Những nỗi sợ sâu thẳm là một tập truyện minh họa khá tếu và thu hút. Để nói về cuốn sách này, tôi nghĩ dùng từ “dị” sẽ bao hàm được hầu hết nội dung và thông điệp của nó.  Trong bài viết này, tôi xin chỉ ra 03 cái dị nhưng lại rất cuốn mà họa sĩ Fran Krause đã truyền tải qua các trang truyện. Bây giờ thì mời độc giả cùng ghé qua tâm trí con người đôi chút và rơi vào thế giới của những nỗi sợ!


Một trong những nét nổi bật nhất của cuốn sách hay tôi cho rằng là linh hồn của Những nỗi sợ sâu thẳm chính là ở nét vẽ của Krause. Đôi chút về tác giả, Fran Krause xuất thân là một animator hay họa sĩ diễn hoạt với tuổi nghề lâu năm. Một vài bộ phim hoạt hình được biết tới của họa sĩ có thể kể đến như Mister Smile (bộ phim dành được nhiều giải thưởng lớn khi ra mắt) hay Blue’s Clues, Superjail, Little Einsteins, and Saturday Night Live (đóng vai trò là họa sĩ diễn hoạt và họa sĩ kịch bản phân cảnh). Kể từ năm 2010, Krause làm việc với  Buck Studios and National TV cũng như cùng Cartoon Network làm việc trong bộ phim Over the Garden Wall.

Anh hiện sống tại Los Angeles cùng vợ là Joanna và chú mèo Cat Cat. Krause dạy hoạt họa tại CalArts, thích vẽ truyện tranh và đạp xe đạp.

Trước khi được xuất bản vào năm 2015, Những nỗi sợ sâu thẳm (DEEP DARK FEARS) là series comic được đăng tải trên nền tảng mạng xã hội. Khi mới bắt đầu, hầu hết các nỗi sợ đều được dựa trên ý tưởng của họa sĩ. Tuy nhiên sau đó anh đã thu thập thêm rất nhiều ý tưởng từ bạn đọc khiến cuốn sách được trở thành Những nỗi sợ sâu thẳm hiện nay. 

Một điều siêu thú vị ở những cuốn truyện minh họa được đăng trên web chính nằm ở sự linh hoạt của nó. Cuốn sách bao gồm 101 nỗi sợ, nhưng tác giả chỉ minh họa 99 nỗi sợ và gửi tặng chính độc giả cơ hội được vẽ lên hai nỗi sợ của bản thân, nỗi sợ #100 và #101. Ngoài ra, nếu có thể khám phá thêm những nỗi sợ kỳ quái, độc giả hoàn toàn có thể tự tay gửi chúng tới tác giả qua đường link: DEEP DARK FEARS

Đôi dòng suy nghĩ về hình ảnh

Theo lối suy nghĩ cá nhân, tôi tự nhận định nét vẽ là hình dáng linh hồn của quyển sách và nội dung của Những nỗi sợ sâu thẳm chính là nội dung của những linh hồn đã đóng góp câu chuyện, nỗi sợ thầm kín. Nhận xét về nét vẽ của Krause, tôi cho rằng nó mang nét khá điển hình và dễ thấy của thể loại cartoon, animation phương Tây. 

Không quá chi tiết, không quá sắc nét như nét vẽ của truyện tranh châu Á, cách họa sĩ thể hiện mang chiều hướng thực và kỳ lạ hơn. Thực ở chỗ từng nhân vật và cảnh sắc hiện lên trang sách với vẻ vốn có của chúng - dáng vẻ linh hồn - mà không bị che lấp bở vẻ bề ngoài mỹ miều. Kỳ lạ ở điểm nó không theo một lối vẽ cố định nào ngoài chính lối vẽ mang tên Fran Krause. 

Tôi tự hỏi độc giả có nhận xét gì về phong cách hoạt họa này. Đối với tôi, tôi rất mê. Đường nét đơn giản tạo nên những hình ảnh không quá phức tạp, nhưng lại dư sức truyền tải câu chuyện của nhân vật đó. Đôi lúc khi quá đắm chìm vào nỗi sợ, tôi lại thấy chính cách xây dựng hình ảnh như vậy mới thực sự phù hợp với nội dung. Đó chính là cảm giác nhìn vào vừa thấy dễ thương nhưng cùng lúc lại gai người, lạnh cả sống lưng. Thú lắm!

