Tô Hoài thuộc thế hệ vàng của văn chương hiện đại, cùng thời với Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố, Xuân Diệu, Huy Cận. Nhiều cuốn sách của Tô Hoài khi ra mắt bạn đọc đã trở thành những cơn “địa chấn” một thời như hai cuốn hồi ký Cát bụi chân ai, Chiều chiều hay Miền Tây… Quê Nhà Quê Nhà là bức tranh tái hiện lại cuộc chiến đấu anh dũng của những anh hùng vô danh, những người mà trước đó tay chỉ quen với việc cấy việc cày việc nhà việc cửa nay lại dũng cảm đứng lên giương cờ nghĩa trong những năm đầu khi thực dân Pháp xâm lược. Dế Mèn Phiêu Lưu Ký Dế Mèn phiêu lưu ký được xem là những trang văn mẫu mực của văn học thiếu nhi. Dường như mọi câu, đoạn, hình ảnh đều tác động mạnh mẽ đến tư tưởng tình cảm thẩm mỹ của người đọc. Tác phẩm miêu tả cuộc phiêu lưu của một chú Dế Mèn qua thế giới loài vật và loài người.
Xem thêm

Đây là một tuyển tập các câu chuyện của bác Tô Hoài về Hà Nội thời Pháp thuộc, và nó thực sự rất thu hút, kể cả đối với một người miền Trung như tôi. Bạn có thể hình dung về sự hiếu kỳ và chăm chú của một người khi nghe người khác kể những câu chuyện về vùng đất và con người mà họ chưa từng nghe bao giờ, đó chính là cảm giác của bạn khi đọc tác phẩm này, kể cả bạn có phải là người Hà Nội hay không. Vì Hà Nội trong tác phẩm là Hà Nội của một thời rất xa, một Hà Nội chứa đựng những con người với nếp sống khác hẳn bây giờ. Giọng văn của bác Tô Hoài thật sự tuyệt vời, rất tự nhiên, pha một chút trào phúng nhẹ nhàng, và đặc biệt thể hiện một óc quan sát cực kỳ tinh tế, đã đẩy những câu chuyện về tuổi thơ và tuổi trẻ của bác như sống động hẳn lên, trên nền một xã hội thời Pháp thuộc đầy lạ lẫm với người trẻ bây giờ. 6 năm từ ngày mua cuốn sách, nhiều lần bỏ cuộc giữa chừng. Ấy vậy mà lần này có điều gì nán giữ lại mãi với trang sách. Say sưa trong giọng kể dung dị tỉ mỉ của Tô Hoài, lạc mình trong phố xá đường làng của Hà Nội và vùng ven đô xưa cũ. Có lẽ đi xa Hà Nội một thời gian nhất định, tình yêu dành cho quê hương trong ta đổi thay, sang một miền sâu cảm xúc khác, để ta có thể cảm thụ được những gì khi thơ trẻ ta đâu có hiểu tới. Ông Tô Hoài ngoài quyển sách quốc dân Dế mèn phiêu lưu ký, là một cây viết người yêu sẽ yêu, người bỏ sẽ bỏ. Đặc biệt "chuyện cũ Hà Nội" gom góp những mẩu hồi ức, tự sự, nhật kí, tuỳ bút, thì văn phong "phóng khoáng" bay ra cả ngoài lề sách. Đương chuyện này tự dưng nhảy sang chuyện nọ. Đương hồi ức này kéo về miền ký ức khác. Chấm phẩy theo phong cách nếu nói theo ông Pautopxki là "chỉ cần chấm phẩy lại toàn bộ thì sẽ là một tuyệt tác", lắm khi câu chỉ có chủ ngữ, hoặc vị ngữ, hoặc thích hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng một khi đã quen rồi, và đặc biệt với người đọc nào chẳng nhu cầu gì một câu chuyện cụ thể, lan man lại hay. Như ta dạo mình vô định trong những cảnh sắc và cảnh đời của đô thành cũ. Có những chuyện đã cũ cũ lắm rồi, trước cả đời ông bà ta, lịch sử mấp mé ở cái ngưỡng thật thế mà xa xôi hư ảo, đủ gần để liên hệ liên tưởng, đủ xa để kỳ thú như truyện liêu trai. Hà Nội thay đổi đến chân răng kẽ tóc sau đô thị hoá. Con phố ấy, góc đường mình biết ấy nào ngờ gần trăm năm trước có một vóc dáng khác hẳn. Điều còn sót lại tới nay để mà thấy được thì ít, mai một và mất đi là phần nhiều. Có điều, có lẽ điều không thay đổi duy nhất của Hà Nội từ xưa tới nay, đó là mảnh đất ô hợp này luôn đồng thời nên thơ và bẩn thỉu, sang trọng và lam lũ, tất bật ầm ì không bao giờ ngừng nghỉ.

