cha mình, và cuốn sách đã đoạt giải Renaudot. Năm 2008, bà xuất bản Les années (Những năm tháng), tác phẩm được coi là sự hoàn chỉnh về nội dung lẫn hình thức của thể loại hồi ức tập thể.

Trong suốt sự nghiệp, Annie Ernaux đã được trao rất nhiều giải thưởng: giải Renaudot (1984), giải thưởng về ngôn ngữ Pháp, giải François Mauriac (2008), giải Marguerite Yourcenar (2017)… và đặc biệt, giải Nobel Văn chương (2022) vì “với lòng can đảm cùng sự nhạy bén bên trong, bà đã khám phá ra những cội rễ, những cách biệt và những câu chúc tập thể của hồi ức cá nhân”. Bà hiện sống ở Cergy, vùng Île-de-France.

Tác phẩm cũng khám phá sâu sắc về bản chất của ký ức và cách mỗi sự kiện trong cuộc sống tái định vị quan hệ chúng ta với quá khứ của mình. Cuốn sách tận dụng báo chí năm 1952 để tái hiện những suy nghĩ và tình cảm của thời điểm đó, tạo ra một cái nhìn mới về quá khứ. Điều này thực sự thú vị và khơi gợi những suy nghĩ sâu sắc về sự mỏng manh của ký ức và khả năng tái tạo lại thế giới đã qua.

Tôi cảm thấy rất ấn tượng với cách Annie Ernaux khám phá chủ đề nỗi nhục trong cuốn sách. Nhục nhã là một trạng thái cảm xúc rất cá nhân và đặc thù, nhưng đồng thời cũng mang tính chất phổ quát. Cuốn sách cho thấy rằng nỗi nhục là một trạng thái tâm lý mà chúng ta tất cả trải qua, và thông qua nỗi nhục và sự mờ nhạt của ký ức, chúng ta có thể tìm thấy sự đồng điệu và kết nối với nhau như những con người đồng loại.

Cách viết của Annie Ernaux cực kỳ tinh tế và chính xác. Tôi đã cảm nhận được sự lạnh lùng và mạnh mẽ trong ngôn từ của cuốn sách. Sự sắc bén và khéo léo trong việc chọn từ ngữ và xây dựng câu chữ giúp tái hiện một cách chân thực và sắc nét cuộc sống vào thời điểm đó. Tuy cuốn sách được viết theo phong cách thí nghiệm, liệt kê các sự kiện và quan sát, nhưng sự tích lũy của những cái nhìn và giải thích dẫn đến một bức tranh phức tạp và chi tiết về một xã hội mà độc giả dường như sống đúng trong đó.

Cuối cùng, tôi muốn nói rằng cuốn sách này đã khám phá không chỉ về nỗi nhục và ký ức mà còn về sự đa dạng và khả năng tồn tại của con người. Nỗi nhục và sự mờ nhạt của ký ức là những khía cạnh đáng quan tâm của con người, và Ernaux đã đưa ra những câu hỏi và suy ngẫm sâu sắc về chúng.

Tổng thể, cuốn sách Nỗi nhục là một tác phẩm đáng chú ý và đáng để đọc. Đây là cuốn sách đầu tiên tôi đọc của Annie Ernaux, nhưng chắc chắn không phải là cuốn cuối cùng.

“Nỗi Nhục” của Annie Ernaux là một cuốn sách đầy ấn tượng và sâu sắc. Tác giả đã tạo ra một tác phẩm mang tính cách mạng với cách tiếp cận lâm sàng và nghệ thuật tinh tế. Tôi đã được trải nghiệm cuốn sách này sau khi Annie Ernaux được trao Giải Nobel Văn học năm 2022, và tôi phải công nhận rằng sự vinh dự này là hoàn toàn xứng đáng.

“Nỗi Nhục” đưa chúng ta trở lại xã hội Pháp sau chiến tranh năm 1952. Cuốn tiểu thuyết không chỉ là một tác phẩm hư cấu mà còn giống một bức tranh lịch sử, tái hiện cuộc sống và xã hội một cách cực kỳ chi tiết. Từ sự phân tầng xã hội đến những quy tắc nghiêm ngặt trong trường nữ tu công giáo mà nhân vật chính đang theo học, tất cả được tái hiện một cách chân thực và đầy sức mạnh. Nhờ cách viết tinh tế và ngôn ngữ mạnh mẽ, Ernaux đã tái hiện một thế giới đặc thù trong một thời điểm cụ thể, và nhờ vậy, tác phẩm này có khả năng gợi cảm xúc và lan tỏa tác động tới độc giả ở mức đa chiều và phổ quát.

Cuốn sách xoay quanh sự cố xảy ra vào một ngày Chủ nhật tháng Sáu năm 1952, một sự việc bạo lực ngắn nhưng để lại hậu quả kéo dài trong suốt cuộc đời nhân vật chính. Cảm giác nhục nhã, cảm giác không thể trốn tránh, trở thành một phần không thể thiếu trong cơ thể và tâm trí của nhân vật. Cuốn sách tạo ra sự kết nối giữa cô bé năm 1952 và người phụ nữ viết cuốn sách này trong tương lai, và qua đó, chúng ta thấy cuộc sống là một chuỗi sự kiện liên tiếp, với nỗi nhục luôn ẩn hiện ở bóng tối.

Giữa những năm chín mươi, Annie Ernaux đưa độc giả trở lại mùa hè năm 1952, cái mùa hè xảy ra một sự kiện khiến cô thiếu nữ khi ấy bắt đầu cảm thấy một nỗi nhục, về cha mẹ mình, về nghề nghiệp và môi trường sống của họ. “Bố tôi đã định giết mẹ tôi vào đầu buổi chiều một Chủ nhật tháng Sáu.”

Đan xen giữa hồi ức và những suy tư về chuyện viết lách, Annie Ernaux đưa tới độc giả một lời chứng thật đẹp về mùa hè đã thay đổi cuộc đời mình, khi cô thiếu nữ bắt đầu ý thức được ánh mắt người khác đối với xuất thân của mình và khi cái nhìn của chính cô về cha mẹ mình cũng đã thay đổi.

Tác giả của khoảng 20 tác phẩm hư cấu và hồi ký, Annie Ernaux được nhiều người coi là nhà văn quan trọng nhất của Pháp. Năm 2022, bà được trao giải Nobel Văn học. Cô ấy cũng đã giành được Giải thưởng Renaudot cho A Man’s Place và Giải thưởng Marguerite Yourcenar cho tác phẩm của mình. Gần đây hơn, cô đã nhận được Giải thưởng Strega Quốc tế, Giải thưởng Formentor, Giải Dịch thuật Pháp-Mỹ và Giải Warwick dành cho Phụ nữ dịch thuật trong nhiều năm, cũng được lọt vào danh sách rút gọn cho Giải thưởng Man Booker Quốc tế năm 2019. Các tác phẩm khác của cô bao gồm Ngoại thất , Câu chuyện của một cô gái, Câu chuyện của một người phụ nữ, Sự chiếm hữu, Niềm đam mê đơn giản, Đang xảy ra, Tôi vẫn ở trong bóng tối, Sự xấu hổ, Người phụ nữ đông lạnh và Nơi của một người đàn ông.