Trong bài viết này tôi xin phép không chèn hình ảnh minh họa với những bình luận về sách và thay vào đó gửi tới độc giả một vài nỗi sợ trong chính cuốn Những nỗi sợ sâu thẳm qua sự minh họa tài tình của Fran Krause.


#1: Tưởng hiển nhiên nhưng ngạc nhiên không tưởng

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi khi đọc xong cuốn sách: Chưa bao giờ tôi nhận ra bản thân suy nghĩ nhiều như vậy! Có một điều tôi cho rằng thực sự lạ lùng là chúng ta hay bỏ quên những điều quen thuộc nhất. Những nỗi sợ là thứ thường trực, luôn xuất hiện trong cuộc sống con người và không biết bằng một lẽ nào mà ta lại dần coi chúng là những điều rất đỗi bình thường. Chỉ khi đọc Những nỗi sợ sâu thẳm tôi mới nhận ra chúng lạ lùng và kỳ dị nhường nào. 

Trong suốt khoảnh khắc não tôi xử lí thông tin từ cuốn sách, tôi bỗng lại chợt tấm tắc rồi thủ thỉ suy nghĩ: Cũng có người nghĩ giống mình! 

Con người là giống loài cần thiết giao tiếp xã hội. Cuộc sống của một cá thể xoay quanh một xã hội lớn và vô vàn những xã hội bé. Có đôi lúc tôi suy nghĩ (khá tiêu cực) rằng cuộc sống của tôi không cần thiết xã hội và giao tiếp. Đương nhiên đó là một suy nghĩ sai. Tôi, trong lúc đó, không cần một vòng tròn bé mà thôi nhưng thực chất cuộc sống vẫn phụ thuộc rất nhiều vào các vòng tròn đó. Xã hội mang đặc tính tiêu cực và tích cực. Dù đôi lúc những thứ tiêu cực nổi trội và gần như che lấp đi những thứ tốt đẹp, thì điều đẹp đẽ nó vẫn ở đấy! 

Tôi cho rằng cuốn sách Những nỗi sợ sâu thẳm là một sản phẩm của sự tích cực của xã hội. Một tác phẩm nhiều tác giả, nhiều câu chuyện hòa quyện với nhau để tạo nên những giây phút đồng cảm, thấu hiểu hiếm có khó tìm ngày nay. Con người mang bản chất giống nhau (ở một góc độ nào đó). Những nỗi sợ cũng là một phản ánh rõ của việc đồng điệu giữa các cá thể loài người. Ấy cũng là lí do lớn nhất tôi đánh giá cao cuốn sách. Đơn giản thôi, nó mang đến khoảnh khắc giao thoa giữa các tâm trí con người trên Trái Đất - điều tôi cho là cần thiết trong xã hội hiện đại ngày nay.


#2: Tâm trí con người

Những nỗi sợ sâu thẳm bao gồm những mẩu chuyện rất đỗi tếu táo và hài hước, nhưng cũng có những nỗi sợ chân thực và đánh sâu vào tâm lí đến rợn người. Có những nỗi sợ thực chất lại thể hiện khá rõ cảm xúc và tâm lí của người độc giả đó.

Nỗi sợ #24: Tôi sợ mỗi lần nói “Anh yêu em” với một ai đó, tim mình sẽ teo đi một nửa. Và đến một ngày, tôi sẽ chẳng còn lại gì cả.

Nỗi sợ #56: Mỗi người trong chúng ta đều có một vị Thần Chết riêng. Họ theo chúng ta đi mọi nơi, chờ đợi để tước đi mạng sống của ta vào giờ khắc định mệnh. Khi thời điểm ấy tới, chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy họ, khi họ đưa ta về thế giới bên kia.

Nỗi sợ #72: Tôi mong là khi trở thành một ông lão, tôi không phải kiểu người khiến lũ trẻ sợ phải già đi.