Tôi rất phục cái tài quan sát và vận dụng câu từ của nhà văn. Những con vật bình thường vào trang sách đều giữ được nét đời thường của nó, đồng thời, dường như nó còn được phết lên thứ màu sắc đặc biệt do cái nhìn, cái cảm đầy tinh tế của một nhà văn, một con người yêu cuộc sống.

Thế giới loài vật trong tác phẩm của nhà văn sinh động và đôi khi phức tạp như chính cuộc sống con người. Trong “Đám cưới chuột”, chuột nhắt cũng được cha mẹ cho ăn học, cũng được vinh quy bái tổ, cũng có dạm hỏi… Trong "Võ sĩ bọ ngựa", chú bọ ngựa non cũng khoe mẽ, hợm mình như bao bạn trẻ ngày nay kiêu căng, ngạo mạn. . . Thế giới loài vật cũng có suy nghĩ, tình cảm, có những sai lầm, những hối hận, cõ sự chia rẽ, đoàn kết. . . Đó là một trong những yếu tố tạo nên sợi dây hấp dẫn xuyên suốt toàn tác phẩm của Tô Hoài.

Truyện của Tô Hoài có phải chỉ để giải trí? Hẳn là không rồi. Thông qua những câu chuyện, tác giả luôn lồng vào đó những bài học đầy tính nhân văn. Nó không phải là những triết lý, giáo điều khô khan, mà là những ẩn dụ ta tự nhận ra từ những mẩu chuyện đôi lúc rất giản đơn, quen thuộc. Tô Hoài đã khéo léo bồi đắp cho mỗi tâm hồn người đọc những hạt phù sa màu mỡ về yêu thương, thái động sống đúng đắn và tích cực.

Nhà văn Tô Hoài đã viết một bộ tiểu thuyết gồm ba tác phẩm: Quê người, Mười năm, Quê nhà. Mỗi tiểu thuyết, câu chuyện, hoàn cảnh và nhân vật đều khác nhau, nhưng tất cả được nối tiếp có hệ thống về các sự kiện lịch sử và xã hội của một vùng nhất định.

Câu chuyện về một địa phương, đấy là các làng mạc ở Hà Đông và Sơn Tây, vùng Tây Bắc thành phố Hà Nội xưa kia, nơi nhà văn Tô Hoài sinh ra và lớn lên. Ở cả ba tiểu thuyết trên đều in dấu vết những nhân vật trong đó có tác giả và gia đình, bè bạn ở sự việc, ở hoàn cảnh, ở những kỷ niệm hồi thơ ấu và đương thời. Bộ ba tiểu thuyết này đã được liệt kê trong danh sách các tác phẩm của Tô Hoài vinh dự được giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học đợt 1 (1996).

Tiểu thuyết Quê Người (viết 1941) cũng một khung cảnh ấy, những vùng Hà Nội đã bị chiếm đóng. Cảnh điêu linh và khốn cùng diễn ra, biết bao nhiêu người đã phải tha hương. Đi phu, đi làm đường, vào Nam, sang Tân Đảo và các thuộc địa Pháp ở ngoài châu Đại Dương, làm cu li đồn điền. Trong cảnh khốn đốn, phải đi “đất khách quê người”. Tiểu thuyết Quê người đã được tác giả viết trước nhất, cách đây nửa thế kỷ, từ khi nhà văn Tô Hoài mới bắt đầu cầm bút. Điều đó chứng tỏ đề tài của vấn đề đã nung nấu lâu dài trong tâm tư và tình cảm tác giả theo bước với sự phát triển của số phận cuộc sống và lịch sử.

Đến nay, hơn năm mươi năm đã qua, để thấy được nguyên nhân sâu xa những điều tâm huyết của Tô Hoài với một vùng đất ông từng gắn bó; trải qua ba mươi năm kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ ngày nay đương bước vào giai đoạn xây dựng đất nước hùng vĩ chưa bao giờ từng có.