Tôi lặng người một lúc. Nỗi sợ của con người bắt nguồn từ nhiều nguyên do, có thể do chính chúng ta tưởng tượng ra hoặc bắt nguồn chính từ đời sống thường nhật. 

Với Nỗi sợ số 72, tôi hoàn toàn thấu hiểu sự sợ hãi này. Khi chỉ là những đứa trẻ ngây thơ vô tư vô lự, chúng ta khiếp sợ trước những người già cau có, cộc cằn và khó tính. Lớn lên rồi mới hiểu ra họ khó tính đều có lí do, và khi trở thành một người trưởng thành, tôi và độc giả đều mới thật sự hiểu bối cảnh, hiểu câu chuyện đằng sau một khuôn mặt cộc cằn. Chúng ta - những người lớn - khi đang già đi đều có nguyên do để mà sợ hãi viễn cảnh đó. Thế giới của người lớn phức tạp và đầy rủi ro, thật khó để giữ bản tâm nhưng lại thật dễ dàng để đánh mất chính mình. 

Nỗi sợ số 24, suy đi nghĩ lại, tôi càng thấy nỗi sợ này có cái lí và cái đúng. Trái tim và tâm trí con người không bao la như biển rộng, cũng chẳng nhỏ bé như cái ngách hẹp chật chội. Nó vừa đủ. Điều quan trọng là chính chủ nhân sở hữu trái tim phải làm sao để tận dụng khoảng không gian thật thông thái. Đáng tiếc là chúng ta thường cho đi quá nhiều và đôi lúc là quá ít. Trái tim quá tải rồi ngừng hoạt động. Trái tim ít đập và trở nên lạnh băng. Thực tại đời sống tình cảm là đây. Hiếm ai tìm được điểm cân bằng giữa việc cho đi và nhận lại. Một điều nuối tiếc.

Nỗi sợ số 56. Nói trắng và hơi cộc lốc thì đây là nỗi sợ cái chết. Sinh lão bệnh tử, ai rồi cũng sẽ già đi và từ biệt trần cõi loài người. Quy luật bất biến bao đời nay là thế nhưng con người vẫn chưa học được cách chấp nhận. Tôi và lũ bạn vẫn hay đùa cợt với nhau câu 'Sống chết có số'. Điều thú vị nằm ở từ đùa cợt. Mọi người chỉ truyền tai truyền miệng những câu nói như vậy nhưng khi sự thật ở trước mắt lại chối bỏ nó. Nhưng, đây mới là thứ tạo nên con người? Con người đối với tôi đồng nghĩa với mâu thuẫn và phức tạp. Dù yêu hay ghét, đó là điều tạo nên một con người. Nỗi sợ này (một phần nào đó) đã đánh mạnh vào lối suy nghĩ của tôi. Như đã nói trên, đây, chính nó, sự giao thoa giữa các tâm trí! Tâm trí con người thật sự là một điều kỳ diệu. Chúng ta kết nối, chia sẻ, sàng lọc và sử dụng. Thật tuyệt khi đôi lúc chính tôi lại nhắc nhở bản thân điều này.


#3: Những nỗi sợ yêu thích

Sau đây tôi xin viết một vài dòng suy nghĩ về những nỗi sợ khiến tôi đồng cảm và thấy hay ho nhất. Tôi nghĩ một vài nỗi sợ này hầu hết mọi người đều từng nảy ra trong đầu và suy nghĩ về chúng. 

Nỗi sợ #85: Tôi có một giao kèo với thứ đang trốn dưới hầm, sau khi tắt đèn, tôi có chính xác mười giây để ra khỏi đó an toàn. Tôi luôn dùng hết cả mười giây. Khi đã chạy tới gần cửa, tôi luôn quay phắt lại với hy vọng thấy được một chuyển động nào đó vụt thoáng qua.

Hơi khác một chút với độc giả của Nỗi sợ số 85, khi còn bé tôi thường đàm phán với thứ đang trốn trên tầng thượng mỗi khi đi giặt quần áo vào buổi tối. Hét thật to, nói chuyện với thứ đó, cò kè mặc cả và rồi cả đe dọa không cho thứ đó tới gần. Cặm cụi giặt áo, đôi lúc tôi (không báo trước) mà quay phắt lại, mắt lướt qua cả tầng thượng xem có thứ gì làm trái giao kèo và đến gần tôi. Tới đoạn phải tắt đèn, tôi tự nhủ rằng mình có ba giây, tắt phụt đèn và chạy vụt xuống phòng và trong đầu hi vọng hôm nay thứ đó không theo mình xuống. 

Tuổi thơ đem lại cho con người thật nhiều điều kỳ thú mà bây giờ khi đã lớn, tôi thấy nuối tiếc vì có lẽ sẽ không bao giờ tôi được thỏa thích như vậy. 

Nỗi sợ #71: Tôi luôn sợ có thứ gì đó trốn dưới gầm giường. Nhưng gầm giường của tôi chỉ là một khoảng trống rất hẹp. Nên tôi sợ có một người đàn ông dẹp lép đang trốn dưới giường tôi.

Theo sự quan sát của tôi thì nỗi sợ có một thứ gì đó dưới gầm giường của mình là một điều khá phổ biến. Tôi hay tự nghĩ rằng lằn ranh giường chính là một biên giới giữa tôi và một chiều không gian nào đó. Những con gấu bông và chiếc gối ôm dài chính là hiệp sĩ bảo vệ tôi và ngăn tôi không tiến ra ngoài biên giới. Vì vậy tôi cố không chìa bất cứ thứ gì ra ngoài biên giới đó bởi tôi không muốn bị thứ gì ngoài đó bắt đi trong lúc ngủ. 

Khi nghĩ lại về những khoảnh khắc ấy tôi thấy thật nực cười, nhưng vui vô cùng. Tôi cũng nhận ra trí óc tưởng tượng của con người thật vô biên và diệu kỳ. Tuy vậy, chúng ta không bao giờ biết trước được điều gì. Thật ra chiều không gian ấy thực sự tồn tại và hiệp sĩ gấu, gối đã làm việc năng suất để ngăn những con quái vật bắt tôi đi. 

Những nỗi sợ ta tưởng tượng ra, nhân hóa, tăng cường độ… suy cho cùng đều có nguyên do. Không ai muốn bản thân sợ hãi tất cả mọi thứ. Điều quan trọng là phải tìm được cái căn nguyên và dần dần khiến nỗi sợ ấy bớt kinh hãi. Có lẽ 4 phần kỳ dị và ghê người, nhưng 6 phần tếu và kỳ thú. 


Kết

Tôi nghĩ rằng qua những lời chia sẻ phía trên không khó để độc giả phần nào thấy được sự phấn khích và yêu thích của tôi dành cho Những nỗi sợ sâu thẳm của họa sĩ Fran Krause. Đó là một trải nghiệm đồng cảm hết sức lí thú, hơi chút đáng sợ gai người, nhưng rất đáng thử. Tôi nghĩ cuốn sách sẽ đem lại rất nhiều điều chiêm nghiệm nếu bạn thực sự đắm mình vào nó. Mời độc giả đọc cuốn sách và đến với thế giới của những nỗi sợ!


Review chi tiết bởi: Fang - Bookademy

Hình ảnh: Fang


--------------------------------------------------


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy  


(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.



Xem thêm

Tôi nhớ có một lần thấy mẩu truyện tranh Những Nỗi Sợ Sâu Thẳm này trong một bài đăng trên 9gag hoặc một trang web khác tương tự và hoàn toàn bị thu hút. Khi yêu cầu cuốn sách này từ NetGalley, tôi hy vọng nó là cùng một họa sĩ minh họa và rất vui khi tôi đã đúng. Fran Krause biến những nỗi ám ảnh kì lạ nhất của mọi người trên thế giới thành cuộc sống trong những mẩu truyện tranh này cực kì hấp dẫn để đọc. Mặc dù một trong số chúng có vẻ xa vời, những số khác tôi thấy tôi có thể liên quan đến, nên bạn có thể cũng sẽ tìm thấy một trong số đó là của bạn.

Được nửa chừng, tôi bắt đầu sợ tôi sẽ đọc xong cuốn sách này với một vài nỗi ám ảnh nữa, nhưng thật may mắn nó không xảy ra với tôi (cảm ơn Chú vì phong cách vẽ dễ thương). Mặc dù một vài nỗi sợ cực kì rùng rợn, nhưng những nỗi sợ khác khiến tôi cười và cuốn sách rất thú vị. Chắc chắn một điều là thỉnh thoảng tôi muốn đọc lại trong tương lai, vì yếu tố thú vị. Tôi giới thiệu cuốn sách này đến bất cứ ai có thể tận hưởng điều gì đó như thế này, và nếu bạn vẫn chưa chắc chắn, hãy xem trang Tumblr của nghệ sĩ để xem liệu bạn có thể tham gia hay không. :)

Độc giả của những cuốn truyện tranh trước đây của Fran Krause đã gửi đến những câu chuyện về nỗi sợ hãi và lo lắng của họ về 'điều đó có thể xảy ra', như những con quái vật dưới gầm giường hay trượt chân trên băng và gây ra một vết thương khủng khiếp. Nhiều độc giả lo lắng dường như tự hỏi liệu họ đã chết và không biết điều đó theo nhiều cách khác nhau. Một số nỗi sợ hãi đáng kinh ngạc bắt đầu từ việc cha mẹ mô tả ghê tởm những gì mà một người đã nhìn thấy khi còn nhỏ và không hiểu nó là gì hoặc nó có ý nghĩa gì - các ông bố có xu hướng kể một 'sự thật' như một trò đùa hoặc trêu chọc, các bà mẹ dường như tạo ra sự phóng đại về mối nguy hiểm nhằm mục đích khiến đứa trẻ sợ hãi tránh xa điều gì đó thực sự nguy hiểm. Krause minh họa nỗi sợ hãi của độc giả bằng cách vẽ những họa tiết hài hước và dễ thương - đôi khi là một bảng đồ họa duy nhất, đôi khi là nhiều bảng - làm nổi bật nỗi sợ hãi một cách vui nhộn! Trích từ lời giới thiệu trang bìa: "Nhà hoạt hình, họa sĩ minh họa và họa sĩ truyện tranh Fran Krause biến những nỗi sợ hãi này thành hiện thực trong truyện tranh minh họa sống động dựa trên những nỗi sợ hãi thực sự do độc giả gửi đến (cộng với một vài nỗi sợ hãi của chính anh ấy). Những "nỗi sợ hãi đen tối sâu thẳm" này trải dài từ khó tin nhưng hợp lý đến hoàn toàn lố bịch, làm nổi bật cả những điểm tương đồng sâu sắc về con người lẫn những nét độc đáo đặc biệt của chúng ta." Tôi rất thích cuốn sách đồ họa ngắn này đến nỗi tôi đã mua một bản sau khi đọc bản sao trong thư viện của mình! Krause đính kèm một phần ở phía sau để cảm ơn những người đã bày tỏ nỗi sợ hãi của họ. Một số người trong số họ đã ký tên ẩn danh vì những lý do chính đáng! Trong mọi trường hợp, cuốn sách là một niềm vui tuyệt vời. Tôi đặc biệt thích cảm giác lo lắng xung quanh việc thú cưng nhìn chằm chằm vào bạn khi bạn đang đi vệ sinh.... một điều quen thuộc với tôi. Đại loại thế. Đừng phán xét tôi. :D

Các độc giả của những truyện tranh trước đó của Fran Krause gửi vào những câu chuyện về nỗi sợ và lo lắng của họ về 'nó có thể xảy ra', như những con quái vật dưới giường ngủ hoặc trượt chân trên băng và gây ra một vết thương khủng khiếp. Nhiều độc giả lo lắng dường như tự hỏi nếu họ chết và không biết nó theo nhiều cách khác nhau. Một lượng lớn những nỗi sợ bất ngờ bắt đầu với một mô tả những điều kinh khủng của cha mẹ về điều gì đó mà một người đã thấy khi còn nhỏ và không hiểu nó là gì hoặc nó có nghĩa gì - những người cha có xu hướng kể 'sự thật' như một một trò đùa hoặc trêu chọc, những người mẹ dường như tạo ra một sự phóng đại về một mối nguy nhằm mục đích khiến đứa trẻ sợ hãi tránh xa những điều nguy hiểm. Krause minh họa những nỗi sợ của độc giả bằng cách vẽ những họa tiết hài hước và dễ thương - đôi khi là một bản đồ họa duy nhất, đôi khi là nhiều bản vẽ - điều này làm nổi bật nỗi sợ hãi một cách vui nhộn! Trích từ phần giới thiệu ở trang bìa: "Nhà hoạt họa, họa sĩ minh họa và họa sĩ truyện tranh Fran Krause mang những nỗi sợ này đến cuộc sống trong những truyện tranh được minh họa sống động dựa trên những nỗi sợ có thật được các độc giả đóng góp (thêm một vài nỗi sợ của chính tác giả). Những Nỗi Sợ Sâu Thẳm này trải dài từ khó tin nhưng hợp lý đến hoàn toàn lố bịch, làm nổi bật cả những điểm tương đồng sâu sắc giữa con người lẫn sự độc đáo kì lạ của chúng ta." Tôi thích cuốn sách đồ họa ngắn này rất nhiều đến mức tôi đã mua một bản sao sau khi đọc bản sao ở thư viện của mình! Krause đã đính kèm một phần ở phía sau để cảm ơn những người đã bày tỏ nỗi sợ hãi của họ. Một số người đã ký tên ẩn danh vì những lý do chính đáng! Trong mọi trường hợp, cuốn sách là một niềm vui tuyệt vời. Tôi đặc biệt thích cảm giác lo lắng xung quanh việc thú cưng của mình nhìn chằm chằm vào bạn khi bạn đang đi vệ sinh...một điều quen thuộc với tôi. Đại loại thế. Đừng phán xét tôi.

Một trong những nỗi sợ thời thơ ấu phi lý của tôi: chiếc quạt đứng trong phòng của tôi sẽ hoạt động trong khi tôi đang ngủ say và làm rách mặt tôi. Một trong những nỗi sợ hãi hoàn toàn của tôi nhưng có lẽ có một chút nỗi sợ hãi ngớ ngẩn của người lớn: kể từ khi xem Lethal Weapon 2, tôi không thể lái xe sau một xe tải lớn hoặc xe ô tô khác với một cái gì đó buộc trên mái phòng trường hợp họ đạp phanh khiến ván trượt, ca nô hoặc chiếc thang bị lỏng lẻo, bắn về phía sau và duyên qua kính chắn gió của tôi và cắt lìa đầu tôi ra. Đây là một cuốn sách đen tối thú vị chứng minh mọi người có những nỗi sợ kì quặc vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống, và thật ỔN khi bạn đã trải qua giai đoạn bạn phải mang chìa khóa xe của mình vào một trong những vật bằng nhựa quanh cổ tay trong khi đang ngủ, nên nếu bạn bị kẻ sát nhân tấn công trong khi đang ngủ, và nếu bạn có thể thoát được và vào trong xe của bạn, thì bạn hoàn toàn có thể vào trong và lái xe đi xa thay vì bị một trong những người đó giết bạn trong bãi đỗ xe. Chỉ nói thế thôi'. Tôi thấy nghệ thuật này rất thân thiện và giống như trẻ con, điều này phù hợp với tôi vì tôi thấy cuốn sách này yên bình hơn rùng rợn, và vì có rất nhiều nỗi sợ méo mó được minh họa đến từ những hiểu lầm thời thơ ấu (hoặc những đứa trẻ ngay thẳng bị người lớn lừa gạt). Fran Krause giao tiếp rất nhiều với 3 hoặc 4 bản vẽ đơn giản và kì quặc này mà không đi quá xa vào sự khủng khiếp hay quá lố bịch.

Một cuốn sách chứa đầy những truyện tranh web ngắn, dễ thương về những nỗi sợ phi lý, một số là của tác giả và một số là mọi người gửi vào trong. Tôi nghĩ rất nhiều người trong chúng ta có thể cũng liên quan đến ít nhất một vài trong số những nỗi sợ hãi thường ngớ ngẩn này, nhưng điều thực sự khiến tôi quan tâm là có bao nhiêu nỗi sợ hãi dựa trên một số điều mà một người nói khi là một đứa trẻ. Như kiểu có lẽ một nửa nỗi sợ ở đây là 'khi tôi là con nít thì cha mẹ tôi nói với tôi [điều] vì họ không muốn giải thích những gì thực sự đã xảy ra và kết quả là tôi đã sợ hãi trong nhiều năm và điều đó thực sự khủng khiếp. Ý tôi là một trong số chúng, như câu này, vẫn khá là buồn cười: Có lẽ bạn nên dừng lại một chút và thực sự nghĩ về những gì bạn nói với bé gái trẻ này, nhưng ức chế tình dục là tên của một trò chơi trong Cơ đốc giáo nên tôi sẽ không mong đợi một linh mục cố gắng hoàn toàn giải thích việc thụ thai vô nhiễm và dù sao nó cũng khác với thụ thai thông thường với một đứa trẻ như thế nào. Nhưng sau đó bạn lại có những câu như thế này: TẠI SAO BẠN LẠI NÓI ĐIỀU ĐÓ??? VỚI MỘT ĐỨA TRẺ??? TẠI SAO????? Như tôi biết câu trả lời là 'vì bạn muốn họ dừng làm ướt giường' nhưng - ý tưởng cấp tiến ở đây - việc dọa chúng có lẽ sẽ không mang lại kết quả mà bạn mong muốn ở đây. Và lại có rất nhiều người trong cùng một hướng này. Cha mẹ à, hãy dừng họa con mình suốt đời! Tuy nhiên, nhìn chung đây là một bộ sưu tập rất tuyệt vời và tôi chắc chắn sẽ xem bộ thứ hai để xem nó so sánh như thế nào.

Tôi nghĩ khá nhiều người có một nỗi sợ phi lý. Có lẽ nó là những con quái vật trong tủ quần áo của bạn hoặc bị tổn thương theo một vài cách kì lạ nào đó nhưng, với hầu hết mọi người, họ sợ một điều gì đó tồi tệ xảy ra với họ. Nhận thức được điều này, nhà làm phim hoạt hình và họa sĩ truyện tranh Fran Krause đã kêu gọi đọc giả gửi những nỗi sợ không tên này và đã tạo ra một bộ sưu tập truyện tranh khủng khiếp một cách thu hút, minh họa một vài sự kiện thực sự khủng khiếp này. Nó là phần của dự án nghệ thuật Post Secret, phần thử nghiệm tự truyện "American Elf", và tuyệt vời 100%.

Vẽ theo một phong cách hoạt hình và tô màu nước tươi, Krause khiến độc giả nghĩ rằng cuốn sách của anh ta thật dễ thương và âu yếm. Sau đó anh ta lôi những con quái vật ra và những vết khoét mắc và những hành vi khó chịu khác. Những Nỗi Sợ Sâu Thẳm thật lố bịch theo truyền thống của Charles Addams hoặc Edward Gorey, nơi mà việc nhìn thấy ruột và những sinh vật mắt lồi là chuyện bình thường. Bản thân những nỗi sợ trải dài từ rùng rợn đến rất kinh khủng và tôi không bất ngờ nếu một vài độc giả nhạy cảm hơn có thể khá khó chịu với một vài nỗi sợ đó; câu chuyện về việc trượt chân trên vách đá và bị đâm vào hàng rào sắt rèn vẫn còn đọng lại trong tôi. Những truyện tranh này sẽ làm bạn khó chịu.

Không có mồi nhử và sự chuyển đổi với Những Nỗi Sợ Sâu Thẳm. Bạn sẽ nhận được chính xác những gì được quảng cáo: những dải truyện sâu, tối và đáng sợ...và tôi thích từng dải truyện trong số chúng.

Tái bút - Nỗi sợ phi lý của tôi là cái cây ngay sân sau của mình bị gió bão quật và đổ xuống phong ngủ của mình, đè chết tôi.